Địch Tướng Vi Nô

Chương 128: Thử xem

Trước Sau
Trong nháy mắt, vương phủ rộng lớn một mảnh tĩnh mịch.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên thứ trong tay Ca Tát vu sư, đó là— Một con hình nhân.

Hình nhân tinh xảo y như thật, môi hồng răng trắng, thân khoác hoàng bào, cơ hồ không khác biệt lắm với thân phi long bào của Đoan Mộc Nam.

Nhưng trên người hình nhân này không chỉ cắm đầy châm dài mảnh, hơn nữa trên cổ còn buộc một sợi tơ đỏ, tựa như quỷ treo cổ.

"Là hình nhân nguyền rủa..."

Vẻ mặt Trấn Nam đại tướng quân Lương Tu khó thể tin được trừng mắt với Đoan Mộc Ly.

Các văn võ bá quan khác cũng đều cứng họng nhìn trân trân.

Dưới nền đất của vương phủ Đoan Mộc Ly phát hiện hình nhân nguyền rủa Hoàng Thượng, lại liên tướng đến mấy ngày hôm nay Hoàng Thượng long thể bất an, bệnh lâu không khỏi—

Toàn bộ ánh mắt của quần thần gắt gao nhìn thẳng Đoan Mộc Ly, đã nhận định Đoan Mộc Ly chính là đầu sỏ gây nên.

Phịch một tiếng, hai chân Chu Phượng xụi lơ quỳ gối trên mặt đất, đôi con ngươi đột nhiên co rút như sàng cát.

Một màn này, chỉ có Triển Thiên Bạch chú ý tới.

Khi những người khác đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hình nhân trong tay Ca Tát vu sư, chỉ có Triển Thiên Bạch nhận ra sự khác thường của Chu Phượng, không khỏi nhíu mày.

"Người đâu!"

Cao Nam Phong đột nhiên ra lệnh một tiếng, đám thị vệ sớm đã chuẩn bị xong xuất hiện xông lên, một phen nháy mắt kề đao tử lóe ánh bạc lên cổ Đoan Mộc Ly.

Hàn khí bốn phía, Đoan Mộc Ly bất động thanh sắc, mày kiếm nhíu chặt, cả người từ đầu đến chân tỏa ra lệ khí khiến tất cả mọi người ở đây không rét mà run.

Ý thức được đây là nội lực của Đoan Mộc Ly, Cao Nam Phong tức khắc vung tay lên.

Soạt soạt soạt!

Thủ hạ của Cao Nam Phong không biết từ nơi nào chui ra bắt lấy tất cả bọn hạ nhân trong vương phủ của Đoan Mộc Ly lại.

Bao gồm Lý quản gia, Hương Linh, Chu Phượng, Lam Tẩm, Huyền Ca... Đương nhiên còn có Triển Thiên Bạch.

Nhìn thấy thủ hạ của Cao Nam Phong bức ép Triển Thiên Bạch quỳ xuống, cổ tay Đoan Mộc Ly run lên, cách khoảng không đúng một chưởng.

Tên thị vệ kia oa một tiếng bị đánh bay ra ngoài, ngã bên cạnh cây cột.

"Đoan Mộc Ly!"

Hai người Cao Nam Phong cùng Lương Tu đồng loạt rút bội kiếm bên hông ra.

"Ngươi muốn tạo phản hay sao?!"

Lương Tu giận dữ trừng Đoan Mộc Ly, cẩn thận lắc đầu về phía Đoan Mộc Ly, ý bảo Đoan Mộc Ly không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Lương Tu không phải là một bè cánh của "phái thừa tướng" Phạm Ninh, cũng không phải là tâm phúc của Đoan Mộc Ly, kiên quyết nói thuộc phe trung lập, nhưng Lương Tu là người ngay thẳng trung thành, giữa Đoan Mộc Ly tuy nói không bằng chi giao hảo hữu nhưng cũng tán thưởng lẫn nhau.

Theo Lương Tu thấy, bất luận chuyện này là thật hay không, Đoan Mộc Ly cũng tuyệt đối không thể động thủ trước mặt Hoàng Thượng được.

Xung quanh tất cả đều là cấm quân của hoàng gia, trực thuộc Hoàng đế, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Đoan Mộc Nam, thấy Đoan Mộc Ly cố ý phạm thượng, cấm quân nhiều không đếm xuể do thủ lĩnh cấm quân dẫn đầu đều rút đao súc thế đãi phát.

Tình thế nghiêng về một phía gây bất lợi với Đoan Mộc Ly.

Triển Thiên Bạch ra sức cắn môi dưới.

Thời điểm này ngàn vạn lần không thể kích động, vốn đã bị chụp lên tội danh nguyền rủa Hoàng đế, nếu như không phục pháp, chờ đợi Đoan Mộc Ly chính là đại tội mưu nghịch, tru di cửu tộc.

"Hoàng Thượng!"

Phạm Ninh vừa tức giận vừa sợ hãi lạnh run, đến bên người Đoan Mộc Nam xin chỉ thị: "Đoan Mộc Ly hắn sử dụng thuật vu cổ nguyền rủa Hoàng Thượng, luận tội xử trảm!"

"Phạm Thừa tướng!" Hình bộ Thượng thư Trịnh Nghĩa tiến lên từng bước, "Việc này vẫn phải đợi tiến hành điều tra thêm, không bằng bắt giữ Ly Vương gia trước, đợi sau khi hạ quan thẩm vấn lại mời Hoàng Thượng định đoạt."

"Còn điều tra cái gì nữa?" Phạm Ninh phẫn nộ vung ống tay áo, "Trịnh đại nhân, Đoan Mộc Ly vậy mà lại dùng thuật vu cổ nguyền rủa Hoàng Thượng trước mắt bao người, ngươi không phải cũng chính mắt nhìn thấy sao?"

"Ta..." Trịnh Nghĩa há hốc mồm, không trả lời được.

"Hơn nữa, Đoan Mộc Ly còn có hiềm nghi tác loạn phạm thượng, mỗi người trong triều đều biết quan hệ tư giao của Trịnh đại nhân và Đoan Mộc Ly rất mật thiết, nếu như giao cho Trịnh đại nhân thẩm vấn, chỉ sợ không công bằng đi?"

"Cao Nam Phong, lời này của ngươi là có ý gì?!" Trịnh Nghĩa giận dữ mắng Cao Nam Phong xen miệng vào, "Không lẽ bản quan thân là Hình bộ Thượng thư còn phải cố tình phạm pháp, vì tình riêng mà làm rối loạn kỉ cương hay sao?!"

"Được rồi!"

Đúng lúc này, Đoan Mộc Nam đột nhiên gầm lên giận dữ, cả người run run.

Ba người Phạm Ninh, Trịnh Nghĩa cùng Cao Nam Phong tất cả đều ngậm miệng lại, hướng về phía tiểu Hoàng đế nhà mình thi lễ.

Sắc mặt Đoan Mộc Nam tái xanh, nhìn qua thập phần suy yếu, hốc mắt đo đỏ, bộ dạng như sắp khóc.

Hắn nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, định nhìn ra chút gì đó từ trên mặt Đoan Mộc Ly, chỉ tiếc, sắc mặt Đoan Mộc Ly lạnh lùng trước sau như một. Tư thái ngạo thị quần hùng, bễ nghễ thiên hạ, tựa như chưa bao giờ để Hoàng đế hắn đây vào mắt.

"Đoan Mộc Ly, ngươi còn gì muốn nói không?!"



Đoan Mộc Ly lạnh lùng đối diện với cháu mình, tòng dung bất bách, lạnh lùng mở miệng: "Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ."

Thù hận trong ánh mắt càng đậm thêm, Đoan Mộc Nam vung tay lên, lớn tiếng ra lệnh: "Nhốt Đoan Mộc Ly vào tử lao! Những người khác chờ giam trong vương phủ, không được tùy tiện rời đi!"

Dư âm quanh quẩn cả vùng trời của vương phủ, từ trên xuống dưới vương phủ tất cả đều ngây ra như phỗng.

Đoan Mộc Ly âm thầm cắn răng, hai tay siết chặt thành quyền.

Dưới sự hộ tống của cấm quân, Đoan Mộc Nam khởi giá hồi cung. Phạm Ninh, Cao Nam Phong cùng với các văn võ bá quan của Nam Sở vẫn ở lại trong vương phủ, biểu tình trên mặt của mỗi người đều phức tạp đến mức khó có thể hình dung.

"Vương gia—"

Chu Phượng không nhịn được hô một tiếng, thanh âm tê tâm liệt phế.

Hai người Hương Linh, Huyền Ca cũng hai mắt lưng tròng đẫm lệ.

Lam Tẩm trước sau như một không có biểu tình gì, nhưng giữa chân mày lại hiện lên ngấn nhíu thật sâu.

Duy chỉ có Triển Thiên Bạch không bị người dùng đao, lặng lẽ nhìn Đoan Mộc Ly bị thị vệ bao vây xung quanh, con ngươi đen lúng liếng nhuộm lên sắc ửng đỏ như máu.

"Người đâu!"

Cao Nam Phong sai người cầm một bộ cùm gỗ lại đây.

"Đoan Mộc Ly, cùm gỗ này chính là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Mặt trên được khảm Độc Bối Nam Hải, có thể áp chế nội lực của ngươi. Đừng tưởng rằng hiện tại ngươi thúc thủ chịu trói thì sau này còn có thể dễ dàng đào thoát... Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!"

Nhìn thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Cao Nam Phong, Đoan Mộc Ly lạnh lùng hừ cười, "Cao Tướng quân suy nghĩ cũng thật chu toàn, tựa như trước đó đã biết bổn vương sẽ bị hạ ngục vậy."

"Ngươi..." Cao Nam Phong cắn chặt răng, "Đeo lên cho hắn!"

Cùm gỗ nặng nề đeo lên đầu Đoan Mộc Ly, hai tay và cổ đều bị gông xiềng xích trụ, không thể động đậy, nhưng so với bị cùm gỗ nặng trịch đè ép, mặt trên có Độc Bối Nam Hải áp chế nội lực của hắn càng làm hắn khó chịu hơn.

Đoan Mộc Ly thoáng thử nghiệm một chút, quả nhiên không thể sử xuất nội lực.

"Đưa đi!"

Bị mười mấy tên thị vệ thân mang chiến giáp áp giải, trước khi rời khỏi vương phủ, Đoan Mộc Ly không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn Triển Thiên Bạch một cái.

Thình thịch!

Trái tim Triển Thiên Bạch chợt đập mạnh.

Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn về phía hắn đầy ắp thâm tình, khiến cho trái tim hắn trong phút chốc nhói đau.

Hai tay Triển Thiên Bạch siết chặt thành quyền, móng tay sắc nhọn bấm vào thịt khiến lòng bàn tay chính mình bị chảy máu.

Trong tầm nhìn, bóng dáng cao lớn kiên cường của Đoan Mộc Ly càng lúc càng xa, bóng dáng này, có chút mất mát cùng tịch mịch.

Lần đầu tiên, Triển Thiên Bạch phát giác Đoan Mộc Ly cũng không phải là không gì không làm được, Đoan Mộc Ly cũng có thời điểm cần đến hắn.

Nhưng mà... Hắn có thể làm gì cho Đoan Mộc Ly chứ?

Bản thân mỗi quần thần đều cảm thấy bất an, chỉ mong sao ngay lập tức rời xa thị chốn phi nơi vương phủ của Đoan Mộc Ly này.

Đợi cho những người khác đều đi rồi, cả vương phủ giống như mộ địa, mọi âm thanh đều im bặt.

Ngay sau đó, Triển Thiên Bạch nghe thấy thanh âm— Tiếng bước chân soạt soạt, là quân binh của Cao Nam Phong.

Trong phút chốc, vương phủ biến thành nhà lao, thủ hạ của Cao Nam Phong trong ba tầng ngoài ba tầng, bao vây cả vương phủ chật như nêm cối.

Người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được.

"Vương gia... Vương gia..."

Chu Phượng ngồi co quắp dưới đất, che mắt khóc rống lên, bả vai gầy yếu rụt xuống run lẩy bẩy.

Là hắn hại vương gia, là hắn hại vương gia!

Đáy lòng vừa hối hận vừa hoảng sợ, Chu Phượng vài ba lần muốn thanh minh thay Đoan Mộc Ly, nhưng lại sợ hãi bản thân bị trị tội.

Vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Vì sao... Lại biến thành như vậy...

Chu Phượng nâng khuôn mặt lệ rơi đầy mặt lên, nhìn về phía Huyền Ca, Huyền Ca lúc này cũng đang khóc nức nở, lau nước mắt tựa vào trên vai Lam Tẩm.

"Xong rồi... Chúng ta, chúng ta có phải cũng bị mất đầu hay không?"

"Đừng có nói nhảm!"

Lý quản gia quay đầu răn dạy mấy hạ nhân nói lung tung.

Nếu như Đoan Mộc Ly thật sự bị trị tội, cả vương phủ sẽ phải đối mặt với việc bị xét nhà, những hạ nhân bọn họ đây mặc dù miễn tội chết cũng sẽ bị lưu đày, ngày tháng suốt đời sống không bằng heo chó.

Lý quản gia mặt mày rối rắm, cũng rất sợ, nhưng trước mắt Đoan Mộc Ly vừa vừa bị hạ ngục, hắn không thể tự mình làm loạn đầu trận tuyến.



Làm sao bây giờ... Rốt cuộc nên làm sao bây giờ...

Lý quản gia đi qua đi lại trong sân, quay đầu lại, ánh mắt chất chứa tâm sự dừng lại trên người Triển Thiên Bạch.

"Cái đó... Triển công tử..."

Bị thanh âm run rẩy của Lý quản gia thu hút lại sự chú ý, Triển Thiên Bạch vừa quay đầu liền nhìn thấy Lý quản gia phịch một tiếng quỳ gối trước mặt mình.

Con ngươi đỏ tươi trợn trừng, Triển Thiên Bạch chấn động.

"Lý quản gia, ngươi làm cái gì vậy?"

"Triển công tử... Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi cứu vương gia của chúng ta đi!" Lý quản gia khóc lóc kể lể, liên tục dập đầu với Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch hoàn toàn mù mịt, "Ngươi bảo ta cứu Đoan Mộc Ly? Ta cứu thế nào?"

Nếu như hắn thật sự có thể cứu Đoan Mộc Ly, chẳng lẽ còn phải thấy chết không cứu sao?

Sự hoảng sợ lấp kín ngực trái, Triển Thiên Bạch nhíu mày.

"Triển công tử, vương gia chúng ta tuyệt đối không làm ra chuyện dùng vu cổ nguyền rủa Hoàng Thượng, chuyện này nhất định là có tiểu nhân vu oan hãm hại, hiện tại vương gia rơi vào trong tay của Phạm Thừa tướng và Cao Tướng quân, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!"

"..."

"Trước mắt cũng chỉ có Triển công tử ngươi có thể cứu vương gia, chỉ cần ngươi đi cầu tình với Phạm Thừa tướng cùng Cao Tướng quân, hai người bọn họ nhất định có thể giơ cao đánh khẽ..."

Mi mắt đột nhiên giương lên, cả người Triển Thiên Bạch nổi lên một trận ớn lạnh.

Phạm Ninh...

Cao Nam Phong...

Hồi tưởng lại lần tiếp xúc không mấy tốt đẹp gì với hai người kia, Triển Thiên Bạch vừa nhớ lại liền cảm thấy da đầu tê rần.

"Triển công tử, coi như nô tài cầu xin ngài... Triển công tử, ngài nhất định phải cứu lấy vương gia!" Lý quản gia cốp cốp cốp dập đầu với Triển Thiên Bạch, xưng hô cũng trở nên cung kính hơn.

Cứu Đoan Mộc Ly cũng chính là cứu tất cả hạ nhân của vương phủ bọn họ.

Lý quản gia chắc chắn bất luận Đoan Mộc Ly có xảy ra chuyện gì, Triển Thiên Bạch cũng sẽ không chết, bởi vì Phạm Ninh cũng được, Cao Nam Phong cũng được, một đám đều vô cùng mong muốn chiếm Triển Thiên Bạch làm của riêng.

Nhưng mạng của bọn họ lại không được tốt như vậy...

"Cầu xin ngươi, Triển công tử!"

"Lý quản gia, ngươi đứng lên trước đã..."

"Trừ phi Triển công tử đáp ứng nô tài, nếu không nô tài cho dù có quỳ đến chết cũng tuyệt đối không đứng lên!"

Đối mặt với sự đau khổ cầu xin của Lý quản gia, trong lòng Triển Thiên Bạch bất định.

Nếu hắn đi cầu xin Phạm Ninh và Cao Nam Phong, Đoan Mộc Ly có thể bình an vô sự sao?

Hắn phải cầu xin như thế nào?

Dâng hiến thân thể hắn?

Triển Thiên Bạch cắn chặt răng, sâu trong nội tâm như thể đánh đổ bình ngũ vị, không rõ tư vị.

Vì sao hắn lại yếu đuối như vậy?

Nếu như hắn có nội lực, nếu như hắn vẫn là "Xích Diễm đại tướng quân" lúc trước...

Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại lắc đầu, cưỡng ép bản thân không được nghĩ đến giả thiết này nữa.

Chính là cái gọi là hảo hán bất đề đương niên dũng, hắn đã lưu lạc tới tình cảnh như bây giờ rồi, còn nghĩ cái này làm gì.

Mấu chốt nhất chính là lúc này, hắn làm sao mới có thể cứu vãn tình thế.

"Triển công tử..."

Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại nghe lời cầu xin của Lý quản gia, nội tâm dao động không thôi.

Hắn đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, chẳng lẽ thật sự cũng bị cưỡng ép hiến thân sao?

Hiến thân mình cho Phạm Ninh cùng Cao Nam Phong... Có thể đổi lấy Đoan Mộc Ly bình an vô sự?

"Cầu xin ngươi, Triển công tử..."

"Triển công tử..."

Không chỉ Lý quản gia, các hạ nhân khác của vương phủ cũng đều quỳ gối trước mặt Triển Thiên Bạch, tựa như Triển Thiên Bạch chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bọn họ.

Hai hàm răng liên tục va vào nhau, phát ra tiếng ma xát thống khổ, Triển Thiên Bạch hít sâu một cái, mở mắt ra, sâu trong con ngươi đỏ tươi đã hạ quyết tâm nào đó rồi.

Gió thu lướt qua, mang theo thanh âm thanh lãnh của Triển Thiên Bạch.

"Ta... Có thể đi thử xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau