Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường
Chương 40
Nguyễn Linh không phải là người bảo thủ.
Theo cô, chỉ cần hai bên tình nguyện, không liên quan đến những chuyện như phá hoại tình cảm hoặc gia đình của ngườι khác thì giữa nam nữ có xảy ra chuyện gì cũng là điều hết sức bình thường.
Hơn nữa, cô và Diệp Cảnh Trì trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng.
Vì vậy, nếu cùng một người đàn ông như Diệp Cảnh Trì, vừa đẹp trai vừa có thân hình cực phẩm mà xảy ra chuyện tôi tình anh nguyện gì đó thì cô cũng không phải là không thể chấp nhận =.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh càng thích sự đưa đẩy giữa nam nữ, mập mờ dây dưa, chứ không phải là tự mình chủ động dâng lên tận cửa.
Nói cách khác, cô không thích theo đuổi.
Vì vậy, gần như không cần do dự, Nguyễn Linh đã nghĩ ra mình phải làm thế nào.
Do buổi chiều và tối đều có lịch trình, Diệp Cảnh Trì thông báo trước trong nhóm công ty rằng mình sẽ nghỉ phép nửa ngày, đã giao lại mọi việc cho trợ lý Bùi.
Nhưng sau một ngày bận rộn, Diệp Cảnh Trì vẫn tắm rửa sạch sẽ, rồi đích thân trả lời một vài quan trọng trước khi chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị gõ.
Diệp Cảnh Trì nhíu mày.
Những người quản gia và người giúp việc trong nhà đều biết anh không thích bị làm phiền vào ban đêm, nếu không phải là chuyện quan trọng, họ sẽ không đến tìm anh.
Người đàn ông chỉnh lại cổ áo, rồi mở cửa.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì sững sờ.
Nguyễn Linh mặc một chiếc váy ngủ dài màu tím nhạt, mái tóc đen xù vừa mớᎥ sấy xõa tung ra sau lưng, theo động tác ngẩng đầu của cô, đuôi tóc lay động nhẹ trong không trung.
Thấy anh mở cửa, cô ôm lấy khung cửa, ngẩng đầu anh, ánh mắt lộ ra vẻ... Mê mang.
Diệp Cảnh Trì: “.....”
Có phải rượu sâm panh tối nay khiến cô say rồi không?
Cô quả thật uống rất nhiều rượu sâm panh, nhưng anh nhìn thấy cô trông rất tỉnh táo, lại nghĩ người lớn chắc cũng biết tự lượng sức mình, nên cũng không ngăn cản.
Khi ra khỏi nhà hàng, cô trông rất ổn, ngoài việc lẩm bẩm vài câu “no quá” thì không có gì bất thường.
Chẳng lẽ hậu vị của rượu sâm panh mạnh đến vậy sao?
Diệp Cảnh Trì nghĩ quyết định chờ xem cô định làm gì.
Nguyễn Linh chớp mắt một cái, xác nhận thân phận của anh, rồi gọi tên anh: “ Diệp Cảnh Trì.”
Diệp Cảnh Trì: “Ừ.”
Hai người cứ nhìn nhau mấy giây, bỗng nhiên cô đột nhiên giơ tay trái lên chỉ ra phía đằng sau Diệp Cảnh Trì: “Em muốn ngủ ở đó.”
Tim Diệp Cảnh Trì đập mạnh.
Anh vô thức nhìn theo hướng Nguyễn Linh chỉ, rồi mớᎥ nhận ra hành động của mình thật thừa thãi.
Đây là phòng ngủ của anh, anh quá quen thuộc với bố cục của căn phòng này. Nơi Nguyễn Linh chỉ ngoài chiếc giường mà anh thường ngủ, đương nhiên sẽ không có gì khác.
Chiếc giường đôi rộng rãi không có bất kỳ đồ đạc nào, bộ ga giường màu tối, không có hoa văn quá nhiều, rất phù hợp với tính cách lạnh lùng và tự chủ của ngườι sử dụng.
Thấy Diệp Cảnh Trì không trả lời, Nguyễn Linh lại kiên trì nhắc lại một lần nữa: “Em muốn ngủ ở đó.”
Diệp Cảnh Trì im lặng, ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc sau, Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ nghi hoặc, giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh: “Anh không nghe thấy à? Sao không trả lời em?”
Biểu cảm ngây thơ và vô tội, nhưng lại kết với đôi mắt xếch lên của cô, lại thêm phần quyến rũ.
Diệp Cảnh Trì: “...”
Như thể đã trôi cả một thế kỷ, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng đáp lại: “Nghe rồi.”
Giọng nói phát ra lại có chút khàn khàn.
“Vậy em — ngủ đấy nhé?” Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt tập trung, ngữ điệu cố ý kéo dài.
Diệp Cảnh Trì: “...”
Diệp Cảnh Trì không rõ liệu mình có đang nhìn nhầm hay không, nhưng anh cảm thấy trong khoảnh khắc mình đồng ý, trong đôi mắt đang nhìn mình, nhanh chóng lóe lên một tia cảm xúc mà anh không thể hiểu được.
Tiếp theo, trong giây kế tiếp, Nguyễn Linh đã chuồn qua khe hở Diệp Cảnh Trì và khung cửa, động tác nhanh nhẹn không giống một người say rượu chút nào.
Diệp Cảnh Trì quay lại, nhìn thấy cô chậm rãi, gần như là vô cùng tao nhã mà trèo lên giường, cuối cùng còn không quên đắp chăn cho mình.
Sau đó, cô nhìn anh, ánh mắt đầy bối rối nhưng lại nói với vẻ đương nhiên: “Em buồn ngủ rồi, sao anh ở đây?”
...
Đứng trên hành lang tầng hai, Diệp Cảnh Trì mớᎥ từ từ nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Anh bị đuổi ra khỏi phòng ngủ của chính mình.
Diệp Cảnh Trì xoa thái dương, chỉ cảm thấy mọi chuyện vừa rồi kỳ lạ.
Mà anh lại trở thành một phần của sự kỳ lạ đó, nhìn thấy và đồng ý với tất cả mọi thứ xảy ra.
Một lúc sau, người đàn ông thở dài, cam chịu bước về phía phòng ngủ phụ bên kia hành lang.
Ngoài phòng ngủ của ba người, nhà còn có một phòng khách.
Nhưng nhà ít khách đến, phòng khách hiện đang chất đống đồ đạc.
Bây giờ đã gần nửa đêm, bảo người giúp việc thức dậy giữa đêm để dọn dẹp phòng khách, rồi tìm ra một bộ ga giường sạch để thay, không phải là phong cách hành xử của anh.
Hơn nữa, anh phải giải thích thế nào về việc mình đột nhiên bị Nguyễn Linh đuổi ra khỏi phòng đây?
Cho nên, nếu đêm nay anh muốn ngủ, anh chỉ có một lựa chọn.
Tuy nhiên, khi mở cửa phòng ngủ của Nguyễn Linh ra, Diệp Cảnh Trì nhìn thấy ga trải giường màu hồng nhạt có ren, anh đã trầm mặc không biết bao nhiêu lần.
...
Sau một hồi im lặng, Cảnh Trì, người đã rất lâu không tự mình trải giường, lấy ra một bộ ga giường màu xám nhạt từ trong tủ quần áo, thay thế bộ ga trải giường màu hồng ban đầu.
May mắn thay, anh đã tắm rửa trước khi Nguyễn Linh tìm đến, cho nên bây giờ anh có thể đi ngủ ngay lập tức.
Diệp Cảnh Trì luôn có thói quen ngủ đều đặn, vào các ngày làm việc anh sẽ đi ngủ từ 11 giờ 30 phút đến 1 giờ sáng, thức dậy trước 7 giờ sáng.
Tuy nhiên, hôm nay anh nhìn lên trần nhà, mãi không thể ngủ được.
Chiếc giường rõ ràng đã được anh thay ga trải giường mớᎥ, theo lý mà nói thì chiếc giường này không còn dấu vết của người chủ cũ đã từng ngủ.
Nhưng Diệp Cảnh Trì lại cảm thấy mình không thoải mái, dường như xung quanh vẫn còn hơi thở của cô.
Trong lòng cũng dâng lên một cảm giác bứt rứt, anh thậm chí nảy sinh một ý nghĩ -
Muốn đi xem người phụ nữ chiếm lấy phòng của anh, lúc này đã ngủ ngon hay cũng trằn trọc như anh.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi.
Phép lịch sự đã ăn sâu vào xương tủy khiến Diệp Cảnh Trì tuyệt đối sẽ không mò vào phòng ngủ của một người phụ nữ vào nửa đêm, cho dù căn phòng đó vốn thuộc về anh.
Cũng giống như vừa rồi, cho dù cô thực sự say đến mức lao vào vòng tay anh, anh cũng nhất định sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Đây là nguyên tắc của anh.
...
Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Cảnh Trì từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị đi vào phòng tắm trong phòng để tắm cho mát mẻ.
Nhìn thấy chiếc khăn tắm màu hồng treo trên giá và những sản phẩm chăm sóc da chất đầy trên bồn rửa mặt, bước chân của người đàn ông lại dừng lại.
Trong phòng tắm, dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của dầu gội đầu mà cô thường dùng, anh đã ngửi thấy khi cô dựa vào khung cửa nhìn anh.
Diệp Cảnh Trì chưa bao giờ biết, chiếc mũi của mình cũng có thể nhạy bén đến mức có thể phân biệt rõ ràng mùi hương này.
Mùi hương trái cây tươi mát, pha lẫn với hương gỗ thoang thoảng, rất dễ chịu.
Trong nháy mắt, những ký ức tươi mớᎥ vẫn chưa phai nhạt lại ùa về, gần như nhấn chìm anh.
Cuối cùng, Diệp Cảnh Trì bước ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng tắm ở tầng một để tắm nước lạnh.
Khi trở lại, không biết lại trằn trọc trên giường bao lâu, cuối cùng anh mớᎥ ngủ được.
Nguyễn Linh đang giả vờ say.
Nhưng cảm giác lâng lâng do nửa chai rượu sâm banh mang lại cũng không hoàn toàn là giả dối.
Nếu không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, cô cũng không dám diễn trước mặt một người đàn ông tinh ranh như Diệp Cảnh Trì.
Bởi vì say nên Nguyễn Linh vừa chạm vào gối, cảm giác buồn ngủ ập đến đầu cô.
Không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ và ngủ rất say.
Cho đến ngày hôm sau tỉnh dậy, cô mớᎥ cảm thấy cách bố trí trong phòng có vẻ hơi khác, sau đó mớᎥ chậm rãi nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Để hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến do hệ thống yêu cầu, dường như cô đã ngủ trong phòng Diệp Cảnh Trì một đêm, khi trời lên cao thì mớᎥ tỉnh dậy.
Nguyễn Linh xoa xoa thái dương hơi sưng lên vì uống rượu, chợt nhớ tới một vấn đề khác.
Cô chiếm phòng Diệp Cảnh Trì, vậy Diệp Cảnh Trì ngủ ở đâu?
Hệ thống lặng lẽ online: Không biết. Sau khi cô ngủ quên, tôi đã bị chặn. Nhưng lúc tôi vừa tỉnh dậy thì đã thấy ga trải giường trong phòng ngủ của cô được thay rồi.
Nguyễn Linh nhướng mày nói: “Chỉ ngủ một đêm mà anh ấy còn thay bộ mớᎥ? Đây là đang ghét bỏ tôi sao?”
… Không biết Diệp Cảnh Trì có ghét bỏ cô không, nhưng tôi thấy cô nằm trên giường anh ấy ngủ ngon hơn bình thường.
Nguyễn Linh mặt không đỏ, tim không đập: “Đúng vậy, tôi nghi ngờ Diệp Cảnh Trì lén lút trục lợi, tôi cảm thấy đệm và gối trong phòng anh ấy thoải mái hơn tôi nhiều, thậm chí chăn còn rất mềm.”
Hơn nữa chỗ ở của Diệp Cảnh Trì rất sạch sẽ ngăn nắp, trên giường không có mùi lạ, chỉ thoang thoảng mùi nước xả vải, khiến người nằm trên đó hoàn toàn thoải mái.
Nguyễn Linh nghĩ điều này là do thói quen vệ sinh tốt của Diệp Cảnh Trì, cùng với sự chăm chỉ dọn dẹp hàng ngày của người giúp việc, cả hai đều không thể thiếu.
Hệ thống im lặng: […]
Nguyễn Linh: “Đáng tiếc tôi không thể ngủ ở đây mãi được. Này, cậu nghĩ nếu tôi muốn đổi phòng với Diệp Cảnh Trì, liệu anh ấy có đồng ý không?”
… Mặc dù đã thấy nhiều lần nhưng vẫn phải ngạc nhiên trước sự mặt dày của ký chủ.
Nguyễn Linh thoải mái trở mình trên chiếc giường mềm mại, cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo, sau đó chậm rãi bò ra khỏi giường của Diệp Cảnh Trì. Đồ dùng vệ sinh cá nhân, mỹ phẩm gì đó đều ở trong phòng của cô.
Vì vậy, sau khi chỉnh sửa lại váy ngủ, Nguyễn Linh chuẩn bị quay về phòng tắm của phòng mình để vệ sinh cá nhân.
Cô từ từ mở cửa, tiện tay dùng ngón tay chỉnh lại mái tóc dài bị rối của mình.
Giây tiếp theo, cô vô tình chạm mặt Diệp Hủ ở góc tường, khi cậu đang đi xuống cầu thang tầng ba.
...
Diệp Hủ nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang mở phía sau Nguyễn Linh, rồi nhìn vào chiếc váy ngủ bị cô lăn lê cho nhăn nhúm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mái tóc rối bù của cô.
Khuôn mặt trông phức tạp đến lạ thường.
Nguyễn Linh: “...”
Lúc này cô nói ra câu kinh điển “Nghe mẹ giải thích”, liệu còn có tác dụng không?
Hơn nữa, cô nên giải thích thế nào đây?
Tối qua mẹ say rượu, vì vậy vô tình ngủ một giấc ở phòng của bố con, nhưng yên tâm, trước khi ngủ mẹ đã đuổi bố con ra ngoài, không hề làm những việc mà con tưởng tượng?
Nghĩ đi nghĩ lại, cứ có cảm giác càng nói càng sai.
Trong vòng một giây, hàng vạn ý nghĩ quay cuồng ở trong đầu Nguyễn Linh.
Đột nhiên, cô linh cảm được điều gì đó, nhớ đến chiêu “gậy ông đập lưng ông” mà Diệp Cảnh Trì đã dùng khi cùng cô và Diệp Hủ ăn tối vào đêm hôm trước.
Nguyễn Linh nuốt nước bọt, bình tĩnh lên tiếng: “Hôm nay không phải thứ ba sao, đã đến giữa trưa rồi, sao con còn chưa đi học?”
Nghe vậy, ánh mắt của Diệp Hủ càng phức tạp hơn.
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh một lúc lâu, rồi chậm rãi lên tiếng: “......Hôm qua vừa kết thúc buổi họp phụ huynh cuối kỳ, hiện tại trường đã nghỉ hè rồi.”
Nguyễn Linh:
Được rồi, cô hoàn toàn quên mất chuyện này.
Theo cô, chỉ cần hai bên tình nguyện, không liên quan đến những chuyện như phá hoại tình cảm hoặc gia đình của ngườι khác thì giữa nam nữ có xảy ra chuyện gì cũng là điều hết sức bình thường.
Hơn nữa, cô và Diệp Cảnh Trì trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng.
Vì vậy, nếu cùng một người đàn ông như Diệp Cảnh Trì, vừa đẹp trai vừa có thân hình cực phẩm mà xảy ra chuyện tôi tình anh nguyện gì đó thì cô cũng không phải là không thể chấp nhận =.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh càng thích sự đưa đẩy giữa nam nữ, mập mờ dây dưa, chứ không phải là tự mình chủ động dâng lên tận cửa.
Nói cách khác, cô không thích theo đuổi.
Vì vậy, gần như không cần do dự, Nguyễn Linh đã nghĩ ra mình phải làm thế nào.
Do buổi chiều và tối đều có lịch trình, Diệp Cảnh Trì thông báo trước trong nhóm công ty rằng mình sẽ nghỉ phép nửa ngày, đã giao lại mọi việc cho trợ lý Bùi.
Nhưng sau một ngày bận rộn, Diệp Cảnh Trì vẫn tắm rửa sạch sẽ, rồi đích thân trả lời một vài quan trọng trước khi chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị gõ.
Diệp Cảnh Trì nhíu mày.
Những người quản gia và người giúp việc trong nhà đều biết anh không thích bị làm phiền vào ban đêm, nếu không phải là chuyện quan trọng, họ sẽ không đến tìm anh.
Người đàn ông chỉnh lại cổ áo, rồi mở cửa.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì sững sờ.
Nguyễn Linh mặc một chiếc váy ngủ dài màu tím nhạt, mái tóc đen xù vừa mớᎥ sấy xõa tung ra sau lưng, theo động tác ngẩng đầu của cô, đuôi tóc lay động nhẹ trong không trung.
Thấy anh mở cửa, cô ôm lấy khung cửa, ngẩng đầu anh, ánh mắt lộ ra vẻ... Mê mang.
Diệp Cảnh Trì: “.....”
Có phải rượu sâm panh tối nay khiến cô say rồi không?
Cô quả thật uống rất nhiều rượu sâm panh, nhưng anh nhìn thấy cô trông rất tỉnh táo, lại nghĩ người lớn chắc cũng biết tự lượng sức mình, nên cũng không ngăn cản.
Khi ra khỏi nhà hàng, cô trông rất ổn, ngoài việc lẩm bẩm vài câu “no quá” thì không có gì bất thường.
Chẳng lẽ hậu vị của rượu sâm panh mạnh đến vậy sao?
Diệp Cảnh Trì nghĩ quyết định chờ xem cô định làm gì.
Nguyễn Linh chớp mắt một cái, xác nhận thân phận của anh, rồi gọi tên anh: “ Diệp Cảnh Trì.”
Diệp Cảnh Trì: “Ừ.”
Hai người cứ nhìn nhau mấy giây, bỗng nhiên cô đột nhiên giơ tay trái lên chỉ ra phía đằng sau Diệp Cảnh Trì: “Em muốn ngủ ở đó.”
Tim Diệp Cảnh Trì đập mạnh.
Anh vô thức nhìn theo hướng Nguyễn Linh chỉ, rồi mớᎥ nhận ra hành động của mình thật thừa thãi.
Đây là phòng ngủ của anh, anh quá quen thuộc với bố cục của căn phòng này. Nơi Nguyễn Linh chỉ ngoài chiếc giường mà anh thường ngủ, đương nhiên sẽ không có gì khác.
Chiếc giường đôi rộng rãi không có bất kỳ đồ đạc nào, bộ ga giường màu tối, không có hoa văn quá nhiều, rất phù hợp với tính cách lạnh lùng và tự chủ của ngườι sử dụng.
Thấy Diệp Cảnh Trì không trả lời, Nguyễn Linh lại kiên trì nhắc lại một lần nữa: “Em muốn ngủ ở đó.”
Diệp Cảnh Trì im lặng, ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc sau, Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ nghi hoặc, giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh: “Anh không nghe thấy à? Sao không trả lời em?”
Biểu cảm ngây thơ và vô tội, nhưng lại kết với đôi mắt xếch lên của cô, lại thêm phần quyến rũ.
Diệp Cảnh Trì: “...”
Như thể đã trôi cả một thế kỷ, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng đáp lại: “Nghe rồi.”
Giọng nói phát ra lại có chút khàn khàn.
“Vậy em — ngủ đấy nhé?” Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt tập trung, ngữ điệu cố ý kéo dài.
Diệp Cảnh Trì: “...”
Diệp Cảnh Trì không rõ liệu mình có đang nhìn nhầm hay không, nhưng anh cảm thấy trong khoảnh khắc mình đồng ý, trong đôi mắt đang nhìn mình, nhanh chóng lóe lên một tia cảm xúc mà anh không thể hiểu được.
Tiếp theo, trong giây kế tiếp, Nguyễn Linh đã chuồn qua khe hở Diệp Cảnh Trì và khung cửa, động tác nhanh nhẹn không giống một người say rượu chút nào.
Diệp Cảnh Trì quay lại, nhìn thấy cô chậm rãi, gần như là vô cùng tao nhã mà trèo lên giường, cuối cùng còn không quên đắp chăn cho mình.
Sau đó, cô nhìn anh, ánh mắt đầy bối rối nhưng lại nói với vẻ đương nhiên: “Em buồn ngủ rồi, sao anh ở đây?”
...
Đứng trên hành lang tầng hai, Diệp Cảnh Trì mớᎥ từ từ nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Anh bị đuổi ra khỏi phòng ngủ của chính mình.
Diệp Cảnh Trì xoa thái dương, chỉ cảm thấy mọi chuyện vừa rồi kỳ lạ.
Mà anh lại trở thành một phần của sự kỳ lạ đó, nhìn thấy và đồng ý với tất cả mọi thứ xảy ra.
Một lúc sau, người đàn ông thở dài, cam chịu bước về phía phòng ngủ phụ bên kia hành lang.
Ngoài phòng ngủ của ba người, nhà còn có một phòng khách.
Nhưng nhà ít khách đến, phòng khách hiện đang chất đống đồ đạc.
Bây giờ đã gần nửa đêm, bảo người giúp việc thức dậy giữa đêm để dọn dẹp phòng khách, rồi tìm ra một bộ ga giường sạch để thay, không phải là phong cách hành xử của anh.
Hơn nữa, anh phải giải thích thế nào về việc mình đột nhiên bị Nguyễn Linh đuổi ra khỏi phòng đây?
Cho nên, nếu đêm nay anh muốn ngủ, anh chỉ có một lựa chọn.
Tuy nhiên, khi mở cửa phòng ngủ của Nguyễn Linh ra, Diệp Cảnh Trì nhìn thấy ga trải giường màu hồng nhạt có ren, anh đã trầm mặc không biết bao nhiêu lần.
...
Sau một hồi im lặng, Cảnh Trì, người đã rất lâu không tự mình trải giường, lấy ra một bộ ga giường màu xám nhạt từ trong tủ quần áo, thay thế bộ ga trải giường màu hồng ban đầu.
May mắn thay, anh đã tắm rửa trước khi Nguyễn Linh tìm đến, cho nên bây giờ anh có thể đi ngủ ngay lập tức.
Diệp Cảnh Trì luôn có thói quen ngủ đều đặn, vào các ngày làm việc anh sẽ đi ngủ từ 11 giờ 30 phút đến 1 giờ sáng, thức dậy trước 7 giờ sáng.
Tuy nhiên, hôm nay anh nhìn lên trần nhà, mãi không thể ngủ được.
Chiếc giường rõ ràng đã được anh thay ga trải giường mớᎥ, theo lý mà nói thì chiếc giường này không còn dấu vết của người chủ cũ đã từng ngủ.
Nhưng Diệp Cảnh Trì lại cảm thấy mình không thoải mái, dường như xung quanh vẫn còn hơi thở của cô.
Trong lòng cũng dâng lên một cảm giác bứt rứt, anh thậm chí nảy sinh một ý nghĩ -
Muốn đi xem người phụ nữ chiếm lấy phòng của anh, lúc này đã ngủ ngon hay cũng trằn trọc như anh.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi.
Phép lịch sự đã ăn sâu vào xương tủy khiến Diệp Cảnh Trì tuyệt đối sẽ không mò vào phòng ngủ của một người phụ nữ vào nửa đêm, cho dù căn phòng đó vốn thuộc về anh.
Cũng giống như vừa rồi, cho dù cô thực sự say đến mức lao vào vòng tay anh, anh cũng nhất định sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Đây là nguyên tắc của anh.
...
Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Cảnh Trì từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị đi vào phòng tắm trong phòng để tắm cho mát mẻ.
Nhìn thấy chiếc khăn tắm màu hồng treo trên giá và những sản phẩm chăm sóc da chất đầy trên bồn rửa mặt, bước chân của người đàn ông lại dừng lại.
Trong phòng tắm, dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của dầu gội đầu mà cô thường dùng, anh đã ngửi thấy khi cô dựa vào khung cửa nhìn anh.
Diệp Cảnh Trì chưa bao giờ biết, chiếc mũi của mình cũng có thể nhạy bén đến mức có thể phân biệt rõ ràng mùi hương này.
Mùi hương trái cây tươi mát, pha lẫn với hương gỗ thoang thoảng, rất dễ chịu.
Trong nháy mắt, những ký ức tươi mớᎥ vẫn chưa phai nhạt lại ùa về, gần như nhấn chìm anh.
Cuối cùng, Diệp Cảnh Trì bước ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng tắm ở tầng một để tắm nước lạnh.
Khi trở lại, không biết lại trằn trọc trên giường bao lâu, cuối cùng anh mớᎥ ngủ được.
Nguyễn Linh đang giả vờ say.
Nhưng cảm giác lâng lâng do nửa chai rượu sâm banh mang lại cũng không hoàn toàn là giả dối.
Nếu không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, cô cũng không dám diễn trước mặt một người đàn ông tinh ranh như Diệp Cảnh Trì.
Bởi vì say nên Nguyễn Linh vừa chạm vào gối, cảm giác buồn ngủ ập đến đầu cô.
Không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ và ngủ rất say.
Cho đến ngày hôm sau tỉnh dậy, cô mớᎥ cảm thấy cách bố trí trong phòng có vẻ hơi khác, sau đó mớᎥ chậm rãi nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Để hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến do hệ thống yêu cầu, dường như cô đã ngủ trong phòng Diệp Cảnh Trì một đêm, khi trời lên cao thì mớᎥ tỉnh dậy.
Nguyễn Linh xoa xoa thái dương hơi sưng lên vì uống rượu, chợt nhớ tới một vấn đề khác.
Cô chiếm phòng Diệp Cảnh Trì, vậy Diệp Cảnh Trì ngủ ở đâu?
Hệ thống lặng lẽ online: Không biết. Sau khi cô ngủ quên, tôi đã bị chặn. Nhưng lúc tôi vừa tỉnh dậy thì đã thấy ga trải giường trong phòng ngủ của cô được thay rồi.
Nguyễn Linh nhướng mày nói: “Chỉ ngủ một đêm mà anh ấy còn thay bộ mớᎥ? Đây là đang ghét bỏ tôi sao?”
… Không biết Diệp Cảnh Trì có ghét bỏ cô không, nhưng tôi thấy cô nằm trên giường anh ấy ngủ ngon hơn bình thường.
Nguyễn Linh mặt không đỏ, tim không đập: “Đúng vậy, tôi nghi ngờ Diệp Cảnh Trì lén lút trục lợi, tôi cảm thấy đệm và gối trong phòng anh ấy thoải mái hơn tôi nhiều, thậm chí chăn còn rất mềm.”
Hơn nữa chỗ ở của Diệp Cảnh Trì rất sạch sẽ ngăn nắp, trên giường không có mùi lạ, chỉ thoang thoảng mùi nước xả vải, khiến người nằm trên đó hoàn toàn thoải mái.
Nguyễn Linh nghĩ điều này là do thói quen vệ sinh tốt của Diệp Cảnh Trì, cùng với sự chăm chỉ dọn dẹp hàng ngày của người giúp việc, cả hai đều không thể thiếu.
Hệ thống im lặng: […]
Nguyễn Linh: “Đáng tiếc tôi không thể ngủ ở đây mãi được. Này, cậu nghĩ nếu tôi muốn đổi phòng với Diệp Cảnh Trì, liệu anh ấy có đồng ý không?”
… Mặc dù đã thấy nhiều lần nhưng vẫn phải ngạc nhiên trước sự mặt dày của ký chủ.
Nguyễn Linh thoải mái trở mình trên chiếc giường mềm mại, cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo, sau đó chậm rãi bò ra khỏi giường của Diệp Cảnh Trì. Đồ dùng vệ sinh cá nhân, mỹ phẩm gì đó đều ở trong phòng của cô.
Vì vậy, sau khi chỉnh sửa lại váy ngủ, Nguyễn Linh chuẩn bị quay về phòng tắm của phòng mình để vệ sinh cá nhân.
Cô từ từ mở cửa, tiện tay dùng ngón tay chỉnh lại mái tóc dài bị rối của mình.
Giây tiếp theo, cô vô tình chạm mặt Diệp Hủ ở góc tường, khi cậu đang đi xuống cầu thang tầng ba.
...
Diệp Hủ nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang mở phía sau Nguyễn Linh, rồi nhìn vào chiếc váy ngủ bị cô lăn lê cho nhăn nhúm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mái tóc rối bù của cô.
Khuôn mặt trông phức tạp đến lạ thường.
Nguyễn Linh: “...”
Lúc này cô nói ra câu kinh điển “Nghe mẹ giải thích”, liệu còn có tác dụng không?
Hơn nữa, cô nên giải thích thế nào đây?
Tối qua mẹ say rượu, vì vậy vô tình ngủ một giấc ở phòng của bố con, nhưng yên tâm, trước khi ngủ mẹ đã đuổi bố con ra ngoài, không hề làm những việc mà con tưởng tượng?
Nghĩ đi nghĩ lại, cứ có cảm giác càng nói càng sai.
Trong vòng một giây, hàng vạn ý nghĩ quay cuồng ở trong đầu Nguyễn Linh.
Đột nhiên, cô linh cảm được điều gì đó, nhớ đến chiêu “gậy ông đập lưng ông” mà Diệp Cảnh Trì đã dùng khi cùng cô và Diệp Hủ ăn tối vào đêm hôm trước.
Nguyễn Linh nuốt nước bọt, bình tĩnh lên tiếng: “Hôm nay không phải thứ ba sao, đã đến giữa trưa rồi, sao con còn chưa đi học?”
Nghe vậy, ánh mắt của Diệp Hủ càng phức tạp hơn.
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh một lúc lâu, rồi chậm rãi lên tiếng: “......Hôm qua vừa kết thúc buổi họp phụ huynh cuối kỳ, hiện tại trường đã nghỉ hè rồi.”
Nguyễn Linh:
Được rồi, cô hoàn toàn quên mất chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất