Chương 58: Không muốn mất đi
Đêm dài tĩnh mịch, trong vương phủ bao trùm một bầu không khí trầm lặng.
Hương Linh khóc đỏ mắt đóng cửa phòng Triển Thiên Bạch, chỉ có một mình Đoan Mộc Ly yên lặng bồi ở bên giường Triển Thiên Bạch.
Triên Thiên Bạch còn chưa chết.
Hơi thở mong manh, hôn mê bất tỉnh, sáng, trưa và tối mỗi ngày, Hương Linh đều sẽ đem thuốc giải độc do thái y điều chế bưng vào đặt ở bên giường Triển Thiên Bạch, sau đó Đoan Mộc Ly sẽ đích thân đút cho Triển Thiên Bạch uống.
Đoan Mộc Ly bưng chén thuốc lên, một hơi uống cạn sạch chỗ thuốc, sau đó cúi người giữ cằm Triển Thiên Bach, khiến cho Triển Thiên Bạch hé miệng.
Nước thuốc đắng chát thông qua môi cùng đầu lưỡi mềm mại đưa vào trong miệng Triển Thiên Bạch. Mỗi lần đút thuốc, Đoan Mộc Ly đều sẽ lo lắng đề phòng mà quan sát cổ họng của Triển Thiên Bạch.
Mỗi khi hầu kết lên xuống, trái tim hắn đều sẽ thấp thỏm một chút mà rơi xuống.
Triển Thiên Bạch còn có thể nuốt...
Bàn tay to lớn đầy vết chai khẽ phủ lên má của Triển Thiên Bạch vuốt ve, trên da thịt thoáng có chút độ ấm khiến trái tim Đoan Mộc Ly kích động mãnh liệt.
Triển Thiên Bạch còn chưa chết...
Chưa có chết...
"Ta không cho phép ngươi chết. Triển Thiên Bạch, ta không cho phép ngươi chết!"
Rất muốn hung hăng bóp cổ Triển Thiên Bạch, ép buộc hắn phải tỉnh lại, nhưng trong lòng Đoan Mộc Ly biết rõ, bản thân mình ở đây nổi trận lôi đình cũng không thay đổi được gì.
Nếu muốn Triển Thiên Bạch khỏe lại, phải tìm được biện pháp giải độc.
Triển Thiên Bạch không có thể chất bách độc bất xâm giống như hắn, thân thể đã bị độc tố ăn mòn, mới một ngày trời mà đã tiều tụy đi không ít.
Đoan Mộc Ly nhìn Triển Thiên Bạch nằm bất động trên giường như một cỗ thi thể, chóp mũi cay cay, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói rõ.
Khó chịu...
Sợ hãi...
Hoang mang...
Thống khổ...
Những tư vị chưa từng được lĩnh hội ở trên chiến trường này, hiện tại Đoan Mộc Ly hết thảy đều nếm trải qua rồi.
Từ khi hắn chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra hắn có ý nghĩ không muốn mất đi một người.
Muốn được chạm vào da thịt Triển Thiên Bạch... Tỉ như hôn lên đôi môi của Triển Thiên Bạch... Muốn Triển Thiên Bạch khóc lóc cầu xin tha thứ...
Muốn được... Cùng Triển Thiên Bạch nói mấy chuyện vô nghĩa, dù là được nhìn thấy thấy Triển Thiên Bạch mở mắt nhìn hắn... Không, không nhìn hắn cũng được...
Đoan Mộc Ly ngồi xổm xuống bên giường Triển Thiên Bạch, mở lớn miệng, hô hấp khó khăn tựa như một con cá thiếu dưỡng khí.
Ở trong Tàng Thư Các tìm kiếm lâu như vậy, hắn vẫn không thể tìm được phương pháp giải độc của Xích Giác Mạn Đà La.
Đaon Mộc Ly mày kiếm nhíu chặt, nghiến răng nghiến lợi.
Nhất định có!
Trong ấn tượng của hắn, có một đoạn kí ức liên quan đến loại độc vật Xích Giác Mạn Đà La này, nhưng mà hắn nhớ không ra.
Trái tim như bị một bàn tay ra sức nắm chặt, Đoan Mộc Ly ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy phản chiếu gương mặt ngủ bình thản của Triển Thiên Bạch.
Trong thoáng chốc, Đoan Mộc Ly chợt nảy ra suy nghĩ rằng Triển Thiên Bạch căn bản là không muốn tỉnh lại, không muốn sống nữa.
Có phải đối với Triển Thiên Bạch mà nói, thay vì bị hắn giam cầm tra tấn... thà cứ như vậy chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn còn hạnh phúc hơn hay không?
Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Ly soạt một cái đứng dậy.
"Triển Thiên Bạch! Triển Thiên Bạch, bổn vương không tin ngươi muốn như vậy! Ngồi dậy cho bổn vương! Ngươi tỉnh lại cho bổn vương!"
Đoan Mộc Ly gầm lên với Triển Thiên Bạch đang hôn mê bất tỉnh, khí tức đan điền như muốn bùng nổ.
Hắn cảm thấy hắn sắp điên rồi!
Hắn khom lưng xuống, dùng sức ôm lấy mái đầu nho nhỏ của Triển Thiên Bạch, mi mắt nhắm nghiền căng thẳng vậy mà nhíu lại, lông mi dài run rẩy.
Trong đầu hiện lên một màn quá khứ khi cùng Triển Thiên Bạch giao thủ ở trên chiến trường, Đoan Mộc Ly sững sờ, Triển Thiên Bạch đi đến bước đường như ngày hôm này, tất cả đều là do hắn một tay ban tặng.
Trái tim run rẩy đột nhiên đập mạnh, Đoan Mộc Ly chậm rãi mở hai mắt.
Triển Thiên Bạch... Gầy quá...
Vài ngày liền đều không ăn thứ gì, nếu không phải dựa vào dược vật để cầm cự, hắn không dám tưởng tượng Triển Thiên Bạch sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Nhưng hình ảnh Triển Thiên Bạch phản chiếu trong mắt hắn vẫn xinh đẹp, trước sau như một.
Từ khi mới gặp, Đoan Mộc Ly đã cảm thấy Triển Thiên Bạch xinh đẹp tựa như cây anh túc có độc, sớm ăn sâu vào xương tủy máu thịt của hắn.
"Triển Thiên Bạch, ngươi không được chết! Bổn vương không cho phép ngươi chết! Ngươi đã đáp ứng bổn vương, cả đời này đều sẽ phụng dưỡng bổn vương, bổn vương còn chưa chơi đủ với ngươi, chưa vứt bỏ ngươi, ngươi không được phép rời khỏi bổn vương, ngươi có nghe không?!"
Tiếng hét của Đoan Mộc Ly khàn khàn, vẻ mặt dữ tợn.
Trái lại, dáng vẻ say ngủ của Triển Thiên Bạch lại rất bình thản, tựa như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng.
Thùng! Thùng!
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Hương Linh khóc đỏ mắt đóng cửa phòng Triển Thiên Bạch, chỉ có một mình Đoan Mộc Ly yên lặng bồi ở bên giường Triển Thiên Bạch.
Triên Thiên Bạch còn chưa chết.
Hơi thở mong manh, hôn mê bất tỉnh, sáng, trưa và tối mỗi ngày, Hương Linh đều sẽ đem thuốc giải độc do thái y điều chế bưng vào đặt ở bên giường Triển Thiên Bạch, sau đó Đoan Mộc Ly sẽ đích thân đút cho Triển Thiên Bạch uống.
Đoan Mộc Ly bưng chén thuốc lên, một hơi uống cạn sạch chỗ thuốc, sau đó cúi người giữ cằm Triển Thiên Bach, khiến cho Triển Thiên Bạch hé miệng.
Nước thuốc đắng chát thông qua môi cùng đầu lưỡi mềm mại đưa vào trong miệng Triển Thiên Bạch. Mỗi lần đút thuốc, Đoan Mộc Ly đều sẽ lo lắng đề phòng mà quan sát cổ họng của Triển Thiên Bạch.
Mỗi khi hầu kết lên xuống, trái tim hắn đều sẽ thấp thỏm một chút mà rơi xuống.
Triển Thiên Bạch còn có thể nuốt...
Bàn tay to lớn đầy vết chai khẽ phủ lên má của Triển Thiên Bạch vuốt ve, trên da thịt thoáng có chút độ ấm khiến trái tim Đoan Mộc Ly kích động mãnh liệt.
Triển Thiên Bạch còn chưa chết...
Chưa có chết...
"Ta không cho phép ngươi chết. Triển Thiên Bạch, ta không cho phép ngươi chết!"
Rất muốn hung hăng bóp cổ Triển Thiên Bạch, ép buộc hắn phải tỉnh lại, nhưng trong lòng Đoan Mộc Ly biết rõ, bản thân mình ở đây nổi trận lôi đình cũng không thay đổi được gì.
Nếu muốn Triển Thiên Bạch khỏe lại, phải tìm được biện pháp giải độc.
Triển Thiên Bạch không có thể chất bách độc bất xâm giống như hắn, thân thể đã bị độc tố ăn mòn, mới một ngày trời mà đã tiều tụy đi không ít.
Đoan Mộc Ly nhìn Triển Thiên Bạch nằm bất động trên giường như một cỗ thi thể, chóp mũi cay cay, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói rõ.
Khó chịu...
Sợ hãi...
Hoang mang...
Thống khổ...
Những tư vị chưa từng được lĩnh hội ở trên chiến trường này, hiện tại Đoan Mộc Ly hết thảy đều nếm trải qua rồi.
Từ khi hắn chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra hắn có ý nghĩ không muốn mất đi một người.
Muốn được chạm vào da thịt Triển Thiên Bạch... Tỉ như hôn lên đôi môi của Triển Thiên Bạch... Muốn Triển Thiên Bạch khóc lóc cầu xin tha thứ...
Muốn được... Cùng Triển Thiên Bạch nói mấy chuyện vô nghĩa, dù là được nhìn thấy thấy Triển Thiên Bạch mở mắt nhìn hắn... Không, không nhìn hắn cũng được...
Đoan Mộc Ly ngồi xổm xuống bên giường Triển Thiên Bạch, mở lớn miệng, hô hấp khó khăn tựa như một con cá thiếu dưỡng khí.
Ở trong Tàng Thư Các tìm kiếm lâu như vậy, hắn vẫn không thể tìm được phương pháp giải độc của Xích Giác Mạn Đà La.
Đaon Mộc Ly mày kiếm nhíu chặt, nghiến răng nghiến lợi.
Nhất định có!
Trong ấn tượng của hắn, có một đoạn kí ức liên quan đến loại độc vật Xích Giác Mạn Đà La này, nhưng mà hắn nhớ không ra.
Trái tim như bị một bàn tay ra sức nắm chặt, Đoan Mộc Ly ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy phản chiếu gương mặt ngủ bình thản của Triển Thiên Bạch.
Trong thoáng chốc, Đoan Mộc Ly chợt nảy ra suy nghĩ rằng Triển Thiên Bạch căn bản là không muốn tỉnh lại, không muốn sống nữa.
Có phải đối với Triển Thiên Bạch mà nói, thay vì bị hắn giam cầm tra tấn... thà cứ như vậy chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn còn hạnh phúc hơn hay không?
Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Ly soạt một cái đứng dậy.
"Triển Thiên Bạch! Triển Thiên Bạch, bổn vương không tin ngươi muốn như vậy! Ngồi dậy cho bổn vương! Ngươi tỉnh lại cho bổn vương!"
Đoan Mộc Ly gầm lên với Triển Thiên Bạch đang hôn mê bất tỉnh, khí tức đan điền như muốn bùng nổ.
Hắn cảm thấy hắn sắp điên rồi!
Hắn khom lưng xuống, dùng sức ôm lấy mái đầu nho nhỏ của Triển Thiên Bạch, mi mắt nhắm nghiền căng thẳng vậy mà nhíu lại, lông mi dài run rẩy.
Trong đầu hiện lên một màn quá khứ khi cùng Triển Thiên Bạch giao thủ ở trên chiến trường, Đoan Mộc Ly sững sờ, Triển Thiên Bạch đi đến bước đường như ngày hôm này, tất cả đều là do hắn một tay ban tặng.
Trái tim run rẩy đột nhiên đập mạnh, Đoan Mộc Ly chậm rãi mở hai mắt.
Triển Thiên Bạch... Gầy quá...
Vài ngày liền đều không ăn thứ gì, nếu không phải dựa vào dược vật để cầm cự, hắn không dám tưởng tượng Triển Thiên Bạch sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Nhưng hình ảnh Triển Thiên Bạch phản chiếu trong mắt hắn vẫn xinh đẹp, trước sau như một.
Từ khi mới gặp, Đoan Mộc Ly đã cảm thấy Triển Thiên Bạch xinh đẹp tựa như cây anh túc có độc, sớm ăn sâu vào xương tủy máu thịt của hắn.
"Triển Thiên Bạch, ngươi không được chết! Bổn vương không cho phép ngươi chết! Ngươi đã đáp ứng bổn vương, cả đời này đều sẽ phụng dưỡng bổn vương, bổn vương còn chưa chơi đủ với ngươi, chưa vứt bỏ ngươi, ngươi không được phép rời khỏi bổn vương, ngươi có nghe không?!"
Tiếng hét của Đoan Mộc Ly khàn khàn, vẻ mặt dữ tợn.
Trái lại, dáng vẻ say ngủ của Triển Thiên Bạch lại rất bình thản, tựa như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng.
Thùng! Thùng!
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất