Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 73
Ôn Dương đi đến chỗ của tên bị cô đá cho bất tỉnh ban nãy cầm lấy cây súng của hắn ta, rồi nói:
“Chán thật thấy thì phải nổ súng liền chứ”
Ôn Dương quay lại chỗ Hoàng Băng tay đưa cây súng cho Hoàng Băng nói:
“Đi lên trên thôi,em nghĩ là họ ở trên “
Hoàng Băng nhìn khẩu súng trên tay Ôn Dương nói:
“Em cầm lấy đi,chị giữ một cây”
Ôn Dương cười hì hì nói:
“Em không dùng súng đâu chị,em thích tay không hoặc kiếm hơn”
Hoàng Băng nhìn Ôn Dương rồi thở dài cầm lấy khẩu súng,hai người không nghĩ nhiều lập tức chạy lên tầng bốn thì nhìn thấy có tầm 5 cô gái đang bị trói và bịt miệng,trong số đó có cả Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc, Hoàng Băng và Ôn Dương chạy tới chỗ bọn họ,Ôn Dương gỡ bỏ bịt miệng cho bọn họ rồi giúp Hoàng Băng cởi trói, Vương Cúc lo lắng nói:
“Sao các cậu có thể lên đây, ở phía dưới có người canh giữ mà”
Ôn Dương đang cởi trói cho một cô gái khác thì đột nhiên khựng người lại, Hoàng Băng tay đang cởi trói cho Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm cũng dừng lại,Ôn Dương và Hoàng Băng đều theo bản năng quay lại đằng sau thì có hơn chục người từ tầng ba đi lên,tên cầm đầu có một vết xẹo dài ngay mắt không ngừng vỗ vỗ tay lên giọng tán thưởng hai người:
“Rất tuyệt đó hai cô gái”
Ôn Dương không nói gì nhanh tay cởi trói cho hai cô gái còn lại, Hoàng Băng cũng cởi trói cho Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc vội nói:
“Ở trên có tầng thượng có ai không”
Một cô khá trẻ sợ hãi nói:
“Không, không có ai hết”
Ôn Dương nói:
“Được chạy lên đó đi”
Ba cô gái kia gật đầu lập tức nghe lời hai người chạy lên tầng thượng tầng năm phía trên, chỉ còn lại Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm, Hoàng Băng liền nói:
“Hai cậu đánh được không”
Thiên Bích Cẩm cuối gầm mặt run rẩy nói:
“Bọn họ, đáng sợ quá bọn tôi không dám, không dám đánh”
Ôn Dương tuy không biết hai người kia là ai nhưng cô chắc chắn là bạn của Hoàng Băng,cô liền nói:
“Mau chạy lên tầng trên cùng mấy người kia đi”
Vương Cúc lo lắng nói:
“Nhưng,hai người,…”
Hoàng Băng liền nói:
“Nhanh đi,…”
Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc liền gật đầu chạy lên tầng năm,Ôn Dương và Hoàng Băng liền đứng gần nhau,tên cầm đầu với vết sẹo trên mặt nói:
“Hoi oắt con,các ngươi lại dám làm hỏng chuyện tốt của ông,các ngươi có đền nổi không”
Ôn Dương nhìn chằm chằm hắn ta rồi nghiêng đầu sang một bên,tên đó sững sờ đổ mồ hôi sượng trân tại chỗ, Hoàng Băng chán nản nói:
“Hắn ta là tên buông người có tiếng đang bị truy nã,hôm qua Diệt Phong mới cho em xem”
Ôn Dương chớp chớp mắt nhìn hắn rồi nói:
“Ồ”
Tên đó tức giận khi bị hai đứa nhóc cho ăn bơ liền tức giận gằn giọng:
“Hai đứa nhóc tụi bây có nghe tao nói không”
Ôn Dương và Hoàng Băng liền mắt cá chết nhìn tên đó,hắn ta tức giận hét lớn:
“Thái độ gì đó hả!!!”
Ôn Dương và Hoàng Băng liền đồng thanh bĩu môi chỉ về phía tên đó nói:
“Xấu quá”
Không gian liền lặng ngắt như tờ,tên đó phải mất một lúc để tiêu hóa được lời nói của Ôn Dương và Hoàng Băng liền tức giận gào lên:
“Hai đứa bây chết chắc rồi”
Hắn ta liền ra lệnh cho đàn em ở phía sau bắt lấy hai người,bọn họ liền xông hết tới bao vây Ôn Dương và Hoàng Băng, nhưng xông đến một tên liền bị Ôn Dương một cước đá bay tên khác thì bị Ôn Dương nắm đầu đập bị cô lên cho một gối, Hoàng Băng cũng ở đằng sau đấm cho những tên lao đến đứng dậy không nổi, khiến cho tên cầm đầu phải tròn xoe mắt kinh ngạc hắn ta lập tức rút súng muốn bắn thì Hoàng Băng đã nhanh tay dùng khẩu súng của lấy được lúc nãy bắn vào tay hắn ta, khiến khẩu súng hắn ta đang cầm rơi khỏi tay,hắn ta đưa mắt nhìn Hoàng Băng đanh cầm khẩu súng sợ đến xanh mặt nói:
“Tụi bây là ai”
Hoàng Băng liền thản nhiên đáp:
“Ông cố nội ngươi”
Ôn Dương nhìn hắn ta bằng con mắt cá chết một lúc rồi phun ra một câu:
“Đồ tép riu”
Hoàng Băng nhìn Ôn Dương hỏi:
“Vậy là xong rồi đúng không “
Ôn Dương liền nói:
“Hình như là chưa “
Cả hai người đưa mắt nhìn xung quanh,cả hai đều bị bao vây bởi những họng súng lạnh lẽo,hai người tựa lưng vào nhau, Hoàng Băng nói:
“Gì đây”
Húc Minh Yên từ xa dưới tầng ba đi lên vui tươi nói:
“Bỏ súng xuống đi hai cô gái,hai khẩu súng của hai cô không làm được gì đâu”
Ôn Dương hắc tuyến nổi đầy trán nói:
“Húc Minh Yên!!!”
Húc Minh Yên không biết liêm sỉ tỏ ra sợ hãi nói:
“Ôi,thật đáng sợ nhóc đang gằn giọng với tôi đó”
Hoàng Băng trán nổi đầy gân xanh xanh gân đỏ nói:
“Đồ mặt dày”
Húc Minh Yên liền thản nhiên nói:
“Cảm ơn đã quá khen,tôi biết là tôi mặt dày rồi,… Nhưng hai người cũng phải thông minh chút chứ nhỉ “
Ôn Dương và Hoàng Băng liếc nhìn những cây súng đang chĩa về phía mình chỉ biết trong lòng lúc này là muốn sử đẹp tên Húc Minh Yên nhưng Hoàng Băng cũng đành cuối đầu bỏ hết hai khẩu súng xuống đất.
“Chán thật thấy thì phải nổ súng liền chứ”
Ôn Dương quay lại chỗ Hoàng Băng tay đưa cây súng cho Hoàng Băng nói:
“Đi lên trên thôi,em nghĩ là họ ở trên “
Hoàng Băng nhìn khẩu súng trên tay Ôn Dương nói:
“Em cầm lấy đi,chị giữ một cây”
Ôn Dương cười hì hì nói:
“Em không dùng súng đâu chị,em thích tay không hoặc kiếm hơn”
Hoàng Băng nhìn Ôn Dương rồi thở dài cầm lấy khẩu súng,hai người không nghĩ nhiều lập tức chạy lên tầng bốn thì nhìn thấy có tầm 5 cô gái đang bị trói và bịt miệng,trong số đó có cả Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc, Hoàng Băng và Ôn Dương chạy tới chỗ bọn họ,Ôn Dương gỡ bỏ bịt miệng cho bọn họ rồi giúp Hoàng Băng cởi trói, Vương Cúc lo lắng nói:
“Sao các cậu có thể lên đây, ở phía dưới có người canh giữ mà”
Ôn Dương đang cởi trói cho một cô gái khác thì đột nhiên khựng người lại, Hoàng Băng tay đang cởi trói cho Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm cũng dừng lại,Ôn Dương và Hoàng Băng đều theo bản năng quay lại đằng sau thì có hơn chục người từ tầng ba đi lên,tên cầm đầu có một vết xẹo dài ngay mắt không ngừng vỗ vỗ tay lên giọng tán thưởng hai người:
“Rất tuyệt đó hai cô gái”
Ôn Dương không nói gì nhanh tay cởi trói cho hai cô gái còn lại, Hoàng Băng cũng cởi trói cho Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc vội nói:
“Ở trên có tầng thượng có ai không”
Một cô khá trẻ sợ hãi nói:
“Không, không có ai hết”
Ôn Dương nói:
“Được chạy lên đó đi”
Ba cô gái kia gật đầu lập tức nghe lời hai người chạy lên tầng thượng tầng năm phía trên, chỉ còn lại Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm, Hoàng Băng liền nói:
“Hai cậu đánh được không”
Thiên Bích Cẩm cuối gầm mặt run rẩy nói:
“Bọn họ, đáng sợ quá bọn tôi không dám, không dám đánh”
Ôn Dương tuy không biết hai người kia là ai nhưng cô chắc chắn là bạn của Hoàng Băng,cô liền nói:
“Mau chạy lên tầng trên cùng mấy người kia đi”
Vương Cúc lo lắng nói:
“Nhưng,hai người,…”
Hoàng Băng liền nói:
“Nhanh đi,…”
Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc liền gật đầu chạy lên tầng năm,Ôn Dương và Hoàng Băng liền đứng gần nhau,tên cầm đầu với vết sẹo trên mặt nói:
“Hoi oắt con,các ngươi lại dám làm hỏng chuyện tốt của ông,các ngươi có đền nổi không”
Ôn Dương nhìn chằm chằm hắn ta rồi nghiêng đầu sang một bên,tên đó sững sờ đổ mồ hôi sượng trân tại chỗ, Hoàng Băng chán nản nói:
“Hắn ta là tên buông người có tiếng đang bị truy nã,hôm qua Diệt Phong mới cho em xem”
Ôn Dương chớp chớp mắt nhìn hắn rồi nói:
“Ồ”
Tên đó tức giận khi bị hai đứa nhóc cho ăn bơ liền tức giận gằn giọng:
“Hai đứa nhóc tụi bây có nghe tao nói không”
Ôn Dương và Hoàng Băng liền mắt cá chết nhìn tên đó,hắn ta tức giận hét lớn:
“Thái độ gì đó hả!!!”
Ôn Dương và Hoàng Băng liền đồng thanh bĩu môi chỉ về phía tên đó nói:
“Xấu quá”
Không gian liền lặng ngắt như tờ,tên đó phải mất một lúc để tiêu hóa được lời nói của Ôn Dương và Hoàng Băng liền tức giận gào lên:
“Hai đứa bây chết chắc rồi”
Hắn ta liền ra lệnh cho đàn em ở phía sau bắt lấy hai người,bọn họ liền xông hết tới bao vây Ôn Dương và Hoàng Băng, nhưng xông đến một tên liền bị Ôn Dương một cước đá bay tên khác thì bị Ôn Dương nắm đầu đập bị cô lên cho một gối, Hoàng Băng cũng ở đằng sau đấm cho những tên lao đến đứng dậy không nổi, khiến cho tên cầm đầu phải tròn xoe mắt kinh ngạc hắn ta lập tức rút súng muốn bắn thì Hoàng Băng đã nhanh tay dùng khẩu súng của lấy được lúc nãy bắn vào tay hắn ta, khiến khẩu súng hắn ta đang cầm rơi khỏi tay,hắn ta đưa mắt nhìn Hoàng Băng đanh cầm khẩu súng sợ đến xanh mặt nói:
“Tụi bây là ai”
Hoàng Băng liền thản nhiên đáp:
“Ông cố nội ngươi”
Ôn Dương nhìn hắn ta bằng con mắt cá chết một lúc rồi phun ra một câu:
“Đồ tép riu”
Hoàng Băng nhìn Ôn Dương hỏi:
“Vậy là xong rồi đúng không “
Ôn Dương liền nói:
“Hình như là chưa “
Cả hai người đưa mắt nhìn xung quanh,cả hai đều bị bao vây bởi những họng súng lạnh lẽo,hai người tựa lưng vào nhau, Hoàng Băng nói:
“Gì đây”
Húc Minh Yên từ xa dưới tầng ba đi lên vui tươi nói:
“Bỏ súng xuống đi hai cô gái,hai khẩu súng của hai cô không làm được gì đâu”
Ôn Dương hắc tuyến nổi đầy trán nói:
“Húc Minh Yên!!!”
Húc Minh Yên không biết liêm sỉ tỏ ra sợ hãi nói:
“Ôi,thật đáng sợ nhóc đang gằn giọng với tôi đó”
Hoàng Băng trán nổi đầy gân xanh xanh gân đỏ nói:
“Đồ mặt dày”
Húc Minh Yên liền thản nhiên nói:
“Cảm ơn đã quá khen,tôi biết là tôi mặt dày rồi,… Nhưng hai người cũng phải thông minh chút chứ nhỉ “
Ôn Dương và Hoàng Băng liếc nhìn những cây súng đang chĩa về phía mình chỉ biết trong lòng lúc này là muốn sử đẹp tên Húc Minh Yên nhưng Hoàng Băng cũng đành cuối đầu bỏ hết hai khẩu súng xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất