Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 152: Một người tu luyện, cả lớp ăn no!

Trước Sau
“Đã nhiều năm như vậy, chắc giờ Thiên Thiên cũng đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi nhỉ? Nàng không thể tu luyện, tuổi thọ cũng sắp hết rồi. Cảm giác này có phải cố tình nhắc nhở ta đi gặp nàng lần cuối không? Gặp lại là lúc vĩnh biệt, đúng vậy, từ một khía cạnh khác nói cho. †a biết rằng cảm giác của ta thật sự đúng vậy.”

“Ngày gặp lại sẽ là lúc vĩnh biệt!”

Tần Phương Dương nghĩ như vậy không khỏi cảm thấy tâm như dầu chiên, khó có thể kiềm chế.

Sự việc bắt đầu biến hóa như hôm qua ở trong mắt

Tả Tiểu Đa đã là chuyện lớn vô cùng, nhưng đối với Tần Phương Dương người đã từng trải qua nhiều thứ thì thật ra cũng không tính là gì.

Nhưng một chút việc nhỏ như vậy lại có thể làm hắn bị thương, sau đó lại dính dáng đến chuyện lớn như xuất hiện Vu Minh Phá Quân, liên lụy rộng đến như vậy nhất thời làm cho Tân Phương Dương cảm thấy được nơi này không hề an bình.

Mà theo sự việc xảy ra, lúc bản thân bị thương, lại hiện lên loại cảm giác sợ hãi khi sắp vĩnh viễn mất đi trong sự việc năm đó bị tập kích, thời điểm Lữ Thiên Thiên liều mạng bảo vệ.

Đây mới là chuyện làm Tân Phương Dương sợ hãi nhất.

Cho nên hắn gần như là gấp không chịu nổi nữa mà gọi Tả Tiểu Đa đến xem.

Đối với Tân Phương Dương mà nói bây giờ Tả Tiểu Đa là tia hy vọng duy nhất, là cọng rơm cứu mạng!

Bây giờ Tả Tiểu Đa xem xong rồi, tuy rằng nói có chút mơ hồ nhưng đã không giống với tình huống hoàn toàn không có mục tiêu trong tưởng tượng của hắn!

Chẳng những có hy vọng, càng gần như đã có phương hướng rõ ràng.

Nhưng bản thân Tần Phương Dương lại đột nhiên không dám tìm kiếm.

Bởi vì chính hắn hiểu rõ câu nói kia của Tả Tiểu Đa là thật!

“Cố chấp tiếp tục một đoạn duyên này, sẽ chỉ là sai càng thêm sai, ngày tìm được đó cũng là lúc phải chết!”

Tại sao Thiên Thiên phải rời khỏi mình?

Bởi vì Thiên Thiên từng là võ giả, rất rõ ràng tình huống của bản thân, tuổi thọ của võ giả dài đến bao. nhiêu, nói đến tư chất tự nhiên của Tần Phương Dương thì chắc chắc ít nhất cũng phải cả nghìn năm!



Mà sau khi nàng mất đi khả năng tiếp tục tu luyện, cho dù bởi vì từng tu luyện mà thể chất mạnh hơn so với người bình thường nhưng tuổi thọ cũng chỉ đạt trăm năm.

Cho lúc còn trẻ bản thân quốc sắc thiên hương đến cỡ nào, sau này dù cho bảo dưỡng ra sao thì khuôn mặt xinh đẹp của bản thân thật sự nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ gìn được mười hay hai mươi năm mà thôi!

Càng có thể khẳng định, lúc bản thân tới thời điểm †óc bạc da nhăn không thể đi đứng thậm chí đại tiểu tiện cũng không thể khống chế, chỉ cần Tân Phương Dương muốn thì vẫn có thể là bộ dáng hai ba mươi tuổi ban đầu!

Mà càng tàn khốc hơn là, cho dù bản thân mình đã chết mấy trăm năm thì Tân Phương Dương vẫn không già đi!

Cùng nhau từ từ già đi, cùng nhau bạc đầu đều trở. thành hy vọng xa vời...

Có người phụ nữ nào có thể thừa nhận sự thật như vậy!

“Ta đã biển cả hóa nương dâu, chàng như cũ vẫn chỉ là thiếu niên!”

Chuyện này đối với Thiên Thiên mà nói, không thể nghỉ ngờ so với chết còn đau khổ hơn.

“Tâm này như trăng sáng, hàng đêm chiếu sáng quân.”

Tân Phương Dương khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ, thì thào nói: “Nhưng mà trăng sáng, lại ở nơi nào rồi?”

ml thanh của hắn khàn khàn, thậm chí còn nghe ra một chút run rẩy.

Tả Tiểu Đa ở một bên nghe, trong lòng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự đau đớn khi trái tim bị xé rách của Tân Phương Dương.

Đó là miệng vết thương vẫn đang chảy máu, chưa hề khép miệng.

Lần này Tả Tiểu Đa thật sự ngoan ngoãn yên lặng ngồi ở một bên, không dám quấy rối một chút nào.

Chỉ cảm thấy không khí trước mắt giống như lây dính một loại khó chịu đặc sệt.

Qua một lúc lâu, Tân Phương Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Lẩm bẩm nói: “Nói như vậy, ngươi ngay ở đây...”.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||



ml thanh thấp nhỏ, trong đầu như chiếu một bộ phim điện ảnh, vô số bóng người theo thời gian qua nhanh lướt qua nhanh chóng trong đầu.

Tân Phương Dương bực mình thở dài.

“Thầy? Ngươi không sao chứ?”

Tả Tiểu Đa ở một bên nghẹn chết đi được, rốt cuộc nhịn không được bậc thốt lên hỏi.

*Ừ, không có việc gì” Tân Phương Dương cười cười cay đắng, hiếm thấy mà lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hút một hơi lại bị khói thuốc làm sặc, tự giễu cười: “Thật sự là đã lâu rồi không hút, lại có thể sặc đến mắt.”

Hắn dụi dụi mắt, nói: “Tiểu Đa, sau này không nên tùy tiện xem tướng cho người khác.”

Tả Tiểu Đa không tỏ rõ ý kiến nói: “A.”

'Thầm nghĩ, không xem tướng, ta làm sao kiếm được điểm khí vận chớ?

Ta còn chờ thứ này để cứu mạng đấy.

Nhưng bây giờ Tả Tiểu Đa cũng biết rồi, xem một quẻ này cho Tân Phương Dương, phí công rồi!

Bởi vì xem ra Tân Phương Dương quyết định từ bỏ truy tìm.

Lại qua một lát, cảm xúc của Tân Phương Dương từ từ ổn định lại, phục hồi như cũ.

Hắn xoay người, chăm chú nhìn vào mặt Tả Tiểu Đa, còn thật sự từng chữ từng chữ hỏi: “Tiểu Đa, ngươi nói cho ta biết, mấy ngày nay ngươi cứ liên tục gây phiền toái cho lớp một không ngừng, nguyên nhân thật sự là gì, có phải ngươi đã phát hiện cái gì không ổn không?”

Tả Tiểu Đa do dự một chút, cân nhắc nói: “Ngay từ đầu ta thật sự chỉ muốn đánh bọn họ một chút, bây giờ ngươi chắc chắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, lúc ấy tu vi của ta tiến nhanh, thật ra là lo lắng tràn đầy mới tìm tới cửa, chẳng qua lúc đến đánh nhau, ngoài ý muốn phát hiện tập thể người trong cả lớp này vận xui ngút trời, mây đen che phủ... đương nhiên sẽ có một chút suy nghĩ.

'Tân Phương Dương gật gật đầu: “Cho nên ngươi mới vẫn luôn gây ồn ào không kết thúc sao? Nếu không xảy ra chuyện bọn Cát Viễn Hàng nhận lỗi, làm cho ta cảm giác được khác thường, ngươi vẫn sẽ đánh tiếp sao?”

Tả Tiểu Đa gãi đầu, vẻ mặt thật thà nở nụ cười: “Cũng gần giống như vậy, ít nhất còn muốn lại chặn cửa thêm ba năm bảy ngày, chính là gặp một lần đánh một lãi

Tốt xấu gì mọi người cũng là bạn học cùng trường, không thể cứ nhìn bạn học khí đen vờn quanh, không nghĩ biện pháp chải vuốt một phần...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau