Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em
Chương 51: Bí mật của nữ vương
sau khi về vân thiếu đi thật nhanh đến phòng yên nhiên, lúc này cô bé vẫn ngủ trên người đã được mặc một bộ y phục mới, vân thiếu thấy vậy thở phào một hơi sờ lên trán cô bé dường như không có gì đáng ngại y nói nhỏ:
“ Tốt quá rồi…”
Trường Ca chậm rãi đi vào trên khôn mặt mang theo chút vui mừng:
“ Ngươi yên tâm đi muội ấy không sao đâu, thái y bảo chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe.”
Vân Thiếu nhìn Yên Nhiên một lúc mới gật đầu nói:
“ Vậy cảm ơn ngươi.”
Rồi lặng lẽ đi về phòng buổi tối hôm ấy Vân Thiếu không thể nào ngủ được hễ cứ nhắm mắt vào là y lại thấy cảnh lạc lam bị thanh kiếm đâm xuyên qua người, bất quá y phải vùng dậy uống cốc nước đang để trên bàn, cả người y nhễ nhại mồ hôi hơi thở có chút gấp gáp phải mất một lúc để trấn tĩnh lại tinh thần, trong lúc mơ hồ y chợt nhớ ra những gì mà lạc lam nói lúc mất, y nhanh chóng xuống giường chân còn không kịp mang giày chạy qua phòng Lạc Lam.
Sau khi đến nơi y chầm chậm đẩy cánh cửa bước vào, cả căn phòng tối mịt không một chút ánh sáng, y dơ tay lên một quả cầu sáng rực màu vàng kim hiện lên tay y soi sáng cả căn phòng, đây là phương pháp phổ biến mà tất cả tu sĩ đều dùng khi không có đèn, cái này là do hệ thống dạy cho y vào vài tuần trước.
Căn phòng Lạc Lam tuy ít đồ nhưng đều được đặt một cách ngăn nắp gọn gàng, cả khu phòng chỉ có một cái giường và một cái bàn để trang điểm ngoài ra toàn là những thứ nhỏ nhặt không đáng kể, Vân Thiếu không để ý mà trực tiếp ngó xuống gầm giường quả nhiên như Lạc Lam nói ở đây có một chiếc hộp gỗ, toàn thân nó màu đen nhìn trông khá cũ kĩ và đã phủ nhiều bụi. Y nhanh chóng lấy lấy nó ra phủi phủi vài cái trên nắp và mở ra trong đây chỉ có một sợi dây chuyền và một tờ giấy được cuộn tròn lại và được buộc bằng một sợi chỉ đỏ, y cầm sợi dây chuyền lên nhìn, đây quả nhiên không phải vật bình thường dây chuyền được làm bằng vàng óng ánh, mặt dây chuyền được khắc họa hình một bông hoa mẫu đơn được đính lên bằng ngọc thạch cấp cao màu đỏ sáng lấp lánh.
Vân Thiếu có hơi thắc mắc nghĩ thầm:
“ Sao Lam tỷ tỷ lại có một sợi dây chuyền quý giá thế này, tuy mình không biết mấy cái viên ngọc màu đỏ được đính lên trên hình bông hoa là gì, nhưng sợi dây này được làm bằng vàng thì chắc chắn viên ngọc màu đỏ kia còn quý hiếm hơn vàng rất nhiều.”
Rồi y lại rời tầm mắt xuống tờ giấy được cất trong hòm vì tò mò y bèn cầm tờ giấy lên, này cũng không bình thường nó được làm bằng da thú khá chắc chắn sự tò mò của y càng dâng lên không đợi chờ y liền mở ra trong đây từng dòng chữ được viết rất ngay ngắn y cẩn thận đọc từng chữ.
“ Ta là nữ vương đời thứ 18 của xà nhân tộc ở núi phong cốc sứ mệnh của ta cai trị và bảo vệ tộc của mình trước những tu sĩ và phàm nhân muốn đánh cắp báu vật của tộc ta.”
“ Từ xưa đến nay tộc ta rất phồn thịnh và yên bình nhưng khi ta mang thai và sinh ra đứa con đầu lòng thì hàng nghìn mạng người trong tộc ta đã đổ xuống chỉ vì phương pháp ta mang thai là không cần giao phối chỉ cần tích tụ linh lực lại đến khi thành một quả trứng là có thể sinh ra đời nữ vương tiếp theo.”
“ Nhưng vì vậy lên khi sinh Lạc Lam đứa con đầu lòng của ta ra thì ta bị suy yếu một cách trầm trọng, các tu sĩ khi nghe tin ta bị suy yếu liền ùn ùn kéo tới lấn chiếm lãnh thổ của tộc ta.”
“ Nhất là những năm gần đây tu sĩ đến càng ngày càng nhiều lòng tham của họ là vô đáy, họ không chỉ giết người trong tộc ta còn bắt những đứa trẻ và phụ nữ trong tộc ta để mua vui và bán kiếm tiền, không chỉ vậy họ còn muốn lấy luôn cả kho báu mà tộc ta bảo vệ hàng nghìn năm qua.”
“ Dĩ nhiên tộc ta sẽ không chịu khuất phục họ liều chết để bảo vệ nó, đám người kia chém giết tộc ta một cách không thương tiếc máu đổ khắp nơi nhuộm đỏ cả núi phong cốc.”
“ Vào một ngày có một tên tu sĩ đến nói là để bảo vệ tộc ta nhưng chắc chắn tộc ta sẽ không tin, nhưng hắn rất quyết tâm không những giúp tộc ta đánh đuổi những tu sĩ kia đi mà còn giúp ta nhanh chóng khôi phục lại sức mạnh vốn có, nên tộc ta đã rất tin tưởng hắn ta cũng vậy không những cho hắn ở lại tộc mà còn kính trọng hắn như thần.”
“ Trải qua một trăm năm yên bình ta và hắn cũng ở gần nhau trong một trăm năm đó ta và hắn đã sớm động tâm với nhau, đó là những năm hạnh phúc nhất cuộc đời ta thay vì luôn phải chém chém giết giết thì ta lại có được tình yêu, nó thật sự ấm áp và vi diệu khi hai bọn ta chỉ cần nhìn nét mặt là có thể hiểu được tâm trạng đối phương, đi đâu cũng có nhau ngay cả trong ánh mắt cũng có nhau.”
“ nhưng sự yên bình không được bao lâu hắn lại chết vì đã cạn thọ lúc hắn chết ta như sụp đổ hoàn toàn ngày ngày không màng ăn uống nhưng điều làm ta lo ngại hơn là ta và hắn đã có con, trong tộc ta các đời nữa vương chỉ được sinh một con hơn nữa đây là con của người và yêu chắc chắn nó sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
“ Quả nhiên sau khi biết tin tất cả người trong tộc ta và trưởng lão trong tộc điều muốn loại bỏ đứa trẻ ta vì thương nó mà không nỡ nên đành dắt Lạc Lam bỏ trốn khỏi núi phong cốc lúc này nó đã tu luyện thành hình nên rất dễ trà trộn vào loài người.”
“ Sau khi rời khỏi ta và Lạc Lam xin được vào phủ vân gia và trú ở đó qua ngày xà tộc không có nữ vương như rắn mất đầu nhưng tin tức không được đồn ra có lẽ trưởng lão đã ngăn chặn lại, ta ở vân gia được làm nhũ mẫu cho đại công tử nhà họ đứa bé này thật sự rất đáng thương bị phụ mẫu vứt bỏ một cách không thương tiếc, thời gian dần trôi qua Yên nhiên đã được sinh ra một cách thuận lợi.”
“ Vì là bán yêu nên con bé từ khi sinh ra đã mang hình dạng con người không cần phải tu luyện, con bé có sức mạnh rất phi thường nó sở hữu sức mạnh của yêu tộc và sức mạnh của tu sĩ lên ngay từ lúc sinh ra đã là luyện khí chắc là do thừa hưởng hai huyết mạch của chàng ấy và ta lên con bé tu luyện rất nhanh.”
“ Sợi dây chuyền này là vật truyền thân của các đời nữ vương nên khi chỉ cần Lạc Lam hay Yên Nhiên muốn về tộc thì chỉ cần đưa ra trước mặt tộc ta vì ta biết khi ta chết rồi thì tộc ta sẽ cần nữ vương cai trị nhưng ta không muốn hai đứa nhỏ về ngay vì vẫn còn Vân Thiếu nó còn nhỏ cần được chăm sóc.”
“ Tốt quá rồi…”
Trường Ca chậm rãi đi vào trên khôn mặt mang theo chút vui mừng:
“ Ngươi yên tâm đi muội ấy không sao đâu, thái y bảo chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe.”
Vân Thiếu nhìn Yên Nhiên một lúc mới gật đầu nói:
“ Vậy cảm ơn ngươi.”
Rồi lặng lẽ đi về phòng buổi tối hôm ấy Vân Thiếu không thể nào ngủ được hễ cứ nhắm mắt vào là y lại thấy cảnh lạc lam bị thanh kiếm đâm xuyên qua người, bất quá y phải vùng dậy uống cốc nước đang để trên bàn, cả người y nhễ nhại mồ hôi hơi thở có chút gấp gáp phải mất một lúc để trấn tĩnh lại tinh thần, trong lúc mơ hồ y chợt nhớ ra những gì mà lạc lam nói lúc mất, y nhanh chóng xuống giường chân còn không kịp mang giày chạy qua phòng Lạc Lam.
Sau khi đến nơi y chầm chậm đẩy cánh cửa bước vào, cả căn phòng tối mịt không một chút ánh sáng, y dơ tay lên một quả cầu sáng rực màu vàng kim hiện lên tay y soi sáng cả căn phòng, đây là phương pháp phổ biến mà tất cả tu sĩ đều dùng khi không có đèn, cái này là do hệ thống dạy cho y vào vài tuần trước.
Căn phòng Lạc Lam tuy ít đồ nhưng đều được đặt một cách ngăn nắp gọn gàng, cả khu phòng chỉ có một cái giường và một cái bàn để trang điểm ngoài ra toàn là những thứ nhỏ nhặt không đáng kể, Vân Thiếu không để ý mà trực tiếp ngó xuống gầm giường quả nhiên như Lạc Lam nói ở đây có một chiếc hộp gỗ, toàn thân nó màu đen nhìn trông khá cũ kĩ và đã phủ nhiều bụi. Y nhanh chóng lấy lấy nó ra phủi phủi vài cái trên nắp và mở ra trong đây chỉ có một sợi dây chuyền và một tờ giấy được cuộn tròn lại và được buộc bằng một sợi chỉ đỏ, y cầm sợi dây chuyền lên nhìn, đây quả nhiên không phải vật bình thường dây chuyền được làm bằng vàng óng ánh, mặt dây chuyền được khắc họa hình một bông hoa mẫu đơn được đính lên bằng ngọc thạch cấp cao màu đỏ sáng lấp lánh.
Vân Thiếu có hơi thắc mắc nghĩ thầm:
“ Sao Lam tỷ tỷ lại có một sợi dây chuyền quý giá thế này, tuy mình không biết mấy cái viên ngọc màu đỏ được đính lên trên hình bông hoa là gì, nhưng sợi dây này được làm bằng vàng thì chắc chắn viên ngọc màu đỏ kia còn quý hiếm hơn vàng rất nhiều.”
Rồi y lại rời tầm mắt xuống tờ giấy được cất trong hòm vì tò mò y bèn cầm tờ giấy lên, này cũng không bình thường nó được làm bằng da thú khá chắc chắn sự tò mò của y càng dâng lên không đợi chờ y liền mở ra trong đây từng dòng chữ được viết rất ngay ngắn y cẩn thận đọc từng chữ.
“ Ta là nữ vương đời thứ 18 của xà nhân tộc ở núi phong cốc sứ mệnh của ta cai trị và bảo vệ tộc của mình trước những tu sĩ và phàm nhân muốn đánh cắp báu vật của tộc ta.”
“ Từ xưa đến nay tộc ta rất phồn thịnh và yên bình nhưng khi ta mang thai và sinh ra đứa con đầu lòng thì hàng nghìn mạng người trong tộc ta đã đổ xuống chỉ vì phương pháp ta mang thai là không cần giao phối chỉ cần tích tụ linh lực lại đến khi thành một quả trứng là có thể sinh ra đời nữ vương tiếp theo.”
“ Nhưng vì vậy lên khi sinh Lạc Lam đứa con đầu lòng của ta ra thì ta bị suy yếu một cách trầm trọng, các tu sĩ khi nghe tin ta bị suy yếu liền ùn ùn kéo tới lấn chiếm lãnh thổ của tộc ta.”
“ Nhất là những năm gần đây tu sĩ đến càng ngày càng nhiều lòng tham của họ là vô đáy, họ không chỉ giết người trong tộc ta còn bắt những đứa trẻ và phụ nữ trong tộc ta để mua vui và bán kiếm tiền, không chỉ vậy họ còn muốn lấy luôn cả kho báu mà tộc ta bảo vệ hàng nghìn năm qua.”
“ Dĩ nhiên tộc ta sẽ không chịu khuất phục họ liều chết để bảo vệ nó, đám người kia chém giết tộc ta một cách không thương tiếc máu đổ khắp nơi nhuộm đỏ cả núi phong cốc.”
“ Vào một ngày có một tên tu sĩ đến nói là để bảo vệ tộc ta nhưng chắc chắn tộc ta sẽ không tin, nhưng hắn rất quyết tâm không những giúp tộc ta đánh đuổi những tu sĩ kia đi mà còn giúp ta nhanh chóng khôi phục lại sức mạnh vốn có, nên tộc ta đã rất tin tưởng hắn ta cũng vậy không những cho hắn ở lại tộc mà còn kính trọng hắn như thần.”
“ Trải qua một trăm năm yên bình ta và hắn cũng ở gần nhau trong một trăm năm đó ta và hắn đã sớm động tâm với nhau, đó là những năm hạnh phúc nhất cuộc đời ta thay vì luôn phải chém chém giết giết thì ta lại có được tình yêu, nó thật sự ấm áp và vi diệu khi hai bọn ta chỉ cần nhìn nét mặt là có thể hiểu được tâm trạng đối phương, đi đâu cũng có nhau ngay cả trong ánh mắt cũng có nhau.”
“ nhưng sự yên bình không được bao lâu hắn lại chết vì đã cạn thọ lúc hắn chết ta như sụp đổ hoàn toàn ngày ngày không màng ăn uống nhưng điều làm ta lo ngại hơn là ta và hắn đã có con, trong tộc ta các đời nữa vương chỉ được sinh một con hơn nữa đây là con của người và yêu chắc chắn nó sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
“ Quả nhiên sau khi biết tin tất cả người trong tộc ta và trưởng lão trong tộc điều muốn loại bỏ đứa trẻ ta vì thương nó mà không nỡ nên đành dắt Lạc Lam bỏ trốn khỏi núi phong cốc lúc này nó đã tu luyện thành hình nên rất dễ trà trộn vào loài người.”
“ Sau khi rời khỏi ta và Lạc Lam xin được vào phủ vân gia và trú ở đó qua ngày xà tộc không có nữ vương như rắn mất đầu nhưng tin tức không được đồn ra có lẽ trưởng lão đã ngăn chặn lại, ta ở vân gia được làm nhũ mẫu cho đại công tử nhà họ đứa bé này thật sự rất đáng thương bị phụ mẫu vứt bỏ một cách không thương tiếc, thời gian dần trôi qua Yên nhiên đã được sinh ra một cách thuận lợi.”
“ Vì là bán yêu nên con bé từ khi sinh ra đã mang hình dạng con người không cần phải tu luyện, con bé có sức mạnh rất phi thường nó sở hữu sức mạnh của yêu tộc và sức mạnh của tu sĩ lên ngay từ lúc sinh ra đã là luyện khí chắc là do thừa hưởng hai huyết mạch của chàng ấy và ta lên con bé tu luyện rất nhanh.”
“ Sợi dây chuyền này là vật truyền thân của các đời nữ vương nên khi chỉ cần Lạc Lam hay Yên Nhiên muốn về tộc thì chỉ cần đưa ra trước mặt tộc ta vì ta biết khi ta chết rồi thì tộc ta sẽ cần nữ vương cai trị nhưng ta không muốn hai đứa nhỏ về ngay vì vẫn còn Vân Thiếu nó còn nhỏ cần được chăm sóc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất