Chương 44: Nửa Ống Tay Áo
Phương Minh nói: "Núi Đào Hoa có mấy chục hộ gia đình sinh sống, bọn họ kiếm sống dựa vào việc săn bắt thú, hái thảo dược và thức ăn quý hiếm trong núi. Ba ngày trước có một cô nương mất tích, sau đó truyền tin đã trở về rồi, là do tranh chấp với phụ mẫu trong nhà, đi đến nhà của họ hàng ở kinh thành để ở. Hôm nay lại có một cô nương mất tích..."
Giản Vũ nghe đến đây thì thấy có chút không đúng, "Có thể chắc chắn cô nương ba ngày trước đã đến sống cùng nhà thân thích kia hay không?”
Phương Minh vẻ mặt ủ rũ nói: “Mọi người vốn không có hoài nghi là bởi có tín vật của nàng ta, đưa cho người trong thôn quay lại nói. Nhưng hôm nay lại có cô nương mất tích, điều này không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ, có thể nào lại trùng hợp như vậy."
Bạch Việt không nhịn được lên tiếng, "Còn người hàng xóm kia thì sao, có thể tin được không?"
“Trùng hợp chính là ở chỗ này.” Phương Minh nói: “Người nọ hôm trước đã đi xa nhà, cũng không thể mau trở về. Hơn nữa đã đi hai ngày rồi, cho dù đuổi theo cũng không biết đuổi đến đâu.”
Một là ngoài ý muốn, hai là trùng hợp, nếu có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, chính là do con người tạo ra.
Bạch Việt nói: "Vị cô nương hôm nay, vì sao mọi người lại cho rằng nàng ấy bị bắt cóc, hiện tại trời giá rét, một mảnh trắng xóa, có thể là bị lạc đường ở trên núi chăng?”
Phương Minh lắc đầu, "Chuyện này lão nạp cũng không xác định rõ, bất quá vừa rồi phụ mẫu nàng ấy đã đến trong chùa để cầu, nói là nữ nhi bị bắt đi, bởi vì con cái bọn họ sinh ra đều lớn lên ở đây, đối với trong núi quen thuộc như nhà mình, cho nên khả năng bị lạc là rất nhỏ.”
Ngựa còn bị vấp móng trước, Bạch Việt không tán thành điều này, bất quá trong mọi việc thường nghĩ đến điều tồi tệ nhất cũng là đúng. Một vị cô nương gia, nếu thật sự rơi vào tay kẻ xấu, kịp thời giải cứu được thì không sao, nhưng nếu không kịp thời cứu được, cho dù sau này được cứu ra, cũng sẽ bị hủy hoại cả đời.
Giản Vũ nói: "Nhưng đã phái người đến kinh thành xác minh chưa? Nếu cô nương đầu tiên thật sự ở kinh thành, cô nương thứ hai cũng có thể thật là lạc đường. Nếu cô nương đầu tiên là mất tích, cũng rất có khả năng là cùng một nhóm người làm.”
"Đã phái người tới đó, hơn nữa còn dặn dò, nếu phát hiện là nàng ấy thật sự mất tích thì phải lập tức báo quan.” Phương Minh đại sư cũng không phải hồ đồ: “Bất quá từ kinh thành trở về nhanh nhất cũng phải mất hai ngày, bởi vậy trong chùa mới phái tăng nhân đi trong núi tìm kiêm trước, hiện tại lạnh như vậy, nếu thật sự bị thương, một đêm này có thể bị chết cóng."
Giản Vũ tinh tế đánh giá Phương Minh, mặc dù chuyện về Bạch Việt ông ta có nhiều điều che giấu, nhưng trong chuyện này không đến mức phải nói dối.
“Lương Mông.” Giản Vũ nói: “Ngươi cho người của chúng ta đi theo, cùng nhau hỗ trợ tìm người.”
Tăng nhân trong Đào Hoa tự có hạn, thôn dân ở núi Đào Hoa cũng có hạn, nếu muốn vào núi tìm người, thật sự sẽ không đủ.
Lương Mông đáp lời, Giản Vũ nói, "Lâm Di cũng nên đi, bên này có ta là được rồi."
Mặc dù Lâm Di trung thành nhưng không hợp với Bạch Việt, hai người bọn họ khi gặp nhau liền châm chọc mỉa mai chèn ép lẫn nhau, khiến hắn đau đầu.
Mọi người đều tản ra, Bạch Việt đột nhiên nói: "Đại sư, tối nay ngài tìm tiểu nữ tới đây, là có chuyện gì sao?"
“À.” Phương Minh lúc này mới thu hồi suy nghĩ: “Bạch thí chủ, là như vậy, vốn dĩ đêm nay lão nạp muốn làm một pháp sự để giải trừ ám khí cho Bạch thí chủ. Nhưng hiện tại sợ là không tiện.”
Bạch Việt gật đầu, thầm nghĩ Phương Minh đại khái là muốn diễn toàn bộ vở kịch, như vậy mới có ý tứ chân thật.
Trong khi đang suy nghĩ miên man, đột nhiên có tăng nhân từ xa chạy như bay đến.
“Trụ trì, trụ trì.” Tăng nhân chạy tới toát mồ hôi hột.
Phương Minh gấp gáp hỏi: “Có phát hiện gì sao?”
“Có.” Tăng nhân thở hổn hển nói: “Tìm được nửa ống tay áo của cô nương trên vách núi, có dấu hiệu trượt chân... Sợ là, sợ cô nương kia đã ở trên đất tuyết trượt chân, rơi xuống vách núi rồi."
Quả nhiên, trong tay của tăng nhân có cầm một đoạn tay áo, cô nương ở trong núi, mùa đông nên thường mặc áo bông vải thô, bụi bặm và bẩn thỉu.
Tăng nhân lại nói: "Vách núi tuy rằng không cao, nhưng dưới vách núi dốc đứng kỳ dị, có vô số sông hồ, người nếu như từ trên vách núi rơi xuống, đừng nói là sinh tử, muốn tìm được cũng rất khó.”
Phương Minh yên lặng gật đầu, "Nhưng cần phải đi tìm, bất quá hiện tại trời đã tối, xuống vách núi quá nguy hiểm, chỉ có thể đợi trời sáng."
Tăng nhân thở dài, cảm thấy thương tiếc, một sinh mệnh sống như vậy liền biến mất, thật sự khiến người khó chịu.
Bầu không khí có chút nặng nề, Bạch Việt đột nhiên kêu lên: “Phương Minh đại nữ, có thể cho tiểu nữ xem ống tay áo này được không?”
Phương Minh khó hiểu, nhưng vẫn đưa nửa ống tay áo qua.
Bạch Việt giữ ống tay áo, để Bội Kỳ cầm ngọn đuốc lại gần, cẩn thận xem kỹ.
Giản Vũ không khỏi hỏi: "Tay áo này có vấn đề gì sao?"
Bạch Việt nhìn đi nhìn lại ống tay áo trước sau, sau đó khoác lên cánh tay, đây là tay áo bên trái, hiện đã bị xé rách.
“Không đúng.” Bạch Việt nói: “Cô nương này có bị té xuống vách núi hay không thì không biết, nhưng nàng ta không phải một mình.”
Một câu nói này đều khiến mọi người cả kinh, Phương Minh vội vàng hỏi: “Lời này của cô nương là có ý gì? "
"Các người xem ở đây." Bạch Việt chỉ vào nơi ống tay áo bị xé toạc, "Từ vết rách này mà phán đoán, đây là bị một người khác đứng ở đối diện dùng sức mới làm được. Trừ phi nàng ta cởi xiêm y ra rồi xé, bằng không tuyệt đối không phải là vết rách như vậy.”
Trong lúc nhất thời mọi người đều trầm mặc, tăng nhân bên cạnh còn có chút không rõ, Bạch Việt đơn giản kêu hai người duỗi tay ra.
Tùy tiện kéo một mảnh vải, một mảnh do chính mình xé, một người ở đối diện xé.
“Thật đúng là không giống nhau.” Tăng nhân sửng sốt.
"Đương nhiên là không giống nhau." Bạch Việt nói, "Vải là ngang dọc xen kẽ sợi dệt thành, nếu là từ nơi khác nhau xé, nơi vải dệt bị chịu lực cũng không giống nhau, vết rách hiện ra cũng đương nhiên là không giống nhau.” Bạch Việt nhẹ giọng nói, mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, sau đó Phương Minh nói: "Nói cách khác, cô nương kia không phải đi lạc, mà là bị người bắt đi?”
Việc này đã trở nên nghiêm trọng hơn, đi lạc chỉ là ngẫu nhiên, nếu như bị người bắt đi, có thể là một nhóm người chuyên muôn lừa bán thiếu nữ đã tới núi Đào Hoa, nàng ấy sẽ không phải là người đầu tiên bị hại, cũng sẽ không phải là người cuối cùng bị hại.
Phương Minh hít một hơi thật sâu, đang muốn nói chạy nhanh đi báo quan, đột nhiên nhớ đến Giản Vũ.
“Giản đại nhân, ngài là Đại Lý Tự Khanh, có thể xử lý chuyện này hay không?”
Giờ này báo quan đã quá muộn, trước mắt đã có sẵn một người, vừa đúng lúc.
Giản Vũ nghiêm túc nói: "Tuy rằng không ở kinh thành, nhưng nếu đã gặp phải, há có lý gì mặc kệ. Bất quá chuyến này ta không mang theo bao nhiêu nhân thủ, vẫn là muốn đại sư đến nha môn báo án, để cho bọn họ phái nhân thủ đến tương trợ."
Phương Minh liên tiếp đáp lời.
Giản Vũ nói: “Nơi phát hiện được ống tay áo của cô nương kia là nơi nào, ta muốn đi xem một chút.”
Tăng nhân vội vàng nói: “Tiểu tăng sẽ mang đại nhân đi.”
Mặc dù không biết đại nhân nào, nhưng nghe trụ trì đều kêu đại nhân, kêu theo chắc sẽ không sai.
Bạch Việt vẻ mặt chua xót, trời tối gió lớn lại có tuyết, nàng thật sự không muốn vào núi vào lúc này, nhưng nếu là chuyện của Đào Hoa tự thì cũng không sao, nàng chỉ cần giúp đỡ nhiều nhất có thể.
Nhưng bây giờ đã trở thành chuyện của Giản Vũ, Giản Vũ vừa rồi mới cứu mạng nàng, nếu như khoanh tay đứng nhìn thì thật vô lý.
Giản Vũ nghe đến đây thì thấy có chút không đúng, "Có thể chắc chắn cô nương ba ngày trước đã đến sống cùng nhà thân thích kia hay không?”
Phương Minh vẻ mặt ủ rũ nói: “Mọi người vốn không có hoài nghi là bởi có tín vật của nàng ta, đưa cho người trong thôn quay lại nói. Nhưng hôm nay lại có cô nương mất tích, điều này không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ, có thể nào lại trùng hợp như vậy."
Bạch Việt không nhịn được lên tiếng, "Còn người hàng xóm kia thì sao, có thể tin được không?"
“Trùng hợp chính là ở chỗ này.” Phương Minh nói: “Người nọ hôm trước đã đi xa nhà, cũng không thể mau trở về. Hơn nữa đã đi hai ngày rồi, cho dù đuổi theo cũng không biết đuổi đến đâu.”
Một là ngoài ý muốn, hai là trùng hợp, nếu có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, chính là do con người tạo ra.
Bạch Việt nói: "Vị cô nương hôm nay, vì sao mọi người lại cho rằng nàng ấy bị bắt cóc, hiện tại trời giá rét, một mảnh trắng xóa, có thể là bị lạc đường ở trên núi chăng?”
Phương Minh lắc đầu, "Chuyện này lão nạp cũng không xác định rõ, bất quá vừa rồi phụ mẫu nàng ấy đã đến trong chùa để cầu, nói là nữ nhi bị bắt đi, bởi vì con cái bọn họ sinh ra đều lớn lên ở đây, đối với trong núi quen thuộc như nhà mình, cho nên khả năng bị lạc là rất nhỏ.”
Ngựa còn bị vấp móng trước, Bạch Việt không tán thành điều này, bất quá trong mọi việc thường nghĩ đến điều tồi tệ nhất cũng là đúng. Một vị cô nương gia, nếu thật sự rơi vào tay kẻ xấu, kịp thời giải cứu được thì không sao, nhưng nếu không kịp thời cứu được, cho dù sau này được cứu ra, cũng sẽ bị hủy hoại cả đời.
Giản Vũ nói: "Nhưng đã phái người đến kinh thành xác minh chưa? Nếu cô nương đầu tiên thật sự ở kinh thành, cô nương thứ hai cũng có thể thật là lạc đường. Nếu cô nương đầu tiên là mất tích, cũng rất có khả năng là cùng một nhóm người làm.”
"Đã phái người tới đó, hơn nữa còn dặn dò, nếu phát hiện là nàng ấy thật sự mất tích thì phải lập tức báo quan.” Phương Minh đại sư cũng không phải hồ đồ: “Bất quá từ kinh thành trở về nhanh nhất cũng phải mất hai ngày, bởi vậy trong chùa mới phái tăng nhân đi trong núi tìm kiêm trước, hiện tại lạnh như vậy, nếu thật sự bị thương, một đêm này có thể bị chết cóng."
Giản Vũ tinh tế đánh giá Phương Minh, mặc dù chuyện về Bạch Việt ông ta có nhiều điều che giấu, nhưng trong chuyện này không đến mức phải nói dối.
“Lương Mông.” Giản Vũ nói: “Ngươi cho người của chúng ta đi theo, cùng nhau hỗ trợ tìm người.”
Tăng nhân trong Đào Hoa tự có hạn, thôn dân ở núi Đào Hoa cũng có hạn, nếu muốn vào núi tìm người, thật sự sẽ không đủ.
Lương Mông đáp lời, Giản Vũ nói, "Lâm Di cũng nên đi, bên này có ta là được rồi."
Mặc dù Lâm Di trung thành nhưng không hợp với Bạch Việt, hai người bọn họ khi gặp nhau liền châm chọc mỉa mai chèn ép lẫn nhau, khiến hắn đau đầu.
Mọi người đều tản ra, Bạch Việt đột nhiên nói: "Đại sư, tối nay ngài tìm tiểu nữ tới đây, là có chuyện gì sao?"
“À.” Phương Minh lúc này mới thu hồi suy nghĩ: “Bạch thí chủ, là như vậy, vốn dĩ đêm nay lão nạp muốn làm một pháp sự để giải trừ ám khí cho Bạch thí chủ. Nhưng hiện tại sợ là không tiện.”
Bạch Việt gật đầu, thầm nghĩ Phương Minh đại khái là muốn diễn toàn bộ vở kịch, như vậy mới có ý tứ chân thật.
Trong khi đang suy nghĩ miên man, đột nhiên có tăng nhân từ xa chạy như bay đến.
“Trụ trì, trụ trì.” Tăng nhân chạy tới toát mồ hôi hột.
Phương Minh gấp gáp hỏi: “Có phát hiện gì sao?”
“Có.” Tăng nhân thở hổn hển nói: “Tìm được nửa ống tay áo của cô nương trên vách núi, có dấu hiệu trượt chân... Sợ là, sợ cô nương kia đã ở trên đất tuyết trượt chân, rơi xuống vách núi rồi."
Quả nhiên, trong tay của tăng nhân có cầm một đoạn tay áo, cô nương ở trong núi, mùa đông nên thường mặc áo bông vải thô, bụi bặm và bẩn thỉu.
Tăng nhân lại nói: "Vách núi tuy rằng không cao, nhưng dưới vách núi dốc đứng kỳ dị, có vô số sông hồ, người nếu như từ trên vách núi rơi xuống, đừng nói là sinh tử, muốn tìm được cũng rất khó.”
Phương Minh yên lặng gật đầu, "Nhưng cần phải đi tìm, bất quá hiện tại trời đã tối, xuống vách núi quá nguy hiểm, chỉ có thể đợi trời sáng."
Tăng nhân thở dài, cảm thấy thương tiếc, một sinh mệnh sống như vậy liền biến mất, thật sự khiến người khó chịu.
Bầu không khí có chút nặng nề, Bạch Việt đột nhiên kêu lên: “Phương Minh đại nữ, có thể cho tiểu nữ xem ống tay áo này được không?”
Phương Minh khó hiểu, nhưng vẫn đưa nửa ống tay áo qua.
Bạch Việt giữ ống tay áo, để Bội Kỳ cầm ngọn đuốc lại gần, cẩn thận xem kỹ.
Giản Vũ không khỏi hỏi: "Tay áo này có vấn đề gì sao?"
Bạch Việt nhìn đi nhìn lại ống tay áo trước sau, sau đó khoác lên cánh tay, đây là tay áo bên trái, hiện đã bị xé rách.
“Không đúng.” Bạch Việt nói: “Cô nương này có bị té xuống vách núi hay không thì không biết, nhưng nàng ta không phải một mình.”
Một câu nói này đều khiến mọi người cả kinh, Phương Minh vội vàng hỏi: “Lời này của cô nương là có ý gì? "
"Các người xem ở đây." Bạch Việt chỉ vào nơi ống tay áo bị xé toạc, "Từ vết rách này mà phán đoán, đây là bị một người khác đứng ở đối diện dùng sức mới làm được. Trừ phi nàng ta cởi xiêm y ra rồi xé, bằng không tuyệt đối không phải là vết rách như vậy.”
Trong lúc nhất thời mọi người đều trầm mặc, tăng nhân bên cạnh còn có chút không rõ, Bạch Việt đơn giản kêu hai người duỗi tay ra.
Tùy tiện kéo một mảnh vải, một mảnh do chính mình xé, một người ở đối diện xé.
“Thật đúng là không giống nhau.” Tăng nhân sửng sốt.
"Đương nhiên là không giống nhau." Bạch Việt nói, "Vải là ngang dọc xen kẽ sợi dệt thành, nếu là từ nơi khác nhau xé, nơi vải dệt bị chịu lực cũng không giống nhau, vết rách hiện ra cũng đương nhiên là không giống nhau.” Bạch Việt nhẹ giọng nói, mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, sau đó Phương Minh nói: "Nói cách khác, cô nương kia không phải đi lạc, mà là bị người bắt đi?”
Việc này đã trở nên nghiêm trọng hơn, đi lạc chỉ là ngẫu nhiên, nếu như bị người bắt đi, có thể là một nhóm người chuyên muôn lừa bán thiếu nữ đã tới núi Đào Hoa, nàng ấy sẽ không phải là người đầu tiên bị hại, cũng sẽ không phải là người cuối cùng bị hại.
Phương Minh hít một hơi thật sâu, đang muốn nói chạy nhanh đi báo quan, đột nhiên nhớ đến Giản Vũ.
“Giản đại nhân, ngài là Đại Lý Tự Khanh, có thể xử lý chuyện này hay không?”
Giờ này báo quan đã quá muộn, trước mắt đã có sẵn một người, vừa đúng lúc.
Giản Vũ nghiêm túc nói: "Tuy rằng không ở kinh thành, nhưng nếu đã gặp phải, há có lý gì mặc kệ. Bất quá chuyến này ta không mang theo bao nhiêu nhân thủ, vẫn là muốn đại sư đến nha môn báo án, để cho bọn họ phái nhân thủ đến tương trợ."
Phương Minh liên tiếp đáp lời.
Giản Vũ nói: “Nơi phát hiện được ống tay áo của cô nương kia là nơi nào, ta muốn đi xem một chút.”
Tăng nhân vội vàng nói: “Tiểu tăng sẽ mang đại nhân đi.”
Mặc dù không biết đại nhân nào, nhưng nghe trụ trì đều kêu đại nhân, kêu theo chắc sẽ không sai.
Bạch Việt vẻ mặt chua xót, trời tối gió lớn lại có tuyết, nàng thật sự không muốn vào núi vào lúc này, nhưng nếu là chuyện của Đào Hoa tự thì cũng không sao, nàng chỉ cần giúp đỡ nhiều nhất có thể.
Nhưng bây giờ đã trở thành chuyện của Giản Vũ, Giản Vũ vừa rồi mới cứu mạng nàng, nếu như khoanh tay đứng nhìn thì thật vô lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất