Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 10: Đánh Dấu

Trước Sau
Minh Yên nhỏ con còn mang trên mình chiếc áo khoác phao dài lôi thôi ngang gối, ở riêng rồi nàng mới dám không cài khoá kéo, để lộ ra bộ áo thun trắng đơn điệu có phần hơi quá cỡ, xộc xệch lệch sang một bên khẽ hở xương quai xanh rõ nét của nàng, đi đôi là chiếc quần ngắn trơn có dây bo màu kem.

Cùng vài lọn tóc đen nhánh xoã chấm vai, đan xen nhau rủ bóng lấp lánh lên gương mặt nhỏ nhắn xinh xẻo của Minh Yên, tất thảy chỉ càng làm cho nụ cười chúc mừng đến rực rỡ của nàng càng thêm phần xán lạn hơn mà thôi.

Minh Yên đứng có hơi chồm người về phía Tình Lam, hai tay giấu giấu sau lưng che đi món quà nhỏ mà trước đó nàng đã bí mật mua cho cô, Tình Lam cũng vì một màn này làm cho bỡ ngỡ đến ngây người, nàng thấy thế không kiềm được liền khẽ phì cười, thanh âm trầm lại cực kì êm tai:

- Chị nghĩ em có thể quên được ngày này sao? Ngày sinh nhật của người mình đã mang ơn?

Tình Lam mau chóng hoàn hồn, thoát khỏi dáng vẻ đầy u mê ấy mà giọng run run, dường như vẫn không thể tin vào chính tai mình hỏi lại:

- Em thật sự vẫn còn nhớ sao? Đã một năm qua không ai mảy may gì về chuyện này mà em vẫn còn nhớ sao?

- Đúng vậy, em còn chuẩn bị cả quà nữa a.

Nói rồi Minh Yên chậm rãi lấy ra món quà đã giấu sau lưng đầu giờ, hai tay vươn tới đưa trước mặt Tình Lam, gương mặt nhỏ nhắn lại rạng ngời nụ cười hồn nhiên, thánh khiết lại mê mẫn đến lạ, thanh âm trầm ấm dễ nghe theo đó liền điềm nhiên vang lên:

- Mấy năm nay chị đều tặng những vật em cực kì ưa thích, dù vậy thì đến sinh nhật chị em lại chẳng thể cho chị cái gì nên hồn cả, nên dù không đoán được chị đặc biệt yêu thích thứ gì nhưng em cũng đã mất kha khá thời gian để quyết định a. Ngôn Tình Cổ Đại

Tình Lam rủ mi hết nhìn chiếc hộp nhỏ được gọn gàng bọc bằng giấy gói lấp lánh, lại ngước mắt nhìn lên gương mặt đang mỉm cười tươi rói của Minh Yên, xúc động cô chậm rãi vươn tay xin nhận.

- Chị mở ra xem xem có thích không a. Còn về bữa tối thì hãy để em nấu cho, dù sao thì sinh nhật chị cũng nên để chị rãnh tay mà ha.

Minh Yên vừa mỉm cười nhẹ giọng, vừa thu tay cởi ra chiếc áo khoác phao, lộ hẳn ra bộ áo thun trắng rộng thùng thình dài ngang hông, khuất cả bắp tay, trễ vai khiến nàng hết chỉnh bên này lại sửa bên kia cực kì khó chịu, đi đôi là chiếc quần ngắn trơn màu kem có dây bo nên nàng không lo lắm việc chuẩn chỉnh.

- Nay hơi muộn nên em chỉ làm vài ăn lót dạ thôi nha, chị thay đồ xong chắc đồ ăn cũng được chuẩn bị xong luôn rồi á.

Minh Yên nhẹ giọng, vươn tay cất chiếc áo đã mượn lên cái giá treo đồ bên cạnh Tình Lam, người lúc này đang nhìn vào hộp quà mà tủm tỉm mỉm cười.

Minh Yên dặn dò xong liền xoay người tiến về nhà bếp, những lọn tóc đen tuyền thướt tha theo đó liền khẽ đung đưa, nhưng lại bổng dưng khựng mạnh giữa khoảng không, bởi Tình Lam, người vì không kiềm được xúc động mà nhanh tay choàng lấy ôm người nàng, tựa cằm lên bờ vai gầy nhỏ trắng trẻo của nàng mà nhỏ giọng:



- Thật lòng cảm ơn em, chị sẽ giữ nó cẩn thận, mặt dây chuyền này, chắc chắn sẽ trường tồn theo thời gian.

Minh Yên thoáng rùng mình khi bị Tình Lam bất ngờ ôm lấy từ phía sau như vậy, đổi lại, nàng cũng thật sự viên mãn khi công sức bản thân vắt óc suy nghĩ đã cho ra một món quà ý nghĩa với cô, nàng khẽ mỉm cười nhẹ giọng:

- Em biết chị rất vui khi nhận được quà, nhưng giờ cũng đã muộn rồi, em đói, chị chiều giờ cũng chưa ăn gì, nên giờ chị có thể thả em ra để em đi làm đồ ăn được không?

- Thế... Nếu giờ chị có một món rất muốn ăn thì liệu em có sẵn sàng làm cho chị không? _ Tình Lam sau lưng thủ thủ, môi thất thường cong lên ý cười không rõ.

- Giờ luôn sao? Chị thật sự muốn thử nó đến vậy sao? _ Minh Yên bàng hoàng không biết thứ gì có thể đột ngột thôi thúc Tình Lam đến vậy, bởi giờ này cũng đâu còn chổ nào mở cửa đâu a.

- Đúng vậy. Chị rất muốn thưởng thức nó ngay bây giờ, cũng không mất công lắm đâu chị hứa đấy. _ Thấy Minh Yên ngây ngốc không hiểu ý, Tình Lam liền khoé môi cong lên một nụ cười rất sâu, một nụ cười rất méo mó.

Tình Lam từ khi nhận được quà của Minh Yên liền trở nên đặc biệt thích làm nũng, bây giờ còn đòi hỏi muốn thử một món gì đó mà nghe cô bảo cũng không khó lắm, nghe vậy nàng chỉ đành thở dài, nhẹ giọng chiều chuộng:

- Đương nhiên em sẽ cố gắng làm nó cho chị, chỉ cần trong khả... A!

Minh Yên chưa kịp dứt lời đã phải cắn răng kêu đau, Tình Lam vừa lúc nghe nàng chấp thuận, liền không tiết chế được mà ngay lập tức cắn nhẹ lên vùng cần cổ trắng nõn của nàng.

Cơn đau này sẽ là phát đầu cảnh tỉnh Minh Yên, rằng nàng rất ngây thơ, càng không có chút phòng bị khi vào nhà người mình mang ơn, nên có lẽ tối nay sẽ chỉ là một bài học cảnh cáo cho nàng thôi a.

- Ch... Chị làm cái gì vậy? Này?!

Minh Yên thất kinh trước hành động quái đản này của Tình Lam mà hoảng hốt hét toáng lên, nàng muốn giãy nảy thoát khỏi vòng tay của cô lại bị chính cô hai tay bế bổng lên cao đưa đi, nàng hai tay hết đẩy lại đấm vào người Tình Lam, kịch liệt vùng vằn như con cá mắc cạn lại không sao xuống được.

Để rồi Minh Yên như một món đồ liền bị Tình Lam không thương tiết quăng lên giường, đệm dù êm nhưng vẫn làm nàng choáng váng hết cả đầu, chưa kịp định hình thì hai tay nàng đã bị cô một tay khoá chặt trên đỉnh đầu, trông thấy bộ dạng xộc xệch không mấy trong sáng này của nàng, Tình Lam liền khẽ mỉm cười, cô chống tay nằm đè lên người nàng mà cất giọng trầm ấm:

- Em không đề phòng gì hết a, thứ chị muốn "ăn" là em cơ.



- Chị... Chị mau thả em ra! Em tưởng chị muốn ăn món gì nhưng sao mọi thứ lại thành ra thế này?

Minh Yên càng nói càng vùng vẫy mạnh hơn, nàng cong người đến vặn vẹo, không màng đau đớn liền chỉ muốn thoát ra, Tình Lam biến sặc, lập tức cúi sát xuống áp ngực lên người nàng không cho tiếp tục vùng vẫy, đồng thời ghé sát tai nàng trầm giọng ngọt ngào:

- Em thật không biết ý tứ gì cả Minh Yên à, em biết không, kể từ khi vào làm cùng nhau, chị đã ít nhiều để ý đến em, em nhỏ con, sức lực cũng rất yếu, chỉ có thể đứng một chổ thanh toán, từng ngày như vậy, chị dần có suy nghĩ muốn chiều chuộng và làm mọi thứ cho em, chị mời em ở lại cũng vì tiện hành động.

Nói đến đây, Tình Lam khẽ thổi nhẹ lên vành tai Minh Yên, khiến nàng không kiềm được mà "ưm" lên một tiếng dịu êm, nghe thôi đã làm Tình Lam kích thích đến tận xương tủy, như có tia điện chạy dọc sống lưng, nhưng cô dần tiết chết, nhỏ giọng tiếp lời:

- Nay em còn tặng mặt dây chuyền có đính tên chị, chị còn nhiều năm sinh nhật như vậy mà em lại dành tiền đặt hàng một món đắt đỏ thế kia, chẳng khác nào đang khẳng định vị thế của chị trong lòng em vậy.

- Chị... Không phải... Làm ơn hãy... Thả em ra đi mà. Nằm... Nằm như này, em... cảm giác kì lạ quá.

Tình Lam chống tay ngồi hơi lệch sang một bên buông lỏng cho Minh Yên, cô chỉ mới trêu chọc nàng chẳng bao lâu mà nàng đã thở không ra hơi rồi.

Đầu tóc nàng rối bù vươn vãi khắp ga giường, vài lọn tóc còn vướng trên gương mặt nhỏ xinh đang ửng hồng vì mệt, nàng bị quấy rối liền khẽ hé mở đôi môi nhỏ mọng thở hổn hển, híp mắt nhìn cô thần sắc vô cùng khó tả.

Quần áo nàng xốc xếch bị đẩy lên cao thấy cả rốn, cổ áo rộng rinh lộ ra hai bên xương quai xanh thon nhỏ, vết hõm sâu cũng rất rõ nét, bộ dạng mệt mỏi này của nàng chỉ tổ khiến Tình Lam càng thêm thổn thức, cố gắng kiềm chế cô thở nặng nề trầm giọng:

- Minh Yên... Chị sẽ thương tình cho em mười giây để trả lời câu hỏi của chị, quá giờ thì đừng trách chị không báo trước, cũng không định chờ sự cho phép của em.

- Xin chị... Đừng mà... Thả em ra...

Minh Yên yếu ớt nhỏ giọng, vẫn gắng gượng cong mình cố chấp muốn trốn thoát, nàng mím chặt môi gắng sức chỉ càng làm cho đôi môi nhỏ ấy thêm phần căng mọng, Tình Lam thấy vật chỉ biết cắn răng tự trách sao bản thân lại đề nghị dung túng, thật chỉ muốn độc chiếm bờ môi ấy quá đi mà.

- Năm giây! Em không chịu ngoan ngoãn thì chị đành phải nhanh chóng phạt em thôi a.

Tình Lam không kiềm được cơn thèm khát muốn ăn tươi nuốt sống Minh Yên liền trầm giọng, nàng dù lực tồn đã yếu đi rất nhiều nhưng vẫn cứng đầu ưỡn mình không chịu nằm im, đôi mắt đen láy đầy kiệt quệ nhìn cô cực kì khẩn thiết, bắt được ánh mắt ấy tức khắc làm cô hết chịu đựng được nữa rồi.

Tình Lam lập tức trở mình ngồi dậy, hai tay dứt khoát lại rất dịu dàng xách nách nàng rồi cho ngồi lên đùi cô, tay giữ lưng tay giữ gáy, mặt đối mặt, lần này Tình Lam cô sẽ không còn nhân nhượng nữa, chắc chắn phải toàn lực cảm hoá Minh Yên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau