Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 45: Hồ Bằng Cẩu Hữu

Trước Sau
Tăng nhân cầm đuốc đi phía trước, phía sau cũng có tăng nhân cầm đuốc đi theo, núi cao đường trơn, Bạch Việt bảo Bội Kỳ trở về phòng, rồi tự mình đi theo Giản Vũ lên núi, đi giữa trong đám người.

Đây là đỉnh cao nhất của núi Đào Hoa, Giản Vũ một đường đều đỡ Bạch Việt, trên núi tuyết còn chưa dọn sạch, một chân càng sâu hơn, vô cùng nguy hiểm.

"Tới rồi, chính là nơi này." Bạch Việt cảm giác mình sắp đông cứng lại, rốt cuộc nhìn thấy tăng nhân dừng chân.

Ban đêm thị lực không tốt, cho dù có trăng cùng đuốc, cũng không nhìn rõ.

Hơn nữa, Bạch Việt buồn bực phát hiện, đợt tăng nhân đầu tiên tiến lên tìm người đã để lại quá nhiều dấu chân trên tuyết, chằng chịt, có sâu có cạn.

“Chờ một chút.” Bạch Việt ngăn cản tăng nhân muốn tiến lên, “Vừa rồi các người tới, trên tuyết hẳn là có dấu chân.”

Tăng nhân gật đầu.

"Có mấy hàng dấu chân?"

Mọi người bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, sau đó hai mặt nhìn nhau, một người do dự nói: "Hình như chỉ có một hàng dấu chân..."

"Không phải, không phải chỉ một hàng." Ngay lập tức có người phản bác lại nói: "Có tới mấy hàng."

Đi cùng nhau thế nhưng lại nhìn thấy không giống nhau, sắc mặt Bạch Việt tối sầm.

Thấy Bạch Việt sắc mặt không tốt, một vị tăng nhân giải thích nói: "Đúng vậy, Bạch thí chủ, vừa rồi nhóm tiểu tăng tới nơi này, phía trên có rất nhiều dấu chân, bất quá hình như là một người đi tới đi lui lưu lại, lúc ấy lực chú ý của mọi người đều chú ý ống tai áo cạnh vách núi, bởi vậy không cẩn thận xem xét, liền dẫm lên đi qua.”

Cho nên hiện tại không có cách nào tra được dấu chân, Bạch Việt không muốn nói gì, vịn Giản Vũ, đi đến rìa của vách núi.

Một trận gió thổi qua, Bạch Việt thu xiêm y lại, ngồi xổm trên mặt đất đầy dấu tuyết ngang dọc.

Giản Vũ nói: "Hãy nhìn dấu vết này, đó là dấu vết của một người đi tới, đi tới, rồi té ngã, rồi lăn bò về phía trước."

“Đúng vậy, bất quá bây giờ rất khó phán đoán nàng ấy là tự mình tiến về phía trước, hay là bị người buộc đi về phía trước.” Bạch Việt muốn hướng vách núi nhìn xuống, nhưng phía dưới chỉ toàn hắc ám, cái gì cũng không nhìn thấy.

Giản Vũ giữ chặt cánh tay của nàng, “Đừng tiến lên phía trước, gió núi quá lớn, cẩn thận nguy hiểm.”

Bạch Việt đột nhiên nói, “Núi cao như vậy, khinh công của huynh có thể nhảy xuống mà không bị thương chút nào sao?”



Giản Vũ thật sự cầu thị nói: "Ban ngày hẳn là có thể, nhưng bây giờ thì khó nói, trời tối quá không nhìn rõ, sợ va phải đá hoặc cây."

"Vậy thì huynh biết có người có thể sao?" Bạch Việt thuận miệng nói: "Hẳn là có người có thể, ta xem trong thoại bản, những đại hiệp trên giang hồ kia đều bay tới bay lui.”

" Có.” Giản Vũ rõ ràng đã nghĩ đến một người, nhưng vẫn không nói, chỉ nói, "Tỷ như người kia nhất định cũng có thể, người kia có thể tự do ra vào Nhạn Minh sơn trang, không ai thấy được một góc áo của hắn."

Giản Vũ đang nói về người thần bí đã chưởng chết Tái bán tiên, lại dìm chết Vương Khản, còn chạy tới đưa thuốc cho Bạch Việt. Cho đến nay bọn họ chỉ biết đó là một nam nhân, cũng không biết già hay trẻ.

Bạch Việt gật đầu, "Tạm thời ở đây không ra nhìn được gì, hiện tại đã quá muộn, ta đề nghị chờ hừng đông một bên thì phái người xuống vách núi tìm người bị hại, một bên thì đi trong thôn dò hỏi thử một chút. Nếu cô nương kia là bị người bắt đi, vậy thì hung thủ này nhất định đã từng xuất hiện ở trong thôn, có lẽ có thể từ miệng thôn dân tìm được một ít manh mối.”

Nếu chỉ một mình Giản Vũ thì không sao cả, thậm chí bây giờ có thể xuống núi tìm thôn dân. Nhưng hiện tại lại có Bạch Việt đã ở đây, thân thể của nàng không thích hợp bôn ba mệt nhọc trong đêm tuyết này.

“Được, ta đưa nàng về trước.” Giản Vũ nắm tay Bạch Việt, tay kia lạnh ngắt.

"Không có việc gì, ta không yếu như vậy." Bạch Việt lắc đầu, đương nhiên cũng không bận tâm.

Bởi vì đã thông thuộc đường đi, cho nên quay về so với đi còn nhanh hơn nhiều, nhưng sau khi Bạch Việt trở về phòng, suýt chút nữa bị đông cứng thành một kẻ ngốc.

Bội Kỳ nhanh chóng mang trà nóng tới, sau đó đẩy Bạch Việt lên giường, "Sao lại bị lạnh thành như vậy, mau, mau, lên giường đắp chăn đi."

Hoàn cảnh trong chùa kham khổ, không giống như chậu than ấm áp sung túc như xuân ở trong phòng Nhạn Minh sơn trang, cho nên trong phòng nếu không bọc chăn sẽ không thấy ấm.

“Đợi đã, đợi đã.” Bạch Việt vội vàng nói: “Bội Kỳ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta có chuyện muốn nói với thiếu gia.”

Bội Kỳ sửng sốt, vội vàng đáp: “Nô tỳ ở ngay bên cạnh, có chuyện gì tiểu thư kêu là được.”

Giản Vũ vừa nghe liền biết Bạch Việt có chuyện không thể để người khác biết, sau khi Bội Kỳ rời đi, hắn đi đóng cửa lại rồi mới quay lại.

“Chính là đã có phát hiện gì?” Giản Vũ hỏi.

Bạch Việt đưa tay ra cho Giản Vũ.

Giản Vũ sửng sốt một chút, "Cái gì?"

"Đừng giả bộ nữa, ta đều nhìn thấy." Bạch Việt nói, "Ở trên đất tuyết cạnh vách núi, huynh đã nhặt được một vật, sau đó cho rằng không ai thấy, giấu ở bên người.”



Vẻ mặt của Giản Vũ đã thay đổi.

"Có phải là người mà huynh vốn dĩ muốn nói không, là người khinh công đặc biệt rất tốt?" Bạch Việt luôn dùng vẻ mặt thuần lương thấy rõ nhân tâm, điều này khiến Giản Vũ rất mâu thuẫn, có lúc hắn cảm thấy rằng nàng quá đáng sợ, có cần giết người diệt khẩu hay không, lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nàng hẳn cũng nên biết.

Một phen thiên nhân giao chiến, Giản Vũ cuối cùng đã hạ quyết tâm, lấy ra một thứ.

Một cúc áo kim loại màu đen đơn giản.

“Chớ coi thường cái cúc áo này, là độc nhất vô nhị, bên trên còn có khắc ký hiệu đặc biệt.” Giản Vũ chỉ tay, quả nhiên, trên cúc áo có khắc một ít hoa văn, bất quá cúc áo vốn đã nhỏ, cho nên hoa văn cũng nhỏ, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ là cái gì.

Đương nhiên cái này không quan trọng, Bạch Việt chỉ là tùy ý liếc thoáng qua, nói: "Người kia là bằng hữu của huynh à?

"Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng xác thật là đúng.” Giản Vũ thở dài: “Hắn là công tử phong lưu, hồng nhan tri kỷ so với hoa đào trên núi Đào Hoa còn nhiều hơn. Ta cũng không nghĩ hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này."

Bạch Việt một châm lấy máu, "Huynh hoài nghi hắn?"

"Không." Giản Vũ nghiêm túc nói: "Hoàn toàn không, hắn tuy rằng phong lưu đa tình, nhưng tuyệt đối là chính nhân quân tử. Nếu nàng nói cô nương trong lòng có uẩn khúc đi tự sát muốn hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì ta tin, nếu nàng nói hắn lừa bán buôn người, điều đó là không thể."

Giản Vũ nói điểm này một cách chắc chắn, không chút do dự.

Bạch Việt nghi hoặc nói: "Vậy tại sao huynh lại giấu giếm, chỉ cần trực tiếp kêu người tới không phải tốt rồi sao. Cũng miễn cho mọi người trời lạnh như vậy còn bận rộn."

Giản Vũ biểu tình vô cùng rối rắm: “Nàng không hiểu.”

Ta không hiểu, nhưng không hiểu thì hỏi, không có gì xấu hổ.

Bạch Việt dùng ánh mắt hiếu học nhìn chằm chằm Giản Vũ.

Giản Vũ nhíu mày, "Người này nói như thế nào đây, làm việc luôn không đúng mực, cho nên ta tạm thời không muốn để người trong Đào Hoa tự biết, vốn định chờ nàng nghỉ ngơi, đi tìm hắn hỏi một câu, không dự đoán được để nàng nhìn thấy.”

“À." Bạch Việt hiểu rõ, ai mà chẳng có những bằng hữu không đáng tin cậy: “Vậy ta đi nghỉ ngơi, huynh đi đi, nếu như có gì cần hỗ trợ thì lại kêu ta.”

Giản Vũ sinh ra và lớn lên ở kinh thành, có quyền có thế, có thể đúng là không có nhiều hồ bằng cẩu hữu* như vậy.

*bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau