Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 268: Tại sao?

Trước Sau
“Chuyện thứ tám, sau khi làm xong những việc trên, ta muốn gặp riêng Ninh Tùy Phong và Mộng Thiên Nguyệt.”

“Chuyện thứ chín, đêm nay sẽ có mưa lớn, hạn hán lâu ngày, đất trời giao hội, âm dương giao thái, chính là Long Đằng Chỉ Thời. Sau mười hai giờ đêm, mưa đã tạnh gió đã ngừng, bầu trời đã được gột rửa, ngươi lại dẫn ta tới Phượng Hồi Đầu, ta muốn nhìn thế của thành Phượng Hoàng. Nhân tiện, hãy để Tả Tiểu Đa cũng đi cùng ta vào đêm nay.”

“Chuyện thứ mười... Trong khoảng thời gian năm năm, từ hai mươi năm trước, đến mười lăm năm trước, nhà họ Mộng và nhà họ Ninh, tổng cộng có bao nhiêu người con? Gia chủ có bao nhiêu người con? Trong khoảng thời gian này Ninh Tùy Phong và Mộng Thiên Nguyệt đã cưới mấy vợ? Đối đãi với mỗi người như thế nào?...”

“Được. Mười chuyện, ta nhớ rồi.”

Hà Viên Nguyệt thở hổn hển mệt mỏi, nói: “Chuẩn bị cho ta một ít Long Hồn dịch và Thiên Nguyên Căn, ta cần nâng cao tinh thần trong hai tháng này.”

Lam Thư nói: “Thiên Nguyên Căn chỉ có thể dùng lần cuối, hơn nữa sau lần dùng này, tuổi thọ của ngươi sẽ giảm bớt hai tháng.”

“Tổn hại Thiên Nguyên và cắt đứt căn cơ, sẽ khiến cơ thể sớm cạn kiệt căn nguyên sinh mệnh... Ngươi vốn sống được một năm ba mươi bảy ngày nữa, nhưng nếu làm như thế này thì chỉ sống được không đến mười một tháng.”

“Không sao!”

Trong đôi mắt khô héo của Hà Viên Nguyệt, chợt lóe lên ánh sáng giống như những đốm lửa: “Việc lớn mà ta muốn làm trong đời đang ở ngay trước mắt, hơn nữa

theo như lời ngươi vừa nói, có thể ta còn bị lừa thậm chí còn bị lợi dụng ngược...”

“Dù sao đi nữa, chuyện này chắc chắn phải được làm rõ, ta sẽ kiên trì đi theo con đường này tới cùng!”

Hà Viên Nguyệt thở hổn hển. “Chuẩn bị tốt Hồn Mộng Thảo cho ta.”

Lời nói cuối cùng của Hà Viên Nguyệt khiến thân thể Lam Thư thoáng run rẩy kịch liệt.

Bên kia, đám người Tả Tiểu Đa đang nghỉ ngơi.

Sáu người bọn họ, ai cũng bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.



“Bao nhiêu điểm cống hiến thì được coi là nhiều, kệ đi, kệ đi. Bây giờ điều quan trọng nhất là dưỡng thương, có thân thể tốt mới có thể thu hoạch được càng nhiều

điểm cống hiến.” Tả Tiểu Đa đưa ra quyết định cuối cùng.

Sau đó, hắn liên tục gọi thật to, định kêu gọi tất cả các bạn học trong lớp tập hợp lại đây.

Mà lúc này, kẻ địch nguy hiểm nhất đang rình rập, tình thế có thể nói là đã đến mức sinh tử, vô cùng bất lợi. Nếu cứ nhất quyết tiếp tục rèn luyện thì hậu quả thật khó lường.

Nhỡ mà xui xẻo thì sẽ đi đời nhà ma đấy!

Trên không bỗng nổi lên một trận gió lớn, ngay sau đó là Tân Phương Dương đáp xuống, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của hắn đại biến: “Sao lại thế này?”

“Là Mộc Vân Phong...”

Sau khi nghe Lý Thành Long giải thích dăm ba câu, Tân Phương Dương suýt nữa tức vỡ bụng, càng nghĩ càng thấy sợ.

Trong phạm vi rèn luyện hôm nay, theo lý mà nói, không thể xảy ra chuyện điệu hổ ly sơn, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, thậm chí ngay cả chuyện không may xảy ra với tiểu đội của Thẩm Thiết Nam... Thật ra cũng là trong dự liệu.

... Rất đơn giản vì ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đã tự tìm đường chết.

Mình muốn phòng bất trắc, nên mới vội vàng chạy tới giúp, nói đúng ra thời gian chạy tới đây cũng không lâu, tổng cộng chưa đến mười phút, nhưng trong khoảng thời gian ít ỏi này, bên này lại liên tiếp xảy ra vấn đề.

Mà chuyện khiến mình bực nhất chính là... Mình vừa nghe thấy Thẩm Thiết Nam, người không nên tham gia rèn luyện vậy mà đã tới đây, vội vàng tới tiếp viện, khiến thầy La - người không hiểu ra sao cũng nhất quyết đi theo mình!

Đương nhiên, Tả Tiểu Đa bên này vẫn còn Lưu Kiếm Thanh,... mười người đang tọa trấn, với tiến trình rèn luyện học viên Võ Sư mà nói, thì vẫn đủ; nhưng ai có thể có

thể ngờ, bởi vì sự xuất hiện của “Phượng thành tam thiếu” Nhất Trung, lại làm xáo trộn tình hình.

“May mà tướng thuật của Tả Tiểu Đa tốt, nên mới hữu kinh vô hiểm” Tân Phương Dương thầm nói trong lòng. Cảm thấy trong cái rủi cũng có cái may. Lúc này, đám người Lưu Kiếm Sinh cảm thấy rất mất mặt.



Khi Tân Phương Dương đi sớm đã nói với mười huynh đệ của mình: nhất định phải chú ý tới đội của Tả Tiểu Đat Những cái khác, cho dù trời có sập, các ngươi cũng không cần quản!

Nhưng ngay dưới mũi mình, không chỉ tất cả sáu người bị thương, mà còn gặp nguy hiểm suýt mất mạng!

Không bao lâu, thành viên của các đội lớp 19 đang rèn luyện đều lần lượt tập hợp lại đây.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Mà đám người Lưu Kiếm Thanh ra ngoài truy kích Mộc Vân Phong, cũng đã quay trở lại với hai bàn tay trắng, hiển nhiên là vì bọn họ không đuổi kịp Mộc Vân Phong, tất cả bọn họ đều rất thất vọng và tức giận.

Trong đám cỏ rậm rạp, Mộc Vân Phong thầm nín thở, thân hình di chuyển nhanh chóng cẩn thận, cả người di chuyển với tốc độ cao trong đám cỏ rậm rạp, không phát ra bất kỳ tiếng động gì, chỉ có rễ cây ngọn cỏ khế lay động.

Đây rõ ràng là kỹ năng được rèn luyện qua thời gian lẩn trốn chạy lâu dài. Đúng vậy, chính là qua thời gian trốn chạy lâu dài. Mộc Vân Phong đã ẩn nấp trong đám cỏ này mấy ngày rồi, kể từ khi bị bại lộ, hắn

đã bị đuổi khỏi thành Phượng Hoàng, đúng vậy, chính là bị đuổi, bị người bên phía Vu Minh đuổi đi.

“Hiện tại ngươi đã không còn thích hợp để ở lại đây nữa. Hãy tự tìm một nơi ẩn náu cho riêng mình đi, đừng quay lại nữa.”

Chỉ có một câu như vậy, ngoài ra không còn gì nữa và càng không có sau đó.

Mộc Vân Phong chỉ có thể tự mình rời đi, nếu hắn không đi, không chỉ phía thành Phượng Hoàng truy tìm hắn, mà ngay cả Vu Minh cũng sẽ không buông tha cho hắn!

Ban đầu hắn định tới thành An Thái, nhưng trong quá trình rời khỏi thành hắn đã gặp nguy hiểm hơn mười lần, bị bắt vài lần; cuối cùng sau khi rời khỏi thành một cách chật vật, khi hẳn quay người nhìn lại thành Phượng Hoàng, hắn luôn cảm thấy khó chịu và tức giận khác thường!

Ta vốn đang ẩn náu ở trong này rất tốt, sao lại xảy ra chuyện bất ngờ?

Là giáo viên của Nhị Trung, nên đương nhiên hắn đã quá quen với khu vực rèn luyện ở Nhị Trung, trên thực tế, hắn cũng đã nhiều lần đưa học sinh tới rèn luyện, vì vậy ẩn náu trong khu vực này, thậm chí sống ở đây trong một khoảng thời gian ngắn đối hắn mà nói, cũng chỉ là chuyện đơn giản.

Nếu thật sự phải rời đi như thế, Mộc Vân Phong tự cảm thấy uất hận trong lòng, phải nghĩ cách xả giận!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau