Chương 72
Sắc lệnh trí hôn
*
“Không phải nói buổi tối mới có thể đến sao?” Khương Dư Sanh hoàn toàn trao thân cho Bạc Tô.
Bạc Tô mở chân, để bản thân đứng vững hơn, vòng tay qua eo Khương Dư Sanh từ phía sau, hít thật sâu mùi thơm cơ thể của người yêu như thể bị nghiện: “Muốn cho em một bất ngờ.”
Đúng là bất ngờ.
Khương Dư Sanh nép vào lồng ngực cô: “Chơi không đẹp rồi đấy.”
Bạc Tô cầm lòng chẳng đặng, hôn lên tai và gáy nàng, nỉ non: “Không chơi không đẹp với em.”
Hô hấp Khương Dư Sanh có chút loạn, khẽ nói: “Chị, nhột.”
Bạc Tô cười, thoáng dùng sức để nàng xoay người lại.
Đôi mắt đen láy của cô phản chiếu mặt hồ, phản chiếu một hồ sao khác. Cô hôn lên chóp mũi Khương Dư Sanh, hỏi tội: “Là ai gửi bài hát《Miss you tonight》 sang, khiến chị không thể đợi cả đêm được?”
Nếu không phải thực sự không thể rời đi, cô chắc chắn mình sẽ bay về Lộ Thành vào đêm đó.
Khương Dư Sanh chớp chớp mắt, mỉm cười không nói lời nào.
Đáy mắt Bạc Tô lấp lánh ánh sao: “Chị nghe xong thì mất ngủ.”
Giọng điệu có vẻ hơi tủi thân.
Đôi mắt hạnh của Khương Dư Sanh cong lên thành hình trăng non, biết rõ còn cố hỏi: “Có phải mất ngủ vì em không?”
Bạc Tô nhướng mày: “Em nghĩ như thế à?”
“Vậy không phải sao?”
Bạc Tô cười khẩy, đột nhiên vươn tay giữ lấy gáy nàng, hôn lên đôi môi anh đào vừa trêu người vừa quá quyến rũ của nàng.
Đã lâu không gặp mưa rào, tiếng thở dốc thỏa mãn vang lên từ tận đáy lòng nhau.
Khương Dư Sanh nhắm mắt lại, buông túi đồ trong tay ra, vòng tay qua cổ Bạc Tô, để cô làm càn.
Âm thanh nước bọt và hơi thở thác loạn vang vọng trong căn phòng tối tăm.
Tình triều dâng trào ở vùng bụng dưới, trái tim dường như lớn dần theo từng tấc da thịt mà Bạc Tô chạm vào.
Khương Dư Sanh có chút đứng không được.
Bạc Tô đưa tay phải xuống, đặt sau vai nàng, cúi người đỡ Khương Dư Sanh lên, đột nhiên có tiếng gõ cửa như sấm sét, đánh vào thần kinh của cả hai.
Khương Dư Sanh run lên, động tác của Bạc Tô cứng đờ.
“Chị Tiểu Dư, không sao chứ? Trong phòng có ổn không? Chúng ta phải ra ngoài thôi.” Là Trì Kỳ.
Khương Dư Sanh và Bạc Tô nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Các nàng đang làm gì thế.
Đúng là đầu óc u mê vì ham muốn.
Nàng âm thầm hắng giọng, bình tĩnh đáp: “Bọn em ra ngoài trước đi, chị phải đi vệ sinh.”
Trì Kỳ không nghi ngờ gì: “Vâng.“.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Tiếng bước chân vang lên, xa dần.
Bạc Tô đã đứng thẳng dậy, khôi phục lại bộ dáng nghiêm nghị và dè dặt thường ngày, đồng thời giúp Khương Dư Sanh nhét lại vạt áo vào lưng quần.
Thắt nút lại.
Vẻ mặt đầy dịu dàng, giống như đang mặc quần áo cho một đứa trẻ.
Cứ như thể vừa rồi cô không phải là người cởi ra vậy.
Khương Dư Sanh nhìn vành tai đỏ thẫm dù trong ánh sáng mờ ảo cũng không thể che giấu của cô, đặt tay lên vai cô, tiến lại gần trêu: “Vừa rồi chị muốn làm gì đấy?”
Bạc Tô hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, mấp máy đôi môi mỏng rồi mím chặt, không nói gì, quay đầu đi.
Khóe môi cô cong lên rõ ràng.
Khương Dư Sanh biết cô hướng nội, tha cho cô.
Nàng hôn lên má cô, giúp cô lau đi vết son trên môi, cười nói: “Được rồi, tô một chút son đi, chúng ta ra ngoài trước.”
Thật không hay khi yêu cầu mọi người lại phải đợi sau một thời gian dài chờ đợi.
Bạc Tô cũng có chừng mực: “Ừm.”
Khương Dư Sanh bước ra, nghiêng người bật đèn, đang định quay người tìm chỗ thích hợp để đặt túi xách xuống, không ngờ khi quay lại, nàng lại vô cùng ngạc nhiên——
Trong phòng ngủ không quá rộng rãi, một chiếc giường lớn khoảng 1,8 mét chất đầy những hộp quà, hộp này chồng lên nhau, từ lớn đến nhỏ, giống như một ngọn đồi.
Bên cạnh ngọn đồi là một bó hoa hồng đỏ thẫm khổng lồ.
Hoa hồng có hình tam giác, cánh dày, xếp thành từng lớp, màu sắc như nhung, tươi sáng.
Khương Dư Sanh chưa bao giờ nhìn thấy những nụ hoa lớn hoặc những hình dạng hoa mang tính biểu tượng như vậy.
Trên tấm thảm cạnh giường dưới những bông hoa, những cánh hồng cùng màu được rải thành một vòng tròn, tạo thành hình trái tim xung quanh giường.
Không cần phải suy nghĩ quá nhiều cũng có thể biết đó là ý định của ai.
Lòng Khương Dư Sanh đột nhiên có cảm giác như được lấp đầy bởi một viên kẹo dẻo vô cùng lớn.
Nàng nghiêng đầu nhìn Bạc Tô.
Đôi mắt của Bạc Tô cũng đang ngóng nhìn nàng.
Khương Dư Sanh giả vờ bình tĩnh, cười hỏi cô: “Có hơi khoa trương quá không?”
Vành tai Bạc Tô lộ ra ngoài không khí đỏ bừng, có chút mất mát không thể nhận ra, nhưng sắc mặt vẫn bất động như núi, bình thản đáp: “Hình như có một chút?”
Khương Dư Sanh không cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân, lập tức tiến lại gần hai bước, dang rộng vòng tay ôm chặt Bạc Tô, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể và sự hiện diện thực sự của cô.
“Bạc Tô.” Nàng run rẩy gọi.
Bạc Tô đáp: “Ơi?”
Khương Dư Sanh nói: “Nhưng em rất thích.”
Nàng thực sự thích việc cô sẵn sàng suy nghĩ rất nhiều về nàng, và thực sự thích việc cô dường như xem nàng như mảnh ghép quan trọng nhất của cuộc đời, trân trọng đặt ở đầu quả tim.
Rất thích nàng, việc quay lại cuộc sống của nàng đã mang lại cho nàng trải nghiệm trọn vẹn, viên mãn hơn.
Bạc Tô im lặng cong môi, ôm lại nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng.
“Thích là tốt rồi.” Cô đồng ý trong lòng.
Cô không thể nói ra, cảm thấy quá sến nhưng thực sự rất biết ơn và may mắn khi Khương Dư Sanh có thể được sinh ra trong vũ trụ này và tồn tại trong thế giới nhàm chán này.
Để cô có thể lấy lại ước mơ, khát khao yêu đời, mong muốn sống nghiêm túc.
Hai người âu yếm một lúc, trang điểm rồi bước ra khỏi phòng.
Khương Dư Sanh bất giác nhận ra: “Chị làm hòa với Truyền Vũ rồi à?”
Bạc Tô im lặng vài giây: “Có lẽ?”
“Có lẽ?”
Bạc Tô khẽ mỉm cười: “Ừm.”
Cô thực sự không chắc chắn.
Khi Trang Truyền Vũ đồng ý giúp cô tổ chức trò chơi, đặt địa điểm và cùng nhau tạo bất ngờ cho Khương Dư Sanh, cô nghĩ rằng Trang Truyền Vũ đang nể mặt Khương Dư Sanh, đoàn kết với cô hơn, hóa thù thành bạn.
Nhưng sau khi đến nơi, cô phát hiện ra rằng Trang Truyền Vũ cũng dẫn Trần Thự - tình địch cũ của cô đến.
Cô không tin rằng Trang Truyền Vũ không biết, hoặc chưa bao giờ để ý rằng Trần Thự có tình cảm nào khác với Khương Dư Sanh ngoài việc là bạn.
Nhưng cô không có ý định tiết lộ lý do này, biến tướng nhắc nhở Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh chỉ cho là cô nói đùa, không đi sâu vào chi tiết.
Các nàng tự nhiên nắm tay nhau bước ra khỏi biệt thự, mười ngón tay đan vào nhau, biệt thự đã bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Có người đang ca hát, có người đang đạp nước, có người đang nướng thịt xiên.
Bầu trời vẫn chưa cao, gió hiếm hoi trong lành, sao nhấp nháy chợt hiện. Khương Dư Sanh và Bạc Tô tiến lại gần với tiếng sóng và tiếng cười.
“Ôi, chị tưởng tối nay em không thèm xuống ấy chứ.” Ánh mắt Trang Truyền Vũ sắc bén, ngồi bên cạnh Thẩm Già Hòa, vừa nhìn thấy hai người, cô ấy lập tức cắn một miếng xiên, chế nhạo hàm hồ rồi mới chịu nuốt xuống.
Bạc Tô sợ cô ấy bị nghẹn.
Thẩm Già Hòa mỉm cười, đang định yêu cầu cô chú ý đến hình ảnh của mình thì một người bạn ở bên cạnh Khương Dư Sanh đột nhiên kêu lên: “Trời ơi, tôi không nhìn lầm chứ?”
Điều này khiến ba người bạn còn lại nhìn sang, trố mắt.
“Bạc Tô?!”
“Đm! Sống lại rồi à!”
“Hai người vẫn còn liên lạc à! Chuyện xảy ra khi nào?! Bắt đầu từ đâu thế?!”
Những cú sốc đến rồi lại đi.
Bạc Tô không buông tay Khương Dư Sanh, bình tĩnh, hào phóng chào hỏi mọi người: “Đã lâu không gặp.”
Cô có trí nhớ rất tốt, có một vài người bạn của Khương Dư Sanh năm đó không gặp mặt nhiều, nhưng đều có thể đọc ra tên của từng gương mặt.
Mọi người khá ngạc nhiên và tò mò. Họ chỉ quan tâm đến hoạt động của Bạc Tô trong những năm qua, cũng không ngạc nhiên về mối quan hệ giữa Bạc Tô và Khương Dư Sanh, chỉ có ánh mắt của Trần Thự rơi vào mười ngón tay đan lấy nhau của cả hai, không rời mắt.
Bạc Tô như có như không liếc nhìn cậu ấy, tránh nặng tìm nhẹ trả lời mọi người.
Mọi người cảm thấy mỹ mãn, ngồi dưới áng mây, ăn thịt xiên tặng quà sinh nhật rồi hỏi: “Quả bom lớn thả vào ngày Thất tịch đâu rồi, sao hôm nay lại không đến?”
Khương Dư Sanh giả ngu: “Hả?”
Một người bạn nói thẳng: “Người kia đâu? Cậu không muốn dẫn quý cô bóng của mình ra cho người khác xem sao?”
Sau khi bom thông báo chính thức được tung ra, Khương Dư Sanh đã bị thẩm vấn một lần, nhưng nàng chỉ nói là phụ nữ, không nói rõ đó là Bạc Tô, thoái thác để giới thiệu cô với mọi người vào lần sau.
Mặc dù nàng không có ý định che giấu bất cứ điều gì và tin tưởng mọi người, nhưng trong tiềm thức vẫn muốn bảo vệ Bạc Tô nhiều hơn trong xã hội và cho cô nhiều quyền tự do hơn.
Bạc Tô sửng sốt trong giây lát, mọi người trong tầm hiểu biết của Chu Đạo, bao gồm cả Trang Truyền Vũ và Thẩm Già Hòa cũng sửng sốt trong giây lát, sau đó ánh mắt họ rơi vào người Bạc Tô và Khương Dư Sanh.
Trông có vẻ rất nôn nóng.
Khương Dư Sanh cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhìn Bạc Tô, cố gắng tìm ra câu trả lời từ vẻ mặt của cô.
Người bạn hiểu lầm nàng đang tìm người chống lưng nên lập tức lôi kéo Bạc Tô, hỏi cô: “Chị ơi, chị đã gặp qua chưa? Chị có nghĩ Dư Sanh keo kiệt quá không, cậu ấy không nói gì với bọn em cả, chỉ cho bọn em xem ảnh thôi.”
“Đúng đấy, chị Bạc Tô cho ý kiến đi.”
“Nếu không thì chị có thể bí mật cho bọn em xem những bức ảnh đó.”
Mặc dù Bạc Tô luôn giỏi biến hóa, luôn giữ vẻ mặt trầm tĩnh trong các tình huống xã giao nhưng cũng không khỏi cảm thấy ấm áp vào lúc này.
Cô nhìn Khương Dư Sanh.
Mắt Khương Dư Sanh tràn đầy ý cười, giống như nói gì cũng tùy cô, cũng tò mò xem cô sẽ giải quyết ra sao.
Bạc Tô bình tĩnh lại, nụ cười ánh lên gương mặt.
Cô đưa cho Khương Dư Sanh một chùm nho mới nướng, bình tĩnh trả lời: “Có lẽ từng gặp qua rồi.”
Mọi người căng tai ra chờ cô miêu tả.
Bạc Tô nói: “Ở trong gương.”
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
*
“Không phải nói buổi tối mới có thể đến sao?” Khương Dư Sanh hoàn toàn trao thân cho Bạc Tô.
Bạc Tô mở chân, để bản thân đứng vững hơn, vòng tay qua eo Khương Dư Sanh từ phía sau, hít thật sâu mùi thơm cơ thể của người yêu như thể bị nghiện: “Muốn cho em một bất ngờ.”
Đúng là bất ngờ.
Khương Dư Sanh nép vào lồng ngực cô: “Chơi không đẹp rồi đấy.”
Bạc Tô cầm lòng chẳng đặng, hôn lên tai và gáy nàng, nỉ non: “Không chơi không đẹp với em.”
Hô hấp Khương Dư Sanh có chút loạn, khẽ nói: “Chị, nhột.”
Bạc Tô cười, thoáng dùng sức để nàng xoay người lại.
Đôi mắt đen láy của cô phản chiếu mặt hồ, phản chiếu một hồ sao khác. Cô hôn lên chóp mũi Khương Dư Sanh, hỏi tội: “Là ai gửi bài hát《Miss you tonight》 sang, khiến chị không thể đợi cả đêm được?”
Nếu không phải thực sự không thể rời đi, cô chắc chắn mình sẽ bay về Lộ Thành vào đêm đó.
Khương Dư Sanh chớp chớp mắt, mỉm cười không nói lời nào.
Đáy mắt Bạc Tô lấp lánh ánh sao: “Chị nghe xong thì mất ngủ.”
Giọng điệu có vẻ hơi tủi thân.
Đôi mắt hạnh của Khương Dư Sanh cong lên thành hình trăng non, biết rõ còn cố hỏi: “Có phải mất ngủ vì em không?”
Bạc Tô nhướng mày: “Em nghĩ như thế à?”
“Vậy không phải sao?”
Bạc Tô cười khẩy, đột nhiên vươn tay giữ lấy gáy nàng, hôn lên đôi môi anh đào vừa trêu người vừa quá quyến rũ của nàng.
Đã lâu không gặp mưa rào, tiếng thở dốc thỏa mãn vang lên từ tận đáy lòng nhau.
Khương Dư Sanh nhắm mắt lại, buông túi đồ trong tay ra, vòng tay qua cổ Bạc Tô, để cô làm càn.
Âm thanh nước bọt và hơi thở thác loạn vang vọng trong căn phòng tối tăm.
Tình triều dâng trào ở vùng bụng dưới, trái tim dường như lớn dần theo từng tấc da thịt mà Bạc Tô chạm vào.
Khương Dư Sanh có chút đứng không được.
Bạc Tô đưa tay phải xuống, đặt sau vai nàng, cúi người đỡ Khương Dư Sanh lên, đột nhiên có tiếng gõ cửa như sấm sét, đánh vào thần kinh của cả hai.
Khương Dư Sanh run lên, động tác của Bạc Tô cứng đờ.
“Chị Tiểu Dư, không sao chứ? Trong phòng có ổn không? Chúng ta phải ra ngoài thôi.” Là Trì Kỳ.
Khương Dư Sanh và Bạc Tô nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Các nàng đang làm gì thế.
Đúng là đầu óc u mê vì ham muốn.
Nàng âm thầm hắng giọng, bình tĩnh đáp: “Bọn em ra ngoài trước đi, chị phải đi vệ sinh.”
Trì Kỳ không nghi ngờ gì: “Vâng.“.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Tiếng bước chân vang lên, xa dần.
Bạc Tô đã đứng thẳng dậy, khôi phục lại bộ dáng nghiêm nghị và dè dặt thường ngày, đồng thời giúp Khương Dư Sanh nhét lại vạt áo vào lưng quần.
Thắt nút lại.
Vẻ mặt đầy dịu dàng, giống như đang mặc quần áo cho một đứa trẻ.
Cứ như thể vừa rồi cô không phải là người cởi ra vậy.
Khương Dư Sanh nhìn vành tai đỏ thẫm dù trong ánh sáng mờ ảo cũng không thể che giấu của cô, đặt tay lên vai cô, tiến lại gần trêu: “Vừa rồi chị muốn làm gì đấy?”
Bạc Tô hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, mấp máy đôi môi mỏng rồi mím chặt, không nói gì, quay đầu đi.
Khóe môi cô cong lên rõ ràng.
Khương Dư Sanh biết cô hướng nội, tha cho cô.
Nàng hôn lên má cô, giúp cô lau đi vết son trên môi, cười nói: “Được rồi, tô một chút son đi, chúng ta ra ngoài trước.”
Thật không hay khi yêu cầu mọi người lại phải đợi sau một thời gian dài chờ đợi.
Bạc Tô cũng có chừng mực: “Ừm.”
Khương Dư Sanh bước ra, nghiêng người bật đèn, đang định quay người tìm chỗ thích hợp để đặt túi xách xuống, không ngờ khi quay lại, nàng lại vô cùng ngạc nhiên——
Trong phòng ngủ không quá rộng rãi, một chiếc giường lớn khoảng 1,8 mét chất đầy những hộp quà, hộp này chồng lên nhau, từ lớn đến nhỏ, giống như một ngọn đồi.
Bên cạnh ngọn đồi là một bó hoa hồng đỏ thẫm khổng lồ.
Hoa hồng có hình tam giác, cánh dày, xếp thành từng lớp, màu sắc như nhung, tươi sáng.
Khương Dư Sanh chưa bao giờ nhìn thấy những nụ hoa lớn hoặc những hình dạng hoa mang tính biểu tượng như vậy.
Trên tấm thảm cạnh giường dưới những bông hoa, những cánh hồng cùng màu được rải thành một vòng tròn, tạo thành hình trái tim xung quanh giường.
Không cần phải suy nghĩ quá nhiều cũng có thể biết đó là ý định của ai.
Lòng Khương Dư Sanh đột nhiên có cảm giác như được lấp đầy bởi một viên kẹo dẻo vô cùng lớn.
Nàng nghiêng đầu nhìn Bạc Tô.
Đôi mắt của Bạc Tô cũng đang ngóng nhìn nàng.
Khương Dư Sanh giả vờ bình tĩnh, cười hỏi cô: “Có hơi khoa trương quá không?”
Vành tai Bạc Tô lộ ra ngoài không khí đỏ bừng, có chút mất mát không thể nhận ra, nhưng sắc mặt vẫn bất động như núi, bình thản đáp: “Hình như có một chút?”
Khương Dư Sanh không cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân, lập tức tiến lại gần hai bước, dang rộng vòng tay ôm chặt Bạc Tô, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể và sự hiện diện thực sự của cô.
“Bạc Tô.” Nàng run rẩy gọi.
Bạc Tô đáp: “Ơi?”
Khương Dư Sanh nói: “Nhưng em rất thích.”
Nàng thực sự thích việc cô sẵn sàng suy nghĩ rất nhiều về nàng, và thực sự thích việc cô dường như xem nàng như mảnh ghép quan trọng nhất của cuộc đời, trân trọng đặt ở đầu quả tim.
Rất thích nàng, việc quay lại cuộc sống của nàng đã mang lại cho nàng trải nghiệm trọn vẹn, viên mãn hơn.
Bạc Tô im lặng cong môi, ôm lại nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng.
“Thích là tốt rồi.” Cô đồng ý trong lòng.
Cô không thể nói ra, cảm thấy quá sến nhưng thực sự rất biết ơn và may mắn khi Khương Dư Sanh có thể được sinh ra trong vũ trụ này và tồn tại trong thế giới nhàm chán này.
Để cô có thể lấy lại ước mơ, khát khao yêu đời, mong muốn sống nghiêm túc.
Hai người âu yếm một lúc, trang điểm rồi bước ra khỏi phòng.
Khương Dư Sanh bất giác nhận ra: “Chị làm hòa với Truyền Vũ rồi à?”
Bạc Tô im lặng vài giây: “Có lẽ?”
“Có lẽ?”
Bạc Tô khẽ mỉm cười: “Ừm.”
Cô thực sự không chắc chắn.
Khi Trang Truyền Vũ đồng ý giúp cô tổ chức trò chơi, đặt địa điểm và cùng nhau tạo bất ngờ cho Khương Dư Sanh, cô nghĩ rằng Trang Truyền Vũ đang nể mặt Khương Dư Sanh, đoàn kết với cô hơn, hóa thù thành bạn.
Nhưng sau khi đến nơi, cô phát hiện ra rằng Trang Truyền Vũ cũng dẫn Trần Thự - tình địch cũ của cô đến.
Cô không tin rằng Trang Truyền Vũ không biết, hoặc chưa bao giờ để ý rằng Trần Thự có tình cảm nào khác với Khương Dư Sanh ngoài việc là bạn.
Nhưng cô không có ý định tiết lộ lý do này, biến tướng nhắc nhở Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh chỉ cho là cô nói đùa, không đi sâu vào chi tiết.
Các nàng tự nhiên nắm tay nhau bước ra khỏi biệt thự, mười ngón tay đan vào nhau, biệt thự đã bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Có người đang ca hát, có người đang đạp nước, có người đang nướng thịt xiên.
Bầu trời vẫn chưa cao, gió hiếm hoi trong lành, sao nhấp nháy chợt hiện. Khương Dư Sanh và Bạc Tô tiến lại gần với tiếng sóng và tiếng cười.
“Ôi, chị tưởng tối nay em không thèm xuống ấy chứ.” Ánh mắt Trang Truyền Vũ sắc bén, ngồi bên cạnh Thẩm Già Hòa, vừa nhìn thấy hai người, cô ấy lập tức cắn một miếng xiên, chế nhạo hàm hồ rồi mới chịu nuốt xuống.
Bạc Tô sợ cô ấy bị nghẹn.
Thẩm Già Hòa mỉm cười, đang định yêu cầu cô chú ý đến hình ảnh của mình thì một người bạn ở bên cạnh Khương Dư Sanh đột nhiên kêu lên: “Trời ơi, tôi không nhìn lầm chứ?”
Điều này khiến ba người bạn còn lại nhìn sang, trố mắt.
“Bạc Tô?!”
“Đm! Sống lại rồi à!”
“Hai người vẫn còn liên lạc à! Chuyện xảy ra khi nào?! Bắt đầu từ đâu thế?!”
Những cú sốc đến rồi lại đi.
Bạc Tô không buông tay Khương Dư Sanh, bình tĩnh, hào phóng chào hỏi mọi người: “Đã lâu không gặp.”
Cô có trí nhớ rất tốt, có một vài người bạn của Khương Dư Sanh năm đó không gặp mặt nhiều, nhưng đều có thể đọc ra tên của từng gương mặt.
Mọi người khá ngạc nhiên và tò mò. Họ chỉ quan tâm đến hoạt động của Bạc Tô trong những năm qua, cũng không ngạc nhiên về mối quan hệ giữa Bạc Tô và Khương Dư Sanh, chỉ có ánh mắt của Trần Thự rơi vào mười ngón tay đan lấy nhau của cả hai, không rời mắt.
Bạc Tô như có như không liếc nhìn cậu ấy, tránh nặng tìm nhẹ trả lời mọi người.
Mọi người cảm thấy mỹ mãn, ngồi dưới áng mây, ăn thịt xiên tặng quà sinh nhật rồi hỏi: “Quả bom lớn thả vào ngày Thất tịch đâu rồi, sao hôm nay lại không đến?”
Khương Dư Sanh giả ngu: “Hả?”
Một người bạn nói thẳng: “Người kia đâu? Cậu không muốn dẫn quý cô bóng của mình ra cho người khác xem sao?”
Sau khi bom thông báo chính thức được tung ra, Khương Dư Sanh đã bị thẩm vấn một lần, nhưng nàng chỉ nói là phụ nữ, không nói rõ đó là Bạc Tô, thoái thác để giới thiệu cô với mọi người vào lần sau.
Mặc dù nàng không có ý định che giấu bất cứ điều gì và tin tưởng mọi người, nhưng trong tiềm thức vẫn muốn bảo vệ Bạc Tô nhiều hơn trong xã hội và cho cô nhiều quyền tự do hơn.
Bạc Tô sửng sốt trong giây lát, mọi người trong tầm hiểu biết của Chu Đạo, bao gồm cả Trang Truyền Vũ và Thẩm Già Hòa cũng sửng sốt trong giây lát, sau đó ánh mắt họ rơi vào người Bạc Tô và Khương Dư Sanh.
Trông có vẻ rất nôn nóng.
Khương Dư Sanh cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhìn Bạc Tô, cố gắng tìm ra câu trả lời từ vẻ mặt của cô.
Người bạn hiểu lầm nàng đang tìm người chống lưng nên lập tức lôi kéo Bạc Tô, hỏi cô: “Chị ơi, chị đã gặp qua chưa? Chị có nghĩ Dư Sanh keo kiệt quá không, cậu ấy không nói gì với bọn em cả, chỉ cho bọn em xem ảnh thôi.”
“Đúng đấy, chị Bạc Tô cho ý kiến đi.”
“Nếu không thì chị có thể bí mật cho bọn em xem những bức ảnh đó.”
Mặc dù Bạc Tô luôn giỏi biến hóa, luôn giữ vẻ mặt trầm tĩnh trong các tình huống xã giao nhưng cũng không khỏi cảm thấy ấm áp vào lúc này.
Cô nhìn Khương Dư Sanh.
Mắt Khương Dư Sanh tràn đầy ý cười, giống như nói gì cũng tùy cô, cũng tò mò xem cô sẽ giải quyết ra sao.
Bạc Tô bình tĩnh lại, nụ cười ánh lên gương mặt.
Cô đưa cho Khương Dư Sanh một chùm nho mới nướng, bình tĩnh trả lời: “Có lẽ từng gặp qua rồi.”
Mọi người căng tai ra chờ cô miêu tả.
Bạc Tô nói: “Ở trong gương.”
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất