Chương 20: Nhận Lỗi 2
Kỳ Lãng cười như đang trêu tức: "Ông đây không muốn làm bẩn ga giường lúc tự xử, được chưa? Dọn dẹp phiền phức muốn chết."
"..."
Bạch Hòa lại nhìn Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch thoáng lúng túng, không còn lời nào để nói.
Đều là đàn ông con trai, vốn cũng ưa sạch sẽ nên Ngôn Dịch cũng biết dọn dẹp sau khi tự xử xong thực sự rất phiền phức.
"Giờ thì phá án xong rồi nhé.", Bạch Hòa bày ra dáng vẻ chị gái lớn trong nhà ngồi nghiêm túc nói: "A Nhất, em đánh Kỳ Lãng, em có muốn xin lỗi không?"
Ngôn Dịch mím chặt môi, trên trán nổi gân xanh.
Kỳ Lãng cười khinh miệt.
Ngôn Dịch cảm thấy mình không sai, nhẫn nhịn không giết Kỳ Lãng đã là phản ứng tốt lắm rồi.
Chuyện này không thể trông chờ vào hai từ "ngộ nhỡ" được, đề phòng một chút vẫn hơn, nói tóm lại là anh không sai.
"A Nhất.", vẻ mặt của Bạch Hòa càng trở nên nghiêm túc hơn: "Xin lỗi Kỳ Lãng."
Kỳ Lãng xoa xoa vết rách ở khóe miệng rồi ung dung ngồi xuống ghế sô pha: "Tiểu Bách Hợp, em trai cũng không cố ý, đừng trách em ấy, còn trẻ con nên bốc đồng là chuyện bình thường mà, lúc bằng tuổi em ấy tớ cũng..."
"Mẹ nó cậu chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi!", Ngôn Dịch nghe không quen kiểu nói chuyện giả vờ ngây thơ này của Kỳ Lãng nên giận dữ cắt ngang lời anh.
"A Nhất!", Bạch Hòa giận thật rồi, "Em mẹ nó với ai đấy! Ở nhà chưa từng nói bậy mà sao ra ngoài lại văng tục như thế? Ở trường em cũng nói chuyện kiểu đấy hả!"
Thấy Bạch Hòa tức giận, Ngôn Dịch lựa chọn xuống nước: "Xin lỗi Bạch Hòa."
"Chị là chị của em!"
Ngôn Dịch mím môi, có chết cũng không chịu gọi "chị".
Rốt cuộc thì Kỳ Lãng cũng nhận ra tâm tư của thằng nhóc này nên nhàn nhã ngồi trên ghế mà đổ thêm dầu vào lửa: "Tiểu Bách Hợp, cậu nghe câu này chưa, "năm sau em sẽ không gọi chị là chị nữa vì suy nghĩ của em có chút hoang đường rồi"."
Ngôn Dịch bị câu này làm cho bùng nổ, muốn xông qua đánh Kỳ Lãng nhưng Bạch Hòa đứng chắn trước mặt Kỳ Lãng rồi tức giận nói: "Ngôn Dịch, hôm nay em điên rồi, có phải ngay cả chị mà em cũng muốn đánh đúng không!"
Ngôn Dịch dừng lại ngay lập tức, con chó săn điên cuồng trong nháy mắt biến thành chú chó con nghe lời: "Tớ, không phải."
"Nếu còn không gọi chị là chị và cũng không nhận lỗi thì em rời khỏi đây ngay đi!"
Bạch Hòa thấy mình phải uốn nắn lại thói xấu của cậu em này, nếu không lúc đi học đại học không biết Ngôn Dịch sẽ xúc phạm bao nhiêu người.
Vốn dĩ Ngôn Dịch nhỏ tuổi hơn cô, mất bố mất mẹ nên phải đến sống nhờ ở nhà cô. Vì cứu Bạch Hòa nên bố Ngôn mới hy sinh, thế nên từ nhỏ đến giờ Bạch Hòa luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm và nghĩa vụ rất lớn với Ngôn Dịch.
Cô nhất định phải để Ngôn Dịch trưởng thành thật tốt, phải bảo vệ anh cả đời, tận mắt nhìn thấy anh hạnh phúc mới xứng đáng với ơn cứu mạng của bố anh.
Ngôn Dịch không muốn làm cô tức giận thêm nữa, khi tức giận tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ biến thành sự phiền phức đến chán ghét.
"..."
Bạch Hòa lại nhìn Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch thoáng lúng túng, không còn lời nào để nói.
Đều là đàn ông con trai, vốn cũng ưa sạch sẽ nên Ngôn Dịch cũng biết dọn dẹp sau khi tự xử xong thực sự rất phiền phức.
"Giờ thì phá án xong rồi nhé.", Bạch Hòa bày ra dáng vẻ chị gái lớn trong nhà ngồi nghiêm túc nói: "A Nhất, em đánh Kỳ Lãng, em có muốn xin lỗi không?"
Ngôn Dịch mím chặt môi, trên trán nổi gân xanh.
Kỳ Lãng cười khinh miệt.
Ngôn Dịch cảm thấy mình không sai, nhẫn nhịn không giết Kỳ Lãng đã là phản ứng tốt lắm rồi.
Chuyện này không thể trông chờ vào hai từ "ngộ nhỡ" được, đề phòng một chút vẫn hơn, nói tóm lại là anh không sai.
"A Nhất.", vẻ mặt của Bạch Hòa càng trở nên nghiêm túc hơn: "Xin lỗi Kỳ Lãng."
Kỳ Lãng xoa xoa vết rách ở khóe miệng rồi ung dung ngồi xuống ghế sô pha: "Tiểu Bách Hợp, em trai cũng không cố ý, đừng trách em ấy, còn trẻ con nên bốc đồng là chuyện bình thường mà, lúc bằng tuổi em ấy tớ cũng..."
"Mẹ nó cậu chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi!", Ngôn Dịch nghe không quen kiểu nói chuyện giả vờ ngây thơ này của Kỳ Lãng nên giận dữ cắt ngang lời anh.
"A Nhất!", Bạch Hòa giận thật rồi, "Em mẹ nó với ai đấy! Ở nhà chưa từng nói bậy mà sao ra ngoài lại văng tục như thế? Ở trường em cũng nói chuyện kiểu đấy hả!"
Thấy Bạch Hòa tức giận, Ngôn Dịch lựa chọn xuống nước: "Xin lỗi Bạch Hòa."
"Chị là chị của em!"
Ngôn Dịch mím môi, có chết cũng không chịu gọi "chị".
Rốt cuộc thì Kỳ Lãng cũng nhận ra tâm tư của thằng nhóc này nên nhàn nhã ngồi trên ghế mà đổ thêm dầu vào lửa: "Tiểu Bách Hợp, cậu nghe câu này chưa, "năm sau em sẽ không gọi chị là chị nữa vì suy nghĩ của em có chút hoang đường rồi"."
Ngôn Dịch bị câu này làm cho bùng nổ, muốn xông qua đánh Kỳ Lãng nhưng Bạch Hòa đứng chắn trước mặt Kỳ Lãng rồi tức giận nói: "Ngôn Dịch, hôm nay em điên rồi, có phải ngay cả chị mà em cũng muốn đánh đúng không!"
Ngôn Dịch dừng lại ngay lập tức, con chó săn điên cuồng trong nháy mắt biến thành chú chó con nghe lời: "Tớ, không phải."
"Nếu còn không gọi chị là chị và cũng không nhận lỗi thì em rời khỏi đây ngay đi!"
Bạch Hòa thấy mình phải uốn nắn lại thói xấu của cậu em này, nếu không lúc đi học đại học không biết Ngôn Dịch sẽ xúc phạm bao nhiêu người.
Vốn dĩ Ngôn Dịch nhỏ tuổi hơn cô, mất bố mất mẹ nên phải đến sống nhờ ở nhà cô. Vì cứu Bạch Hòa nên bố Ngôn mới hy sinh, thế nên từ nhỏ đến giờ Bạch Hòa luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm và nghĩa vụ rất lớn với Ngôn Dịch.
Cô nhất định phải để Ngôn Dịch trưởng thành thật tốt, phải bảo vệ anh cả đời, tận mắt nhìn thấy anh hạnh phúc mới xứng đáng với ơn cứu mạng của bố anh.
Ngôn Dịch không muốn làm cô tức giận thêm nữa, khi tức giận tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ biến thành sự phiền phức đến chán ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất