Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 49: Bắt Đầu Đếm Số Tiền Hôm Nay Kiếm Được
Tần Tĩnh Trì đặt vải và bông lên trên xe đẩy rồi bế Đoàn Đoàn ngồi lên, sau đó đôi phu thê mới chậm rãi đi về nhà.
Về đến nhà, ba người cảm thấy rất đói, trưa nay bọn họ chỉ mua một cái bánh và ăn một ít khoai tây, vì vậy đã đói bụng lâu rồi.
Giang Oản Oản nhanh chóng rửa mặt rồi đi vào phòng bếp nấu cơm, còn Tần Tĩnh Trì cũng không chịu ngồi yên, hắn đi vào trong phòng làm gỗ và bắt đầu nghiên cứu cách làm bàn trà của mình.
Mặc dù hôm nay Đoàn Đoàn không hoàn thành nhiệm vụ thu hút khách hàng, nhưng thằng bé thân làm linh vật chơi bời suốt một ngày nên cũng đã cảm thấy rất mệt mỏi, vừa về đến nhà, rửa mặt xong, cậu bé được nương bế lên giường rồi ngủ thiếp đi.
Giang Oản Oản hấp lại số cơm gạo lứt tối hôm qua vẫn còn thừa, sau đó nàng lấy một miếng thịt khô ở trong không gian ra, rửa sạch cắt miếng, rồi lại nạo khoai tây để làm khoai tây sợi.
Tiếp theo thái chút hành gừng tỏi, ớt xanh và một ít mầm tỏi.
Khi cơm trên bếp được hấp nóng, nàng bắt đầu xào thịt khô, cho thịt khô vào xào chín, bỏ ra, cho hành gừng tỏi, ớt xanh và mầm tỏi non vào đảo thơm, thêm một chút muối cho vừa ăn, sau đó mới tiếp tục cho thịt khô vào xào cùng rồi bày ra đĩa.
Cuối cùng làm thêm một đĩa khoai tây sợi xào ớt xanh là xong.
Sau khi đặt hết các món lên bàn, Giang Oản Oản đi tới phòng làm gỗ gọi Tần Tĩnh Trì ra ăn cơm, gọi Tần Tĩnh Trì xong thì nàng mới đi đánh thức bánh bao nhỏ đang nằm ngủ trên giường dậy.
Đoàn Đoàn mơ màng để mặc nương mặc quần áo, đi giày cho cậu bé, sau khi cậu bé được đặt ngồi lên ghế trước bàn ăn và ngửi được mùi thơm của thức ăn thì mới dần tỉnh táo lại, sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ của chú mèo ham ăn.
Tần Tĩnh Trì rửa tay xong đi vào, hắn ngửi mùi đồ ăn rồi hít một hơi thật sâu, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn như gió cuốn.
Khi một nhà ba người ăn no nê thì cũng là lúc mặt trời sắp xuống núi.
“Có lẽ lượng khoai tây ngày mai chúng ta bán được sẽ chẳng kém hôm nay là bao! Mặc dù việc buôn bán hôm nay rất tốt, vẫn còn sớm mà đã hết hàng nhưng hôm nay là ngày họp chợ nên có rất nhiều người, ngày mai sẽ không được nhiều như vậy, hôm nay mọi người đã được nếm thử hết rồi, có thể sẽ có rất nhiều khách quen quay lại, việc buôn bán chắc cũng không kém đi.”
Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Ta nghe nàng!”
Vì vậy hai người vẫn cắt một thùng khoai tây như ngày hôm qua đã chuẩn bị.
Khi mọi việc xong xuôi thì sắc trời cũng đã tối sầm.
Thắp đèn lên, một nhà ba người ngồi trên giường bắt đầu đếm số tiền hôm nay kiếm được.
Hai cuộn vải tốn hết tám trăm văn tiền, bông một lượng bạc, Giang Oản Oản thở dài, nàng đã sắp tiêu hết hai lượng bạc rồi!
Bây giờ trong tay còn một lượng hai trăm văn tiền, sáng nay nàng mang theo một lượng bạc của lần bán bàn ghế trước, vì vậy phải trừ đi một lượng bạc, cộng thêm số tiền hôm nay mới bỏ ra, vậy hôm nay nàng lãi được gần hai lượng bạc.
Mặc dù khoai tây không tốn nhiều tiền nhưng gia vị đã tốn gần một trăm văn tiền, dầu ăn cũng tốn mất năm mươi văn, vì vậy ngày hôm nay nàng kiếm được khoảng một lượng tám trăm năm mươi văn tiền.
Tính tới đây, Tần Tĩnh Trì ngẩn người, hắn hoàn toàn không ngờ việc này lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy! Số bàn ghế lần trước hắn phải mất tận hai mươi ngày mới làm xong, cuối cùng khi bán đi cũng chỉ được hơn một lượng bạc một chút.
Giang Oản Oản thấy vẻ kinh ngạc của hắn, nàng cười giải thích: “Mặc dù chúng ta bán không đắt lắm nhưng cũng chỉ có một phần, hơn nữa số lượng bán ra được rất nhiều, cuối cùng cộng lại đương nhiên sẽ tăng lên!”
Tần Tĩnh Trì nhìn nụ cười xinh đẹp đầy tự tin của Giang Oản Oản, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, Giang Oản Oản thấy hắn ngơ ngác nhìn mình thì cảm thấy rất xấu hổ.
Về đến nhà, ba người cảm thấy rất đói, trưa nay bọn họ chỉ mua một cái bánh và ăn một ít khoai tây, vì vậy đã đói bụng lâu rồi.
Giang Oản Oản nhanh chóng rửa mặt rồi đi vào phòng bếp nấu cơm, còn Tần Tĩnh Trì cũng không chịu ngồi yên, hắn đi vào trong phòng làm gỗ và bắt đầu nghiên cứu cách làm bàn trà của mình.
Mặc dù hôm nay Đoàn Đoàn không hoàn thành nhiệm vụ thu hút khách hàng, nhưng thằng bé thân làm linh vật chơi bời suốt một ngày nên cũng đã cảm thấy rất mệt mỏi, vừa về đến nhà, rửa mặt xong, cậu bé được nương bế lên giường rồi ngủ thiếp đi.
Giang Oản Oản hấp lại số cơm gạo lứt tối hôm qua vẫn còn thừa, sau đó nàng lấy một miếng thịt khô ở trong không gian ra, rửa sạch cắt miếng, rồi lại nạo khoai tây để làm khoai tây sợi.
Tiếp theo thái chút hành gừng tỏi, ớt xanh và một ít mầm tỏi.
Khi cơm trên bếp được hấp nóng, nàng bắt đầu xào thịt khô, cho thịt khô vào xào chín, bỏ ra, cho hành gừng tỏi, ớt xanh và mầm tỏi non vào đảo thơm, thêm một chút muối cho vừa ăn, sau đó mới tiếp tục cho thịt khô vào xào cùng rồi bày ra đĩa.
Cuối cùng làm thêm một đĩa khoai tây sợi xào ớt xanh là xong.
Sau khi đặt hết các món lên bàn, Giang Oản Oản đi tới phòng làm gỗ gọi Tần Tĩnh Trì ra ăn cơm, gọi Tần Tĩnh Trì xong thì nàng mới đi đánh thức bánh bao nhỏ đang nằm ngủ trên giường dậy.
Đoàn Đoàn mơ màng để mặc nương mặc quần áo, đi giày cho cậu bé, sau khi cậu bé được đặt ngồi lên ghế trước bàn ăn và ngửi được mùi thơm của thức ăn thì mới dần tỉnh táo lại, sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ của chú mèo ham ăn.
Tần Tĩnh Trì rửa tay xong đi vào, hắn ngửi mùi đồ ăn rồi hít một hơi thật sâu, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn như gió cuốn.
Khi một nhà ba người ăn no nê thì cũng là lúc mặt trời sắp xuống núi.
“Có lẽ lượng khoai tây ngày mai chúng ta bán được sẽ chẳng kém hôm nay là bao! Mặc dù việc buôn bán hôm nay rất tốt, vẫn còn sớm mà đã hết hàng nhưng hôm nay là ngày họp chợ nên có rất nhiều người, ngày mai sẽ không được nhiều như vậy, hôm nay mọi người đã được nếm thử hết rồi, có thể sẽ có rất nhiều khách quen quay lại, việc buôn bán chắc cũng không kém đi.”
Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Ta nghe nàng!”
Vì vậy hai người vẫn cắt một thùng khoai tây như ngày hôm qua đã chuẩn bị.
Khi mọi việc xong xuôi thì sắc trời cũng đã tối sầm.
Thắp đèn lên, một nhà ba người ngồi trên giường bắt đầu đếm số tiền hôm nay kiếm được.
Hai cuộn vải tốn hết tám trăm văn tiền, bông một lượng bạc, Giang Oản Oản thở dài, nàng đã sắp tiêu hết hai lượng bạc rồi!
Bây giờ trong tay còn một lượng hai trăm văn tiền, sáng nay nàng mang theo một lượng bạc của lần bán bàn ghế trước, vì vậy phải trừ đi một lượng bạc, cộng thêm số tiền hôm nay mới bỏ ra, vậy hôm nay nàng lãi được gần hai lượng bạc.
Mặc dù khoai tây không tốn nhiều tiền nhưng gia vị đã tốn gần một trăm văn tiền, dầu ăn cũng tốn mất năm mươi văn, vì vậy ngày hôm nay nàng kiếm được khoảng một lượng tám trăm năm mươi văn tiền.
Tính tới đây, Tần Tĩnh Trì ngẩn người, hắn hoàn toàn không ngờ việc này lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy! Số bàn ghế lần trước hắn phải mất tận hai mươi ngày mới làm xong, cuối cùng khi bán đi cũng chỉ được hơn một lượng bạc một chút.
Giang Oản Oản thấy vẻ kinh ngạc của hắn, nàng cười giải thích: “Mặc dù chúng ta bán không đắt lắm nhưng cũng chỉ có một phần, hơn nữa số lượng bán ra được rất nhiều, cuối cùng cộng lại đương nhiên sẽ tăng lên!”
Tần Tĩnh Trì nhìn nụ cười xinh đẹp đầy tự tin của Giang Oản Oản, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, Giang Oản Oản thấy hắn ngơ ngác nhìn mình thì cảm thấy rất xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất