Chương 29: Đi Về Nhà
Trước khi đi, Dương Quân còn đưa cho cô mấy gói bánh kẹo, Lý Tư Vũ không chối từ.
Có điều những thứ này, khiến cô nửa đường cô thay đổi.
Lương thực còn lại lúc trước, Lý Tư Vũ để lại hết cho nhà chị hai. Dù sao đường dài, cô cũng không muốn cõng về.
Tuy nói có không gian thì cô có thể vận chuyển đồ đạc, nhưng còn phải đi ra khỏi tầm mắt của mọi người mới có thể bỏ vào hay lấy ra. Vậy nên cô dứt khoát đem lương thực cho nhà họ Dương, nửa đường về mình chuẩn bị một ít là được.
Giao lộ giữa thị trấn và đều có biển chỉ dẫn, vậy nên cô không sợ đi lạc.
Lần này cô đi so với lúc đến thì nhanh hơn, tuyết trên đường bị người ta giẫm lên thành phẳng nên cũng không phải quá khó đi.
Lúc mệt thì nghỉ ngơi, đến trước buổi trưa Lý Tư Vũ cũng đến cửa thôn.
Cổng thôn có một cửa hàng tạp hóa, bên ngoài có một số người đang đứng nói chuyện huyên thuyên.
Lúc Lý Tư Vũ vào thôn, cô đã đem một đống đồ đạc cõng trên lưng.
Cô tinh mắt liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Thành Tài ngồi trong một đám thiếu niên, đang trò chuyện vui vẻ.
“Thành tài!” Lý Tư Vũ hướng về phía đám người gọi một tiếng.
Lực lượng lao động có sẵn mà không sử dụng, chính là kẻ ngốc?
Lý Thành Tài quay đầu chỉ thấy cô út đang đứng nhìn cậu ta cách đó không xa, bên cạnh còn chất một đống đồ đạc.
"Cô út! Cô đã về. ”
Lý Thành Tài chạy một mạch về phía Lý Tư Vũ.
Từ lần trước không để ý Lý Tư Vũ, để cô rơi vào trong hố băng, thiếu chút nữa mất mạng, đã khiến cậu ta sợ hãi.
Hiện tại cậu ta là nhìn thấy cô út là nghe lời răm rắp, chỉ sợ sau này cô út tính sổ.
Tuy rằng nói tính tình cô út đã không còn khó chịu như trước kia, nhưng cậu ta vẫn rất sợ.
"Mang những thứ này về nhà đi!" Lý Tư Vũ chỉ chỉ đồ vật trên mặt đất.
Lý Thành Tài biết mỗi lần cô út đến nhà cô Hai, đều mang rất nhiều thứ về nhà, chỉ là lần này nhiều hơn nhiều.
“Vâng!”
Lý Thành Tài cõng trên lưng túi đồ nặng nhất, để lại cho Lý Tư Vũ một cái túi xách, cậu ta đứng dậy đi theo phía sau cô út.
"Cô út, đây là cái gì thế, nặng như vậy, làm sao cô cõng về được đến đây?" Lý Thành Tài đoán sơ qua những thứ này chỉ sợ gần một trăm cân, chỉ có cô út như vậy, làm sao lại cõng về được.
Lý Tư Vũ liếc mắt nhìn Lý Thành Tài, "Trên đường cô gặp được chú kia tốt bụng, chú ấy giúp cô cõng một đoạn đường. ”
Lý Thành Tài không hề nghi ngờ, cậu ta gật gật đầu không hỏi nữa, đi theo cô về nhà.
Trên đường về nhà, có không ít người chỉ trỏ Lý Tư Vũ, còn nhỏ giọng bàn tán.
Có điều những thứ này, khiến cô nửa đường cô thay đổi.
Lương thực còn lại lúc trước, Lý Tư Vũ để lại hết cho nhà chị hai. Dù sao đường dài, cô cũng không muốn cõng về.
Tuy nói có không gian thì cô có thể vận chuyển đồ đạc, nhưng còn phải đi ra khỏi tầm mắt của mọi người mới có thể bỏ vào hay lấy ra. Vậy nên cô dứt khoát đem lương thực cho nhà họ Dương, nửa đường về mình chuẩn bị một ít là được.
Giao lộ giữa thị trấn và đều có biển chỉ dẫn, vậy nên cô không sợ đi lạc.
Lần này cô đi so với lúc đến thì nhanh hơn, tuyết trên đường bị người ta giẫm lên thành phẳng nên cũng không phải quá khó đi.
Lúc mệt thì nghỉ ngơi, đến trước buổi trưa Lý Tư Vũ cũng đến cửa thôn.
Cổng thôn có một cửa hàng tạp hóa, bên ngoài có một số người đang đứng nói chuyện huyên thuyên.
Lúc Lý Tư Vũ vào thôn, cô đã đem một đống đồ đạc cõng trên lưng.
Cô tinh mắt liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Thành Tài ngồi trong một đám thiếu niên, đang trò chuyện vui vẻ.
“Thành tài!” Lý Tư Vũ hướng về phía đám người gọi một tiếng.
Lực lượng lao động có sẵn mà không sử dụng, chính là kẻ ngốc?
Lý Thành Tài quay đầu chỉ thấy cô út đang đứng nhìn cậu ta cách đó không xa, bên cạnh còn chất một đống đồ đạc.
"Cô út! Cô đã về. ”
Lý Thành Tài chạy một mạch về phía Lý Tư Vũ.
Từ lần trước không để ý Lý Tư Vũ, để cô rơi vào trong hố băng, thiếu chút nữa mất mạng, đã khiến cậu ta sợ hãi.
Hiện tại cậu ta là nhìn thấy cô út là nghe lời răm rắp, chỉ sợ sau này cô út tính sổ.
Tuy rằng nói tính tình cô út đã không còn khó chịu như trước kia, nhưng cậu ta vẫn rất sợ.
"Mang những thứ này về nhà đi!" Lý Tư Vũ chỉ chỉ đồ vật trên mặt đất.
Lý Thành Tài biết mỗi lần cô út đến nhà cô Hai, đều mang rất nhiều thứ về nhà, chỉ là lần này nhiều hơn nhiều.
“Vâng!”
Lý Thành Tài cõng trên lưng túi đồ nặng nhất, để lại cho Lý Tư Vũ một cái túi xách, cậu ta đứng dậy đi theo phía sau cô út.
"Cô út, đây là cái gì thế, nặng như vậy, làm sao cô cõng về được đến đây?" Lý Thành Tài đoán sơ qua những thứ này chỉ sợ gần một trăm cân, chỉ có cô út như vậy, làm sao lại cõng về được.
Lý Tư Vũ liếc mắt nhìn Lý Thành Tài, "Trên đường cô gặp được chú kia tốt bụng, chú ấy giúp cô cõng một đoạn đường. ”
Lý Thành Tài không hề nghi ngờ, cậu ta gật gật đầu không hỏi nữa, đi theo cô về nhà.
Trên đường về nhà, có không ít người chỉ trỏ Lý Tư Vũ, còn nhỏ giọng bàn tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất