Chương 17: Dương Quân Bất Mãn
Bà cụ họ Vương gật gật đầu, sau đó không để ý tới hai người nữa.
Lý Tư Vũ biết lúc này đến nhà chắc chắn sẽ khiến người ta phiền, có điều cũng không có cách nào. "Thím Vương, lại tới quấy rầy bác, thật là ngại quá."
Thím Vương thấy được bộ dáng lễ phép của Lý Tư Vũ, bà ta có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Lý Tư Vũ lúng túng đứng ở một bên, thật đúng là lần đầu tiên gặp phải có người chán ghét cô như vậy.
Hơn nữa còn không chút che dấu!
"Tư Vũ, em ở trong phòng cho ấm, chị ra ngoài nấu cơm." Lý Tư Nồng biết mẹ chồng không thích em gái đến, chỉ đành tự mình đi nấu cơm.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lý Tư Vũ gặp được anh rể Dương Quân, còn có hai cháu trai Dương Thiên Bảo và Dương Thiên Vũ.
Hai đứa nhỏ đều học tiểu học, bình thường ăn trưa ở trường, buổi chiều tan học mới về nhà.
Có điều hai đứa nhỏ đều không thích Lý Tư Vũ, bởi vì nguyên thân mỗi lần đến đều cướp đồ ăn của chúng, còn luôn luôn nói chúng.
Ngược lại thì anh rể Dương Quân không nói gì, dù sao cũng không quá hoan nghênh cô.
Bữa cơm tối của nhà họ Dương cũng là cháo, có điều hạt gạo nhiều hơn một chút, còn có khoai tây chiên.
Ăn cơm xong hai đứa nhỏ cùng hai vợ chồng nhà họ Dương đi ngủ, Lý Tư Vũ ngủ trên giường đơn.
Sau khi tắt đèn một lúc, Lý Tư Vũ thấy hai người giống như đã ngủ, cô vừa định vào không gian, thì nghe thấy có người đang nói chuyện.
"Em vợ sao lại đến rồi, không phải mang thịt về rồi sao, đó là vé thịt tích góp nửa năm đấy." Lời bất mãn của anh rể Dương Quân truyền đến, tiếng tuy hạ xuống rất thấp nhưng Lý Tư Vũ vẫn nghe được.
Lý Tư Vũ khá lúng túng, cô nghe cũng không được, mà không nghe cũng không được.
"Tư Vũ lên thị trấn có việc thôi." Lý Tư Nồng cũng không muốn cho em gái đến, nhưng không có cách nào, mỗi lần mình chần chờ là bị mẹ mắng một trận, không đồng ý sợ là sẽ bị đánh.
Rõ ràng Dương Quân vô cùng khó chịu, "Mỗi lần đều nói vậy! ”
Hai người không nói gì nữa, chỉ chốc lát sau, bên cạnh truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.
Lý Tư Vũ mím môi, khả năng quan hệ nhân sinh của nguyên thân thật sự là quá kém, khó trách người ta không chào đón cô.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn tiến vào không gian. Ở trong kho hàng cô đi dạo một vòng, tìm một rương đường nâu, từ bên trong cô lấy ra một túi, khoảng năm trăm gram.
Nhìn bao bì, cô lại bắt đầu lục lọi. Không có giấy vàng, nhưng có giấy trắng.
Lý Tư Vũ gói đường nâu lại, cô lấy ra thêm một chai rượu trắng, những chai có nắp đậy đắt tiền đều có nhãn hiệu, cô đành tìm một chai giá rẻ, lau sạch tất cả nhãn dán.
Lý Tư Vũ biết lúc này đến nhà chắc chắn sẽ khiến người ta phiền, có điều cũng không có cách nào. "Thím Vương, lại tới quấy rầy bác, thật là ngại quá."
Thím Vương thấy được bộ dáng lễ phép của Lý Tư Vũ, bà ta có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Lý Tư Vũ lúng túng đứng ở một bên, thật đúng là lần đầu tiên gặp phải có người chán ghét cô như vậy.
Hơn nữa còn không chút che dấu!
"Tư Vũ, em ở trong phòng cho ấm, chị ra ngoài nấu cơm." Lý Tư Nồng biết mẹ chồng không thích em gái đến, chỉ đành tự mình đi nấu cơm.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lý Tư Vũ gặp được anh rể Dương Quân, còn có hai cháu trai Dương Thiên Bảo và Dương Thiên Vũ.
Hai đứa nhỏ đều học tiểu học, bình thường ăn trưa ở trường, buổi chiều tan học mới về nhà.
Có điều hai đứa nhỏ đều không thích Lý Tư Vũ, bởi vì nguyên thân mỗi lần đến đều cướp đồ ăn của chúng, còn luôn luôn nói chúng.
Ngược lại thì anh rể Dương Quân không nói gì, dù sao cũng không quá hoan nghênh cô.
Bữa cơm tối của nhà họ Dương cũng là cháo, có điều hạt gạo nhiều hơn một chút, còn có khoai tây chiên.
Ăn cơm xong hai đứa nhỏ cùng hai vợ chồng nhà họ Dương đi ngủ, Lý Tư Vũ ngủ trên giường đơn.
Sau khi tắt đèn một lúc, Lý Tư Vũ thấy hai người giống như đã ngủ, cô vừa định vào không gian, thì nghe thấy có người đang nói chuyện.
"Em vợ sao lại đến rồi, không phải mang thịt về rồi sao, đó là vé thịt tích góp nửa năm đấy." Lời bất mãn của anh rể Dương Quân truyền đến, tiếng tuy hạ xuống rất thấp nhưng Lý Tư Vũ vẫn nghe được.
Lý Tư Vũ khá lúng túng, cô nghe cũng không được, mà không nghe cũng không được.
"Tư Vũ lên thị trấn có việc thôi." Lý Tư Nồng cũng không muốn cho em gái đến, nhưng không có cách nào, mỗi lần mình chần chờ là bị mẹ mắng một trận, không đồng ý sợ là sẽ bị đánh.
Rõ ràng Dương Quân vô cùng khó chịu, "Mỗi lần đều nói vậy! ”
Hai người không nói gì nữa, chỉ chốc lát sau, bên cạnh truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.
Lý Tư Vũ mím môi, khả năng quan hệ nhân sinh của nguyên thân thật sự là quá kém, khó trách người ta không chào đón cô.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn tiến vào không gian. Ở trong kho hàng cô đi dạo một vòng, tìm một rương đường nâu, từ bên trong cô lấy ra một túi, khoảng năm trăm gram.
Nhìn bao bì, cô lại bắt đầu lục lọi. Không có giấy vàng, nhưng có giấy trắng.
Lý Tư Vũ gói đường nâu lại, cô lấy ra thêm một chai rượu trắng, những chai có nắp đậy đắt tiền đều có nhãn hiệu, cô đành tìm một chai giá rẻ, lau sạch tất cả nhãn dán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất