Sau Khi Nữ Ma Đầu Phá Vỡ Phong Ấn
Chương 7: Huân Phong Từ Nam Chí, Xuy Ngã Trì Thượng Lâm (3)
Nghĩ đến đây, cũng không biết nghĩa phụ của cô bây giờ thế nào? Thật sự là chờ mong phản ứng của Thất Tinh Dạ sau khi trở lại Ma giới.
Chàng trai bên cạnh nghe vậy lại phát ra một tiếng cười nhạo, anh không chút che giấu chê cười cô, " Thì ra cô cũng chỉ như thế, còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, xem ra cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. "
Ninh Cửu Vi khẽ ha một tiếng, cũng không để bụng, vừa rồi ở quán rượu cô đúng là đang cố làm ra vẻ, vì ăn không uống không mà.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng trai, đột nhiên có hứng thú hỏi:
" Xem tại ngươi vừa rồi coi như là vì ta cản một kiếm phân thượng, báo lên tên của ngươi đi? Ta cũng tốt từ nay về sau hảo hảo yêu thương yêu thương ngươi! "
Nói xong, cô nhấc tay sắp muốn vuốt nhẹ vào khuôn mặt trắng non mịn của chàng trai.
Anh ngẩng mặt trốn, hừ lạnh nói, " Không thể trả lời! "
" U a~" Ninh Cửu Vi khẽ chậc chậc, " Người trẻ tuổi tính tình thật cứng rắn nha! " cô lau chóp mũi, bẻ khớp ngón tay đang nắm chặt, chuẩn bị hảo hảo dạy cho chàng trai trẻ kia một bài học, bảo anh ta ở trước mặt cô cho cô tôn trọng một chút.
Kết quả chàng trai trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ, trong lúc nhất thời quang mang đại thịnh, chói mắt người.
Nhưng Ninh Cửu Vi cũng không sợ, cô còn lấy tay vuốt đao, không mang theo một chút uy áp nhẹ nhàng đè Nhật Nguyệt thần đao xuống.
Anh nghĩ dùng lực bật lại, thế nhưng đều không dùng được!
Có chuyện gì vậy? Trên trán anh dần dần thấm ra một tầng mồ hôi mịn màng.
Ninh Cửu Vi khẽ vuốt lưỡi dao tới gần chàng trai, anh không thể không chán nản thu hồi đao.
Ninh Cửu Vi khoát tay lên vai chàng trai, đè đầu anh ta xuống, để lỗ tai anh đi tới bên môi cô. Cô có vài phần âm hiểm gian tà cười vang bên tai chàng trai nhỏ.
" Đao này của ngươi, đối phó với người khác mà nói là một thanh đao tốt, đáng tiếc đối với ta vô dụng, cho nên về sau đừng nghĩ xuất đao với ta nữa, đều sẽ là phí công !"
" Vì sao? " Anh khó hiểu, đôi mày tuấn tú nhíu lại thật sâu.
Ninh Cửu Vi khẽ hừ cười, ánh mắt lại nhìn chằm chằm thanh Nguyệt Đao trên lưng anh ta, thuận miệng nói: " Ta là chủ nhân của Nguyệt Đao trong Nhật Nguyệt Thần Đao, ngươi không biết sao? "
Chàng trai bên cạnh nghe vậy lại phát ra một tiếng cười nhạo, anh không chút che giấu chê cười cô, " Thì ra cô cũng chỉ như thế, còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, xem ra cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. "
Ninh Cửu Vi khẽ ha một tiếng, cũng không để bụng, vừa rồi ở quán rượu cô đúng là đang cố làm ra vẻ, vì ăn không uống không mà.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng trai, đột nhiên có hứng thú hỏi:
" Xem tại ngươi vừa rồi coi như là vì ta cản một kiếm phân thượng, báo lên tên của ngươi đi? Ta cũng tốt từ nay về sau hảo hảo yêu thương yêu thương ngươi! "
Nói xong, cô nhấc tay sắp muốn vuốt nhẹ vào khuôn mặt trắng non mịn của chàng trai.
Anh ngẩng mặt trốn, hừ lạnh nói, " Không thể trả lời! "
" U a~" Ninh Cửu Vi khẽ chậc chậc, " Người trẻ tuổi tính tình thật cứng rắn nha! " cô lau chóp mũi, bẻ khớp ngón tay đang nắm chặt, chuẩn bị hảo hảo dạy cho chàng trai trẻ kia một bài học, bảo anh ta ở trước mặt cô cho cô tôn trọng một chút.
Kết quả chàng trai trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ, trong lúc nhất thời quang mang đại thịnh, chói mắt người.
Nhưng Ninh Cửu Vi cũng không sợ, cô còn lấy tay vuốt đao, không mang theo một chút uy áp nhẹ nhàng đè Nhật Nguyệt thần đao xuống.
Anh nghĩ dùng lực bật lại, thế nhưng đều không dùng được!
Có chuyện gì vậy? Trên trán anh dần dần thấm ra một tầng mồ hôi mịn màng.
Ninh Cửu Vi khẽ vuốt lưỡi dao tới gần chàng trai, anh không thể không chán nản thu hồi đao.
Ninh Cửu Vi khoát tay lên vai chàng trai, đè đầu anh ta xuống, để lỗ tai anh đi tới bên môi cô. Cô có vài phần âm hiểm gian tà cười vang bên tai chàng trai nhỏ.
" Đao này của ngươi, đối phó với người khác mà nói là một thanh đao tốt, đáng tiếc đối với ta vô dụng, cho nên về sau đừng nghĩ xuất đao với ta nữa, đều sẽ là phí công !"
" Vì sao? " Anh khó hiểu, đôi mày tuấn tú nhíu lại thật sâu.
Ninh Cửu Vi khẽ hừ cười, ánh mắt lại nhìn chằm chằm thanh Nguyệt Đao trên lưng anh ta, thuận miệng nói: " Ta là chủ nhân của Nguyệt Đao trong Nhật Nguyệt Thần Đao, ngươi không biết sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất