Chương 62
Chúc hai đứa hạnh phúc
*
Một tuần sau, ngày 10 tháng 8, thời gian tư vấn tiếp theo đã hoàn tất, việc ở Chu Đạo đã thu xếp xong, Khương Dư Sanh và bà lão đi về phía Bắc để tái khám.
Buổi tối sau khi máy bay cất cánh, Bắc Thành nhận được một trận mưa lớn đã lâu không thấy nhằm giảm bớt cái nóng.
Bạc Tô khởi hành sớm để đón chuyến bay, đi đường vòng sang quận bên cạnh để tìm quán ăn nổi tiếng trên internet mà Quản Thanh đã nói đến trước đây, nhưng tiếc là quá xa, quá khó để xếp hàng mua sản phẩm chính của họ.
Tiệm bánh nằm trong một con hẻm cũ, ô tô không thể vào được, tạm thời cũng không có chỗ đậu. Bạc Tô phải gửi xe vào bãi đậu xe gần đó, đeo khẩu trang, cầm ô rồi đi bộ đến.
Trước cửa sổ tiệm bánh nhỏ đã có một hàng dài người xếp hàng, ô này nối tiếp nhau, mặt ô trải dài dọc theo con hẻm, trải thành ao sen nhiều màu sắc dài bằng hai mặt tiền cửa hàng.
Bạc Tô đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn rất ngạc nhiên. Cô nhìn đồng hồ, ước lượng thời gian, có lẽ còn đủ thời gian nên không rời đi, đứng yên trong hàng, hạ vành ô xuống, đeo tai nghe vào, kiên nhẫn chờ đợi trong khi nghe đoạn ghi âm cuộc họp mà nhà đài tổ chức sau khi trở về từ cuộc họp ở văn phòng vài ngày trước.
Hàng ngũ tiến về phía trước đầy chậm rãi.
Khoảng bốn mươi phút sau, trước khi Bạc Tô chuẩn bị nghe xong cuộc họp với tốc độ gấp đôi, đột nhiên có một âm thanh ngắn của một vật nặng rơi xuống đất và vài tiếng kêu kinh ngạc cách đó không xa, Bạc Tô vô thức quay đầu lại nhìn.
Cách đó vài mét, dưới bầu trời mưa tối tăm, một cô gái trẻ mặc áo mưa màu bạc hà đang ngồi dưới đất, xung quanh có một chiếc ô trong suốt và những bông hoa rải rác, rõ ràng là đường trơn vào ngày mưa nên đã bị ngã.
Cô gái dường như phớt lờ cơn đau, được sự giúp đỡ của một người tốt bụng, nhanh chóng đứng dậy, vừa cảm ơn, vừa cúi xuống nhanh chóng nhặt những bông hoa trở lại giỏ, khoác chiếc giỏ lên cánh tay, rồi lại giơ ô lên che cho bao bì giấy bó hoa đã ướt một nửa để khỏi bị mắc mưa. Lúc này, cô bé mới kịp nhìn những vết bầm tím trên bàn tay và khuỷu tay, lộ ra vẻ đau đớn.
Tóc và mặt cô bé đều dính nước, hầu hết quần áo đều ướt khiến cô bé rơi vào tình trạng khốn khổ.
Bạc Tô ngơ ngác nhìn, có chút mất tập trung.
Mưa to trút xuống, nước bắn tung tóe trên mặt đất, âm thanh xa xăm, trong trẻo.
Cô gái dường như nhận thức được điều đó, nhìn về phía Bạc Tô, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Bạc Tô.
Bạc Tô không ngoảnh đi, cô gái đã hiểu lầm gì đó.
Cô gái khập khiễng đi về phía cô, cười hỏi: “Chị gái, có muốn mua hoa không?”
Bạc Tô nuốt nước bọt.
Cô hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Cô gái nói: “Một bó mười chín tệ, ướt như thế này thì rẻ hơn, mười lăm tệ.”
Bạc Tô nói: “Vậy chị mua hết.”
Cô gái sửng sốt.
Bạc Tô mở giao diện quét mã WeChat, hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu? Em tính đi, chị sẽ quét cho em.”
Cô gái định thần lại, cả gương mặt trở nên tươi sáng hơn, đôi mắt sáng ngời: “Vâng... vâng...”
“Chị gái... vậy... vậy em đưa túi này cho chị nhé.” Cô gái lấy ra một chiếc túi giấy cứng màu trắng từ trong giỏ, đưa cho Bạc Tô.
Bạc Tô đáp: “Ừm.”
Quét mã, nhận lấy cả một túi hoa.
Chờ một lúc, cũng đến lượt cô gọi món, trong khi chờ nhân viên đóng gói, cô giơ hoa lên trước mặt nhân viên và hỏi: “Những bông hoa này tặng cho mọi người, mọi người có thể cho mỗi khách hàng một bông, hoặc có thể chia nhau, có được không?”
Nhân viên cửa hàng chần chừ.
Bạc Tô nói: “Tôi vừa mua, mang đi không tiện, cô có thể kiểm tra.”
Nhân viên bán hàng thấy cô ăn mặc sang trọng, thần thái không tầm thường, nhìn không giống người đang quảng cáo, lập tức đưa tay nhận lấy: “Được chứ, cảm ơn.”
Một người khác xếp hàng bên cạnh đã thanh toán xong và cũng đang đợi, người phụ nữ chứng kiến toàn bộ quá trình mua hoa ngạc nhiên: “Cô không cần, vậy sao lại mua hết?”
Bạc Tô đưa tay nhận lấy bánh mì mà nhân viên gói đưa đến, mỉm cười nói: “Trời mưa rồi, hy vọng em ấy có thể về nhà sớm.”
Cô nhớ lại gương mặt điềm tĩnh của Khương Dư Sanh và sự dịu dàng sâu sắc trong mắt nàng khi nàng nói với cô vào ngày hôm đó: “Vào những ngày mưa, đôi khi những điều hạnh phúc cũng xảy ra.”
Người phụ nữ chăm chú nhìn Bạc Tô, chớp chớp mắt, rồi bỗng mở to mắt ngạc nhiên: “Bạc Tô? Cô Bạc, có phải là cô không?”
Bạc Tô cong cong mắt, không nói đúng cũng không nói không, gật đầu rồi bước vào vực sâu trong quang ảnh loang lổ.
*
Bảy giờ tối, máy bay đến đúng giờ, đợi ở bãi đậu xe nửa tiếng, Bạc Tô đi đến bãi đậu xe tạm thời ở tầng khởi hành của sân bay, thuận lợi đón Khương Dư Sanh và bà cụ.
Mưa to tiếp tục kéo dài, cả thành phố chìm trong mưa lớn và sương mù.
Lái xe giữa ánh sáng và bóng tối, sự chuyển động, tĩnh lặng của thành phố, lắng nghe chuyển động xào xạc của người yêu ở ghế sau, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên đầu mũi, Bạc Tô cảm thấy một cảm giác bình yên, tĩnh lặng đến lạ mà bản thân chưa từng trải qua trước đây.
Cô hỏi: “Có ngon không?”
Trước khi lên xe, cô đưa những chiếc bánh mình xếp hàng mua cho Khương Dư Sanh để họ lót bụng dọc đường.
Khương Dư Sanh và bà lão ngồi ở hàng sau, cẩn thận cởi găng tay dùng một lần, bỏ hết vụn bánh trong lòng bàn tay vào trong găng tay rồi đáp: “Em vừa ăn một phần vị sữa, ngon lắm, kem ngọt nhưng không ngấy, vị sữa rất đậm đà. “
Bà cụ cũng nói: “Ừm, bà ăn Thanh Đoàn, thấy kem rất ngon, nguyên liệu cũng khá ngon.”
Đôi môi đỏ mọng của Bạc Tô thoáng nhếch lên: “Vậy là tốt rồi.”
Cô hỏi: “Bà ơi, tối nay cháu gọi món Hoài Thành. Vị có thể hơi ngọt. Cháu có cần báo trước với họ, yêu cầu họ cho ít đường hơn không?”
Bà lão không thèm để ý: “Bà không sao. Ẩm thực Lộ Thành của chúng ta không phải cũng ngọt sao? Hơn nữa Tiểu Dư cũng thích đồ ngọt.”
Bạc Tô yên lòng.
Khương Dư Sanh bỏ rác vào túi rác, vô tội: “Bà, cháu không sao đâu, cháu ăn rất bình thường mà?”
Bà lão lộ ra vẻ mặt yêu chiều như thể không nỡ vạch trần nàng.
Bạc Tô vạch trần: “Em nấu là vậy, nhưng thích ăn thì không phải.”
Khi còn nhỏ, lúc uống cà phê hòa tan, nàng sẽ cho lượng kẹo bơ cứng nhiều gấp đôi người khác. Sữa Vương Tử, loại sữa mà Bạc Tô không uống được, khi đó là món mà Khương Dư Sanh yêu thích.
Khương Dư Sanh cười, không biện hộ.
Dọc đường, ba người đã thay đổi không khí lúng túng so với lần trước, nói nói cười cười đến tận nhà hàng.
Mưa vẫn rơi nhưng nhẹ hơn nhiều.
Nhà hàng có chỗ để xe riêng, Bạc Tô đậu xe, đứng cạnh cửa xe, bung ô đợi Khương Dư Sanh đỡ bà cụ xuống xe, giúp nàng đóng cửa lại.
Cả ba khóa xe, sóng vai nhau đi đến nhà hàng.
Mới đi được hai bước, Bạc Tô đã gọi: “Dư Sanh.”
“Ơi?” Khương Dư Sanh nghiêng người.
Bạc Tô nói: “Dây giày của em chưa buộc.”
Cô đưa chiếc ô trong tay cho Khương Dư Sanh, Khương Dư Sanh vô thức đưa tay nhận lấy, Bạc Tô cúi xuống như muốn giúp nàng buộc dây giày.
Khương Dư Sanh kịp phản ứng, nhanh chóng đưa tay chặn lại, đưa ô về.
Bạc Tô ngẩng đầu nhìn nàng.
Khương Dư Sanh khẽ lắc đầu, nói: “Chị đỡ bà đi.”
Mặt đất trơn trượt, nàng sợ bà lão bước đi không vững. Ở ngoài và ở Bắc Thành, nàng cũng sợ Bạc Tô sẽ bị nhận ra.
Bạc Tô không hiểu nhưng cũng không ép buộc: “Ừm.”
Cô đứng thẳng người, cầm lấy hai chiếc ô Khương Dư Sanh đưa, đổi chỗ cho Khương Dư Sanh, cầm ô cho nàng, đỡ bà cụ, nhìn nàng buộc dây giày.
Khương Dư Sanh buộc dây giày xong, chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt Bạc Tô tự nhiên ngước lên. Trong lúc nhìn mông lung, cô bắt gặp một gương mặt hơi quen thuộc——
Kỷ Lang.
Anh ta đứng ở bãi đậu xe của một nhà hàng khác cách đó không xa, nhìn họ từ xa, hiển nhiên đã nhận ra cô.
Bạc Tô gật đầu với anh ta vì lịch sự.
Anh ta gật đầu đáp lại, dường như đang mỉm cười.
Khương Dư Sanh đứng dậy lấy lại chiếc ô, người đàn ông bỗng giống như đang đi về phía họ.
Bạc Tô đỡ bà cụ, quay người đi thẳng vào nhà hàng.
Người đàn ông khẽ gọi: “Bạc Tô!”
Bạc Tô ngoảnh mặt làm ngơ.
Tuy nhiên, Khương Dư Sanh và bà lão đều nhìn lại theo phản xạ.
Người đàn ông cách đó không xa giật mình, vẻ mặt có chút u ám.
Khương Dư Sanh thu hồi tầm mắt, hối hận vì đã ngoảnh lại.
Nàng đi được vài bước mới nhắc: “Có người vừa gọi chị đấy.”
Bạc Tô bình thản như nước: “Chị biết.”
“Không quen sao?”
“Quen.”
“Vậy...”
“Không muốn nghe.” Bạc Tô cong môi, lộ ra vẻ phóng túng hiếm thấy.
Khương Dư Sanh bật cười: “Không sao chứ?”
Bạc Tô nói: “Không sao.”
Một người phục vụ từ ngoài cửa đi đến đón họ, Khương Dư Sanh đưa ô cho anh ta, dừng lời muốn nói lại.
Bạc Tô nói với đối phương: “Tôi đặt phòng rồi, họ Quản.”
Người phục vụ hiểu ngay, dẫn họ lên phòng riêng trên tầng hai.
Vào phòng riêng, gọi món xong, người phục vụ lập tức rời đi. Khương Dư Sanh giúp bà lão lấy khăn ướt lau tay rồi mới tiếp tục: “Sao em lại có cảm giác quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?”
Bạc Tô ngồi đối diện, cũng lau tay: “Ừm?”
Khương Dư Sanh nói rõ: “Người đàn ông vừa rồi.”
Bạc Tô hơi khựng lại, im lặng trong hai giây rồi thú nhận: “Trước đây từng lọt vào hot search.”
Khương Dư Sanh bừng tỉnh, 'ồ' một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Bạc Tô không thể phân định được cảm xúc trong giọng nói của nàng. Cô nhìn kỹ vẻ mặt Khương Dư Sanh, Khương Dư Sanh đang giúp bà cụ rót nước, nở một nụ cười nhẹ trên môi, không có vẻ gì là không vui hay rất vui vẻ.
Bà lão tò mò: “Hai đứa đang nói gì thế?”
Bà nghe không hiểu hot search hay không hot search là gì.
Khương Dư Sanh tránh nặng tìm nhẹ, giải vây giúp Bạc Tô: “Bọn cháu đang nói, trước kia đã từng nhìn thấy ảnh của người đàn ông đó trên bảng tin.”
Bà cụ cũng 'ồ' một tiếng, thản nhiên hỏi: “Cậu ta có phải là người nổi tiếng không?”
Khương Dư Sanh bị hỏi đến nghệch ra.
Bạc Tô rũ mi, chủ động đáp: “Không phải ạ.”
Cô giải thích: “Anh ấy là con một người bạn của chú cháu. Anh ấy được lên tin tức vì truyền thông cho rằng cháu và anh ấy đang hẹn hò, chụp ảnh rồi bịa đặt.”
“Cháu và anh ấy không có gì cả. Cháu đã nói rõ với anh ấy từ tháng 3 rồi, kể từ đó bọn cháu không gặp lại nhau nữa.” Sau những lời nói này, cô luôn nhìn chằm chằm vào Khương Dư Sanh.
Hàng mi Khương Dư Sanh run rẩy, nụ cười trên môi càng trở nên chân thật hơn.
“Vậy... hot search trước đó là như thế nào?” Nàng chống cằm, sóng mắt lưu chuyển.
Mặt hồ trong mắt Bạc Tô gợn sóng cùng nàng.
“Tình cờ gặp trong lúc thanh toán. Thật ra cũng có những người bạn khác đi cùng nhau, nhưng khi ra ngoài, anh ấy nói có chuyện muốn nói, muốn tâm sự với chị. Bố mẹ anh ấy cũng ở đó, xuất phát từ lịch sự, chị đồng ý đến phòng trà gần đó ngồi, cũng chưa quá nửa tiếng.”
Khương Dư Sanh cong môi, không tỏ ý kiến.
Bà lão nhận xét tình huống: “Thật ra trông cũng điển trai.”
Nụ cười của Khương Dư Sanh càng sâu hơn, thích thú nhìn Bạc Tô.
Sắc mặt Bạc Tô không thay đổi: “Cháu nhìn không ra nổi.”
Bà lão ngạc nhiên: “Nặc Nặc, cháu không thích khoản này sao? Theo giới trẻ ngày nay, không phải khẩu vị của cháu à?”
Vì đánh giá khách quan nên thấy có vẻ ổn.
Bạc Tô đáp: “Vâng.”
Dừng một chút, cô nhìn thẳng vào Khương Dư Sanh, người rõ ràng đang xem trò vui với ý đồ xấu xa, nói: “Chủ yếu là do cháu có người mình thích rồi ạ.”
Tim Khương Dư Sanh đột nhiên thắt lại, má nóng bừng, không thể trêu chọc Bạc Tô một cách không liên quan được nữa.
Bà cụ há to miệng, sửng sốt: “Hả? Bà chưa từng nghe cháu nhắc tới, là người như thế nào đấy? Nói cho bà biết đi, bà giúp cháu kiểm tra.”
Bạc Tô nhìn chằm chằm Khương Dư Sanh, không chớp mắt. Mãi cho đến khi Khương Dư Sanh như đứng trên đống lửa, vành tai trần lộ ra ngoài không khí đỏ bừng, mới cười nhẹ nói: “Là một người rất tốt.”
Bầu không khí đầy vi diệu.
Bà lão nhìn Khương Dư Sanh, muốn tìm đồng minh hỏi chuyện khác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng, tươi cười của Khương Dư Sanh, bà bỗng sửng sốt.
Bà nhanh chóng quay đầu lại nhìn Bạc Tô, bất tri bất giác nhận ra điều gì đó, cũng mỉm cười.
“Được, được.” Bà không khỏi mỉm cười khen ngợi: “Người có thể khiến cháu cười như thế này khi nghĩ đến nhất định phải là người rất tốt.”
“Bà chúc hai đứa hạnh phúc.”
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
*
Một tuần sau, ngày 10 tháng 8, thời gian tư vấn tiếp theo đã hoàn tất, việc ở Chu Đạo đã thu xếp xong, Khương Dư Sanh và bà lão đi về phía Bắc để tái khám.
Buổi tối sau khi máy bay cất cánh, Bắc Thành nhận được một trận mưa lớn đã lâu không thấy nhằm giảm bớt cái nóng.
Bạc Tô khởi hành sớm để đón chuyến bay, đi đường vòng sang quận bên cạnh để tìm quán ăn nổi tiếng trên internet mà Quản Thanh đã nói đến trước đây, nhưng tiếc là quá xa, quá khó để xếp hàng mua sản phẩm chính của họ.
Tiệm bánh nằm trong một con hẻm cũ, ô tô không thể vào được, tạm thời cũng không có chỗ đậu. Bạc Tô phải gửi xe vào bãi đậu xe gần đó, đeo khẩu trang, cầm ô rồi đi bộ đến.
Trước cửa sổ tiệm bánh nhỏ đã có một hàng dài người xếp hàng, ô này nối tiếp nhau, mặt ô trải dài dọc theo con hẻm, trải thành ao sen nhiều màu sắc dài bằng hai mặt tiền cửa hàng.
Bạc Tô đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn rất ngạc nhiên. Cô nhìn đồng hồ, ước lượng thời gian, có lẽ còn đủ thời gian nên không rời đi, đứng yên trong hàng, hạ vành ô xuống, đeo tai nghe vào, kiên nhẫn chờ đợi trong khi nghe đoạn ghi âm cuộc họp mà nhà đài tổ chức sau khi trở về từ cuộc họp ở văn phòng vài ngày trước.
Hàng ngũ tiến về phía trước đầy chậm rãi.
Khoảng bốn mươi phút sau, trước khi Bạc Tô chuẩn bị nghe xong cuộc họp với tốc độ gấp đôi, đột nhiên có một âm thanh ngắn của một vật nặng rơi xuống đất và vài tiếng kêu kinh ngạc cách đó không xa, Bạc Tô vô thức quay đầu lại nhìn.
Cách đó vài mét, dưới bầu trời mưa tối tăm, một cô gái trẻ mặc áo mưa màu bạc hà đang ngồi dưới đất, xung quanh có một chiếc ô trong suốt và những bông hoa rải rác, rõ ràng là đường trơn vào ngày mưa nên đã bị ngã.
Cô gái dường như phớt lờ cơn đau, được sự giúp đỡ của một người tốt bụng, nhanh chóng đứng dậy, vừa cảm ơn, vừa cúi xuống nhanh chóng nhặt những bông hoa trở lại giỏ, khoác chiếc giỏ lên cánh tay, rồi lại giơ ô lên che cho bao bì giấy bó hoa đã ướt một nửa để khỏi bị mắc mưa. Lúc này, cô bé mới kịp nhìn những vết bầm tím trên bàn tay và khuỷu tay, lộ ra vẻ đau đớn.
Tóc và mặt cô bé đều dính nước, hầu hết quần áo đều ướt khiến cô bé rơi vào tình trạng khốn khổ.
Bạc Tô ngơ ngác nhìn, có chút mất tập trung.
Mưa to trút xuống, nước bắn tung tóe trên mặt đất, âm thanh xa xăm, trong trẻo.
Cô gái dường như nhận thức được điều đó, nhìn về phía Bạc Tô, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Bạc Tô.
Bạc Tô không ngoảnh đi, cô gái đã hiểu lầm gì đó.
Cô gái khập khiễng đi về phía cô, cười hỏi: “Chị gái, có muốn mua hoa không?”
Bạc Tô nuốt nước bọt.
Cô hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Cô gái nói: “Một bó mười chín tệ, ướt như thế này thì rẻ hơn, mười lăm tệ.”
Bạc Tô nói: “Vậy chị mua hết.”
Cô gái sửng sốt.
Bạc Tô mở giao diện quét mã WeChat, hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu? Em tính đi, chị sẽ quét cho em.”
Cô gái định thần lại, cả gương mặt trở nên tươi sáng hơn, đôi mắt sáng ngời: “Vâng... vâng...”
“Chị gái... vậy... vậy em đưa túi này cho chị nhé.” Cô gái lấy ra một chiếc túi giấy cứng màu trắng từ trong giỏ, đưa cho Bạc Tô.
Bạc Tô đáp: “Ừm.”
Quét mã, nhận lấy cả một túi hoa.
Chờ một lúc, cũng đến lượt cô gọi món, trong khi chờ nhân viên đóng gói, cô giơ hoa lên trước mặt nhân viên và hỏi: “Những bông hoa này tặng cho mọi người, mọi người có thể cho mỗi khách hàng một bông, hoặc có thể chia nhau, có được không?”
Nhân viên cửa hàng chần chừ.
Bạc Tô nói: “Tôi vừa mua, mang đi không tiện, cô có thể kiểm tra.”
Nhân viên bán hàng thấy cô ăn mặc sang trọng, thần thái không tầm thường, nhìn không giống người đang quảng cáo, lập tức đưa tay nhận lấy: “Được chứ, cảm ơn.”
Một người khác xếp hàng bên cạnh đã thanh toán xong và cũng đang đợi, người phụ nữ chứng kiến toàn bộ quá trình mua hoa ngạc nhiên: “Cô không cần, vậy sao lại mua hết?”
Bạc Tô đưa tay nhận lấy bánh mì mà nhân viên gói đưa đến, mỉm cười nói: “Trời mưa rồi, hy vọng em ấy có thể về nhà sớm.”
Cô nhớ lại gương mặt điềm tĩnh của Khương Dư Sanh và sự dịu dàng sâu sắc trong mắt nàng khi nàng nói với cô vào ngày hôm đó: “Vào những ngày mưa, đôi khi những điều hạnh phúc cũng xảy ra.”
Người phụ nữ chăm chú nhìn Bạc Tô, chớp chớp mắt, rồi bỗng mở to mắt ngạc nhiên: “Bạc Tô? Cô Bạc, có phải là cô không?”
Bạc Tô cong cong mắt, không nói đúng cũng không nói không, gật đầu rồi bước vào vực sâu trong quang ảnh loang lổ.
*
Bảy giờ tối, máy bay đến đúng giờ, đợi ở bãi đậu xe nửa tiếng, Bạc Tô đi đến bãi đậu xe tạm thời ở tầng khởi hành của sân bay, thuận lợi đón Khương Dư Sanh và bà cụ.
Mưa to tiếp tục kéo dài, cả thành phố chìm trong mưa lớn và sương mù.
Lái xe giữa ánh sáng và bóng tối, sự chuyển động, tĩnh lặng của thành phố, lắng nghe chuyển động xào xạc của người yêu ở ghế sau, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên đầu mũi, Bạc Tô cảm thấy một cảm giác bình yên, tĩnh lặng đến lạ mà bản thân chưa từng trải qua trước đây.
Cô hỏi: “Có ngon không?”
Trước khi lên xe, cô đưa những chiếc bánh mình xếp hàng mua cho Khương Dư Sanh để họ lót bụng dọc đường.
Khương Dư Sanh và bà lão ngồi ở hàng sau, cẩn thận cởi găng tay dùng một lần, bỏ hết vụn bánh trong lòng bàn tay vào trong găng tay rồi đáp: “Em vừa ăn một phần vị sữa, ngon lắm, kem ngọt nhưng không ngấy, vị sữa rất đậm đà. “
Bà cụ cũng nói: “Ừm, bà ăn Thanh Đoàn, thấy kem rất ngon, nguyên liệu cũng khá ngon.”
Đôi môi đỏ mọng của Bạc Tô thoáng nhếch lên: “Vậy là tốt rồi.”
Cô hỏi: “Bà ơi, tối nay cháu gọi món Hoài Thành. Vị có thể hơi ngọt. Cháu có cần báo trước với họ, yêu cầu họ cho ít đường hơn không?”
Bà lão không thèm để ý: “Bà không sao. Ẩm thực Lộ Thành của chúng ta không phải cũng ngọt sao? Hơn nữa Tiểu Dư cũng thích đồ ngọt.”
Bạc Tô yên lòng.
Khương Dư Sanh bỏ rác vào túi rác, vô tội: “Bà, cháu không sao đâu, cháu ăn rất bình thường mà?”
Bà lão lộ ra vẻ mặt yêu chiều như thể không nỡ vạch trần nàng.
Bạc Tô vạch trần: “Em nấu là vậy, nhưng thích ăn thì không phải.”
Khi còn nhỏ, lúc uống cà phê hòa tan, nàng sẽ cho lượng kẹo bơ cứng nhiều gấp đôi người khác. Sữa Vương Tử, loại sữa mà Bạc Tô không uống được, khi đó là món mà Khương Dư Sanh yêu thích.
Khương Dư Sanh cười, không biện hộ.
Dọc đường, ba người đã thay đổi không khí lúng túng so với lần trước, nói nói cười cười đến tận nhà hàng.
Mưa vẫn rơi nhưng nhẹ hơn nhiều.
Nhà hàng có chỗ để xe riêng, Bạc Tô đậu xe, đứng cạnh cửa xe, bung ô đợi Khương Dư Sanh đỡ bà cụ xuống xe, giúp nàng đóng cửa lại.
Cả ba khóa xe, sóng vai nhau đi đến nhà hàng.
Mới đi được hai bước, Bạc Tô đã gọi: “Dư Sanh.”
“Ơi?” Khương Dư Sanh nghiêng người.
Bạc Tô nói: “Dây giày của em chưa buộc.”
Cô đưa chiếc ô trong tay cho Khương Dư Sanh, Khương Dư Sanh vô thức đưa tay nhận lấy, Bạc Tô cúi xuống như muốn giúp nàng buộc dây giày.
Khương Dư Sanh kịp phản ứng, nhanh chóng đưa tay chặn lại, đưa ô về.
Bạc Tô ngẩng đầu nhìn nàng.
Khương Dư Sanh khẽ lắc đầu, nói: “Chị đỡ bà đi.”
Mặt đất trơn trượt, nàng sợ bà lão bước đi không vững. Ở ngoài và ở Bắc Thành, nàng cũng sợ Bạc Tô sẽ bị nhận ra.
Bạc Tô không hiểu nhưng cũng không ép buộc: “Ừm.”
Cô đứng thẳng người, cầm lấy hai chiếc ô Khương Dư Sanh đưa, đổi chỗ cho Khương Dư Sanh, cầm ô cho nàng, đỡ bà cụ, nhìn nàng buộc dây giày.
Khương Dư Sanh buộc dây giày xong, chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt Bạc Tô tự nhiên ngước lên. Trong lúc nhìn mông lung, cô bắt gặp một gương mặt hơi quen thuộc——
Kỷ Lang.
Anh ta đứng ở bãi đậu xe của một nhà hàng khác cách đó không xa, nhìn họ từ xa, hiển nhiên đã nhận ra cô.
Bạc Tô gật đầu với anh ta vì lịch sự.
Anh ta gật đầu đáp lại, dường như đang mỉm cười.
Khương Dư Sanh đứng dậy lấy lại chiếc ô, người đàn ông bỗng giống như đang đi về phía họ.
Bạc Tô đỡ bà cụ, quay người đi thẳng vào nhà hàng.
Người đàn ông khẽ gọi: “Bạc Tô!”
Bạc Tô ngoảnh mặt làm ngơ.
Tuy nhiên, Khương Dư Sanh và bà lão đều nhìn lại theo phản xạ.
Người đàn ông cách đó không xa giật mình, vẻ mặt có chút u ám.
Khương Dư Sanh thu hồi tầm mắt, hối hận vì đã ngoảnh lại.
Nàng đi được vài bước mới nhắc: “Có người vừa gọi chị đấy.”
Bạc Tô bình thản như nước: “Chị biết.”
“Không quen sao?”
“Quen.”
“Vậy...”
“Không muốn nghe.” Bạc Tô cong môi, lộ ra vẻ phóng túng hiếm thấy.
Khương Dư Sanh bật cười: “Không sao chứ?”
Bạc Tô nói: “Không sao.”
Một người phục vụ từ ngoài cửa đi đến đón họ, Khương Dư Sanh đưa ô cho anh ta, dừng lời muốn nói lại.
Bạc Tô nói với đối phương: “Tôi đặt phòng rồi, họ Quản.”
Người phục vụ hiểu ngay, dẫn họ lên phòng riêng trên tầng hai.
Vào phòng riêng, gọi món xong, người phục vụ lập tức rời đi. Khương Dư Sanh giúp bà lão lấy khăn ướt lau tay rồi mới tiếp tục: “Sao em lại có cảm giác quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?”
Bạc Tô ngồi đối diện, cũng lau tay: “Ừm?”
Khương Dư Sanh nói rõ: “Người đàn ông vừa rồi.”
Bạc Tô hơi khựng lại, im lặng trong hai giây rồi thú nhận: “Trước đây từng lọt vào hot search.”
Khương Dư Sanh bừng tỉnh, 'ồ' một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Bạc Tô không thể phân định được cảm xúc trong giọng nói của nàng. Cô nhìn kỹ vẻ mặt Khương Dư Sanh, Khương Dư Sanh đang giúp bà cụ rót nước, nở một nụ cười nhẹ trên môi, không có vẻ gì là không vui hay rất vui vẻ.
Bà lão tò mò: “Hai đứa đang nói gì thế?”
Bà nghe không hiểu hot search hay không hot search là gì.
Khương Dư Sanh tránh nặng tìm nhẹ, giải vây giúp Bạc Tô: “Bọn cháu đang nói, trước kia đã từng nhìn thấy ảnh của người đàn ông đó trên bảng tin.”
Bà cụ cũng 'ồ' một tiếng, thản nhiên hỏi: “Cậu ta có phải là người nổi tiếng không?”
Khương Dư Sanh bị hỏi đến nghệch ra.
Bạc Tô rũ mi, chủ động đáp: “Không phải ạ.”
Cô giải thích: “Anh ấy là con một người bạn của chú cháu. Anh ấy được lên tin tức vì truyền thông cho rằng cháu và anh ấy đang hẹn hò, chụp ảnh rồi bịa đặt.”
“Cháu và anh ấy không có gì cả. Cháu đã nói rõ với anh ấy từ tháng 3 rồi, kể từ đó bọn cháu không gặp lại nhau nữa.” Sau những lời nói này, cô luôn nhìn chằm chằm vào Khương Dư Sanh.
Hàng mi Khương Dư Sanh run rẩy, nụ cười trên môi càng trở nên chân thật hơn.
“Vậy... hot search trước đó là như thế nào?” Nàng chống cằm, sóng mắt lưu chuyển.
Mặt hồ trong mắt Bạc Tô gợn sóng cùng nàng.
“Tình cờ gặp trong lúc thanh toán. Thật ra cũng có những người bạn khác đi cùng nhau, nhưng khi ra ngoài, anh ấy nói có chuyện muốn nói, muốn tâm sự với chị. Bố mẹ anh ấy cũng ở đó, xuất phát từ lịch sự, chị đồng ý đến phòng trà gần đó ngồi, cũng chưa quá nửa tiếng.”
Khương Dư Sanh cong môi, không tỏ ý kiến.
Bà lão nhận xét tình huống: “Thật ra trông cũng điển trai.”
Nụ cười của Khương Dư Sanh càng sâu hơn, thích thú nhìn Bạc Tô.
Sắc mặt Bạc Tô không thay đổi: “Cháu nhìn không ra nổi.”
Bà lão ngạc nhiên: “Nặc Nặc, cháu không thích khoản này sao? Theo giới trẻ ngày nay, không phải khẩu vị của cháu à?”
Vì đánh giá khách quan nên thấy có vẻ ổn.
Bạc Tô đáp: “Vâng.”
Dừng một chút, cô nhìn thẳng vào Khương Dư Sanh, người rõ ràng đang xem trò vui với ý đồ xấu xa, nói: “Chủ yếu là do cháu có người mình thích rồi ạ.”
Tim Khương Dư Sanh đột nhiên thắt lại, má nóng bừng, không thể trêu chọc Bạc Tô một cách không liên quan được nữa.
Bà cụ há to miệng, sửng sốt: “Hả? Bà chưa từng nghe cháu nhắc tới, là người như thế nào đấy? Nói cho bà biết đi, bà giúp cháu kiểm tra.”
Bạc Tô nhìn chằm chằm Khương Dư Sanh, không chớp mắt. Mãi cho đến khi Khương Dư Sanh như đứng trên đống lửa, vành tai trần lộ ra ngoài không khí đỏ bừng, mới cười nhẹ nói: “Là một người rất tốt.”
Bầu không khí đầy vi diệu.
Bà lão nhìn Khương Dư Sanh, muốn tìm đồng minh hỏi chuyện khác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng, tươi cười của Khương Dư Sanh, bà bỗng sửng sốt.
Bà nhanh chóng quay đầu lại nhìn Bạc Tô, bất tri bất giác nhận ra điều gì đó, cũng mỉm cười.
“Được, được.” Bà không khỏi mỉm cười khen ngợi: “Người có thể khiến cháu cười như thế này khi nghĩ đến nhất định phải là người rất tốt.”
“Bà chúc hai đứa hạnh phúc.”
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất