Chương 20
Anh vào toilet tắm rửa thay đồ, anh đi lại cũi bế Nấm một lúc.
Anh cho Nấm ti sữa rồi dỗ dành cho Nấm ngủ sau đó chạy xe vào viện.
Anh mặc đồ bảo hộ bước vào trong, trên đầu Đồng Đồng quấn băng gạt trắng, trên người thì vô số dây nhợ, máy móc khiến tim anh đau như ai cầm dao đâm vào vậy.
Anh nắm nhẹ tay cô áp vào mặt mình:
- " Giản Bình, em tỉnh dậy đi được không? Nấm chờ em ở nhà, không phải em đã hứa với Nhật Tâm sẽ cùng nhau đi ăn, đi chơi mỗi khi nó về nước sao? Giản Bình...lỗi là tại anh, anh không nên ghen tuông với em vô cớ, anh không nên bỏ em lại một mình. Giản Bình, anh hứa... chỉ cần em tỉnh lại em ở đâu anh sẽ ở đó, anh sẽ bảo vệ cho em và con tốt hơn".
Anh nói xong, anh không kìm được cảm xúc mà khóc.
Lãnh An nhìn cô rồi lặng lẽ đi ra ngoài, anh chỉ nhìn cô qua ô cửa nhỏ.
Cao phu nhân và Cao lão gia nhanh chóng về nhà, ông bà còn phải lo cho Nấm.
Nhật Tâm nghe tin cô bị tai nạn liền xin bảo lưu kết quả để bay về nước.
Cô biết mình không làm được gì trong lúc này nhưng ít nhất cô cũng giúp chị hai mình chăm cháu.
Vừa xuống sân bay cô đi ngay vào viện, nhìn thấy tình hình của Đồng Đồng cô không kìm được cảm xúc.
Cô ở lại một lúc rồi về nhà, hôm nay Nấm phải đi tiêm ngừa. Con bé mỗi lần tiêm ngừa là phát sốt, cô phải chăm bé cả đêm.
Nhật Tâm dỗ Nấm ngủ, vừa lau mát cho Nấm cô liền thủ thỉ:
- " Nấm của út thật tội nghiệp, con còn nhỏ thế mà ".
...
Mỗi buổi sáng Cao phu nhân vào thay cho Lãnh An đến công ty. ngôn tình hay
Việc của Đồng Đồng là lâu dài chứ không phải một ngày một bữa nên không thể bỏ bê công việc.
Lãnh An đang ngồi với một mớ tài liệu hỗn độn thì gọi trợ lý Trần.
- " Anh đều tra chiếc xe hôm qua cho tôi ".
Trợ lý Trần nghe lệnh liền đi làm ngay.
Lãnh An nhìn sang là tấm ảnh anh chụp cùng Châu Nhiên Bình đặt trên bàn làm việc, anh đưa tay lấy tấm ảnh rồi thuận tay ném vào thùng rác.
Lãnh An đang ngồi đột nhiên nhớ Nấm, anh liền gọi điện cho Nhật Tâm:
- " Tiểu Tâm, Nấm hôm nay có quấy em không? "
Nhật Tâm mệt mỏi trả lời:
- " Anh hai, Nấm thì chưa quấy mà anh hai đang quấy em đó. Hôm qua Nấm sốt cả đêm, hôm nay em mới được ngủ, anh hai lại phiền em ".
Lãnh An chỉ " ừ " rồi cúp máy để cho Nhật Tâm ngủ.
Cũng may là anh có một đứa em hiểu chuyện như Nhật Tâm.
...
Lãnh An lại tiếp tục làm việc thì nghe tiếng gõ cửa:
- " Vào đi "
Trợ lý Trần ôm xấp hồ sơ vừa đều tra được đưa cho anh xem qua.
Lãnh An nhìn từ chi tiết miệng lẩm bẩm:
- " Là Lâm Linh Anh, cô ta được lắm "
Lãnh An ngước lên nhìn trợ lý Trần:
- " Anh bắt hai người họ về Cao viên cho tôi ".
Trợ lý Trần không dám chần chừ mà đi ngay.
...
Lãnh An hoàn thành nốt công việc của mình rồi nhanh chóng về nhà.
Anh tắm rửa thay đồ rồi đi thẳng đến Cao Viên, trợ lý Trần đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao khiến anh rất hài lòng.
Anh không nói không rằng đã bắn chết hai người họ, anh quay sang giọng lạnh lùng nói với trợ lý Trần:
- " Ngày mai Lâm thị phải tuyên bố phá sản".
Trợ lý Trần gật đầu lễ phép:
- " Vâng, thưa Sếp "
...
Lãnh An giao công việc cho trợ lý Trần rồi lái xe đến bệnh viện thăm cô.
Mỗi ngày anh đều ở viện, lên công ty rồi về nhà, thời gian vẫn cứ trôi. Mới đây đã gần 3 tháng, vậy mà cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh cho Nấm ti sữa rồi dỗ dành cho Nấm ngủ sau đó chạy xe vào viện.
Anh mặc đồ bảo hộ bước vào trong, trên đầu Đồng Đồng quấn băng gạt trắng, trên người thì vô số dây nhợ, máy móc khiến tim anh đau như ai cầm dao đâm vào vậy.
Anh nắm nhẹ tay cô áp vào mặt mình:
- " Giản Bình, em tỉnh dậy đi được không? Nấm chờ em ở nhà, không phải em đã hứa với Nhật Tâm sẽ cùng nhau đi ăn, đi chơi mỗi khi nó về nước sao? Giản Bình...lỗi là tại anh, anh không nên ghen tuông với em vô cớ, anh không nên bỏ em lại một mình. Giản Bình, anh hứa... chỉ cần em tỉnh lại em ở đâu anh sẽ ở đó, anh sẽ bảo vệ cho em và con tốt hơn".
Anh nói xong, anh không kìm được cảm xúc mà khóc.
Lãnh An nhìn cô rồi lặng lẽ đi ra ngoài, anh chỉ nhìn cô qua ô cửa nhỏ.
Cao phu nhân và Cao lão gia nhanh chóng về nhà, ông bà còn phải lo cho Nấm.
Nhật Tâm nghe tin cô bị tai nạn liền xin bảo lưu kết quả để bay về nước.
Cô biết mình không làm được gì trong lúc này nhưng ít nhất cô cũng giúp chị hai mình chăm cháu.
Vừa xuống sân bay cô đi ngay vào viện, nhìn thấy tình hình của Đồng Đồng cô không kìm được cảm xúc.
Cô ở lại một lúc rồi về nhà, hôm nay Nấm phải đi tiêm ngừa. Con bé mỗi lần tiêm ngừa là phát sốt, cô phải chăm bé cả đêm.
Nhật Tâm dỗ Nấm ngủ, vừa lau mát cho Nấm cô liền thủ thỉ:
- " Nấm của út thật tội nghiệp, con còn nhỏ thế mà ".
...
Mỗi buổi sáng Cao phu nhân vào thay cho Lãnh An đến công ty. ngôn tình hay
Việc của Đồng Đồng là lâu dài chứ không phải một ngày một bữa nên không thể bỏ bê công việc.
Lãnh An đang ngồi với một mớ tài liệu hỗn độn thì gọi trợ lý Trần.
- " Anh đều tra chiếc xe hôm qua cho tôi ".
Trợ lý Trần nghe lệnh liền đi làm ngay.
Lãnh An nhìn sang là tấm ảnh anh chụp cùng Châu Nhiên Bình đặt trên bàn làm việc, anh đưa tay lấy tấm ảnh rồi thuận tay ném vào thùng rác.
Lãnh An đang ngồi đột nhiên nhớ Nấm, anh liền gọi điện cho Nhật Tâm:
- " Tiểu Tâm, Nấm hôm nay có quấy em không? "
Nhật Tâm mệt mỏi trả lời:
- " Anh hai, Nấm thì chưa quấy mà anh hai đang quấy em đó. Hôm qua Nấm sốt cả đêm, hôm nay em mới được ngủ, anh hai lại phiền em ".
Lãnh An chỉ " ừ " rồi cúp máy để cho Nhật Tâm ngủ.
Cũng may là anh có một đứa em hiểu chuyện như Nhật Tâm.
...
Lãnh An lại tiếp tục làm việc thì nghe tiếng gõ cửa:
- " Vào đi "
Trợ lý Trần ôm xấp hồ sơ vừa đều tra được đưa cho anh xem qua.
Lãnh An nhìn từ chi tiết miệng lẩm bẩm:
- " Là Lâm Linh Anh, cô ta được lắm "
Lãnh An ngước lên nhìn trợ lý Trần:
- " Anh bắt hai người họ về Cao viên cho tôi ".
Trợ lý Trần không dám chần chừ mà đi ngay.
...
Lãnh An hoàn thành nốt công việc của mình rồi nhanh chóng về nhà.
Anh tắm rửa thay đồ rồi đi thẳng đến Cao Viên, trợ lý Trần đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao khiến anh rất hài lòng.
Anh không nói không rằng đã bắn chết hai người họ, anh quay sang giọng lạnh lùng nói với trợ lý Trần:
- " Ngày mai Lâm thị phải tuyên bố phá sản".
Trợ lý Trần gật đầu lễ phép:
- " Vâng, thưa Sếp "
...
Lãnh An giao công việc cho trợ lý Trần rồi lái xe đến bệnh viện thăm cô.
Mỗi ngày anh đều ở viện, lên công ty rồi về nhà, thời gian vẫn cứ trôi. Mới đây đã gần 3 tháng, vậy mà cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất