Chương 45
Nhân Trạch cười khẩy đáp:
- “ Tôi và anh từ bé đã chơi với nhau, VR tôi không cần. Anh biết tôi rất thích Đồng Đồng vậy mà anh cướp cô ấy khỏi tay tôi. Anh biến tôi thành bộ dạng gì mà chính bản thân tôi còn không biết “.
Lãnh An nhẹ nhàng đáp lời:
- “ Nhân Trạch rõ ràng cậu biết rất rõ Đồng Đồng yêu tôi cơ mà “.
Nhân Trạch như trút hết tâm sự trong lòng:
- “ Yêu? Yêu thì đã sao? Tôi yêu cô ấy như thế nào? Anh là người biết rõ nhất. Cao Lãnh An tôi nói cho anh biết, tôi còn sống ngày nào thì ngày đó nhất quyết tôi sẽ giành lấy Đồng Đồng từ tay anh cho bằng được “.
Lãnh An đưa hai tay vuốt mặt rồi cười khẩy:
- “ Đồng Đồng là vợ tôi, trên pháp luật tôi cũng là chồng cô ấy. Cô ấy còn là mẹ của con tôi. Cậu lấy tư cách gì để giành?”
Nhân Trạch nhìn Lãnh An với ánh mắt thù hằn, câm ghét. Lãnh An vẫn nhẹ nhàng kể cho Nhân Trạch nghe vài chuyện:
- “ Ngày trước tôi không biết Đồng Đồng là Giản Bình, tôi đã đối xử tệ với cô ấy vì cứ đinh ninh Châu Nhiên Bình là Giản Bình. Ngày tôi biết được cô ấy là ai thì đã hơn một năm kết hôn. Tôi nhận ra cô ấy bởi chiếc lắc chân tôi tặng. Tôi tự hận bản thân mình ngu ngốc khi chính tay tôi hại vợ mình “.
Nhân Trạch bất ngờ hỏi:
- “ Ý anh nói Đồng Đồng là cô bé đã cứu anh mà anh hay kể?”
Lãnh An gật đầu chắc nịt nói:
- “ Phải “
Nhân Trạch cười chua xót:
- “ Tôi không ngờ thật đấy! Tôi mong cậu xem cô ấy là Đồng Đồng mà chăm sóc cô ấy thật tốt chứ đừng vì cậu cảm thấy nợ Giản Bình“.
Lãnh An đưa tay vỗ lên vai Nhân Trạch:
- “ Được”
Lãnh An nhìn sang hướng trợ lý Trần ra lệnh:
- “ Cởi trói cho cậu ta “.
Trợ lý Trần đi lại cởi trói cho Nhân Trạch thì bất ngờ có người lên tiếng:
- “ Khoan đã “
Câu nói vang lên là giọng của phụ nữ, Lãnh An không khỏi bất ngờ vì giọng nói đó là của Đồng Đồng.
Từ ngoài cửa đi vào quả thật là vợ anh, anh đoán không sai.
Lãnh An liền tò mò hỏi:
- “ Bà xã sao em lại đến đây?”
Đồng Đồng liền trả lời, giọng có chút chanh chua:
- “ Em đến để xem là kẻ nào to gan dám ám sát chồng em? “
Lãnh An biết giữa anh và Nhân Trạch chỉ là có chút hiểu lầm, anh liền nói:
- “ Không sao, không sao. Bà xã, anh đưa em về nghỉ ngơi “.
Cô gạt tay Lãnh An ra khỏi tay mình, cô tiến về phía Nhân Trạch, một tiếng “ Bốp “ thật lớn khiến mọi người có mặt ở đó điều giận mình, thản thốt nhìn nhau.
Với vẻ hiền từ của Đồng Đồng hằng ngày thật không ai tin cô lại mạnh tay với Nhân Trạch đến vậy.
Đồng Đồng đứng nhìn Nhân Trạch một lúc rồi thản nhiên nói:
- “ Trợ lý Trần cởi trói “
Đồng Đồng nói xong liền kéo tay Lãnh An rời khỏi đó. Hình ảnh cô ôm lấy Lãnh An khiến cho Nhân Trạch chết tâm. Anh đứng dậy bước đi lơ đãng như người mất hồn.
…
Nhân Trạch rời khỏi Cao viên như một thằng ngốc cứ đi mà không biết phương hướng, đầu anh cứ vang mãi suy nghĩ:
- “ Đồng Đồng, tại sao em lại là Giản Bình? Em là Giản Bình thì anh biết phải tranh giành với Lãnh An thế nào đây? “
Nhân Trạch đi đến quán bar một mình uống rượu, anh uống say đến mức không biết gì.
…
Lãnh An lái xe đưa Đồng Đồng về nhà, anh cẩn thận đỡ cô xuống xe, rồi dìu cô vào nhà.
Nhật Tâm đang ngồi xem tivi cùng Nấm ở phòng khách, thấy ba mẹ về Nấm mừng rỡ đòi anh bế.
Lãnh An cúi người đưa tay bế Nấm lên, cô bé được ba bế thì mừng rỡ cười khúc khích.
- “ Tôi và anh từ bé đã chơi với nhau, VR tôi không cần. Anh biết tôi rất thích Đồng Đồng vậy mà anh cướp cô ấy khỏi tay tôi. Anh biến tôi thành bộ dạng gì mà chính bản thân tôi còn không biết “.
Lãnh An nhẹ nhàng đáp lời:
- “ Nhân Trạch rõ ràng cậu biết rất rõ Đồng Đồng yêu tôi cơ mà “.
Nhân Trạch như trút hết tâm sự trong lòng:
- “ Yêu? Yêu thì đã sao? Tôi yêu cô ấy như thế nào? Anh là người biết rõ nhất. Cao Lãnh An tôi nói cho anh biết, tôi còn sống ngày nào thì ngày đó nhất quyết tôi sẽ giành lấy Đồng Đồng từ tay anh cho bằng được “.
Lãnh An đưa hai tay vuốt mặt rồi cười khẩy:
- “ Đồng Đồng là vợ tôi, trên pháp luật tôi cũng là chồng cô ấy. Cô ấy còn là mẹ của con tôi. Cậu lấy tư cách gì để giành?”
Nhân Trạch nhìn Lãnh An với ánh mắt thù hằn, câm ghét. Lãnh An vẫn nhẹ nhàng kể cho Nhân Trạch nghe vài chuyện:
- “ Ngày trước tôi không biết Đồng Đồng là Giản Bình, tôi đã đối xử tệ với cô ấy vì cứ đinh ninh Châu Nhiên Bình là Giản Bình. Ngày tôi biết được cô ấy là ai thì đã hơn một năm kết hôn. Tôi nhận ra cô ấy bởi chiếc lắc chân tôi tặng. Tôi tự hận bản thân mình ngu ngốc khi chính tay tôi hại vợ mình “.
Nhân Trạch bất ngờ hỏi:
- “ Ý anh nói Đồng Đồng là cô bé đã cứu anh mà anh hay kể?”
Lãnh An gật đầu chắc nịt nói:
- “ Phải “
Nhân Trạch cười chua xót:
- “ Tôi không ngờ thật đấy! Tôi mong cậu xem cô ấy là Đồng Đồng mà chăm sóc cô ấy thật tốt chứ đừng vì cậu cảm thấy nợ Giản Bình“.
Lãnh An đưa tay vỗ lên vai Nhân Trạch:
- “ Được”
Lãnh An nhìn sang hướng trợ lý Trần ra lệnh:
- “ Cởi trói cho cậu ta “.
Trợ lý Trần đi lại cởi trói cho Nhân Trạch thì bất ngờ có người lên tiếng:
- “ Khoan đã “
Câu nói vang lên là giọng của phụ nữ, Lãnh An không khỏi bất ngờ vì giọng nói đó là của Đồng Đồng.
Từ ngoài cửa đi vào quả thật là vợ anh, anh đoán không sai.
Lãnh An liền tò mò hỏi:
- “ Bà xã sao em lại đến đây?”
Đồng Đồng liền trả lời, giọng có chút chanh chua:
- “ Em đến để xem là kẻ nào to gan dám ám sát chồng em? “
Lãnh An biết giữa anh và Nhân Trạch chỉ là có chút hiểu lầm, anh liền nói:
- “ Không sao, không sao. Bà xã, anh đưa em về nghỉ ngơi “.
Cô gạt tay Lãnh An ra khỏi tay mình, cô tiến về phía Nhân Trạch, một tiếng “ Bốp “ thật lớn khiến mọi người có mặt ở đó điều giận mình, thản thốt nhìn nhau.
Với vẻ hiền từ của Đồng Đồng hằng ngày thật không ai tin cô lại mạnh tay với Nhân Trạch đến vậy.
Đồng Đồng đứng nhìn Nhân Trạch một lúc rồi thản nhiên nói:
- “ Trợ lý Trần cởi trói “
Đồng Đồng nói xong liền kéo tay Lãnh An rời khỏi đó. Hình ảnh cô ôm lấy Lãnh An khiến cho Nhân Trạch chết tâm. Anh đứng dậy bước đi lơ đãng như người mất hồn.
…
Nhân Trạch rời khỏi Cao viên như một thằng ngốc cứ đi mà không biết phương hướng, đầu anh cứ vang mãi suy nghĩ:
- “ Đồng Đồng, tại sao em lại là Giản Bình? Em là Giản Bình thì anh biết phải tranh giành với Lãnh An thế nào đây? “
Nhân Trạch đi đến quán bar một mình uống rượu, anh uống say đến mức không biết gì.
…
Lãnh An lái xe đưa Đồng Đồng về nhà, anh cẩn thận đỡ cô xuống xe, rồi dìu cô vào nhà.
Nhật Tâm đang ngồi xem tivi cùng Nấm ở phòng khách, thấy ba mẹ về Nấm mừng rỡ đòi anh bế.
Lãnh An cúi người đưa tay bế Nấm lên, cô bé được ba bế thì mừng rỡ cười khúc khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất