Chương 11: Em có cam tâm không?
- Hân Nghiên, cậu biết gì chưa? Hôm qua cô Lâm đã cho Tố Như xem đoạn camera, chỉ trích cậu ta rất nhiều. Sau đó còn quyết định đình chỉ cậu ấy một tuần luôn đó. - Vừa bước đến cổng trường, Thu Nhã đã thuật lại toàn bộ cô chuyện cho Hân Nghiên nghe.
- Đáng đời, những kẻ như thế đáng bị phạt nặng. Không thì sau này lại kiếm chuyện ức hiếp người khác. - Giai Tuệ cũng tán thành với quyết định của cô Lâm.
Đôi mắt Hân Nghiên trở nên dao động, cô cảm thấy như thế thật sự quá nặng. Một tuần là quá dài:
- Các cậu vào lớp trước đi nhé. Mình đi gặp cô Lâm một lát.
Hân Nghiên chạy đến phòng giáo viên, xin phép được gặp cô Lâm. Cô thấy Hân Nghiên liền bước ra hỏi thăm:
- Em sao vậy? Tìm cô có việc gì?
- Em… Em muốn hỏi về chuyện của Tố Như ạ. Em nghĩ chuyện cũng qua lâu rồi. Hôm đó Tố Như cũng đã xin lỗi em rồi. Cô có thể cho bạn đến lớp không ạ? Em cảm thấy….
- Em thấy tội bạn sao? Nhưng những gì bạn gây ra cho em thật sự không hay lắm, em cam tâm sao? - Cô Lâm ngắt lời.
- Em vốn đã không còn nghĩ đến chuyện này nữa rồi ạ. Em cảm ơn cô và nhà trường đã bênh vực cho em, đòi lại công bằng cho em. Nhưng mà giờ các bạn cũng đã xoá hết bài đăng trên web trường, các bạn cũng không còn dèm pha em nữa. Nên em nghĩ Tố Như không cần phải bị phạt nặng như vậy đâu ạ.
- Thôi được rồi. Nếu em đã nói vậy thì cô sẽ liên hệ để ngày mai Tố Như được quay lại lớp. Đây là lần đầu tiên trường làm căng thẳng vấn đề này để làm gương cho các trường hợp khác. Em nhẹ dạ như vậy, sau này nếu lỡ như xảy ra trường hợp tương tự, trường sẽ không thể làm căng như bây giờ đâu.
- Dạ, em nghĩ kỹ rồi ạ. Ai cũng có sai lầm, em không muốn gây thêm nhiều chuyện đâu ạ.
Cô Lâm gật đầu đồng ý rồi nói Hân Nghiên quay về lớp học. Bạn bè trong lớp đều khiến tỏ ra không đồng tình với Hân Nghiên.
- Cậu làm như thế nếu lỡ như Tố Như quay lại tiếp tục ức hiếp cậu thì làm sao? Ít nhất phải dạy cậu ấy một bài học chứ. Cậu quá nhân từ rồi Hân Nghiên ạ.
- Không sao, chẳng phải tớ còn có hai cậu sao? Dù có chuyện gì đi nữa thì hai cậu cũng sẽ bảo vệ tớ mà, đúng không?
- Thiệt hết nói nổi cậu rồi đấy Hân Nghiên ạ.
- Thôi thôi, học bài đi. Chuẩn bị đến giờ kiểm tra rồi.
Dù là mọi chuyện đã được giải quyết xong nhưng Hân Nghiên và Hà Uy vẫn không nói chuyện lại với nhau. Hà Uy liếc mắt nhìn cô, gương mặt hôm nay bỗng trở nên vui vẻ hơn, tươi tắn hơn. Hà Uy cũng vui thầm trong lòng.
Thật ra, làm sao mà trường có thể biết hết những chuyện này chứ. Là Hà Uy đã mang mọi chuyện kể cho cô Lâm và thầy Vương. Khiến cho Tố Như nhận sai và mọi người đổi cách nhìn đối với Hân Nghiên.
Nhưng việc Hà Uy đứng sau âm thầm làm cho Hân Nghiên rất nhiều, nhưng cô lại giận mãi mà không chịu tha lỗi cho cậu. Hà Uy có chút không vui, nghĩ thầm nếu một ngày hoá giải hết mọi hiểu lầm, cậu sẽ phạt cô thật nặng nề.
Thầy Vương bước vào lớp, nhìn Hân Nghiên và Hà Uy rồi nhắc nhở:
- Mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi nhỉ? Bây giờ lo chăm chỉ học hành rồi còn thi cuối kỳ nữa đấy nhé. Bài kiểm tra vừa rồi cả lớp trưởng và lớp phó điểm đều không được như ý thầy mong muốn. Thầy không muốn nói nhiều, nhưng việc học mà sa sút thì thầy sẽ thẳng tay phạt đấy nhé.
Cả lớp nghe xong đều vô cùng sợ hãi. Đúng thật là thời gian qua cả Hân Nghiên và Hà Uy đều không chú tâm đến việc học. Nhưng mà từ hôm nay thì khác rồi, Hân Nghiên sẽ quay trở lại việc học của mình. Dù sao cô cũng chỉ mới đứng thứ hai, vị trí thứ nhất vẫn chưa đánh gục được Hà Uy. Cô không chịu.
- À, Hà Uy. Sắp đến trường tổ chức giải bóng rổ, em lên danh sách và tham gia tập luyện sớm nhé. Lớp chúng ta phải thật cố gắng, không chỉ học giỏi mà phải tham dành nhiều giải nhất trong các kỳ thi tài năng nữa. Biết không?
- Thầy đừng lo. Có Hà Uy ở đây, làm sao mà có thể trao giải nhất cho người khác được chứ?
- Được vậy thì tốt. Hân Nghiên em lên phòng giáo viên xem lịch thì đấu rồi về phổ biến lại cho cả lớp nhé. Các em nắm rõ lịch rồi đến cổ vũ cho các bạn nhé!
- Dạ.
Buổi học kết thúc, cả lớp đều đang rã rời thì đám con trai lại phấn khích:
- Này nói xem, lớp chúng ta nên mặc áo màu gì cho nổi nhất nhỉ? Xanh đỏ tím vàng, màu nào tớ cũng thích hết.
- Vậy khi nào chúng ta tập vậy? Hay là chiều mai luôn đi. Tớ thật sự háo hức đến ngày chúng ta dành chức vô địch đấy. Hà Uy, cậu thấy sao?
- Các cậu cứ bàn bạc đi, tớ thì sao cũng được. Đều rảnh cả.
- Đáng đời, những kẻ như thế đáng bị phạt nặng. Không thì sau này lại kiếm chuyện ức hiếp người khác. - Giai Tuệ cũng tán thành với quyết định của cô Lâm.
Đôi mắt Hân Nghiên trở nên dao động, cô cảm thấy như thế thật sự quá nặng. Một tuần là quá dài:
- Các cậu vào lớp trước đi nhé. Mình đi gặp cô Lâm một lát.
Hân Nghiên chạy đến phòng giáo viên, xin phép được gặp cô Lâm. Cô thấy Hân Nghiên liền bước ra hỏi thăm:
- Em sao vậy? Tìm cô có việc gì?
- Em… Em muốn hỏi về chuyện của Tố Như ạ. Em nghĩ chuyện cũng qua lâu rồi. Hôm đó Tố Như cũng đã xin lỗi em rồi. Cô có thể cho bạn đến lớp không ạ? Em cảm thấy….
- Em thấy tội bạn sao? Nhưng những gì bạn gây ra cho em thật sự không hay lắm, em cam tâm sao? - Cô Lâm ngắt lời.
- Em vốn đã không còn nghĩ đến chuyện này nữa rồi ạ. Em cảm ơn cô và nhà trường đã bênh vực cho em, đòi lại công bằng cho em. Nhưng mà giờ các bạn cũng đã xoá hết bài đăng trên web trường, các bạn cũng không còn dèm pha em nữa. Nên em nghĩ Tố Như không cần phải bị phạt nặng như vậy đâu ạ.
- Thôi được rồi. Nếu em đã nói vậy thì cô sẽ liên hệ để ngày mai Tố Như được quay lại lớp. Đây là lần đầu tiên trường làm căng thẳng vấn đề này để làm gương cho các trường hợp khác. Em nhẹ dạ như vậy, sau này nếu lỡ như xảy ra trường hợp tương tự, trường sẽ không thể làm căng như bây giờ đâu.
- Dạ, em nghĩ kỹ rồi ạ. Ai cũng có sai lầm, em không muốn gây thêm nhiều chuyện đâu ạ.
Cô Lâm gật đầu đồng ý rồi nói Hân Nghiên quay về lớp học. Bạn bè trong lớp đều khiến tỏ ra không đồng tình với Hân Nghiên.
- Cậu làm như thế nếu lỡ như Tố Như quay lại tiếp tục ức hiếp cậu thì làm sao? Ít nhất phải dạy cậu ấy một bài học chứ. Cậu quá nhân từ rồi Hân Nghiên ạ.
- Không sao, chẳng phải tớ còn có hai cậu sao? Dù có chuyện gì đi nữa thì hai cậu cũng sẽ bảo vệ tớ mà, đúng không?
- Thiệt hết nói nổi cậu rồi đấy Hân Nghiên ạ.
- Thôi thôi, học bài đi. Chuẩn bị đến giờ kiểm tra rồi.
Dù là mọi chuyện đã được giải quyết xong nhưng Hân Nghiên và Hà Uy vẫn không nói chuyện lại với nhau. Hà Uy liếc mắt nhìn cô, gương mặt hôm nay bỗng trở nên vui vẻ hơn, tươi tắn hơn. Hà Uy cũng vui thầm trong lòng.
Thật ra, làm sao mà trường có thể biết hết những chuyện này chứ. Là Hà Uy đã mang mọi chuyện kể cho cô Lâm và thầy Vương. Khiến cho Tố Như nhận sai và mọi người đổi cách nhìn đối với Hân Nghiên.
Nhưng việc Hà Uy đứng sau âm thầm làm cho Hân Nghiên rất nhiều, nhưng cô lại giận mãi mà không chịu tha lỗi cho cậu. Hà Uy có chút không vui, nghĩ thầm nếu một ngày hoá giải hết mọi hiểu lầm, cậu sẽ phạt cô thật nặng nề.
Thầy Vương bước vào lớp, nhìn Hân Nghiên và Hà Uy rồi nhắc nhở:
- Mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi nhỉ? Bây giờ lo chăm chỉ học hành rồi còn thi cuối kỳ nữa đấy nhé. Bài kiểm tra vừa rồi cả lớp trưởng và lớp phó điểm đều không được như ý thầy mong muốn. Thầy không muốn nói nhiều, nhưng việc học mà sa sút thì thầy sẽ thẳng tay phạt đấy nhé.
Cả lớp nghe xong đều vô cùng sợ hãi. Đúng thật là thời gian qua cả Hân Nghiên và Hà Uy đều không chú tâm đến việc học. Nhưng mà từ hôm nay thì khác rồi, Hân Nghiên sẽ quay trở lại việc học của mình. Dù sao cô cũng chỉ mới đứng thứ hai, vị trí thứ nhất vẫn chưa đánh gục được Hà Uy. Cô không chịu.
- À, Hà Uy. Sắp đến trường tổ chức giải bóng rổ, em lên danh sách và tham gia tập luyện sớm nhé. Lớp chúng ta phải thật cố gắng, không chỉ học giỏi mà phải tham dành nhiều giải nhất trong các kỳ thi tài năng nữa. Biết không?
- Thầy đừng lo. Có Hà Uy ở đây, làm sao mà có thể trao giải nhất cho người khác được chứ?
- Được vậy thì tốt. Hân Nghiên em lên phòng giáo viên xem lịch thì đấu rồi về phổ biến lại cho cả lớp nhé. Các em nắm rõ lịch rồi đến cổ vũ cho các bạn nhé!
- Dạ.
Buổi học kết thúc, cả lớp đều đang rã rời thì đám con trai lại phấn khích:
- Này nói xem, lớp chúng ta nên mặc áo màu gì cho nổi nhất nhỉ? Xanh đỏ tím vàng, màu nào tớ cũng thích hết.
- Vậy khi nào chúng ta tập vậy? Hay là chiều mai luôn đi. Tớ thật sự háo hức đến ngày chúng ta dành chức vô địch đấy. Hà Uy, cậu thấy sao?
- Các cậu cứ bàn bạc đi, tớ thì sao cũng được. Đều rảnh cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất