Tử Di

Chương 83: Đâu mới là chân thật?

Trước Sau
Tạ Ngọc không quan tâm sớm đã nằm trong hiểu biết của Cao Thế Lan. Nàng ta biết rằng cho dù Tạ Ngọc căm ghét bản thân đến mức nào cũng sẽ không ra tay giết hại đồng môn. Vài người đã đồng hành cả một chặng đường dài, Cao Thế Lan từ lâu đã có thể thăm dò được giới hạn chịu đựng của hai người này.

Yên tâm đả toạ, khoé môi chợt tạo thành một độ cung nhẹ, nàng đã thành công không phải sao? Lão già trong đầu lúc nhận được miếng lợi liền lập tức câm miệng. Giây phút tiếp xúc ngắn ngủi với ma vật nàng đã thành công. Lão quái gần gũi đụng chạm ma chủng liền tham lam thu đi nó một nửa ma lực, vậy nên Chương Lỗi Kiệt mới có thể dễ dàng thu phục được nó.

' Nếu ngươi dám một mình hưởng hết chúng ra liền đồng quy vu tận!' Truyền âm đến đang lúc vui sướng tận hưởng lão quái, hắn không nỡ nhưng cuối cùng vẫn bủn xỉn chia sẻ cho nàng. Miệng còn không tha:

' Ăn được ngươi món hời thật khó, không nhìn xem ta đã suy yếu đến mức nào vẫn luôn tận lực giúp đỡ ngươi.'

' Ít như vậy? Ngươi xem ngươi là thứ đồng đội gì? Làm kém nhất nhưng ăn uống luôn tận lực chiếm phần hơn!!'

' Thứ này cho nhiều thân thể ngươi cũng chịu không nổi. Làm người phải biết tự lượng sức, lão nhân này chỉ làm theo y như lời ngươi nói.'

Cao Thế Lan tức giận nhưng cũng không thể làm gì hơn. Thu đi thuộc về mình ma lực, tận dụng linh khí dày đặc đuổi nó quy về đan điền điều hoà lại dao động mãnh liệt linh khí. Vách tường luyện khí sáu tầng liên tục bị mài mòn, linh khí một kích động đã phá vỡ, luyện khí sáu tầng buông xuống nhẹ nhàng.

Cảm thấy sau khi thăng cấp linh khí vẫn vô cùng dư thừa, Cao Thế Lan thừa thắng xông lên muốn tiếp tục đột phá.

' Ta muốn thay đổi nhận tri của mọi người. Muốn tông môn cao tầng xem xem một vòng nhiệm vụ Chung Ly kia vẫn là tu vi như vậy hơn nữa thương thế nặng nề. Còn Cao Thế Lan ta tu vi căn bản không kém đám thiên tài được bồi dưỡng tỉ mỉ chút nào!'

Suy nghĩ mới hình thành, một âm thanh trong đầu đột nhiên quát lớn:

' Ngu xuẩn, ham muốn cái lợi sáo rỗng như vậy. Không có căn cơ ngươi lại liên tục đột phá, phù phiếm tu vi có thể có ích lợi gì?'

' Ngoại trừ Tạ Ngọc kia, cùng lứa tiến vào tông môn liệu có ai đã đột phá luyện khí bảy tầng. Nếu ta dẫn đầu, ánh mắt cao tầng còn có tài nguyên sẽ hướng về ta. Ta muốn chứng minh tam linh căn căn bản không hề thua kém đơn linh căn...'

Chưa nói xong, Cao Thế Lan đột ngột phun ra một ngụm máu, linh khí trực tiếp tẫn tán. Nàng ta trước khi hai mắt nhắm nghiền trong óc truyền đến một câu nói:

' Đáng tiếc, ngươi mong ước khó thành. Ta và ngươi cùng chung lợi ích, lão phu tất nhiên sẽ không để ngươi ngu dốt vì cái lợi trước mắt. Sau này ngươi tất sẽ phải cảm ơn ta.'

Cao Thế Lan đột phá động tĩnh không nhỏ, Tạ Ngọc đang điều hoà thương thế cho Chung Ly cũng quan sát thấy. Nhìn họ Cao đột nhiên ngất xỉu, hắn liền rũ mắt tiếp tục dẫn độ linh khí nối hảo xương cốt cho đồng bạn.

Chung Ly có một giấc mơ, giấc mơ này chân thật đến lạ thường. Nàng mơ nàng đã chết, rời xa cha mẹ đến một thế giới huyền huyễn. Ở đây nàng có một đôi phụ huynh khác, nàng lúc sau cố gắng tu tập kiếm pháp, rèn luyện thân thể, còn có kết giao không ít bằng hữu. Còn hiện tại, nàng đang khốn đốn vật mình trong xã hội, kiếm một công việc tốt ở thời đại quá khó, nàng liên tục thất bại đến mức khó hiểu. Nhìn cha mẹ ngày một già đi mà bản thân lại vẫn vô dụng, ấm ức dằn vặt chất chứa trong lòng chợt nổ tung. Chung Ly oà khóc nức nở, nước mắt đua nhau rơi xuống trước ánh mắt khiển trách của đôi phu thê già. Nàng run rẩy ôm lấy cánh tay, cổ họng khàn đặc không thể cất ra tiếng, chỉ có thể nhìn cha mẹ thất vọng ánh mắt quay lưng rời bỏ.

" Thật sự giấc mơ kia là giả sao? Ta vì cái gì lại thấy nó chân thật đến như vậy, bao nhiêu năm nay ta đều không thể thoát ra khỏi nó. Chung Ly - ngươi quá vô dụng, ngươi còn muốn nhìn thấy cha mẹ thất vọng đến bao giờ nữa!"

Tự khiển trách bản thân, trái tim co thắt khiến nàng hít thở không thông. Sờ lên hai má ướt đẫm lạnh buốt, nàng chợt cảm thấy xa lạ vô cùng.

" Đã bao lâu rồi ta không khóc thành như vậy? Cho dù thất bại liên tục bị từ chối, ta một giọt nước mắt cũng không rơi. Đây thật sự là ta tính cách sao? Không giống chút nào."



Chung Ly từ bé đã hay khóc, bản thân lại có chút rụt rè. Đến khi lớn hơn mới bắt đầu thông hiểu, kết giao nhiều bạn bè cũng dần rũ bỏ được tính cách này. Nhưng bản thân rất dễ cảm động, khiến nàng khóc không khó chút nào! Vậy tại sao lúc này khi bản thân rơi nước mắt nàng lại cảm thấy xa lạ, giống như đã cách một đời người...

Dùng tay lau đi nước mắt trên má, cổ họng khô rát liền tự rót cho mình một cốc nước, Chung Ly ngồi xuống cố gắng điều hoà lại cảm xúc. Lại từ từ nhớ lại từng sự việc trong mơ, mỗi lần nàng ngủ đều chỉ mơ thấy duy nhất một giấc mơ nhưng khi tỉnh dậy lập tức liền quên hết cảm xúc.

Nhìn xuống đôi tay đang cầm cốc, đôi tay này vẫn như xưa chỉ là vết chai đã nhiều hơn trước.

" Vết chai sao? Từ lúc nào nó đã xuất hiện?"

Nàng không phải lao động chân tay người, ngày ngày gõ phím có thể tạo thành vết chai ở lòng bàn tay dày như vậy sao?

Càng suy nghĩ đầu càng đau, mỗi lần nàng cố gắng nhớ lại giấc mơ thì cơn đau không chút nể tình lại đến. Cho dù nàng đã uống không ít thuốc giảm đau nó cũng không hề suy giảm.

Chung Ly chợt ngồi xuống đất, khoanh chân theo bản năng, kiên trì chống chọi cơn đau nhớ lại những sự việc đã xuất hiện trong giấc mơ.

Trong mơ hình ảnh nàng thấy nhiều nhất là khung cảnh một nữ tử áo tím cầm kiếm, liên tục phách chém, kiên trì luyện đi luyện lại những chiêu thức đã quen thuộc. Đôi tay vì cầm kiếm đã tạo thành vết chai dày, cọ xát chảy máu sau đó lại lên da non. Da lúc sau mọc sẽ dày hơn lúc trước, cầm kiếm cũng sẽ chắc tay hơn. Cho dù có thể dễ dàng loại bỏ vết thương khiến bàn tay trở lên xinh đẹp nhưng nữ tu lại không như vậy, nàng coi những vết chai này chính là minh chứng cho sự nỗ lực của bản thân.

Mỗi ngày thấy vết chai ngày một dày nàng liền cảm thấy rất hài lòng.

Khuôn mặt người này Chung Ly vẫn luôn muốn xem kỹ nhưng càng nhìn sẽ càng mờ ảo. Nàng thực ra cảm thấy rất quen thuộc cũng rất ngưỡng mộ người này. Bản thân nàng ấy sống có mục tiêu, lại kiên trì nỗ lực như vậy, đó chính là điều nàng luôn muốn hướng tới.

Bây giờ Chung Ly sống nhưng không có niềm yêu thích với thứ gì, cũng khiến bản thân không thể sinh ra phấn đấu. Bình bình nhiều năm nay, cũng xem nhiều lần ánh mắt vọng của cha mẹ, nàng tâm sớm đã không thể dậy sóng. Chỉ khi nằm mơ nàng mới thấy được mục đính phấn đấu, niềm yêu thích đặc biết với sự vật, cũng thấy được khát vọng nàng hằng ao ước bấy lâu nay. Cuộc sống này quá gò bó, nàng muốn giương đôi cánh của mình đi khám phá toàn bộ thế giới chứ không phải vây mình trong bốn bức tường với công việc nhàm chán lặp đi lặp lại.

Trái tim lúc này đập mạnh, có thứ gì tích tụ sắp bùng nổ nhưng tiếng gõ cửa chợt vang lên. Chung Ly tim loạn nhịp dõi mắt về phía cửa ra vào, thân thể lại cứng đờ không thể cử động. Trong óc một âm thanh quanh quẩn: Đừng mà...ta không muốn tiếp tục bị vây khốn, ta sống căn bản sẽ không thành cái dạng này.

Mặc kệ tiếng gào thét trong lòng, cửa trực tiếp bị đẩy ra. Nhìn người đến, hơi thở nghẹn lại trong lòng càng tích tụ, nàng khuôn mặt căng đến đỏ bừng nhìn người đang tiến gần đến mình.

Mẹ ánh mắt giận dữ bước vào cửa, thấy Chung Ly ngồi bệt xuống đất ngay lập tức lo lắng chạy đến.

Sờ nàng trán còn có cứng đờ thân thể, khuôn mặt giận dữ nhưng âm thanh phát ra khỏi miệng lại biến thành quan tâm:

" Lớn đầu như vậy còn không biết bảo vệ bản thân. Con xem ốm thành như vậy rồi, không biết uống thuốc sao?"

Mẹ vẫn ấm áp như ngày còn bé, có đánh có mắng cũng là đánh yêu mắng yêu. Nhưng mấy năm này mẹ đã thất vọng quá nhiều, Chung Ly cũng ít thấy mẹ hơn.

A, là vì sao? Ta đã làm gì khiến gia đình thất vọng?



Tại sao lại vẫn luôn cảm thấy dằn vặt rồi xa cách người thân, cảm thấy họ xa lạ vô cùng rồi tự giam mình lại?

Ta thật sự đã sống trong ảo tưởng mà mình tự nghĩ ra sao? Đôi tay chai sạn này là vì sao, mọi thứ đều là nàng tự suy diễn...?

Nước mắt một lần nữa lại rơi, mẹ hốt hoảng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, giọng nói an ủi lại cất lên:

" Tại sao lại khóc rồi, ta còn chưa trách cứ con đâu! Vì sao gia đình tụ họp lại không có mặt?"

" Mẹ, con nhớ người quá, rất rất nhớ. Nhưng không hiểu tại sao con lại không muốn gặp mọi người, trong ngực nghẹn thật sự, là con đã tự rời xa gia đình ư?"

" Này, đứa trẻ này sao vẫn nghĩ không thông như vậy. Cha mẹ chưa bao giờ trách con không biết phấn đấu. Con gái, trong đầu con cất chính là thứ gì, luôn gặp ác mộng lại không tin tưởng người khác. Muốn con đi khám tâm lý con lại tự động xa cách chúng ta..."

Nghe thấy lời nói đau đớn của mẹ, đầu Chung Ly chợt muốn vỡ ra. Khó khăn ôm lấy đầu quằn quại trên đất, âm thanh lo lắng của mẹ còn có cha cùng lúc xuất hiện. Gia đình vẫn luôn ở cạnh ngươi, vẫn luôn không rời không bỏ. Vậy ngươi thực sự muốn gì? Chung Ly?

" Ta...ta muốn sống có mục tiêu, ta sớm đã giác ngộ được điều này. Cha mẹ sinh thành nuôi dưỡng ta nên người nhưng cuộc đời phía sau ta phải tự mình đi. Sống theo điều bản thân mong muốn, ta tin rằng cha mẹ sẽ luôn dõi theo ủng hộ ta."

Buông xuống đang ôm đầu hai tay, trong óc chợt nổ tung, trước ngực nứt ra một đường, từng con gió ấm áp lùa vào khiến thân thể nàng được xoa dịu.

Hai mắt sáng tỏ nhìn về phía cha mẹ, cổ họng phát ra âm thanh:

" Cha mẹ, cảm ơn hai người, con lại một lần nữa được gặp cha mẹ. Trước đây con đã nghĩ rằng mình thực sự sáng tỏ, sẽ không còn thấy gia đình kiếp trước nữa. Nhưng sống nhiều năm như vậy không phải muốn buông bỏ là được."

Nghẹn ngào ôm trầm lấy cha mẹ, Chung Ly dùng giọng mũi nói chuyện:

" Con rất yêu hai người, cảm ơn công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Cuộc đời phía sau con sẽ phấn đấu không ngừng, cha mẹ ở thế giới này hãy sống thật tốt. Con tin rằng hai người cũng sẽ an tâm về con."

Dứt lời cha mẹ liền xoa đầu nàng, đôi tay mang theo hơi ấm chạm vào đỉnh đầu khiến thâm tâm nàng rất không nỡ. Nhưng khoé môi lại biến thành mỉm cười, phía sau con đường ta phải tự mình đi, hơi ấm từ gia đình ta đã cảm nhận đủ.

Nhắm mắt lại không gian tan vỡ, ánh sáng vụt tới khiến vật chất biến đổi dần. Trong cơ thể đan điền khởi động, trái tim cũng đập mạnh mẽ hữu lực. Một giọt tâm đầu huyết từ từ hình thành cũng tiếp thêm động lực cho trái tim sung sức.

Khô kiệt đan điền từ từ lưu chuyển, linh khí ồ ạt độ nhập bỏ qua từng điều kinh mạch đứt gãy. Kỳ diệu là mặc dù không trải qua kinh mạch cọ rửa dẫn độ đi khắp cơ thể, linh khí vẫn có thể chính xác tìm đến vách ngăn luyện khí bảy tầng.

Chúng như có linh tính liên tục mài mòn cứng rắn vách tường, đến khi nó chỉ còn là một lớp màng mỏng chợt đổ xô lại cùng nhau lao đến phá vỡ. Một âm thanh nứt vỡ, Chung Ly trong trạng thái hôn mê vậy mà tự động đột phá luyện khí bảy tầng. Linh khí lúc sau tự động cọ rửa nàng toàn thân, thương thế cũng có chút hồi phục.

Nếu Cao Thế Lan vẫn còn tỉnh e rằng sẽ muốn căm tức đến nổ phổi. Thành tích nàng ta mong muốn chạm đến vậy mà lại bị Chung Ly trong mơ dễ dàng đạt được.

Tạ Ngọc chú ý đến đồng bạn đột phá liền cẩn thận kiểm tra. Thấy Chung Ly căn cơ vững chắc mới yên tâm thở ra một hơi. Quả thật là hắn khẳng định người, luôn có thể vượt ra ngoài hắn nhận tri.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau