Chương 8: Vạn Sự Sẵn Sàng
Tả Tiểu Đa nhìn một bó tiền mặt lớn nằm chỉnh tề trên mặt đất, trong lòng lại không cảm thấy vui sướng, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, hắn mới xoay người cầm tiền lên, cất vào túi.
Tả Tiểu Đa rất rõ ràng tâm tư của Tả Tiểu Niệm.
Trước khi Tả Tiểu Đa chưa sinh ra, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đã thu dưỡng Tả Tiểu Niệm.
Hai vợ chồng trẻ tuổi, chưa sinh con đã thu dưỡng một nữ hài.
Tả Tiểu Đa cảm thấy nhất định có chuyện xưa, nhưng hắn lại không biết nguyên nhân.
Lúc Tả Tiểu Niệm ba tuổi, kiểm tra đo lường ra thiên phú tinh hồn, Ngô Vũ Đình lại ngoài ý muốn mang thai, có Tả Tiểu Đa.
Đây quả thật là ngoài ý muốn.
Sau khi Tả Tiểu Đa lớn lên đã nghe phụ mẫu nhiều lần nhắc lại chuyện này, hai vợ chồng đều cảm thấy rất thần kỳ... Rõ ràng không muốn có...
Cho nên cái tên Tả Tiểu Đa, cũng thuận lý thành chương mà có.
Nhưng dù sao đó cũng là con trai mình, mắt thấy từng ngày lớn lên, sao có thể không thích? Lúc Tả Tiểu Đa ba bốn tuổi, Ngô Vũ Đình đột nhiên nghĩ tới: Nếu có một ngày mình và Tả Trường Lộ già đi, một đôi nhi nữ sẽ sống nương tựa vào nhau vĩnh viễn không chia lìa, chẳng phải sẽ là chuyện tốt sao?
Có một lần hai vợ chồng nói chuyện, Tả Tiểu Niệm nghe được.
Vì thế Tả Tiểu Niệm mới biết thân thế của mình, thì ra không phải con ruột của cha mẹ, nhưng từ bảy, tám tuổi ấy, tiểu cô nương này luôn cho rằng mình là con dâu nuôi từ bé của Tả gia...
Mỗi năm Tả Tiểu Đa trưởng thành, sao hắn có thể không biết tâm tư của Tả Tiểu Niệm, có lẽ không phải là tình yêu... A? Hẳn là Tả Tiểu Niệm thuần túy không nỡ bỏ cái nhà này, càng muốn báo đáp ơn dưỡng dục của cha mẹ...
Cho dù dù thiên tư của nàng rất tốt, Tả Tiểu Niệm cũng không đồng ý gia nhập bất cứ tông môn nào tu hành, mặc kệ là tông môn gì, mặc kệ là người tu hành cao cao tại thượng thế nào đến khuyên, Tả Tiểu Niệm đều từ chối.
Ta ở đây, ta thuộc về cái nhà này, ta sẽ không đi!
Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ đã sớm hối hận đến xanh ruột.
Chậm trễ tiền đồ của nữ nhi a!
Ai có thể ngờ một tiểu nha đầu lại cố chấp như vậy.
Nếu không phải tốc độ tu luyện của Tả Tiểu Niệm không chậm lại, sợ rằng Tả Trường Lộ và Ngô Ngọc Đình sẽ càng cảm thấy tội lỗi.
Cũng chính vì vậy, lúc Tả Tiểu Niệm lần nữa nhắc đến chuyện kết hôn với Tả Tiểu Đa, vẻ mặt Tả Trường Lộ mới nghiêm nghị như vậy!
...
Cửa ra vào vang lên một tiếng “bang”.
Tả Tiểu Đa đi ra.
Tả Tiểu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trên mặt có chút nóng.
Phía sau cửa, gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng, sờ ngực mình, nhớ tới Tả Tiểu Đa suýt chút nữa đã đặt móng vuốt ấn lên, trên mặt càng đỏ, lẩm bẩm nói; “Dám ấn lên, ngươi sẽ chết chắc!”
“Hai thế giới... Cái gì mà hai thế giới!” Gương mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm càng ngày càng đỏ: “Hừ, đồ hèn nhát!”
Xuất thần một lát, cuối cùng nàng cũng vội vàng đi ra cửa, dù sao cũng là thời khắc mấu chốt đột phá Âm Dương giới, nàng không được thư giãn; vẫn phải đến Tinh Võ viện khổ tu.
Lúc ra cửa, lại khôi phục thành dáng vẻ hờ hững cự tuyệt người khác ở ngàn dặm, thanh lãnh như ánh trăng.
Ngay cửa ra vào, nàng lóe lên một cái, đã không thấy tăm hơi.
...
“Máu trên đầu ngón tay, Vô Hạ Chi Ngọc, Âm Dương Chi Ngư, Tinh Thần Chi Tâm...”
Tả Tiểu Đa lải nhải ra cửa.
Không thể không nói thế giới này rất tốt đẹp.
Ít nhất, Vô Hạ Chi Ngọc không giống đắt đỏ như ở thế giới trong mộng; trên đại lục Tinh Hồn, tảng đá đáng giá nhất chính là Tinh Hồn Thạch; mà vật như ngọc thạch, chỉ đẹp hơn tảng đá một chút, căn bản không đáng tiền.
Về phần Tinh Thần Chi Tâm càng dễ làm hơn, đó chính là Tinh Hồn Ngọc! Trong tiệm của lão cha có rất nhiều.
Mặc dù có phân chia cao giai và thấp giai, nhưng... Giai đoạn hiện nay của mình, có vẻ như không cần quá cấp cao.
Hơn nữa, trong tiệm lão cha đều có những thứ này.
Thuận tiện!
Còn máu trên đầu ngón tay? Chỉ là chuyện của một đao! Về phần Âm Dương Chi Ngư —— Lão tử biết vẽ!
Ha ha ha ha...
Có điều tám nghìn Tinh Nguyên, Tả Tiểu Đa đã sớm mua một khối bạch ngọc thượng đẳng trong suốt bằng cái quạt hương bồ mà mình xem trọng, cộng thêm tiền để dành của mình, với mười nghìn Tả Tiểu Niệm cho, Tả Tiểu Đa vẫn còn dư bảy nghìn.
Hắn lập tức cảm thấy tài đại khí thô.
Sau đó định đến cửa hàng Tinh Hồn Thạch của lão cha.
“Trường Lộ Tinh Hồn Thạch Điếm”.
Ừm.
Đây là tên cửa hàng, rất phù hợp với tính cách lười biếng của lão cha —— trực tiếp dùng tên của mình đặt, đơn giản thẳng thắn lại thực dụng.
...
“Cẩu Đát?” Tả Trường Lộ đang dỡ hàng, nhìn thấy nhi tử đến có chút kinh hỉ: “Tới thật đúng lúc, mau tới giúp ta khuân vào đi.”
“...”
Tả Tiểu Đa bĩu môi, đến thật đúng lúc, vừa khéo gặp dỡ hàng, vận khí này... Không có ai bằng a, nhận mệnh làm việc đi!
Ròng rã một xe cường lực lớn, gần ngàn tấn, mật độ Tinh Hồn Thạch còn lớn hơn ngọc thạch cao cấp, một khối bằng nắm tay cũng có trên trăm cân.
Cho nên một xe Tinh Hồn Thạch này nhìn như không nhiều, lại rất nặng.
Các chủ tiệm bên cạnh nhao nhao đến giúp đỡ, Tả Tiểu Đa mồ hôi đầm đìa vác nhiều hơn, cõng toàn bộ vào cửa hàng, cuối cùng là mấy khối Tinh Hồn Thạch siêu cấp lớn, nặng đến mấy vạn cân, hai cha con thở hổn hển cộng thêm mấy người trợ giúp mới chuyển vào được, tất cả mọi người đều mệt mỏi đến le lưỡi.
“Sớm biết để Tiểu Niệm tỷ tới...” Tả Tiểu Đa lè lưỡi, nếu Tả Tiểu Niệm ở đây, một bàn tay là có thể nhấc toàn bộ hàng trên xe xuống rồi.
“Ha ha...” Tả Trường Lộ mắt trợn trắng với nhi tử: “Nếu ngươi có chút tiền đồ, hiện tại cho dù đến Võ Sĩ, ngươi cũng có thể một mình chuyển hết xuống mà không thở gấp, Võ Đồ sơ cấp đại nhân.”
Thật lâu sau, hắn mới xoay người cầm tiền lên, cất vào túi.
Tả Tiểu Đa rất rõ ràng tâm tư của Tả Tiểu Niệm.
Trước khi Tả Tiểu Đa chưa sinh ra, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đã thu dưỡng Tả Tiểu Niệm.
Hai vợ chồng trẻ tuổi, chưa sinh con đã thu dưỡng một nữ hài.
Tả Tiểu Đa cảm thấy nhất định có chuyện xưa, nhưng hắn lại không biết nguyên nhân.
Lúc Tả Tiểu Niệm ba tuổi, kiểm tra đo lường ra thiên phú tinh hồn, Ngô Vũ Đình lại ngoài ý muốn mang thai, có Tả Tiểu Đa.
Đây quả thật là ngoài ý muốn.
Sau khi Tả Tiểu Đa lớn lên đã nghe phụ mẫu nhiều lần nhắc lại chuyện này, hai vợ chồng đều cảm thấy rất thần kỳ... Rõ ràng không muốn có...
Cho nên cái tên Tả Tiểu Đa, cũng thuận lý thành chương mà có.
Nhưng dù sao đó cũng là con trai mình, mắt thấy từng ngày lớn lên, sao có thể không thích? Lúc Tả Tiểu Đa ba bốn tuổi, Ngô Vũ Đình đột nhiên nghĩ tới: Nếu có một ngày mình và Tả Trường Lộ già đi, một đôi nhi nữ sẽ sống nương tựa vào nhau vĩnh viễn không chia lìa, chẳng phải sẽ là chuyện tốt sao?
Có một lần hai vợ chồng nói chuyện, Tả Tiểu Niệm nghe được.
Vì thế Tả Tiểu Niệm mới biết thân thế của mình, thì ra không phải con ruột của cha mẹ, nhưng từ bảy, tám tuổi ấy, tiểu cô nương này luôn cho rằng mình là con dâu nuôi từ bé của Tả gia...
Mỗi năm Tả Tiểu Đa trưởng thành, sao hắn có thể không biết tâm tư của Tả Tiểu Niệm, có lẽ không phải là tình yêu... A? Hẳn là Tả Tiểu Niệm thuần túy không nỡ bỏ cái nhà này, càng muốn báo đáp ơn dưỡng dục của cha mẹ...
Cho dù dù thiên tư của nàng rất tốt, Tả Tiểu Niệm cũng không đồng ý gia nhập bất cứ tông môn nào tu hành, mặc kệ là tông môn gì, mặc kệ là người tu hành cao cao tại thượng thế nào đến khuyên, Tả Tiểu Niệm đều từ chối.
Ta ở đây, ta thuộc về cái nhà này, ta sẽ không đi!
Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ đã sớm hối hận đến xanh ruột.
Chậm trễ tiền đồ của nữ nhi a!
Ai có thể ngờ một tiểu nha đầu lại cố chấp như vậy.
Nếu không phải tốc độ tu luyện của Tả Tiểu Niệm không chậm lại, sợ rằng Tả Trường Lộ và Ngô Ngọc Đình sẽ càng cảm thấy tội lỗi.
Cũng chính vì vậy, lúc Tả Tiểu Niệm lần nữa nhắc đến chuyện kết hôn với Tả Tiểu Đa, vẻ mặt Tả Trường Lộ mới nghiêm nghị như vậy!
...
Cửa ra vào vang lên một tiếng “bang”.
Tả Tiểu Đa đi ra.
Tả Tiểu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trên mặt có chút nóng.
Phía sau cửa, gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng, sờ ngực mình, nhớ tới Tả Tiểu Đa suýt chút nữa đã đặt móng vuốt ấn lên, trên mặt càng đỏ, lẩm bẩm nói; “Dám ấn lên, ngươi sẽ chết chắc!”
“Hai thế giới... Cái gì mà hai thế giới!” Gương mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm càng ngày càng đỏ: “Hừ, đồ hèn nhát!”
Xuất thần một lát, cuối cùng nàng cũng vội vàng đi ra cửa, dù sao cũng là thời khắc mấu chốt đột phá Âm Dương giới, nàng không được thư giãn; vẫn phải đến Tinh Võ viện khổ tu.
Lúc ra cửa, lại khôi phục thành dáng vẻ hờ hững cự tuyệt người khác ở ngàn dặm, thanh lãnh như ánh trăng.
Ngay cửa ra vào, nàng lóe lên một cái, đã không thấy tăm hơi.
...
“Máu trên đầu ngón tay, Vô Hạ Chi Ngọc, Âm Dương Chi Ngư, Tinh Thần Chi Tâm...”
Tả Tiểu Đa lải nhải ra cửa.
Không thể không nói thế giới này rất tốt đẹp.
Ít nhất, Vô Hạ Chi Ngọc không giống đắt đỏ như ở thế giới trong mộng; trên đại lục Tinh Hồn, tảng đá đáng giá nhất chính là Tinh Hồn Thạch; mà vật như ngọc thạch, chỉ đẹp hơn tảng đá một chút, căn bản không đáng tiền.
Về phần Tinh Thần Chi Tâm càng dễ làm hơn, đó chính là Tinh Hồn Ngọc! Trong tiệm của lão cha có rất nhiều.
Mặc dù có phân chia cao giai và thấp giai, nhưng... Giai đoạn hiện nay của mình, có vẻ như không cần quá cấp cao.
Hơn nữa, trong tiệm lão cha đều có những thứ này.
Thuận tiện!
Còn máu trên đầu ngón tay? Chỉ là chuyện của một đao! Về phần Âm Dương Chi Ngư —— Lão tử biết vẽ!
Ha ha ha ha...
Có điều tám nghìn Tinh Nguyên, Tả Tiểu Đa đã sớm mua một khối bạch ngọc thượng đẳng trong suốt bằng cái quạt hương bồ mà mình xem trọng, cộng thêm tiền để dành của mình, với mười nghìn Tả Tiểu Niệm cho, Tả Tiểu Đa vẫn còn dư bảy nghìn.
Hắn lập tức cảm thấy tài đại khí thô.
Sau đó định đến cửa hàng Tinh Hồn Thạch của lão cha.
“Trường Lộ Tinh Hồn Thạch Điếm”.
Ừm.
Đây là tên cửa hàng, rất phù hợp với tính cách lười biếng của lão cha —— trực tiếp dùng tên của mình đặt, đơn giản thẳng thắn lại thực dụng.
...
“Cẩu Đát?” Tả Trường Lộ đang dỡ hàng, nhìn thấy nhi tử đến có chút kinh hỉ: “Tới thật đúng lúc, mau tới giúp ta khuân vào đi.”
“...”
Tả Tiểu Đa bĩu môi, đến thật đúng lúc, vừa khéo gặp dỡ hàng, vận khí này... Không có ai bằng a, nhận mệnh làm việc đi!
Ròng rã một xe cường lực lớn, gần ngàn tấn, mật độ Tinh Hồn Thạch còn lớn hơn ngọc thạch cao cấp, một khối bằng nắm tay cũng có trên trăm cân.
Cho nên một xe Tinh Hồn Thạch này nhìn như không nhiều, lại rất nặng.
Các chủ tiệm bên cạnh nhao nhao đến giúp đỡ, Tả Tiểu Đa mồ hôi đầm đìa vác nhiều hơn, cõng toàn bộ vào cửa hàng, cuối cùng là mấy khối Tinh Hồn Thạch siêu cấp lớn, nặng đến mấy vạn cân, hai cha con thở hổn hển cộng thêm mấy người trợ giúp mới chuyển vào được, tất cả mọi người đều mệt mỏi đến le lưỡi.
“Sớm biết để Tiểu Niệm tỷ tới...” Tả Tiểu Đa lè lưỡi, nếu Tả Tiểu Niệm ở đây, một bàn tay là có thể nhấc toàn bộ hàng trên xe xuống rồi.
“Ha ha...” Tả Trường Lộ mắt trợn trắng với nhi tử: “Nếu ngươi có chút tiền đồ, hiện tại cho dù đến Võ Sĩ, ngươi cũng có thể một mình chuyển hết xuống mà không thở gấp, Võ Đồ sơ cấp đại nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất