Chương 5: Thỉnh an
Đến nửa đêm Viễn Ninh lại gặp ác mộng sau đó giật mình thức dậy mồ hôi nhễ nhại, nàng hít lấy từng ngụm khí thở hổn hển.
Ngọc Lam vốn ngủ không sâu nghe tiếng động nàng cũng theo bản năng mở mắt quay sang nhìn người bên cạnh thấy Viễn Ninh bật dậy mồ hôi nhễ nhại.
Viễn Ninh lúc này mới ngờ ngợ ra bây giờ không giống lúc trước, phải rồi nàng mới vừa tân hôn xong, trong phòng còn có người khác, không biết trong mộng mình có nói gì ra ngoài không. Giấc mộng cứ như vậy lặp đi lặp lại đã chục năm nàng cũng cảm thấy mệt mỏi với những gì xảy ra trong mộng. Suy nghĩ gì đó Viễn Ninh liền đứng dậy sau đó đi vòng đi xuống giường, chậm rãi bước đến cánh cửa mở ra sau đó đi ra ngoài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha
2. Tiểu Thư Trưởng Nữ
3. Trộm Một Mùa Xuân
4. Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng
=====================================
Ngọc Lam ở một bên chứng kiến một loạt hành động như vậy vẫn chưa kịp lên tiếng đã thấy Viễn Ninh đi ra ngoài. Nàng cũng chẳng hiểu vì sao hắn lại có hành động như vậy, nhưng phần cũng không muốn quá can thiệp vào chuyện của Viễn Ninh nên Ngọc Lam đành nằm xuống lại giường nhắm mắt lại, nhưng nàng cũng chẳng thể tiếp tục ngủ được nữa.
Trong sân lồng đèn vẫn còn được thắp sáng khắp tẩm cung, nhưng chẳng còn bóng hình ai nữa có lẽ mọi người đã đi hết. Viễn Ninh lần theo ánh đèn sáng mờ ảo nàng đi liền một mạch tới chiếc đình ở hậu viện. Giống như trước đây khi ở Trữ Tú cung mỗi lần nàng có chuyện buồn cũng đều đi một mình ngồi ở đình viện điều này cũng giúp tâm trạng của nàng tốt lên phân nửa.
Ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh, giờ đã là nửa đêm từng đợt gió lạnh cứ như vậy quật vào mặt Viễn Ninh cũng khiến nàng cũng phần nào thanh tỉnh. Ngước đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, Viễn Ninh lại nhớ đến mẫu phi của mình
“Mẫu phi người ở nơi đó có khoẻ không” biết rằng câu hỏi sẽ mãi chẳng nhận được hồi đáp, nhưng nàng vẫn ngước mặt lên bầu trời như mong đợi. Sau một hồi cảm nhận được một dòng nước ấm lăn trên má mình, Viễn Ninh mới giật mình đưa tay lên chạm nhẹ lau đi giọt lệ.
“Phụ hoàng hắn nói điều tra để lấy lại công bằng cho người nhưng đã 10 năm trôi qua vẫn chưacó tin tức gì” nói rồi Viễn Ninh thở dài “Nhưng người yên tâm nếu phụ hoàng không tra được thì Ninh nhi sẽ tự điều tra” nàng vẫn duy trì ánh mắt trên bầu trời sau đó nở một nụ cười.
Cứ như vậy Viễn Ninh ngủ quên ngay tại bàn đá ở đình viện, người vẫn còn đang duy trì tư thế ngồi, hai tay vòng lại dặt lên trên bàn rồi cúi đầu ngủ. Khi Viễn Ninh giật mình tỉnh dậy thì trời cũng đã gần sáng, như nhớ ra thứ gì đó Viễn Ninh đứng bật dậy, do duy trì tư thể cúi ngủ cả đêm nên khi đứng dậy nàng cảm thấy toàn thân mình đau nhức, đặc biệt là cổ, sau một hồi xoa bóp Viễn Ninh mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Lúc này mới nàng mới nhận ra hôm qua sau khi gặp ác mộng, nàng đã đi ra ngoài đình viện sau đó liền ngủ quên, cũng không mang thêm áo, sau khi tỉnh dậy mới cảm thấy chân tay thật lạnh cóng, hơn nữa cũng ngủ quên một mạch tới gần sáng, vậy còn người ở phòng. Nghĩ đến đây, Viễn Ninh nhân lúc vẫn chưa còn có ai liền đi nhanh về phòng, tránh để cho mọi người nhìn thấy lại đồn đoán lời không hay.
Đến trước cửa phòng Viễn Ninh đi chậm lại, hành động nhẹ nhàng nàng sợ đánh thức người vẫn còn đang ngủ trong phòng. Nhẹ nhàng mở cửa, nàng quay lưng lại, đi lùi vào sau đó giang hai tay đóng cửa điệu bộ lén la lén lút như sợ ai đó phát hiện, lúc này quay lưng lại thì nàng giật nảy mình.
Nữ nhân ngồi trên ghế, y phục cũng đã thay xong, tóc cũng đã vấn lên. Không còn lớp trang điểm quá đậm như ngày hôm qua nhưng nữ nhân trước mắt vẫn toát lên vẻ đẹp khó tả, đặc biệt là bàn tay trắng nõn, vẫn còn đang cầm ly trà thấy Viễn Ninh quay lưng đi vào sau đó còn nhẹ nhàng đong cửa, cho tới khi Viễn Ninh quay lại nhìn thấy nàng, Ngọc Lam mới cất tiếng.
“Điện hạ trở về” nàng vẫn duy trì thái độ bình thường nói chuyện với Viễn Ninh
“À..ừm” Viễn Ninh ấp úng sau hồi lâu cũng thốt ra được vài câu “Công chúa buổi sáng tốt” đáp lại chỉ thấy Ngọc Lam gật đầu một tiếng
Rõ ràng tối qua gặp ác mộng sau đó không nói một câu nào mà bỏ ra ngoài không biết cô ta có để bụng chuyện này hay không.
Đưa tay lên gãi gãi sau đầu, Viễn Ninh lân lê ngồi xuống ghế, sau đó đưa tay lên rót lấy một ly trà “Công chúa người cũng dậy thực sớm”
“Hôm nay còn phải đến thỉnh an nên ta dậy sớm chút để chuẩn bị” Ngọc Lam vẫn chậm rãi nói
“Không cần, ta không còn mẫu phi không cần thỉnh an ai cả” nghe đến đây Viễn Ninh không nhanh không chậm nói.
Dường như cảm nhận được mình đã chạm vào vết thương của Viễn Ninh, Ngọc Lam thông minh liền nói thêm “Ta dẫu gì cũng là tân nương mới bước vào Ân Quốc, nếu không thỉnh an mẫu phi cũng nên thỉnh an thái hậu chứ” nàng dung thái hậu ra làm giá đỡ để xoa dịu Viễn Ninh phần nào.
Cũng may từ trước đến giờ thái hậu cũng rất thương Viễn Ninh thường hay lui tới thăm nàng, mãi sau này khi mẫu phi nàng không còn thái hậu lại càng yêu thương nàng, tuy nhiên người cũng đã lớn tuổi nên hai người cũng ít gặp nhau. Nghe Ngọc Lam nói vậy Viễn Ninh cũng gật đầu đồng ý.
Thấy Viễn Ninh cứ ngồi ngốc ở Ngọc Lam liền lên tiếng
“Điện hạ chẳng nhẽ lát nữa người muốn ăn mặc như vậy đi gặp thái hậu sao” nói rồi nàng chỉ lên bộ y phục trên người Viễn Ninh.
Lúc này Viễn Ninh mới đề ý đến bản thân mình, sau đó gượng cười một cái đứng dậy “Ta quên mất để ta đi thay y phục”
“Để ta giúp người” giống như mọi như đã được sắp đặt từ trước Ngọc Lam tiến tới lấy bộ đồ đã được chuẩn bị tiến tới ý định giúp Viễn Ninh thay.
Viễn Ninh thấy vậy bèn giật mình, sau đó vươn tay tới lấy bộ đồ trên tay Ngọc Lam cô cười nói “Từ nhỏ ta dã quen làm một mình rồi, công chúa người cứ để ta tự làm đi”
“Điện hạ, ta là công chúa Đại Hạ tuy nhiên khi gả qua đây thì đã là người của Thái Hoà cung, chuyện thê tử giúp phu quân thay đồ l à chuyện rất bình thường, người không cần phải ngại đâu” nói rồi Ngọc Lam toan đưa tay ra lấy đồ trên tay Viễn Ninh. Thấy vậy Viễn Ninh liền nhanh chóng đưa nó sang một bên, sau đó lùi lại vài bước
“Công chúa người đúng là thê tử của ta nhưng đây là việc của đám tì nữ, ta nghĩ công chúa vẫn nên ngồi xuống thưởng trà đợi ta thay đồ xong chúng ta ăn điểm tâm sáng, rồi nhanh chóng đi thỉnh an hoàng tổ mẫu ha” Viễn Ninh nói liền một mạch không nghỉ, sau đó ôm theo đồ trên tay chạy tới phía sau bức tường vách gỗ vội thay đồ.
Sau khi thay xong vừa bước ra ngoài vừa ngẩng đầu lên Viễn Ninh liền thấy khuôn mặt Ngọc Lam phóng đại ngay trước mặt mình.
Điều này lại khiến Viễn Ninh giật mình thêm một lần nữa ‘cái con người này cứ như âm hồn vậy đi đứng chẳng ra tiếng động gì cả’ vuốt vuốt ngực lấy lại bình tĩnh Viễn Ninh cất giọng “Có phải cô lén nhìn ta thay đồ có đúng
không”
“Ta chỉ thấy điện hạ thay đồ có chút lâu định tiến tới hỏi xem người có cần giúp gì không, ta mới bước tới thì thấy người bước ra” Ngọc Lam nhẹ nhàng nói giọng điệu mang theo chút ý cười.
Ồ Viễn Ninh thốt lên một tiếng, sau đó tiếp tục nói “Lần sau người đi có thể tạo ra một chút tiếng động có được không vậy, đôi lúc người cứ như vậy xuất hiện trước mặt ta, làm ta giật hết cả mình”
“Điện hạ người không biết sao nữ nhân không giống nam nhân, mọi hành động đều phải thật cẩn thận” Ngọc Lam cất giọng
Nghe Ngọc Lam nói vậy Viễn Ninh bỗng khựng lại, phải rồi bấy lâu nay sống dưới thân phận nam nhân nàng cũng chẳng cần để ý đến những điều nhỏ nhặt này. Làm nữ nhân khổ vậy sao hết làm việc này đến việc khác, đến đi đứng cũng không được tạo ra tiếng động. Nghĩ đến đây Viễn Ninh ánh mắt bỗng thoáng lên vài tia thất vọng, tất cả nữ nhân trên thế gian này đều khổ như vậy sao.
“Xin lỗi” Viễn Ninh cúi đầu xuống không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Ngọc Lam
“Ngài không có lỗi gì cả” Ngọc Lam nói “Được rồi điện hạ người đừng buồn nữa, người theo ta” nói rồi Ngọc Lam tiến đến phía giường. Viễn Ninh thấy vậy cũng đi theo
“Lát nữa sẽ có người đến lấy thứ này” Ngọc Lam chỉ vào miếng vải trắng dặt trên giường “Nếu người của lễ bộ không thấy được lạc hồng”
‘lạc hồng’ Viễn Ninh không phải kẻ ngốc, trước đây nàng cũng được Tố Mai cô cô nói về chuyện này, thấy vậy Viễn Ninh không ngần ngại tiến tới bàn trang điểm gần đó lấy chiếc kéo từ đó xong xuôi quay lại giường. Chưa để Ngọc Lam nói lên tiếng nào Viễn Ninh đã mở chiếc kéo ra đặt một phần chiếc kéo đưa bàn tay nắm lại sau đó rút kéo ra. Lưỡi kéo cứa vào tay làm dứt da máu thuận theo đó mà chảy xuống, Viễn Ninh nhanh tay đưa qua để máu trên tay của mình rơi xuống mảnh vải trắng.
Khi Ngọc Lam nhận ra vội đưa chiếc khăn tay trên người vội tiến tới cầm máu trên tay đang chảy của Viễn Ninh lại, tấm vải trắng trên giường lúc này cũng đã nhuộm một màu đỏ của máu.
“Sao người lại làm vậy” Ngọc Lam lên tiếng chất vấn
“Không phải láy nữa người của lễ bộ sẽ tới kiểm tra sao” Viễn Ninh ngây ngô nói
“Nhưng cũng không cần nhiều đến vậy”
Lúc này Viễn Ninh mới nhìn xuống chiếc khăn trắng “A đúng là có chút nhiều”
Ngọc Lam cũng không buồn nói nữa mà thay vào đó tiến lại lấy vải ở gần bàn trang điểm mà xử lý vết thương cho Viễn Ninh. Xong xuôi nàng mới nói “Người thấy sao rồi”
“Vẫn ổn” nói rồi Viễn Ninh giơ bàn tay được Ngọc Lam băng bó lên nhìn “Cũng không tệ” nói xong Viễn Ninh nở một nụ cười. Trước giờ ngoài Tố Mai cô cô và tiểu Trung tử ra thì chẳng còn ai làm điều này với nàng cả, Ngọc
Lam chính là người thứ ba.
Sau đó Viễn Ninh đem chiếc chăn hôm qua mình đắp cất lại vô trong tủ “Như vậy chắc là ổn thoả rồi”
Vừa nói xong thì phía ngoài phát ra tiếng động
“Đến coi hoàng tử, hoàng tử phi đã dậy chưa”
Không để mấy tên nô tì gọi Viễn Ninh bước từ từ ra phía cửa mở tới, Ngọc Lam lúc này cũng quay trở lại ghế ngồi.
“Hoàng tử, hoàng tử phi” nói rồi đám người cúi đầu
“Ngươi là người của lễ bộ” Viễn Ninh chỉ vào ba người đang đứng phía ngoài cửa
“Hạ quan phụng mệnh tới đây để lấy một số đồ” nghe nói rồi Viễn Ninh cũng quay người đi vào nhường đường cho bọn họ đi vào trong.Viễn Ninh ngồi xuống thuận tay rót một ly trà làm bộ uống, ánh mắt vẫn nương theo nhìn bọn họ.
Sau khi nữ quan chưởng sự tiến vào lấy tấm vải trắng đặt lên khay sau đó rời đi
“Điện hạ, hạ quan cáo lui”
Sau khi thấy đám người của lễ bộ đã rời đi Viễn Ninh vươn vai một cái, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng “Ta đói quá rồi, nên đi đến ngự thiện phòng”
“Điện hạ sao rồi” cả Tố Mai và Tiểu Trung tử thấy Viễn Ninh bước ra khỏi phòng liền vội vã đi theo, sau đó mới chú ý đến trên tay Viễn Ninh được cuốn băng một mảnh vải mới hoảng hốt “Điện ha tay người làm sao vậy”
“À hả..” giờ bàn tay lên sau đó Viễn Ninh bèn bịa ra một lý do “Do nửa đêm qua ta trốn ra ngoài không cần thận bị vấp ngã” sau đó nói thêm “Ta đói rồi có đồ ăn chưa”. Mặc dù có chút nghi ngờ về vết thương của Viễn Ninh
nhưng Tó Mai cũng không dám hỏi gì thêm.
“Ngự thiện phòng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi người đến” Nghe vậy Viễn Ninh quay người lại nhìn người trong đó vẫn còn chưa ra.
“Công chúa” A Nhược tiến vào
“Đi ngự thiện phòng, sau đó ta còn phải vào hoàng cung một chuyến” Ngọc Lam thu lại vẻ mặt bình tĩnh nói. “Trước tiên chúng ta cần phải nắm bắt được từng người trong cung trước đã”
“Vâng”
Dùng bữa sáng xong Viễn Ninh cùng Ngọc Lam tiến cung
‘Hắn ta cứ như âm hồn cứ bám theo ta vậy đi đâu cũng gặp’ Trông thấy Viễn Trưng xa đi đến Viễn Ninh cảm thấy chi bằng tránh một chuyện bớt một chuyện sẽ tốt hơn, đang tính rẽ sang hướng khác để đi thì nàng lại nghe giọng
hắn
“Ngũ hoàng đệ vừa mới lấy được tân nương xinh đẹp vào phủ liền không muốn gặp ta sao”
Nghe thấy giọng hắn vang lên Viễn Ninh cũng chỉ đành quay người lại, khoé môi nhếch lên một chút ý vị khinh thường
“Hoàng đệ tham kiến thái tử ca ca” Ngọc Lam đứng sau Viễn Ninh thấy vậy cũng cúi đầu nhẹ nhàng hành lễ
“Nghe danh trưởng công Đại Hạ là tuyệt sắc giai nhân đã lâu, nay mới gặp mặt quả thực đẹp hơn lời đồn nhiều” Viễn Trưng liền chuyển ánh mắt sang người Ngọc Lam.
Viễn Ninh thấy vậy bèn bước lên phía trước che đi tầm mắt của Viễn Trưng
“Thái tử ca ca bọn ta còn phải tới thỉnh an hoàng tổ mẫu, thứ lỗi không thể dừng lại ở đây lâu được” Nói rồi Viễn Ninh đưa tay lên cầm lấy tay Ngọc Lam bước đi, Viễn Trưng thấy vậy liền bước tới chặn phía trước lại.
Thấy vậy Tô Mạt đi theo phía sau liền bước lên phía trước đưa thanh kiếm lên chắn ngang trước ngực Viễn Trưng. Vài tên hộ vệ đi theo Viên Trưng thấy vậy cũng rút hờ thanh kiếm đang cầm trên tay ra.
“Tô Mạt không được vô lễ” nghe thấy Viễn Ninh nói vậy Tô Mạt cũng hạ thanh kiếm của mình xuống lui về phía sau, nhưng ánh mắt vẫn duy trì trên người Viễn Trưng.
“Thái tử ca ca thứ lỗi, thủ hạ của ta không có ý hại người” nói rồi Viễn Ninh tiến lên bước đi thì Viên Trưng giơ tay toan nắm lấy cổ áo Viễn Ninh thấy vậy nàng nhanh chóng tránh sang một bên, mặc dù tránh được canh tay của
Viễn Trưng nhưng chiếc nhẫn hắn đeo trên tay đã sượt nhẹ qua mặt Viễn Ninh khiến cho trên má nàng xuất hiện một vết xước, máu theo đó cũng chảy ra.
“Điện hạ người bị thương rồi” tiểu Trung tử lên tiếng giọng nói kèm chút run run
Tô Mạt thấy vậy bèn rút thanh kiếm ra, hộ vệ thấy vậy cũng xông lên rút kiếm ra đứng chắn trước thái tử
“Tô Mạt” Viễn Ninh lớn giọng, Tô Mạt quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Viễn Ninh lắc đầu. Như hiểu được ý của chủ tử Tô Mạt cũng dần dần thu kiếm lại, sau đó đứng chắn trước mặt Viễn Ninh.
Ngọc Lam bên cạnh thấy vậy, liền nhanh chóng đưa chiếc khăn tay thứ hai của mình lên giữ vết thương trên mặt Viễn Ninh. Sáng nay hắn đã cắt tay mình giờ còn bị thương nữa, thấy vậy nàng cũng không im lặng nữa mà lên tiếng
“Ta nghe người ta nói thái tử nhân hậu, bao dung, yêu thương hoàng đệ của mình nhưng hôm nay được chứng kiến cảnh như vậy ta e rằng nhưng giờ những lời đồn đó cũng chỉ là giả” Ngọc Lam nói xong, vẫn giữ ánh mắt bình thản nhìn lên Viễn Trưng.
Nghe thấy Ngọc Lam nói vậy, Viễn Trưng cũng ấm úng nói
“Công chúa tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Ta con có chuyện cần phải xử lý, ta đi trước đây” nói xong hắn liền quay đi, đám hộ vệ thấy vậy cũng thu kiếm lại sau đó đi theo Viễn Trưng. Sau đó hắn lại quay đầu lại nhìn Viễn Ninh “Viễn Ninh ta xin lỗi” sau đó hắn quay người lại tiếp tục đi
“Điện hạ người thấy sao rồi” Tố Mai lên tiếng
“Ta không sao” nói rồi đưa tay lên giữ chiếc khăn mà Ngọc Lam đang giữ trên mặt “Đa tạ công chúa”
“Chúng ta không để hoàng tổ mẫu đợi lâu được, mau đi thôi” nói rồi Viễn Ninh bước đi. Trên đường đi không ai nói với nhau lời nào
Diên Thọ cung
“Thái hậu ngũ hoàng tử Viễn Ninh cùng hoàng tử phi đang đợi ở ngoài” Dương cô cô nói
“Mau mau cho vào” thái hậu ngồi trên ghế khuôn mặt hiền hậu, cười giơ tay ra hiệu, sau đó không ngừng nhìn ra hướng ngoài cửa.
Viễn Ninh là đứa nhỏ mà thái hậu thương nhất, từ nhỏ vẫn hay được hoàng đế đưa sang Diên Thọ cung để thỉnh an người, đứa nhỏ này không chỉ hiểu chuyện mà còn thông minh, hơn nữa mẫu phi lại là người Hạ Quốc vốn không có dã tâm như các phi tần khác, từ sau khi Lan Quý Phi qua đời thấy đứa nhỏ này đột ngột bị hoàng đế ghẻ lạnh, Thái hậu cũng có nhiều lần trách mắng Tự Khánh nhưng cũng chẳng có thay đổi nào, từ đó Viễn Ninh cũng ít khi đến thỉnh an hoàng tổ mẫu, không có mẫu phi mọi yến tiệc trong hoàng cung Viễn Ninh cũng đều tránh mặt không có tham gia, nên số lần gặp mặt thái hậu cũng không nhiều là bao. Tính ra cũng đã lâu rồi
Viễn Ninh mới tới thỉnh an hoàng tổ mẫu lại.
“Viễn Ninh thỉnh an hoàng tổ mẫu” Viễn Ninh quỳ xuống
“Hoàng tổ mẫu vạn an” Ngọc Lam cũng quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đứng lên hết đi Dương cô cô chuẩn bị chỗ ngồi mau lên. Ninh nhi con lại đây để hoàng tổ mẫu xem nào” Thái hậu đưa tay vẫy vẫy Viễn Ninh lại gần.
Viễn Ninh cũng nghe lời mà tiến lại gần Hoàng tổ mẫu sau đó quỳ thấp người xuống để tiện nói chuyện. Thái hậu đưa tay lên vuốt đầu Viễn Ninh sau đó quay xuống nhìn mặt Viễn Ninh do khoảng cách lúc nãy khá xa nên thái
hậu chỉ thấy trên tay Viễn Ninh có băng vải trắng, không thể nhìn thấy vết thương trên mặt Viễn Ninh, thì giờ tiến lại gần vết thương trên mặt vẫn còn đỏ, thấy vậy thái hậu không khỏi chau mày lại. “Ninh nhi vết thương trên mặt con là sao vậy,hơn nữa còn có tay của con. Sao lại bị thương nhiều như vậy”
“Không có gì hoàng tổ mẫu chỉ là một vết thương nhỏ” Viễn Ninh cười nói
Ngọc Lam ngồi bên dưới nghe thấy Viễn Ninh nói vậy khẽ chuyển động con ngươi,
“Không dấu gì hoàng tổ mẫu, điện hạ vào cung không cẩn thận bị cành cây lớn quẹt trúng mặt, còn vét thương ở tay là do không cẩn thận vấp ngã vào một số đồ vật ở trong cung điện hạ đưa tay xuống đỡ nên mới bị như vậy”
Ngọc Lam nhẹ nhàng cất giọng
Viễn Ninh ở trên không khỏi ngạc nhiên, quay mặt xuống nhìn Ngọc Lam đổi lại Ngọc Lam nở một nụ cười nhìn Viễn Ninh
“Đúng vậy hoàng tổ mẫu là Ninh nhi bất cẩn làm hoàng tổ mẫu lo lắng rồi”
Thái hậu cũng đâu phải dễ dàng qua mặt, người hiểu hàm ý trong câu nói của Ngọc Lam cây cối trong hoàng cung vốn làm gì có cành cây đủ dài mà làm xước mặt Viễn Ninh, hơn nữa đường trong cũng thì làm gì có vật cản, ý của Ngọc Lam nói chẳng khác như có người nào đó đang cố tình gây sự với Viễn Ninh. Biết được đứa trẻ Viễn Ninh này lại im lặng chịu thiệt thòi, thái hậu cũng phối hợp âm thầm mà trừng trị.
“Nếu đã như vậy thì Dương cô cô xuống lôi những tên nô tài làm việc thất trách để Ngũ hoàng tử phải bị thương đánh 20 gậy sau đó đày xuống tân giá khố làm việc”
“Vâng, nô tì đi ngay”
“Hoàng tổ mẫu, việc này là do Ninh nhi không cẩn thận mới bị không hề liên quan đến bọn họ” không nghĩ lời nói dối của mình lại gây hại đến nhiều người như vậy nên Viễn Ninh cũng không dám nói ra sự thật nên cũng chỉ đành
cầu xin hoàng tổ mẫu.
“Ninh nhi con là mộ đứa trẻ nhân hậu, nhưng con nên nhớ con cũng là hoàng tử, cũng có địa vị riêng của mình trong hoàng cung này, lần này hoàng tổ mẫu phạt bọn họ để cho người khác hiểu rằng con chính là hoàng tử, còn có ai gia bảo vệ con không để người khác tuỳ tiện gây khó dễ như ngày hôm nay”
Biết được có lẽ hoàng tổ mẫu đã phát hiện ra điều gì đó nên Viễn Ninh cũng chỉ đành gật gật đầu
“Được rồi Ninh nhi con mau lại ngồi đi, cứ quỳ như vậy mãi sẽ mỏi chân đó” nói rồi thái hậu quay mặt ý chỉ Viễn Ninh lại ngồi gần Ngọc Lam.
‘Đứa cháu dâu này nhìn kĩ thì dung mạo cũng bất phàm, thật là xứng đôi với Ninh nhi, ban nãy cũng chính nó đã gợi ý cho ta biết trong cung có người đang gây khó dễ cho Ninh nhi. Hy vọng sau này nó sẽ giúp Ninh nhi trưởng
thành’ nghĩ rồi thái hậu gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng đối với Ngọc Lam.
“Hoàng tổ mẫu người cười gì vậy” Viễn Ninh thấy hoàng tổ mẫu cứ nhìn mình và Ngọc Lam rồi cười nàng thấy khó hiểu bèn hỏi
“Ai gia chỉ cảm thấy Ninh nhi cũng đã lớn rồi, hơn nữa còn lấy được nương tử xinh như vạy ai gia cũng rất mãn nguyện”
“Hoàng tổ mẫu đã quá khen rồi” Ngọc Lam vốn ngồi im lặng giờ bỗng lên tiếng
“Hoàng tổ mẫu người đừng trêu Ninh nhi như vậy chứ Viễn Ninh vẫn chưa có lớn mà” Viễn Ninh nghe thấy vậy liền lên tiếng.
Sau khi thỉnh an thái hậu xong hai người cũng chẳng đi đâu trong cung nữa mà lập tức trở về Thái Hoà cung
Trở về từ Diên Thọ cung trời đã bắt đầu ngả sang màu tối, ban nãy hoàng tổ mẫu còn có ý định giữ các nàng lại ăn tối rồi mới đi, nhưng Viễn Ninh lại viện cớ bận chuyện trong phủ nên mới có thể thoát khỏi Diên Thọ cung.
“Điện hạ mặt người còn đau không” ngồi xuống ghế trong phòng Ngọc Lam cất giọng hỏi
"A..cũng đã đỡ nhiều rồi" Viễn Ninh vô thức đưa tay lên sợ vết thương trên mặt
Ngọc Lam đưa từ trong túi áo ra một lọ thuốc "đây là thuốc ta mang từ Hạ Quốc, bôi nó lên mặt người sẽ không để lại sẹo" nói rồi Ngọc Lam mở lọ thuốc ra đưa tay lấy một ít thuốc sau đó thoa lên vết thương bên má Viễn Ninh.
Bất ngờ trước hành động của Ngọc Lam ngón tay Ngọc Lam mềm mại, có chút hơi lạnh, ban đầu chạm vào vết thương Viễn Ninh có chút đau mà lui người về sau. Thấy Viễn Ninh như vậy Ngọc Lam cũng hiểu ý mà nhẹ tay lại, thi thoảng lại thổi lên vết thương. Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi lần nữa Viễn Ninh có thể ngửi được hương thơm nhẹ nhè trên người Ngọc Lam. 'Khoảng cách này cũng quá gần rồi' bất giác mặt Viễn Ninh nhuộm một màu đỏ ửng. Lúc này Ngọc Lam cũng đã bôi xong thuốc. Nàng bất giác nhìn lên thì chạm phải ánh mắt của Viễn Ninh cũng đang nhìn mình, thấy khuôn mặt Viễn Ninh như vậy nàng bất giác hỏi
"Điện hạ ngài cảm thấy không khoẻ ở đâu sao" nghe Ngọc Lam nói vậy Viễn Ninh lại càng thêm lúng túng liên tục nói "Không..không..không sao"
Sau đó Viễn Ninh quay mặt đi hướng khác, sau một lúc cảm thấy mọi thứ đã ổn, Viễn Ninh mới quay sang hỏi Ngọc Lam "Công chúa sao ban nãy người lại nói như vậy với hoàng tổ mẫu"
"Ý người có phải là mấy vết thương của người" Viễn Ninh gật đầu sau đó cũng lắc đầu
"Vết thương trên mặt ta thực là do thái tử gây ra nhưng, vết thương trên tay" nói rồi Viễn Ninh đua ư bàn tay lên nhìn.
"Điện hạ người biết đấy nếu nhãn nhịn quá sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi"
"Nhưng mà gây ra nhiều phiền phức thì không tốt" Viễn Ninh cúi đầu nói
"Không gây phiền phức thì tốt, nhưng cũng không thể để người khác đè đầu cưỡi cổ mình được" nói rồi Ngọc Lam vươn tay lên sờ vào vết thương trên mặt Viễn Ninh. Cảm giác đau nhói lần nữa lại tới
Trước đây mọi chuyện xảy ra nàng đều nhẫn nhịn, có đôi lúc nàng cũng muốn nói cho phụ hoàng tuy nhiên nhiều lần phụ hoàng cũng chẳng để ý đến, đôi lúc xử phạt cũng chỉ qua loa từ đó khiến nàng cũng chẳng còn muốn nói nữa.
"Điện hạ người vẫn còn thái hậu chống lưng, nhưng sau này không còn thái hậu nữa người cũng phải học cách tự bảo vệ bản thân và tất cả mọi người trong Thái Hoà cung"
Ngước mặt lên nhìn người trước mắt, sau đó Viễn Ninh nở một nụ cười "Cảm ơn"
"Cả ngày nay ta đã làm hỏng mất hai chiếc khăn của công chúa rồi" nói rồi Viễn Ninh đưa tay lên gãi gãi đầu "Để sau này ta giặt sạch xong sẽ trả lại cho người"
"Điện hạ không cần phải làm vậy đâu, dẫu gì ta vẫn còn nhiều khăn tay"
"Điện hạ nữ quan chưởng sự lễ bộ phòng cầu kiến" giọng nói Tố Mai cô cô vang lên từ bên ngoài
Cả Viễn Ninh và Ngọc Lam đều khó hiểu nhìn nhau 'Chẳng nhẽ bị phát hiện rồi sao' sau đó Viễn Ninh đứng dậy ra ngoài Tố Mai cứ vậy dẫn nàng đi đến chính sảnh.
"A Nhược đến xem có chuyện gì" Ngọc Lam ra lệnh cho thị nữ bên cạnh
Vâng. Nói rồi cô ta quay người đi
"Điên hạ tới rồi" Viễn Ninh vừa nhìn đã nhận ra người này chính là người sáng nay đến
"Cô cô không biết tới đây có chuyện gì" Viễn Ninh cất giọng hỏi
"Chuyện này" sau đó nhìn xung quanh
Thấy bà ta như vậy Viễn Ninh cũng ra lệnh cho mọi người lui xuống hết cả Tố Mai cũng không ngoại lệ
"Điện hạ chuyện là hôm nay bên lễ bộ phòng đã coi lạc hồng"
Viễn Ninh vốn đã lo lắng sẽ bại lộ nay nghe cô cô nhắc tới chuyện này lại được một trận lạnh sống lưng "Chuyện này có gì sao" Viễn Ninh nén tâm trang lo lắng xuống hỏi
"Chuyện này...Điện hạ, hạ quan đã coi qua thực sự là quá nhiều lạc hồng rồi. Hạ quan biết điện hạ trẻ tuổi, có nhiều khí lực. Tuy nhiên người cũng nên lo cho công chúa, đang trong thời kì nguyệt sự thật sự không quá thích hợp viên phòng.. nếu không sau này sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của công chúa"
Nghe cô cô nói xong mặt Viễn Ninh cũng nhuộm một màu đỏ ửng, cũng không biết nên đáp lại gì chỉ đành gật đầu nói" Ta biết rồi, sau này ta sẽ chú ý"
"Nếu điện hạ đã biết rồi thì hạ quan xin cáo lui" sau đó bà ta lui người đi ra ngoài.
A Nhược ở trên nấp một góc trên nóc nhà nghe được toàn bộ đoạn hội thoại sau đó quay về nói toàn bộ với Ngọc Lam. Sau khi nghe sang khuôn mặt nàng cũng chuyển từ màu trắng sang đỏ
'Cũng tại cái tên Viễn Ninh này đã để máu chảy quá nhiều rồi' cũng may nàng kịp thời ngăn lại nếu không thì người của phòng lễ bộ còn tưởng đêm qua hai người xảy ra án mạng nữa.
Hết chương
Viễn Ninh: "..."
Ngọc Lam: Đúng là không biết nên nói gì =))
Viễn Ninh: Ta không biết gì cả mà (*_*)
Ngọc Lam vốn ngủ không sâu nghe tiếng động nàng cũng theo bản năng mở mắt quay sang nhìn người bên cạnh thấy Viễn Ninh bật dậy mồ hôi nhễ nhại.
Viễn Ninh lúc này mới ngờ ngợ ra bây giờ không giống lúc trước, phải rồi nàng mới vừa tân hôn xong, trong phòng còn có người khác, không biết trong mộng mình có nói gì ra ngoài không. Giấc mộng cứ như vậy lặp đi lặp lại đã chục năm nàng cũng cảm thấy mệt mỏi với những gì xảy ra trong mộng. Suy nghĩ gì đó Viễn Ninh liền đứng dậy sau đó đi vòng đi xuống giường, chậm rãi bước đến cánh cửa mở ra sau đó đi ra ngoài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha
2. Tiểu Thư Trưởng Nữ
3. Trộm Một Mùa Xuân
4. Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng
=====================================
Ngọc Lam ở một bên chứng kiến một loạt hành động như vậy vẫn chưa kịp lên tiếng đã thấy Viễn Ninh đi ra ngoài. Nàng cũng chẳng hiểu vì sao hắn lại có hành động như vậy, nhưng phần cũng không muốn quá can thiệp vào chuyện của Viễn Ninh nên Ngọc Lam đành nằm xuống lại giường nhắm mắt lại, nhưng nàng cũng chẳng thể tiếp tục ngủ được nữa.
Trong sân lồng đèn vẫn còn được thắp sáng khắp tẩm cung, nhưng chẳng còn bóng hình ai nữa có lẽ mọi người đã đi hết. Viễn Ninh lần theo ánh đèn sáng mờ ảo nàng đi liền một mạch tới chiếc đình ở hậu viện. Giống như trước đây khi ở Trữ Tú cung mỗi lần nàng có chuyện buồn cũng đều đi một mình ngồi ở đình viện điều này cũng giúp tâm trạng của nàng tốt lên phân nửa.
Ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh, giờ đã là nửa đêm từng đợt gió lạnh cứ như vậy quật vào mặt Viễn Ninh cũng khiến nàng cũng phần nào thanh tỉnh. Ngước đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, Viễn Ninh lại nhớ đến mẫu phi của mình
“Mẫu phi người ở nơi đó có khoẻ không” biết rằng câu hỏi sẽ mãi chẳng nhận được hồi đáp, nhưng nàng vẫn ngước mặt lên bầu trời như mong đợi. Sau một hồi cảm nhận được một dòng nước ấm lăn trên má mình, Viễn Ninh mới giật mình đưa tay lên chạm nhẹ lau đi giọt lệ.
“Phụ hoàng hắn nói điều tra để lấy lại công bằng cho người nhưng đã 10 năm trôi qua vẫn chưacó tin tức gì” nói rồi Viễn Ninh thở dài “Nhưng người yên tâm nếu phụ hoàng không tra được thì Ninh nhi sẽ tự điều tra” nàng vẫn duy trì ánh mắt trên bầu trời sau đó nở một nụ cười.
Cứ như vậy Viễn Ninh ngủ quên ngay tại bàn đá ở đình viện, người vẫn còn đang duy trì tư thế ngồi, hai tay vòng lại dặt lên trên bàn rồi cúi đầu ngủ. Khi Viễn Ninh giật mình tỉnh dậy thì trời cũng đã gần sáng, như nhớ ra thứ gì đó Viễn Ninh đứng bật dậy, do duy trì tư thể cúi ngủ cả đêm nên khi đứng dậy nàng cảm thấy toàn thân mình đau nhức, đặc biệt là cổ, sau một hồi xoa bóp Viễn Ninh mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Lúc này mới nàng mới nhận ra hôm qua sau khi gặp ác mộng, nàng đã đi ra ngoài đình viện sau đó liền ngủ quên, cũng không mang thêm áo, sau khi tỉnh dậy mới cảm thấy chân tay thật lạnh cóng, hơn nữa cũng ngủ quên một mạch tới gần sáng, vậy còn người ở phòng. Nghĩ đến đây, Viễn Ninh nhân lúc vẫn chưa còn có ai liền đi nhanh về phòng, tránh để cho mọi người nhìn thấy lại đồn đoán lời không hay.
Đến trước cửa phòng Viễn Ninh đi chậm lại, hành động nhẹ nhàng nàng sợ đánh thức người vẫn còn đang ngủ trong phòng. Nhẹ nhàng mở cửa, nàng quay lưng lại, đi lùi vào sau đó giang hai tay đóng cửa điệu bộ lén la lén lút như sợ ai đó phát hiện, lúc này quay lưng lại thì nàng giật nảy mình.
Nữ nhân ngồi trên ghế, y phục cũng đã thay xong, tóc cũng đã vấn lên. Không còn lớp trang điểm quá đậm như ngày hôm qua nhưng nữ nhân trước mắt vẫn toát lên vẻ đẹp khó tả, đặc biệt là bàn tay trắng nõn, vẫn còn đang cầm ly trà thấy Viễn Ninh quay lưng đi vào sau đó còn nhẹ nhàng đong cửa, cho tới khi Viễn Ninh quay lại nhìn thấy nàng, Ngọc Lam mới cất tiếng.
“Điện hạ trở về” nàng vẫn duy trì thái độ bình thường nói chuyện với Viễn Ninh
“À..ừm” Viễn Ninh ấp úng sau hồi lâu cũng thốt ra được vài câu “Công chúa buổi sáng tốt” đáp lại chỉ thấy Ngọc Lam gật đầu một tiếng
Rõ ràng tối qua gặp ác mộng sau đó không nói một câu nào mà bỏ ra ngoài không biết cô ta có để bụng chuyện này hay không.
Đưa tay lên gãi gãi sau đầu, Viễn Ninh lân lê ngồi xuống ghế, sau đó đưa tay lên rót lấy một ly trà “Công chúa người cũng dậy thực sớm”
“Hôm nay còn phải đến thỉnh an nên ta dậy sớm chút để chuẩn bị” Ngọc Lam vẫn chậm rãi nói
“Không cần, ta không còn mẫu phi không cần thỉnh an ai cả” nghe đến đây Viễn Ninh không nhanh không chậm nói.
Dường như cảm nhận được mình đã chạm vào vết thương của Viễn Ninh, Ngọc Lam thông minh liền nói thêm “Ta dẫu gì cũng là tân nương mới bước vào Ân Quốc, nếu không thỉnh an mẫu phi cũng nên thỉnh an thái hậu chứ” nàng dung thái hậu ra làm giá đỡ để xoa dịu Viễn Ninh phần nào.
Cũng may từ trước đến giờ thái hậu cũng rất thương Viễn Ninh thường hay lui tới thăm nàng, mãi sau này khi mẫu phi nàng không còn thái hậu lại càng yêu thương nàng, tuy nhiên người cũng đã lớn tuổi nên hai người cũng ít gặp nhau. Nghe Ngọc Lam nói vậy Viễn Ninh cũng gật đầu đồng ý.
Thấy Viễn Ninh cứ ngồi ngốc ở Ngọc Lam liền lên tiếng
“Điện hạ chẳng nhẽ lát nữa người muốn ăn mặc như vậy đi gặp thái hậu sao” nói rồi nàng chỉ lên bộ y phục trên người Viễn Ninh.
Lúc này Viễn Ninh mới đề ý đến bản thân mình, sau đó gượng cười một cái đứng dậy “Ta quên mất để ta đi thay y phục”
“Để ta giúp người” giống như mọi như đã được sắp đặt từ trước Ngọc Lam tiến tới lấy bộ đồ đã được chuẩn bị tiến tới ý định giúp Viễn Ninh thay.
Viễn Ninh thấy vậy bèn giật mình, sau đó vươn tay tới lấy bộ đồ trên tay Ngọc Lam cô cười nói “Từ nhỏ ta dã quen làm một mình rồi, công chúa người cứ để ta tự làm đi”
“Điện hạ, ta là công chúa Đại Hạ tuy nhiên khi gả qua đây thì đã là người của Thái Hoà cung, chuyện thê tử giúp phu quân thay đồ l à chuyện rất bình thường, người không cần phải ngại đâu” nói rồi Ngọc Lam toan đưa tay ra lấy đồ trên tay Viễn Ninh. Thấy vậy Viễn Ninh liền nhanh chóng đưa nó sang một bên, sau đó lùi lại vài bước
“Công chúa người đúng là thê tử của ta nhưng đây là việc của đám tì nữ, ta nghĩ công chúa vẫn nên ngồi xuống thưởng trà đợi ta thay đồ xong chúng ta ăn điểm tâm sáng, rồi nhanh chóng đi thỉnh an hoàng tổ mẫu ha” Viễn Ninh nói liền một mạch không nghỉ, sau đó ôm theo đồ trên tay chạy tới phía sau bức tường vách gỗ vội thay đồ.
Sau khi thay xong vừa bước ra ngoài vừa ngẩng đầu lên Viễn Ninh liền thấy khuôn mặt Ngọc Lam phóng đại ngay trước mặt mình.
Điều này lại khiến Viễn Ninh giật mình thêm một lần nữa ‘cái con người này cứ như âm hồn vậy đi đứng chẳng ra tiếng động gì cả’ vuốt vuốt ngực lấy lại bình tĩnh Viễn Ninh cất giọng “Có phải cô lén nhìn ta thay đồ có đúng
không”
“Ta chỉ thấy điện hạ thay đồ có chút lâu định tiến tới hỏi xem người có cần giúp gì không, ta mới bước tới thì thấy người bước ra” Ngọc Lam nhẹ nhàng nói giọng điệu mang theo chút ý cười.
Ồ Viễn Ninh thốt lên một tiếng, sau đó tiếp tục nói “Lần sau người đi có thể tạo ra một chút tiếng động có được không vậy, đôi lúc người cứ như vậy xuất hiện trước mặt ta, làm ta giật hết cả mình”
“Điện hạ người không biết sao nữ nhân không giống nam nhân, mọi hành động đều phải thật cẩn thận” Ngọc Lam cất giọng
Nghe Ngọc Lam nói vậy Viễn Ninh bỗng khựng lại, phải rồi bấy lâu nay sống dưới thân phận nam nhân nàng cũng chẳng cần để ý đến những điều nhỏ nhặt này. Làm nữ nhân khổ vậy sao hết làm việc này đến việc khác, đến đi đứng cũng không được tạo ra tiếng động. Nghĩ đến đây Viễn Ninh ánh mắt bỗng thoáng lên vài tia thất vọng, tất cả nữ nhân trên thế gian này đều khổ như vậy sao.
“Xin lỗi” Viễn Ninh cúi đầu xuống không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Ngọc Lam
“Ngài không có lỗi gì cả” Ngọc Lam nói “Được rồi điện hạ người đừng buồn nữa, người theo ta” nói rồi Ngọc Lam tiến đến phía giường. Viễn Ninh thấy vậy cũng đi theo
“Lát nữa sẽ có người đến lấy thứ này” Ngọc Lam chỉ vào miếng vải trắng dặt trên giường “Nếu người của lễ bộ không thấy được lạc hồng”
‘lạc hồng’ Viễn Ninh không phải kẻ ngốc, trước đây nàng cũng được Tố Mai cô cô nói về chuyện này, thấy vậy Viễn Ninh không ngần ngại tiến tới bàn trang điểm gần đó lấy chiếc kéo từ đó xong xuôi quay lại giường. Chưa để Ngọc Lam nói lên tiếng nào Viễn Ninh đã mở chiếc kéo ra đặt một phần chiếc kéo đưa bàn tay nắm lại sau đó rút kéo ra. Lưỡi kéo cứa vào tay làm dứt da máu thuận theo đó mà chảy xuống, Viễn Ninh nhanh tay đưa qua để máu trên tay của mình rơi xuống mảnh vải trắng.
Khi Ngọc Lam nhận ra vội đưa chiếc khăn tay trên người vội tiến tới cầm máu trên tay đang chảy của Viễn Ninh lại, tấm vải trắng trên giường lúc này cũng đã nhuộm một màu đỏ của máu.
“Sao người lại làm vậy” Ngọc Lam lên tiếng chất vấn
“Không phải láy nữa người của lễ bộ sẽ tới kiểm tra sao” Viễn Ninh ngây ngô nói
“Nhưng cũng không cần nhiều đến vậy”
Lúc này Viễn Ninh mới nhìn xuống chiếc khăn trắng “A đúng là có chút nhiều”
Ngọc Lam cũng không buồn nói nữa mà thay vào đó tiến lại lấy vải ở gần bàn trang điểm mà xử lý vết thương cho Viễn Ninh. Xong xuôi nàng mới nói “Người thấy sao rồi”
“Vẫn ổn” nói rồi Viễn Ninh giơ bàn tay được Ngọc Lam băng bó lên nhìn “Cũng không tệ” nói xong Viễn Ninh nở một nụ cười. Trước giờ ngoài Tố Mai cô cô và tiểu Trung tử ra thì chẳng còn ai làm điều này với nàng cả, Ngọc
Lam chính là người thứ ba.
Sau đó Viễn Ninh đem chiếc chăn hôm qua mình đắp cất lại vô trong tủ “Như vậy chắc là ổn thoả rồi”
Vừa nói xong thì phía ngoài phát ra tiếng động
“Đến coi hoàng tử, hoàng tử phi đã dậy chưa”
Không để mấy tên nô tì gọi Viễn Ninh bước từ từ ra phía cửa mở tới, Ngọc Lam lúc này cũng quay trở lại ghế ngồi.
“Hoàng tử, hoàng tử phi” nói rồi đám người cúi đầu
“Ngươi là người của lễ bộ” Viễn Ninh chỉ vào ba người đang đứng phía ngoài cửa
“Hạ quan phụng mệnh tới đây để lấy một số đồ” nghe nói rồi Viễn Ninh cũng quay người đi vào nhường đường cho bọn họ đi vào trong.Viễn Ninh ngồi xuống thuận tay rót một ly trà làm bộ uống, ánh mắt vẫn nương theo nhìn bọn họ.
Sau khi nữ quan chưởng sự tiến vào lấy tấm vải trắng đặt lên khay sau đó rời đi
“Điện hạ, hạ quan cáo lui”
Sau khi thấy đám người của lễ bộ đã rời đi Viễn Ninh vươn vai một cái, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng “Ta đói quá rồi, nên đi đến ngự thiện phòng”
“Điện hạ sao rồi” cả Tố Mai và Tiểu Trung tử thấy Viễn Ninh bước ra khỏi phòng liền vội vã đi theo, sau đó mới chú ý đến trên tay Viễn Ninh được cuốn băng một mảnh vải mới hoảng hốt “Điện ha tay người làm sao vậy”
“À hả..” giờ bàn tay lên sau đó Viễn Ninh bèn bịa ra một lý do “Do nửa đêm qua ta trốn ra ngoài không cần thận bị vấp ngã” sau đó nói thêm “Ta đói rồi có đồ ăn chưa”. Mặc dù có chút nghi ngờ về vết thương của Viễn Ninh
nhưng Tó Mai cũng không dám hỏi gì thêm.
“Ngự thiện phòng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi người đến” Nghe vậy Viễn Ninh quay người lại nhìn người trong đó vẫn còn chưa ra.
“Công chúa” A Nhược tiến vào
“Đi ngự thiện phòng, sau đó ta còn phải vào hoàng cung một chuyến” Ngọc Lam thu lại vẻ mặt bình tĩnh nói. “Trước tiên chúng ta cần phải nắm bắt được từng người trong cung trước đã”
“Vâng”
Dùng bữa sáng xong Viễn Ninh cùng Ngọc Lam tiến cung
‘Hắn ta cứ như âm hồn cứ bám theo ta vậy đi đâu cũng gặp’ Trông thấy Viễn Trưng xa đi đến Viễn Ninh cảm thấy chi bằng tránh một chuyện bớt một chuyện sẽ tốt hơn, đang tính rẽ sang hướng khác để đi thì nàng lại nghe giọng
hắn
“Ngũ hoàng đệ vừa mới lấy được tân nương xinh đẹp vào phủ liền không muốn gặp ta sao”
Nghe thấy giọng hắn vang lên Viễn Ninh cũng chỉ đành quay người lại, khoé môi nhếch lên một chút ý vị khinh thường
“Hoàng đệ tham kiến thái tử ca ca” Ngọc Lam đứng sau Viễn Ninh thấy vậy cũng cúi đầu nhẹ nhàng hành lễ
“Nghe danh trưởng công Đại Hạ là tuyệt sắc giai nhân đã lâu, nay mới gặp mặt quả thực đẹp hơn lời đồn nhiều” Viễn Trưng liền chuyển ánh mắt sang người Ngọc Lam.
Viễn Ninh thấy vậy bèn bước lên phía trước che đi tầm mắt của Viễn Trưng
“Thái tử ca ca bọn ta còn phải tới thỉnh an hoàng tổ mẫu, thứ lỗi không thể dừng lại ở đây lâu được” Nói rồi Viễn Ninh đưa tay lên cầm lấy tay Ngọc Lam bước đi, Viễn Trưng thấy vậy liền bước tới chặn phía trước lại.
Thấy vậy Tô Mạt đi theo phía sau liền bước lên phía trước đưa thanh kiếm lên chắn ngang trước ngực Viễn Trưng. Vài tên hộ vệ đi theo Viên Trưng thấy vậy cũng rút hờ thanh kiếm đang cầm trên tay ra.
“Tô Mạt không được vô lễ” nghe thấy Viễn Ninh nói vậy Tô Mạt cũng hạ thanh kiếm của mình xuống lui về phía sau, nhưng ánh mắt vẫn duy trì trên người Viễn Trưng.
“Thái tử ca ca thứ lỗi, thủ hạ của ta không có ý hại người” nói rồi Viễn Ninh tiến lên bước đi thì Viên Trưng giơ tay toan nắm lấy cổ áo Viễn Ninh thấy vậy nàng nhanh chóng tránh sang một bên, mặc dù tránh được canh tay của
Viễn Trưng nhưng chiếc nhẫn hắn đeo trên tay đã sượt nhẹ qua mặt Viễn Ninh khiến cho trên má nàng xuất hiện một vết xước, máu theo đó cũng chảy ra.
“Điện hạ người bị thương rồi” tiểu Trung tử lên tiếng giọng nói kèm chút run run
Tô Mạt thấy vậy bèn rút thanh kiếm ra, hộ vệ thấy vậy cũng xông lên rút kiếm ra đứng chắn trước thái tử
“Tô Mạt” Viễn Ninh lớn giọng, Tô Mạt quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Viễn Ninh lắc đầu. Như hiểu được ý của chủ tử Tô Mạt cũng dần dần thu kiếm lại, sau đó đứng chắn trước mặt Viễn Ninh.
Ngọc Lam bên cạnh thấy vậy, liền nhanh chóng đưa chiếc khăn tay thứ hai của mình lên giữ vết thương trên mặt Viễn Ninh. Sáng nay hắn đã cắt tay mình giờ còn bị thương nữa, thấy vậy nàng cũng không im lặng nữa mà lên tiếng
“Ta nghe người ta nói thái tử nhân hậu, bao dung, yêu thương hoàng đệ của mình nhưng hôm nay được chứng kiến cảnh như vậy ta e rằng nhưng giờ những lời đồn đó cũng chỉ là giả” Ngọc Lam nói xong, vẫn giữ ánh mắt bình thản nhìn lên Viễn Trưng.
Nghe thấy Ngọc Lam nói vậy, Viễn Trưng cũng ấm úng nói
“Công chúa tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Ta con có chuyện cần phải xử lý, ta đi trước đây” nói xong hắn liền quay đi, đám hộ vệ thấy vậy cũng thu kiếm lại sau đó đi theo Viễn Trưng. Sau đó hắn lại quay đầu lại nhìn Viễn Ninh “Viễn Ninh ta xin lỗi” sau đó hắn quay người lại tiếp tục đi
“Điện hạ người thấy sao rồi” Tố Mai lên tiếng
“Ta không sao” nói rồi đưa tay lên giữ chiếc khăn mà Ngọc Lam đang giữ trên mặt “Đa tạ công chúa”
“Chúng ta không để hoàng tổ mẫu đợi lâu được, mau đi thôi” nói rồi Viễn Ninh bước đi. Trên đường đi không ai nói với nhau lời nào
Diên Thọ cung
“Thái hậu ngũ hoàng tử Viễn Ninh cùng hoàng tử phi đang đợi ở ngoài” Dương cô cô nói
“Mau mau cho vào” thái hậu ngồi trên ghế khuôn mặt hiền hậu, cười giơ tay ra hiệu, sau đó không ngừng nhìn ra hướng ngoài cửa.
Viễn Ninh là đứa nhỏ mà thái hậu thương nhất, từ nhỏ vẫn hay được hoàng đế đưa sang Diên Thọ cung để thỉnh an người, đứa nhỏ này không chỉ hiểu chuyện mà còn thông minh, hơn nữa mẫu phi lại là người Hạ Quốc vốn không có dã tâm như các phi tần khác, từ sau khi Lan Quý Phi qua đời thấy đứa nhỏ này đột ngột bị hoàng đế ghẻ lạnh, Thái hậu cũng có nhiều lần trách mắng Tự Khánh nhưng cũng chẳng có thay đổi nào, từ đó Viễn Ninh cũng ít khi đến thỉnh an hoàng tổ mẫu, không có mẫu phi mọi yến tiệc trong hoàng cung Viễn Ninh cũng đều tránh mặt không có tham gia, nên số lần gặp mặt thái hậu cũng không nhiều là bao. Tính ra cũng đã lâu rồi
Viễn Ninh mới tới thỉnh an hoàng tổ mẫu lại.
“Viễn Ninh thỉnh an hoàng tổ mẫu” Viễn Ninh quỳ xuống
“Hoàng tổ mẫu vạn an” Ngọc Lam cũng quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đứng lên hết đi Dương cô cô chuẩn bị chỗ ngồi mau lên. Ninh nhi con lại đây để hoàng tổ mẫu xem nào” Thái hậu đưa tay vẫy vẫy Viễn Ninh lại gần.
Viễn Ninh cũng nghe lời mà tiến lại gần Hoàng tổ mẫu sau đó quỳ thấp người xuống để tiện nói chuyện. Thái hậu đưa tay lên vuốt đầu Viễn Ninh sau đó quay xuống nhìn mặt Viễn Ninh do khoảng cách lúc nãy khá xa nên thái
hậu chỉ thấy trên tay Viễn Ninh có băng vải trắng, không thể nhìn thấy vết thương trên mặt Viễn Ninh, thì giờ tiến lại gần vết thương trên mặt vẫn còn đỏ, thấy vậy thái hậu không khỏi chau mày lại. “Ninh nhi vết thương trên mặt con là sao vậy,hơn nữa còn có tay của con. Sao lại bị thương nhiều như vậy”
“Không có gì hoàng tổ mẫu chỉ là một vết thương nhỏ” Viễn Ninh cười nói
Ngọc Lam ngồi bên dưới nghe thấy Viễn Ninh nói vậy khẽ chuyển động con ngươi,
“Không dấu gì hoàng tổ mẫu, điện hạ vào cung không cẩn thận bị cành cây lớn quẹt trúng mặt, còn vét thương ở tay là do không cẩn thận vấp ngã vào một số đồ vật ở trong cung điện hạ đưa tay xuống đỡ nên mới bị như vậy”
Ngọc Lam nhẹ nhàng cất giọng
Viễn Ninh ở trên không khỏi ngạc nhiên, quay mặt xuống nhìn Ngọc Lam đổi lại Ngọc Lam nở một nụ cười nhìn Viễn Ninh
“Đúng vậy hoàng tổ mẫu là Ninh nhi bất cẩn làm hoàng tổ mẫu lo lắng rồi”
Thái hậu cũng đâu phải dễ dàng qua mặt, người hiểu hàm ý trong câu nói của Ngọc Lam cây cối trong hoàng cung vốn làm gì có cành cây đủ dài mà làm xước mặt Viễn Ninh, hơn nữa đường trong cũng thì làm gì có vật cản, ý của Ngọc Lam nói chẳng khác như có người nào đó đang cố tình gây sự với Viễn Ninh. Biết được đứa trẻ Viễn Ninh này lại im lặng chịu thiệt thòi, thái hậu cũng phối hợp âm thầm mà trừng trị.
“Nếu đã như vậy thì Dương cô cô xuống lôi những tên nô tài làm việc thất trách để Ngũ hoàng tử phải bị thương đánh 20 gậy sau đó đày xuống tân giá khố làm việc”
“Vâng, nô tì đi ngay”
“Hoàng tổ mẫu, việc này là do Ninh nhi không cẩn thận mới bị không hề liên quan đến bọn họ” không nghĩ lời nói dối của mình lại gây hại đến nhiều người như vậy nên Viễn Ninh cũng không dám nói ra sự thật nên cũng chỉ đành
cầu xin hoàng tổ mẫu.
“Ninh nhi con là mộ đứa trẻ nhân hậu, nhưng con nên nhớ con cũng là hoàng tử, cũng có địa vị riêng của mình trong hoàng cung này, lần này hoàng tổ mẫu phạt bọn họ để cho người khác hiểu rằng con chính là hoàng tử, còn có ai gia bảo vệ con không để người khác tuỳ tiện gây khó dễ như ngày hôm nay”
Biết được có lẽ hoàng tổ mẫu đã phát hiện ra điều gì đó nên Viễn Ninh cũng chỉ đành gật gật đầu
“Được rồi Ninh nhi con mau lại ngồi đi, cứ quỳ như vậy mãi sẽ mỏi chân đó” nói rồi thái hậu quay mặt ý chỉ Viễn Ninh lại ngồi gần Ngọc Lam.
‘Đứa cháu dâu này nhìn kĩ thì dung mạo cũng bất phàm, thật là xứng đôi với Ninh nhi, ban nãy cũng chính nó đã gợi ý cho ta biết trong cung có người đang gây khó dễ cho Ninh nhi. Hy vọng sau này nó sẽ giúp Ninh nhi trưởng
thành’ nghĩ rồi thái hậu gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng đối với Ngọc Lam.
“Hoàng tổ mẫu người cười gì vậy” Viễn Ninh thấy hoàng tổ mẫu cứ nhìn mình và Ngọc Lam rồi cười nàng thấy khó hiểu bèn hỏi
“Ai gia chỉ cảm thấy Ninh nhi cũng đã lớn rồi, hơn nữa còn lấy được nương tử xinh như vạy ai gia cũng rất mãn nguyện”
“Hoàng tổ mẫu đã quá khen rồi” Ngọc Lam vốn ngồi im lặng giờ bỗng lên tiếng
“Hoàng tổ mẫu người đừng trêu Ninh nhi như vậy chứ Viễn Ninh vẫn chưa có lớn mà” Viễn Ninh nghe thấy vậy liền lên tiếng.
Sau khi thỉnh an thái hậu xong hai người cũng chẳng đi đâu trong cung nữa mà lập tức trở về Thái Hoà cung
Trở về từ Diên Thọ cung trời đã bắt đầu ngả sang màu tối, ban nãy hoàng tổ mẫu còn có ý định giữ các nàng lại ăn tối rồi mới đi, nhưng Viễn Ninh lại viện cớ bận chuyện trong phủ nên mới có thể thoát khỏi Diên Thọ cung.
“Điện hạ mặt người còn đau không” ngồi xuống ghế trong phòng Ngọc Lam cất giọng hỏi
"A..cũng đã đỡ nhiều rồi" Viễn Ninh vô thức đưa tay lên sợ vết thương trên mặt
Ngọc Lam đưa từ trong túi áo ra một lọ thuốc "đây là thuốc ta mang từ Hạ Quốc, bôi nó lên mặt người sẽ không để lại sẹo" nói rồi Ngọc Lam mở lọ thuốc ra đưa tay lấy một ít thuốc sau đó thoa lên vết thương bên má Viễn Ninh.
Bất ngờ trước hành động của Ngọc Lam ngón tay Ngọc Lam mềm mại, có chút hơi lạnh, ban đầu chạm vào vết thương Viễn Ninh có chút đau mà lui người về sau. Thấy Viễn Ninh như vậy Ngọc Lam cũng hiểu ý mà nhẹ tay lại, thi thoảng lại thổi lên vết thương. Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi lần nữa Viễn Ninh có thể ngửi được hương thơm nhẹ nhè trên người Ngọc Lam. 'Khoảng cách này cũng quá gần rồi' bất giác mặt Viễn Ninh nhuộm một màu đỏ ửng. Lúc này Ngọc Lam cũng đã bôi xong thuốc. Nàng bất giác nhìn lên thì chạm phải ánh mắt của Viễn Ninh cũng đang nhìn mình, thấy khuôn mặt Viễn Ninh như vậy nàng bất giác hỏi
"Điện hạ ngài cảm thấy không khoẻ ở đâu sao" nghe Ngọc Lam nói vậy Viễn Ninh lại càng thêm lúng túng liên tục nói "Không..không..không sao"
Sau đó Viễn Ninh quay mặt đi hướng khác, sau một lúc cảm thấy mọi thứ đã ổn, Viễn Ninh mới quay sang hỏi Ngọc Lam "Công chúa sao ban nãy người lại nói như vậy với hoàng tổ mẫu"
"Ý người có phải là mấy vết thương của người" Viễn Ninh gật đầu sau đó cũng lắc đầu
"Vết thương trên mặt ta thực là do thái tử gây ra nhưng, vết thương trên tay" nói rồi Viễn Ninh đua ư bàn tay lên nhìn.
"Điện hạ người biết đấy nếu nhãn nhịn quá sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi"
"Nhưng mà gây ra nhiều phiền phức thì không tốt" Viễn Ninh cúi đầu nói
"Không gây phiền phức thì tốt, nhưng cũng không thể để người khác đè đầu cưỡi cổ mình được" nói rồi Ngọc Lam vươn tay lên sờ vào vết thương trên mặt Viễn Ninh. Cảm giác đau nhói lần nữa lại tới
Trước đây mọi chuyện xảy ra nàng đều nhẫn nhịn, có đôi lúc nàng cũng muốn nói cho phụ hoàng tuy nhiên nhiều lần phụ hoàng cũng chẳng để ý đến, đôi lúc xử phạt cũng chỉ qua loa từ đó khiến nàng cũng chẳng còn muốn nói nữa.
"Điện hạ người vẫn còn thái hậu chống lưng, nhưng sau này không còn thái hậu nữa người cũng phải học cách tự bảo vệ bản thân và tất cả mọi người trong Thái Hoà cung"
Ngước mặt lên nhìn người trước mắt, sau đó Viễn Ninh nở một nụ cười "Cảm ơn"
"Cả ngày nay ta đã làm hỏng mất hai chiếc khăn của công chúa rồi" nói rồi Viễn Ninh đưa tay lên gãi gãi đầu "Để sau này ta giặt sạch xong sẽ trả lại cho người"
"Điện hạ không cần phải làm vậy đâu, dẫu gì ta vẫn còn nhiều khăn tay"
"Điện hạ nữ quan chưởng sự lễ bộ phòng cầu kiến" giọng nói Tố Mai cô cô vang lên từ bên ngoài
Cả Viễn Ninh và Ngọc Lam đều khó hiểu nhìn nhau 'Chẳng nhẽ bị phát hiện rồi sao' sau đó Viễn Ninh đứng dậy ra ngoài Tố Mai cứ vậy dẫn nàng đi đến chính sảnh.
"A Nhược đến xem có chuyện gì" Ngọc Lam ra lệnh cho thị nữ bên cạnh
Vâng. Nói rồi cô ta quay người đi
"Điên hạ tới rồi" Viễn Ninh vừa nhìn đã nhận ra người này chính là người sáng nay đến
"Cô cô không biết tới đây có chuyện gì" Viễn Ninh cất giọng hỏi
"Chuyện này" sau đó nhìn xung quanh
Thấy bà ta như vậy Viễn Ninh cũng ra lệnh cho mọi người lui xuống hết cả Tố Mai cũng không ngoại lệ
"Điện hạ chuyện là hôm nay bên lễ bộ phòng đã coi lạc hồng"
Viễn Ninh vốn đã lo lắng sẽ bại lộ nay nghe cô cô nhắc tới chuyện này lại được một trận lạnh sống lưng "Chuyện này có gì sao" Viễn Ninh nén tâm trang lo lắng xuống hỏi
"Chuyện này...Điện hạ, hạ quan đã coi qua thực sự là quá nhiều lạc hồng rồi. Hạ quan biết điện hạ trẻ tuổi, có nhiều khí lực. Tuy nhiên người cũng nên lo cho công chúa, đang trong thời kì nguyệt sự thật sự không quá thích hợp viên phòng.. nếu không sau này sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của công chúa"
Nghe cô cô nói xong mặt Viễn Ninh cũng nhuộm một màu đỏ ửng, cũng không biết nên đáp lại gì chỉ đành gật đầu nói" Ta biết rồi, sau này ta sẽ chú ý"
"Nếu điện hạ đã biết rồi thì hạ quan xin cáo lui" sau đó bà ta lui người đi ra ngoài.
A Nhược ở trên nấp một góc trên nóc nhà nghe được toàn bộ đoạn hội thoại sau đó quay về nói toàn bộ với Ngọc Lam. Sau khi nghe sang khuôn mặt nàng cũng chuyển từ màu trắng sang đỏ
'Cũng tại cái tên Viễn Ninh này đã để máu chảy quá nhiều rồi' cũng may nàng kịp thời ngăn lại nếu không thì người của phòng lễ bộ còn tưởng đêm qua hai người xảy ra án mạng nữa.
Hết chương
Viễn Ninh: "..."
Ngọc Lam: Đúng là không biết nên nói gì =))
Viễn Ninh: Ta không biết gì cả mà (*_*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất