Cậu Sợ Cậu Phải Giả Vờ

Chương 9: Vết sẹo

Trước
Ngô Lộc Minh tỉnh dậy trong cơn đau đầu dữ dội.

Cậu chợt ngồi dậy khỏi giường, nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong chốc lát buồn ngủ hoàn toàn tan biến.

Không biết mưa bắt đầu rơi từ lúc nào, ít nhất là không có trước khi Ngô Lộc Minh đi ngủ.

Cậu chạm vào chiếc điện thoại ở đầu giường, và nhìn thời gian đã hơn mười một giờ đêm.

Cơn đau đầu ngày càng nặng hơn, Ngô Lộc Minh cau mày ngồi trên giường hồi lâu, nhưng cuối cùng chịu không được bật đèn phòng ngủ lên.

Cậu xoay người xuống giường, đi đến bàn làm việc cạnh giường, lấy hộp sắt ở góc bàn từ bên trong, lấy ra một viên kẹo cứng bạc hà ném vào miệng.

Và khi cậu định đóng nắp lại, cậu dừng lại mắt rơi vào giấy gói đặc biệt duy nhất trong lọ.

Lọ đựng đầy kẹo bạc hà đều được gói trong bao bì trong suốt, ngoại trừ viên có giấy gói màu nâu sẫm.

Cậu cầm chiếc lọ rất lâu, cuối cùng lấy ra viên đặc biệt duy nhất trong chiếc lọ.

Đây là viên kẹo mà sáng nay Ôn Tư Nguyên đưa cho cậu, một viên kẹo mận.

Ngô Lộc Minh đưa lên mũi ngửi một chút, có chút chua, có chút ngọt.

Cậu đóng hộp sắt lại nhưng không đặt viên kẹo mận vào nữa, mà chuyển động trong tay chơi đùa.

Kẹo bạc hà lăn qua lăn lại giữa hai má, bị răng cắt đứt mất một nửa.

Ngô Lộc Minh đi đến bên cửa sổ, mở ra, dựa vào tường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ mưa không lớn, mơ hồ liền tiếng mưa cũng nhỏ đến mức phải lắng nghe thật kỹ mới nghe rõ.

Phòng của Ngô Lộc Minh nằm ngay rìa khu dân cư, tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy được từ ngoài cửa sổ là các cơ sở kinh doanh đối diện với lối vào bên cạnh của khu dân cư.

Lúc này, đèn ở một số nhà hàng nhỏ vẫn còn sáng, tiếng chạm ly rượu, tiếng trò chuyện, gọi món xen kẽ nhau không bao giờ ngừng.

Các hiệu thuốc và cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở xa hơn có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

Ngô Lộc Minh đẩy nửa viên kẹo bạc hà vừa cắn vào má mình, cắn từng chút một nửa còn lại.

Cậu chơi đùa với viên kẹo trên tay bằng một tay, tay kia đưa ra sau đầu, ấn nhẹ vào đâu đó sau gáy.

Một nửa viên kẹo đã bị tiêu diệt sạch sẽ, đột nhiên một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Ngô Lộc Minh nhìn chàng trai đi tới đi lui trước dãy kệ cạnh cửa sổ hiệu thuốc, rất lâu không thấy cậu ta đi ra.

Cậu chậm rãi cắn nửa viên kẹo còn lại, đóng cửa sổ lại trong màn đêm chập chờn, nhặt một chiếc quần cạnh giường mặc vào rồi ung dung bước ra khỏi cửa.

Hạ Tinh Lạc đứng trước kệ, trên tay cầm thuốc hạ sốt của trẻ em không ngừng nhỏ mồ hôi lạnh.

Cậu ta lợi dụng tấm che kệ để hàng, lén lút liếc nhìn nhân viên thu ngân.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta nhìn nhân viên thu ngân, khi đứng ở đây vài lần trước người đàn ông ở quầy thu ngân chỉ ngáp và phớt lờ cậu ta, nhưng lần này, có lẽ vì cậu ta ở lại quá lâu, người đàn ông ở quầy thu ngân cảm thấy lạ lùng. Nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Hạ Tinh Lạc vội vàng thu hồi ánh mắt và di chuyển nhỏ về phía kệ.

  Khi cậu di chuyển đến nơi mà cậu nghĩ rằng có thể chặn tầm nhìn của nhân viên thu ngân, cậu nghiến răng và nhanh chóng đưa chiếc ba lô ra phía trước đến trước mặt, khi cậu đang định mở cặp sách ra, một bàn tay bất ngờ xuất hiện và ấn vào trên cặp sách.

  Hạ Tinh Lạc cả người cứng đờ, vừa kịp phản ứng đang định đẩy tay ra bỏ chạy thì một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên trên đầu.

Giọng nói kia đọc ra tên đầy đủ của thuốc hạ sốt mà cậu đang cầm từng chữ một, giọng nói quen thuộc khiến Hạ Tinh Lạc căng thẳng có chút thư giãn.

Cậu ngước lên nhìn người tới.

Chàng trai trẻ trước mặt mặc một chiếc áo phông trắng rộng, hơi nhăn nheo. Khóe miệng hơi nhếch lên lộ rõ lúm đồng tiền nhưng nụ cười lại đầy bất cần.

Ngay lúc Hạ Tinh Lạc ngẩng đầu ngơ ngác một lúc, Ngô Lộc Minh liền giơ tay lấy thuốc hạ sốt trong tay cậu ra, sau đó cầm quai cặp cậu lên nói: “Đeo lên lưng.”



Làn da của cậu bé thật sự đen đến mức không thể biết được cậu có đang đỏ mặt hay không. Cách duy nhất để đánh giá cảm xúc của cậu chính là thông qua đôi mắt to đen kia.

  Lúc này, đôi mắt cậu đang mở to nhìn chằm chằm vào Ngô Lộc Minh. Trong mắt cậu có sự kỳ lạ và sợ hãi, nhưng phần lớn là sự hung dữ mà cậu đã cắn Ngô Lộc Minh ngày hôm đó.

  Thấy cậu không nhúc nhích, Ngô Lộc Minh cũng không nói thêm gì nữa buông tay đang cầm cặp sách ra, từ trên quầy kệ lấy ra một túi thuốc hạ sốt khác, đi ra cửa thanh toán.

Sau khi Ngô Lộc Minh trả tiền, nhân viên thu ngân cho đồ vào túi đưa cho cậu, Hạ Tinh Lạc đầy cảnh giác chậm rãi đi về phía cửa.

Ngô Lộc Minh không nhìn cậu, cầm túi mở cửa đi ra ngoài.

Đi ra ngoài chừng mười bước, phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã.

Hạ Tinh Lạc thở hổn hển và chạy đến bên cạnh Ngô Lộc Minh, vẫn ôm cặp sách trước người.

Cậu không nói gì sau khi bắt kịp Ngô Lộc Minh, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Ngô Lộc Minh với đôi mắt to, và vội vàng đi theo Ngô Lộc Minh về phía trước.

Trên bầu trời xuất hiện một cơn mưa phùn nhỏ, Ngô Lộc Minh chậm rãi đi về phía trước, nhẹ nhàng lắc túi nhựa trong tay.

“Trước đây tôi thường nghĩ tới một vấn đề,” Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, “Có phải đứa trẻ nào cũng cảm thấy, không có gì mà mình không làm được cả?”

Hạ Tinh Lạc vẫn không nói gì, cậu vẫn đeo cặp đi theo Ngô Lộc Minh, im lặng nhìn anh.

Ngô Lộc Minh không nói tiếp nữa, cho đến khi đến một ngã ba đường, cậu mới dừng lại và nói: “Em sống ở đâu?”

Hạ Tinh Lạc rõ ràng đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay, chỉ vào một dãy khu dân cư cũ xưa.

Khu dân cư cũ và khu chung cư nơi gia đình Ôn Tư Nguyên ở cách nhau một con phố, nhưng khung cảnh hai nơi hoàn toàn khác nhau.

Một bên là tòa nhà thấp, tầng đổ nát sắp bị phá bỏ bất cứ lúc nào, nhưng bên kia là một tòa nhà cao tầng mới toanh.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Ngô Lộc Minh rơi vào khu dân cư cũ cách đó không xa, cậu không tiến thêm nữa mà cầm túi thuốc trong tay lên, đặt trước mặt Hạ Tinh Lạc.

Hạ Tinh Lạc dường như hít một hơi ngắn, ngẩng đầu lên, nhìn vào Ngô Lộc Minh một lúc, mới đưa tay lên nhận lấy chiếc túi.

Mà ngay khi tay cậu sắp chạm vào túi, giọng nói của Ngô Lộc Minh lại vang lên: “Cũng không phải là tặng không cho em, tiền lãi sẽ tăng thêm một nhân dân tệ mỗi năm, và em sẽ phải trả lại trong tương lai, em hiểu không?”

Tay cầm thuốc của Hạ Tinh Lạc khựng lại, nhưng cậu nhanh chóng cầm lấy chiếc túi, vừa gật đầu, vừa cất túi vào cặp.

Mưa có vẻ ngày càng nặng hạt hơn.

Ngô Lộc Minh vẫy tay với Hạ Tinh Lạc, không nói thêm gì, ra hiệu cho cậu quay về.

Hạ Tinh Lạc chậm rãi đeo cặp sách lên lưng, lại nhìn Ngô Lộc Minh một lúc, rồi đi về phía khu dân cư cũ.

Còn chưa đi được hai bước, giọng nói của Ngô Lộc Minh lại vang lên: “Em tên là gì?”

Hạ Tinh Lạc dừng lại bước chân, và quay lại nhìn Ngô Lộc Minh.

Cậu há miệng, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói ra tên của mình.

Ngô Lộc Minh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tinh Lạc.

“Em phải biết rằng, em là một đứa trẻ, và trẻ em có thể nhờ người lớn giúp đỡ, trên thế giới này có vô số cách có thể giúp em giải quyết vấn đề.”

Cậu chậm rãi thu lại nụ cười một cách thản nhiên, trên khuôn mặt cậu hiện lên sự nghiêm túc hiếm có.

“Hạ Tinh Lạc, đừng để mình lạc lối.”

Những hạt mưa bắt đầu lớn dần lên thấy rõ, Ngô Lộc Minh lại vẫy tay, để Hạ Tinh Lạc nhanh chóng quay về.

Nhìn thấy bóng dáng Hạ Tinh Lạc biến mất ở trong khu dân cư cũ, Ngô Lộc Minh mới quay người đi về.

Mưa lớn không bao giờ đến mà không báo trước.



Chỉ có năm phút đi đường, khi Ngô Lộc Minh trở về tòa nhà, người cậu đã ướt sũng.

Đúng là Ôn Tư Nguyên như cậu bé hàng xóm đã nói, mỗi tối phải đi ngủ trước mười giờ.

Tối hôm qua và đêm nay cũng vậy.

Khi Ngô Lộc Minh mở cửa cố ý thả nhẹ động tác, không ngờ vừa mở cửa, cả phòng đã tràn ngập ánh sáng.

Cậu nhớ rõ ràng, mình không bật đèn phòng khách khi ra ngoài.

Nhưng đèn trong phòng khách quả thực đã bật sáng, đúng lúc cậu đang bối rối, thì có tiếng đẩy kéo cửa ban công.

Ngô Lộc Minh nhìn về phía phát ra âm thanh, và gặp Ôn Tư Nguyên từ ban công đi vào.

Cả hai đều sửng sốt.

Ngô Lộc Minh phản ứng đầu tiên, đi vào nhà đóng cửa lại, hỏi: “Anh Nguyên, sao anh lại thức?”

“Mưa to quá, mới nhớ ra mái hiên ban công vẫn chưa kéo ra.”

Ôn Tư Nguyên giải thích xong, liếc nhìn Ngô Lộc Minh đang ướt đẫm: “Còn cậu thì sao?”

“Không thể ngủ ngon vào những ngày mưa, nên ra ngoài đi dạo một vòng, không ngờ mưa bỗng trở nên nặng hạt hơn.”

Ngô Lộc Minh ngượng ngùng cười một tiếng, nắm một nắm tóc ướt đi vào: “Em phải tắm lần nữa, anh Nguyên, anh hiện tại…… muốn quay về ngủ tiếp sao?”

Ôn Tư Nguyên gật đầu, khi Ngô Lộc Minh đi ngang qua, lại hỏi: “Không ngủ được à?”

Ngô Lộc Minh dừng lại và trả lời.

Ôn Tư Nguyên nói “Chờ một chút”, rồi bỗng nhiên đi về phía bàn trà.

Anh bước tới bàn trà, cúi xuống mở tủ dưới bàn trà, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Anh cầm chiếc hộp nhỏ trên tay đi về phía Ngô Lộc Minh: “Nếu tắm xong vẫn không ngủ được thì có thể pha một cốc này.”

Ngô Lộc Minh nhận lấy hộp gỗ từ tay Ôn Tư Nguyên: “Đây là cái gì?”

“Trà an thần.” Ôn Tư Nguyên nhẹ nhàng giải thích, “Khi còn là nghiên cứu sinh, tôi đã theo học ngành y học cổ truyền. Loại trà này tôi đã tự mình lấy từ một cửa hàng thuốc đông y, sẽ không có tác dụng phụ, cậu có thể mở ra nhìn xem.”

Ngô Lộc Minh có chút tò mò, mở hộp gỗ ra như Ôn Tư Nguyên nói.

Trong hộp gỗ có bảy tám quả cầu nhỏ trong suốt, có thể thấy bên trong có một ít dược liệu Trung Hoa, dù không mở ra cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của thuốc bắc.

Ôn Tư Nguyên quay trở lại bàn trà, nhìn lượng nước trong bình đun nước nóng nhiệt độ không đổi trên bàn trà, thấy không còn bao nhiêu, anh lấy ấm đun lại.

Khi anh đi về phía Ngô Lộc Minh, liền phát hiện Ngô Lộc Minh đang vùi đầu, lật đi lật lại quả cầu trong suốt lấy ra từ hộp gỗ, nghiêm túc nhìn nó.

Người thanh niên ướt nhẹp toàn thân, những giọt nước không ngừng rơi xuống từ tóc.

Ôn Tư Nguyên đang định nhắc Ngô Lộc Minh đi tắm trước, tầm mắt khi chạm vào nơi nào đó, đột nhiên cứng đờ.

Tóc của Ngô Lộc Minh không quá dài, nhưng phần tóc phía sau đầu lại dài hơn tóc ngắn thông thường, không dài giống như đuôi sói, nhưng nó thường có thể che phủ gần một phần ba gáy.

Lúc này, tóc cậu ướt đẫm, phần tóc sau gáy mất đi tác dụng che chắn, vết sẹo sau tai phải đột nhiên lộ ra ngoài không khí.

Dù ở khoảng cách ba bốn bước, Ôn Tư Nguyên vẫn có thể nhìn rõ, anh thậm chí còn cảm thấy chỗ đó dường như bị lõm vào trong.

Ngay lúc Ôn Tư Nguyên muốn tiến lên một bước để nhìn rõ hơn, Ngô Lộc Minh đột nhiên ngẩng đầu, cầm quả cầu trong suốt trong tay hỏi: “Anh Nguyên, cái này có thể trực tiếp mở ra, và ngâm vào nước ấm không?”

Ôn Tư Nguyên mất cảnh giác mà đối diện ánh mắt của Ngô Lộc Minh.

Trên mặt thiếu niên có giọt nước, lúm đồng tiền trên khuôn mặt trẻ con hiện ra lờ mờ, đôi mắt nhìn anh sáng ngời, trong trẻo, tràn đầy mới lạ.

“Ừ.” Ôn Tư Nguyên đành phải tạm thời khôi phục suy nghĩ, “Chỉ cần tráng qua bằng nước nóng là được”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước