Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh
Chương 26: Không Biết Nguyên Nhân
Tống Văn Cảnh tiếp nhận sự giáo dục của đảng và nhà nước, thân mật có thể làm cho thể chất trở nên tốt hơn sao?
Điều này có phù hợp với khoa học không?
Nghĩ đến đây, đôi chân dài của Tống Văn Cảnh đã cố định thật sâu trên mặt đất... Rốt cuộc là vì cái gì?
Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy có gì đó vượt quá sự khống chế của bản thân:...? Là bởi vì thân thể anh thích thân thể của cô ấy, cho nên sinh ra một loại phản ứng hóa học nào đó, hoặc là trong lòng đạt được một loại thỏa mãn nào đó?
Đôi môi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt thâm thúy ngưng tụ, ngược lại làm cho Tống Văn Cảnh càng thêm vẻ cấm dục cao lãnh.
Cánh tay mạnh mẽ cơ bắp căng chặt, Tống Văn Cảnh loại bỏ suy nghĩ đó trong đầu, đáy lòng bỗng nhiên toát ra một ý niệm…cô vợ nhỏ trong nhà ăn không ngon mặc không tốt, anh nên xuất viện tìm lãnh đạo và chiến hữu, xem làm sao để đổi thêm cho cô ấy một ít phiếu lương thực tinh?
*
Thôn Tống gia, mùa xuân vạn vật hồi sinh, bông liễu theo gió tung bay, khắp nơi đều xanh tốt.
Cũng không biết là bởi vì mùa xuân vạn vật hồi sinh, lại đến mùa kết giao của động thực vật, hay là do hoa đòa tinh muốn phát tình, mấy ngày nay Hoa Đào Tinh luôn cảm thấy thân thể có chút không thích hợp.
Cô có chút không khống chế được bản thân, nhiệt độ cơ thể cao hơn không ít.
Trong ngực cũng luôn cảm thấy có một chút xao động, có cảm xúc gì đó muốn được phát tiết.
Thân thể hoa đào tinh có thể phát động hương hoa đào, tác dụng thúc tình, nói một cách tương đối, thì tinh chất hoa đào có thể gợi lên một cách tự nhiên mặt thiện ý của nhân tính con người, còn có thể tinh lọc hoàn cảnh tràn ngập lệ khí.
Bởi vì lực công kích của hoa đào tinh không mạnh, cho nên trong tiến hóa sinh tồn, tất nhiên cũng tiến hóa ra tính cách thích hợp để sinh tồn…trắng ăn đen.
Nhưng Diệp Mạn Tinh cảm thấy không đúng, tâm tình cô không đúng, có thứ gì đó đụng vào ngực như muốn xông ra.
Gần đây cô ăn rất ngon ngủ kỹ, nhưng luôn cảm thấy tim mình đập thình thịch, cảnh báo nguy hiểm tự nhiên của hoa đào tinh càng kéo cao.
Cảm xúc này thể hiện ở chỗ, thời gian gần đây cô rất thiếu kiên nhẫn.
Nghe người khác nói chuyện, cũng đặc biệt thiếu kiên nhẫn.
Lúc đi đến cửa thôn đụng phải mấy người thích tỏ ra tài trí hơn người, nhảy ra tìm cảm giác tồn tại như Giang Hồng Tiếu, sau khi nói cho cô ta một trận, cuối cùng cô cũng phát hiện cảm xúc của mình có gì đó không đúng.
Bởi vì lo lắng cho cô, mẹ chồng cứng rắn nói chú em chồng cùng cháu trai cháu gái phòng hai đưa cô về nhà lại mặt, dọc theo đường đi, Diệp Mạn Tinh thậm chí còn không kiên nhẫn đến mức muốn mắng Tống Văn Lâm.
Nhưng người ta một tay phải nắm cháu trai cháu gái, còn phải xách giỏ trúc đựng trứng gà và mì cho cô.
Mà bản thân cô thì thoải mái rồi, cũng chỉ có hai miếng vải, cùng phong bì 100 đồng.
Đổi lại mà suy nghĩ, nếu cô là chú em chồng bị coi là trâu ngựa mà dùng như vậy, còn bị mắng, chỉ sợ tâm tư muốn chém chết cô cũng có rồi.
Thôn Tống gia và thôn Diệp gia của nguyên thân, cùng thuộc một công xã nhưng là hai đại đội khác nhau, ở giữa còn cách một đại đội, ngồi xe trâu đi qua cũng mất nửa giờ.
Dọc theo đường đi, xe trâu ọp ẹp đi trên con đường đá trên núi, dọc theo đường đi đều là chú em Tống Văn Lâm cùng chú năm Đại Sơn đánh xe trâu, không lâu sau đã dừng ở cổng thôn Diệp gia.
Tống Văn Lâm trong lòng thầm thề tuyệt đối không dễ dàng cưới vợ. Cưới vợ thực sự quá rắc rối: "Chị dâu, chiều nay em đến đón chị, hay là chiều mai đến?"
"Cũng đã tới rồi, đi vào trong uống một ngụm nước đi."
Đánh chết Tống Văn Lâm cũng không vào, bà Diệp đanh đá háo thắng, hắn nhìn thấy lập tức đau đầu.
Nhưng vì sợ chị dâu nhà mình chịu thiệt, Tống Văn Lâm luôn chờ ở hậu viện Diệp gia, bảo đảm chị dâu không chịu thiệt mới trở về.
Dù sao người đánh xe trâu cũng là người quen, chờ thêm một chút không sao.
*
Nhà họ Diệp, Diệp Mạn Tinh về sớm, người trong nhà ngoại trừ anh hai Diệp ra, còn lại đều ở đây.
Cô mang theo một giỏ tre, trên cùng là hai miếng vải tốt, thật sự là vải rất tốt. Ngoài ra còn có bột mì tinh, và một trăm đồng trong tay, nghiêm túc mà nói lễ đã rất dày rồi.
"Mẹ, con về rồi."
Người cô còn chưa tới, giọng đã đến trước, bên trong còn chưa lên tiếng, đã thấy hai cái đầu củ cải nhỏ mặc áo bông nhỏ đi ra trước, lăn một cái đã bay về phía cô: "Cô út."
"Tráng Tráng, Nữu Nữu."
Diệp Mạn Tinh buông giỏ trúc xuống, tránh hai đầu củ cải nhỏ đụng lên, lấy ra một nắm kẹo hoa quả cho hai đứa nhóc, nhéo mỗi đứa một cái, lúc này mới hỏi: "Ông bà đâu?"
“Bà nội đang nấu thuốc, ông nội ở trong phòng, chú hai sáng sớm đã ra ngoài."
Nữu Nữu giữ chặt tay cô út, giọng nói mềm nhũn: "Cô út, sao giờ cô út mới trở về, chúng cháu rất nhớ cô út.”
Bầu không khí ở Diệp gia thật sự không tốt, Nữu Nữu và Tráng Tráng nhìn thấy cô út thật sự rất vui vẻ, bọn nhỏ mẫn cảm, tất nhiên thích tới gần người làm cho bọn chúng thoải mái.
"Miệng thật ngọt."
Diệp Mạn Tinh cũng cảm thấy kỳ quái, đại khái là chịu ảnh hưởng của nguyên thân, nên rất thân thiết với hai đứa trẻ, nghe vậy lại nhéo bím tóc sừng dê trên đầu Nữu Nữu, cười một tay dắt một đứa vào phòng.
Trong phòng bà Diệp bị ông Diệp nói đang cực kỳ khó chịu, nhìn thấy con gái trở về, nhìn sau lưng con bé không có người, sắc mặt lại càng không tốt: "Tống gia bọn họ không ai cùng con trở về lại mặt?”
Mẹ Diệp một hơi bị ngăn lại, đáy lòng nghẹn khuất đến hoảng. Bà cả đời hiếu thắng đã quen, làm sao chịu được con gái của mình không chịu tranh dành bị lạnh nhạt như vậy?
Hoa Đào Tinh gần đây tâm tình không đúng, căn bản không có tâm tư để ý đến cảm xúc của mẹ Diệp, ngay cả cậu em chồng cô còn muốn mắng, huống chi là mẹ Diệp?
Diệp Mạn Tinh đưa giỏ trúc và phong bì cho mẹ Diệp: "Mẹ, như vậy là được rồi, mẹ cũng biết Văn Cảnh không có ở nhà.”
Mẹ Diệp hoàn toàn bị nghẹn một trận, tức giận đến muốn nhồi máu cơ tim, thiếu chút nữa không tiếp được giỏ trúc.
"Mẹ, mẹ thấy rõ rồi chứ, bên trong có 20 quả trứng gà.” Diệp Mạn Tinh dường như có cảm xúc gì đó muốn bộc phát, cô biết chính mình không đúng nhưng lại không thể tìm ra nguyên nhân.
Điều này có phù hợp với khoa học không?
Nghĩ đến đây, đôi chân dài của Tống Văn Cảnh đã cố định thật sâu trên mặt đất... Rốt cuộc là vì cái gì?
Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy có gì đó vượt quá sự khống chế của bản thân:...? Là bởi vì thân thể anh thích thân thể của cô ấy, cho nên sinh ra một loại phản ứng hóa học nào đó, hoặc là trong lòng đạt được một loại thỏa mãn nào đó?
Đôi môi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt thâm thúy ngưng tụ, ngược lại làm cho Tống Văn Cảnh càng thêm vẻ cấm dục cao lãnh.
Cánh tay mạnh mẽ cơ bắp căng chặt, Tống Văn Cảnh loại bỏ suy nghĩ đó trong đầu, đáy lòng bỗng nhiên toát ra một ý niệm…cô vợ nhỏ trong nhà ăn không ngon mặc không tốt, anh nên xuất viện tìm lãnh đạo và chiến hữu, xem làm sao để đổi thêm cho cô ấy một ít phiếu lương thực tinh?
*
Thôn Tống gia, mùa xuân vạn vật hồi sinh, bông liễu theo gió tung bay, khắp nơi đều xanh tốt.
Cũng không biết là bởi vì mùa xuân vạn vật hồi sinh, lại đến mùa kết giao của động thực vật, hay là do hoa đòa tinh muốn phát tình, mấy ngày nay Hoa Đào Tinh luôn cảm thấy thân thể có chút không thích hợp.
Cô có chút không khống chế được bản thân, nhiệt độ cơ thể cao hơn không ít.
Trong ngực cũng luôn cảm thấy có một chút xao động, có cảm xúc gì đó muốn được phát tiết.
Thân thể hoa đào tinh có thể phát động hương hoa đào, tác dụng thúc tình, nói một cách tương đối, thì tinh chất hoa đào có thể gợi lên một cách tự nhiên mặt thiện ý của nhân tính con người, còn có thể tinh lọc hoàn cảnh tràn ngập lệ khí.
Bởi vì lực công kích của hoa đào tinh không mạnh, cho nên trong tiến hóa sinh tồn, tất nhiên cũng tiến hóa ra tính cách thích hợp để sinh tồn…trắng ăn đen.
Nhưng Diệp Mạn Tinh cảm thấy không đúng, tâm tình cô không đúng, có thứ gì đó đụng vào ngực như muốn xông ra.
Gần đây cô ăn rất ngon ngủ kỹ, nhưng luôn cảm thấy tim mình đập thình thịch, cảnh báo nguy hiểm tự nhiên của hoa đào tinh càng kéo cao.
Cảm xúc này thể hiện ở chỗ, thời gian gần đây cô rất thiếu kiên nhẫn.
Nghe người khác nói chuyện, cũng đặc biệt thiếu kiên nhẫn.
Lúc đi đến cửa thôn đụng phải mấy người thích tỏ ra tài trí hơn người, nhảy ra tìm cảm giác tồn tại như Giang Hồng Tiếu, sau khi nói cho cô ta một trận, cuối cùng cô cũng phát hiện cảm xúc của mình có gì đó không đúng.
Bởi vì lo lắng cho cô, mẹ chồng cứng rắn nói chú em chồng cùng cháu trai cháu gái phòng hai đưa cô về nhà lại mặt, dọc theo đường đi, Diệp Mạn Tinh thậm chí còn không kiên nhẫn đến mức muốn mắng Tống Văn Lâm.
Nhưng người ta một tay phải nắm cháu trai cháu gái, còn phải xách giỏ trúc đựng trứng gà và mì cho cô.
Mà bản thân cô thì thoải mái rồi, cũng chỉ có hai miếng vải, cùng phong bì 100 đồng.
Đổi lại mà suy nghĩ, nếu cô là chú em chồng bị coi là trâu ngựa mà dùng như vậy, còn bị mắng, chỉ sợ tâm tư muốn chém chết cô cũng có rồi.
Thôn Tống gia và thôn Diệp gia của nguyên thân, cùng thuộc một công xã nhưng là hai đại đội khác nhau, ở giữa còn cách một đại đội, ngồi xe trâu đi qua cũng mất nửa giờ.
Dọc theo đường đi, xe trâu ọp ẹp đi trên con đường đá trên núi, dọc theo đường đi đều là chú em Tống Văn Lâm cùng chú năm Đại Sơn đánh xe trâu, không lâu sau đã dừng ở cổng thôn Diệp gia.
Tống Văn Lâm trong lòng thầm thề tuyệt đối không dễ dàng cưới vợ. Cưới vợ thực sự quá rắc rối: "Chị dâu, chiều nay em đến đón chị, hay là chiều mai đến?"
"Cũng đã tới rồi, đi vào trong uống một ngụm nước đi."
Đánh chết Tống Văn Lâm cũng không vào, bà Diệp đanh đá háo thắng, hắn nhìn thấy lập tức đau đầu.
Nhưng vì sợ chị dâu nhà mình chịu thiệt, Tống Văn Lâm luôn chờ ở hậu viện Diệp gia, bảo đảm chị dâu không chịu thiệt mới trở về.
Dù sao người đánh xe trâu cũng là người quen, chờ thêm một chút không sao.
*
Nhà họ Diệp, Diệp Mạn Tinh về sớm, người trong nhà ngoại trừ anh hai Diệp ra, còn lại đều ở đây.
Cô mang theo một giỏ tre, trên cùng là hai miếng vải tốt, thật sự là vải rất tốt. Ngoài ra còn có bột mì tinh, và một trăm đồng trong tay, nghiêm túc mà nói lễ đã rất dày rồi.
"Mẹ, con về rồi."
Người cô còn chưa tới, giọng đã đến trước, bên trong còn chưa lên tiếng, đã thấy hai cái đầu củ cải nhỏ mặc áo bông nhỏ đi ra trước, lăn một cái đã bay về phía cô: "Cô út."
"Tráng Tráng, Nữu Nữu."
Diệp Mạn Tinh buông giỏ trúc xuống, tránh hai đầu củ cải nhỏ đụng lên, lấy ra một nắm kẹo hoa quả cho hai đứa nhóc, nhéo mỗi đứa một cái, lúc này mới hỏi: "Ông bà đâu?"
“Bà nội đang nấu thuốc, ông nội ở trong phòng, chú hai sáng sớm đã ra ngoài."
Nữu Nữu giữ chặt tay cô út, giọng nói mềm nhũn: "Cô út, sao giờ cô út mới trở về, chúng cháu rất nhớ cô út.”
Bầu không khí ở Diệp gia thật sự không tốt, Nữu Nữu và Tráng Tráng nhìn thấy cô út thật sự rất vui vẻ, bọn nhỏ mẫn cảm, tất nhiên thích tới gần người làm cho bọn chúng thoải mái.
"Miệng thật ngọt."
Diệp Mạn Tinh cũng cảm thấy kỳ quái, đại khái là chịu ảnh hưởng của nguyên thân, nên rất thân thiết với hai đứa trẻ, nghe vậy lại nhéo bím tóc sừng dê trên đầu Nữu Nữu, cười một tay dắt một đứa vào phòng.
Trong phòng bà Diệp bị ông Diệp nói đang cực kỳ khó chịu, nhìn thấy con gái trở về, nhìn sau lưng con bé không có người, sắc mặt lại càng không tốt: "Tống gia bọn họ không ai cùng con trở về lại mặt?”
Mẹ Diệp một hơi bị ngăn lại, đáy lòng nghẹn khuất đến hoảng. Bà cả đời hiếu thắng đã quen, làm sao chịu được con gái của mình không chịu tranh dành bị lạnh nhạt như vậy?
Hoa Đào Tinh gần đây tâm tình không đúng, căn bản không có tâm tư để ý đến cảm xúc của mẹ Diệp, ngay cả cậu em chồng cô còn muốn mắng, huống chi là mẹ Diệp?
Diệp Mạn Tinh đưa giỏ trúc và phong bì cho mẹ Diệp: "Mẹ, như vậy là được rồi, mẹ cũng biết Văn Cảnh không có ở nhà.”
Mẹ Diệp hoàn toàn bị nghẹn một trận, tức giận đến muốn nhồi máu cơ tim, thiếu chút nữa không tiếp được giỏ trúc.
"Mẹ, mẹ thấy rõ rồi chứ, bên trong có 20 quả trứng gà.” Diệp Mạn Tinh dường như có cảm xúc gì đó muốn bộc phát, cô biết chính mình không đúng nhưng lại không thể tìm ra nguyên nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất