Chương 135: Tập kích
“Vậy cứ quyết định như vậy sao?”
“Được rồi, được rồi.”
Sau khi xong việc, ông lão mù mang một túi Tinh Hồn ngọc tập tễnh bước đi.
Tả Tiểu Đa nhìn theo bóng lưng của ông lão mù, thoáng cảm thấy có chút khó hiểu, lẩm bẩm: “Đã già như vậy rồi, không đi được nữa, còn là một người mù, sao lại dám mang theo nhiều Tỉnh Hồn ngọc thế, không sợ trên đường đi gặp cướp sao?”
Tả Trường Lộ mỉm cười, không nói gì. Ngược lại, chú Nam lại nói: “Mỗi người đều có cách sống riêng, có con đường của riêng mình, nói không
chừng... người ta có vệ sĩ đợi ngoài cửa thì sao?”
Đúng lúc này, điện thoại của Tả Tiểu Đa đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Lưu Kiếm Thanh.
Lúc Tả Tiểu Đa lấy điện thoại ra định đọc thì đột nhiên...
Ầm!
Bên ngoài, đằng xa truyền đến một tiếng nổ dữ dội!
Tiếng nổ đột ngột vang lên, âm thanh rất lớn, đỉnh tai nhức óc, toàn bộ mặt đất cũng không ổn định.
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy tai mình ù đi, ngay từ đầu hắn đã ném điện thoại trong tay đi và lao ra cửa.
Chú Nam và Tả Trường Lộ nhìn nhau, tất cả đều đi theo ra cửa.
Sau đó, từ hướng của vụ nổ, một tiếng gầm dài vang lên trong không khí: “Kẻ trộm ở đâu! Đi ral”
Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Tả Tiểu Đa càng tăng: “Đó là... giọng của thầy Tân!”
Quay lại nói nói với mấy người đi the: “Cha, ngươi ở trong cửa hàng với Chú Nam, đừng di chuyển, tuyệt đối không được di chuyển.”
Còn chưa nói xong thì hắn đã bước ra khỏi cửa, còn thuận tay mà đóng khóa cửa của cửa hàng lại, trực tiếp nhốt Tả Trường Lộ và Chú Nam ở trong.
“Tốt nhất là đi ra phía sau phòng khách và trốn đi.” Sau khi hét lên một lần nữa, Tả Tiểu Đa lao về phía xa.
Trong cửa hàng.
Đèn đột ngột mờ đi.
Chú Nam có chút sững sờ nhìn về hướng cửa, buồn bã nói: “Tả ca, đứa con trai này của ngươi khá được đấy, cuối cùng ta cũng có chút hâm mộ và ghen tị!”
Tả Trường Lộ cười khổ: “Cũng may là có thể xem như là khá được, chứ không nếu hắn mà nghịch ngợm, ta sẽ hận là một ngày không thể đánh hắn tám lần!”
“Có chút láu cá, nhưng sự hiếu thảo này, đúng thật là hiếm có nhất!”
Chú Nam xuất thần nói: “Căn bản là có chút luyến tiếc công sức làm cha vất của ngươi... Một người con trai như vậy thật là khiến cho người ta hâm mộ ghen tị!”
“Vụ nổ vừa rồi, phản ứng đầu tiên của hắn là vọt tới chỗ cánh cửa... Không phải là do sợ rằng một số mảnh vỡ sẽ lọt vào sao...”
“Thật tốt, thật tốt.”
Chú Nam thở dài nói: “Nếu như ngoài ý muốn mà có một đứa trẻ như vậy, ta cũng muốn gặp chuyện ngoài ý. muốn..."
Tả Trường Lộ nở một nụ cười nhạt: “Ngươi không biết phải phí bao nhiêu sức lực để có thể nuôi được một tên nhóc như vậy đâu, đúng là khiếp trước ta mắc nợ với hắn mà.”
Chú Nam liếc mắt: “Ta nghe ra là, ngươi không phải là đang than phiền, mà là đang đắc ý...”
Chú Nam cúi người nhặt điện thoại Tạ Tiểu Đa trên mặt đất lên.
Vừa có một tin nhắn gửi đến, màn hình vẫn sáng.
Rất dễ thấy.
“Kẻ cản đường muốn bắt cóc ngươi là một vài người từ Thanh Long bang ở địa phương này, lý do là ngươi đã đánh Trịnh Đức Nghĩa của lớp một. Mà Trịnh Đức Nghĩa là con trai của thủ lĩnh của Thanh Long bang, Trịnh Đại Tiền. Theo sự sắp xếp của Trịnh Đức Nghĩa, muốn lấy hai chân của ngươi.”
Chính là do tên râu quai nón Lưu Kiếm Thanh gửi đến.
Chú Nam trầm ngâm. Thanh Long bang? Trịnh Đại Tiền
Hai chân?
Chậc chậc chậc...
Thật là... Cái tên này không tồi, lão tử còn không có được một cái tên hay như vậy.
Bây giờ nhìn thấy cái tên này, cảm giác giống như là đang đối lập với lão tử vậy.
Hở một tí là đòi hai chân của người ta, ngầu như vậy sao?
Chú Nam nhìn Tả Trường Lộ, bình tĩnh tắt màn hình điện thoại và đưa cho Tả Trường Lộ: “Điện thoại của Tiểu Đa nhà ngươi.”
Ở phía bên kia, hai phút trước khi vụ nổ xảy ra.
Tần Phương Dương lái xe chậm rãi đi vào khu thương mại.
Ở đây, dòng người cực kỳ dày đặc, gần như là không có chỗ hở...
Một chiếc ô tô hòa vào trong điển người, giống như một giọt nước hòa vào trong dòng sông, không đáng chú ý chút nào.
Cho đến giờ phút này, Lý Trường Giang mới có thể xem là đã thả lỏng tinh thần, ngồi trên ghế phụ khua tay múa chân nói: “Còn bao lâu nữa?”
Tần Phương Dương đang định nói, đột nhiên một cảm giác rợn tóc gáy truyền đến, hắn hét lên: “Có công kích!”
Hai bàn tay di chuyển, ba luồng ánh sáng xanh nhanh chóng hình thành, một luồng làm vỡ kính trước. của ô tô bay ra ngoài, hai luồng còn lại xuyên qua cửa sổ hai bên.
Lúc này, ba quả bom đã bay tới gần xe, va chạm với linh lực của Tân Phương Dương từ ba hướng, gần như nổ tung cùng một lúc ở ba hướng!
Lý Trường Giang cũng nhanh chóng phản ứng, ngay lập tức phóng hết toàn bộ tu vi, biến thành một chiếc. lồng ánh sáng màu xanh, bảo vệ bản thân và năm học
sinh ở ghế sau, nhưng toàn bộ chiếc xe lại bị lật tung dưới tác động của vụ nổ, lộn nhào mấy vòng trong không trung.
Lý Trường Giang phải bảo vệ học sinh, cho nên tất nhiên là không thể rời khỏi xe, chỉ có thể thụ động xoay. vòng vòng theo chiếc xe lăn trên không, ngược lại là Tân Phương Dương đã lao ra khỏi xe đầu tiên, mang theo kiếm của biến thành ánh kiếm, vội vàng bay ra ngoài.
Thanh kiếm do Cát Viễn Hàng gửi tặng tình cờ trở nên hữu ích vào lúc này.
Chỉ trong khoảng khắc vụ nổ xảy ra, đã gây ra tình trạng hỗn loạn ở xung quanh, kết quả là có ít nhất bốn mươi hoặc năm mươi người qua đường vô tội đã bị thương, lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng vô cùng thê thảm, tiếng kêu than khắp nơi.
'Tân Phương Dương nhìn thấy cảnh này thì vội vàng hét lên: “Mọi người đừng hoảng sợ, đừng lộn xộn, ra sức giúp di chuyển người bị thương, nhanh chóng liên hệ với bệnh viện... Tên xã hội đen gây ra vụ nổ này vẫn chưa rời đi, vì vậy hãy cố gắng trốn đi, đừng ra ngoài.”
m thanh này không có chút tác dụng, đường phố trở nên hỗn loạn hơn, tiếng khóc lóc và la hét hỗn loạn.
Nhưng hỗn loạn vẫn là hỗn loạn, các nhân viên đã sơ tán khá nhanh chóng. Dù sao thì đây cũng là thế giới cao võ, ngay cả khi tình huống này không phải là phổ biến, thì vẫn có những cách khác nhau để đối phó với nó.
'Tân Phương Dương đứng trên kiếm, nhìn xung quanh, nghe ngóng tứ phía, đề phòng những cuộc tập kích tiếp theo.
'Trên xe thương vụ, Lý Trường Giang kéo năm học sinh đi xuống xe, cả năm học sinh dưới bảo vệ của hắn đều không bị thương, nhưng Lý Trường Giang lại bị thương máu thịt be bét ở sau lưng.
“Được rồi, được rồi.”
Sau khi xong việc, ông lão mù mang một túi Tinh Hồn ngọc tập tễnh bước đi.
Tả Tiểu Đa nhìn theo bóng lưng của ông lão mù, thoáng cảm thấy có chút khó hiểu, lẩm bẩm: “Đã già như vậy rồi, không đi được nữa, còn là một người mù, sao lại dám mang theo nhiều Tỉnh Hồn ngọc thế, không sợ trên đường đi gặp cướp sao?”
Tả Trường Lộ mỉm cười, không nói gì. Ngược lại, chú Nam lại nói: “Mỗi người đều có cách sống riêng, có con đường của riêng mình, nói không
chừng... người ta có vệ sĩ đợi ngoài cửa thì sao?”
Đúng lúc này, điện thoại của Tả Tiểu Đa đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Lưu Kiếm Thanh.
Lúc Tả Tiểu Đa lấy điện thoại ra định đọc thì đột nhiên...
Ầm!
Bên ngoài, đằng xa truyền đến một tiếng nổ dữ dội!
Tiếng nổ đột ngột vang lên, âm thanh rất lớn, đỉnh tai nhức óc, toàn bộ mặt đất cũng không ổn định.
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy tai mình ù đi, ngay từ đầu hắn đã ném điện thoại trong tay đi và lao ra cửa.
Chú Nam và Tả Trường Lộ nhìn nhau, tất cả đều đi theo ra cửa.
Sau đó, từ hướng của vụ nổ, một tiếng gầm dài vang lên trong không khí: “Kẻ trộm ở đâu! Đi ral”
Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Tả Tiểu Đa càng tăng: “Đó là... giọng của thầy Tân!”
Quay lại nói nói với mấy người đi the: “Cha, ngươi ở trong cửa hàng với Chú Nam, đừng di chuyển, tuyệt đối không được di chuyển.”
Còn chưa nói xong thì hắn đã bước ra khỏi cửa, còn thuận tay mà đóng khóa cửa của cửa hàng lại, trực tiếp nhốt Tả Trường Lộ và Chú Nam ở trong.
“Tốt nhất là đi ra phía sau phòng khách và trốn đi.” Sau khi hét lên một lần nữa, Tả Tiểu Đa lao về phía xa.
Trong cửa hàng.
Đèn đột ngột mờ đi.
Chú Nam có chút sững sờ nhìn về hướng cửa, buồn bã nói: “Tả ca, đứa con trai này của ngươi khá được đấy, cuối cùng ta cũng có chút hâm mộ và ghen tị!”
Tả Trường Lộ cười khổ: “Cũng may là có thể xem như là khá được, chứ không nếu hắn mà nghịch ngợm, ta sẽ hận là một ngày không thể đánh hắn tám lần!”
“Có chút láu cá, nhưng sự hiếu thảo này, đúng thật là hiếm có nhất!”
Chú Nam xuất thần nói: “Căn bản là có chút luyến tiếc công sức làm cha vất của ngươi... Một người con trai như vậy thật là khiến cho người ta hâm mộ ghen tị!”
“Vụ nổ vừa rồi, phản ứng đầu tiên của hắn là vọt tới chỗ cánh cửa... Không phải là do sợ rằng một số mảnh vỡ sẽ lọt vào sao...”
“Thật tốt, thật tốt.”
Chú Nam thở dài nói: “Nếu như ngoài ý muốn mà có một đứa trẻ như vậy, ta cũng muốn gặp chuyện ngoài ý. muốn..."
Tả Trường Lộ nở một nụ cười nhạt: “Ngươi không biết phải phí bao nhiêu sức lực để có thể nuôi được một tên nhóc như vậy đâu, đúng là khiếp trước ta mắc nợ với hắn mà.”
Chú Nam liếc mắt: “Ta nghe ra là, ngươi không phải là đang than phiền, mà là đang đắc ý...”
Chú Nam cúi người nhặt điện thoại Tạ Tiểu Đa trên mặt đất lên.
Vừa có một tin nhắn gửi đến, màn hình vẫn sáng.
Rất dễ thấy.
“Kẻ cản đường muốn bắt cóc ngươi là một vài người từ Thanh Long bang ở địa phương này, lý do là ngươi đã đánh Trịnh Đức Nghĩa của lớp một. Mà Trịnh Đức Nghĩa là con trai của thủ lĩnh của Thanh Long bang, Trịnh Đại Tiền. Theo sự sắp xếp của Trịnh Đức Nghĩa, muốn lấy hai chân của ngươi.”
Chính là do tên râu quai nón Lưu Kiếm Thanh gửi đến.
Chú Nam trầm ngâm. Thanh Long bang? Trịnh Đại Tiền
Hai chân?
Chậc chậc chậc...
Thật là... Cái tên này không tồi, lão tử còn không có được một cái tên hay như vậy.
Bây giờ nhìn thấy cái tên này, cảm giác giống như là đang đối lập với lão tử vậy.
Hở một tí là đòi hai chân của người ta, ngầu như vậy sao?
Chú Nam nhìn Tả Trường Lộ, bình tĩnh tắt màn hình điện thoại và đưa cho Tả Trường Lộ: “Điện thoại của Tiểu Đa nhà ngươi.”
Ở phía bên kia, hai phút trước khi vụ nổ xảy ra.
Tần Phương Dương lái xe chậm rãi đi vào khu thương mại.
Ở đây, dòng người cực kỳ dày đặc, gần như là không có chỗ hở...
Một chiếc ô tô hòa vào trong điển người, giống như một giọt nước hòa vào trong dòng sông, không đáng chú ý chút nào.
Cho đến giờ phút này, Lý Trường Giang mới có thể xem là đã thả lỏng tinh thần, ngồi trên ghế phụ khua tay múa chân nói: “Còn bao lâu nữa?”
Tần Phương Dương đang định nói, đột nhiên một cảm giác rợn tóc gáy truyền đến, hắn hét lên: “Có công kích!”
Hai bàn tay di chuyển, ba luồng ánh sáng xanh nhanh chóng hình thành, một luồng làm vỡ kính trước. của ô tô bay ra ngoài, hai luồng còn lại xuyên qua cửa sổ hai bên.
Lúc này, ba quả bom đã bay tới gần xe, va chạm với linh lực của Tân Phương Dương từ ba hướng, gần như nổ tung cùng một lúc ở ba hướng!
Lý Trường Giang cũng nhanh chóng phản ứng, ngay lập tức phóng hết toàn bộ tu vi, biến thành một chiếc. lồng ánh sáng màu xanh, bảo vệ bản thân và năm học
sinh ở ghế sau, nhưng toàn bộ chiếc xe lại bị lật tung dưới tác động của vụ nổ, lộn nhào mấy vòng trong không trung.
Lý Trường Giang phải bảo vệ học sinh, cho nên tất nhiên là không thể rời khỏi xe, chỉ có thể thụ động xoay. vòng vòng theo chiếc xe lăn trên không, ngược lại là Tân Phương Dương đã lao ra khỏi xe đầu tiên, mang theo kiếm của biến thành ánh kiếm, vội vàng bay ra ngoài.
Thanh kiếm do Cát Viễn Hàng gửi tặng tình cờ trở nên hữu ích vào lúc này.
Chỉ trong khoảng khắc vụ nổ xảy ra, đã gây ra tình trạng hỗn loạn ở xung quanh, kết quả là có ít nhất bốn mươi hoặc năm mươi người qua đường vô tội đã bị thương, lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng vô cùng thê thảm, tiếng kêu than khắp nơi.
'Tân Phương Dương nhìn thấy cảnh này thì vội vàng hét lên: “Mọi người đừng hoảng sợ, đừng lộn xộn, ra sức giúp di chuyển người bị thương, nhanh chóng liên hệ với bệnh viện... Tên xã hội đen gây ra vụ nổ này vẫn chưa rời đi, vì vậy hãy cố gắng trốn đi, đừng ra ngoài.”
m thanh này không có chút tác dụng, đường phố trở nên hỗn loạn hơn, tiếng khóc lóc và la hét hỗn loạn.
Nhưng hỗn loạn vẫn là hỗn loạn, các nhân viên đã sơ tán khá nhanh chóng. Dù sao thì đây cũng là thế giới cao võ, ngay cả khi tình huống này không phải là phổ biến, thì vẫn có những cách khác nhau để đối phó với nó.
'Tân Phương Dương đứng trên kiếm, nhìn xung quanh, nghe ngóng tứ phía, đề phòng những cuộc tập kích tiếp theo.
'Trên xe thương vụ, Lý Trường Giang kéo năm học sinh đi xuống xe, cả năm học sinh dưới bảo vệ của hắn đều không bị thương, nhưng Lý Trường Giang lại bị thương máu thịt be bét ở sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất