Chương 99: Đột phá, Tả Tiểu Đa ngươi bắt nạt người!
Tả Tiểu Đa bị đánh đau muốn chết, ra sức gào to: “Ngươi quá gầy, chẳng có cảm giác... Nếu ta đấm vào. ngực ngươi, có khi ta còn có thể cảm thấy đau ấy... Ngươi chắc cũng không còn nhỏ nữa, chắc cũng tầm hai mươi tuổi rồi nhỉ, đã già như vậy rồi, ngươi nói xem, ngươi đã dậy thì ở chỗ nào vậy?!”
Mộng Trầm Ngư nổi giận đùng đùng: “Lão nương mới mười tám!"
“Mười tám? Nhìn không giống, nhưng mười tám cũng không còn nhỏ nữa rồi... Ngươi nói những thứ mà ngươi ăn đều đổ xuống WC rồi à?”
Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng: “Ta đá vào mông ngươi một cái mà giống như đá vào sắt thép vậy... Như này mà là con gái sao? Ngươi thử ra ngoài hỏi xem, như này mà là con gái sao? Rõ ràng như này là người máy!”
Mặt Mộng Trầm Ngư đanh lại, thành quả tu luyện mười mấy năm, đều thi triển ra, đánh vào người Tả Tiểu Đa.
“Ta cho ngươi quát này! Ta cho ngươi mắng này! Ta cho ngươi sỉ nhục này, ta cho ngươi lừa gạt này, cho ngươi giở trò lưu manh này...”
Bịch bịch bịch....
Đối mặt với thế tấn công như vậy, Tả Tiểu Đa cạn kiệt sức lực với tân suất chưa từng có, đành dùng thân thể chống đỡ, Mộng Trầm Ngư vẫn không thả lỏng chút nào, tay đấm chân đá, đi đường quyền không trượt phát nào, khiến Tả Tiểu Đa giống như quả bóng cao su bay tới bay lui trên không trung...
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Cuối cùng, với một tiếng nổ lớn, toàn thân Tả Tiểu Đa đập vào tường và bật trở lại, nằm trên đất run rẩy, bất động một lúc lâu.
“Đồ vô liêm sỉ!"
Mộng Trầm Ngư nghiến răng, nắm tóc Tả Tiểu Đa kéo về phía khoang điều dưỡng bên kia: “Bổn tiểu thư đặc biệt chăm sóc ngươi..."
Kéo tới cạnh khoang điều dưỡng, bỗng đảo mắt, nhanh trí tính kế, rắc một tiếng, Tả Tiểu Đa đã bị sái quai hàm, khiến hắn tiến vào khoang điều dưỡng trong trạng thái miệng mở lớn.
“Tên khốn kiếp! Vào uống nước tắm đi!"
Ùng ục ùng ục...
Tả Tiểu Đa phải uống từng ngụm nước tắm, với vẻ mặt bi phẫn, à không, là linh dịch!
Mộng Trầm Ngư thấy cảnh này thì vô cùng hả dạ: “Loại người như ngươi, đáng phải uống nước tắm!”
Lúc này mới đắc ý mà quay về nghỉ ngơi, vừa cho Tả Tiểu Đa một trận nhừ đòn, còn khiến tên khốn miệng thối đó uống một bụng nước tắm, tâm trạng của Mộng Trầm Ngư trở nên rất tốt.
Thậm chí, không đi vào khoang điều dưỡng; mà nghỉ ngơi ngay tại bên ngoài, chờ xem dáng vẻ chật vật của Tả Tiểu Đa ngay khi hắn đi ra từ khoang điều dưỡng.
Chỉ thấy miệng Tả Tiểu Đa mở ra một cách bất đắc dĩ, miệng không ngừng phun ra bong bóng, vẻ mặt đầy khổ sở, cố gắng hết sức để lấy tay đỡ cằm, nhưng rốt cuộc cũng không làm được, Mộng Trầm Ngư quả thật cảm thấy khoan khoái dễ chịu giống như là được ăn kem vào mùa hè vậy.
Đó gọi là sự sảng khoái!
“Em trai ngươi, thật đúng là thiên tài...” Mục Yên Yên cười tán thưởng.
“Buồn nôn quá, uống nước tắi Tả Tiểu Niệm cũng không nhịn được mà nhíu mày. “Buồn nôn?”
Mục Yên Yên hơi tức cười, nhìn đồ đệ bảo bối của mình: “Niệm nhi, nha đầu Trầm Ngư kia tuổi còn nhỏ, thiếu hiểu biết cũng thôi đi, sao ngay cả ngươi cũng bị che mắt, xem ra ngươi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tâm thái của thiếu nữ trong thế tục, chỉ cần ngươi hoàn toàn dùng tâm thái của người tu hành mà xem xét chuyện này, tự nhiên ngươi sẽ có cách nhìn khác!”
“Những giọt nước này trong mắt các ngươi, mỗi một giọt đều là linh dịch tinh khiết nhất! Là linh tuyền thủy tinh khiết nhất và linh khí của Tinh Hồn ngọc cùng bay hơi rồi dung hợp lại. Tất cả đều là tinh hoa của Tỉnh Hồn ngọc thượng phẩm! Ngươi có biết, lượng nước mà mỗi một lần em trai ngươi uống, đáng giá bao nhiêu không!?”
“Ước lượng dè dặt nhất, lượng linh dịch mà em trai ngươi uống, tương đương với một phần mười của một viên Tỉnh Hồn ngọc thượng phẩm!”
Mục Yên Yên hừ một tiếng, nói: “Chỉ cần là có ích cho tu luyện, giúp nâng cao thực lực, đừng nói là nước tắm, nước rửa chân, cho dù là phân... Cũng có rất nhiều người vui vẻ chịu đựng, lưu luyến không rời!”
“Tả Tiểu Niệm, tu hành, chính là sự lớn mạnh của bản thân, chỉ cần bản thân mạnh mẽ rồi, mọi thứ khác chỉ là chuyện nhỏ!”
“Đây mới là quan niệm tu hành chính xác nhất!”
“Em trai ngươi làm được, ngược lại bản thân ngươi lại không làm được, bị che mắt mà xem nhẹ nó, đây là nhận thức sai lầm từ gốc rễ!”
Mục Yên Yên lắc đầu.
“Lấy một ví dụ đơn giản nhất, trên chiến trường, tất cả mọi người đều đã cạn kiệt sức lực, linh nguyên lại không còn lấy một giọt. Khi ấy, ngươi nhìn thấy một viên hồi nguyên đan dược, trên mặt đan dược này có dính máu của rất nhiều người, hoặc là trên bề mặt dính thứ gì đó vô cùng dơ bẩn, nhưng chỉ cần ngươi uống vào là có thể khôi phục một chút sức lực, có thể giữ mạng, khi ấy, ngươi có uống không?”
Mục Yên Yên hừ một tiếng, nói: “Sạch sẽ? Đó là cái gì! Còn quan trọng hơn mạng sống sao?”
Tả Tiểu Niệm cúi đầu: “Đệ tử xin nghe theo lời dạy của sư phụ.”
“Trầm Ngư sinh ra trong một gia đình giàu có, xuất phát điểm cao hơn người thường rất nhiều, nhưng cũng chính vì vậy mà, tính cách, nghị lực, vận mệnh đều có hạn chế, cho nên nói, sư muội này của ngươi... Cả đời này, đã định sẵn là không thể đạt tới đỉnh cao!”
“Trừ khi cha nàng đột nhiên phá sản, khiến nàng đang từ trên trời mà rơi xuống đất, nếm trải mọi đau khổ..."
Mục Yên Yên ánh mắt thâm trầm, nói: “Nếu không nàng sẽ mãi mãi không biết khó khăn của nhân gian, nói chỉ là mài giữa tính cách.”
“Mà võ giả không biết khó khăn của nhân gian, cho dù khổ tu một đời, cũng khó có thể bước lên đỉnh cao. chân chính!”
Mục Yên Yên thản nhiên cười, hỏi: “Ngươi biết vì sao không?”
Tả Tiểu Niệm không nhịn được mà hỏi: “Vì sao ạ?”
“Bởi vì đời người là để trải qua gian khổ của thế gian. Ở thời đại phong kiến xưa, có lưu truyền một câu.”
Mục Yên Yên thản nhiên nói: “Khi đó, truyền thuyết về tiên phật, còn rất thịnh hành, mọi người khi đó đều nói... Không chịu được gian khổ thì không thể thành phật!"
“Không chịu được gian khổ thì không thể thành phật...” Tả Tiểu Niệm lẩm bẩm, nhớ kỹ những lời này, dường như hiểu được đôi chút.
Cho tới sáng ngày thứ hai của khóa huấn luyện đặc biệt, Tả Tiểu Đa, người vẫn đang trong khóa huấn luyện đặc biệt này, cuối cùng cũng hoàn thành việc rèn luyện toàn thân.
Chỉ cảm thấy bừng bừng trong lòng, dường như có một loại gông cùm nào đó đột nhiên được mở ra.
Mộng Trầm Ngư nổi giận đùng đùng: “Lão nương mới mười tám!"
“Mười tám? Nhìn không giống, nhưng mười tám cũng không còn nhỏ nữa rồi... Ngươi nói những thứ mà ngươi ăn đều đổ xuống WC rồi à?”
Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng: “Ta đá vào mông ngươi một cái mà giống như đá vào sắt thép vậy... Như này mà là con gái sao? Ngươi thử ra ngoài hỏi xem, như này mà là con gái sao? Rõ ràng như này là người máy!”
Mặt Mộng Trầm Ngư đanh lại, thành quả tu luyện mười mấy năm, đều thi triển ra, đánh vào người Tả Tiểu Đa.
“Ta cho ngươi quát này! Ta cho ngươi mắng này! Ta cho ngươi sỉ nhục này, ta cho ngươi lừa gạt này, cho ngươi giở trò lưu manh này...”
Bịch bịch bịch....
Đối mặt với thế tấn công như vậy, Tả Tiểu Đa cạn kiệt sức lực với tân suất chưa từng có, đành dùng thân thể chống đỡ, Mộng Trầm Ngư vẫn không thả lỏng chút nào, tay đấm chân đá, đi đường quyền không trượt phát nào, khiến Tả Tiểu Đa giống như quả bóng cao su bay tới bay lui trên không trung...
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Cuối cùng, với một tiếng nổ lớn, toàn thân Tả Tiểu Đa đập vào tường và bật trở lại, nằm trên đất run rẩy, bất động một lúc lâu.
“Đồ vô liêm sỉ!"
Mộng Trầm Ngư nghiến răng, nắm tóc Tả Tiểu Đa kéo về phía khoang điều dưỡng bên kia: “Bổn tiểu thư đặc biệt chăm sóc ngươi..."
Kéo tới cạnh khoang điều dưỡng, bỗng đảo mắt, nhanh trí tính kế, rắc một tiếng, Tả Tiểu Đa đã bị sái quai hàm, khiến hắn tiến vào khoang điều dưỡng trong trạng thái miệng mở lớn.
“Tên khốn kiếp! Vào uống nước tắm đi!"
Ùng ục ùng ục...
Tả Tiểu Đa phải uống từng ngụm nước tắm, với vẻ mặt bi phẫn, à không, là linh dịch!
Mộng Trầm Ngư thấy cảnh này thì vô cùng hả dạ: “Loại người như ngươi, đáng phải uống nước tắm!”
Lúc này mới đắc ý mà quay về nghỉ ngơi, vừa cho Tả Tiểu Đa một trận nhừ đòn, còn khiến tên khốn miệng thối đó uống một bụng nước tắm, tâm trạng của Mộng Trầm Ngư trở nên rất tốt.
Thậm chí, không đi vào khoang điều dưỡng; mà nghỉ ngơi ngay tại bên ngoài, chờ xem dáng vẻ chật vật của Tả Tiểu Đa ngay khi hắn đi ra từ khoang điều dưỡng.
Chỉ thấy miệng Tả Tiểu Đa mở ra một cách bất đắc dĩ, miệng không ngừng phun ra bong bóng, vẻ mặt đầy khổ sở, cố gắng hết sức để lấy tay đỡ cằm, nhưng rốt cuộc cũng không làm được, Mộng Trầm Ngư quả thật cảm thấy khoan khoái dễ chịu giống như là được ăn kem vào mùa hè vậy.
Đó gọi là sự sảng khoái!
“Em trai ngươi, thật đúng là thiên tài...” Mục Yên Yên cười tán thưởng.
“Buồn nôn quá, uống nước tắi Tả Tiểu Niệm cũng không nhịn được mà nhíu mày. “Buồn nôn?”
Mục Yên Yên hơi tức cười, nhìn đồ đệ bảo bối của mình: “Niệm nhi, nha đầu Trầm Ngư kia tuổi còn nhỏ, thiếu hiểu biết cũng thôi đi, sao ngay cả ngươi cũng bị che mắt, xem ra ngươi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tâm thái của thiếu nữ trong thế tục, chỉ cần ngươi hoàn toàn dùng tâm thái của người tu hành mà xem xét chuyện này, tự nhiên ngươi sẽ có cách nhìn khác!”
“Những giọt nước này trong mắt các ngươi, mỗi một giọt đều là linh dịch tinh khiết nhất! Là linh tuyền thủy tinh khiết nhất và linh khí của Tinh Hồn ngọc cùng bay hơi rồi dung hợp lại. Tất cả đều là tinh hoa của Tỉnh Hồn ngọc thượng phẩm! Ngươi có biết, lượng nước mà mỗi một lần em trai ngươi uống, đáng giá bao nhiêu không!?”
“Ước lượng dè dặt nhất, lượng linh dịch mà em trai ngươi uống, tương đương với một phần mười của một viên Tỉnh Hồn ngọc thượng phẩm!”
Mục Yên Yên hừ một tiếng, nói: “Chỉ cần là có ích cho tu luyện, giúp nâng cao thực lực, đừng nói là nước tắm, nước rửa chân, cho dù là phân... Cũng có rất nhiều người vui vẻ chịu đựng, lưu luyến không rời!”
“Tả Tiểu Niệm, tu hành, chính là sự lớn mạnh của bản thân, chỉ cần bản thân mạnh mẽ rồi, mọi thứ khác chỉ là chuyện nhỏ!”
“Đây mới là quan niệm tu hành chính xác nhất!”
“Em trai ngươi làm được, ngược lại bản thân ngươi lại không làm được, bị che mắt mà xem nhẹ nó, đây là nhận thức sai lầm từ gốc rễ!”
Mục Yên Yên lắc đầu.
“Lấy một ví dụ đơn giản nhất, trên chiến trường, tất cả mọi người đều đã cạn kiệt sức lực, linh nguyên lại không còn lấy một giọt. Khi ấy, ngươi nhìn thấy một viên hồi nguyên đan dược, trên mặt đan dược này có dính máu của rất nhiều người, hoặc là trên bề mặt dính thứ gì đó vô cùng dơ bẩn, nhưng chỉ cần ngươi uống vào là có thể khôi phục một chút sức lực, có thể giữ mạng, khi ấy, ngươi có uống không?”
Mục Yên Yên hừ một tiếng, nói: “Sạch sẽ? Đó là cái gì! Còn quan trọng hơn mạng sống sao?”
Tả Tiểu Niệm cúi đầu: “Đệ tử xin nghe theo lời dạy của sư phụ.”
“Trầm Ngư sinh ra trong một gia đình giàu có, xuất phát điểm cao hơn người thường rất nhiều, nhưng cũng chính vì vậy mà, tính cách, nghị lực, vận mệnh đều có hạn chế, cho nên nói, sư muội này của ngươi... Cả đời này, đã định sẵn là không thể đạt tới đỉnh cao!”
“Trừ khi cha nàng đột nhiên phá sản, khiến nàng đang từ trên trời mà rơi xuống đất, nếm trải mọi đau khổ..."
Mục Yên Yên ánh mắt thâm trầm, nói: “Nếu không nàng sẽ mãi mãi không biết khó khăn của nhân gian, nói chỉ là mài giữa tính cách.”
“Mà võ giả không biết khó khăn của nhân gian, cho dù khổ tu một đời, cũng khó có thể bước lên đỉnh cao. chân chính!”
Mục Yên Yên thản nhiên cười, hỏi: “Ngươi biết vì sao không?”
Tả Tiểu Niệm không nhịn được mà hỏi: “Vì sao ạ?”
“Bởi vì đời người là để trải qua gian khổ của thế gian. Ở thời đại phong kiến xưa, có lưu truyền một câu.”
Mục Yên Yên thản nhiên nói: “Khi đó, truyền thuyết về tiên phật, còn rất thịnh hành, mọi người khi đó đều nói... Không chịu được gian khổ thì không thể thành phật!"
“Không chịu được gian khổ thì không thể thành phật...” Tả Tiểu Niệm lẩm bẩm, nhớ kỹ những lời này, dường như hiểu được đôi chút.
Cho tới sáng ngày thứ hai của khóa huấn luyện đặc biệt, Tả Tiểu Đa, người vẫn đang trong khóa huấn luyện đặc biệt này, cuối cùng cũng hoàn thành việc rèn luyện toàn thân.
Chỉ cảm thấy bừng bừng trong lòng, dường như có một loại gông cùm nào đó đột nhiên được mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất