Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 110: Tướng quân bày tỏ?

Trước Sau
Một đêm này cả thôn căn bản không ngủ ngon giấc, vẫn không kiềm được băn khoăn lo lắng không biết tình huống bên kia rốt cuộc thế nào.

Trùng biến dị cấp bảy đáng sợ rốt cuộc có bị giết hay không?

Cũng không biết mọi người có thể trở về hay không?

Đủ loại ý niệm tràn ngập trong lòng làm bọn họ ăn cơm cũng không vô, hiện giờ nghe thấy tin nhóm Áo Cổ Đinh trở về thì nhất thời lên tinh thần, vội vàng chạy ra.

Không chờ nhóm thôn dân nói gì đã nháy mắt bị xác trùng to như ngọn núi kinh hãi, chưa từng thấy qua hình dáng này, cái đầu dẹp cùng răng nanh đáng sợ, hết thảy đều làm bọn họ hoảng sợ không thôi.

Mọi người vội lui lại mấy bước, cảm thụ được uy áp đáng sợ liền tái mặt, sợ hãi hỏi: "Đó... đó là thứ gì vậy?"

Có người trấn an giải thích: "Đó chính là trùng biến dị cấp bảy."

Mọi người cả kinh, đầu óc trống rỗng.

Đó chính là trùng biến dị cấp bảy?

Là ngọn nguồn tội ác, chẳng lẽ đã chết thật rồi sao?

Không biết tại sao, mọi người vẫn có chút không dám tin, thậm chí cảm thấy giống như nằm mơ vậy.

"Nó, thật đã chết rồi sao?"

Có người khẳng định nói: "Chết rồi, ngay cả tinh hạch cũng bị moi ra."

Nghe thấy lời này, mọi người mới thở phào một hơi, sau lưng sớm đã túa mồ hôi lạnh, gió thổi qua liền nhịn không được co rúm rùng mình.

Trưởng thôn run run, chống lại xác trùng biến dị mặc dù đã chết nhưng vẫn còn uy áp, xác định nó thật sự đã bị moi tinh hạch, toàn thân trưởng thôn run lên, nháy mắt nước mắt giàn giụa.

Trùng biến dị cấp bảy chết, thôn làng có thể khôi phục an bình.

Mọi người nhanh chóng khôi phục khỏi khỏi sự thật trùng biến dị cấp bảy tử vong, chỉ là lúc này bọn họ mới phát hiện nhóm người quay trở về tựa hồ thiếu mất một phần ba.

Nhóm người yên lặng tránh ra, đẩy chiếc xe đẩy tự chế tới trước, lộ ra thi thể phủ cỏ dại nằm bên trên.

Một số thôn dân nhận ra người thân của mình, thập tức loạng choạng đi tới, trước mắt trở nên mơ hồ, chỉ biết gào khóc, cuối cùng triệt để ngất đi.

Trưởng thôn thở dài, nhanh chóng phái người đưa những người ngất xỉu trở về, cuối cùng mang những người hi sinh vào phòng lạnh, chờ toàn thể thôn dân có mặt thì tiến hành chôn cất.

Giải quyết xong chuyện này, trưởng thôn trịnh trọng nghênh đón Áo Cổ Đinh, Ớt đại vương cùng các thành viên chủ chốt vào phòng khách.

Trưởng thôn bắt đầu hỏi về chuyện đánh bại trùng biến dị cấp bảy, đội trưởng đội săn lắc đầu, biểu thị chuyện này chỉ có Ớt đại vương cùng Áo Cổ Đinh biết, bởi vì khi đó tất cả mọi người đều ở bên ngoài chiến đấu với trùng biến dị.

Trưởng thôn lại càng hoảng sợ hơn, suýt chút nữa đã mắng đội trưởng đội săn, sao có thể để Ớt đại vương một thân một mình đối mặt với trùng vương biến dị như vậy, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Đội trưởng đội săn thực bất đắc dĩ, biểu thị có Áo Cổ Đinh ở, thực lực của ngài ấy mạnh hơn tất cả mọi người gộp lại, nếu ngay cả Áo Cổ Đinh đại nhân cũng không bảo vệ được Ớt đại vương thì chỉ sợ cho dù ông xông lên cũng không làm nên chuyện gì.

Trưởng thôn dựng râu trừng mắt, á khẩu không phản bác được.

Chu Bách Triết vội vàng hòa giải, vỗ vỗ ngực mình nói: "Tôi cũng rất lợi hại, trưởng thôn đừng coi thường tôi chứ."

Nếu Chu Bách Triết đã lên tiếng thì trưởng thôn cũng không xoắn suýt chuyện này nữa, chỉ chăm chú quan sát Chu Bách Triết vài lần, sau khi đảm bảo cậu không bị thương mới thở phào một hơi.

Sau đó Chu Bách Triết khoa tay múa chân vui sướng dùng giọng điệu cực kỳ phong phú miêu tả tình cảnh chiến đấu với trùng vương khi đó, quá trình cực kỳ mạo hiểm cực kỳ kích thích, làm người nghe không ngừng kinh hô, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Nghĩ kỹ lại nếu bọn họ thật sự có mặt ở hiện trường chỉ sợ ngay cả tư cách nhúng tay cũng không có.

Bởi vì đẳng cấp chênh lệch thật sự quá lớn.

Cuối cùng, Chu Bách Triết nhắc tới tinh hạch cấp bảy, nói là mình đang giữ nó có việc cần dùng.

Mọi người nghe vậy cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng là tinh hạch mà Áo Cổ Đinh đại nhân cùng Ớt đại vương liều mạng lấy được, bọn họ tự nhiên có tư cách xử lý viên tinh hạch kia.

Lúc này Chu Bách Triết mới nhớ ra gì đó: "Trùng biến dị cấp bảy tử vong, nguy cơ cũng tạm thời giải trừ, số tinh hạch của đám trùng kia, mọi người chia ra bán lấy tiền mà dùng."

Trưởng thôn nghe vậy liền nói: "Số tinh hạch này vẫn là đưa cho ngài đi!"

Dù sao thứ này đối với Ớt đại vương thật sự rất quan trọng, mà người trong thôn cho dù không có tinh hạch vẫn có thể sinh tồn được, không lo chết đói.

Chu Bách Triết lắc đầu, đám trùng biến dị này là thôn dân liều mạng giết chết, bây giờ cậu đã có năng lực tự vệ, tự nhiên sẽ không lấy đồ của đối phương nữa.

Cậu không vô sỉ đến như vậy.

Trưởng thôn đưa mắt tập trung vào người Áo Cổ Đinh, ý hỏi đối phương có muốn tinh hạch hay không, đối với trưởng thôn mà nói, nếu không phải có Áo Cổ Đinh cùng Ớt đại vương, cho dù thôn dân có thể diệt trùng triều cũng không có khả năng an toàn sống sót như bây giờ, bởi vì bọn họ căn bản không có cách nào chống đỡ trùng vương cấp bảy.

Nếu đối phương không lấy thứ gì cả thì thật sự làm trưởng thôn không an lòng.

Chu Bách Triết khuyên can mãi, cuối cùng mới làm trưởng thôn từ bỏ ý niệm này.

Lúc này Áo Cổ Đinh mới gõ bàn, trầm giọng nói: "Khoảng thời gian chúng tôi rời đi, trong làng có bị trùng tập kích không?"

Trưởng thôn thành thật trả lời: "Ngày hôm qua sau khi mọi người đi thì thôn bị trùng tấn công, may mắn nhóm thuộc hạ của Áo Cổ Đinh đã ngăn lại, cuối cùng mới giải quyết được nguy cơ."

Chu Bách Triết thở dài.

Buổi chiều, những thôn dân kia suy yếu tỉnh lại, sau đó tới quảng trường khóc tiếp, cùng thôn dân hỏa táng những người đã chết, sau đó chôn cất.

Tiếng khóc vẫn luôn vang vọng, khí tức bi thương lan tràn làm Chu Bách Triết cũng không quá dễ chịu.

Nếu thực lực của cậu cường đại hơn thì đã không vô lực như bây giờ, thế nhưng bản thể của cậu lúc này thật sự không sở hữu sức chiến đấu mạnh mẽ.

Chu Bách Triết biết ưu thế của mình là phụ trợ, có thể làm cậu phát huy thực lực cường đại chỉ có thể là ---- Áo Cổ Đinh.

Trong lòng Chu Bách Triết mơ hồ có chủ ý.

Chạng vạng, để ăn mừng trùng vương tử vong, thôn làng đã đặc biệt săn giết một ít động vật, sau đó làm thành tiệc tối phong phú, thậm chí mỗi nhà còn mang ra số rượu mình cất kỹ đã lâu để dùng kém.

Tất cả mọi người đều hoan hô, gào rống phát tiết nỗi oán giận mấy tháng qua, còn có bi thương.

Chu Bách Triết lặng lẽ trốn đi, một mình yên lặng ngắm nhìn mặt trăng đỏ rực, đột nhiên có cảm giác thực tịch mịch.

Trong thế giới xa lạ này, một mình cậu gian nan sinh tồn, không có bằng hữu, càng không có đồng loại.

Cảm giác tách biệt khỏi thế giới loài người làm cậu có cảm giác bàng hoàng.

Rốt cuộc đến khi nào mới có thể biến thành nhân loại?

Nghĩ tới con số tích phân khổng lồ kia, chỉ nghĩ một chút thôi mà Chu Bách Triết đã cảm thấy áp lực.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Âm thanh trầm thấp vang lên, trong ban đêm âm trầm này lại lộ ra một tia an toàn.

Chu Bách Triết chậm rãi quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Sao anh cũng qua đây?"



Áo Cổ Đinh ngồi xuống, thản nhiên nói: "Quá ồn."

Chu Bách Triết ồ một tiếng, im lặng không lên tiếng, tâm tình vốn khẩn trương chậm rãi trở nên bình lặng.

Suy nghĩ một chút, Chu Bách Triết quyết định nói một việc với Áo Cổ Đinh.

"Anh còn nhớ khi ấy tôi đã nói muốn dùng một vài tin tức tình báo đổi tinh hạch cấp bảy với anh không?"

Áo Cổ Đinh không chút kinh ngạc nói: "Nói đi."

Chu Bách Triết châm chước nói: "Tinh hạch cấp tám kia là do trùng tộc cao cấp lưu lại."

Con ngươi Áo Cổ Đinh co rút, trong lòng chấn động cuồn cuộn, giọng nói cũng trịnh trọng: "Em xác định?"

Nhìn vẻ mặt Áo Cổ Đinh, Chu Bách Triết nhịn không được có chút thấp thỏm, do dự nói: "Anh... không biết?"

Giọng điệu Áo Cổ Đinh nặng trĩu: "Cho dù hoàng tộc tinh cầu A cũng không biết chuyện trùng tộc cao cấp."

Chu Bách Triết nghe mà lạnh run, nói cách khác, kế hoạch của trung tộc cao đẳng căn bản không bị người của thế giới này phát hiện.

"Trùng tộc cao hơn cấp bảy đều được gọi là trùng tộc cao đẳng, mà thế giới này được chúng nó định là văn minh cấp C." Chu Bách Triết nói lại lời của trùng vương cho Áo Cổ Đinh nghe.

Không nói tới chuyện một cây ớt rốt cuộc làm sao biết được nhiều chuyện mà ngay cả hoàng tộc cũng không biết, chỉ riêng chuyện này thôi đã làm Áo Cổ Đinh đứng ngồi không yên, trong lòng cũng thực chấn động.

Giọng nói Áo Cổ Đinh hiếm khi có chút thận trọng, anh hỏi: "Em... em làm sao biết được?"

Chu Bách Triết dừng một chút: "Tôi có thể tin tưởng anh không?"

Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: "Em có thể tin tưởng tôi."

Rõ ràng chỉ là một câu nói nhưng Chu Bách Triết nhạy bén cảm nhận được lời Áo Cổ Đinh nói là thật.

Chỉ là, cậu mong muốn, không chỉ như vậy.

Chu Bách Triết giật giật lá cây nói: "Tôi tin tưởng anh, thế nhưng trước đó tôi muốn làm một giao dịch với anh."

Nhìn dáng dấp nghiêm túc của cây ớt nhỏ, mỗi chiếc lá đều dựng đứng lên, Áo Cổ Đinh lộ ra nụ cười mỉm, thản nhiên nói: "Về sau, chúng ta chính là đồng bọn có thể tín nhiệm, đôi bên cùng có lợi."

Chu Bách Triết vừa định nói ra giao dịch của mình thì nghe thấy lời này của Áo Cổ Đinh, cả cây ớt đều bối rối.

Chu Bách Triết hắc tuyến hỏi: "Làm sao anh biết?"

Áo Cổ Đinh nhướng mày: "Đương nhiên là đoán."

Chu Bách Triết yên lặng nuốt một ngụm máu, cứ cảm thấy mình bị khinh bỉ chỉ số IQ.

Đầu năm nay soái ca không chỉ dáng dấp đẹp sức chiến đấu mạnh, ngay cả chỉ số IQ cũng cao phát bạo, này bảo nam tính khác sống thế nào đây?

Quả nhiên người so với người, thật sự tức chết ớt mà.

Chu Bách Triết tiếp tục nói: "Đôi bên cùng có lợi, tôi có thể cung cấp bom ớt cho anh, thế nhưng anh phải giúp tôi kiếm thật nhiều thật nhiều tinh hạch."

Áo Cổ Đinh gật đầu: "Đó là đương nhiên."

Chu Bách Triết thở dài một hơi, sau khi đạt thành hiệp nghị, Chu Bách Triết liền nói hết những tin tức còn lại, Áo Cổ Đinh nghe mà không ngừng kinh hãi.

Thì ra...

Thế giới này bị gọi là văn minh cấp C, sử dụng kiếm kích quang là phương thức công kích.

Ngoại trừ nền văn minh này thì còn có nền văn minh càng cao cấp hơn, thế nhưng cụ thể là gì thì Chu Bách Triết không biết, vì con trùng vương kia không nói.

Trùng tộc từ cấp tám trở lên được gọi là loại cao đẳng, dùng dị năng ngưng tụ thành vũ khí, có thể gọi là năng lượng kiếm, càng đáng sợ hơn là trùng tộc cao đẳng vẫn luôn nhìn chằm chằm thế giới này, chúng nó phái rất nhiều trùng tộc cấp thấp tới vì muốn không ngừng cắn nuốt tinh hạch của nhân loại, không ngừng trưởng thành, cuối cùng trở thành trùng tộc cấp cao.

Có thể là ở tương lai không lâu, trùng tộc cao đẳng bất cứ lúc nào cũng có thể chinh phạt thế giới văn minh cấp C, khi đó nhân loại phải đối mặt với nguy cơ đáng sợ nhất.

***

Chu Bách Triết nói ra hết những gì mình biết, cả cây ớt đều thực nặng nề.

Áo Cổ Đinh tiêu hóa lượng tin tức này xong, sắc mặt cũng âm trầm, anh tin những lời cây ớt nhỏ nói đều là thật, thế nhưng những tin này thật sự quá kinh người, nếu như nói ra căn bản sẽ không có ai tin tưởng, trái lại còn liên lụy tới cây ớt nhỏ này.

Áo Cổ Đinh mím môi: "Có thể nói cho tôi biết, làm sao em biết được không?"

Chu Bách Triết sớm đã nghĩ xong đáp án, không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi là ớt tinh, có thể nghe hiểu lời đám trùng, nó còn tưởng tôi là đồng tộc của nó nên mới nói cho tôi biết nhiều chuyện như vậy."

Áo Cổ Đinh sớm đã đoán được kết quả này, cũng không kinh hãi, chỉ gật đầu nói với Chu Bách Triết: "Những thứ này, em tốt nhất không nên nói với bất kỳ ai."

Chu Bách Triết không hiểu hỏi: "Nếu không nói cho mọi người biết, lỡ trùng tộc cao đẳng đánh tới thì phải làm sao?"

Phải báo trước cho mọi người biết, để mọi người không ngừng vũ trang chính mình, gia tăng thực lực, chuẩn bị tốt mọi thứ.

Áo Cổ Đinh lắc đầu: "Em cảm thấy sẽ có mấy người tin tưởng tin tức này?"

Chu Bách Triết không nói, Áo Cổ Đinh nói tiếp: "Chúng ta phải làm sao giải thích căn nguyên tin tức này?"

Chu Bách Triết lúng túng: "Nói là có người nghe hiểu lời trùng tộc."

Áo Cổ Đinh giễu cợt: "Nhân loại cùng trùng tộc sớm đã không chết không ngừng, nếu truyền ra tin tức có người nghe hiểu ngôn ngữ trùng tộc nhất định sẽ gây ra một đợt sóng gió lớn, thậm chí có thể dẫn tới nội chiến, không còn tin tưởng lẫn nhau."

Áo Cổ Đinh hiếm khi nói nhiều như vậy, Chu Bách Triết vẫn không nhúc nhích, đã hoàn toàn khiếp sợ, cậu không ngờ sự tình lại biến thành như vậy.

Khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy may mắn vì mình đã chọn báo chuyện này cho Áo Cổ Đinh biết, bằng không một ngày nào đó nếu không cẩn thận nói với người khác, chỉ sợ cậu sẽ bị nhận định là cùng phe với trùng tộc.

Đó không phải kết quả Chu Bách Triết mong muốn.

Thế nhưng....

"Chúng ta không làm gì cả sao?" Chu Bách Triết hỏi.

Áo Cổ Đinh cười, vẻ mặt sâu xa: "Chuyện này tôi đã có chủ ý."

Chu Bách Triết lên tinh thần hỏi: "Là gì nha?"

Áo Cổ Đinh đứng dậy, thản nhiên nói: "Sau này em sẽ biết."

Chu Bách Triết: "..."

Cậu thề, Áo Cổ Đinh nhất định rất muộn tao, bằng không sao lại thích giả vờ thần bí như vậy.

Trên đường trở về, Chu Bách Triết không ngừng nỗ lực truy hỏi, thế nhưng đều bị Áo Cổ Đinh cản lại, rơi vào đường cùng, Chu Bách Triết chỉ đành từ bỏ.

Trong đại sảnh, mọi người vẫn còn đang ăn mừng, ăn no uống say không biết gì, cười nói vui vẻ như người điên, chỉ có thể như vậy mới phát tiết được áp lực mấy tháng qua.



Lần đầu tiên trưởng thôn không ngăn cản, nếu là bình thường thì ông căn bản sẽ không cho phép nhóm dị năng giả uống say, dù sao ai cũng không thể cam đoan đám trùng sẽ xuất hiện lúc nào, phải từng phút từng giây bảo trì trạng thái cảnh giác mới có thể chống đỡ kẻ địch, tỷ lệ sống sót cũng cao hơn.

Thế nhưng hiện giờ trùng biến dị cấp bảy đã chết, đám trùng cũng không còn tồn tại, tinh cầu này rất lớn, cho dù còn sót một hai con trùng biến dị cũng căn bản không đủ uy hiếp.

Chu Bách Triết cùng Áo Cổ Đinh một lần nữa lui ra ngoài, không quấy rầy bọn họ, nếu hai người tiến vào khẳng định sẽ làm mọi người mất tự nhiên, không thả lỏng được như vừa nãy.

Trên đường đi, Chu Bách Triết ngồi trên vai Áo Cổ Đinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thất thần.

Áo Cổ Đinh không khỏi dừng lại, cũng ngẩng đầu nói: "Em đang nhìn gì vậy?"

Chu Bách Triết lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: "Anh biết không, ở địa cầu cổ ánh trăng có màu vàng, còn có thể tỏa ra quang mang, trên bầu trời còn có đầy vì sao sáng ngời."

Trước kia vẫn luôn cảm thấy bầu trời đêm thực bình thường, thế nhưng bây giờ nghĩ lại thì mỹ lệ đến không ngờ, làm cậu thực hoài niệm, thế nhưng đã không thể quay trở lại nữa rồi.

Tâm tình Chu Bách Triết có chút suy sụp: "Nơi đó không có chiến tranh, không có trùng biến dị đáng sợ, mọi thứ đều thực an tường mỹ hảo."

Áo Cổ Đinh nghe mà thất thần, thế giới mỹ hảo mà cây ớt nhỏ hình dung vừa vặn cũng chính là dáng vẻ thế giới hoàn mỹ trong lòng anh.

Chỉ là không ngờ địa cầu cổ hai nghìn năm trước dĩ nhiên lại chính là thế giới tốt đẹp mà nhân loại bây giờ không thể nào có được.

Tuy văn minh khoa học kỹ thuật tiến bộ hơn trước kia rất nhiều nhưng thứ này có ích lợi gì đâu?

Mọi người vẫn phải giãy giụa sinh tồn.

Nhưng không quản thế nào, anh vẫn phải cố gắng diệt trừ hết thảy trùng biến dị trên thế gian này, tạo ra một thế giới tốt đẹp.

Chu Bách Triết cúi đầu ngáp một cái: "Về ngủ thôi! Tôi mệt rồi."

Áo Cổ Đinh thấp giọng đáp, chậm rãi quay trở về.

Rốt cuộc cũng trở lại phòng, Chu Bách Triết nói một tiếng ngủ ngon với Áo Cổ Đinh rồi vọt vào tắm xong chạy ra ngủ, đương nhiên vẫn là ngủ trong chậu hoa, thổ nhưỡng ướt át vây lấy rễ cây mang tới cảm giác thoải mái cùng an toàn.

Cảm giác giống như dùng chăn dày bọc kín mình vậy, cảm giác cực kỳ an toàn, ngủ lại càng thơm ngon hơn.

Có lẽ vì hôm nay quá mệt, tinh thần lực tiêu hao nhiều, Áo Cổ Đinh vừa mới chớp mắt đã nghe kế bên truyền tới tiếng ngáy như có như không, anh bất đắc dĩ lắc đầu, một lần nữa nhắm mắt lại.

Sáng sớm, lúc ánh mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh chiếu rọi vào phòng, hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân làm Chu Bách Triết thoải mái thả lỏng lá cây, duỗi người, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Áo Cổ Đinh đang ngồi bên kia vọc quang não.

Chu Bách Triết ngáp một cái nói: "Buổi sáng tốt lành!"

Áo Cổ Đinh khẽ ngẩng đầu nói: "Dậy sớm vậy?"

Trán Chu Bách Triết trượt xuống ba lằn hắc tuyến, sao có cảm giác trong mắt Áo Cổ Đinh mình là người ngày ngày đều ngủ nướng ấy nhỉ?

"Đúng vậy." Chu Bách Triết tức giận nói.

Áo Cổ Đinh im lặng lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vọc quang não, biểu tình lại càng nghiêm túc hơn.

Chu Bách Triết tò mò, vội vàng tự đào mình ra, run run một thân bùn đất, bước từng bước nhỏ đi tới bên cạnh Áo Cổ Đinh, nhìn một chút rồi nói: "Quang não này có thể sử dụng được rồi à?"

Trước đó là vì trùng biến dị cấp bảy tồn tại nên mới dẫn tới thiết bị không thể sử dụng, hiện giờ trùng biến dị đã tử vong, hẳn là có thể dùng rồi a!

Áo Cổ Đinh gật đầu: "Có thể dùng được rồi."

Chu Bách Triết nhanh chóng tiến tới: "Thứ này dùng thế nào? Có thể lên mạng không?"

Trước khi biến thành cây ớt, Chu Bách Triết chính là thiếu niên nghiện lên mạng, bình thường lúc không quay phim hay chạy quảng cáo, cậu vẫn luôn trạch trong nhà vọc máy tính nghịch di động, căn bản không giống những bạn bè khác trong giới chạy khắp nơi tham gia các bữa tiệc tùng liên hoan tụ tập.

Áo Cổ Đinh nói: "Tinh cầu này không có trạm thu phát mạng tinh tế."

Chu Bách Triết sửng sốt: "Kia không phải là không có tín hiệu à?"

Sắc mặt Áo Cổ Đinh không tốt lắm: "Phi thuyền đã rơi vỡ, quang não không có cách nào liên hệ ngoại giới."

Chu Bách Triết nghe vậy thì khẩn trương: "Kia phải làm sao bây giờ?"

Nếu vậy, bọn họ chẳng phải bị nhốt ở tinh cầu này rồi sao?

Áo Cổ Đinh trầm ngâm nửa ngày: "Chờ."

Chu Bách Triết nói: "Chờ ai? Cái nơi chim không thèm ị này trừ bỏ anh thì còn ai tới nữa chứ?"

Cũng không phải ai cũng có đầu óc động kinh như Áo Cổ Đinh.

Áo Cổ Đinh nhướng mày nói: "Bình thường cứ cách một đoạn thời gian sẽ có một chiếc phi thuyền tới tinh cầu này."

Chu Bách Triết tựa hồ cũng nhớ tới: "Anh nói là... người bạn của trưởng thôn?"

Áo Cổ Đinh gật đầu, trầm giọng nói: "Hiện giờ chỉ có thể chờ đợi."

Chu Bách Triết chỉ có thể âm thầm cầu khẩn chiếc phi thuyền kia ngàn vạn lần phải tới, bất quá cậu tựa hồ nhớ tới gì đó, hiếu kỳ nói: "Anh từ xa xôi chạy tới đây rốt cuộc là vì cái gì?"

Nghe trưởng thôn nói đây là tinh cầu cực kỳ vắng vẻ, này giống như người đế đô tự nhiên chạy vào núi hoang vậy, quả thực chưa nghe nói bao giờ, hoang đường đến mức làm người ta không thể tiếp thu.

Trừ phi là có nhu cầu hoặc mục đích gì đó, bằng không ai nguyện ý xa xôi chạy tới đây chứ?

Áo Cổ Đinh mặt không biến sắc nói: "Vì em."

Chu Bách Triết nghe vậy thì sắc mặt đỏ phừng phừng: "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc."

Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên ý cười, dùng đầu ngón tay khẽ điểm vào lá cây Chu Bách Triết, giọng nói trong trẻo như ngọc, mang theo chút trêu ghẹo.

"Tôi không lừa em."

Nói xong, Áo Cổ Đinh đứng dậy rời đi, để lại Chu Bách Triết tim đập rộn ràng cùng một đầu suy nghĩ miên man.

Đối phương nói vậy rốt cuộc là có ý gì?

Là nói đùa hay nghiêm túc?

Với hiểu biết sống chung với Áo Cổ Đinh mấy tháng qua thì đối phương không phải người thích đùa, như vậy... đối phương thật sự tới đây vì cậu?

Chu Bách Triết bối rối, cứ cảm thấy thực phiền não.

Quên đi, không nghĩ nữa!

Chu Bách Triết cuộn cuộn lá cây, dự định ra ngoài dạo một vòng, vừa đi được mấy bước liền thấy Hoàng Mao đang ăn gì đó.

Chu Bách Triết khựng lại, vô thức nhích tới, tới khi phản ứng lại thì ảo não xoay người rời đi.

Hoàng Mao chú ý tới phản ứng kỳ lạ của Ớt đại vương, vội vàng gọi: "Ớt đại vương."

Chu Bách Triết xoay người đi tới, giọng nói không nghe ra tâm tình: "Chuyện gì?"

Hoàng Mao xoa xoa tay....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau