Chương 29: Tìm kiếm
Tạ Ngọc nghe vậy không đồng ý nhưng sắc trời đã tối cũng không tiện tiếp tục tìm kiếm. Chung Ly thấy hắn như vậy thở dài nói:
" Ta không phải cái vô tâm lạnh lùng gì, trên người ta đồng bạn sẽ luôn có ta chuẩn bị trước. Nghỉ ngơi một chút sáng sớm mai tiếp tục đi tìm hắn."
Tạ Ngọc nhìn nàng vẫn còn muốn hỏi nhưng trên người ai cũng đều có bí mật, ngay cả hắn cũng có, không thể quá mặt dày đòi người khác tiết lộ.
Chung Ly nằm xuống nhưng cũng không nghỉ ngơi mà suy ngẫm. Nhân quả của nàng và Tiểu Á đã gắn kết, hơn nữa trên người hắn còn có Tử Đằng, hai gộp làm một không có lý nào nàng lại tìm không thấy.
Đêm dài rừng rậm rất nguy hiểm, chỉ thấy Tạ Ngọc tung ra một cái trận bàn, trận pháp ánh sáng liền loé lên rồi nhanh chóng biến mất. Lúc này mới thấy hắn yên tâm tiếp tục vận công.
———
Sáng hôm sau hai người thức dậy sớm đi tìm kiếm Tiểu Á. Chung Ly đi lại không hề có quy luật mà trực tiếp để trực giác lôi kéo. Trên đường họ gặp một cái trăn yêu thân thể to lớn đồ sộ, Tạ Ngọc trực tiếp rút kiếm tiến lên. Đến lúc mũi kiếm chạm vào thân thể yêu thú liền loé lên tia lửa nhưng chỉ tạo thành một vệt ngân mờ. Tạ Ngọc thấy vậy cũng không cố cường công mà lui về nói:
" Này trăn tinh lớp vảy rất cứng, thân thể lại đồ sộ, nếu không thế chiến thắng chúng ta liền lui đi."
Chung Ly nghe vậy gật đầu, rút ra phía sau kiếm, chém ra một luồng kiếm khí muốn đánh vào phần đầu của yêu thú thì bị nó nhanh chóng tránh đi. Kiếm khí liền đụng vào phần thân cũng như vừa rồi chỉ tạo một vệt ngân mờ. Nàng nhìn về phía Tạ Ngọc suy đoán:
" Nó mạnh nhất hẳn là phòng ngự, nhưng phòng ngự yêu thú đều sẽ có điểm yếu. Vừa rồi nó tránh đi ta kiếm khí tiếp xúc đến phần đầu, hẳn nó điểm yếu nằm ở đây. Ngươi tấn công hai mắt, ta sẽ thử tấn công từ dưới cằm."
Tạ Ngọc có chút thưởng thức nhìn nàng liền tiếp tục ra tay. Thân kiếm hắn nhanh chóng được bao quanh bởi vầng sáng màu đỏ, chém ra kiếm mang theo hơi thở hừng hực muốn đâm tiến trăn yêu mắt. Chung Ly cũng phối hợp tiến đến, chuyển thân mình thấp xuống, xoay hướng kiếm đâm từ dưới lên trên. Trăn tinh bị hai cái vây công liền nổi giận, đuôi trăn từ trên trời giáng xuống muốn đập bẹp hai nhân loại trước mắt. Tạ Ngọc thấy vậy trở tay liền ném ra hai lá bùa, tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến yêu thú đuôi bị nổ bật lại phía sau. Lúc này thế công của hai người đã gần sát nó. Tử Ngọc kiếm mang theo lửa cháy chém qua mắt trăn tinh, nó chỉ kịp tránh cho một bên mắt bị tổn thương nhưng bên kia đã bị lửa đốt hỏng. Nhân cơ hội này, Chung Ly vận dụng Trảm Hồn kiếm pháp, mũi kiếm mang theo dòng khí mạnh mẽ xỏ qua cằm nó, tiến vào ba tấc liền không thể tiếp tục. Nàng thấy vậy giơ chân đạp mạnh vào cằm trăn mượn đà thu kiếm lùi lại phía sau. Yêu thú bị song trọng vết thương liền điên loạn quẫy đập, bụi mù còn có cây cối xung quanh đều đổ rạp. Tạ Ngọc vội kéo nàng tránh đến chỗ an toàn. Bụi mù tan đi, trăn tinh một mắt đã hỏng mắt còn lại hung ác, nhìn đến hai người liền nhe răng nanh sắc nhọn lao đến. Dưới cằm nó vẫn luôn đổ máu không ngừng hẳn là đã khiến nó không thể khép miệng. Hai người vội tránh đi từng hướng. Tạ Ngọc ném ra ba cái hoả cầu hướng thẳng về phía mắt còn lại của nó, lần này chỉ còn một mắt nên nó có chút trì độn. Hoả cầu gần sát mới nhanh chóng tránh đi nhưng một quả vẫn đập tiến được vào con mắt lành lạnh còn lại của nó. Hai mắt cùng đau đớn khiến quái vật không màng tất cả hất văng đuôi tứ phía. Chung Ly vội hét to:
" Tạ Ngọc, ném pháp thuật vào miệng nó, nó miệng đã không còn có thể khép lại."
Không biết cách màn bụi mù Tạ Ngọc nghe thấy nàng nói chuyện hay không, bỗng một tiếng nổ vang trời, trực giác báo không ổn nàng liền nhanh chân tránh sau một gốc cây chưa đổ. Cơn mưa thịt liền từ trên trời giáng xuống, mùi hôi tanh đã tràn ngập trong không khí. Thấy không còn tiếng động Chung Ly mới ló đầu ra, tránh đi máu thịt trên đất tiến đến chỗ Tạ Ngọc. Hắn đang đứng trước xác trăn yêu, nó phần đầu đã nổ tung nhưng vẫn còn phần thân dài ngoằng nằm trên đất. Chung Ly tiến đến liền hỏi:
" Ban nãy ngươi cho nó ăn cái gì, há miệng to như vậy chúng ra không thoả mãn nó liền thật không lễ phép."
Tạ Ngọc liếc nhìn nàng muốn cười nhưng vẫn cố nhịn lại, ho vài tiếng mới nói:
" Ta nghe được ngươi chỉ bảo liền ném cho nó ba viên hoả linh châu, hẳn ăn thực rất ngon."
" Không tồi, lần này thu phục được trung kỳ yêu thú, ngươi rất lợi hại." Thấy hắn muốn từ chối nàng liền nói tiếp: " Ta cũng rất lợi hại!"
Lúc này Tạ Ngọc không nhịn được nữa mới cười thành tiếng. Chung Ly đi đến vỗ vai hắn:
" Huynh đệ, đứng đây cười không ổn, nhanh chóng rời khỏi trước."
Hai người để lại một bãi chiến trường máu me liền rời đi. Vừa đi vừa nói chuyện:
" Tạ Ngọc, ngươi biết chúng ra rơi xuống là đâu sao?"
" Không rõ, nhưng hẳn đã cách Hạ Vân thành rất xa, truyền tống trận hư hỏng bị ném đến đâu cũng là tuỳ cơ."
" Ta liền biết, hại nhiều như vậy người, nhân quả sẽ sớm quấn thân tên kia."
Trên đường hai người lại gặp một cái xác chết, là một cái cùng ngồi truyền tống trận với họ. Qua một đêm người này đã bị yêu thú gặm thực chỉ còn nửa thân trên, hẳn yêu thú vẫn còn ở gần đây. Nàng và Tạ Ngọc không xem xét thêm liền nhanh chóng rời đi. Đi được thêm một đoạn lại nghe tiếng gầm rú quen thuộc, có người đang đánh nhau? Hai người ẩn thân mình vào tán cây rồi dõi mắt xem xét. Trước mắt là hai con yêu thú đang điên loạn cắn xé nhau. Tạ Ngọc phía sau nàng thì thầm: Là cái Xâm Lân chồn yêu và Bạch Diện hổ, hai cái đều là hậu kỳ luyện khí yêu thú. Biết đấu không lại, hai người muốn tránh đi bỗng nàng nghe được hương hoa quen thuộc. Hai mắt sáng lên liền kéo theo Tạ Ngọc vòng qua chiến cuộc tiến đến nơi phát ra mùi hương. Thấy Tiểu Á nằm gọn trốn trong gốc cây liền thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Á thấy hai người liền vui mừng nhưng cũng không dám lớn tiếng. Tạ Ngọc đi đến kéo hắn ra khỏi rồi mấy người nhẹ nhàng tránh đi khu vực chiến tranh. Hai con yêu thú đã gần như mất hết lý trí cũng không để ý mới vừa có ba con kiến rời khỏi.
Mấy người im nặng đi thêm một đoạn mới thở ra. Tiểu Á vội đi đến nắm lấy tay Chung Ly có chút tủi thân nói:
" A Ly một đêm qua ta đều không dám ngủ nằm trong gốc cây, đến cử động và thở mạnh cũng không dám."
Nàng đánh giá một chút Tiểu Á thấy hắn trên người ngoài có vài vết thương nhẹ cũng không sao. Rất tốt, may mắn có Tử Đằng.
" Ngươi bị văng ra khỏi trận pháp sau đó liền như thế nào?" Chung Ly vỗ vai hắn hỏi.
" Ta rơi xuống một cái bụi rậm, liền ở ngay chỗ kia, sau đó kiếm được một gốc cây rỗng liền bò tiến vào."
Vận may này quả thật là khiến nàng chua xót, lúc nàng bị văng ra đập vào thân cây, phía sau lưng đến giờ vẫn còn ê ẩm đau đâu.
Tiểu Á cũng nhìn kỹ hai người thấy y phục Chung Ly loang lổ vết máu liền lo lắng hỏi:
" A Ly còn ngươi, ngươi bị thương sao?"
" Không sao nghỉ ngơi cả đêm vết thương đã không còn vấn đề gì. Cũng may Tạ Ngọc tìm thấy ta sớm."
Tạ Ngọc lúc này mới đi đến gật đầu nói:
" Chúng ta cần nhanh chóng ra khỏi này rừng rậm, đây hẳn đã rất gần bìa rừng rồi, yêu thú hoạt động không nhiều."
Mấy người đều không có ý kiến, tăng nhanh bước chân muốn ra khỏi rừng nhân lúc còn sớm.
" Ta không phải cái vô tâm lạnh lùng gì, trên người ta đồng bạn sẽ luôn có ta chuẩn bị trước. Nghỉ ngơi một chút sáng sớm mai tiếp tục đi tìm hắn."
Tạ Ngọc nhìn nàng vẫn còn muốn hỏi nhưng trên người ai cũng đều có bí mật, ngay cả hắn cũng có, không thể quá mặt dày đòi người khác tiết lộ.
Chung Ly nằm xuống nhưng cũng không nghỉ ngơi mà suy ngẫm. Nhân quả của nàng và Tiểu Á đã gắn kết, hơn nữa trên người hắn còn có Tử Đằng, hai gộp làm một không có lý nào nàng lại tìm không thấy.
Đêm dài rừng rậm rất nguy hiểm, chỉ thấy Tạ Ngọc tung ra một cái trận bàn, trận pháp ánh sáng liền loé lên rồi nhanh chóng biến mất. Lúc này mới thấy hắn yên tâm tiếp tục vận công.
———
Sáng hôm sau hai người thức dậy sớm đi tìm kiếm Tiểu Á. Chung Ly đi lại không hề có quy luật mà trực tiếp để trực giác lôi kéo. Trên đường họ gặp một cái trăn yêu thân thể to lớn đồ sộ, Tạ Ngọc trực tiếp rút kiếm tiến lên. Đến lúc mũi kiếm chạm vào thân thể yêu thú liền loé lên tia lửa nhưng chỉ tạo thành một vệt ngân mờ. Tạ Ngọc thấy vậy cũng không cố cường công mà lui về nói:
" Này trăn tinh lớp vảy rất cứng, thân thể lại đồ sộ, nếu không thế chiến thắng chúng ta liền lui đi."
Chung Ly nghe vậy gật đầu, rút ra phía sau kiếm, chém ra một luồng kiếm khí muốn đánh vào phần đầu của yêu thú thì bị nó nhanh chóng tránh đi. Kiếm khí liền đụng vào phần thân cũng như vừa rồi chỉ tạo một vệt ngân mờ. Nàng nhìn về phía Tạ Ngọc suy đoán:
" Nó mạnh nhất hẳn là phòng ngự, nhưng phòng ngự yêu thú đều sẽ có điểm yếu. Vừa rồi nó tránh đi ta kiếm khí tiếp xúc đến phần đầu, hẳn nó điểm yếu nằm ở đây. Ngươi tấn công hai mắt, ta sẽ thử tấn công từ dưới cằm."
Tạ Ngọc có chút thưởng thức nhìn nàng liền tiếp tục ra tay. Thân kiếm hắn nhanh chóng được bao quanh bởi vầng sáng màu đỏ, chém ra kiếm mang theo hơi thở hừng hực muốn đâm tiến trăn yêu mắt. Chung Ly cũng phối hợp tiến đến, chuyển thân mình thấp xuống, xoay hướng kiếm đâm từ dưới lên trên. Trăn tinh bị hai cái vây công liền nổi giận, đuôi trăn từ trên trời giáng xuống muốn đập bẹp hai nhân loại trước mắt. Tạ Ngọc thấy vậy trở tay liền ném ra hai lá bùa, tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến yêu thú đuôi bị nổ bật lại phía sau. Lúc này thế công của hai người đã gần sát nó. Tử Ngọc kiếm mang theo lửa cháy chém qua mắt trăn tinh, nó chỉ kịp tránh cho một bên mắt bị tổn thương nhưng bên kia đã bị lửa đốt hỏng. Nhân cơ hội này, Chung Ly vận dụng Trảm Hồn kiếm pháp, mũi kiếm mang theo dòng khí mạnh mẽ xỏ qua cằm nó, tiến vào ba tấc liền không thể tiếp tục. Nàng thấy vậy giơ chân đạp mạnh vào cằm trăn mượn đà thu kiếm lùi lại phía sau. Yêu thú bị song trọng vết thương liền điên loạn quẫy đập, bụi mù còn có cây cối xung quanh đều đổ rạp. Tạ Ngọc vội kéo nàng tránh đến chỗ an toàn. Bụi mù tan đi, trăn tinh một mắt đã hỏng mắt còn lại hung ác, nhìn đến hai người liền nhe răng nanh sắc nhọn lao đến. Dưới cằm nó vẫn luôn đổ máu không ngừng hẳn là đã khiến nó không thể khép miệng. Hai người vội tránh đi từng hướng. Tạ Ngọc ném ra ba cái hoả cầu hướng thẳng về phía mắt còn lại của nó, lần này chỉ còn một mắt nên nó có chút trì độn. Hoả cầu gần sát mới nhanh chóng tránh đi nhưng một quả vẫn đập tiến được vào con mắt lành lạnh còn lại của nó. Hai mắt cùng đau đớn khiến quái vật không màng tất cả hất văng đuôi tứ phía. Chung Ly vội hét to:
" Tạ Ngọc, ném pháp thuật vào miệng nó, nó miệng đã không còn có thể khép lại."
Không biết cách màn bụi mù Tạ Ngọc nghe thấy nàng nói chuyện hay không, bỗng một tiếng nổ vang trời, trực giác báo không ổn nàng liền nhanh chân tránh sau một gốc cây chưa đổ. Cơn mưa thịt liền từ trên trời giáng xuống, mùi hôi tanh đã tràn ngập trong không khí. Thấy không còn tiếng động Chung Ly mới ló đầu ra, tránh đi máu thịt trên đất tiến đến chỗ Tạ Ngọc. Hắn đang đứng trước xác trăn yêu, nó phần đầu đã nổ tung nhưng vẫn còn phần thân dài ngoằng nằm trên đất. Chung Ly tiến đến liền hỏi:
" Ban nãy ngươi cho nó ăn cái gì, há miệng to như vậy chúng ra không thoả mãn nó liền thật không lễ phép."
Tạ Ngọc liếc nhìn nàng muốn cười nhưng vẫn cố nhịn lại, ho vài tiếng mới nói:
" Ta nghe được ngươi chỉ bảo liền ném cho nó ba viên hoả linh châu, hẳn ăn thực rất ngon."
" Không tồi, lần này thu phục được trung kỳ yêu thú, ngươi rất lợi hại." Thấy hắn muốn từ chối nàng liền nói tiếp: " Ta cũng rất lợi hại!"
Lúc này Tạ Ngọc không nhịn được nữa mới cười thành tiếng. Chung Ly đi đến vỗ vai hắn:
" Huynh đệ, đứng đây cười không ổn, nhanh chóng rời khỏi trước."
Hai người để lại một bãi chiến trường máu me liền rời đi. Vừa đi vừa nói chuyện:
" Tạ Ngọc, ngươi biết chúng ra rơi xuống là đâu sao?"
" Không rõ, nhưng hẳn đã cách Hạ Vân thành rất xa, truyền tống trận hư hỏng bị ném đến đâu cũng là tuỳ cơ."
" Ta liền biết, hại nhiều như vậy người, nhân quả sẽ sớm quấn thân tên kia."
Trên đường hai người lại gặp một cái xác chết, là một cái cùng ngồi truyền tống trận với họ. Qua một đêm người này đã bị yêu thú gặm thực chỉ còn nửa thân trên, hẳn yêu thú vẫn còn ở gần đây. Nàng và Tạ Ngọc không xem xét thêm liền nhanh chóng rời đi. Đi được thêm một đoạn lại nghe tiếng gầm rú quen thuộc, có người đang đánh nhau? Hai người ẩn thân mình vào tán cây rồi dõi mắt xem xét. Trước mắt là hai con yêu thú đang điên loạn cắn xé nhau. Tạ Ngọc phía sau nàng thì thầm: Là cái Xâm Lân chồn yêu và Bạch Diện hổ, hai cái đều là hậu kỳ luyện khí yêu thú. Biết đấu không lại, hai người muốn tránh đi bỗng nàng nghe được hương hoa quen thuộc. Hai mắt sáng lên liền kéo theo Tạ Ngọc vòng qua chiến cuộc tiến đến nơi phát ra mùi hương. Thấy Tiểu Á nằm gọn trốn trong gốc cây liền thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Á thấy hai người liền vui mừng nhưng cũng không dám lớn tiếng. Tạ Ngọc đi đến kéo hắn ra khỏi rồi mấy người nhẹ nhàng tránh đi khu vực chiến tranh. Hai con yêu thú đã gần như mất hết lý trí cũng không để ý mới vừa có ba con kiến rời khỏi.
Mấy người im nặng đi thêm một đoạn mới thở ra. Tiểu Á vội đi đến nắm lấy tay Chung Ly có chút tủi thân nói:
" A Ly một đêm qua ta đều không dám ngủ nằm trong gốc cây, đến cử động và thở mạnh cũng không dám."
Nàng đánh giá một chút Tiểu Á thấy hắn trên người ngoài có vài vết thương nhẹ cũng không sao. Rất tốt, may mắn có Tử Đằng.
" Ngươi bị văng ra khỏi trận pháp sau đó liền như thế nào?" Chung Ly vỗ vai hắn hỏi.
" Ta rơi xuống một cái bụi rậm, liền ở ngay chỗ kia, sau đó kiếm được một gốc cây rỗng liền bò tiến vào."
Vận may này quả thật là khiến nàng chua xót, lúc nàng bị văng ra đập vào thân cây, phía sau lưng đến giờ vẫn còn ê ẩm đau đâu.
Tiểu Á cũng nhìn kỹ hai người thấy y phục Chung Ly loang lổ vết máu liền lo lắng hỏi:
" A Ly còn ngươi, ngươi bị thương sao?"
" Không sao nghỉ ngơi cả đêm vết thương đã không còn vấn đề gì. Cũng may Tạ Ngọc tìm thấy ta sớm."
Tạ Ngọc lúc này mới đi đến gật đầu nói:
" Chúng ta cần nhanh chóng ra khỏi này rừng rậm, đây hẳn đã rất gần bìa rừng rồi, yêu thú hoạt động không nhiều."
Mấy người đều không có ý kiến, tăng nhanh bước chân muốn ra khỏi rừng nhân lúc còn sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất