Chương 427: Ta muốn hẹn hò
Trong lòng không khỏi càng nhộn nhạo hơn, cảm thấy khô hết cả cổ.
Vắt óc nghĩ ngợi: Hẹn hò... thì làm thế nào mới ổn nhỉ? Câu đầu tiên mình nên nói gì bây giờ?
Nghĩ mãi nghĩ mãi.
Vẫn chẳng có manh mối gì.
Nhưng không hiểu thì hỏi mới là thói quen tốt.
Không hiểu mà không hỏi thì coi như khỏi hiểu luôn.
Cho nên Tả Tiểu Đa rất là khiếm tốn học hỏi, nói: “Chị Tiểu Niệm nè, ngươi từng hẹn hò bao giờ chưa?”
Tả Tiểu Niệm bị câu nói này hố cho vố suýt nghẹt thổ, dừng bước quay đầu, ánh mắt có vẻ khó hiểu lại sắc bén:
“Ngươi có ý gì?”
Tả Tiểu Đa lấy dũng khí, phô ra vẻ mặt và tư thế mình tự cho là đẹp trai nhất, đáp: “Thật ra, ta cũng chưa hẹn hò bao giờ...“
Tả Tiểu Niệm: “???”
Trong lòng Tả Tiểu Đa thoáng bồn chồn: “Thật ra ta biết ngươi cũng chưa hẹn hò bao giờ.”
Tả Tiểu Niệm =.=: “Ngươi có ý gì? Rốt cuộc có ý gì hả?”
Tả Tiểu Đa thấy Tả Niệm Niệm có vẻ không được. vui, ánh mắt kia cứ như hung quang sắp bản ra tứ phía vậy, bỗng cảm thấy mình như quả bóng xì hơi, tự nhiên rụt cả vào, lầm bẩm nói: “Tối nay luyện kiếm hay luyện ám khí đấy?”
“????”
Nhất thời Tả Tiểu Niệm cũng ù ù cạc cạc, vô thức đặt tay lên trán Tả Tiểu Đa, buồn bực hỏi: “Đang yên đang lành ngươi lại làm sao đấy, ốm rồi à?”
- Tả Tiểu Đa chợt cảm thấy mình hèn quá, tự giận mình chẳng biết phấn đấu gì hết, nhưng lại không dám thay đổi, chỉ đành chọn tiếp tục rụt đầu, nhịn không được giận dữ, thở hổn hển nói: “Không phải bị ngươi đánh à?”
Không chỉ căm phẫn Tả Tiểu Niệm mà còn căm phẫn chính mình.
Tả Tiểu Đa! Sao ngươi lại kém cỏi như thế! Ngươi hèn gì mà hèn? Xông lên đi nào! Ôm nàng! Hôn nàng! Aaaaa mau lên...
Trong lòng không ngừng tự trách mắng mình, không ngừng giận dữ nhưng chân lại như mọc rễ, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
Tả Tiểu Niệm lại càng cảm thấy chắc tên này có bệnh thần kinh rồi, cả giận nói: “Đánh ngươi thì sao nào? Ngươi không phục à?”
Trái tim nhỏ của Tả Tiểu Đa chợt run rẩy, hèn mọn khép nép đáp: “Ta phục mà...”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, liếc hắn trắng cả mắt, ám chỉ rõ ràng hỏi: “Ngươi muốn hẹn hò à?”
“Khụ khụ..”
Tả Tiểu Đa ngạc nhiên phát hiện trọng tâm câu chuyện tự nhiên lại vòng trở về, vội vàng tiếp lời: “Thật ra cũng không phải đâu, ta chỉ cảm thấy là mình lớn thế này rồi mà còn chưa biết mùi hẹn hò bao giờ, thật là đáng tiếc quá...”
Đôi mắt Tả Tiểu Niệm híp lại đây nguy hiểm: “Ngươi muốn biết mùi hẹn hò là thế nào à? Phải không đấy?”
Tả Tiểu Đa gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy đúng vậy, ngươi xem bây giờ hoa tiền nguyệt hạ... đúng là thời điểm tốt để hẹn hò”
Ánh mắt Tả Tiểu Niệm lạnh giá: “Có mục tiêu rồi? Với... con gái nhà tổng đốc Vạn à?”
“Hể?”
Tả Tiểu Đa chẳng hiểu gì hết: “ Ngươi nói gì đấy? Sao lại con gái của tổng đóc Vạn, liên quan gì đến nàng đâu?”
Tả Tiểu Niệm mim cười dịu dàng, xen lẫn trong đó là một mùi vị cực kỳ nguy hiểm, nói: “Không sao đâu Cầu Đát, ở tuổi của ngươi nghĩ đến mấy thứ này cũng là chuyện thường tình. Nhưng nếu không muốn nghĩ, thật ra cũng rất đơn giản?”
“Không nghĩ? Sao lại không nghĩ?”
“Chỉ cần lượng tập luyện của ngươi đủ rồi thì sẽ không nghĩ nữa thôi”
Tả Tiểu Niệm nghiến răng nói: “Chờ huấn luyện đến mức ngươi chẳng biết gì, chẳng nghĩ được gì nữa... Mỏi người kiệt sức chỉ muốn ngủ, ngươi cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện vớ vẩn này nữa”
“Sắp đến rồi. Tối nay chúng ta luyện tập cho tốt, ngươi sẽ phát hiện ra suy nghĩ hẹn hò của ngươi lỗi thời thế nào, đường tu hành như chèo thuyền ngược dòng. Cái gọi là hoa tiền nguyệt hạ chỉ là dư thừa mà thôi”
Tả Tiểu Niệm lộ ra răng nanh, mỉm cười như ác ma.
Tả Tiểu Đa hốt hoảng nói: “Ý ta không phải như vậy, chị Niệm Niệm, ngươi thấy ta...
“Ta thấy ngươi vẫn thiếu đòn lắm, hay ta lại vất vả tí nhỉ?”
Tả Tiểu Ta ai oán nói: “Chị Niệm Niệm, thật ra ta muốn nói, ngươi thấy ta thế nào? Có phải rất đẹp trai không?”
Tả Tiểu Niệm cười nhạt: “Ta sẽ khiến ngươi trở nên đẹp trai hơn ngay lập tức, đẹp trai cực kỳ thê thảm luôn”
Một tay túm lấy Tả Tiểu Đa, đi như cưỡi mây vượt gió.
Tối hôm đó, Tả Tiểu Đa phải chịu sự ngược đãi trước nay chưa từng có.
Tiền vừa kiếm được không chỉ bị móc hết sạch mà đến cả một lần khen thưởng cũng không nhận được.
Cũng không có nổi nửa lần hợp lệ, toàn bộ quá trình đều không đạt chuẩn, không hợp lệ.
Bị phạt tiền đến chết đi sống lại, còn bị đối luyện quyền cước đến mức bầm dập cả mặt mũi, đối kiếm cũng bị đập cho đau buốt khắp người... Đúng là đẹp trai đến thê thảm luôn.
Tả Tiểu Niệm căm cành cây, giám sát như hung thăn. Chỉ căn thấy động tác sai một tí là sẽ lấy cành cây quật hẳn, không hề lưu tình.
Tả Tiểu Đa mang phụ trọng hai trăm cân, muốn làm động tác hoàn hảo đâu phải chuyện dễ dàng gì, đương nhiên là không ngừng ăn đòn.
“Hẹn hò... Ngươi muốn hẹn hò à...”
Tả Tiểu Niệm thầm nói: “Lại còn muốn biết mùi hẹn hò là gì... Hừ hừ hờ...”
“Nay còn đang định cho ngươi chút ngon ngọt, để ngươi cầm phần thưởng quay về... Giờ xem ra đấy là chuyện không cần thiết, hoàn toàn không căn thiết”
“Đối với người muốn hẹn hò như ngươi phải nhận bài học thích đáng”
Cuối cùng, đến 0 giờ.
Tả Tiểu Đa dang chân dang tay thành hình chữ đại nằm trên mặt đất, thở hổn hển.
Thật sự bị thao luyện đến mức cả người không còn sức lực động đậy nổi một ngón tay.
Tả Tiểu Niệm đi tới, từ trên cao nhìn xuống hắn. Sau đó ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Một không?”
“Mệt!”
Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt không ngừng thở dốc.
“Còn muốn hẹn hò không?”
“Không... không muốn”
Tả Tiểu Đa bị hỏi mà sợ run cả người. Không nén được tiếng thở dài trong lòng, mình đúng là hèn mọn, đều là tự chuốc phiền cả... Đây là ma nữ chứ gì nữa...
“Ừ.”
Tả Tiểu Niệm ngồi xuống bên cạnh hẳn, ung dung nói: “Sao lại đột nhiên muốn biết mùi hẹn hò thế?”
Tả Tiểu Đa ai oán nói: “Chẳng phải ta muốn hẹn hò với ngươi đó sao, ngươi không muốn thì thôi đi... Có cần phải đánh ta ác vậy không, sau này đánh chết ta cũng không thèm hẹn hò với ngươi nữa...”
Tả Tiểu Niệm nghe vậy ngẩn người ra, lát sau mới đỏ bừng cả mặt, như bị điện giật mà xoay người lại
“Ngươi nói gì?”
“Ta nói ta muốn hẹn hò với ngươi...”
Tả Tiểu Đa vừa phù mặt vừa sưng đầu, ai oán đến cực điểm: “Được rồi được rồi, coi như chỉnh ta xong rồi... Đúng là chẳng nghĩ được cái gì nữa, mất ráo rồi”
“Với... ta?”
Vắt óc nghĩ ngợi: Hẹn hò... thì làm thế nào mới ổn nhỉ? Câu đầu tiên mình nên nói gì bây giờ?
Nghĩ mãi nghĩ mãi.
Vẫn chẳng có manh mối gì.
Nhưng không hiểu thì hỏi mới là thói quen tốt.
Không hiểu mà không hỏi thì coi như khỏi hiểu luôn.
Cho nên Tả Tiểu Đa rất là khiếm tốn học hỏi, nói: “Chị Tiểu Niệm nè, ngươi từng hẹn hò bao giờ chưa?”
Tả Tiểu Niệm bị câu nói này hố cho vố suýt nghẹt thổ, dừng bước quay đầu, ánh mắt có vẻ khó hiểu lại sắc bén:
“Ngươi có ý gì?”
Tả Tiểu Đa lấy dũng khí, phô ra vẻ mặt và tư thế mình tự cho là đẹp trai nhất, đáp: “Thật ra, ta cũng chưa hẹn hò bao giờ...“
Tả Tiểu Niệm: “???”
Trong lòng Tả Tiểu Đa thoáng bồn chồn: “Thật ra ta biết ngươi cũng chưa hẹn hò bao giờ.”
Tả Tiểu Niệm =.=: “Ngươi có ý gì? Rốt cuộc có ý gì hả?”
Tả Tiểu Đa thấy Tả Niệm Niệm có vẻ không được. vui, ánh mắt kia cứ như hung quang sắp bản ra tứ phía vậy, bỗng cảm thấy mình như quả bóng xì hơi, tự nhiên rụt cả vào, lầm bẩm nói: “Tối nay luyện kiếm hay luyện ám khí đấy?”
“????”
Nhất thời Tả Tiểu Niệm cũng ù ù cạc cạc, vô thức đặt tay lên trán Tả Tiểu Đa, buồn bực hỏi: “Đang yên đang lành ngươi lại làm sao đấy, ốm rồi à?”
- Tả Tiểu Đa chợt cảm thấy mình hèn quá, tự giận mình chẳng biết phấn đấu gì hết, nhưng lại không dám thay đổi, chỉ đành chọn tiếp tục rụt đầu, nhịn không được giận dữ, thở hổn hển nói: “Không phải bị ngươi đánh à?”
Không chỉ căm phẫn Tả Tiểu Niệm mà còn căm phẫn chính mình.
Tả Tiểu Đa! Sao ngươi lại kém cỏi như thế! Ngươi hèn gì mà hèn? Xông lên đi nào! Ôm nàng! Hôn nàng! Aaaaa mau lên...
Trong lòng không ngừng tự trách mắng mình, không ngừng giận dữ nhưng chân lại như mọc rễ, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
Tả Tiểu Niệm lại càng cảm thấy chắc tên này có bệnh thần kinh rồi, cả giận nói: “Đánh ngươi thì sao nào? Ngươi không phục à?”
Trái tim nhỏ của Tả Tiểu Đa chợt run rẩy, hèn mọn khép nép đáp: “Ta phục mà...”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, liếc hắn trắng cả mắt, ám chỉ rõ ràng hỏi: “Ngươi muốn hẹn hò à?”
“Khụ khụ..”
Tả Tiểu Đa ngạc nhiên phát hiện trọng tâm câu chuyện tự nhiên lại vòng trở về, vội vàng tiếp lời: “Thật ra cũng không phải đâu, ta chỉ cảm thấy là mình lớn thế này rồi mà còn chưa biết mùi hẹn hò bao giờ, thật là đáng tiếc quá...”
Đôi mắt Tả Tiểu Niệm híp lại đây nguy hiểm: “Ngươi muốn biết mùi hẹn hò là thế nào à? Phải không đấy?”
Tả Tiểu Đa gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy đúng vậy, ngươi xem bây giờ hoa tiền nguyệt hạ... đúng là thời điểm tốt để hẹn hò”
Ánh mắt Tả Tiểu Niệm lạnh giá: “Có mục tiêu rồi? Với... con gái nhà tổng đốc Vạn à?”
“Hể?”
Tả Tiểu Đa chẳng hiểu gì hết: “ Ngươi nói gì đấy? Sao lại con gái của tổng đóc Vạn, liên quan gì đến nàng đâu?”
Tả Tiểu Niệm mim cười dịu dàng, xen lẫn trong đó là một mùi vị cực kỳ nguy hiểm, nói: “Không sao đâu Cầu Đát, ở tuổi của ngươi nghĩ đến mấy thứ này cũng là chuyện thường tình. Nhưng nếu không muốn nghĩ, thật ra cũng rất đơn giản?”
“Không nghĩ? Sao lại không nghĩ?”
“Chỉ cần lượng tập luyện của ngươi đủ rồi thì sẽ không nghĩ nữa thôi”
Tả Tiểu Niệm nghiến răng nói: “Chờ huấn luyện đến mức ngươi chẳng biết gì, chẳng nghĩ được gì nữa... Mỏi người kiệt sức chỉ muốn ngủ, ngươi cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện vớ vẩn này nữa”
“Sắp đến rồi. Tối nay chúng ta luyện tập cho tốt, ngươi sẽ phát hiện ra suy nghĩ hẹn hò của ngươi lỗi thời thế nào, đường tu hành như chèo thuyền ngược dòng. Cái gọi là hoa tiền nguyệt hạ chỉ là dư thừa mà thôi”
Tả Tiểu Niệm lộ ra răng nanh, mỉm cười như ác ma.
Tả Tiểu Đa hốt hoảng nói: “Ý ta không phải như vậy, chị Niệm Niệm, ngươi thấy ta...
“Ta thấy ngươi vẫn thiếu đòn lắm, hay ta lại vất vả tí nhỉ?”
Tả Tiểu Ta ai oán nói: “Chị Niệm Niệm, thật ra ta muốn nói, ngươi thấy ta thế nào? Có phải rất đẹp trai không?”
Tả Tiểu Niệm cười nhạt: “Ta sẽ khiến ngươi trở nên đẹp trai hơn ngay lập tức, đẹp trai cực kỳ thê thảm luôn”
Một tay túm lấy Tả Tiểu Đa, đi như cưỡi mây vượt gió.
Tối hôm đó, Tả Tiểu Đa phải chịu sự ngược đãi trước nay chưa từng có.
Tiền vừa kiếm được không chỉ bị móc hết sạch mà đến cả một lần khen thưởng cũng không nhận được.
Cũng không có nổi nửa lần hợp lệ, toàn bộ quá trình đều không đạt chuẩn, không hợp lệ.
Bị phạt tiền đến chết đi sống lại, còn bị đối luyện quyền cước đến mức bầm dập cả mặt mũi, đối kiếm cũng bị đập cho đau buốt khắp người... Đúng là đẹp trai đến thê thảm luôn.
Tả Tiểu Niệm căm cành cây, giám sát như hung thăn. Chỉ căn thấy động tác sai một tí là sẽ lấy cành cây quật hẳn, không hề lưu tình.
Tả Tiểu Đa mang phụ trọng hai trăm cân, muốn làm động tác hoàn hảo đâu phải chuyện dễ dàng gì, đương nhiên là không ngừng ăn đòn.
“Hẹn hò... Ngươi muốn hẹn hò à...”
Tả Tiểu Niệm thầm nói: “Lại còn muốn biết mùi hẹn hò là gì... Hừ hừ hờ...”
“Nay còn đang định cho ngươi chút ngon ngọt, để ngươi cầm phần thưởng quay về... Giờ xem ra đấy là chuyện không cần thiết, hoàn toàn không căn thiết”
“Đối với người muốn hẹn hò như ngươi phải nhận bài học thích đáng”
Cuối cùng, đến 0 giờ.
Tả Tiểu Đa dang chân dang tay thành hình chữ đại nằm trên mặt đất, thở hổn hển.
Thật sự bị thao luyện đến mức cả người không còn sức lực động đậy nổi một ngón tay.
Tả Tiểu Niệm đi tới, từ trên cao nhìn xuống hắn. Sau đó ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Một không?”
“Mệt!”
Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt không ngừng thở dốc.
“Còn muốn hẹn hò không?”
“Không... không muốn”
Tả Tiểu Đa bị hỏi mà sợ run cả người. Không nén được tiếng thở dài trong lòng, mình đúng là hèn mọn, đều là tự chuốc phiền cả... Đây là ma nữ chứ gì nữa...
“Ừ.”
Tả Tiểu Niệm ngồi xuống bên cạnh hẳn, ung dung nói: “Sao lại đột nhiên muốn biết mùi hẹn hò thế?”
Tả Tiểu Đa ai oán nói: “Chẳng phải ta muốn hẹn hò với ngươi đó sao, ngươi không muốn thì thôi đi... Có cần phải đánh ta ác vậy không, sau này đánh chết ta cũng không thèm hẹn hò với ngươi nữa...”
Tả Tiểu Niệm nghe vậy ngẩn người ra, lát sau mới đỏ bừng cả mặt, như bị điện giật mà xoay người lại
“Ngươi nói gì?”
“Ta nói ta muốn hẹn hò với ngươi...”
Tả Tiểu Đa vừa phù mặt vừa sưng đầu, ai oán đến cực điểm: “Được rồi được rồi, coi như chỉnh ta xong rồi... Đúng là chẳng nghĩ được cái gì nữa, mất ráo rồi”
“Với... ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất