Địch Tướng Vi Nô

Chương 109: Báo thù rửa hận

Trước Sau
Lúc trước Hương Linh nghe nói chuyện Triển Thiên Bạch dùng dao gọt hoa quả tự sát, trái tim nhất thời sợ tới mức suýt ngừng đập.

"Triển công tử..." Hương Linh không biết nên khuyên Triển Thiên Bạch như thế nào, tim thắt lại, khẽ cắn cắn môi, "Triển công tử, ngươi rất hận vương gia sao? Ngươi đã hận hắn, vậy càng phải điều dưỡng thân thể mình thật tốt! Ngươi tự tổn thương mình, cuối cùng sẽ chỉ tự làm đau người mình, kẻ thù sắc, cho nên nhất định không thể làm ra chuyện tổn thương chính mình, ngươi phải ăn nhiều, uống nhiều, ngủ nhiều, điều dưỡng tốt thân thể của mình, như vậy mới có thể báo thù rửa hận được!"

Hương Linh bất chấp nguy cơ bị mất đầu, nghĩa chính từ nghiêm nói ra những lời đại nghịch bất đạo này với Triển Thiên Bạch.

Những lời này, nếu như bị những người khác hoặc bản thân Đoan Mộc Ly nghe được, thứ chờ đợi nàng sẽ chỉ là loạn trượng đánh chết.

Nhưng mà, nàng vẫn không thể không nói.

Nàng tuy là nô tỳ, nhưng cũng không phải không hiểu một chút gì, khởi đầu của quá khứ Triển Thiên Bạch rất cao, chính là chiến thần tiếng tăm lẫy lừng của Dao Quốc, gió thổi cỏ rạp, đánh đâu thắng đó, "Xích Diễm đại tướng quân".

Thời điểm ấy, cho dù nàng chưa thấy qua bộ dáng của Triển Thiên Bạch nhưng cũng nghe nói qua danh hào của Triển Thiên Bạch.

Có thể nói, Triển Thiên Bạch là đại nhân vật làm cho cả Nam Sở đều nghe tiếng sợ vỡ mật.

Chỉ cần có Triển Thiên Bạch ở đó, trận chiến tranh kéo dài này của Nam Sở và Dao Quốc liền không thắng được.

Tuy nói thân là con dân Nam Sở, nhưng không ít nữ tử của Nam Sở tâm đều hướng về vị Xích Diễm đại tướng quân thanh danh hiển hách, chiến vô bất thắng, công vô bất khắc này. Trong số đó, bao gồm cả Hương Linh.

Nhưng thế sự khó lường, một vị Đại tướng quân tài ba như vậy lại bị Hoàng đế của nước mình ban chết, nghe thấy chuyện này, cả người Hương Linh đều choáng váng.

Chính là cái gọi là gần vua như gần cọp.

Sau cùng, muốn mạng của ngươi chưa chắc đã là người của địch quốc, cũng có thể là người của chính nước mình.

Hương Linh trái lại cũng không giận Đoan Mộc Ly thủ đoạn đê tiện, ngược lại cảm thấy Hoàng đế của Dao Quốc ngu ngốc vô năng.

Từ một vị Đại tướng quân biến thành phế nhân, lại nhập nô tịch, bị bán vào thanh lâu, sau đó trở thành vật độc chiếm của kẻ thù lớn nhất của mình...

Đổi lại là Hương Linh, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi mà điên mất rồi đi?

Hương Linh nhận ra, Triển Thiên Bạch cũng đã đủ kiên cường rồi.

Vốn đang nghĩ ở trong vương phủ, vương gia thích Triển Thiên Bạch như vậy, Triển Thiên Bạch nhất định có thể sống rất tốt qua ngày, nhưng kết quả là...

Nhìn Triển Thiên Bạch ngồi trên thạp tâm như tro tàn, sắc mặt tiều tụy cùng hai chân tàn phế, trái tim Hương Linh nhói đau từng cơn.

Từ nơi cao nhất ngã xuống đáy cốc, sự chênh lệch như vậy khiến cho Triển Thiên Bạch vốn coi thường mạng của mình cũng không cách nào có thể lí giải.

Nhưng Hương Linh vẫn không hi vọng Triển Thiên Bạch chết.

Sống tiếp...

Chỉ cần người còn sống thì nhất định sẽ gặp được chuyện tốt!

Nàng không nỡ để Triển Thiên Bạch chết.

Triển Thiên Bạch rõ ràng xuất sắc như vậy, cao cường như vậy, tao nhã như vậy...

Hương Linh tin chắc, bọn họ không nỡ, Đoan Mộc Ly nhất định càng không nỡ.

"Triển công tử, tiếp tục sống thật tốt... Ngươi nhất định có thể bình phục lại, sau đó tìm vương gia báo thù, để cho hắn cũng nếm thử chút tư vị của tọa băng!"

Vừa nói, Hương Linh vừa vẫy vẫy đôi bàn tay nho nhỏ trắng như phấn.

Muốn kích động để Triển Thiên Bạch muốn sống, trước mắt cũng chỉ có mỗi biện pháp này.

Hương Linh càng nói càng hưng phấn hơn, giống như bản thân thường ngày cũng chứa đựng không ít oán khí, lúc này bày tỏ ra ngoài miệng cũng vô cùng hả lòng hả dạ.

Nhìn thấy Hương Linh mặt mày hớn hở nói, thần sắc lãnh đạm cứng nhắc của Triển Thiên Bạch dần dần nhu hòa đi một chút, con ngươi đỏ tươi hỗn độn hiếm thấy được hiện lên tia sáng cảm hứng.

Hương Linh bên này còn đang lải nhải nói, giúp Triển Thiên Bạch thỏa sức tưởng tượng về sau thân thể khỏe rồi phải báo thù Đoan Mộc Ly như thế nào.

Không ngờ rằng, giờ khắc này, Đoan Mộc Ly đang nghiêng người đứng ở cửa phòng, bị ván cửa che khuất, từ góc độ của Hương Linh không thấy được Đoan Mộc Ly.

Mỗi một lời Hương Linh nói đều rơi vào trong tai của Đoan Mộc Ly.

Nhưng Đoan Mộc Ly không hề tức giận.

Trên thế giới này, có thể khiến cho Đoan Mộc Ly tức giận cũng chỉ có một người—

Triển Thiên Bạch.

Nghe Hương Linh mặc sức tưởng tượng nói rất khó thực hiện như vậy, biểu tình cùng ánh mắt của Triển Thiên Bạch thay đổi, Đoan Mộc Ly thấy thế.

Hóa ra... Triển Thiên Bạch cảm thấy rất hứng thú với việc báo thù hắn!

Đoan Mộc Ly không khỏi cười khổ, nụ cười như bị lưu toan tạt trúng.



Quả nhiên... Triển Thiên Bạch đối với hắn, chỉ có hận ý. Kiếm Hiệp Hay

Đoan Mộc Ly từng nghĩ hắn có thể được Triển Thiên Bạch hận cũng không có gì không tốt.

Nhưng mà hiện tại... Từ tận đáy lòng, hắn không hi vọng Triển Thiên Bạch hận hắn.

Vết nứt giữa hắn và Triển Thiên Bạch... Còn có thể sửa chữa không?

Đoan Mộc Ly cảm giác đáy lòng mình tựa như có nham thạch nóng chảy dũng động, nóng bỏng mà bất an, làm cả người hắn bỏng không thôi.

Hắn yên lặng đứng lặng ở cửa phòng, thật lâu sau cũng không đi vào.

Dưới sự khuyên bảo của Hương Linh, Triển Thiên Bạch đã bắt đầu ăn chút gì đó.

Đoan Mộc Ly đột nhiên phát giác, thứ ngăn cản thân thể của Triển Thiên Bạch chuyển biến tốt lên có lẽ không phải bệnh ma, mà là tâm ma—

Chính là hắn.

Hai tay dùng sức siết thành quyền, Đoan Mộc Ly sinh ra tự giận chính mình.

Hắn hi vọng biết bao người giờ khắc này bồi bên cạnh Triển Thiên Bạch kia là hắn, hi vọng biết bao biểu tình Triển Thiên Bạch trở nên nhu hòa cùng là vì hắn...

Đoan Mộc Ly đột nhiên sinh ra ý niệm xử tử Hương Linh trong đầu.

Hắn lắc đầu, hít sâu một hơi, cảm thấy tính tình của bản thân thật sự rất nóng nảy.

Triển Thiên Bạch vô ý ngẩng đầu, rướn cổ nhìn về phía cửa phòng.

Một luồng gió mát lùa qua, thổi sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng động hai cái.

"Triển công tử, ngươi làm sao vậy?" Hương Linh tò mò hỏi.

"Không có gì." Triển Thiên Bạch lắc đầu.

Hắn chung quy cảm nhận được, ở cửa tựa hồ vừa mới có người.

"Triển công tử đến đây, ăn một miếng nữa đi!"

Nhìn thấy hải sâm đưa đến bên miệng mình, Triển Thiên Bạch dở khóc dở cười, "Hương Linh, ta thật sự không ăn được."

"Không được đâu Triển công tử, ngươi cũng chỉ ăn mấy miếng mà thôi! Hải sâm đại bổ đấy, quả thực vương gia đã tận lực..."

Hương Linh cắn cắn đầu lưỡi mình, ngay lúc đó liền ngưng lại.

Nàng không thể nói Đoan Mộc Ly rất tốt trước mặt Triển Thiên Bạch được, nếu không Triển Thiên Bạch nhất định sẽ lại không vui.

Nhìn biểu tình của Hương Linh, Triển Thiên Bạch liền biết Hương Linh đang nghĩ gì.

Hai cánh môi mỏng khô khốc đang định mở ra, Hương Linh lại giành trước một bước.

"Triển công tử, ngươi như vậy... Hải sâm này thực sự rất quý báu, cho nên ngươi mới càng phải ăn, ăn cả vương phủ này luôn, dùng tiền của vương gia điều dưỡng thân thể của bản thân, sau khi hồi phục tốt rồi lại báo thù vương gia, như vậy mới sảng khoái, mới đã nghiền!"

Triển Thiên Bạch nhếch nhếch khóe môi, không nhịn được cười khổ.

Báo thù...

Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt một chút, Triển Thiên Bạch cảm giác trong lòng mình rất loạn, rất loạn.

Hắn cũng từng muốn báo thù Đoan Mô Ly.

Nhưng phần tâm tư muốn báo thù lại dần dần càng lúc càng trở nên mờ nhạt trong khoảng thời gian tiếp xúc với Đoan Mộc Ly.

Mà hiện tại, hắn vẫn muốn báo thù Đoan Mộc Ly sao?

Triển Thiên Bạch hận Đoan Mộc Ly.

Bởi vì Đoan Mộc Ly hại hắn vô cùng thê thảm, sau này có lẽ vĩnh viễn nằm trên giường ở trong vương phủ quen thuộc lại lạnh như băng này.

Nhưng mà, hắn rõ ràng hận Đoan Mộc Ly như vậy, nhưng lại không nghĩ ra phải báo thù Đoan Mộc Ly như thế nào.

Tâm tư báo thù... Đã lần lượt bị tổn thương mài mòn rồi.

Triển Thiên Bạch của hiện tại chỉ muốn yên lặng mà nghỉ ngơi, khiến cho đại não hoàn toàn trống rỗng, không thèm nghĩ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến bản thân và Đoan Mộc Ly nữa.

Bởi vậy, hắn muốn làm nhất chính là tự sát.

Bị người khác giết chết cũng được.

Chỉ cần chết rồi, linh hồn với vết sẹo thống khổ rầu rĩ không dứt của hắn mới có thể được giải thoát hoàn toàn.

Sau khi thành công chết rồi, cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm— Trước kia, hắn rất coi thường những người như vậy, nhưng hiện tại, chính hắn lại biến thành người như thế.



"Triển công tử..."

Nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Triển Thiên Bạch, cảm xúc của Hương Linh liền tụt dốc.

Chẳng lẽ nãy giờ nàng nói nhiều như vậy cũng không có một chút tác dụng nào sao?

Con ngươi đỏ tươi trượt đến khóe mắt, Triển Thiên Bạch liếc mắt nhìn Hương Linh một cái, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn hé miệng, ăn hải sâm Hương Linh đút đến bên miệng hắn.

"Ừm, ăn rất ngon."

"Triển công tử!" Hương Linh lập tức kinh hỉ đến suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Triển Thiên Bạch không nói dối, hải sâm thật sự ăn rất ngon.

Thân là bản năng đang khao khát được ăn uống của sinh vật lại hoàn toàn tương phản với ý chí của cá nhân Triển Thiên Bạch.

Thế nhưng Triển Thiên Bạch lại cảm thấy đói bụng một cách thần kì.

Triển Thiên Bạch nhếch môi, khóc không ra nước mắt.

Hai chân đều phế bỏ rồi, hắn vậy mà vẫn còn có thể cảm thấy đói?!

Từ trước đến nay, Triển Thiên Bạch cũng không biết bản thân hóa là lại là người không tim không phổi như vậy.

Hay là nói... Là hải sâm này ăn quá ngon?

Nhận thấy được ánh mắt của Triển Thiên Bạch phiêu viễn, Hương Linh lập tức múc thêm một con hải sâm nữa, "Triển công tử, ăn một miếng nữa đi!"

Hơn nửa tháng trời, mỗi ngày cũng chỉ ăn một hai miếng thức ăn, Hương Linh cảm thấy Triển Thiên Bạch đừng nói là dưỡng chân cho tốt, không bị chết đói cũng đã là phúc lớn rồi.

Hiện tại, Đoan Mộc Ly cũng không bỏ đói Triển Thiên Bạch nữa, không chỉ không bỏ đói, còn được hầu hạ ăn uống không tồi, Hương Linh thật lòng cảm thấy Triển Thiên Bạch hẳn nên nắm bắt cơ hội cực kì tốt mà ăn một chút.

Vạn nhất lúc nào đó Đoan Mộc Ly lại thay đổi chủ ý thì sao?

Dù sao thì, theo Hương Linh thấy, Ly Vương gia của các nàng chính là vương gia âm tình bất định, hỉ nộ vô thường nhất cả Nam Sở.

Ăn hai con hải sâm, Triển Thiên Bạch cảm thấy có chút như còn chưa đủ.

Hương vị của loại hải sâm này cũng tốn không ít công phu, hắn không kìm được mà nghĩ, đây là do Đoan Mộc Ly tận lực phân phó đầu bếp làm cho hắn.

Trên thực tế, Triển Thiên Bạch cũng không nghĩ sai.

Hải sâm làm cho Triển Thiên Bạch ăn là do ngự trù trong cung tự mình chế biến, bản thân hải sâm là cống phẩm trân quý, khắp cả hoàng cung chỉ có ba hộp đều bị Đoan Mộc Ly cầm đi, một hộp cũng không để lại cho Đoan Mộc Nam.

Đoan Mộc Nam là dám giận không dám nói.

Chỉ cần Đoan Mộc Ly không đột nhiên khởi binh tạo phản, đừng nói là ba hộp hải sâm, ngay cả ba khối hải sâm đủ loại của hải vực, Đoan Mộc Nam cũng không tiếc cho.

Hải sâm ăn rất ngon miệng, Triển Thiên Bạch càng ăn, tư vị trong lòng càng không đúng.

Hắn thật sự không thể hiểu nổi Đoan Mộc Ly.

Thái độ của Đoan Mộc Ly đối đãi với hắn có nhất định phải lên xuống cách biệt như vậy không?

Thật ra, Triển Thiên Bạch lại thà rằng Đoan Mộc Ly để hắn chết đói, thà rằng Đoan Mộc Ly để hắn tê cóng trên khối băng mặc kệ không hỏi, mặc hắn tự sinh tự diệt.

Con ngươi biến thành đỏ thẫm hiện lên một tia tâm tình phức tạp, Triển Thiên Bạch yên lặng thở dài.

Chết cũng không chết được... Sống lại sống không xong...

Quả thật đúng là ứng nghiệm với lời ban đầu Đoan Mộc Ly nói với hắn—

"... Bổn vương kêu ngươi sống thì ngươi sống, ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không kêu ngươi chết... Bổn vương sẽ chỉ làm cho ngươi sống không bằng chết!"

Ánh mắt chuyển hướng về phía hai chân của mình, Triển Thiên Bạch thầm nghĩ, cái gọi là "sống không bằng chết" chính là loại tình trạng hiện tại này của hắn sao?

Nếu thế, hắn đã sống không bằng chết rồi, Đoan Mộc Ly có thể buông tha cho hắn hay không?

Khi nào thì Đoan Mộc Ly mới có thể cho hắn một cái thống khoái đây?

Hương Linh ngồi ở bên cạnh, quan sát khuôn mặt của Triển Thiên Bạch, mỗi một biểu tình biến hóa của Triển Thiên Bạch nàng đều không hề bỏ lỡ qua.

Kết quả, cho dù khôi phục chút thèm ăn, nhưng trong ánh mắt của Triển Thiên Bạch vẫn không khao khát muốn sống như cũ.

Trực giác mách bảo Hương Linh, nếu như hai chân của Triển Thiên Bạch vẫn không tốt lên, Triển Thiên Bạch vẫn sẽ muốn chết—

Cho đến khi thật sự tử vong.

Cùng lúc đó, Đoan Mộc Ly đơn độc một mình đi tới hoa phố, Di Hương viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau