Chương 172: Giết Chu Phượng
Hắn chỉ có thể giết Chu Phượng, hoàn thành nhiệm vụ Thừa tướng giao cho hắn.
Tiếng hô hấp trở nên dồn dập, Lam Tẩm cảm thấy đại não của mình thiếu dưỡng khí, trước mắt chốc chốc lại biến thành màu đen.
Đẩy xuống đi!
Chỉ cần đẩy nhẹ cái, nhiệm vụ tra tấn hắn này liền kết thúc rồi!
Chỉ cần đẩy nhẹ cái...
Đẩy...
Đẩy!
Trong lòng Lam Tẩm rít gào với chính mình.
Ngươi ngược lại mau đẩy đi, đẩy Chu Phượng xuống đi!
Hiện tại, Chu Phượng đang khom lưng nhìn chằm chằm mặt hồ, bốn bề vắng lặng, chỉ cần hắn đẩy Chu Phượng một cái, Chu Phượng tất nhiên sẽ rơi vào trong hồ.
Đợi đến ngày hôm sau, thời điểm người của vương phủ phát hiện Chu Phượng mất tích thì Chu Phượng người đã chết đuối trong hồ rồi—
Đây là kế hoạch Phạm Ninh chế định cho hắn.
Lam Tẩm nằm mơ cũng không ngờ đến một ngày kia hắn vậy mà lại nhận được mệnh lệnh như vậy.
Phạm Ninh cho rằng Chu Phượng vô dụng rồi.
Không chỉ vô dụng, trong vụ án vu cổ lúc trước còn kéo chân Phạm Ninh, là chướng ngại vật của Phạm Ninh.
Chướng ngại vật sẽ bị diệt trừ, bởi vậy Lam Tẩm trở thành đao phủ của Phạm Ninh.
Vì sao lại là ta...
Vì sao lại là ta mà không phải Huyền Ca?
Đêm đó nhận được mệnh lệnh của Phạm Ninh, hai tròng mắt Lam Tẩm ngấn lệ, để tay lên ngực tự hỏi.
Đáp án, hắn biết.
Phạm Ninh đây là đang khảo nghiệm độ trung thành của hắn.
Nếu như hắn tự tay giết Chu Phượng, trong mắt Phạm Ninh hắn vẫn sẽ là một quân cờ hữu dụng.
Mà nếu hắn không thể hạ thủ được, vậy người tiếp theo bị diệt trừ, chính là hắn.
Đẩy!
Nội tâm không chút rối rắm và do dự, Lam Tẩm cho rằng bản thân nên đẩy Chu Phượng xuống đi thôi.
Cho nên là, đẩy đi!
Lam Tẩm, ngươi ngược lại mau đẩy đi!
Lam Tẩm ra sức nhắm mắt lại, liều mạng thúc giục bản thân, nhưng tay giằng co giữa không trung vẫn không nhúc nhích.
Gió đêm đông lạnh như băng, thổi một cái lạnh thấu tâm Lam Tẩm.
Đầu ngón tay bị đông cứng khó khăn cong lại, cuối cùng Lam Tẩm vẫn buông cánh tay, một tảng đá lớn nặng nề đè xuống trái tim.
"Lam Tẩm, rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì vậy? Ta làm sao lại cái gì cũng không thấy!"
Chu Phượng ngoái cổ nhìn không rời mắt, nhìn chằm chằm mặt hồ nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc Lam Tẩm muốn hắn nhìn cái gì.
Thắt lưng cũng mỏi nhừ rồi, hắn đứng thẳng người, quay đầu lại.
"Lam Tẩm?"
Chu Phượng dường như nhìn thấy khóe mắt Lam Tẩm có nước mắt, hơi hoảng sợ.
"Ngươi khóc sao?"
"Không có." Lam Tẩm lập tức lau đi nước mắt nơi khóe mắt, "Bị gió thổi khô thôi."
"Nói đúng mà, cho nên mới nói, trời rét lớn lại còn là nửa đêm, du với hồ cái gì..." Chu Phượng bất giác rùng mình một cái, "Đúng rồi, ta tìm nửa ngày cũng không tìm thấy thứ ngươi nói, trong hồ nước đen như mực ấy, rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì vậy?"
"Không... Là ta nhìn lầm rồi." Lam Tẩm lắc đầu với Chu Phượng.
"Cái gì chứ, hóa ra là nhìn lầm rồi à, hại ta tìm nửa ngày." Chu Phượng bĩu môi, không nhịn được nén giận với Lam Tẩm.
"Chúng ta trở về đi!"
Hai cánh môi mỏng hơi mở ra, lời nói phát ra suy yếu, Lam Tẩm nói xong xoay người, sải bước.
"Ấy ấy?" Toàn thân Chu Phượng sửng sốt, "Này đã trở về rồi sao? Tâm tình ngươi chuyển tốt rồi sao?"
"Tốt hơn rồi." Lam Tẩm đáp có lệ.
"Ách..." Chu Phượng bĩu môi, quả nhiên vẫn cảm thấy Lam Tẩm đêm nay là lạ.
Hắn gãi gãi cái ót, vội vàng chạy nhanh vài bước đuổi kịp Lam Tẩm.
Đêm hôm khuya khoắt này, hắn cũng không muốn ở lại một mình.
Trước lúc trở về phòng, Chu Phượng vẫn tận lực chạy đến phòng bếp nấu hai chén canh gừng nước đường cho mình và Lam Tẩm uống.
"Lam Tẩm, sau này nếu lại có chuyện gì đó phiền lòng thì tùy lúc đều có thể tìm ta." Chu Phượng đứng ở cửa phòng mình, vểnh ngón cái chỉ chỉ chóp mũi của mình, "Có ta ở đây, cái gì cũng không cần sợ ha!"
"Ừm..." Lam Tẩm gật đầu với Chu Phượng, khóe môi lộ ra một tia cười khổ.
Nếu Chu Phượng biết bản thân vừa mới suýt nữa bị hắn hại chết, không biết sẽ lộ ra biểu tình như thế nào?
Hắn... Cô phụ sự tin cậy của bằng hữu.
Đợi cho Chu Phượng vào phòng rồi, lúc này Lam Tẩm mới xoay người, đi về phía phòng mình.
Mỗi bước chân, hắn đều cảm thấy mắt cá chân của mình đang phát ra tiếng kêu gào thống khổ, tựa như đeo lên xiềng xích nặng nề.
Thật khó chịu...
Bả vai co rút chặt lại, Lam Tẩm dùng hai tay ôm lấy thân thể lạnh run của chính mình.
Hắn không hạ thủ được.
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Làm sao bây giờ...
"Lam Tẩm."
Lam Tẩm đột nhiên hơi run run, theo tiếng quay đầu.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, một thân ảnh đỏ như lửa cho dù là trong đêm đen cũng không làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.
Triển Thiên Bạch phản chiếu trong mắt Lam Tẩm đẹp tựa như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trong bóng đêm.
"Triển... Thiên Bạch..." Lam Tẩm mở miệng, thanh âm khàn khàn, tựa như khóc nức nở.
Triển Thiên Bạch từ nơi sâu trong bóng tối đi tới, bước đi vững vàng, sắc mặt bình tĩnh.
Nhưng Triển Thiên Bạch càng tỏ ra ung dung bình thản, Lam Tẩm lại càng sợ hãi.
Dù sao Triển Thiên Bạch cũng xuất thân là võ tướng, cho dù đẹp đến kinh hãi thế tục, cho dù võ công mất hết thì khí phách cường thế bẩm sinh vẫn khiến kẻ khác nảy sinh dụng tâm.
Thế nhưng Lam Tẩm lại bắt đầu nảy sinh ra một cỗ kích động muốn bỏ chạy.
Nhìn thấy sắc mặt Lam Tẩm trắng bệch, môi mỏng run rẩy, Triển Thiên Bạch cởi áo choàng lông cừu của mình ra khoác lên người Lam Tẩm.
Mi mắt của Lam Tẩm đột nhiên giương lên, bốn mắt nhìn nhau với Triển Thiên Bạch.
Con ngươi của Triển Thiên Bạch là màu đen, thời điểm không biến đỏ vẫn rất đẹp như cũ, sáng ngời hữu thần, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt tựa như bút pháp vẽ rồng điểm mắt, làm Triển Thiên Bạch càng tăng thêm vài phần xinh đẹp và gợi cảm âm nhu.
Nhưng chính vì là khuôn mặt xinh đẹp đến cùng cực như vậy lộ ra lại làm cho Lam Tẩm cảm thấy khiếp sợ từ tận đáy lòng.
Hắn muốn dời tầm mắt, không muốn ánh mắt giao nhau với Triển Thiên Bạch.
Nhưng nếu như lúc này không dám đối mặt, hắn sợ bản thân sẽ bị Triển Thiên Bạch nhận định là tà tâm giả tạo.
Nhưng bất luận hắn làm thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không cho rằng tâm tư của bản thân có thể tránh được ánh mắt của Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch cho hắn một loại cảm giác nhìn nhận thấy rõ mọi việc.
Trong lòng Lam Tẩm không chạm đáy, rất muốn trực tiếp quay đầu chạy trốn.
"Lam Tẩm, nói chuyện phiếm với ta đi!"
Trái tim Lam Tẩm đập thình thịch, ánh mắt nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch chợt trợn to.
Triển Thiên Bạch lại mỉm cười, "Ngươi còn chưa tới tuổi nhược quán, nhưng ta muốn uống chút rượu... Lén uống với ta một chút, ta sẽ không cáo trạng với Đoan Mộc Ly đâu."
Triển Thiên Bạch cười xấu xa chớp con ngươi vài cái, vẫy tay một cái với Lam Tẩm.
Lam Tẩm như có loại ma lực ảo giác, theo bản năng sải bước, đi theo Triển Thiên Bạch xuyên qua hành lang ngói xám cột son, đi vào vào trong đình.
Tuyết xung quanh đình vẫn chưa tan, lúc này rõ ràng hắn đã rất lạnh, nhưng khoác áo choàng lông cừu Triển Thiên Bạch cho hắn, cả người Lam Tẩm đều cảm thấy ấm lên.
"Ngồi đi!"
Triển Thiên Bạch ngồi xuống trước, rót một chén rượu ấm ngọt lúc trước đưa cho Lam Tẩm.
Lam Tẩm cúi đầu nhìn rượu trong chén, nội tâm tựa như bề mặt của rượu, dấy lên một vòng gợn sóng.
Triển Thiên Bạch thấy Lam Tẩm không uống, bản thân rót một chén uống một hơi cạn sạch trước.
"Có chuyện gì sao? Có thể nói với ta chứ?"
Bàn tay cầm chén rượu của Lam Tẩm run lên một chút, nhìn về phía Triển Thiên Bạch.
Khóe môi Triển Thiên Bạch nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt sáng ngời cũng cong thành trăng khuyết, nhưng Lam Tẩm không hiểu sao lại cảm thấy Triển Thiên Bạch đang ngồi đối diện mình rất đáng sợ.
"..."
Lam Tẩm cúi đầu, đôi con ngươi dao động nhìn chằm chằm rượu trong chén, trầm mặc không nói.
Gió đêm lành lạnh thổi qua, thổi rối tung mái tóc của Lam Tẩm và Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch bó tóc lại, cầm lấy bầu rượu lại rót cho bản thân một chén rượu, vừa rót rượu của chậm rãi nói: "Đêm nay ta nhìn thấy ngươi và Chu Phượng trên cầu đá hình cung, ngươi muốn đẩy Chu Phượng hắn xuống nước..."
Choang!
Lời Triển Thiên Bạch chưa nói hết, chén rượu trong tay Lam Tẩm đã trượt xuống, rơi xuống vỡ tan tành trên mặt đất.
Trong Di Hương viện.
Thẩm Ngọc Lam nhìn Doãn Mạch phá cửa sổ trèo vào, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên một tia rối rắm.
Đêm nay Doãn Mạch lại tới nữa rồi!
Doãn Mạch giống như một con chó lớn, chung quy sẽ im hơi lặng tiếng nhảy vào trong phòng hắn từ cửa sổ, sau đó cứ như vậy lặng lẽ ngồi xổm ở một góc phòng, coi bản thân giống như bình hoa lớn bày biện đặt ở một góc khác.
Hai tay giấu trong ống tay áo hơi nắm lại thành quyền, Thẩm Ngọc Lam trong lúc nhất thời không biết nên nói gì với Doãn Mạch cho phải.
Thân phận của hắn đã bại lộ rồi.
Nhưng Doãn Mạch cũng không chút bận tâm lời nói dối và giấu giếm của hắn.
Nhưng hắn vẫn không thể nói ra quá nhiều chuyện với Doãn Mạch.
Về chuyện của hắn, từng việc từng việc một hắn cũng không hi vọng Doãn Mạch biết được.
Hắn muốn bày mặt tốt nhất ra cho Doãn Mạch.
Hắn không muốn Doãn Mạch thất vọng.
Không muốn Doãn Mạch thống khổ.
Nhưng mục tiêu đã được định sẵn, người giày vò Doãn Mạch kia lại chính là hắn.
Thẩm Ngọc Lam cúi đầu thật sâu.
Bất luận hắn có nói bao nhiêu lần với Doãn Mạch rằng hai người bọn họ không cách nào ở cùng nhau được, nhưng Doãn Mạch vẫn không chịu buông tha.
Dùng cách thức tự sát để uy hiếp, Thẩm Ngọc Lam không thể không nghe theo.
Cuối cùng hắn đồng ý không đuổi Doãn Mạch đi, nhưng hai người cũng không thể tiếp tục quan hệ người yêu nữa—
Dạ Tựu không cho phép.
Quan hệ giữa hai ngươi giống như trở về điểm khởi đầu, nhưng trong lòng Thẩm Ngọc Lam biết rõ, có một số việc đã không thể quay trở lại được nữa.
Căn bản là không thể quay về.
Cứ càu nhàu lải nhải!
Thẩm Ngọc Lam vốn muốn xoay người rời khỏi phòng mình, nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bụng kêu.
Không phải bụng hắn đang kêu, nói cách khác...
Hắn quay đầu nhìn về phía Doãn Mạch, Doãn Mạch đang nháy nháy đôi mắt sáng ngời màu hổ phách nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập khao khát.
Không phải khao khát đồ ăn, mà là khao khát hắn.
Chóp mũi Thẩm Ngọc Lam chua xót, trái tim như bị quất từng cái từng cái đau đớn.
Hắn muốn lập tức nhào vào trong lồng ngực Doãn Mạch biết bao, ở cùng Doãn Mạch thật lâu.
Hắn muốn Doãn Mạch!
Muốn Doãn Mạch!
Đáng tiếc...
Khóe môi khẽ giương lên, cong lên một tia cười khổ, Thẩm Ngọc Lam nhẹ giọng nói: "Ngươi chờ ta một chút."
Chỉ nói vài chữ ngắn gọn như vậy với Doãn Mạch xong, hắn liền xoay người rời đi.
Trong căn phòng rộng lớn cũng chỉ còn lại Doãn Mạch giống như bình hoa ngồi xổm ở góc, chẳng qua trên mặt Doãn Mạch không có tiếc nuối cùng tiếc hận, ngược lại nở nụ cười tươi rói.
"Ngọc Lam chịu chủ động nói chuyện với ta rồi!"
Doãn Mạch che mặt mình lại, lộ ra biểu tình vui sướng.
Biết rõ Thẩm Ngọc Lam gặp nạn khó nói, hắn không muốn ép buộc Thẩm Ngọc Lam.
Cho nên việc hắn có thể làm cũng chỉ có lặng lẽ chờ đợi Thẩm Ngọc Lam.
Đợi một ngày nào đó bản thân Thẩm Ngọc Lam nguyện ý mở miệng mới thôi.
Nhưng muốn hắn rời khỏi Thẩm Ngọc Lam, không yêu Thẩm Ngọc Lam, hắn có chết cũng không làm được!
Doãn Mạch lặng lẽ đứng trong phòng Thẩm Ngọc Lam, hít sâu một hơi.
Kì thực mùi hương nào đó đều không có, nhưng hắn lại cứ cảm thấy bản thân ngửi thấy được mùi hương thơm ngát trên người Thẩm Ngọc Lam.
"A... Làm sao ta lại giống như một tên biến thái vậy chứ." Doãn Mạch buồn bực gãi rối tung mái tóc của mình.
Nhưng hắn thật sự rất muốn chạm vào Thẩm Ngọc Lam!
Cỗ khát vọng này, rất khó có thể áp chế.
Nhưng vẫn phải áp chế.
Vất vả lắm mới dùng mạng mình uy hiếp để Thẩm Ngọc Lam không đuổi hắn đi, hắn cũng không thể vì nhất thời xúc động mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nếu Thẩm Ngọc Lam nghe lệnh người kia không cho phép hắn và Thẩm Ngọc Lam ở chung, vậy thì vì an nguy của Thẩm Ngọc Lam, cũng vì tương lai của hai người bọn họ, hắn chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Bất quá...
Vừa nghĩ đến nam nhân đêm đó gặp riêng với Thẩm Ngọc Lam trong rừng cây, đôi mắt sáng ngời màu hổ phách của Doãn Mạch lại từng tấc từng tấc lạnh đi.
Một lúc lâu sau đó, Doãn Mạch đợi một lúc lâu cuối cùng cũng chờ được Thẩm Ngọc Lam đến.
Thẩm Ngọc Lam rốt cuộc đã trở lại, trong tay bưng khay cơm.
"Ngọc Lam!"
"Khụ..." Nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt hưng trí bừng bừng của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam hắng giọng, ra vẻ lãnh đạm, "Đến ăn cơm đi!"
"Được!" Doãn Mạch lập tức nhảy dựng lên, trên mặt vui mừng nở hoa.
Hắn vừa tiến đến trước bàn ăn nhìn nhìn, hai mắt lập tức mở to, "Oaa, phong phú như vậy... Ngọc Lam, đây đều là ngươi tự tay làm sao?"
"Không phải." Thẩm Ngọc Lam nhẹ giọng nói.
"Ồ..." Doãn Mạch hơi bĩu môi, trên mặt khó giấu được vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh hắn lại xốc lại tinh thần, "Cho dù không phải Ngọc Lam ngươi tự tay làm, nhưng là ngươi tự tay bưng tới cho ta, nhất định ăn rất ngon!"
Nói xong, Doãn Mạch ngồi xuống cắn một miếng lớn ăn thử.
Vừa mới ăn một miệng, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Hắn quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Lam, nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam xoay người sang chỗ khác, bên tai đều đỏ lên.
Đây là tay nghề của Thẩm Ngọc Lam!
Doãn Mạch chỉ cần thử một miếng là có thể thử ra được, ai cũng không lừa được hắn.
Kết quả, vẫn là Thẩm Ngọc Lam đích thân xuống bếp nấu ăn vì hắn.
Doãn Mạch nhất thời có loại cảm giác xúc động đến độ muốn rơi lệ.
"Ăn ngon quá! Thật sự ăn rất ngon!"
Doãn Mạch không nói gì thêm, không vạch trần Thẩm Ngọc Lam nói dối, cũng chỉ cúi đầu ăn ăn ăn, như vậy hắn cũng đã cảm thấy thập phần hạnh phúc rồi.
Đêm khuya người vắng.
Trong vương phủ.
Triển Thiên Bạch phẩm rượu, nhìn thấy Lam Tẩm ngồi đối diện mình thất kinh đến độ trợn mắt há mồm.
Triển Thiên Bạch lại cầm một cái chén uống rượu, rót đầy rượu cho Lam Tẩm, đưa tới trước mặt Lam Tẩm.
"Uống một ngụm đi, rượu này là dùng phương pháp ủ gia truyền của ông chủ Di Hương viện, gọi là Quế Hoa Nhưỡng, hương vị ngọt ngào, tương đối thích hợp với người lần đầu thưởng thức rượu."
Đề tài trong nháy mắt chuyển hướng, Lam Tẩm không biết nên làm thế nào cho phải.
Trái tim không ngừng run rẩy, ngay cả chén rượu hắn cũng không cầm vững.
Quả nhiên vẫn là bị phát hiện rồi...
Mặc dù Lam Tẩm có trực giác như vậy, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới lại nhanh quá mức như vậy.
Là bị Triển Thiên Bạch chính mắt nhìn thấy?
Cũng có thể là Triển Thiên Bạch đang kích động hắn?
Không, không đúng...
Lam Tẩm bưng chén rượu, cảm xúc mãnh liệt như sóng lớn.
Triển Thiên Bạch có thể nói rõ ra hắn và Chu Phượng ở trên cầu đá hình vòm, bởi vậy có thể thấy một màn hắn muốn đẩy mạnh Chu Phượng vào trong hồ đêm nay vẫn bị Triển Thiên Bạch thấy được.
Lam Tẩm ra sức nhếch nhếch môi, ý thức được bản thân thật sự không có cách nào giấu giếm tiếp nữa.
Bịa chuyện nói dối cũng không phải sở trường của hắn.
Hắn ngửa cổ, một hơi cạn sạch rượu trong chén, hung hăng đập chén rượu lên bàn.
"Là ta!"
Lam Tẩm ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Triển Thiên Bạch, trong ánh mắt mang theo dứt khoát kiên định, thấy chết không sờn.
"Chính là ta... Chính là ta muốn giết Chu Phượng."
Lam Tẩm cố lấy dũng khí nói ra lời trảm đinh tiệt thiết, không hiểu làm sao lại cảm thấy nội tâm nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Quả nhiên, hắn không thích hợp nói dối hại người.
Dù sao việc đã đến nước này, Triển Thiên Bạch muốn giết muốn lăng trì hắn thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.
Vốn dĩ... Cuộc đời của hắn sinh ra chính là như vậy, không thể ưu việt xuất sắc giống như Triển Thiên Bạch hay Đoan Mộc Ly.
Hắn chỉ là một người thường.
Thậm chí ngay cả người thường cũng không giống.
Hắn có thể có được cuộc sống cẩm y ngọc thực như giờ khắc này, chính là vì một ngày nào đó hắn có thể hữu dụng.
Hắn... Là đao trong tay Phạm Ninh.
"Giết Chu Phượng... Là chỉ lệnh Phạm Ninh truyền đạt cho ngươi?"
Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt kích động của Lam Tẩm, Triển Thiên Bạch vẫn ung dung bình thản như thường, trước sau như một.
"..."
Hàng mi dài giương lên, Lam Tẩm trầm mặc một lát, cắn môi dưới gật đầu.
Tí tách!
Nước mắt lớn bằng hạt đậu trào ra, rơi xuống bên cạnh bàn ăn, trượt xuống.
Nhìn thấy Lam Tẩm rơi nước mắt, Triển Thiên Bạch nhất thời có chút đau lòng.
Gió thổi nhè nhẹ, thổi rơi tuyết trên ngói của đình nghỉ mát.
Triển Thiên Bạch hít sâu một cái, môi khẽ mở, thanh âm thanh lãnh êm tai tựa như thiên thanh, ôn nhu tựa nước.
"Lam Tẩm, ta đến không phải để thẩm vấn ngươi, mà là muốn tán gẫu với ngươi một chút..."
"Tán gẫu?" Lam Tẩm tiện tay lau nước mắt, chóp mũi đỏ ửng vì bị lạnh sụt sịt hai cái, "Tán gẫu cái gì?"
"Tán gẫu chuyện của ngươi..." Triển Thiên Bạch vươn tay, chỉ về phía Lam Tẩm, "Tán gẫu chuyện của chính ngươi."
Tiếng hô hấp trở nên dồn dập, Lam Tẩm cảm thấy đại não của mình thiếu dưỡng khí, trước mắt chốc chốc lại biến thành màu đen.
Đẩy xuống đi!
Chỉ cần đẩy nhẹ cái, nhiệm vụ tra tấn hắn này liền kết thúc rồi!
Chỉ cần đẩy nhẹ cái...
Đẩy...
Đẩy!
Trong lòng Lam Tẩm rít gào với chính mình.
Ngươi ngược lại mau đẩy đi, đẩy Chu Phượng xuống đi!
Hiện tại, Chu Phượng đang khom lưng nhìn chằm chằm mặt hồ, bốn bề vắng lặng, chỉ cần hắn đẩy Chu Phượng một cái, Chu Phượng tất nhiên sẽ rơi vào trong hồ.
Đợi đến ngày hôm sau, thời điểm người của vương phủ phát hiện Chu Phượng mất tích thì Chu Phượng người đã chết đuối trong hồ rồi—
Đây là kế hoạch Phạm Ninh chế định cho hắn.
Lam Tẩm nằm mơ cũng không ngờ đến một ngày kia hắn vậy mà lại nhận được mệnh lệnh như vậy.
Phạm Ninh cho rằng Chu Phượng vô dụng rồi.
Không chỉ vô dụng, trong vụ án vu cổ lúc trước còn kéo chân Phạm Ninh, là chướng ngại vật của Phạm Ninh.
Chướng ngại vật sẽ bị diệt trừ, bởi vậy Lam Tẩm trở thành đao phủ của Phạm Ninh.
Vì sao lại là ta...
Vì sao lại là ta mà không phải Huyền Ca?
Đêm đó nhận được mệnh lệnh của Phạm Ninh, hai tròng mắt Lam Tẩm ngấn lệ, để tay lên ngực tự hỏi.
Đáp án, hắn biết.
Phạm Ninh đây là đang khảo nghiệm độ trung thành của hắn.
Nếu như hắn tự tay giết Chu Phượng, trong mắt Phạm Ninh hắn vẫn sẽ là một quân cờ hữu dụng.
Mà nếu hắn không thể hạ thủ được, vậy người tiếp theo bị diệt trừ, chính là hắn.
Đẩy!
Nội tâm không chút rối rắm và do dự, Lam Tẩm cho rằng bản thân nên đẩy Chu Phượng xuống đi thôi.
Cho nên là, đẩy đi!
Lam Tẩm, ngươi ngược lại mau đẩy đi!
Lam Tẩm ra sức nhắm mắt lại, liều mạng thúc giục bản thân, nhưng tay giằng co giữa không trung vẫn không nhúc nhích.
Gió đêm đông lạnh như băng, thổi một cái lạnh thấu tâm Lam Tẩm.
Đầu ngón tay bị đông cứng khó khăn cong lại, cuối cùng Lam Tẩm vẫn buông cánh tay, một tảng đá lớn nặng nề đè xuống trái tim.
"Lam Tẩm, rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì vậy? Ta làm sao lại cái gì cũng không thấy!"
Chu Phượng ngoái cổ nhìn không rời mắt, nhìn chằm chằm mặt hồ nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc Lam Tẩm muốn hắn nhìn cái gì.
Thắt lưng cũng mỏi nhừ rồi, hắn đứng thẳng người, quay đầu lại.
"Lam Tẩm?"
Chu Phượng dường như nhìn thấy khóe mắt Lam Tẩm có nước mắt, hơi hoảng sợ.
"Ngươi khóc sao?"
"Không có." Lam Tẩm lập tức lau đi nước mắt nơi khóe mắt, "Bị gió thổi khô thôi."
"Nói đúng mà, cho nên mới nói, trời rét lớn lại còn là nửa đêm, du với hồ cái gì..." Chu Phượng bất giác rùng mình một cái, "Đúng rồi, ta tìm nửa ngày cũng không tìm thấy thứ ngươi nói, trong hồ nước đen như mực ấy, rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì vậy?"
"Không... Là ta nhìn lầm rồi." Lam Tẩm lắc đầu với Chu Phượng.
"Cái gì chứ, hóa ra là nhìn lầm rồi à, hại ta tìm nửa ngày." Chu Phượng bĩu môi, không nhịn được nén giận với Lam Tẩm.
"Chúng ta trở về đi!"
Hai cánh môi mỏng hơi mở ra, lời nói phát ra suy yếu, Lam Tẩm nói xong xoay người, sải bước.
"Ấy ấy?" Toàn thân Chu Phượng sửng sốt, "Này đã trở về rồi sao? Tâm tình ngươi chuyển tốt rồi sao?"
"Tốt hơn rồi." Lam Tẩm đáp có lệ.
"Ách..." Chu Phượng bĩu môi, quả nhiên vẫn cảm thấy Lam Tẩm đêm nay là lạ.
Hắn gãi gãi cái ót, vội vàng chạy nhanh vài bước đuổi kịp Lam Tẩm.
Đêm hôm khuya khoắt này, hắn cũng không muốn ở lại một mình.
Trước lúc trở về phòng, Chu Phượng vẫn tận lực chạy đến phòng bếp nấu hai chén canh gừng nước đường cho mình và Lam Tẩm uống.
"Lam Tẩm, sau này nếu lại có chuyện gì đó phiền lòng thì tùy lúc đều có thể tìm ta." Chu Phượng đứng ở cửa phòng mình, vểnh ngón cái chỉ chỉ chóp mũi của mình, "Có ta ở đây, cái gì cũng không cần sợ ha!"
"Ừm..." Lam Tẩm gật đầu với Chu Phượng, khóe môi lộ ra một tia cười khổ.
Nếu Chu Phượng biết bản thân vừa mới suýt nữa bị hắn hại chết, không biết sẽ lộ ra biểu tình như thế nào?
Hắn... Cô phụ sự tin cậy của bằng hữu.
Đợi cho Chu Phượng vào phòng rồi, lúc này Lam Tẩm mới xoay người, đi về phía phòng mình.
Mỗi bước chân, hắn đều cảm thấy mắt cá chân của mình đang phát ra tiếng kêu gào thống khổ, tựa như đeo lên xiềng xích nặng nề.
Thật khó chịu...
Bả vai co rút chặt lại, Lam Tẩm dùng hai tay ôm lấy thân thể lạnh run của chính mình.
Hắn không hạ thủ được.
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Làm sao bây giờ...
"Lam Tẩm."
Lam Tẩm đột nhiên hơi run run, theo tiếng quay đầu.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, một thân ảnh đỏ như lửa cho dù là trong đêm đen cũng không làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.
Triển Thiên Bạch phản chiếu trong mắt Lam Tẩm đẹp tựa như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trong bóng đêm.
"Triển... Thiên Bạch..." Lam Tẩm mở miệng, thanh âm khàn khàn, tựa như khóc nức nở.
Triển Thiên Bạch từ nơi sâu trong bóng tối đi tới, bước đi vững vàng, sắc mặt bình tĩnh.
Nhưng Triển Thiên Bạch càng tỏ ra ung dung bình thản, Lam Tẩm lại càng sợ hãi.
Dù sao Triển Thiên Bạch cũng xuất thân là võ tướng, cho dù đẹp đến kinh hãi thế tục, cho dù võ công mất hết thì khí phách cường thế bẩm sinh vẫn khiến kẻ khác nảy sinh dụng tâm.
Thế nhưng Lam Tẩm lại bắt đầu nảy sinh ra một cỗ kích động muốn bỏ chạy.
Nhìn thấy sắc mặt Lam Tẩm trắng bệch, môi mỏng run rẩy, Triển Thiên Bạch cởi áo choàng lông cừu của mình ra khoác lên người Lam Tẩm.
Mi mắt của Lam Tẩm đột nhiên giương lên, bốn mắt nhìn nhau với Triển Thiên Bạch.
Con ngươi của Triển Thiên Bạch là màu đen, thời điểm không biến đỏ vẫn rất đẹp như cũ, sáng ngời hữu thần, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt tựa như bút pháp vẽ rồng điểm mắt, làm Triển Thiên Bạch càng tăng thêm vài phần xinh đẹp và gợi cảm âm nhu.
Nhưng chính vì là khuôn mặt xinh đẹp đến cùng cực như vậy lộ ra lại làm cho Lam Tẩm cảm thấy khiếp sợ từ tận đáy lòng.
Hắn muốn dời tầm mắt, không muốn ánh mắt giao nhau với Triển Thiên Bạch.
Nhưng nếu như lúc này không dám đối mặt, hắn sợ bản thân sẽ bị Triển Thiên Bạch nhận định là tà tâm giả tạo.
Nhưng bất luận hắn làm thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không cho rằng tâm tư của bản thân có thể tránh được ánh mắt của Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch cho hắn một loại cảm giác nhìn nhận thấy rõ mọi việc.
Trong lòng Lam Tẩm không chạm đáy, rất muốn trực tiếp quay đầu chạy trốn.
"Lam Tẩm, nói chuyện phiếm với ta đi!"
Trái tim Lam Tẩm đập thình thịch, ánh mắt nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch chợt trợn to.
Triển Thiên Bạch lại mỉm cười, "Ngươi còn chưa tới tuổi nhược quán, nhưng ta muốn uống chút rượu... Lén uống với ta một chút, ta sẽ không cáo trạng với Đoan Mộc Ly đâu."
Triển Thiên Bạch cười xấu xa chớp con ngươi vài cái, vẫy tay một cái với Lam Tẩm.
Lam Tẩm như có loại ma lực ảo giác, theo bản năng sải bước, đi theo Triển Thiên Bạch xuyên qua hành lang ngói xám cột son, đi vào vào trong đình.
Tuyết xung quanh đình vẫn chưa tan, lúc này rõ ràng hắn đã rất lạnh, nhưng khoác áo choàng lông cừu Triển Thiên Bạch cho hắn, cả người Lam Tẩm đều cảm thấy ấm lên.
"Ngồi đi!"
Triển Thiên Bạch ngồi xuống trước, rót một chén rượu ấm ngọt lúc trước đưa cho Lam Tẩm.
Lam Tẩm cúi đầu nhìn rượu trong chén, nội tâm tựa như bề mặt của rượu, dấy lên một vòng gợn sóng.
Triển Thiên Bạch thấy Lam Tẩm không uống, bản thân rót một chén uống một hơi cạn sạch trước.
"Có chuyện gì sao? Có thể nói với ta chứ?"
Bàn tay cầm chén rượu của Lam Tẩm run lên một chút, nhìn về phía Triển Thiên Bạch.
Khóe môi Triển Thiên Bạch nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt sáng ngời cũng cong thành trăng khuyết, nhưng Lam Tẩm không hiểu sao lại cảm thấy Triển Thiên Bạch đang ngồi đối diện mình rất đáng sợ.
"..."
Lam Tẩm cúi đầu, đôi con ngươi dao động nhìn chằm chằm rượu trong chén, trầm mặc không nói.
Gió đêm lành lạnh thổi qua, thổi rối tung mái tóc của Lam Tẩm và Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch bó tóc lại, cầm lấy bầu rượu lại rót cho bản thân một chén rượu, vừa rót rượu của chậm rãi nói: "Đêm nay ta nhìn thấy ngươi và Chu Phượng trên cầu đá hình cung, ngươi muốn đẩy Chu Phượng hắn xuống nước..."
Choang!
Lời Triển Thiên Bạch chưa nói hết, chén rượu trong tay Lam Tẩm đã trượt xuống, rơi xuống vỡ tan tành trên mặt đất.
Trong Di Hương viện.
Thẩm Ngọc Lam nhìn Doãn Mạch phá cửa sổ trèo vào, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên một tia rối rắm.
Đêm nay Doãn Mạch lại tới nữa rồi!
Doãn Mạch giống như một con chó lớn, chung quy sẽ im hơi lặng tiếng nhảy vào trong phòng hắn từ cửa sổ, sau đó cứ như vậy lặng lẽ ngồi xổm ở một góc phòng, coi bản thân giống như bình hoa lớn bày biện đặt ở một góc khác.
Hai tay giấu trong ống tay áo hơi nắm lại thành quyền, Thẩm Ngọc Lam trong lúc nhất thời không biết nên nói gì với Doãn Mạch cho phải.
Thân phận của hắn đã bại lộ rồi.
Nhưng Doãn Mạch cũng không chút bận tâm lời nói dối và giấu giếm của hắn.
Nhưng hắn vẫn không thể nói ra quá nhiều chuyện với Doãn Mạch.
Về chuyện của hắn, từng việc từng việc một hắn cũng không hi vọng Doãn Mạch biết được.
Hắn muốn bày mặt tốt nhất ra cho Doãn Mạch.
Hắn không muốn Doãn Mạch thất vọng.
Không muốn Doãn Mạch thống khổ.
Nhưng mục tiêu đã được định sẵn, người giày vò Doãn Mạch kia lại chính là hắn.
Thẩm Ngọc Lam cúi đầu thật sâu.
Bất luận hắn có nói bao nhiêu lần với Doãn Mạch rằng hai người bọn họ không cách nào ở cùng nhau được, nhưng Doãn Mạch vẫn không chịu buông tha.
Dùng cách thức tự sát để uy hiếp, Thẩm Ngọc Lam không thể không nghe theo.
Cuối cùng hắn đồng ý không đuổi Doãn Mạch đi, nhưng hai người cũng không thể tiếp tục quan hệ người yêu nữa—
Dạ Tựu không cho phép.
Quan hệ giữa hai ngươi giống như trở về điểm khởi đầu, nhưng trong lòng Thẩm Ngọc Lam biết rõ, có một số việc đã không thể quay trở lại được nữa.
Căn bản là không thể quay về.
Cứ càu nhàu lải nhải!
Thẩm Ngọc Lam vốn muốn xoay người rời khỏi phòng mình, nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bụng kêu.
Không phải bụng hắn đang kêu, nói cách khác...
Hắn quay đầu nhìn về phía Doãn Mạch, Doãn Mạch đang nháy nháy đôi mắt sáng ngời màu hổ phách nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập khao khát.
Không phải khao khát đồ ăn, mà là khao khát hắn.
Chóp mũi Thẩm Ngọc Lam chua xót, trái tim như bị quất từng cái từng cái đau đớn.
Hắn muốn lập tức nhào vào trong lồng ngực Doãn Mạch biết bao, ở cùng Doãn Mạch thật lâu.
Hắn muốn Doãn Mạch!
Muốn Doãn Mạch!
Đáng tiếc...
Khóe môi khẽ giương lên, cong lên một tia cười khổ, Thẩm Ngọc Lam nhẹ giọng nói: "Ngươi chờ ta một chút."
Chỉ nói vài chữ ngắn gọn như vậy với Doãn Mạch xong, hắn liền xoay người rời đi.
Trong căn phòng rộng lớn cũng chỉ còn lại Doãn Mạch giống như bình hoa ngồi xổm ở góc, chẳng qua trên mặt Doãn Mạch không có tiếc nuối cùng tiếc hận, ngược lại nở nụ cười tươi rói.
"Ngọc Lam chịu chủ động nói chuyện với ta rồi!"
Doãn Mạch che mặt mình lại, lộ ra biểu tình vui sướng.
Biết rõ Thẩm Ngọc Lam gặp nạn khó nói, hắn không muốn ép buộc Thẩm Ngọc Lam.
Cho nên việc hắn có thể làm cũng chỉ có lặng lẽ chờ đợi Thẩm Ngọc Lam.
Đợi một ngày nào đó bản thân Thẩm Ngọc Lam nguyện ý mở miệng mới thôi.
Nhưng muốn hắn rời khỏi Thẩm Ngọc Lam, không yêu Thẩm Ngọc Lam, hắn có chết cũng không làm được!
Doãn Mạch lặng lẽ đứng trong phòng Thẩm Ngọc Lam, hít sâu một hơi.
Kì thực mùi hương nào đó đều không có, nhưng hắn lại cứ cảm thấy bản thân ngửi thấy được mùi hương thơm ngát trên người Thẩm Ngọc Lam.
"A... Làm sao ta lại giống như một tên biến thái vậy chứ." Doãn Mạch buồn bực gãi rối tung mái tóc của mình.
Nhưng hắn thật sự rất muốn chạm vào Thẩm Ngọc Lam!
Cỗ khát vọng này, rất khó có thể áp chế.
Nhưng vẫn phải áp chế.
Vất vả lắm mới dùng mạng mình uy hiếp để Thẩm Ngọc Lam không đuổi hắn đi, hắn cũng không thể vì nhất thời xúc động mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nếu Thẩm Ngọc Lam nghe lệnh người kia không cho phép hắn và Thẩm Ngọc Lam ở chung, vậy thì vì an nguy của Thẩm Ngọc Lam, cũng vì tương lai của hai người bọn họ, hắn chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Bất quá...
Vừa nghĩ đến nam nhân đêm đó gặp riêng với Thẩm Ngọc Lam trong rừng cây, đôi mắt sáng ngời màu hổ phách của Doãn Mạch lại từng tấc từng tấc lạnh đi.
Một lúc lâu sau đó, Doãn Mạch đợi một lúc lâu cuối cùng cũng chờ được Thẩm Ngọc Lam đến.
Thẩm Ngọc Lam rốt cuộc đã trở lại, trong tay bưng khay cơm.
"Ngọc Lam!"
"Khụ..." Nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt hưng trí bừng bừng của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam hắng giọng, ra vẻ lãnh đạm, "Đến ăn cơm đi!"
"Được!" Doãn Mạch lập tức nhảy dựng lên, trên mặt vui mừng nở hoa.
Hắn vừa tiến đến trước bàn ăn nhìn nhìn, hai mắt lập tức mở to, "Oaa, phong phú như vậy... Ngọc Lam, đây đều là ngươi tự tay làm sao?"
"Không phải." Thẩm Ngọc Lam nhẹ giọng nói.
"Ồ..." Doãn Mạch hơi bĩu môi, trên mặt khó giấu được vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh hắn lại xốc lại tinh thần, "Cho dù không phải Ngọc Lam ngươi tự tay làm, nhưng là ngươi tự tay bưng tới cho ta, nhất định ăn rất ngon!"
Nói xong, Doãn Mạch ngồi xuống cắn một miếng lớn ăn thử.
Vừa mới ăn một miệng, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Hắn quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Lam, nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam xoay người sang chỗ khác, bên tai đều đỏ lên.
Đây là tay nghề của Thẩm Ngọc Lam!
Doãn Mạch chỉ cần thử một miếng là có thể thử ra được, ai cũng không lừa được hắn.
Kết quả, vẫn là Thẩm Ngọc Lam đích thân xuống bếp nấu ăn vì hắn.
Doãn Mạch nhất thời có loại cảm giác xúc động đến độ muốn rơi lệ.
"Ăn ngon quá! Thật sự ăn rất ngon!"
Doãn Mạch không nói gì thêm, không vạch trần Thẩm Ngọc Lam nói dối, cũng chỉ cúi đầu ăn ăn ăn, như vậy hắn cũng đã cảm thấy thập phần hạnh phúc rồi.
Đêm khuya người vắng.
Trong vương phủ.
Triển Thiên Bạch phẩm rượu, nhìn thấy Lam Tẩm ngồi đối diện mình thất kinh đến độ trợn mắt há mồm.
Triển Thiên Bạch lại cầm một cái chén uống rượu, rót đầy rượu cho Lam Tẩm, đưa tới trước mặt Lam Tẩm.
"Uống một ngụm đi, rượu này là dùng phương pháp ủ gia truyền của ông chủ Di Hương viện, gọi là Quế Hoa Nhưỡng, hương vị ngọt ngào, tương đối thích hợp với người lần đầu thưởng thức rượu."
Đề tài trong nháy mắt chuyển hướng, Lam Tẩm không biết nên làm thế nào cho phải.
Trái tim không ngừng run rẩy, ngay cả chén rượu hắn cũng không cầm vững.
Quả nhiên vẫn là bị phát hiện rồi...
Mặc dù Lam Tẩm có trực giác như vậy, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới lại nhanh quá mức như vậy.
Là bị Triển Thiên Bạch chính mắt nhìn thấy?
Cũng có thể là Triển Thiên Bạch đang kích động hắn?
Không, không đúng...
Lam Tẩm bưng chén rượu, cảm xúc mãnh liệt như sóng lớn.
Triển Thiên Bạch có thể nói rõ ra hắn và Chu Phượng ở trên cầu đá hình vòm, bởi vậy có thể thấy một màn hắn muốn đẩy mạnh Chu Phượng vào trong hồ đêm nay vẫn bị Triển Thiên Bạch thấy được.
Lam Tẩm ra sức nhếch nhếch môi, ý thức được bản thân thật sự không có cách nào giấu giếm tiếp nữa.
Bịa chuyện nói dối cũng không phải sở trường của hắn.
Hắn ngửa cổ, một hơi cạn sạch rượu trong chén, hung hăng đập chén rượu lên bàn.
"Là ta!"
Lam Tẩm ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Triển Thiên Bạch, trong ánh mắt mang theo dứt khoát kiên định, thấy chết không sờn.
"Chính là ta... Chính là ta muốn giết Chu Phượng."
Lam Tẩm cố lấy dũng khí nói ra lời trảm đinh tiệt thiết, không hiểu làm sao lại cảm thấy nội tâm nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Quả nhiên, hắn không thích hợp nói dối hại người.
Dù sao việc đã đến nước này, Triển Thiên Bạch muốn giết muốn lăng trì hắn thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.
Vốn dĩ... Cuộc đời của hắn sinh ra chính là như vậy, không thể ưu việt xuất sắc giống như Triển Thiên Bạch hay Đoan Mộc Ly.
Hắn chỉ là một người thường.
Thậm chí ngay cả người thường cũng không giống.
Hắn có thể có được cuộc sống cẩm y ngọc thực như giờ khắc này, chính là vì một ngày nào đó hắn có thể hữu dụng.
Hắn... Là đao trong tay Phạm Ninh.
"Giết Chu Phượng... Là chỉ lệnh Phạm Ninh truyền đạt cho ngươi?"
Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt kích động của Lam Tẩm, Triển Thiên Bạch vẫn ung dung bình thản như thường, trước sau như một.
"..."
Hàng mi dài giương lên, Lam Tẩm trầm mặc một lát, cắn môi dưới gật đầu.
Tí tách!
Nước mắt lớn bằng hạt đậu trào ra, rơi xuống bên cạnh bàn ăn, trượt xuống.
Nhìn thấy Lam Tẩm rơi nước mắt, Triển Thiên Bạch nhất thời có chút đau lòng.
Gió thổi nhè nhẹ, thổi rơi tuyết trên ngói của đình nghỉ mát.
Triển Thiên Bạch hít sâu một cái, môi khẽ mở, thanh âm thanh lãnh êm tai tựa như thiên thanh, ôn nhu tựa nước.
"Lam Tẩm, ta đến không phải để thẩm vấn ngươi, mà là muốn tán gẫu với ngươi một chút..."
"Tán gẫu?" Lam Tẩm tiện tay lau nước mắt, chóp mũi đỏ ửng vì bị lạnh sụt sịt hai cái, "Tán gẫu cái gì?"
"Tán gẫu chuyện của ngươi..." Triển Thiên Bạch vươn tay, chỉ về phía Lam Tẩm, "Tán gẫu chuyện của chính ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất