Chương 34
Mật khẩu là số điện thoại của chị
*
Ôm bóng người trong tay, Khương Dư Sanh xoay người đi đến cầu thang, gọi lại cho Trì Kỳ.
Trì Kỳ thực sự có điều quan trọng muốn nói với nàng.
"Chị Tiểu Dư, chị ở Bắc Thành ổn chứ?"
"Mọi thứ đều ổn. Bọn chị có thể xuất viện sau hai ngày nữa."
Trì Kỳ thở phào nhẹ nhõm rồi mới nói việc chính: "Chị Tiểu Dư, ban đêm có một người đàn ông lạ đến cửa hàng chúng ta, khoảng bốn mươi tuổi, nói là biết chị, hỏi thông tin của chị, muốn biết thông tin liên lạc của chị. Bọn em không cho anh ta."
"Bình thường không phải chưa gặp người như vậy, nhưng nhìn anh ta có chút khác, trông không có vẻ muốn theo đuổi chị, ngược lại có chút lấm la lấm lét, cảm giác như không phải là người tốt gì. Tiểu Nhiễm và Tiểu Hân chưa phản hồi ông ta, chỉ nói là không biết chị nghỉ phép ở đâu rồi, cũng không liên hệ với chị được."
"Chị Tiểu Dư, đây có phải là... người quen của chị không?" Cô ấy thận trọng hỏi. Bởi vì Khương Dư Sanh rất ít khi nhắc đến bố mẹ và người thân nên cô ấy không biết nhiều về hoàn cảnh cụ thể của gia đình nàng, có chút lo có thể có người trong gia đình đến thăm nàng.
Hoặc có thể là ai đó trong gia đình cô Bạc?
Cô ấy đã dàn dựng một vở kịch lớn trong đầu, nhưng Khương Dư Sanh lại không phù hợp với sóng não của cô ấy.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Em có nhận ra giọng vùng nào không?"
Trì Kỳ nhớ lại: "Hình như là giọng gốc Lộ Thành?"
Khương Dư Sanh cảm thấy có chút không yên tâm.
Nàng nói: "Có lẽ anh ta là cháu trai của bà Lưu."
"Hả?" Trì Kỳ ngạc nhiên: "Anh ta muốn làm gì?"
Cô ấy đã nghe nói họ hàng không thân thiết với bà Lưu.
Khương Dư Sanh nói: "Có lẽ nghe đâu đó bà bị bệnh, muốn nhân cơ hội ra vẻ, nhưng lại phát hiện mình bị cản đường rồi."
Hai ngày qua, bà cụ cũng cho biết có nhận được điện thoại của cháu trai. Ngay khi nhận ra giọng nói của anh ta, bà đã cúp máy và nhờ nàng giúp thêm số vào danh sách đen.
Mấy năm trước, bà cụ bị đột quỵ, suýt bị liệt nửa người, buổi tối khi tâm sự với bà, bà cụ đã nói lời từ tận đáy lòng: "Ban ngày bà đã đuổi bớt mấy đứa cháu trai đi rồi, nhìn gương mặt xanh mét của tụi nó, bà cảm thấy bệnh mình đỡ hơn nhiều."
"Những người đó, mỗi người đều có toan tính lớn cả. Ôi, bọn họ đều muốn lấy mạng bà trong lúc bà ngã bệnh. Sau khi ông già đi rồi, họ thấy bà là đàn bà cô đơn nên ép bức, nhất quyết bắt bà phải chia nhà, ép bà đưa đồ vật. Khi bà từ chối, họ đều giận dữ, buông những lời cay nghiệt, nào là xem bà có cần giúp đỡ khi già yếu hay không, hay sẽ quay về khóc lóc cầu xin họ chăm sóc cho bà. "
"Bây giờ bà thật sự không cần, làm bọn họ tức chết rồi, ha ha ha."
Các bà già đôi khi hơi máu lửa và bướng bỉnh.
Khương Dư Sanh trấn an Trì Kỳ: "Không sao đâu, đừng lo về anh ta quá. Chúng ta cứ làm việc bình thường là được. Buổi tối làm vệ sinh cho tốt, đóng kín cửa ra vào, còn có camera giám sát mà. Hai ngày nữa chị sẽ về."
Trì Kỳ cảm thấy yên tâm, không sợ nữa.
"Vâng, không có gì đâu chị Tiểu Dư. Chị đừng lo về cửa tiệm, bọn em sẽ xử lý tốt, đợi chị quay về kiểm tra."
"Chị sẽ không kiểm tra, chị tin em." Khương Dư Sanh mỉm cười.
Trì Kỳ cười khúc khích, hai người nói đùa thêm vài câu trước khi cúp điện thoại.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sóng ngầm đang cuồn cuộn trong lòng bỗng không còn nơi nào để trốn tránh.
Khương Dư Sanh đứng trước bệ cửa sổ, nhìn thành phố xa lạ xa xăm, nơi nàng từng sống ngắn ngủi và nơi Bạc Tô đã sống nhiều năm, nhìn thật sâu vào bản thân trong gương thủy tinh, thở dài thườn thượt.
Thôi, thuận theo tự nhiên vậy.
Nàng không ép buộc, cũng không tự nặng nề trách móc bản thân nữa.
Nàng quay người trở lại phòng bệnh, không mở lòng bàn tay ra nhìn nữa mà nhét chúng vào lớp trong cùng của ba lô.
*
Hai ngày sau, bác sĩ kiểm tra phòng, thông báo với bà cụ rằng bà có thể được xuất viện theo đúng lịch trình.
Vì lịch sự, Khương Dư Sanh báo với Bạc Tô: "Bà sẽ xuất viện vào ngày mai, bọn tôi cũng đặt vé máy bay về Lộ Thành vào chiều cùng ngày rồi. Chị bảo dì đừng mang đồ ăn qua nữa, khoảng thời gian này phiền chị rồi. Cảm ơn."
Đính kèm bên dưới là tin nhắn chuyển khoản, chuyển khoản chi phí bữa ăn ước tính của nàng trong thời gian này.
Bạc Tô vẫn chưa trả lời. Khương Dư Sanh đoán rằng có thể cô đang bận.
Nàng không bận tâm, thản nhiên thu dọn đồ đạc.
Quả nhiên, ngay trước bữa trưa, Bạc Tô đã trả lời tin nhắn, nói: "Xin lỗi, vừa ghi hình xong, mới cầm được điện thoại."
Khương Dư Sanh trả lời: "Không sao đâu."
Bạc Tô không có phản ứng gì với việc chuyển tiền trên, cô không nói dư hay thiếu, cũng không bấm vào, chỉ vờ như không nhìn thấy.
"Ngày mốt chị sẽ bảo Quản Thanh đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cùng em, sau đó đưa em ra sân bay. Em ấy có kinh nghiệm với các tài liệu liên quan, biết cái nào cần sao chép, cái nào không, cũng biết chỗ sao chép và xử lý ở đâu sẽ thuận tiện hơn."
Khương Dư Sanh cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Rất hiếm khi nàng tỏ ra thô lỗ, đáp lại: "Ừm, cảm ơn."
Bạc Tô do dự vài giây rồi trả lời: "Không cần đâu, chị sẽ bảo Quản Thanh liên lạc với em sau."
Khương Dư Sanh đáp: "Ừm."
Nàng khóa màn hình, cầm túi đứng lên nói với bà cụ: "Bà ơi, cháu ra ngoài mua đồ nhé."
Bà lão đang xem TV, cũng không nghi ngờ gì: "Ừm, nhưng buổi trưa nắng lắm, có muốn chút nữa rồi hẵn đi không?"
Khương Dư Sanh cũng không để ý: "Không sao đâu bà, cháu có mang theo ô."
"Ừm, vậy đi đường nhớ chú ý an toàn."
"Dạ." Khương Dư Sanh ra cửa.
Nàng đến ngân hàng gần bệnh viện nhất, mở thẻ tiết kiệm mới, gửi một ít tiền vào đó, sau đó đến cửa hàng văn phòng phẩm gần đó, mua một phong bì màu đỏ rồi nhét thẻ ngân hàng vào, cuối cùng bỏ chiếc phong bì màu đỏ vào chiếc túi đeo vai mà mình mang theo hàng ngày.
Sáng hôm sau, Quản Thanh đến đúng giờ đã hẹn, Khương Dư Sanh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc chìa khóa xe còn chưa cho vào túi trên tay cô ấy đúng là chiếc Volvo màu đen của Bạc Tô.
Họ đã hoàn thành xong thủ tục xuất viện, ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc gần bệnh viện, rồi lên đường ra sân bay đúng thời gian.
Trên đường đi, bà cụ trò chuyện với Quản Thanh, Khương Dư Sanh lợi dụng lúc bà không để ý, lặng lẽ lấy phong bì màu đỏ trong túi ra, cất vào hộc đựng đồ ở tựa tay giữa ghế.
Bà cụ nhận ra, thoáng mở to mắt, ngừng nói. Khương Dư Sanh làm động tác 'suỵt' với bà, ranh mãnh nháy mắt.
Bà lão hiểu ý, tán thưởng nhìn nàng một cái, mỉm cười gật đầu, phối hợp với nàng, tiếp tục trò chuyện với Quản Thanh như không có chuyện gì xảy ra.
Quản Thanh không biết gì cả.
Cô ấy đưa Khương Dư Sanh và bà cụ đến sân bay đúng giờ, đồng thời mời lần sau đến Bắc Thành nhớ liên hệ với cô ấy, cô ấy sẽ đãi hai người ăn. Nếu không, cô ấy cũng ngại khi ăn ké hai bữa cơm rồi.
Khương Dư Sanh mỉm cười đồng ý.
Sau khi ba người tạm biệt nhau, Khương Dư Sanh đẩy vali vào đại sảnh làm thủ tục với bà cụ.
Ngay khi họ chuẩn bị cất cánh, bà cụ nhịn không được, hỏi Khương Dư Sanh: "Trong phong bì có bao nhiêu tiền thế? Khi về bà sẽ trả cho cháu."
Khương Dư Sanh nhận lấy thẻ lên máy bay đã in sẵn, cười nói: "Không có gì đâu ạ, chỉ đổi thành thẻ thôi."
"Ừm, thẻ sẽ tiện hơn." Người trẻ tuổi đầu óc hoạt bát, nhưng bà vẫn nói câu cũ: "Bao nhiêu tiền thế, khi về bà sẽ đưa cho cháu."
Khương Dư Sanh không muốn bà lão tiêu quá nhiều số tiền này nên không nói cho bà biết trong đó còn bao gồm chi phí mang ơn mà mình đã đoán. Nàng có thể trả đủ, cũng có thể không trả được, nhưng đó chính là sự tôn trọng của nàng đối với Bạc Tô và bản thân.
Nàng chỉ nói với bà cụ rằng chi phí ăn uống mấy ngày nay đều có, để bà yên tâm khi về sẽ hoàn lại mọi chi phí. Nàng sẽ cộng chi phí rồi báo cho bà, để bả trả trong một lần.
"Nhất định không để bà trả thua cháu cái gì đâu." Nàng cong mắt mạnh miệng.
Sao bà lão không biết nàng là người thế nào, chỉ cười một tiếng, nói: "Tốt nhất cháu nên làm thế đi."
Bà nắm tay Khương Dư Sanh, cùng nhau đi đến khu vực ký gửi hành lý tự phục vụ: "Vậy bà muốn cho cháu trục lợi, cháu cứ trục lợi từ bà đi."
Bà nói đùa, Khương Dư Sanh bật cười.
"Như vậy không được, cháu không cần, cũng không muốn người khác có được." Trông nàng rất có nguyên tắc.
Bà lão không thể đánh bại nàng, thở dài nói: "Cháu đấy, tính tình như vậy, không thể không khổ được."
Nhưng chính tính cách này lại khiến bà đặc biệt ngưỡng mộ và yêu mến.
Khương Dư Sanh khẽ mỉm cười, không phản bác.
Người ta thường nói, có hại là có phúc, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ như vậy. Mọi hành động đều không thẹn với lòng.
Nàng kéo hành lý, vượt qua vòng kiểm tra an ninh, cùng bà cụ đợi ở cổng lên máy bay.
Bạc Tô gửi tin nhắn đến, chúc họ: "Lên đường bình an."
Khương Dư Sanh không trả lời ngay.
Mãi đến khi lên máy bay và chuẩn bị cất cánh, Khương Dư Sanh mới trả lời Bạc Tô: "Cảm ơn."
"Cô Bạc, tôi để thẻ ngân hàng ở hộc đựng đồ trên tựa tay giữa phía sau xe của chị rồi. Nếu lưu đúng thì mật khẩu là số điện thoại di động của chị, 083673. Cảm ơn chị đã chăm sóc trong thời gian này. "
"Tôi chúc chị mọi điều tốt đẹp nhất, ngày càng thành công."
Lịch sự, xa lạ giống như bèo nước gặp nhau.
Lần này Bạc Tô đọc tin nhắn rất nhanh, trạng thái [đánh soạn tin nhắn] xuất hiện nhanh chóng rồi biến mất cũng rất nhanh.
Im lặng vài giây, Khương Dư Sanh đang chuẩn bị tắt mạng thì tin nhắn của Bạc Tô cuối cùng cũng đến.
Chỉ có ba từ: "Không sai đâu."
Khương Dư Sanh đáp: "Ừm."
"Nếu không lấy, phiền chị đổi số giúp."
Trạng thái [đang soạn tin nhắn] của Bạc Tô vẫn xuất hiện và biến mất nhanh chóng, rồi tiếp tục xuất hiện, như thể đang bối rối.
Khương Dư Sanh không đợi cô trả lời, kích hoạt chế độ máy bay, thoát khỏi giao diện WeChat.
Máy bay bắt đầu lăn bánh và cất cánh.
Trên bầu trời ngàn thước ở Bắc Thành, mặt trời sắp lặn, ngựa xe như nước như rồng. Khương Dư Sanh im lặng quan sát, tâm trạng dường như có chút khác biệt so với lúc đến.
Nàng nhìn mình trong tấm kính cửa sổ, một lúc lâu sau, một nụ cười nhẹ hiện lên trong mắt.
Nhẹ nhõm.
Dường như nàng đã buông bỏ một vài điều.
Một điều gì đó mà nàng nghĩ rằng bản thân đã không còn quan tâm nữa.
Lần này nàng không còn rời khỏi Bắc Thành với thái độ trốn tránh nữa.
Lần này, nàng không hề bối rối, bình thản.
Năm đó Bạc Tô không cho nàng một lời giải thích, thì nàng đã tự cho chính mình.
Có chút vui, nhưng không quá. Nàng nhắm mắt lại, để chúng bị động cơ làm vỡ tan theo gió, rồi tan biến trong tiếng vù vù.
Cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trắng sạch sẽ, yên tĩnh.
Tựa như đám mây dưới đôi cánh máy bay.
--------
*
Ôm bóng người trong tay, Khương Dư Sanh xoay người đi đến cầu thang, gọi lại cho Trì Kỳ.
Trì Kỳ thực sự có điều quan trọng muốn nói với nàng.
"Chị Tiểu Dư, chị ở Bắc Thành ổn chứ?"
"Mọi thứ đều ổn. Bọn chị có thể xuất viện sau hai ngày nữa."
Trì Kỳ thở phào nhẹ nhõm rồi mới nói việc chính: "Chị Tiểu Dư, ban đêm có một người đàn ông lạ đến cửa hàng chúng ta, khoảng bốn mươi tuổi, nói là biết chị, hỏi thông tin của chị, muốn biết thông tin liên lạc của chị. Bọn em không cho anh ta."
"Bình thường không phải chưa gặp người như vậy, nhưng nhìn anh ta có chút khác, trông không có vẻ muốn theo đuổi chị, ngược lại có chút lấm la lấm lét, cảm giác như không phải là người tốt gì. Tiểu Nhiễm và Tiểu Hân chưa phản hồi ông ta, chỉ nói là không biết chị nghỉ phép ở đâu rồi, cũng không liên hệ với chị được."
"Chị Tiểu Dư, đây có phải là... người quen của chị không?" Cô ấy thận trọng hỏi. Bởi vì Khương Dư Sanh rất ít khi nhắc đến bố mẹ và người thân nên cô ấy không biết nhiều về hoàn cảnh cụ thể của gia đình nàng, có chút lo có thể có người trong gia đình đến thăm nàng.
Hoặc có thể là ai đó trong gia đình cô Bạc?
Cô ấy đã dàn dựng một vở kịch lớn trong đầu, nhưng Khương Dư Sanh lại không phù hợp với sóng não của cô ấy.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Em có nhận ra giọng vùng nào không?"
Trì Kỳ nhớ lại: "Hình như là giọng gốc Lộ Thành?"
Khương Dư Sanh cảm thấy có chút không yên tâm.
Nàng nói: "Có lẽ anh ta là cháu trai của bà Lưu."
"Hả?" Trì Kỳ ngạc nhiên: "Anh ta muốn làm gì?"
Cô ấy đã nghe nói họ hàng không thân thiết với bà Lưu.
Khương Dư Sanh nói: "Có lẽ nghe đâu đó bà bị bệnh, muốn nhân cơ hội ra vẻ, nhưng lại phát hiện mình bị cản đường rồi."
Hai ngày qua, bà cụ cũng cho biết có nhận được điện thoại của cháu trai. Ngay khi nhận ra giọng nói của anh ta, bà đã cúp máy và nhờ nàng giúp thêm số vào danh sách đen.
Mấy năm trước, bà cụ bị đột quỵ, suýt bị liệt nửa người, buổi tối khi tâm sự với bà, bà cụ đã nói lời từ tận đáy lòng: "Ban ngày bà đã đuổi bớt mấy đứa cháu trai đi rồi, nhìn gương mặt xanh mét của tụi nó, bà cảm thấy bệnh mình đỡ hơn nhiều."
"Những người đó, mỗi người đều có toan tính lớn cả. Ôi, bọn họ đều muốn lấy mạng bà trong lúc bà ngã bệnh. Sau khi ông già đi rồi, họ thấy bà là đàn bà cô đơn nên ép bức, nhất quyết bắt bà phải chia nhà, ép bà đưa đồ vật. Khi bà từ chối, họ đều giận dữ, buông những lời cay nghiệt, nào là xem bà có cần giúp đỡ khi già yếu hay không, hay sẽ quay về khóc lóc cầu xin họ chăm sóc cho bà. "
"Bây giờ bà thật sự không cần, làm bọn họ tức chết rồi, ha ha ha."
Các bà già đôi khi hơi máu lửa và bướng bỉnh.
Khương Dư Sanh trấn an Trì Kỳ: "Không sao đâu, đừng lo về anh ta quá. Chúng ta cứ làm việc bình thường là được. Buổi tối làm vệ sinh cho tốt, đóng kín cửa ra vào, còn có camera giám sát mà. Hai ngày nữa chị sẽ về."
Trì Kỳ cảm thấy yên tâm, không sợ nữa.
"Vâng, không có gì đâu chị Tiểu Dư. Chị đừng lo về cửa tiệm, bọn em sẽ xử lý tốt, đợi chị quay về kiểm tra."
"Chị sẽ không kiểm tra, chị tin em." Khương Dư Sanh mỉm cười.
Trì Kỳ cười khúc khích, hai người nói đùa thêm vài câu trước khi cúp điện thoại.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sóng ngầm đang cuồn cuộn trong lòng bỗng không còn nơi nào để trốn tránh.
Khương Dư Sanh đứng trước bệ cửa sổ, nhìn thành phố xa lạ xa xăm, nơi nàng từng sống ngắn ngủi và nơi Bạc Tô đã sống nhiều năm, nhìn thật sâu vào bản thân trong gương thủy tinh, thở dài thườn thượt.
Thôi, thuận theo tự nhiên vậy.
Nàng không ép buộc, cũng không tự nặng nề trách móc bản thân nữa.
Nàng quay người trở lại phòng bệnh, không mở lòng bàn tay ra nhìn nữa mà nhét chúng vào lớp trong cùng của ba lô.
*
Hai ngày sau, bác sĩ kiểm tra phòng, thông báo với bà cụ rằng bà có thể được xuất viện theo đúng lịch trình.
Vì lịch sự, Khương Dư Sanh báo với Bạc Tô: "Bà sẽ xuất viện vào ngày mai, bọn tôi cũng đặt vé máy bay về Lộ Thành vào chiều cùng ngày rồi. Chị bảo dì đừng mang đồ ăn qua nữa, khoảng thời gian này phiền chị rồi. Cảm ơn."
Đính kèm bên dưới là tin nhắn chuyển khoản, chuyển khoản chi phí bữa ăn ước tính của nàng trong thời gian này.
Bạc Tô vẫn chưa trả lời. Khương Dư Sanh đoán rằng có thể cô đang bận.
Nàng không bận tâm, thản nhiên thu dọn đồ đạc.
Quả nhiên, ngay trước bữa trưa, Bạc Tô đã trả lời tin nhắn, nói: "Xin lỗi, vừa ghi hình xong, mới cầm được điện thoại."
Khương Dư Sanh trả lời: "Không sao đâu."
Bạc Tô không có phản ứng gì với việc chuyển tiền trên, cô không nói dư hay thiếu, cũng không bấm vào, chỉ vờ như không nhìn thấy.
"Ngày mốt chị sẽ bảo Quản Thanh đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cùng em, sau đó đưa em ra sân bay. Em ấy có kinh nghiệm với các tài liệu liên quan, biết cái nào cần sao chép, cái nào không, cũng biết chỗ sao chép và xử lý ở đâu sẽ thuận tiện hơn."
Khương Dư Sanh cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Rất hiếm khi nàng tỏ ra thô lỗ, đáp lại: "Ừm, cảm ơn."
Bạc Tô do dự vài giây rồi trả lời: "Không cần đâu, chị sẽ bảo Quản Thanh liên lạc với em sau."
Khương Dư Sanh đáp: "Ừm."
Nàng khóa màn hình, cầm túi đứng lên nói với bà cụ: "Bà ơi, cháu ra ngoài mua đồ nhé."
Bà lão đang xem TV, cũng không nghi ngờ gì: "Ừm, nhưng buổi trưa nắng lắm, có muốn chút nữa rồi hẵn đi không?"
Khương Dư Sanh cũng không để ý: "Không sao đâu bà, cháu có mang theo ô."
"Ừm, vậy đi đường nhớ chú ý an toàn."
"Dạ." Khương Dư Sanh ra cửa.
Nàng đến ngân hàng gần bệnh viện nhất, mở thẻ tiết kiệm mới, gửi một ít tiền vào đó, sau đó đến cửa hàng văn phòng phẩm gần đó, mua một phong bì màu đỏ rồi nhét thẻ ngân hàng vào, cuối cùng bỏ chiếc phong bì màu đỏ vào chiếc túi đeo vai mà mình mang theo hàng ngày.
Sáng hôm sau, Quản Thanh đến đúng giờ đã hẹn, Khương Dư Sanh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc chìa khóa xe còn chưa cho vào túi trên tay cô ấy đúng là chiếc Volvo màu đen của Bạc Tô.
Họ đã hoàn thành xong thủ tục xuất viện, ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc gần bệnh viện, rồi lên đường ra sân bay đúng thời gian.
Trên đường đi, bà cụ trò chuyện với Quản Thanh, Khương Dư Sanh lợi dụng lúc bà không để ý, lặng lẽ lấy phong bì màu đỏ trong túi ra, cất vào hộc đựng đồ ở tựa tay giữa ghế.
Bà cụ nhận ra, thoáng mở to mắt, ngừng nói. Khương Dư Sanh làm động tác 'suỵt' với bà, ranh mãnh nháy mắt.
Bà lão hiểu ý, tán thưởng nhìn nàng một cái, mỉm cười gật đầu, phối hợp với nàng, tiếp tục trò chuyện với Quản Thanh như không có chuyện gì xảy ra.
Quản Thanh không biết gì cả.
Cô ấy đưa Khương Dư Sanh và bà cụ đến sân bay đúng giờ, đồng thời mời lần sau đến Bắc Thành nhớ liên hệ với cô ấy, cô ấy sẽ đãi hai người ăn. Nếu không, cô ấy cũng ngại khi ăn ké hai bữa cơm rồi.
Khương Dư Sanh mỉm cười đồng ý.
Sau khi ba người tạm biệt nhau, Khương Dư Sanh đẩy vali vào đại sảnh làm thủ tục với bà cụ.
Ngay khi họ chuẩn bị cất cánh, bà cụ nhịn không được, hỏi Khương Dư Sanh: "Trong phong bì có bao nhiêu tiền thế? Khi về bà sẽ trả cho cháu."
Khương Dư Sanh nhận lấy thẻ lên máy bay đã in sẵn, cười nói: "Không có gì đâu ạ, chỉ đổi thành thẻ thôi."
"Ừm, thẻ sẽ tiện hơn." Người trẻ tuổi đầu óc hoạt bát, nhưng bà vẫn nói câu cũ: "Bao nhiêu tiền thế, khi về bà sẽ đưa cho cháu."
Khương Dư Sanh không muốn bà lão tiêu quá nhiều số tiền này nên không nói cho bà biết trong đó còn bao gồm chi phí mang ơn mà mình đã đoán. Nàng có thể trả đủ, cũng có thể không trả được, nhưng đó chính là sự tôn trọng của nàng đối với Bạc Tô và bản thân.
Nàng chỉ nói với bà cụ rằng chi phí ăn uống mấy ngày nay đều có, để bà yên tâm khi về sẽ hoàn lại mọi chi phí. Nàng sẽ cộng chi phí rồi báo cho bà, để bả trả trong một lần.
"Nhất định không để bà trả thua cháu cái gì đâu." Nàng cong mắt mạnh miệng.
Sao bà lão không biết nàng là người thế nào, chỉ cười một tiếng, nói: "Tốt nhất cháu nên làm thế đi."
Bà nắm tay Khương Dư Sanh, cùng nhau đi đến khu vực ký gửi hành lý tự phục vụ: "Vậy bà muốn cho cháu trục lợi, cháu cứ trục lợi từ bà đi."
Bà nói đùa, Khương Dư Sanh bật cười.
"Như vậy không được, cháu không cần, cũng không muốn người khác có được." Trông nàng rất có nguyên tắc.
Bà lão không thể đánh bại nàng, thở dài nói: "Cháu đấy, tính tình như vậy, không thể không khổ được."
Nhưng chính tính cách này lại khiến bà đặc biệt ngưỡng mộ và yêu mến.
Khương Dư Sanh khẽ mỉm cười, không phản bác.
Người ta thường nói, có hại là có phúc, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ như vậy. Mọi hành động đều không thẹn với lòng.
Nàng kéo hành lý, vượt qua vòng kiểm tra an ninh, cùng bà cụ đợi ở cổng lên máy bay.
Bạc Tô gửi tin nhắn đến, chúc họ: "Lên đường bình an."
Khương Dư Sanh không trả lời ngay.
Mãi đến khi lên máy bay và chuẩn bị cất cánh, Khương Dư Sanh mới trả lời Bạc Tô: "Cảm ơn."
"Cô Bạc, tôi để thẻ ngân hàng ở hộc đựng đồ trên tựa tay giữa phía sau xe của chị rồi. Nếu lưu đúng thì mật khẩu là số điện thoại di động của chị, 083673. Cảm ơn chị đã chăm sóc trong thời gian này. "
"Tôi chúc chị mọi điều tốt đẹp nhất, ngày càng thành công."
Lịch sự, xa lạ giống như bèo nước gặp nhau.
Lần này Bạc Tô đọc tin nhắn rất nhanh, trạng thái [đánh soạn tin nhắn] xuất hiện nhanh chóng rồi biến mất cũng rất nhanh.
Im lặng vài giây, Khương Dư Sanh đang chuẩn bị tắt mạng thì tin nhắn của Bạc Tô cuối cùng cũng đến.
Chỉ có ba từ: "Không sai đâu."
Khương Dư Sanh đáp: "Ừm."
"Nếu không lấy, phiền chị đổi số giúp."
Trạng thái [đang soạn tin nhắn] của Bạc Tô vẫn xuất hiện và biến mất nhanh chóng, rồi tiếp tục xuất hiện, như thể đang bối rối.
Khương Dư Sanh không đợi cô trả lời, kích hoạt chế độ máy bay, thoát khỏi giao diện WeChat.
Máy bay bắt đầu lăn bánh và cất cánh.
Trên bầu trời ngàn thước ở Bắc Thành, mặt trời sắp lặn, ngựa xe như nước như rồng. Khương Dư Sanh im lặng quan sát, tâm trạng dường như có chút khác biệt so với lúc đến.
Nàng nhìn mình trong tấm kính cửa sổ, một lúc lâu sau, một nụ cười nhẹ hiện lên trong mắt.
Nhẹ nhõm.
Dường như nàng đã buông bỏ một vài điều.
Một điều gì đó mà nàng nghĩ rằng bản thân đã không còn quan tâm nữa.
Lần này nàng không còn rời khỏi Bắc Thành với thái độ trốn tránh nữa.
Lần này, nàng không hề bối rối, bình thản.
Năm đó Bạc Tô không cho nàng một lời giải thích, thì nàng đã tự cho chính mình.
Có chút vui, nhưng không quá. Nàng nhắm mắt lại, để chúng bị động cơ làm vỡ tan theo gió, rồi tan biến trong tiếng vù vù.
Cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trắng sạch sẽ, yên tĩnh.
Tựa như đám mây dưới đôi cánh máy bay.
--------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất