Chương 359: Bốn nuối tiếc lớn
Tất cá mọi người ở đó nghe được lời này, cơ thở đều theo bản năng mà sững lại một lúc.
Ý gì vậy?
Hà Viên Nguyệt bình tĩnh ung dung nói: “Ta ở Nhị “Trung làm lụng vất vả một đời, cũng đã kiên trì được một đời; gần đây sức khỏe không được tốt nữa, ngày càng xấu đi, đoán chừng đã không thể kiên trì được bao lâu nữa. Thời gian còn có đủ tỉnh táo như bây giờ không còn nhiều nữa, nhiều nhất cũng chỉ còn có thời gian một năm”
Hà Viên Nguyệt nhẹ nhà hàng gi tay lên, nhìn xung quanh một vòng, áp chế tất cả những âm thanh nhao nhao hỗn loạn.
“Ta hy vọng tiếp sau đây chư vị có thể yên lặng. nghe ta nói.”
Hà Viên Nguyệt nhẹ giọng nói: “Ta chỉ sợ, đợi sau này ta muốn sắp xếp, thì ta đã nói không ra hơi, đầu óc không còn được tỉnh táo nữa rồi..... Cho nên, nhân cơ hội ngày hôm nay, nói về tất cả những chuyện dang dở, những chuyện còn vướng bận, những nguyện vọng... đều dặn dò hết trong lần này, thu xếp một chút”
“Trên mặt tất cả mọi người đều khoác lên một tầng u ám, một bầu không khí bi thương không thể giải thích, bao phủ cả phòng làm việc.
Hồ Nhược Vân và rất nhiều nữ giáo viên quầng mất đột nhiên ửng đỏ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, không để nước mắt rơi xuống.
Trái tim Tân Phương Dương đột nhiên thất lại
“Tâm huyết một đời của ta, đều đặt hết vào Nhị Trung. Năm đó ta đến thành Phượng Hoàng, Nhị Trung được hiệu trưởng cũ giao lại rất rách nát, gần như là một đống đố nát, xây dựng lại Nhị Trung mấy chục năm không dám lười biếng, cuối cùng cũng gây dựng được Nhị Trung hiện tại. Gắn với tâm huyết cả đời....”
Hà Viên Nguyệt nhìn Lý Trường Giang, nói: “Bây giờ, Lý Trường Giang kế nhiệm chức hiệu trưởng, có thái độ căn cù, phụng sự công ích, sau này Nhị Trung có ngươi gánh vác, ta cũng yên tâm rồi”
“Trường Giang nhất định noi theo lão hiệu trưởng, cúc cung tận tụy, cố gắng hết sức vì Nhị Trung!”
Lý Trường Giang đứng dậy, gần giống như là tuyên thệ nói: “Tuyệt đối không để Nhị Trung vì ta mà hổ thẹn!”
“Y bát của ta, có thể truyền cho Nhược Vân được.”
Hà Viên Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hồ Nhược Vân, nói: “Nếu như ta đi, Nhược Vân có thể kế thừa vị trí của ta ở Nhị Trung, thay ta chăm sóc tốt cho Nhị Trung”
“Vâng. Lão hiệu trưởng”
Hồ Nhược Vân khóc không thành tiếng.
“Phó hiệu trưởng Lưu, năm đó ngươi giúp đỡ ta ổn định Nhị Trung, bây giờ giúp Trường Giang quản lý Nhị Trung, có công rất lớn; sau này, vẫn mong phó hiệu trưởng Lưu sẽ giống như xưa, chớ quên ý niệm ban đầu.”
Phó hiệu trưởng Lưu tóc đã bạc điềm đạm đứng dậy, quầng mắt hơi ứng đỏ: “Vâng, lão hiệu trưởng”
“Trước mắt việc ta lo lắng nhất chính là các giáo chức nhân viên của Nhị Trung, những năm gần đây vậy mà lại bị Vụ Minh nhìn thấu, điều này vô cùng nhục nhã. Sau này, mọi người căn phải có trách nhiệm hơn về mặt tuyển dụng. Nếu lại có những người như vậy, chuyên quản lãnh đạo có thể trực tiếp đến cục Tỉnh Thuẫn tự thú rồi”
Hà Viên Nguyệt nói: “Những giáo chức nhân viên sau này, có thể xem xét chiêu mộ một phần từ các học sinh tốt nghiệp của Nhị Trung, trước sau gì cũng là những đứa con do chính tay mình đào tạo huấn luyện ra, có thể tin tưởng được”
“Vâng”
“Ta hy vọng, tất cả những học sinh đến Nhị Trung học, sẽ không một ai vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó. mà mất đi cơ hội đi học tập.”
Tất cả mọi người ngay ngắn đứng dậy: “Vâng!”
“Ta hy vọng, học sinh của Nhị Trung sau này, rong trường thảo luận, ngoài trường rèn luyện, thường xuyên đề phòng, còn phải tăng cường sức mạnh hơn nữa! Cố gắng hết sức để học sinh trước khi tốt nghiệp, có tính quyết đoán, có thể đạt đến tiêu chuẩn của chiến sĩ, cho dù là lên lớp cũng được, nghĩ học cũng được, tinh cách và kinh nghiệm chiến đấu, tất cả đều phải tới bến”
“Trong trường học gặp nhiều tàn khốc, đi ra ngoài mới có thể thành thạo hơn một chút. Giáo chức nhân viên, căn phải có tấm lòng từ mẫu ân căn dạy bảo học sinh, càng phải có sự nghiêm nghị của cha nghiêm. khắc dạy dỗ!”
“Vâng”
Nói đến đây Hà Viên Nguyệt nhầm mắt nhắm lại, thở liền mấy hơi, uống một ngụm trà sâm, mở mắt một cách mệt mỏi, nói: “Chuyện của Nhị Trung, nhắn nhủ đến đây thôi. Chư vị, hy vọng chớ phụ sự nhờ vả.”
“Nhất định tận tâm tận lực!”
Tất cả mọi người cùng nhau đứng dậy.
“Tiếp theo đây, là một vài công việc cá nhân của ta, một ít tiếc nuối, một ít chuyện chưa thực hiện được. Chư vị bất kể là vị nào có thời gian, hay là cơ duyên rùng hợp, cũng có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện, nếu như không có cũng không sao cả”
Hà Viên Nguyệt nhẹ nhà hàng nói.
Nhưng những người ở bên dưới lại ai nấy đều vểnh tai lên nghe.
Mọi người đều ý thức được, đây mới là nguyện vọng của lão hiệu trưởng.
Nhất định giúp nàng hoàn thành!
“Kiếp này của ta, đã từng có một nguyện vọng, chính là đặt chân đến đại lục Vu Minh, ở nơi đại lục Vu Minh xa xôi vung kiếm, cách mười bước giết một người, chẳng phải đi nghìn dặm! Chỉ tiếc là, tâm nguyên này quá lớn.... không có cách nào hoàn thành được, có thể nói đây là nuối tiếc lớn nhất của đời ta”
Mắt Hà Viên Nguyệt ngấn lệ: “Nhật Nguyệt quan mặc dù là cửa ải của nam nhi, nhưng lại là cửa phòng thủ. Không thể đột nhập vào nội địa Vu Minh giết địch, đây là nuối tiếc cả đời của Hà Viên Nguyệt ta!”
Tân Phương Dương đột nhiên nắm chặt nắm tay lại.
Hà Viên Nguyệt trầm lắng nói: “Khi đó, người hại ta không thể tu luyện, có ba kẻ thù lớn, trong đó có một người đã phải chịu tội, hai người còn lại, chạy trốn không tung tích....không thể tự tay trả đại thù, cũng là nổi tiếc cả đời Hà Viên Nguyệt ta!”
Tân Phương Dương hít một hơi sâu.
“Năm đó ta có một người huynh trưởng, cũng là tuyệt thế thiên kiêu, danh hiệu, Hà Ỷ Kiếm; hồi đó ở Nhật Nguyệt quan, Vu Minh dịch bệnh hoành hành, không có thuốc cứu chữa được; huynh trưởng của ta dẫn đầu ba trăm huynh đệ xông ra khỏi Nhật Nguyệt quan, thâm nhập Vu Minh, tìm kiếm thuốc giải độc, cuối cũng ba trăm người chỉ còn hơn mười người sống sót trở về; trong đó không có đại ca, theo lời tướng sĩ trở về nói, huynh trưởng mất tích ở đại lục Vu Minh, đến nay không biết sống chết ra sao”
“Huynh trưởng thân là niềm tự hào của gia tộc tộc ta, nam nhỉ nhiệt huyết, nhưng, sống không thể trở về quê hương, chết không thể trở về với đất mẹ, ta muốn đi tìm, nhưng lại bất lực. Đây là nuối tiếc cả đời Hà Viên Nguyệt ta!”
Ý gì vậy?
Hà Viên Nguyệt bình tĩnh ung dung nói: “Ta ở Nhị “Trung làm lụng vất vả một đời, cũng đã kiên trì được một đời; gần đây sức khỏe không được tốt nữa, ngày càng xấu đi, đoán chừng đã không thể kiên trì được bao lâu nữa. Thời gian còn có đủ tỉnh táo như bây giờ không còn nhiều nữa, nhiều nhất cũng chỉ còn có thời gian một năm”
Hà Viên Nguyệt nhẹ nhà hàng gi tay lên, nhìn xung quanh một vòng, áp chế tất cả những âm thanh nhao nhao hỗn loạn.
“Ta hy vọng tiếp sau đây chư vị có thể yên lặng. nghe ta nói.”
Hà Viên Nguyệt nhẹ giọng nói: “Ta chỉ sợ, đợi sau này ta muốn sắp xếp, thì ta đã nói không ra hơi, đầu óc không còn được tỉnh táo nữa rồi..... Cho nên, nhân cơ hội ngày hôm nay, nói về tất cả những chuyện dang dở, những chuyện còn vướng bận, những nguyện vọng... đều dặn dò hết trong lần này, thu xếp một chút”
“Trên mặt tất cả mọi người đều khoác lên một tầng u ám, một bầu không khí bi thương không thể giải thích, bao phủ cả phòng làm việc.
Hồ Nhược Vân và rất nhiều nữ giáo viên quầng mất đột nhiên ửng đỏ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, không để nước mắt rơi xuống.
Trái tim Tân Phương Dương đột nhiên thất lại
“Tâm huyết một đời của ta, đều đặt hết vào Nhị Trung. Năm đó ta đến thành Phượng Hoàng, Nhị Trung được hiệu trưởng cũ giao lại rất rách nát, gần như là một đống đố nát, xây dựng lại Nhị Trung mấy chục năm không dám lười biếng, cuối cùng cũng gây dựng được Nhị Trung hiện tại. Gắn với tâm huyết cả đời....”
Hà Viên Nguyệt nhìn Lý Trường Giang, nói: “Bây giờ, Lý Trường Giang kế nhiệm chức hiệu trưởng, có thái độ căn cù, phụng sự công ích, sau này Nhị Trung có ngươi gánh vác, ta cũng yên tâm rồi”
“Trường Giang nhất định noi theo lão hiệu trưởng, cúc cung tận tụy, cố gắng hết sức vì Nhị Trung!”
Lý Trường Giang đứng dậy, gần giống như là tuyên thệ nói: “Tuyệt đối không để Nhị Trung vì ta mà hổ thẹn!”
“Y bát của ta, có thể truyền cho Nhược Vân được.”
Hà Viên Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hồ Nhược Vân, nói: “Nếu như ta đi, Nhược Vân có thể kế thừa vị trí của ta ở Nhị Trung, thay ta chăm sóc tốt cho Nhị Trung”
“Vâng. Lão hiệu trưởng”
Hồ Nhược Vân khóc không thành tiếng.
“Phó hiệu trưởng Lưu, năm đó ngươi giúp đỡ ta ổn định Nhị Trung, bây giờ giúp Trường Giang quản lý Nhị Trung, có công rất lớn; sau này, vẫn mong phó hiệu trưởng Lưu sẽ giống như xưa, chớ quên ý niệm ban đầu.”
Phó hiệu trưởng Lưu tóc đã bạc điềm đạm đứng dậy, quầng mắt hơi ứng đỏ: “Vâng, lão hiệu trưởng”
“Trước mắt việc ta lo lắng nhất chính là các giáo chức nhân viên của Nhị Trung, những năm gần đây vậy mà lại bị Vụ Minh nhìn thấu, điều này vô cùng nhục nhã. Sau này, mọi người căn phải có trách nhiệm hơn về mặt tuyển dụng. Nếu lại có những người như vậy, chuyên quản lãnh đạo có thể trực tiếp đến cục Tỉnh Thuẫn tự thú rồi”
Hà Viên Nguyệt nói: “Những giáo chức nhân viên sau này, có thể xem xét chiêu mộ một phần từ các học sinh tốt nghiệp của Nhị Trung, trước sau gì cũng là những đứa con do chính tay mình đào tạo huấn luyện ra, có thể tin tưởng được”
“Vâng”
“Ta hy vọng, tất cả những học sinh đến Nhị Trung học, sẽ không một ai vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó. mà mất đi cơ hội đi học tập.”
Tất cả mọi người ngay ngắn đứng dậy: “Vâng!”
“Ta hy vọng, học sinh của Nhị Trung sau này, rong trường thảo luận, ngoài trường rèn luyện, thường xuyên đề phòng, còn phải tăng cường sức mạnh hơn nữa! Cố gắng hết sức để học sinh trước khi tốt nghiệp, có tính quyết đoán, có thể đạt đến tiêu chuẩn của chiến sĩ, cho dù là lên lớp cũng được, nghĩ học cũng được, tinh cách và kinh nghiệm chiến đấu, tất cả đều phải tới bến”
“Trong trường học gặp nhiều tàn khốc, đi ra ngoài mới có thể thành thạo hơn một chút. Giáo chức nhân viên, căn phải có tấm lòng từ mẫu ân căn dạy bảo học sinh, càng phải có sự nghiêm nghị của cha nghiêm. khắc dạy dỗ!”
“Vâng”
Nói đến đây Hà Viên Nguyệt nhầm mắt nhắm lại, thở liền mấy hơi, uống một ngụm trà sâm, mở mắt một cách mệt mỏi, nói: “Chuyện của Nhị Trung, nhắn nhủ đến đây thôi. Chư vị, hy vọng chớ phụ sự nhờ vả.”
“Nhất định tận tâm tận lực!”
Tất cả mọi người cùng nhau đứng dậy.
“Tiếp theo đây, là một vài công việc cá nhân của ta, một ít tiếc nuối, một ít chuyện chưa thực hiện được. Chư vị bất kể là vị nào có thời gian, hay là cơ duyên rùng hợp, cũng có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện, nếu như không có cũng không sao cả”
Hà Viên Nguyệt nhẹ nhà hàng nói.
Nhưng những người ở bên dưới lại ai nấy đều vểnh tai lên nghe.
Mọi người đều ý thức được, đây mới là nguyện vọng của lão hiệu trưởng.
Nhất định giúp nàng hoàn thành!
“Kiếp này của ta, đã từng có một nguyện vọng, chính là đặt chân đến đại lục Vu Minh, ở nơi đại lục Vu Minh xa xôi vung kiếm, cách mười bước giết một người, chẳng phải đi nghìn dặm! Chỉ tiếc là, tâm nguyên này quá lớn.... không có cách nào hoàn thành được, có thể nói đây là nuối tiếc lớn nhất của đời ta”
Mắt Hà Viên Nguyệt ngấn lệ: “Nhật Nguyệt quan mặc dù là cửa ải của nam nhi, nhưng lại là cửa phòng thủ. Không thể đột nhập vào nội địa Vu Minh giết địch, đây là nuối tiếc cả đời của Hà Viên Nguyệt ta!”
Tân Phương Dương đột nhiên nắm chặt nắm tay lại.
Hà Viên Nguyệt trầm lắng nói: “Khi đó, người hại ta không thể tu luyện, có ba kẻ thù lớn, trong đó có một người đã phải chịu tội, hai người còn lại, chạy trốn không tung tích....không thể tự tay trả đại thù, cũng là nổi tiếc cả đời Hà Viên Nguyệt ta!”
Tân Phương Dương hít một hơi sâu.
“Năm đó ta có một người huynh trưởng, cũng là tuyệt thế thiên kiêu, danh hiệu, Hà Ỷ Kiếm; hồi đó ở Nhật Nguyệt quan, Vu Minh dịch bệnh hoành hành, không có thuốc cứu chữa được; huynh trưởng của ta dẫn đầu ba trăm huynh đệ xông ra khỏi Nhật Nguyệt quan, thâm nhập Vu Minh, tìm kiếm thuốc giải độc, cuối cũng ba trăm người chỉ còn hơn mười người sống sót trở về; trong đó không có đại ca, theo lời tướng sĩ trở về nói, huynh trưởng mất tích ở đại lục Vu Minh, đến nay không biết sống chết ra sao”
“Huynh trưởng thân là niềm tự hào của gia tộc tộc ta, nam nhỉ nhiệt huyết, nhưng, sống không thể trở về quê hương, chết không thể trở về với đất mẹ, ta muốn đi tìm, nhưng lại bất lực. Đây là nuối tiếc cả đời Hà Viên Nguyệt ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất