Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 238: Miễn trách thư (3)

Trước Sau
Lý Trường Minh không thể đứng thứ 5, bị thay thế bởi Lý Thành Long. Khi hai người giao đấu, Lý Thành Long đã sử dụng một quyền thế kì lạ mà Lý Trường Minh chưa từng nhìn thấy, liền trực tiếp bị đánh bại thảm hại.

Và lần ở phía dưới chót này, cả người Lý Trường Minh đã tỉnh táo được một nửa, tức đến nổi phổi đều sưng hết lên.

“Ngươi chờ đấy!”

Lý Thành Long đang bay nhảy đắm chìm trong khoái cảm sau khi đánh bại được Lý Trường Minh, hắn nói: “Chờ cái gì mà chờ chứ. Hahaha, tiếp theo, bọn ta sẽ tập trung nhắm vào Dư Mạc Ngôn, ai sẽ quan tâm đến ngươi nữa chứ?!”

“Hehe.

Dư Mạc Ngôn liếc mắt đi vờ như không quan tâm, nhưng trong lòng lại trở nên căng thẳng.

Mấy ngày nay nhất định phải chăm chỉ tu luyện, nếu bị đánh cho sưng vù vù lên thì mất mặt lắm.

Lý Trường Minh chỉ là một vết xe đổ mà thôi!

Nếu đã muốn bản thân làm nhiệm vụ để đổi lấy tài nguyên tu luyện, thì phải có một đánh đổi chứ.

Sáu người Tả Tiểu Đa cầm lấy danh sách phần thưởng, nghiên cứu suốt cả buổi chiều.

Tả Tiểu Đa vẫn luôn rất coi trọng phòng trọng lực.

Trọng lực bên trong phòng trọng lực bằng năm lần trọng lực ban đầu, điều kiện sử dụng là phải có một trăm Tỉnh Hồn ngọc trung phẩm hoặc mười điểm cống hiến, mới có thể sử dụng trong một giờ.

Chi phí để sử dụng phòng trọng lực gấp mười lần thì phải tăng tiêu hao lên đến một nghìn Tinh Hồn ngọc. trung phẩm hoặc 50 điểm cống hiến.

Mức trọng lực cao nhất của phòng trọng lực là năm mươi lần, không có mức nào cao hơn.

Các thứ bên ngoài khác, chẳng hạn như Tinh Hồn ngọc, Hồi Hồn Dịch, Tinh Hồn Đan, Thối Thể Đan, Khuếch Mạch Đan, v.v.

Tả Tiểu Đa cũng không quan tâm lắm.



Hắn chỉ coi trọng đến phòng trọng lực.

Nhưng một trăm Tỉnh Hồn ngọc trung phẩm chỉ có thể sử dụng phòng trọng lực mười lần trong một giờ, cái giá phải trả này thực sự là quá ghê gớm.

Quy định của trường rất có mục tiêu: về cơ bản loại bỏ khả năng dùng Tỉnh Hồn ngọc để chiếm dụng phòng trọng lực trong thời gian dài, đương nhiên, nếu gia đình ngươi thực sự giàu có thì cũng chẳng cần quan tâm, tiêu một trăm, một nghìn, mười nghìn viên để sử dụng phòng trọng lực trong một thời gian dài, thì cũng không hề từ chối.

Nói tóm lại, tất cả những nguyên liệu thu được từ đồng hoang, bao gồm Tinh Hồn thạch, các loại vật liệu thiên tài địa bảo, đều có thể đem về giao phó nhiệm vụ để đổi lấy điểm cống hiến.

Và những thứ quý giá có thể đổi lấy điểm cống hiến, còn bao gồm cả Phá Cảnh Đan.

Phá Cảnh Đan này có thể khiến cho người tu luyện

đạt tới đỉnh của Tiên Thiên, từng bước vượt qua giới hạn, đột phá đến cảnh giới cao hơn, thật sự vô cùng quý giá.

Và một viên Phá Cảnh Đan cần dùng đến hai nghìn điểm cống hiến!

Ngoài việc dùng vật liệu để trao đổi ra, hỗ trợ Phủ Tổng đốc trong việc săn lùng những kẻ đào tẩu, chiến đấu với các mật thám của Vu Minh, cũng có thể nhận được điểm cống hiến, nhưng phương pháp này yêu cầu con dấu chính thức của Phủ Tổng Đốc để chứng minh.

“Thật đúng là cái gì cũng có thể đổi được.” Tả Tiểu Đa trong lòng biết rõ.

Cái gọi là trảo đổi, không hề có một quy định đặc biệt nào, nói chung là ngươi có được một thứ gì đó, sau đó quay trở lại chỗ giáo vụ, nộp chúng lên trên, sau đó sẽ tính điểm cống hiến cho ngươi.

“Hình thức trao đổi này cũng vô cùng rõ ràng, nhìn phát là hiểu ngay.”

“Tuy nhiên, sự lựa chọn vũ khí trong cảnh giới Võ Sư lại là một vấn đề lớn.”

“Thầy Tần, vũ khí của mỗi người bọn ta phải làm sao. đây? Ra ngoài chiến đấu, cũng không thể dùng tay. không mà đánh được, đúng không? Mà chúng ta hiện cũng chưa có cảnh giới để sử dụng vũ khí, nên ứng phó với việc này như thế nào đây chứ?”

“Ngu ngốc." Tân Phương Dương tức giận nói: “Ai không cho các ngươi dùng vũ khí chứ? Các ngươi hiện chỉ là đang không xác định được vũ khí bản mệnh của mình thôi! Hiểu chưa? Vũ khí bản mệnh!”

“Bây giờ, ngươi đương nhiên có thể sử dụng, dùng cái gì cũng được! Cũng đang trong quá trình xác nhận loại vũ khí nào phù hợp với mình hơn, sau đó mới chọn được vũ khí bản mệnh, cái vũ khí bản mệnh đó phải phù _ hợp với máu huyết sinh mệnh linh hồn của chính mình, ngươi có nghĩ rằng có thể làm hời hợt tuỳ tiện được sao?!"



“Ngay cả chuyện này còn không hiểu? Chẳng lẽ ngươi thực sự định chiến đấu với Tinh Thú bằng tay không? Tả Tiểu Đa, ta rất nghi ngờ liệu tư duy của ngươi có thực sự khác biệt với người khác không, thiên tài, hay là ngu ngốc bẩm sinh vậy?!”

Cả lớp cười ồ lên.

Tả Tiểu Đa sờ đầu, đặc biệt, hắn đã sớm nói rồi.

Ta thực sự nghĩ rằng cái gì cũng không thể chuẩn bị được...

Thầy Tân thì không nói, nhưng Niệm Niệm mèo cũng không nói cho ta biết một tiếng, làm ta trông xấu xí như vậy.

Buổi chiều.

Khi Tả Tiểu Đa lại đi đến văn phòng của Hà Viên Nguyệt, đã trở nên ung dung hơn, sự tiến bộ vượt bậc về ám khí khiến Lam Thư cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nói ra thì tài năng vô cùng, khiến người ra nhìn với cặp mắt khác, sao có thể chỉ là một đêm, đứa trẻ này lại thực sự có một sự tiến bộ đáng kinh ngạc như được: thay da đổi thịt thế này chứ, đúng là một ngày không gặp, như ba mùa thu.

Góc độ phóng ra ám khí cũng tinh xảo hơn, lực tấn công của ám khí càng ngày càng mạnh, độ chính xác và tốc độ cũng tăng vọt, nhanh gần gấp đôi so với trước đây!

Hà Viên Nguyệt và Tân Phương Dương ngồi xem, đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

Tần Phương Dương trong lòng cảm động nói: “Nguyên hiệu trưởng Hà, người nhìn xem, đứa nhỏ này... có phải?”

Hà Viên Nguyệt gật gật đầu, tập trung vào người Tả Tiểu Đa, chậm rãi nói: “Đứa trẻ này có lẽ đã phải trải qua một trận sát phạt đêm qua, trên tay còn dính máu, toả ra sát khí. Cho nên... hôm nay mới có bước tiến bộ rất lớn như thông suốt mọi thứ như vậy.”

“Đúng vậy." Tân Phương Dương nhìn Tả Tiểu Đa ra tay: “Chỉ là, mặc dù sát khí có, nhưng sát khí vẫn chưa đủ, điều quan trọng nhất là... tự tin chiến đấu sẽ không vì vậy mà tăng lên.”

“Ngươi nhìn rất chính xác.” Hà Viên Nguyệt nhìn Tả Tiểu Đa ra tay, cười nói: “Có lẽ tên tiểu tử này, trong trận chiến tối hôm qua, chỉ có thể là tuỳ tiện, hoặc đánh lén thành công, không phải đối mặt với kẻ thù một cách bình thường để đánh bại một kẻ thù.”

“Chính xác!” Tân Phương Dương cười nói.

“Buổi rèn luyện ngày mai, ngươi định làm như thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau