Sau Khi Nữ Ma Đầu Phá Vỡ Phong Ấn

Chương 3: Phá Vỡ Phong Ấn (3)

Trước Sau
Chỉ là không đợi Ninh Cửu Vi nhớ ra người nọ là ai? Thanh âm chàng trai lại vang lên, mang theo nghi vấn: " Cô là ai? "

Ninh Cửu Vi đột nhiên tới gần một bước, " Ngươi không biết sao? Không nhận ra ta? " .Nội tâm lại cảm thấy mất mát nhàn nhạt? A không đúng, cô lắc đầu, vuốt cằm lại tự nói: " Ngươi thoạt nhìn cũng bất quá mười bảy mười tám tuổi, tu vi hiện tại chẳng ra sao cả, bằng không cũng sẽ không bị phái tới làm cái này vẩy nước quét nhà sống, mà ta đã bị phong ấn một trăm năm, ngươi không nhận thức cũng bình thường! "

Chỉ là những lời này vừa ra, anh hậu tri hậu giác phản ứng lại, đồng tử khiếp sợ, " Cô, cô là nữ ma đầu bị sư phụ phong ấn kia? ". Anh không thể tin, chỉ vào cô, " Cô như thế nào phá vỡ phong ấn? ". Anh phản ứng lại liền muốn lớn tiếng gọi, định thông báo cho những người khác trong Tiên Hà cung.

Nhưng mà Ninh Cửu Vi khẽ giơ tay liền che miệng chàng trai lại, lại một tay chế trụ bả vai anh ta, cười không có ý tốt với anh, hơi nhướng mày, hỏi: " Xuống núi chưa? "

Anh lắc đầu.

" Vậy đã như thế, ta liền mang ngươi xuống núi nhìn xem, dưới núi này thế giới rất đặc sắc đó! "

Anh căn bản không có cơ hội phản kháng, đã bị Ninh Cửu Vi bắt đi.

Có lẽ anh cũng chưa từng nghĩ tới phản kháng, dù sao đối dưới chân núi thế giới anh ấy cũng tràn ngập khát khao.

Anh thường xuyên ở đây quét dọn cũng ở nhiều lần quét dọn trong lúc vô tình biết nơi này có con đường nhỏ có thể xuống núi, nhưng anh cũng không có đi qua.



Mỗi lần anh rục rịch, liền nhớ tới sư phụ nhắc nhở, vì thế lại ngừng ý nghĩ len lén đi con đường nhỏ kia xuống núi.

Người biết con đường nhỏ này cũng không nhiều, dù sao đệ tử Tiên Hà Cung có thể tới sau núi tĩnh tư thất cũng đã ít lại càng ít, tự nhiên cũng không có mấy người biết.

Ninh Cửu Vi nắm lấy chàng trai một đường đi nhanh chạy như bay, đi tại trên đường núi, rõ ràng không có bay, nhưng anh cảm giác bị cô nắm lấy đi lại giống như là bay lên đồng dạng.

Trong lòng anh tràn ngập nghi vấn, " Cô làm sao biết con đường nhỏ này có thể xuống núi? "

Ninh Cửu Vi khẽ cười, lại đổi tay bắt lấy anh nói: " Chuyện ta biết ngươi nhưng không biết còn nhiều lắm! "

" Thả ta ra! " Chàng trai đến bây giờ mới giãy giụa, phản ứng quả thực không chỉ chậm nửa nhịp, thanh âm kia bị thổi tan trong gió núi mềm mại ngày xuân, rất nhanh liền tiêu tán.

Bởi vì anh bị Ninh Cửu Vi tát cho hôn mê bất tỉnh.

Thật đúng là yếu...... Chẳng chịu nổi chút gió a? Ninh Cửu Vi khẽ chậc chậc, cầm lấy anh ta một đường xuống núi.

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau