Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh
Chương 25: Cải Thiện Thể Chất
Anh hai Diệp trơn như trạch, vừa trốn vừa kêu oai oái, nói thẳng là ngày mai phải gặp một người rất quan trọng, muốn lấy ít trà, còn nói đưa trà cho hắn, hắn cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ Diệp đi tìm việc làm.
Cũng không biết câu nói kia có đả động đến bà Diệp hay không, cuối cùng bà đỏ mắt nhìn hắn một cái, hận rèn sắt không thành thép nói: "Trong nhà hiện tại sao còn lá trà gì nữa, chỉ có ngày hôm qua mẹ đi Tống gia em gái con cho trà hoa, vốn là cho ba con, ba con không uống, con có lấy không.”
Em gái?
Anh hai Diệp nhớ tới em gái, đáy lòng lại hận chủ nhiệm ủy ban cách mạng đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không để ý đến chuyện của cha hắn nữa, hắn còn phải cầm lá trà đi tìm người bạn kia hỗ trợ, trước tiên phải chặt đứt suy nghĩ của chủ nhiệm ủy ban cách mạng kia.
*
Tuyết tan chảy, bắt đầu vào mùa xuân, thời tiết trở nên rõ ràng hơn.
Hoạt động đào kênh mương của thôn Tống gia cũng dần dần đi vào quỹ đạo, các nốt phát ban trên người Diệp Mạn Tinh cũng gần như tốt hơn.
Hôm nay, thứ bảy, trời trong xanh nắng âm, thời tiết sáng sủa, là ngày đặc biệt thích hợp để trở về nhà mẹ đẻ lại mặt, mẹ Tống vốn đã đồng ý cùng Diệp Mạn Tinh về nhà lại mặt, hôm nay lại phải đi xử lý chuyện một phụ nữ bị bạo hành gia đình.
Bà không đi được, lại cảm thấy áy náy với con dâu, không thể kéo dài thời gian thêm nữa, mẹ Tống lập tức thu dọn đồ đạc về nhà lại mặt cho con dâu.
Đầu năm nay lương thực, vải, đều rất trân quý, mang lương thực thô về nhà mẹ đẻ sẽ không ra bộ dạng gì, mẹ Tống chuẩn bị hai cuộn vải, hai mươi quả trứng gà, một túi bột mì trắng, còn đưa thêm 100 đồng tiền lì xì.
Vốn còn muốn gói thêm một lon sữa bột, nhưng gần đây con dâu được ăn gạo và bột mì tinh trong nhà, nên bà đã đưa lon sữa bột ra cho mấy đứa cháu uống, tránh những người khác nói lung tung.
Cha Diệp đẩy một cái kia, để cha Tống tránh bị liệt, Tống gia có cảm ơn không?
Tống gia tương nhiên cảm tạ.
Diệp Mạn Tinh lúc ấy bị bức đến cùng đường, cuối cùng cứng rắn ép gả vào Tống gia, cha Tống và Tống lão gia tử không biết tình huống nhà họ Diệp sao? Không biết tình huống của Diệp Mạn Tinh sao?
Đương nhiên là biết.
Hơn nữa còn rất rõ ràng, nhưng vẫn đáp ứng, chính vì muốn báo ân.
Trong nhà ai không biết là sẽ thiệt thòi cho Tống Văn Cảnh, nhưng có thể làm sao bây giờ? Cô gái cứng rắn nói không gả vào Tống gia, sẽ lập tức đi chết một lần nữa.
Cũng không thể để cha Diệp cứu cha Tống, rồi lại trơ mắt nhìn con gái người ta đi chết chứ?
Tống gia cũng không phải là người không sáng suốt, cũng không thể bắt con cháu trả ân thay cho trưởng bối, lúc ấy chỉ đành lui một bước, nói để Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh làm đối tượng trước đã.
Nếu như cô có thể làm cho Tống Văn Cảnh không chán ghét mình, hai người có duyên thì kết hôn.
Hiển nhiên, Diệp Mạn Tinh đã không có quan hệ tốt với Tống Văn Cảnh, cuối cùng mới liều mạng lén lút bỏ thuốc.
Không ai nghĩ được Diệp Mạn Tinh sẽ thành công.
Ai biết được, cuối cùng Tống Văn Cảnh không biết vì nguyên nhân gì, lại ngoài ý muốn cùng phòng với cô.
Mẹ Tống lo lắng nhất là con trai sẽ bùng nổ, nhưng không nghĩ tới trước khi con trai rời đi, còn đặc biệt nhờ bà chuẩn bị nước nóng cho con dâu, con trai tuổi không nhỏ, thật vất vả mới thông suốt nói bà chiếu cố con dâu.
Bà làm mẹ, đương nhiên là phải chăm sóc con dâu thật tốt, lo lắng con dâu về nhà không an toàn, nên đã dặn dò: "Tinh Tinh, hôm nay mẹ không thể cùng con trở về, nhưng một mình con đi không an toàn, để Văn Lâm đi theo con phòng ngừa vạn nhất.”
Tống Văn Lâm vừa dẫn cháu gái ra ngoài bắn súng cao su trở về:...? "Mẹ... Chị dâu trở về nhà lại mặt, mẹ nói con đi theo, còn ra thể thống gì nữa?”
Tống Văn Lâm ngẩn ra:...? Mẹ hắn không điên chứ.
Diệp Mạn Tinh cũng có chút ngẩn người: ...? "Mẹ, con đi một mình cũng được."
Mẹ Tống căn bản không nghe hai người, cầm gậy muốn đánh con trai út: "Nói cái gì vậy? Nói con mang theo cháu trai cháu gái đưa chị dâu con đến cửa nhà, đến lúc hết giờ, con lại mang theo cháu trai cháu gái đi đón chị dâu con trở về.”
Tống Văn Lâm: "Mẹ... Con có thực sự là con ruột của mẹ không?”
***
Lại nói bên này, Tống Văn Cảnh thực hiện nhiệm vụ lại bị thương, vốn lần trước hắn đã bị thương trên chiến trường, lần này cũng bị thương, chắc sẽ rất nghiêm trọng.
Sau khi quân y kiểm tra xong, lại tấm tắc khen ngợi: "Vết thương lần trước của cậu không bị ảnh hưởng, lần này tuy rằng bị thương, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều.”
“Phải cảm tạ vết thương lần trước của cậu khôi phục tốt, nói đi, cậu về quê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhanh khỏi như vậy?”
Tống Văn Cảnh bỗng nhiên trầm mặc: "...” Vết thương của anh khỏi rất nhanh, chẳng lẽ thật sự vì đã cùng phòng với cô vợ nhỏ?
Quân y ngay từ đầu đã nói qua một lần, anh cũng không coi trọng, cho đến lần này anh đi làm nhiệm vụ, cảm giác được thể chất của mình hình như còn tốt hơn.
Điều này làm cho anh không thể không nhớ đến hương thơm hoa đào đêm đó với vợ nhỏ của mình.
Cũng không biết câu nói kia có đả động đến bà Diệp hay không, cuối cùng bà đỏ mắt nhìn hắn một cái, hận rèn sắt không thành thép nói: "Trong nhà hiện tại sao còn lá trà gì nữa, chỉ có ngày hôm qua mẹ đi Tống gia em gái con cho trà hoa, vốn là cho ba con, ba con không uống, con có lấy không.”
Em gái?
Anh hai Diệp nhớ tới em gái, đáy lòng lại hận chủ nhiệm ủy ban cách mạng đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không để ý đến chuyện của cha hắn nữa, hắn còn phải cầm lá trà đi tìm người bạn kia hỗ trợ, trước tiên phải chặt đứt suy nghĩ của chủ nhiệm ủy ban cách mạng kia.
*
Tuyết tan chảy, bắt đầu vào mùa xuân, thời tiết trở nên rõ ràng hơn.
Hoạt động đào kênh mương của thôn Tống gia cũng dần dần đi vào quỹ đạo, các nốt phát ban trên người Diệp Mạn Tinh cũng gần như tốt hơn.
Hôm nay, thứ bảy, trời trong xanh nắng âm, thời tiết sáng sủa, là ngày đặc biệt thích hợp để trở về nhà mẹ đẻ lại mặt, mẹ Tống vốn đã đồng ý cùng Diệp Mạn Tinh về nhà lại mặt, hôm nay lại phải đi xử lý chuyện một phụ nữ bị bạo hành gia đình.
Bà không đi được, lại cảm thấy áy náy với con dâu, không thể kéo dài thời gian thêm nữa, mẹ Tống lập tức thu dọn đồ đạc về nhà lại mặt cho con dâu.
Đầu năm nay lương thực, vải, đều rất trân quý, mang lương thực thô về nhà mẹ đẻ sẽ không ra bộ dạng gì, mẹ Tống chuẩn bị hai cuộn vải, hai mươi quả trứng gà, một túi bột mì trắng, còn đưa thêm 100 đồng tiền lì xì.
Vốn còn muốn gói thêm một lon sữa bột, nhưng gần đây con dâu được ăn gạo và bột mì tinh trong nhà, nên bà đã đưa lon sữa bột ra cho mấy đứa cháu uống, tránh những người khác nói lung tung.
Cha Diệp đẩy một cái kia, để cha Tống tránh bị liệt, Tống gia có cảm ơn không?
Tống gia tương nhiên cảm tạ.
Diệp Mạn Tinh lúc ấy bị bức đến cùng đường, cuối cùng cứng rắn ép gả vào Tống gia, cha Tống và Tống lão gia tử không biết tình huống nhà họ Diệp sao? Không biết tình huống của Diệp Mạn Tinh sao?
Đương nhiên là biết.
Hơn nữa còn rất rõ ràng, nhưng vẫn đáp ứng, chính vì muốn báo ân.
Trong nhà ai không biết là sẽ thiệt thòi cho Tống Văn Cảnh, nhưng có thể làm sao bây giờ? Cô gái cứng rắn nói không gả vào Tống gia, sẽ lập tức đi chết một lần nữa.
Cũng không thể để cha Diệp cứu cha Tống, rồi lại trơ mắt nhìn con gái người ta đi chết chứ?
Tống gia cũng không phải là người không sáng suốt, cũng không thể bắt con cháu trả ân thay cho trưởng bối, lúc ấy chỉ đành lui một bước, nói để Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh làm đối tượng trước đã.
Nếu như cô có thể làm cho Tống Văn Cảnh không chán ghét mình, hai người có duyên thì kết hôn.
Hiển nhiên, Diệp Mạn Tinh đã không có quan hệ tốt với Tống Văn Cảnh, cuối cùng mới liều mạng lén lút bỏ thuốc.
Không ai nghĩ được Diệp Mạn Tinh sẽ thành công.
Ai biết được, cuối cùng Tống Văn Cảnh không biết vì nguyên nhân gì, lại ngoài ý muốn cùng phòng với cô.
Mẹ Tống lo lắng nhất là con trai sẽ bùng nổ, nhưng không nghĩ tới trước khi con trai rời đi, còn đặc biệt nhờ bà chuẩn bị nước nóng cho con dâu, con trai tuổi không nhỏ, thật vất vả mới thông suốt nói bà chiếu cố con dâu.
Bà làm mẹ, đương nhiên là phải chăm sóc con dâu thật tốt, lo lắng con dâu về nhà không an toàn, nên đã dặn dò: "Tinh Tinh, hôm nay mẹ không thể cùng con trở về, nhưng một mình con đi không an toàn, để Văn Lâm đi theo con phòng ngừa vạn nhất.”
Tống Văn Lâm vừa dẫn cháu gái ra ngoài bắn súng cao su trở về:...? "Mẹ... Chị dâu trở về nhà lại mặt, mẹ nói con đi theo, còn ra thể thống gì nữa?”
Tống Văn Lâm ngẩn ra:...? Mẹ hắn không điên chứ.
Diệp Mạn Tinh cũng có chút ngẩn người: ...? "Mẹ, con đi một mình cũng được."
Mẹ Tống căn bản không nghe hai người, cầm gậy muốn đánh con trai út: "Nói cái gì vậy? Nói con mang theo cháu trai cháu gái đưa chị dâu con đến cửa nhà, đến lúc hết giờ, con lại mang theo cháu trai cháu gái đi đón chị dâu con trở về.”
Tống Văn Lâm: "Mẹ... Con có thực sự là con ruột của mẹ không?”
***
Lại nói bên này, Tống Văn Cảnh thực hiện nhiệm vụ lại bị thương, vốn lần trước hắn đã bị thương trên chiến trường, lần này cũng bị thương, chắc sẽ rất nghiêm trọng.
Sau khi quân y kiểm tra xong, lại tấm tắc khen ngợi: "Vết thương lần trước của cậu không bị ảnh hưởng, lần này tuy rằng bị thương, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều.”
“Phải cảm tạ vết thương lần trước của cậu khôi phục tốt, nói đi, cậu về quê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhanh khỏi như vậy?”
Tống Văn Cảnh bỗng nhiên trầm mặc: "...” Vết thương của anh khỏi rất nhanh, chẳng lẽ thật sự vì đã cùng phòng với cô vợ nhỏ?
Quân y ngay từ đầu đã nói qua một lần, anh cũng không coi trọng, cho đến lần này anh đi làm nhiệm vụ, cảm giác được thể chất của mình hình như còn tốt hơn.
Điều này làm cho anh không thể không nhớ đến hương thơm hoa đào đêm đó với vợ nhỏ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất