Truyền Nhân Thần Y

Chương 199: Đến nhà

Trước Sau
Dĩ nhiên là Tô Vũ hoàn toàn không hay biết rằng do chính bản thân anh mang theo một chai rượu, dẫn đến việc người khác bị đuổi việc.

Và bây giờ nếu người ta đã nhận ra mình, Tô Vũ cũng không có lý do gì để tiếp tục che giấu nữa, nên nói thẳng ra mục đích thôi.

"Chào cô, cô còn nhớ tôi chứ?" Tô Vũ ngồi xuống cạnh Lưu Lâm, mỉm cười hỏi.

Lưu Lâm gật đầu, nhưng không trả lời, khuôn mặt viết rõ sự bực bội, khiến Tô Vũ tưởng cô ta vẫn đang giận mình vì chuyện buổi trưa.

Sau một hồi ho khan, Tô Vũ nói: "Đúng rồi, bây giờ chắc chưa phải giờ tan làm đúng không? Sao đã về sớm thế?"

Lưu Lâm quay đầu sang, nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng suy nghĩ: Những người giàu thật kỳ lạ, chẳng bao giờ phải suy nghĩ gì cả, ngồi xe buýt chắc chỉ để tìm niềm vui thôi.

Bởi vì, đối với những người chỉ cần uống một chai rượu mà đã có giá hàng triệu, cô ta thật sự không thể tưởng tượng được họ ngồi xe buýt vì mục đích gì ngoài việc tìm niềm vui.

"Không phải đi làm nữa, từ giờ trở đi sẽ không đi làm nữa." Lưu Lâm nói xong liền vô thức hít mũi.

Mặc dù Tô Vũ không nghe thấy lời quản lý nói với Lưu Lâm, nhưng từ vẻ mặt buồn bã của cô ta, với kinh nghiệm phong phú, Tô Vũ đoán được chắc là vừa xảy ra chuyện gì đó.

"Chuyện của cô, liên quan đến tôi à?" Tô Vũ thử hỏi.

Khi Lưu Lâm quay đầu lần nữa, đôi mắt đã đỏ hoe, cô ta nhìn Tô Vũ nói: "Không liên quan."



Nhưng khi nói ra, nước mắt đã lăn dài trên má, Lưu Lâm vội quay đi nhìn ra cửa sổ xe, không để Tô Vũ thấy mình khóc.

Cô ta cố gắng giả vờ mạnh mẽ nhất có thể. Lúc này, càng nói không liên quan, thực ra Lưu Lâm càng ám chỉ có liên quan.

Về tính chất công việc và một số quy tắc trong các ngành dịch vụ, Tô Vũ cũng hiểu biết khá nhiều.

Mặc dù về cơ bản đây không phải lỗi của cô ta, nhưng có câu "Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân chết vì ta", nguyên nhân vẫn bắt nguồn từ chai rượu mà anh mang tới.

Thế giới này vốn là thế, đôi khi không ai sai, không ai làm gì sai, nhưng vẫn có người phải chịu hình phạt.

Và thường thường những người chịu phạt lại là phía yếu thế hơn, có lẽ đó là quy luật bất biến của thế giới này: Cá lớn nuốt cá bé.

"À, nếu vì tôi mà cô mất việc, tôi xin lỗi. Nhưng cô cũng không cần khóc dữ vậy, nếu cô mất việc, tôi có thể sắp xếp lại việc làm cho cô." Tô Vũ thận trọng nói với Lưu Lâm ở bên cạnh.

Nghe có người giới thiệu việc làm, và cô ta có lý do chính đáng để tin rằng Tô Vũ có khả năng đó. Hiện tại không ai cần một công việc hơn cô ta cả, vì điều đó có thể cứu cả gia đình cô ta.

Lưu Lâm cũng không còn để tâm đến hình tượng nữa, lau nước mắt lung tung rồi nhìn Tô Vũ hỏi: "Thật à?"

Tô Vũ gật đầu: "Cô cảm thấy tôi đang nói dối sao? Nhưng trước đó cô phải giúp tôi một chuyện nhé?”

Lưu Lâm sững sờ, cô ta còn có thể giúp gì cho Tô Vũ ư? "Tôi ư?" Lưu Lâm không dám tin chỉ vào mũi mình hỏi. Tô Vũ gật đầu: "Đúng vậy, chính cô."

"Tôi có thể giúp gì cho anh?" Lưu Lâm nghỉ hoặc hỏi.



"Tôi có thể đi cùng cô về nhà cô được không? Đến đó cô sẽ biết." Nói tới đây, Lưu Lâm hơi cúi đầu xuống, nơi đó của cô ta mà được gọi là nhà ư?

Nhưng cuối cùng Lưu Lâm vẫn gật đầu.

Khi xe buýt dừng ở một trạm dọc theo bờ biển, Lưu Lâm và Tô Vũ cùng xuống xe. Sau đó Tô Vũ liên tục đi theo Lưu Lâm về phía bờ biển, cứ thế đi xuống bãi biển.

Nhìn xung quanh, không hề có bất kỳ ngôi nhà nào, thậm chí Tô Vũ còn nghĩ rằng có khi gia đình cô ta sống trong hang núi nào đó.

Không lâu sau, qua một khúc cua và vòng qua một cây cổ thụ, Tô Vũ nhìn thấy mép bãi biển có một chiếc thuyền đậu ở đó, không biết đã được vá bao nhiêu mảnh vá, sơn đã bong tróc.

Chiếc thuyền không lớn lắm, trên boong thuyền còn để vài giỏ nhựa đựng hải sản, trước đây chắc là thuyền đánh cá. Chiếc thuyền dưới sự va chạm của sóng biển trông như sắp chìm vậy.

Lưu Lâm quay người chỉ vào con thuyền nói với Tô Vũ: “Đây là nhà của tôi, khiến anh chê cười rồi."

Tô Vũ nhướng mày, anh không bao giờ có thể tưởng tượng được lại có người coi con thuyền này là nhà của mình, lại còn là một con thuyền đổ nát như vậy.

Không chỉ vậy, điều khiến Tô Vũ ngạc nhiên hơn nữa là luồng khí sinh linh trên cơ thể Lưu Lâm lại thực sự tỏa ra từ con thuyền này.

Chẳng trách Lưu Lâm sống lâu như vậy trên một con thuyền ẩm ướt như vậy mà lại không hề bị bệnh, có thể có liên quan đến loại khí sinh linh này, không chỉ vậy, Tô Vũ gần như có thể kết luận, nhất định phải có thứ gì đó quý giá trên con thuyền này.

Bởi vì khí sinh linh này không dao động, chứng tỏ nó cứ liên tục như thế, nếu đã như vậy thì không thể là con người, bởi vì ngay cả Tô Vũ cũng không thể tạo ra linh khí cố định trên người mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau