Chương 142: Trong cung lại có người tới
Nhiệt độ của hồ nước ôn tuyền nháy mắt tăng lên, Triển Thiên Bạch nóng đến mức nhịp tim đập tăng nhanh.
Từng bước...
Đoan Mộc Ly cọ cọ bên người Triển Thiên Bạch.
Lại từng bước...
Đoan Mộc Ly lại tiếp tục cọ cọ bên người Triển Thiên Bạch.
Khoảng cách kéo gần một chút làm cho đôi con ngươi yên tĩnh nhắm lại của Triển Thiên Bạch cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng là hắn đến tắm rửa, muốn rửa sạch vẩn đục xô bồ của trần thế, trả lại cho bản thân một tâm tình nhẹ nhàng thanh thản dễ chịu.
Kết quả...
Nội tâm như thế có liệt hỏa bùng cháy, càng ngày càng khó chịu, Triển Thiên Bạch ào một tiếng đứng lên.
"Đừng đi..."
Cánh tay bị nắm chặt lấy, Triển Thiên Bạch quay đầu.
Bên trong hơi nước dày đặc, mơ hồ có thể thấy được gương mặt của Đoan Mộc Ly.
Ngũ quan góc cạnh tuấn dật phi phạm tựa như bức điêu khắc hoàn mĩ được làm ra từ đôi tay của đại sư nghệ thuật.
Trái tim Triển Thiên Bạch đập thình thịch.
"Buông tay."
Triển Thiên Bạch dùng sức vung ra, tuy rằng hất được tay Đoan Mộc Ly rồi, trọng tâm của thân thể cũng không vững.
Tùm!
Hắn ngã vào trong hồ nước, cứ vậy ngồi trên người Đoan Mộc Ly.
Trên mặt đùng một cái nóng vọt lên, Triển Thiên Bạch hoảng hốt nhìn ngó muốn đứng lên, kết quả lại bị Đoan Mộc Ly đè lại bả vai.
"Ta cái gì cũng sẽ không làm, ngươi ngồi yên trên người ta một lát là được rồi."
Nghe giọng nói không chút gợn sóng sợ hãi của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch âm thầm cắn răng, đôi con ngươi đen lúng liếng trong nháy mắt nhuộm đỏ.
Cái gì cũng sẽ không làm?
"Đoan Mộc Ly, ngươi thả ta ra!"
"Không thả."
Đoan Mộc Ly nhếch miệng cười, vẻ tươi cười xấu xa, có chút thiếu đánh.
"Ngươi ngoan ngoãn ngồi trong chốc lát, đừng lộn xộn, nếu không rất có thể ta sẽ không nhịn được đấy."
"Thật muốn phế ngươi." Triển Thiên Bạch nghiến răng nghiến lợi, mắt suýt chút nữa nứt ra.
Nhưng dưới tình trạng hai má đỏ bừng, bất luận nói cái gì đều như là một loại tán tỉnh Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly dùng sức ôm chặt Triển Thiên Bạch, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hai người.
"Chờ sau khi ta giúp ngươi khôi phục nội lực, ngươi muốn phế ta thế nào cũng được." Hơi thở ấm áp phả vào bên tai Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly hít sâu một hơi, giống như ngửi được vị ngọt của hơi nước, "Cho nên, hiện tại ngoan một chút trước..."
Triển Thiên Bạch bất động, lặng lẽ ngồi trên người Đoan Mộc Ly.
Cảm giác giữa hai người thập phần kì diệu, giống như trong trời đất cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Có vài thời điểm, so với giao lưu thân thể, tâm linh tương thông càng quan trọng hơn.
Triển Thiên Bạch không phải không hề cảm nhận được phản ứng nội tâm của mình, nhưng mà... Lại cố ý làm như không thấy.
"Như hiện tại cũng rất tốt..."
Nghe thấy giọng nam trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly, ấn đường Triển Thiên Bạch nhíu lại, quay đầu nói: "Câm miệng!"
Nếu Đoan Mộc Ly không chạy tới quấy rầy hắn tắm rửa, tâm tư của hắn cũng sẽ không hỗn loạn như bây giờ.
Triển Thiên Bạch cảm giác cơ thể của mình giống như bị Đoan Mộc Ly dùng vu thuật, chỉ cần Đoan Mộc Ly tới gần sẽ trở nên không đúng lắm.
Thấy Triển Thiên Bạch trầm mặc không nói, khóe môi Đoan Mộc Ly khẽ nhếch, gợi lên một tia ý cười xấu xa có chút đăm chiêu, dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm cằm Triển Thiên Bạch.
"Bằng không thì... Ngươi coi ta thành nam sủng của ngươi đang lấy lòng là được rồi."
Con ngươi đen thâm thúy như lóe ra đốm sao nhỏ, sáng lấp lánh. Triển Thiên Bạch bị lời này của Đoan Mộc Ly làm cho tức đến bật cười.
"Ha! Có nam sủng nào tướng tá cao lớn như ngươi sao? Thực sự cho rằng mọi người đều có thể làm nam sủng sao?"
"Ách..."
Khóe miệng Đoan Mộc Ly run run, ý thức được dáng người của bản thân bị Triển Thiên Bạch ghét bỏ sâu sắc.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn chính mình, cảm thấy bản thân như vậy cũng không phải không tốt, chợt mỉm cười, "Chọn nam sủng như ta không phải vừa vặn chứng minh gu thẩm mĩ của ngươi không giống người thường đấy sao!"
"Chọn ngươi làm nam sủng? Vậy chứng tỏ ta điên rồi." Triển Thiên Bạch vừa mới nghiêng đầu, đầu đã bị Đoan Mộc Ly dùng hai tay kẹp lấy.
"Vậy cùng nhau điên đi!"
Môi đột nhiên bị chặn lại, Triển Thiên Bạch chống cự một chút, phát hiện hắn căn bản không đẩy nổi Đoan Mộc Ly.
Khí lực của Đoan Mộc Ly lớn hơn rất nhiều so với hắn.
Dưới tình trạng nội lực cùng võ công chưa khôi phục, nếu Đoan Mộc Ly muốn cưỡng ép hắn, hắn chỉ có thể đi vào khuôn khổ.
"Rốt cuộc thì ai... Ai là nam sủng của ai?"
Triển Thiên Bạch khó khăn thở hổn hển, giận trừng mắt với Đoan Mộc Ly.
Hắn chỉ biết Đoan Mộc Ly căn bản sẽ không thành thật như vậy.
"Ta là của ngươi... Ta là nam sủng của ngươi... Không cần lo lắng..."
Đôi mắt sáng ngời híp lại, Đoan Mộc Ly lại hôn Triển Thiên Bạch, nụ hôn lúc này trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, càng giống như là một loại lấy lòng.
Đoan Mộc Ly vừa cùng Triển Thiên Bạch hôn môi, tay vừa thật cẩn thận vòng lấy Triển Thiên Bạch đang ngâm mình trong hồ nước ôn tuyền.
...
Sau họa vu cổ, Triển Thiên Bạch phát hiện tần suất tiếp xúc thân thể của Đoan Mộc Ly với hắn trở nên ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng làm càn.
Trước kia, tới buổi tối Đoan Mộc Ly sẽ thành thành thật thật ngồi bên giường nhìn hắn chìm vào giấc ngủ, hiện tại biến thành lên trên giường hắn, đắc ý nói rằng đây gọi là giúp hắn làm ấm giường, trên thực tế lại càng giống như lấy hắn làm gối ôm.
Triển Thiên Bạch cũng là say mê.
Tuy nói Đoan Mộc Ly như vậy cũng không làm cho hắn phiền chán, bất quá lại làm cho tâm tư hắn càng sinh ra cảm giác ngứa ngáy.
Dựa theo các loại điển tịch ghi lại trong Tàng Thư Các, Đoan Mộc Ly sai ngự y kê cho hắn không ít phương thuốc, đều là dược liệu quý báu, thử giúp hắn xua tan độc tố còn sót lại trong cơ thể, giúp hắn khôi phục nội lực.
Hắn cảm thấy khí lực của bản thân ngày một lớn hơn, thể lực cũng càng ngày càng tốt, rõ ràng dược liệu vẫn có chút tác dụng. Nhưng nội lực vẫn không khôi phục được, ngay cả một chút dấu hiệu hồi phục cũng không có.
"Triển công tử... Triển công tử!"
Lý quản gia vội vã chạy đến trước người Triển Thiên Bạch đang luyện kiếm, "Triển công tử, trong cung lại có người tới."
Triển Thiên Bạch nhướng nhướng mi.
Lại đến?
Mấy ngày gần đây, Triển Thiên Bạch thường xuyên bị triệu tiến cung, không phải bồi Đoan Mộc Nam nghe diễn xem biểu diễn thì chính là kể thần thoại truyền thuyết của Dao Quốc cho Đoan Mộc Nam.
Ấn đường hơi nhíu lại, Triển Thiên Bạch cất bước.
"Triển công tử, mời đi thôi!"
Đỗ công công đã chờ ở cửa lớn vương phủ rồi.
Triển Thiên Bạch phát hiện, mỗi lần người trong cung tới tìm hắn đều sẽ tránh thời điểm Đoan Mộc Ly ở trong phủ.
"Hôm nay Hoàng Thượng tìm ta là lại muốn làm gì?" Triển Thiên Bạch tò mò hỏi.
"Cái này nô tài cũng không biết." Trên mặt Đỗ công công lộ vẻ tươi cười công nghiệp.
Khẩu khí của Triển Thiên Bạch trầm xuống.
Dựa theo số lần hắn tiến cung càng ngày càng nhiều, bất an nơi đáy lòng lại càng thêm mãnh liệt.
Đoan Mộc Nam... Rốt cuộc muốn làm gì?
Trong hậu cung.
Đoan Mộc Nam vừa thấy Triển Thiên Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú non nớt nhất thời vui mừng như nở hoa.
"Triển Thiên Bạch!"
Đoan Mộc Nam phất tay với đám người Đỗ công công, hắng hắng giọng, "Các ngươi đều lui ra đi!"
"Triển Thiên Bạch, khí sắc của ngươi trông tốt hơn nhiều rồi."
"Nhờ phúc của Hoàng Thượng." Triển Thiên Bạch thi lễ với Đoan Mộc Nam, ánh mắt bất giác nhìn về phía xung quanh.
Nơi này là hậu cung, là nơi ở của các phi tần của Hoàng Thượng, những người bình thường không được tự tiện ra vào.
Nhưng Đoan Mộc Nam lại tìm hắn tới nơi này, trong lòng Triển Thiên Bạch hoài nghi.
"Triển Thiên Bạch, ngày này năm trước, Bán Nguyệt tộc tiến cống cho trẫm một gốc Dị Sắc Ma Đường hiếm thấy, nói là cuối mùa thu một năm sau, cũng chính là hiện tại sẽ nở hoa, trẫm muốn cùng thưởng thức với ngươi."
"..."
Nhìn thấy biểu tình hưng trí bừng bừng của Đoan Mộc Nam, Triển Thiên Bạch không nói ra lời cự tuyệt được.
Hơn nữa, hắn cũng không có tư cách cự tuyệt.
Đoan Mộc Nam có nhỏ tuổi hơn nữa cũng là vua một nước Nam Sở.
"Thảo dân rất vinh hạnh."
Vừa dứt lời, tay hắn đã bị Đoan Mộc Nam nắm lấy, Triển Thiên Bạch không khỏi sửng sốt.
"Ngay bên kia kìa..."
Đoan Mộc Nam kéo Triển Thiên Bạch đi về phía sâu trong hậu cung.
Dị Sắc Ma Đường trồng trong Ngự Hoa Viên, bên cạnh cung điện của sủng phi của Hoàng Thượng là Đức Phi.
"Hoàng Thượng!"
Dị Sắc Ma Đường nở hoa, Đức Phi cũng đến ngắm hoa, bên người còn có Thục Phi cùng Huệ Tần đi theo.
Ba vị phi tần sau khi nhìn thấy Đoan Mộc Nam đều lộ ra vẻ kinh hỉ, nhưng sau khi dư quang liếc được đến tay của Đoan Mộc Nam, sắc mặt của tất cả đều thay đổi.
Tay của Đoan Mộc Nam đang nắm tay của Triển Thiên Bạch, hai người thoạt nhìn thập phần thân mật.
Ánh mắt Đoan Mộc Nam nhìn Triển Thiên Bạch cũng lóe sáng, nói là ẩn ý đưa tình cũng không quá.
Triển Thiên Bạch không khỏi thở dài.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
Ba vị phi tần tất cung tất kính hành lễ với Hoàng Thượng, hai người trong số đó còn không nhịn được ngược lại xem thường Triển Thiên Bạch.
"Ừm, miễn lễ bình thân đi!" Đoan Mộc Nam gật gật đầu, mang theo một bộ tư thái đế vương cao cao tại thượng.
"Triển Thiên Bạch, chúng ta qua bên kia nhìn xem."
Đoan Mộc Nam căn bản không để ý đến cách ăn mặc, trang điểm xinh đẹp của ba vị phi tần, vẫn kéo tay Triển Thiên Bạch như cũ.
Nếu có thể, Triển Thiên Bạch thật sự rất muốn đẩy Đoan Mộc Nam ra.
Nhưng Đoan Mộc
Nam là Hoàng Thượng, hắn không thể vô lễ với Hoàng Thượng.
Hơn nữa, Đoan Mộc Nam cho hắn cảm giác tựa như một đệ đệ trẻ người non dạ.
Triển Thiên Bạch cảm thấy rất khó hiểu, bản thân thân là tướng lĩnh của Dao Quốc, vậy mà lại có một ngày cùng Hoàng đế Nam Sở tay trong tay ngắm hoa.
"Hoàng Thượng!"
Đức Phi xách tà váy dài đi lên theo, "Hoàng Thượng, vị này... Có phải là "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc hay không?"
Triển Thiên Bạch nghe được danh hiệu "Xích Diễm đại tướng quân" này từ miệng của phi tần Nam Sở, sắc mặt khẽ biến.
"Xích Diễm đại tướng quân? Chính là vị bại tướng của Dao Quốc kia?" Thục Phi làm bộ giật mình.
"À à, ta biết ta biết... Không phải nghe nói hắn trở thành nam sủng của Ly Vương gia sao!" Huệ Tần cố ý nâng âm điệu lên.
"Đều câm mồm cho trẫm!"
Kết quả, Đoan Mộc Nam ngược lại tức giận trước Triển Thiên Bạch.
"Hiện tại trên đời này không hề có Dao Quốc, tại sao lại là bại tướng của Dao Quốc? Hơn nữa... Triển Thiên Bạch đã giải trừ nô tịch, là thượng khách của Ly Vương gia, cái gì mà nam sủng... Không biết thì đừng ăn nói lung tung, có tin trẫm cắt lưỡi của các ngươi hay không!"
"Thần thiếp biết tội!"
"Thần thiếp biết tội... Xin Hoàng Thượng bớt giận..."
Thục Phi cùng Huệ Tần lạnh run, lập tức quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Nam.
"Hoàng Thượng, Thục Phi cùng Huệ Tần cũng là vô tình, ngài tha cho hai người các nàng đi!" Đức Phi ở bên cạnh cầu tình, đáy mắt lại tràn ra ý cười.
Triển Thiên Bạch đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, không khỏi âm thầm thở dài.
Hậu cung không hổ là chiến trường của nữ nhân, so với chiến trường chân chính đáng sợ hơn nhiều.
"Thật là... Tâm tình tốt đều bị các ngươi quấy rầy rồi... Lui ra nhanh cho trẫm!"
"Hoàng Thượng..."
Triển Thiên Bạch quay đầu về phía Đoan Mộc Nam, chắp tay, "Hoàng Thượng, nên lui ra hẳn là thảo dân... Hậu cung vốn không phải nơi thảo dân nên tới, nếu Hoàng Thượng có ba vị phi tần bầu bạn ngắm hoa, vẫn là cho phép thảo dân quay về vương phủ..."
"Không được!"
Không đợi Triển Thiên Bạch nói xong, Đoan Mộc Nam đột nhiên rống lên một tiếng, thanh sắc câu lệ.
Triển Thiên Bạch chau mày, có dự cảm chẳng lành.
Từng bước...
Đoan Mộc Ly cọ cọ bên người Triển Thiên Bạch.
Lại từng bước...
Đoan Mộc Ly lại tiếp tục cọ cọ bên người Triển Thiên Bạch.
Khoảng cách kéo gần một chút làm cho đôi con ngươi yên tĩnh nhắm lại của Triển Thiên Bạch cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng là hắn đến tắm rửa, muốn rửa sạch vẩn đục xô bồ của trần thế, trả lại cho bản thân một tâm tình nhẹ nhàng thanh thản dễ chịu.
Kết quả...
Nội tâm như thế có liệt hỏa bùng cháy, càng ngày càng khó chịu, Triển Thiên Bạch ào một tiếng đứng lên.
"Đừng đi..."
Cánh tay bị nắm chặt lấy, Triển Thiên Bạch quay đầu.
Bên trong hơi nước dày đặc, mơ hồ có thể thấy được gương mặt của Đoan Mộc Ly.
Ngũ quan góc cạnh tuấn dật phi phạm tựa như bức điêu khắc hoàn mĩ được làm ra từ đôi tay của đại sư nghệ thuật.
Trái tim Triển Thiên Bạch đập thình thịch.
"Buông tay."
Triển Thiên Bạch dùng sức vung ra, tuy rằng hất được tay Đoan Mộc Ly rồi, trọng tâm của thân thể cũng không vững.
Tùm!
Hắn ngã vào trong hồ nước, cứ vậy ngồi trên người Đoan Mộc Ly.
Trên mặt đùng một cái nóng vọt lên, Triển Thiên Bạch hoảng hốt nhìn ngó muốn đứng lên, kết quả lại bị Đoan Mộc Ly đè lại bả vai.
"Ta cái gì cũng sẽ không làm, ngươi ngồi yên trên người ta một lát là được rồi."
Nghe giọng nói không chút gợn sóng sợ hãi của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch âm thầm cắn răng, đôi con ngươi đen lúng liếng trong nháy mắt nhuộm đỏ.
Cái gì cũng sẽ không làm?
"Đoan Mộc Ly, ngươi thả ta ra!"
"Không thả."
Đoan Mộc Ly nhếch miệng cười, vẻ tươi cười xấu xa, có chút thiếu đánh.
"Ngươi ngoan ngoãn ngồi trong chốc lát, đừng lộn xộn, nếu không rất có thể ta sẽ không nhịn được đấy."
"Thật muốn phế ngươi." Triển Thiên Bạch nghiến răng nghiến lợi, mắt suýt chút nữa nứt ra.
Nhưng dưới tình trạng hai má đỏ bừng, bất luận nói cái gì đều như là một loại tán tỉnh Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly dùng sức ôm chặt Triển Thiên Bạch, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hai người.
"Chờ sau khi ta giúp ngươi khôi phục nội lực, ngươi muốn phế ta thế nào cũng được." Hơi thở ấm áp phả vào bên tai Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly hít sâu một hơi, giống như ngửi được vị ngọt của hơi nước, "Cho nên, hiện tại ngoan một chút trước..."
Triển Thiên Bạch bất động, lặng lẽ ngồi trên người Đoan Mộc Ly.
Cảm giác giữa hai người thập phần kì diệu, giống như trong trời đất cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Có vài thời điểm, so với giao lưu thân thể, tâm linh tương thông càng quan trọng hơn.
Triển Thiên Bạch không phải không hề cảm nhận được phản ứng nội tâm của mình, nhưng mà... Lại cố ý làm như không thấy.
"Như hiện tại cũng rất tốt..."
Nghe thấy giọng nam trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly, ấn đường Triển Thiên Bạch nhíu lại, quay đầu nói: "Câm miệng!"
Nếu Đoan Mộc Ly không chạy tới quấy rầy hắn tắm rửa, tâm tư của hắn cũng sẽ không hỗn loạn như bây giờ.
Triển Thiên Bạch cảm giác cơ thể của mình giống như bị Đoan Mộc Ly dùng vu thuật, chỉ cần Đoan Mộc Ly tới gần sẽ trở nên không đúng lắm.
Thấy Triển Thiên Bạch trầm mặc không nói, khóe môi Đoan Mộc Ly khẽ nhếch, gợi lên một tia ý cười xấu xa có chút đăm chiêu, dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm cằm Triển Thiên Bạch.
"Bằng không thì... Ngươi coi ta thành nam sủng của ngươi đang lấy lòng là được rồi."
Con ngươi đen thâm thúy như lóe ra đốm sao nhỏ, sáng lấp lánh. Triển Thiên Bạch bị lời này của Đoan Mộc Ly làm cho tức đến bật cười.
"Ha! Có nam sủng nào tướng tá cao lớn như ngươi sao? Thực sự cho rằng mọi người đều có thể làm nam sủng sao?"
"Ách..."
Khóe miệng Đoan Mộc Ly run run, ý thức được dáng người của bản thân bị Triển Thiên Bạch ghét bỏ sâu sắc.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn chính mình, cảm thấy bản thân như vậy cũng không phải không tốt, chợt mỉm cười, "Chọn nam sủng như ta không phải vừa vặn chứng minh gu thẩm mĩ của ngươi không giống người thường đấy sao!"
"Chọn ngươi làm nam sủng? Vậy chứng tỏ ta điên rồi." Triển Thiên Bạch vừa mới nghiêng đầu, đầu đã bị Đoan Mộc Ly dùng hai tay kẹp lấy.
"Vậy cùng nhau điên đi!"
Môi đột nhiên bị chặn lại, Triển Thiên Bạch chống cự một chút, phát hiện hắn căn bản không đẩy nổi Đoan Mộc Ly.
Khí lực của Đoan Mộc Ly lớn hơn rất nhiều so với hắn.
Dưới tình trạng nội lực cùng võ công chưa khôi phục, nếu Đoan Mộc Ly muốn cưỡng ép hắn, hắn chỉ có thể đi vào khuôn khổ.
"Rốt cuộc thì ai... Ai là nam sủng của ai?"
Triển Thiên Bạch khó khăn thở hổn hển, giận trừng mắt với Đoan Mộc Ly.
Hắn chỉ biết Đoan Mộc Ly căn bản sẽ không thành thật như vậy.
"Ta là của ngươi... Ta là nam sủng của ngươi... Không cần lo lắng..."
Đôi mắt sáng ngời híp lại, Đoan Mộc Ly lại hôn Triển Thiên Bạch, nụ hôn lúc này trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, càng giống như là một loại lấy lòng.
Đoan Mộc Ly vừa cùng Triển Thiên Bạch hôn môi, tay vừa thật cẩn thận vòng lấy Triển Thiên Bạch đang ngâm mình trong hồ nước ôn tuyền.
...
Sau họa vu cổ, Triển Thiên Bạch phát hiện tần suất tiếp xúc thân thể của Đoan Mộc Ly với hắn trở nên ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng làm càn.
Trước kia, tới buổi tối Đoan Mộc Ly sẽ thành thành thật thật ngồi bên giường nhìn hắn chìm vào giấc ngủ, hiện tại biến thành lên trên giường hắn, đắc ý nói rằng đây gọi là giúp hắn làm ấm giường, trên thực tế lại càng giống như lấy hắn làm gối ôm.
Triển Thiên Bạch cũng là say mê.
Tuy nói Đoan Mộc Ly như vậy cũng không làm cho hắn phiền chán, bất quá lại làm cho tâm tư hắn càng sinh ra cảm giác ngứa ngáy.
Dựa theo các loại điển tịch ghi lại trong Tàng Thư Các, Đoan Mộc Ly sai ngự y kê cho hắn không ít phương thuốc, đều là dược liệu quý báu, thử giúp hắn xua tan độc tố còn sót lại trong cơ thể, giúp hắn khôi phục nội lực.
Hắn cảm thấy khí lực của bản thân ngày một lớn hơn, thể lực cũng càng ngày càng tốt, rõ ràng dược liệu vẫn có chút tác dụng. Nhưng nội lực vẫn không khôi phục được, ngay cả một chút dấu hiệu hồi phục cũng không có.
"Triển công tử... Triển công tử!"
Lý quản gia vội vã chạy đến trước người Triển Thiên Bạch đang luyện kiếm, "Triển công tử, trong cung lại có người tới."
Triển Thiên Bạch nhướng nhướng mi.
Lại đến?
Mấy ngày gần đây, Triển Thiên Bạch thường xuyên bị triệu tiến cung, không phải bồi Đoan Mộc Nam nghe diễn xem biểu diễn thì chính là kể thần thoại truyền thuyết của Dao Quốc cho Đoan Mộc Nam.
Ấn đường hơi nhíu lại, Triển Thiên Bạch cất bước.
"Triển công tử, mời đi thôi!"
Đỗ công công đã chờ ở cửa lớn vương phủ rồi.
Triển Thiên Bạch phát hiện, mỗi lần người trong cung tới tìm hắn đều sẽ tránh thời điểm Đoan Mộc Ly ở trong phủ.
"Hôm nay Hoàng Thượng tìm ta là lại muốn làm gì?" Triển Thiên Bạch tò mò hỏi.
"Cái này nô tài cũng không biết." Trên mặt Đỗ công công lộ vẻ tươi cười công nghiệp.
Khẩu khí của Triển Thiên Bạch trầm xuống.
Dựa theo số lần hắn tiến cung càng ngày càng nhiều, bất an nơi đáy lòng lại càng thêm mãnh liệt.
Đoan Mộc Nam... Rốt cuộc muốn làm gì?
Trong hậu cung.
Đoan Mộc Nam vừa thấy Triển Thiên Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú non nớt nhất thời vui mừng như nở hoa.
"Triển Thiên Bạch!"
Đoan Mộc Nam phất tay với đám người Đỗ công công, hắng hắng giọng, "Các ngươi đều lui ra đi!"
"Triển Thiên Bạch, khí sắc của ngươi trông tốt hơn nhiều rồi."
"Nhờ phúc của Hoàng Thượng." Triển Thiên Bạch thi lễ với Đoan Mộc Nam, ánh mắt bất giác nhìn về phía xung quanh.
Nơi này là hậu cung, là nơi ở của các phi tần của Hoàng Thượng, những người bình thường không được tự tiện ra vào.
Nhưng Đoan Mộc Nam lại tìm hắn tới nơi này, trong lòng Triển Thiên Bạch hoài nghi.
"Triển Thiên Bạch, ngày này năm trước, Bán Nguyệt tộc tiến cống cho trẫm một gốc Dị Sắc Ma Đường hiếm thấy, nói là cuối mùa thu một năm sau, cũng chính là hiện tại sẽ nở hoa, trẫm muốn cùng thưởng thức với ngươi."
"..."
Nhìn thấy biểu tình hưng trí bừng bừng của Đoan Mộc Nam, Triển Thiên Bạch không nói ra lời cự tuyệt được.
Hơn nữa, hắn cũng không có tư cách cự tuyệt.
Đoan Mộc Nam có nhỏ tuổi hơn nữa cũng là vua một nước Nam Sở.
"Thảo dân rất vinh hạnh."
Vừa dứt lời, tay hắn đã bị Đoan Mộc Nam nắm lấy, Triển Thiên Bạch không khỏi sửng sốt.
"Ngay bên kia kìa..."
Đoan Mộc Nam kéo Triển Thiên Bạch đi về phía sâu trong hậu cung.
Dị Sắc Ma Đường trồng trong Ngự Hoa Viên, bên cạnh cung điện của sủng phi của Hoàng Thượng là Đức Phi.
"Hoàng Thượng!"
Dị Sắc Ma Đường nở hoa, Đức Phi cũng đến ngắm hoa, bên người còn có Thục Phi cùng Huệ Tần đi theo.
Ba vị phi tần sau khi nhìn thấy Đoan Mộc Nam đều lộ ra vẻ kinh hỉ, nhưng sau khi dư quang liếc được đến tay của Đoan Mộc Nam, sắc mặt của tất cả đều thay đổi.
Tay của Đoan Mộc Nam đang nắm tay của Triển Thiên Bạch, hai người thoạt nhìn thập phần thân mật.
Ánh mắt Đoan Mộc Nam nhìn Triển Thiên Bạch cũng lóe sáng, nói là ẩn ý đưa tình cũng không quá.
Triển Thiên Bạch không khỏi thở dài.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
Ba vị phi tần tất cung tất kính hành lễ với Hoàng Thượng, hai người trong số đó còn không nhịn được ngược lại xem thường Triển Thiên Bạch.
"Ừm, miễn lễ bình thân đi!" Đoan Mộc Nam gật gật đầu, mang theo một bộ tư thái đế vương cao cao tại thượng.
"Triển Thiên Bạch, chúng ta qua bên kia nhìn xem."
Đoan Mộc Nam căn bản không để ý đến cách ăn mặc, trang điểm xinh đẹp của ba vị phi tần, vẫn kéo tay Triển Thiên Bạch như cũ.
Nếu có thể, Triển Thiên Bạch thật sự rất muốn đẩy Đoan Mộc Nam ra.
Nhưng Đoan Mộc
Nam là Hoàng Thượng, hắn không thể vô lễ với Hoàng Thượng.
Hơn nữa, Đoan Mộc Nam cho hắn cảm giác tựa như một đệ đệ trẻ người non dạ.
Triển Thiên Bạch cảm thấy rất khó hiểu, bản thân thân là tướng lĩnh của Dao Quốc, vậy mà lại có một ngày cùng Hoàng đế Nam Sở tay trong tay ngắm hoa.
"Hoàng Thượng!"
Đức Phi xách tà váy dài đi lên theo, "Hoàng Thượng, vị này... Có phải là "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc hay không?"
Triển Thiên Bạch nghe được danh hiệu "Xích Diễm đại tướng quân" này từ miệng của phi tần Nam Sở, sắc mặt khẽ biến.
"Xích Diễm đại tướng quân? Chính là vị bại tướng của Dao Quốc kia?" Thục Phi làm bộ giật mình.
"À à, ta biết ta biết... Không phải nghe nói hắn trở thành nam sủng của Ly Vương gia sao!" Huệ Tần cố ý nâng âm điệu lên.
"Đều câm mồm cho trẫm!"
Kết quả, Đoan Mộc Nam ngược lại tức giận trước Triển Thiên Bạch.
"Hiện tại trên đời này không hề có Dao Quốc, tại sao lại là bại tướng của Dao Quốc? Hơn nữa... Triển Thiên Bạch đã giải trừ nô tịch, là thượng khách của Ly Vương gia, cái gì mà nam sủng... Không biết thì đừng ăn nói lung tung, có tin trẫm cắt lưỡi của các ngươi hay không!"
"Thần thiếp biết tội!"
"Thần thiếp biết tội... Xin Hoàng Thượng bớt giận..."
Thục Phi cùng Huệ Tần lạnh run, lập tức quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Nam.
"Hoàng Thượng, Thục Phi cùng Huệ Tần cũng là vô tình, ngài tha cho hai người các nàng đi!" Đức Phi ở bên cạnh cầu tình, đáy mắt lại tràn ra ý cười.
Triển Thiên Bạch đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, không khỏi âm thầm thở dài.
Hậu cung không hổ là chiến trường của nữ nhân, so với chiến trường chân chính đáng sợ hơn nhiều.
"Thật là... Tâm tình tốt đều bị các ngươi quấy rầy rồi... Lui ra nhanh cho trẫm!"
"Hoàng Thượng..."
Triển Thiên Bạch quay đầu về phía Đoan Mộc Nam, chắp tay, "Hoàng Thượng, nên lui ra hẳn là thảo dân... Hậu cung vốn không phải nơi thảo dân nên tới, nếu Hoàng Thượng có ba vị phi tần bầu bạn ngắm hoa, vẫn là cho phép thảo dân quay về vương phủ..."
"Không được!"
Không đợi Triển Thiên Bạch nói xong, Đoan Mộc Nam đột nhiên rống lên một tiếng, thanh sắc câu lệ.
Triển Thiên Bạch chau mày, có dự cảm chẳng lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất