Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 6: Tiền Trong Nhà Đều Do Nàng Giữ

Trước Sau
Hắn thở dài trong lòng, thôi, cứ xem nàng định làm gì đã.

“Hai người mau dậy ăn cơm đi, trời lạnh lắm, lát nữa thức ăn nguội mất.”

Giang Oản Oản nghe vậy thì ngồi dậy tự mình đi giày, rồi bế Đoàn Đoàn ra khỏi ổ chăn, mang giày cho nó.

Sau đó dắt Đoàn Đoàn đến bàn ngồi xuống.

Giang Oản Oản liếc nhìn thức ăn trên bàn, kinh ngạc trợn tròn mắt, ngay cả mùa đông khó khăn nhất ở thế giới tận thế cũng chưa từng được ăn những món ăn như thế này. Giang Oản Oản nhìn xung quanh, đồ đạc trong nhà rất ít, nhưng khá ngăn nắp, có lẽ đều là do Tần Tĩnh Trì làm.

Cả căn nhà còn nhiều chỗ hở gió, hoàn cảnh như vậy ngay cả người lớn cũng khó chịu, huống chi còn có một đứa trẻ nhỏ.

Gia đình này thật sự quá nghèo, nàng phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào mới có thể kiếm được tiền, bây giờ đã là mùa thu rồi, nếu không đến mùa đông, Đoàn Đoàn phải làm sao?

Giang Oản Oản thăm dò nói: “Những món ăn này, Đoàn Đoàn ăn vào chẳng có chút dinh dưỡng nào, phải mua chút thịt gì đó cho nó ăn mới được.”

Tần Tĩnh Trì liếc nàng một cái, “Tiền trong nhà đều do nàng giữ, nhưng mỗi lần đưa tiền cho nàng, nàng lại mua này mua nọ, chắc cũng chẳng còn bao nhiêu đâu.”

Giang Oản Oản: “...”

“Thật... thật xin lỗi, ta... ta sẽ nghĩ cách.” Quả nhiên, y phục trên người nàng đều là vải tốt, nhưng người đàn ông này và đứa trẻ lại mặc quần áo rách rưới.



Giang Oản Oản nhìn rau dại và cháo loãng trong bát mà không sao nuốt trôi, nàng chỉ ăn vài miếng tượng trưng.

Nhìn Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì, hai người đều ăn rất ngon lành, Giang Oản Oản trông mà đau lòng vô cùng.

Đoàn Đoàn thấy nàng buông đũa, nghi hoặc hỏi nàng: “Nương, nương không ăn nữa sao? Rau dại và cháo loãng hôm nay đều rất ngon, phụ thân tìm được rất nhiều, đủ cho chúng ta ăn mấy bữa, nương ăn nhiều thêm một chút đi.”

Nói xong, bàn tay nhỏ còn hơi run run dùng muỗng gỗ múc cháo loãng đổ vào bát Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của nó, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn.

“Đoàn Đoàn ăn đi! Đoàn Đoàn ăn nhiều một chút, bây giờ nương không có khẩu vị, đợi đến tối nương sẽ làm đồ ăn ngon cho Đoàn Đoàn.”

Ngoài lương thực ra thì trong không gian của nàng còn có rất nhiều gia vị và rau củ các loại, để lâu cũng không hỏng, lát nữa lên núi xem thử, nghĩ cách mang một ít về.

Bánh bao này gầy gò nhỏ bé, phải bồi bổ thật tốt mới được.

Ba người ăn xong, Tần Tĩnh Trì chuẩn bị ra ngoài, có người hẹn hắn làm tủ, chắc phải đến tối mới về.

Trước khi đi, hắn do dự một chút, đi đến trước mặt Giang Oản Oản dặn dò: “Ta đi làm trước, nàng... trông chừng Đoàn đoàn, Đừng để con chạy lung tung, nhưng mà nó ngoan lắm, chắc cũng sẽ không chạy ra ngoài đâu.”

Giang Oản Oản gật đầu, người đàn ông này đi rồi mới tốt, hắn đi rồi nàng lên núi sẽ tiện hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau