Chương 49: Ta đời này mệnh đoản một chút
Đôi con ngươi sáng ngời chăm chú nhìn gương mặt an tường say ngủ của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly cúi người hôn lên môi hắn, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng và đôi môi hồng nhuận, lại ở nốt ruồi lệ và chóp mũi đặt xuống nụ hôn.
Trong lòng hắn biết rõ, mặc kệ Triển Thiên Bạch tỉnh hay ngủ, tình trạng thân thể hiện tại của Triển Thiên Bạch không thể chịu nổi bị hắn dày vò.
"Triển Thiên Bạch à Triển Thiên Bạch... Ngươi còn muốn cho bổn vương cấm dục bao lâu nữa?"
Đoan Mộc Ly đứng lên, sốt ruột đi hai vòng quanh phòng.
Chỉ cần nhìn thấy Triển Thiên Bạch, hắn liền nghĩ muốn đem Triển Thiên Bạch đặt dưới thân hung hăng dày vò.
Lúc trước, khi Triển Thiên Bạch còn chưa nhập phủ, hắn chưa từng phóng túng bản thân như vậy.
"Đoan Mộc Ly, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?" Bàn tay Đoan Mộc Ly duỗi ra, ra sức day day thái dương, có cảm giác trong đầu mình như một mớ hỗn độn.
Triển Thiên Bạch có cảm giác lại vừa ngủ một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại sắc mặt vẫn rất khó coi.
Thái y mỗi ngày đều đến khám và chữa bệnh, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể hướng về phía Đoan Mộc Ly lắc đầu.
"Ngươi rốt cuộc lắc đầu là có ý gì?"
Hàng mi dài nhướng lên, Triển Thiên Bạch bị tiếng hô của Đoan Mộc Ly đánh thức.
Bên ngoài phòng ngủ, Đoan Mộc Ly đang khiển trách thái y.
"Đỗ thái y, ngươi là thái y có danh tiếng nhất trong cung, tại sao ngay cả chút vết thương nhỏ như vậy cũng không trị hết?"
Phịch một tiếng, Đỗ thái y quỳ trước mặt Đoan Mộc Ly, chòm râu hoa râm run lẩy bẩy.
"Hồi bẩm Ly Vương gia, cái này thật sự không phải do hạ quan y thuật không tinh, mà do thân thể Triển công tử vốn vẫn luôn bị độc tố ăn mòn, chưa chết đã là kỳ tích, lần này lại còn bị đánh tàn nhẫn thê thảm, nguyên khí trong thân thể bị hao tổn trầm trọng, chỉ sợ... Chỉ sợ..."
"Chỉ sợ cái gì?!" Đoan Mộc Ly nhíu mày, khuôn mặt tựa như quỷ Tu La, lạnh lẽo rợn người.
Đỗ thái y sợ tới mức cả người co rúm lại thành một đống, cúi đầu không dám nhướng mắt nhìn mặt Đoan Mộc Ly, "Chỉ sợ... Chỉ sợ..."
"Đừng nói nhảm nữa, nói mau!"
Bị Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ, Đỗ thái y sợ tới mức cúi người dập đầu, run rẩy trả lời, "Chỉ sợ Triển công tử sau này chỉ có thể ốm đau trên giường bệnh, mạng sống... Mạng sống có thể kiên trì bao lâu cũng không biết chắc được!"
Đỗ thái y vốn muốn nói "Chẳng sống được bao lâu nữa", nhưng hắn sợ nếu hắn thật sự mở miệng nói với Đoan Mộc Ly, lập tức người chẳng sống được bao lâu nữa kia sẽ là hắn.
"Cút!"
Đoan Mộc Ly nhấc chân đạp Đỗ thái y ngã lăn trên mặt đất, nổi trận lôi đình rống lên giận dữ.
"Hạ, hạ quan cáo lui... Hạ quan cáo lui..."
Đỗ thái y quắp đuôi chạy, cảm giác bản thân vừa nhặt về được một cái mạng.
Trong phòng ngủ, Triển Thiên Bạch nằm trên giường, tâm tình trái lại bình tĩnh đến khó tin, như thể trong thâm tâm hắn sớm đã đoán được cục diện đáng buồn này.
Thân thể của hắn hắn đương nhiên rõ ràng nhất...
Cho dù không chết thì cũng là ngày càng sa sút, thời gian không còn nhiều.
"Hầy...'
Triển Thiên Bạch bất giác thở dài, thổn thức một chút.
Rốt cuộc hắn đã làm gì sai mà cả đời này phải trải qua những chuyện thế này chứ?
Có lẽ ngay từ khoảnh khắc bản thân hết lòng dốc sức trung thành tận tâm để được Hoàng đế Dao Quốc ban thưởng ly rượu độc đền đáp công lao, hắn đã nên chết đi rồi chứ?
"Triển Thiên Bạch!"
Mi mắt theo nơi tiếng nói phát ra mà nhướng lên, trong con ngươi đen lúng liếng của Triển Thiên Bạch phản chiếu thân ảnh cao lớn nguy nga của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly đang tức giận, mọi vẻ tinh xảo được điêu mài trên khuôn mặt tuấn mỹ đều bị lửa giận thiêu đốt.
Dưới chân như mang theo gió, Đoan Mộc Ly nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Triển Thiên Bạch.
"Ngươi đừng quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì?!"
"... Cái gì?"
Đoan Mộc Ly sững sờ khi nghe thấy lời nói của Triển Thiên Bạch.
Mày kiếm như chim ưng cau lại, trên gương mặt tuấn mỹ tựa như được đao tước rìu gọt khắc sâu một loại biểu cảm thống khổ không dứt khiến Triển Thiên Bạch có chút hoang mang.
Người nên đau khổ... Không phải nên là hắn sao?
Vì sao Đoan Mộc Ly giờ khắc này lại có biểu cảm thống khổ đến mức làm cho hắn không kìm được cảm thấy đau lòng chứ?
"Ngươi..."
"Ngươi đã đáp ứng với ta, cả đời phải phụng dưỡng ta!" Giọng điệu Đoan Mộc Ly rất nghiêm túc.
"Đúng vậy..." Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, khóe môi cong lên thành nụ cười chua sót, "Ta đời này vẫn sẽ phụng dưỡng ngươi... Chỉ là, ta đời này mệnh đoản một chút."
"Triển Thiên Bạch!" Đoan Mộc Ly đột nhiên dùng sức nắm lấy bả vai Triển Thiên Bạch, "Ngươi không được ngủ! Triển Thiên Bạch ngươi ngồi dậy cho ta!"
Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly lay lay có chút khó chịu.
"Đừng, dừng tay... Đoan Mộc Ly..."
"Triển Thiên Bạch, ta không cho phép ngươi chết. Trước khi bổn vương hoàn toàn hủy hoại ngươi, trước khi bổn vương cảm thấy hài lòng, ngươi không được chết!"
Đoan Mộc Ly dường như điên rồi, không ngừng lay lay thân thể Triển Thiên Bạch. Gương mặt trắng nõn xơ xác của Triển Thiên Bạch càng khó coi, biểu cảm vặn vẹo.
Phụt!
Hắn phun ra một búng máu tươi, bắn lên người Đoan Mộc Ly.
Trong lòng hắn biết rõ, mặc kệ Triển Thiên Bạch tỉnh hay ngủ, tình trạng thân thể hiện tại của Triển Thiên Bạch không thể chịu nổi bị hắn dày vò.
"Triển Thiên Bạch à Triển Thiên Bạch... Ngươi còn muốn cho bổn vương cấm dục bao lâu nữa?"
Đoan Mộc Ly đứng lên, sốt ruột đi hai vòng quanh phòng.
Chỉ cần nhìn thấy Triển Thiên Bạch, hắn liền nghĩ muốn đem Triển Thiên Bạch đặt dưới thân hung hăng dày vò.
Lúc trước, khi Triển Thiên Bạch còn chưa nhập phủ, hắn chưa từng phóng túng bản thân như vậy.
"Đoan Mộc Ly, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?" Bàn tay Đoan Mộc Ly duỗi ra, ra sức day day thái dương, có cảm giác trong đầu mình như một mớ hỗn độn.
Triển Thiên Bạch có cảm giác lại vừa ngủ một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại sắc mặt vẫn rất khó coi.
Thái y mỗi ngày đều đến khám và chữa bệnh, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể hướng về phía Đoan Mộc Ly lắc đầu.
"Ngươi rốt cuộc lắc đầu là có ý gì?"
Hàng mi dài nhướng lên, Triển Thiên Bạch bị tiếng hô của Đoan Mộc Ly đánh thức.
Bên ngoài phòng ngủ, Đoan Mộc Ly đang khiển trách thái y.
"Đỗ thái y, ngươi là thái y có danh tiếng nhất trong cung, tại sao ngay cả chút vết thương nhỏ như vậy cũng không trị hết?"
Phịch một tiếng, Đỗ thái y quỳ trước mặt Đoan Mộc Ly, chòm râu hoa râm run lẩy bẩy.
"Hồi bẩm Ly Vương gia, cái này thật sự không phải do hạ quan y thuật không tinh, mà do thân thể Triển công tử vốn vẫn luôn bị độc tố ăn mòn, chưa chết đã là kỳ tích, lần này lại còn bị đánh tàn nhẫn thê thảm, nguyên khí trong thân thể bị hao tổn trầm trọng, chỉ sợ... Chỉ sợ..."
"Chỉ sợ cái gì?!" Đoan Mộc Ly nhíu mày, khuôn mặt tựa như quỷ Tu La, lạnh lẽo rợn người.
Đỗ thái y sợ tới mức cả người co rúm lại thành một đống, cúi đầu không dám nhướng mắt nhìn mặt Đoan Mộc Ly, "Chỉ sợ... Chỉ sợ..."
"Đừng nói nhảm nữa, nói mau!"
Bị Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ, Đỗ thái y sợ tới mức cúi người dập đầu, run rẩy trả lời, "Chỉ sợ Triển công tử sau này chỉ có thể ốm đau trên giường bệnh, mạng sống... Mạng sống có thể kiên trì bao lâu cũng không biết chắc được!"
Đỗ thái y vốn muốn nói "Chẳng sống được bao lâu nữa", nhưng hắn sợ nếu hắn thật sự mở miệng nói với Đoan Mộc Ly, lập tức người chẳng sống được bao lâu nữa kia sẽ là hắn.
"Cút!"
Đoan Mộc Ly nhấc chân đạp Đỗ thái y ngã lăn trên mặt đất, nổi trận lôi đình rống lên giận dữ.
"Hạ, hạ quan cáo lui... Hạ quan cáo lui..."
Đỗ thái y quắp đuôi chạy, cảm giác bản thân vừa nhặt về được một cái mạng.
Trong phòng ngủ, Triển Thiên Bạch nằm trên giường, tâm tình trái lại bình tĩnh đến khó tin, như thể trong thâm tâm hắn sớm đã đoán được cục diện đáng buồn này.
Thân thể của hắn hắn đương nhiên rõ ràng nhất...
Cho dù không chết thì cũng là ngày càng sa sút, thời gian không còn nhiều.
"Hầy...'
Triển Thiên Bạch bất giác thở dài, thổn thức một chút.
Rốt cuộc hắn đã làm gì sai mà cả đời này phải trải qua những chuyện thế này chứ?
Có lẽ ngay từ khoảnh khắc bản thân hết lòng dốc sức trung thành tận tâm để được Hoàng đế Dao Quốc ban thưởng ly rượu độc đền đáp công lao, hắn đã nên chết đi rồi chứ?
"Triển Thiên Bạch!"
Mi mắt theo nơi tiếng nói phát ra mà nhướng lên, trong con ngươi đen lúng liếng của Triển Thiên Bạch phản chiếu thân ảnh cao lớn nguy nga của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly đang tức giận, mọi vẻ tinh xảo được điêu mài trên khuôn mặt tuấn mỹ đều bị lửa giận thiêu đốt.
Dưới chân như mang theo gió, Đoan Mộc Ly nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Triển Thiên Bạch.
"Ngươi đừng quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì?!"
"... Cái gì?"
Đoan Mộc Ly sững sờ khi nghe thấy lời nói của Triển Thiên Bạch.
Mày kiếm như chim ưng cau lại, trên gương mặt tuấn mỹ tựa như được đao tước rìu gọt khắc sâu một loại biểu cảm thống khổ không dứt khiến Triển Thiên Bạch có chút hoang mang.
Người nên đau khổ... Không phải nên là hắn sao?
Vì sao Đoan Mộc Ly giờ khắc này lại có biểu cảm thống khổ đến mức làm cho hắn không kìm được cảm thấy đau lòng chứ?
"Ngươi..."
"Ngươi đã đáp ứng với ta, cả đời phải phụng dưỡng ta!" Giọng điệu Đoan Mộc Ly rất nghiêm túc.
"Đúng vậy..." Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, khóe môi cong lên thành nụ cười chua sót, "Ta đời này vẫn sẽ phụng dưỡng ngươi... Chỉ là, ta đời này mệnh đoản một chút."
"Triển Thiên Bạch!" Đoan Mộc Ly đột nhiên dùng sức nắm lấy bả vai Triển Thiên Bạch, "Ngươi không được ngủ! Triển Thiên Bạch ngươi ngồi dậy cho ta!"
Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly lay lay có chút khó chịu.
"Đừng, dừng tay... Đoan Mộc Ly..."
"Triển Thiên Bạch, ta không cho phép ngươi chết. Trước khi bổn vương hoàn toàn hủy hoại ngươi, trước khi bổn vương cảm thấy hài lòng, ngươi không được chết!"
Đoan Mộc Ly dường như điên rồi, không ngừng lay lay thân thể Triển Thiên Bạch. Gương mặt trắng nõn xơ xác của Triển Thiên Bạch càng khó coi, biểu cảm vặn vẹo.
Phụt!
Hắn phun ra một búng máu tươi, bắn lên người Đoan Mộc Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất