Chương 168: Lần lột xác thứ 3 (2)
“Võ giả đạt đến cao giai, phần lớn, hơn chín mươi chín phần trăm võ giả đều không làm nghiên cứu được. Làm nghiên cứu, đa số đều là người thường và võ giả cấp thấp mới có thể làm!”
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tin tưởng ngươi không bao giờ biết, thật khó tưởng tượng những thứ mà những người già đáng kính này đã tự dày công nghiên cứu, thậm chí bọn họ còn không mang được, không chuyển được, cho dù khi sử dụng, sóng âm xuất hiện ngay lúc đó khiến họ không thể chịu đựng được, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn từ xa!”
“Càng sẽ không biết rất nhiều người bỏ ra cả đời chỉ để nghiên cứu một thứ! Nhưng mãi cho đến khi chết cũng mới chạm đến con đường đúng đắn. Chỉ có thể biến thành tựu cả đời thành một cái đĩa CD, hoặc là một bản ghi chép để lại cho đời sau. Còn chính họ chỉ có thể tiếc nuối nhắm mắt..."
“Những người này đều vô cùng hy vọng Đế Quốc Viêm Võ chúng ta người người đều có thể như rồng, mỗi người đều có được một trái tim luôn không ngừng trở nên mạnh mẽ! Nhưng cái bọn họ chờ được chỉ là sự thất vọng.”
“Thật ra cường giả bảo vệ người thường như là nghĩa vũ của cường giả, trước giờ luôn thế! Nhưng nếu nghĩ sâu hơn, dựa vào cái gì mà người ta phải làm vậy, cho dù không bảo vệ thì có thể làm được gì? Thật ra cái mà cường giả bảo vệ không phải những người thường này, cái bọn họ bảo vệ thực ra là đang chờ đợi một hy vọng! Chờ đợi huyết mạch sinh sôi, có thể có được nhiều đứa trẻ thức tỉnh Tinh Hồn, chờ đợi một thế hệ tiếp nối một thế hệ cường giả trổ hết tài năng, cho đến một ngày phản công Vu Minh, đánh bại, hủy diệt Vu Minh...”
“Vỏ giả ở tiền tuyến không ngừng hy sinh. Những nhà khoa học ở phía sau đang dốc hết tâm huyết. Mà ta, cũng là một người của Đế quốc Viêm Võ, đây cũng là trách nhiệm của ta.”
Lý Thành Long bực mình thở dài: “Bây giờ thành Phượng Hoàng không yên ổn, người chết không ngừng, liên tục bị quấy rối, lúc ta về nhà, ta đã nói với cha ta, cha ta trầm ngâm hồi lâu rồi nói, đây có lẽ là chuyện tốt...”
“Vì sao lại là chuyện tốt? Bởi vì chỉ có chân thật tiếp xúc nguy hiểm, tự mình cảm nhận được uy hiếp mới có thể làm cho mọi người, kể cả những người thường không thể tu luyện này quan tâm.”
“Ta tin tưởng bọn họ sẽ nói lại phần nguy cơ này, chân tướng này cho con cháu của mình, cho bọn chúng biết thật ra thế giới này rất nguy hiểm! Con không được lười biếng! Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể tự bảo vệ bản thân, bảo vệ cha mẹ, bảo vệ quê hương của chúng tai
Lý Thành Long nói rất kích động, Tả Tiểu Đa nghe. cũng bị kích động theo.
Sau đó, hai đứa trẻ choai choai cùng rơi vào im lặng.
“Ta vẫn luôn biết tư chất tu luyện của ta kém, tài nguyên cũng không nhiều, rất có khả năng trước hai mươi tuổi vẫn không vượt được long môn, cho nên ta đã chuẩn bị tốt, sau này ta sẽ lấy việc dạy học làm chính, ta muốn truyền thụ lại cho mỗi học sinh của ta cái mà ta biết, cảm giác cấp bách mà chính ta cảm nhận được.”
“Để cho bọn họ biết thế giới này, biết tất cả nguy hiểm, tiếp nối cảm giác cấp bách của ta.”
“Nhưng bây giờ không giống trước, nhờ cơ duyên mà †a đã đột phá Võ Sư, Tỉnh Hồn Lực trong cơ thể không không còn dày sệt như trước, con đường tu hành của ta có thể bước đi xa hơn.”
Lý Thành Long phóng mắt nhìn phương xa, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh tràn đầy khát khao: “Nếu như vậy, ta sẽ lựa chọn cách càng thực tế hơn để trải nghiệm nguy cơ, tương lai dù thế nào ta cũng phải đi đến tiền tuyến Nhật Nguyệt Quan!”
“Ta tên là Lý Thành Long, sở dĩ có tên này là vì cha †a muốn con mình có thể thành rồng, hy vọng ta có thể... Thành Long, phàm là có một tia hy vọng, ta liều mạng cũng muốn vượt long môn này!”
“Nhật Nguyệt Quan, vì sao lại tên là Nhật Nguyệt Quan! Nhật Nguyệt là ánh sáng!”
“Minh Quan! Làm cho thế giới này tràn ngập ánh sáng! Làm cho trên đầu, trong lòng mỗi người không còn nỗi lo Vu Minh nữa!”
“Đây mới là minh!”
“Nhật Nguyệt Quan, quan mà nam nhỉ hướng tới! Quan mà chiến sĩ hướng tới!”
Tâm hồn của Tả Tiểu Đa bị những lời này của Lý Thành Long đả động rất mạnh!
Hăn chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị một người bạn cùng lứa tuổi, thậm chí còn là đứa trẻ nhỏ hơn mình vài tuổi làm cho xúc động!
Nhưng lúc này, chính những lời nói của Lý Thành Long lại làm trái tim mình bị xúc động, bị kích thích!
Cũng là bắt đầu từ lúc đó, trong lòng Tả Tiểu Đa có thêm một mục tiêu.
Nhật Nguyệt Quan!
Quan mà nam nhi hướng tới!
Quan mà chiến sĩ hướng tới!
Sau khi có thêm mục tiêu này, Tả Tiểu Đa thậm chí cảm thấy khi đi đường, mình cũng có thể ưỡn ngực cao hơn trước kia rất nhiều.
Chưa có một giây phút nào, Tả Tiểu Đa cảm thấy mình đã biết phải làm đàn ông thế nào như lúc nào!
Tả Tiểu Đa trầm ngâm một lát mới nhẹ nhàng nói: “Phù Phù, tư tưởng của ngươi đương nhiên cũng có lý, nhưng tóm lại là hơi cực đoan. Thế giới lớn như vậy, loại người nào cũng có, ngươi không thể cưỡng cầu tất cả mọi người đều có suy nghĩ và cách sống giống như: ngươi.”
Tả Tiểu Đa nhẹ giọng nói: “Trên đời này nào có năm tháng yên bình tốt đẹp, chẳng qua là có người đi trước gánh trách nhiệm thay chúng ta... Những lời này, nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ mới xem như hiểu được một nửa.”
“Người thường có cách sống của người thường, bọn họ an nhàn là hiện trạng trước mắt của cả nhân loại, cũng là kết quả của vô số chiến sĩ dốc hết mình chỉ đấu chống giặc ngoại xâm đổi lấy. Võ giả không nên phá hư sự an nhàn này, lại càng không nên vì mặt sau an nhàn mà oán giân, mục tiêu cuối cùng mà võ giả cần bảo vệ chính là sự an nhàn này của người thường! Nếu không thì giá trị của võ giả ở đâu, ở chỗ nào?”
“Võ giả tự có cách sống của võ giả. Ngươi phải lĩnh ngộ càng cao, đương nhiên trong võ giả cũng có rác rưởi, cũng có cặn bã, nhưng nếu không có nhiều cặn bã như vậy thì chúng ta đi đâu để lấy kinh nghiệm đây.”
Tả Tiểu Đa nói những lời này làm cho cảm xúc trầm trọng trong lòng Lý Thành Long tức khắc tan rã, hắn dở khóc dở cười nói: “Lão đại, vài câu trước của người làm lòng ta hoảng sợ, hôm nay Tả lão đại lại nói chuyện điềm tĩnh như vậy..."
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tin tưởng ngươi không bao giờ biết, thật khó tưởng tượng những thứ mà những người già đáng kính này đã tự dày công nghiên cứu, thậm chí bọn họ còn không mang được, không chuyển được, cho dù khi sử dụng, sóng âm xuất hiện ngay lúc đó khiến họ không thể chịu đựng được, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn từ xa!”
“Càng sẽ không biết rất nhiều người bỏ ra cả đời chỉ để nghiên cứu một thứ! Nhưng mãi cho đến khi chết cũng mới chạm đến con đường đúng đắn. Chỉ có thể biến thành tựu cả đời thành một cái đĩa CD, hoặc là một bản ghi chép để lại cho đời sau. Còn chính họ chỉ có thể tiếc nuối nhắm mắt..."
“Những người này đều vô cùng hy vọng Đế Quốc Viêm Võ chúng ta người người đều có thể như rồng, mỗi người đều có được một trái tim luôn không ngừng trở nên mạnh mẽ! Nhưng cái bọn họ chờ được chỉ là sự thất vọng.”
“Thật ra cường giả bảo vệ người thường như là nghĩa vũ của cường giả, trước giờ luôn thế! Nhưng nếu nghĩ sâu hơn, dựa vào cái gì mà người ta phải làm vậy, cho dù không bảo vệ thì có thể làm được gì? Thật ra cái mà cường giả bảo vệ không phải những người thường này, cái bọn họ bảo vệ thực ra là đang chờ đợi một hy vọng! Chờ đợi huyết mạch sinh sôi, có thể có được nhiều đứa trẻ thức tỉnh Tinh Hồn, chờ đợi một thế hệ tiếp nối một thế hệ cường giả trổ hết tài năng, cho đến một ngày phản công Vu Minh, đánh bại, hủy diệt Vu Minh...”
“Vỏ giả ở tiền tuyến không ngừng hy sinh. Những nhà khoa học ở phía sau đang dốc hết tâm huyết. Mà ta, cũng là một người của Đế quốc Viêm Võ, đây cũng là trách nhiệm của ta.”
Lý Thành Long bực mình thở dài: “Bây giờ thành Phượng Hoàng không yên ổn, người chết không ngừng, liên tục bị quấy rối, lúc ta về nhà, ta đã nói với cha ta, cha ta trầm ngâm hồi lâu rồi nói, đây có lẽ là chuyện tốt...”
“Vì sao lại là chuyện tốt? Bởi vì chỉ có chân thật tiếp xúc nguy hiểm, tự mình cảm nhận được uy hiếp mới có thể làm cho mọi người, kể cả những người thường không thể tu luyện này quan tâm.”
“Ta tin tưởng bọn họ sẽ nói lại phần nguy cơ này, chân tướng này cho con cháu của mình, cho bọn chúng biết thật ra thế giới này rất nguy hiểm! Con không được lười biếng! Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể tự bảo vệ bản thân, bảo vệ cha mẹ, bảo vệ quê hương của chúng tai
Lý Thành Long nói rất kích động, Tả Tiểu Đa nghe. cũng bị kích động theo.
Sau đó, hai đứa trẻ choai choai cùng rơi vào im lặng.
“Ta vẫn luôn biết tư chất tu luyện của ta kém, tài nguyên cũng không nhiều, rất có khả năng trước hai mươi tuổi vẫn không vượt được long môn, cho nên ta đã chuẩn bị tốt, sau này ta sẽ lấy việc dạy học làm chính, ta muốn truyền thụ lại cho mỗi học sinh của ta cái mà ta biết, cảm giác cấp bách mà chính ta cảm nhận được.”
“Để cho bọn họ biết thế giới này, biết tất cả nguy hiểm, tiếp nối cảm giác cấp bách của ta.”
“Nhưng bây giờ không giống trước, nhờ cơ duyên mà †a đã đột phá Võ Sư, Tỉnh Hồn Lực trong cơ thể không không còn dày sệt như trước, con đường tu hành của ta có thể bước đi xa hơn.”
Lý Thành Long phóng mắt nhìn phương xa, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh tràn đầy khát khao: “Nếu như vậy, ta sẽ lựa chọn cách càng thực tế hơn để trải nghiệm nguy cơ, tương lai dù thế nào ta cũng phải đi đến tiền tuyến Nhật Nguyệt Quan!”
“Ta tên là Lý Thành Long, sở dĩ có tên này là vì cha †a muốn con mình có thể thành rồng, hy vọng ta có thể... Thành Long, phàm là có một tia hy vọng, ta liều mạng cũng muốn vượt long môn này!”
“Nhật Nguyệt Quan, vì sao lại tên là Nhật Nguyệt Quan! Nhật Nguyệt là ánh sáng!”
“Minh Quan! Làm cho thế giới này tràn ngập ánh sáng! Làm cho trên đầu, trong lòng mỗi người không còn nỗi lo Vu Minh nữa!”
“Đây mới là minh!”
“Nhật Nguyệt Quan, quan mà nam nhỉ hướng tới! Quan mà chiến sĩ hướng tới!”
Tâm hồn của Tả Tiểu Đa bị những lời này của Lý Thành Long đả động rất mạnh!
Hăn chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị một người bạn cùng lứa tuổi, thậm chí còn là đứa trẻ nhỏ hơn mình vài tuổi làm cho xúc động!
Nhưng lúc này, chính những lời nói của Lý Thành Long lại làm trái tim mình bị xúc động, bị kích thích!
Cũng là bắt đầu từ lúc đó, trong lòng Tả Tiểu Đa có thêm một mục tiêu.
Nhật Nguyệt Quan!
Quan mà nam nhi hướng tới!
Quan mà chiến sĩ hướng tới!
Sau khi có thêm mục tiêu này, Tả Tiểu Đa thậm chí cảm thấy khi đi đường, mình cũng có thể ưỡn ngực cao hơn trước kia rất nhiều.
Chưa có một giây phút nào, Tả Tiểu Đa cảm thấy mình đã biết phải làm đàn ông thế nào như lúc nào!
Tả Tiểu Đa trầm ngâm một lát mới nhẹ nhàng nói: “Phù Phù, tư tưởng của ngươi đương nhiên cũng có lý, nhưng tóm lại là hơi cực đoan. Thế giới lớn như vậy, loại người nào cũng có, ngươi không thể cưỡng cầu tất cả mọi người đều có suy nghĩ và cách sống giống như: ngươi.”
Tả Tiểu Đa nhẹ giọng nói: “Trên đời này nào có năm tháng yên bình tốt đẹp, chẳng qua là có người đi trước gánh trách nhiệm thay chúng ta... Những lời này, nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ mới xem như hiểu được một nửa.”
“Người thường có cách sống của người thường, bọn họ an nhàn là hiện trạng trước mắt của cả nhân loại, cũng là kết quả của vô số chiến sĩ dốc hết mình chỉ đấu chống giặc ngoại xâm đổi lấy. Võ giả không nên phá hư sự an nhàn này, lại càng không nên vì mặt sau an nhàn mà oán giân, mục tiêu cuối cùng mà võ giả cần bảo vệ chính là sự an nhàn này của người thường! Nếu không thì giá trị của võ giả ở đâu, ở chỗ nào?”
“Võ giả tự có cách sống của võ giả. Ngươi phải lĩnh ngộ càng cao, đương nhiên trong võ giả cũng có rác rưởi, cũng có cặn bã, nhưng nếu không có nhiều cặn bã như vậy thì chúng ta đi đâu để lấy kinh nghiệm đây.”
Tả Tiểu Đa nói những lời này làm cho cảm xúc trầm trọng trong lòng Lý Thành Long tức khắc tan rã, hắn dở khóc dở cười nói: “Lão đại, vài câu trước của người làm lòng ta hoảng sợ, hôm nay Tả lão đại lại nói chuyện điềm tĩnh như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất