Địch Tướng Vi Nô

Chương 100: Không bằng muốn ta chết

Trước Sau
"Hahaha! Cái gì mà "Xích Diễm đại tướng quân" chứ? Bất quá cũng chỉ là một nam sủng khổ sở cầu xin tha thứ trước mặt bổn tướng mà thôi!"

Cao Nam Phong vừa dứt lời liền chỉ thấy một đường ngân quang lóe lên, Triển Thiên Bạch đột nhiên vươn tay nắm về phía hắn, nắm lấy chủy thủ hắn để bên giường.

Phụt!

Ánh mắt của Cao Nam Phong ánh lên sắc máu đỏ tươi, Triển Thiên Bạch ngay trước mặt Cao Nam Phong giơ tay chém xuống, cầm chủy thủ sắc bén đâm vào đùi mình.

"Cái gì?!"

Cao Nam Phong quá sợ hãi.

Máu tươi phun ra, làm đỏ một mảng lớn khăn trải giường vốn đã nhiễm từng vệt màu đỏ.

Năm ngón tay nắm chủy thủ run rẩy kịch liệt, thân thể Triển Thiên Bạch vừa bị dược vật tàn phá vừa bị miệng vết thương giày vò vô cùng đau đớn.

Mồ hôi từ đầu đến chân Triển Thiên Bạch như mưa trút.

"Muốn ta... Cầu xin ngươi... Còn không bằng muốn ta... Chết..."

Lời nói đứt quãng gằn ra giữa đôi môi run run rẩy rẩy, con ngươi đỏ bừng của Triển Thiên Bạch vẫn không mất đi ánh sáng đỏ chói.

Hắn tuyệt đối không thể bị dược vật đánh bại.

Hắn là "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc.

Là chiến binh đánh đâu thắng đó trên chiến trường! Anh hùng!

Triển Thiên Bạch cố gắng dùng ý chí cường đại để thôi miên chính mình, trong lòng biết rõ bản thân không chống đỡ được bao lâu nữa.

Thân thể hắn... Vẫn dần dần mất khống chế...

Bản năng sinh tồn không thể chống cự lại, hiện tại hắn tạm thời chỉ có thể dựa vào đau đớn để kích thích bản thân duy trì lí trí.

Phụt!

Chủy thủ bị Triển Thiên Bạch rút ra, Cao Nam Phong nhìn thấy ánh mắt của Triển Thiên Bạch hiện ra vẻ hung ác, lại giơ cánh tay lên một lần nữa.

"Dừng tay!"

Cao Nam Phong nắm chặt lấy cổ tay Triển Thiên Bạch, năm ngón tay dùng lực một chút, dễ dàng đoạt được chủy thủ từ trên tay Triển Thiên Bạch.

"A..."

Triển Thiên Bạch tuyệt vọng vì hi vọng duy nhất bị cướp đi, con ngươi mở to trừng mắt với Cao Nam Phong.

"Ngươi là muốn chết?" Leng keng một tiếng, Cao Nam Phong cầm chùy thủ vứt trên mặt đất, bộ mặt dữ tợn, "Hừ, không có cửa đâu! Đợi cho ngươi thành người của bổn tướng, để xem ngươi còn có thể tiếp tục bao che cho Đoan Mộc Ly không!"

Rầm!

Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến một tiếng nổ.

Đoan Mộc Ly vừa rảo bước vào phòng của Cao Nam Phong liền nhìn thấy một màn như vậy—

Triển Thiên Bạch y sam hỗn độn, làn da như tuyết trắng da tróc thịt bong, trên đùi một mảnh huyết hồng, khăn trải giường lộn xộn dính đầy vết máu cùng với mồ hôi.

Đại não ong lên một tiếng, Đoan Mộc Ly như bị sấm giữa trời quang.

"Cao Nam Phong!"

Một rống này khí chấn giang sơn, Cao Nam Phong sợ tới mức trực tiếp cứng đờ trên giường.

Triển Thiên Bạch bởi vì thiếu máu quá nhiều mà dần dần mất đi ý thức, khoảnh khắc cuối cùng khi mi mắt khép lại, sinh ra ảo giác—

Đoan Mộc Ly...

Đoan Mộc Ly... Tới cứu ta?

Tựa như thấy được thân ảnh cao lớn anh dũng của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch biết mình lại nghĩ tới Đoan Mộc Ly rồi.

Ngủ đi...

Vĩnh viễn không cần tỉnh lại nữa...

Như vậy sẽ không bao giờ cảm thấy thống khổ nữa...

Trong con ngươi đen kịch liệt dao động phản chiếu hình ảnh Triển Thiên Bạch mất đi ý thức, nội lực cường đại của Đoan Mộc Ly làm làm vỡ nát mọi thứ trong phòng của Cao Nam Phong.

Khóe miệng Cao Nam Phong rỉ máu, vuốt vuốt ngực mình kêu to: "Ly Vương gia, ngươi làm cái gì vậy? Không phải ngươi ban Triển Thiên Bạch cho bổn tướng rồi sao?!"

"Bổn vương hối hận rồi!"

Đoan Mộc Ly quay đầu giận trừng Cao Nam Phong, không hề che giấu nói ra ý nghĩ hối hận của bản thân.

Cao Nam Phong cứng họng.

Đường đường là Ly Vương gia dưới một người trên vạn người của Nam Sở, vậy mà lại chính miệng thừa nhận bản thân hối hận rồi?!

Đúng vậy, chính là hối hận.

Những phẫn hận, hoảng sợ, bất an, đố kị, rối rắm, thất vọng, tức giận... hội tụ cùng một chỗ của Đoan Mộc Ly, kì thực chính là hai chữ "hối hận" này.



Chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.

Lời nói của Lam Tẩm khiến cho hắn ý thức sâu sắc được điểm này.

Nếu hắn không hành động, hắn sẽ hối hận cả đời.

"Bổn vương mang Triển Thiên Bạch đi..." Đoan Mộc Ly ôm lấy Triển Thiên Bạch đang hôn mê bất tỉnh, động tác ôn nhu, nhưng ánh mắt khi quay đầu nhìn về phía Cao Nam Phong lại như thể muốn ăn thịt người.

Sắc mặt Cao Nam Phong trắng bệch.

"Ly Vương gia, Triển Thiên Bạch chính là kẻ chủ mưu cấu kết với loạn đảng ám sát ngươi..."

"Vì vậy!" Đoan Mộc Ly lạnh lùng ngắt lời Cao Nam Phong, "Hắn sẽ do bổn vương tự mình thẩm vấn!"

Lời nói chém đinh chặt sắt không để cho Cao Nam Phong xen vào, Cao Nam Phong nhìn biểu tình của Đoan Mộc Ly thì chỉ biết, hắn không thể nói thêm gì đi chăng nữa, dù chỉ một chữ.

Vị Ly Vương gia của Nam Sở này từ trước đến nay chưa bao giờ là kiểu người hay cân nhắc suy xét tình hình, cân đo đong đếm thiệt hơn.

Đoan Mộc Ly hành sự toàn bộ là bằng bản năng.

Nguyệt hắc phong cao.

Đoan Mộc Ly vốn cưỡi ngựa đi đến phủ Đại tướng quân của Cao Nam Phong, nhưng Triển Thiên Bạch bị thương thành như vậy, căn bản không thể cưỡi ngựa, vì thế Đoan Mộc Ly ôm ngang Triển Thiên Bạch, một đường dùng khinh công giẫm lên mái ngói cùng ngọn cây bay về vương phủ.

Vừa tiến vào phòng, Đoan Mộc Ly đã kêu thái y đến thoa thuốc giúp Triển Thiên Bạch cầm máu.

"Triển Thiên Bạch, ngươi tỉnh lại đi Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch!"

Nhìn thấy Triển Thiên Bạch nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, Đoan Mộc Ly không nhịn được ầm ĩ.

Hắn sợ nhìn thấy nhất chính là Triển Thiên Thiên Bạch nhắm mắt nằm trên giường.

Hắn sợ đôi mắt mê người kia sẽ không bao giờ... mở ra nữa.

"Vương gia đừng gâ, Triển công tử chỉ là bị thương ngoài da, cũng không thương tổn đến ngũ tạng, miệng vết thương trên đùi hơi sâu, nhưng đã cầm máu rồi..."

"Câm miệng!"

Đoan Mộc Ly quay đầu lại, hung tợn rống lên một tiếng với thái y, thái y lập tức cúi đầu câm như hến.

"Ưm..."

Đúng lúc này, ấn đường của Triển Thiên Bạch hơi nhíu lại, hàng mi dài chầm chậm giương lên.

Sắc đỏ ửng chảy trong con ngươi dần dần lui đi, đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ của Triển Thiên Bạch hiện lên một hình bóng mơ mơ hồ hồ.

Hình dáng này... Quen thuộc như vậy...

"Triển Thiên Bạch, ngươi tỉnh rồi?!"

Đoan Mộc Ly vươn tay về phía Triển Thiên Bạch, nhưng vừa mới chạm vào mu bàn tay của Triển Thiên Bạch đã bị Triển Thiên Bạch hất tay ra.

"Đừng chạm vào ta!" Thanh âm Triển Thiên Bạch run rẩy suy yếu, nhưng ngữ khí rất dứt khoát.

Đoan Mộc Ly nháy mắt liền đen mặt, mỗi nhát khắc trên khuôn mặt góc cạnh ấy giống như khắc thành từ lửa giận.

"Bổn vương không nên cứu ngươi!"

Triển Thiên Bạch tâm tâm niệm niệm chờ mong tỉnh lại, nhưng Triển Thiên Bạch vừa tỉnh lại liền chống đối cùng cự tuyệt hắn, Đoan Mộc Ly phẫn nộ.

"Vương gia, trong cơ thể Triển công tử hắn có..."

"Câm miệng!" Đoan Mộc Ly lại rống một tiếng, "Nam sủng của bổn vương không nghe lời, chẳng ngay cả Đỗ thái y ngươi cũng không nghe? Bổn vương bảo ngươi câm miệng mà ngươi bị điếc tai sao?!"

"Hạ quan không dám... Hạ quan không dám..." Đỗ thái y khom lưng cúi đầu, không dám đối diện với Đoan Mộc Ly.

"Nếu hắn tỉnh lại thì ngươi có thể hồi cùng được rồi."

"Nhưng mà vương gia..."

"Cút!"

Bị Đoan Mộc Ly quát lớn, Đỗ thái y đành phải ảo não rời đi.

Hắn thực ra muốn nói với Đoan Mộc Ly, trong cơ thể Triển Thiên Bạch có lượng lớn dược vật, cần hắn kê vài toa thuốc giảm bớt một chút, nhưng mà...

"Đúng là vương gia độc đoán chuyên quyền, kêu đi hét lại bắt người ta đến!" Đỗ thái y rời khỏi vương phủ của Đoan Mộc Ly, lắc đầu thở dài.

Trong phòng Đoan Mộc Ly, gò má của Triển Thiên Bạch ửng hồng, cả người run run rẩy rẩy, hô hấp cũng bất ổn.

"Ngươi làm sao vậy?"

Cảm giác Triển Thiên Bạch không được đúng lắm, ấn đường Đoan Mộc Ly hơi nhíu lại, hối hận vì mới nãy nhất thời kích động đã đuổi Đỗ thái y đi.

Lại kêu người quay lại?

Đoan Mộc Ly day day thái dương, còn đang do dự.

"Triển Thiên Bạch, ngươi cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?"



Đoan Mộc Ly vừa hơi tới gần Triển Thiên Bạch liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch đột nhiên lui về phía sau, sợ sệt hắn như sợ sệt lũ mãnh thú.

"Ngươi và loạn đảng của Dao Quốc ám sát bổn vương, bổn vương không truy cứu, còn lấy ơn báo oán cứu ngươi, ngươi lại không cảm kích?!"

Thanh sắc Đoan Mộc Ly nghiêm túc, ngực như bị một đoàn lửa giận hừng hực thiêu đốt.

"Này, Triển Thiên Bạch!" Đoan Mộc Ly nắm chặt hai tay của Triển Thiên Bạch, dùng sức kéo Triển Thiên Bạch vào trong lồng ngực mình, "Ngươi nhìn bổn vương, nói cho bổn vương biết ngươi bị làm sao vậy?!"

"Đừng chạm vào ta!" Triển Thiên Bạch kích động kêu rống lên, "Đừng chạm vào ta đừng chạm vào ta! Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!"

Tại sao phải đối xử với hắn như vậy?!

Để cho hắn cứ như vậy hôn mê rồi chết không được sao?

Tại sao Đoan Mộc Ly phải đánh thức hắn?!

Trong đầu Triển Thiên Bạch lại bị dược vật chi phối loạn thành một nắm, thậm chí chưa hồi phục lại tinh thần là bản thân được Đoan Mộc Ly cứu trở về từ trong tay Cao Nam Phong.

"Không được chạm vào ta! Đoan Mộc Ly, ta hận ngươi!"

Con ngươi đen nhiễm huyết hồng diễm lệ kịch liệt run rẩy, Triển Thiên Bạch kịch liệt giãy giụa trong lồng ngực Đoan Mộc Ly.

Đoan Mộc Ly rốt cuộc muốn làm cái gì?! Rốt cuộc muốn hắn phải thế nào?!

Nói vứt bỏ liền coi hắn như món đồ chơi bình thường ban cho kẻ khác, tâm huyết trào dâng lại muốn đùa giỡn hắn liền nhặt hắn trở về như nhặt phế phẩm?

Hắn không cần...

Không cần!

Triển Thiên Bạch, ngươi tỉnh táo lại chút! Tỉnh táo lại chút!

"Ngươi lại dám mắng bổn vương dơ bẩn?!" Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ kích động của Triển Thiên Bạch, khóe môi Đoan Mộc Ly lạnh lùng cong lên, trong con ngươi đen không còn sót lại chút ôn nhu nào.

"Được! Ngươi đã chê bổn vương bẩn, vậy để cho bổn vương biến ngươi thành thứ càng bẩn hơn đi!"

...

Khi Triển Thiên Bạch tỉnh lại đã không còn biết bản thân vẫn sống hay đã chết.

Đau quá...

Triển Thiên Bạch chớp chớp con ngươi vài cái.

Bất quá, đau đớn không phải do vết thương thể xác trên người.

Triển Thiên Bạch cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện ra trên người mình quấn đầy băng vải, trên băng vải không có vết máu, rất sạch sẽ.

Xem ra là máu đã ngừng chảy rồi.

Chẳng qua, Triển Thiên Bạch mơ hồ có chút ấn tượng, băng vải trên người hắn vốn dĩ dính đầy máu tươi.

"Đây là đã thay băng gạc lần nữa rồi sao?"

Hắn thì thào tự hỏi, day day thái dương đau buốt, trí nhớ trở nên hơi hỗn loạn chút.

Nơi này... Là vương phủ của Đoan Mộc Ly.

Hắn đã trở lại.

Trong lòng có một loại thương cảm hoài niệm ùa về, Triển Thiên Bạch ho khan hai tiếng.

"Chỉ là một tên nô lệ, còn định ở trên giường của bổn vương bao lâu nữa? Đứng dậy!"

Từ cửa truyền đến giọng nam trầm thấp nặng nề của Đoan Mộc Ly, trái tim Triển Thiên Bạch thoáng đập mạnh.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn không thể nhìn ra được một tia ấm áp trên gương mặt tuấn mỹ vô ngần kia của Đoan Mộc Ly.

Triển Thiên Bạch khó khăn điều khiển thân thể của mình cầm lấy y phục, không khỏi sửng sốt một chút.

Cầm trong tay không phải lăng la tơ lụa đỏ rực như lửa mà là áo ngắn vải thô rách tung tóe.

"Hừ!'

Đoan Mộc Ly nhìn vẻ mặt biến hóa của Triển Thiên Bạch trong mắt, "Triển Thiên Bạch, đừng tưởng rằng bổn vương có thể cứu ngươi trở về là mềm lòng luyến tiếc ngươi... Bổn vương là sợ ngươi tới chỗ Cao Nam Phong nói lung tung, chụp mũ lên đầu bổn vương mà thôi. Mặc quần áo nhanh lên!"

Mệnh lệnh lạnh thấu xương từ đỉnh đầu trút xuống, Triển Thiên Bạch nuốt nước bọt, mùi vị chua sót.

Thay xong áo ngắn vải thô, Triển Thiên Bạch cố nén cơn đau nhức bên dưới theo sau Đoan Mộc Ly ra khỏi phòng, đi vào trong đình viện.

Trong đình viện tụ tập đầy người, có Lam Tẩm, Huyền Ca, Lý quản gia, Hương Linh... Cùng với Chu Phượng bị biếm làm hạ nhân.

Trực giác mách bảo Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly muốn làm cái gì đó.

Ánh mặt trời gay gắt như thiêu trên đỉnh đầu, ánh nắng nóng hầm hập chiếu đến mức con ngươi của Triển Thiên Bạch đau nhức.

"Bổn vương có việc muốn tuyên bố..."

Đột nhiên, Đoan Mộc Ly mở miệng, hướng mặt về phía mọi người, giọng nam trầm thấp mạnh mẽ hữu lực từ đan điền truyền ra.

"Từ hôm nay trở đi, Triển Thiên Bạch không còn là nam sủng của bổn vương nữa mà là hạ nhân thấp kém nhất trong vương phủ, là nô lệ! Lý quản gia, về sau tất cả những công việc nặng nhọc bẩn thỉu đều giao cho Triển Thiên Bạch đi làm. Chu Phượng, ngươi dọn ra khỏi phòng củi ở cùng bọn hạ nhân, Triển Thiên Bạch đi phòng củi ở, Hương Linh cũng không cần phụ trách ăn uông sinh hoạt thường ngày của Triển Thiên Bạch nữa... Người nào trái lệnh, trảm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau