Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!
Chương 15: Trước_Sau
Càng nghĩ lại càng tức, y cũng chỉ đành nhịn xuống tươi cười nhận lấy túi bánh chủ tiệm đã gói xong đưa cho, bản thân vừa quay qua định gọi Tiêu Cầm một tiếng, thì y lại bị hắn nhìn đến sởn gai ốc, bản thân cũng chẳng biết chọc phải cái vẩy nào của vị tổ tông này, chờ hắn thu lại ánh mắt y mới lại gần ái ngại lên tiếng
" Tiêu Cầm? Ngươi... có chuyện gì sao "
Tiêu Cầm nhìn y dường như cũng định nói, lại nghe một tiếng "rầm!" rất lớn, sau đó là tiếng đập phá đồ đạc khiến hắn và y phải tức khắc xoay người, xem đã sảy ra chuyện gì, chủ tiệm bánh lúc này mới nói
" ây da! đúng rồi! Là Hôm nay! đúng ngày này tháng trước bọn chúng cũng ở đó phá một trận! Bây giờ cũng quay lại! đúng là thất đức mà!" nói thì nói vậy thôi chứ hắn cũng không dại gì mà dây vào, hắn vẫn còn công việc làm ăn của hắn nha
Khuynh Bảo lúc này biết là " Tầm bảo " có biến rồi, lập tức chạy đi, tên chủ tiệm bánh cũng bất ngờ với hành động của y hốt hoảng một phen, cũng vì niệm tình anh em mới quen biết chưa lâu gọi với vài câu khuyên nhủ
" người anh em! đừng thấy người nào gặp nạn cũng lao vào, đám người kia rất nguy hiểm! Ngươi mau quay lại đây! đừng vào trong đó! "
y lúc này mặc kệ mấy lời đó của tên kia trực tiếp xông thẳng vào trong trong đầu sớm đã mắng đám người kia
"dám phá tiệm của ông!( của nguyên chủ) chúng bây chán sống rồi!"
y chạy vào lập tức lớn tiếng
" dừng tay!"
đám người đó hành động chậm lại rồi quay qua liếc nhìn y một cái, rồi lại nhanh chóng đập phá tiếp, chỉ tội cho lão Trương bây giờ thảm hại quỳ xuống ôm chân một tên bặm trợn, có vẻ như là tên cầm đầu không ngừng cầu xin
" xin các ngài! Xin các ngài rủ lòng thương cái thân già này, xin đừng đập phá nữa "
tên đó không những chẳng quan tâm hất mạnh một cái làm lão già văng ra đập mạnh vào tường, y thấy vậy nộ khí bộc phát, cầm lấy khuỷu tay của một tên gần đó, vật một đường hạ đo ván.
" ta nói! Dừng tay cơ mà!"
Chẳng là y kiếp trước học được chút võ judo từ chị họ, không biết đến thì thôi, một khi biết đến thì chính là không dứt ra được, nghiền đến nỗi sành sõi rồi, bởi vậy tuy là đối phương có to con hơn y thì chắc chắn một điều là bị tấn công bất ngờ cộng với kĩ thuật nhuần nhuyễn của y thì đương nhiên thứ người to khoẻ như thế kia cũng phải gục thôi
Nhưng nam giải ở chỗ bây giờ vai y đau *** đau đến muốn chửi thề! muốn lăn ra mà nhào lộn! còn đám người trong này, sơ qua cũng phải đến chục tên, bây giờ chạy không được mà ở lại thì xác định no đòn! đương lúc bản thân chuẩn bị hứng trọn chưởng của một tên trong đám đó thì có một bàn tay nhanh chóng vòng qua eo y kéo mạnh y vào trong lòng hắn. Truyện Huyền Huyễn
"Oh li sh** cái tình cảnh anh hùng cứu anh hùng gì đây?" Y bất ngờ nhận ra đó là Tiêu Cầm, hắn giương đao vung một cái tên đó lập tức bị rạch một bên tay ngã xuống đất mà lăn lộn, y nhìn hắn rồi khinh bỉ ra mặt, có chút vết thương thế kia đã lăn ra? Nhưng y hình như cũng không có tư cách nói câu này...nghĩ rồi y nhìn lên Tiêu Cầm đang đứng đấy, ánh mắt nhìn tên cầm đầu như muốn tuyên chiến, y hận không thể nói hắn sớm chạy, quân bên chúng đông đến cả chục người đã thế còn cao to đen hôi, thực sự có cao siêu đến đâu cũng sẽ lăn ra ngất thôi!
Chưa kịp để y mở mồm đám người kia thấy anh em bị đả thương đều đồng loạt lao lên, Khuynh Bảo nằm trong thế bị người ta ôm trong lòng lúc này hốt hoảng Nhắm mắt lại
" xong rồi, hôm nay vẫn là bán muối ở đây đi!" y líu ríu trong lòng hắn, khiến hắn cũng có chút buồn cười
Vài phút sau đám người đó không ngạc nhiên lắm khi bị hành cho tơi tả, Khuynh Bảo cũng đến là bất ngờ với cái vị "hộ vệ mới" này, nhịn không được giơ ngón like cho hắn
Hắn nhìn y, ánh nhìn hoang mang kì lạ
còn một tên thủ lĩnh, hắn lúc này cũng không hoảng nói với Tiêu Cầm, giọng điệu như muốn bàn điều kiện
" vị này, chúng ta cũng chỉ là đến đây theo ý của người ủy thác, các ngươi muốn tiễn chúng ta đi, chỉ cần trả gấp đôi số tiền là được, cần gì phải đánh đấm anh em chúng tôi đến mức này"
đúng là cái giọng điệu hách dịch này rồi, y tức đến sôi máu, kiếp trước y chính là ghét nhất là gặp phải hạng người này, ba hoa chích choè sắp chết đến nơi vẫn cố tỏ ra hách dịch!
Tiêu Cầm hắn chẳng nói gì lặng lẽ buông tay đang giữ chặt eo Khuynh Bảo ra, lùi lại
y lúc này cũng hắng giọng ngước lên
" Tại sao ta phải làm như vậy?"
Tên thủ lĩnh cũng chỉ cười khà khà, giọng điệu đe doạ
" hoặc là muốn sống yên bình hoặc là các ngươi thiệt, bọn ta hôm nay chỉ là sơ suất, sau đến đây không đơn giản là mấy người bọn ta thôi đâu "
Y chống hông cầm túi tiền giắt bên eo qua tùy tiện hất lên xuống, tiếng đồng xu kêu leng keng, còn có vẻ rất nhiều, tên kia thấy một cảnh này còn cười đắc chí
Thấy vậy y cười đáp lại rồi ngừng hành động nhìn hắn thách thức
" ta lại càng muốn biết đám người các ngươi làm được gì "
Hắn trợn to mắt, cười còn có nộ khí, lao đến phía Khuynh Bảo định hướng cổ y mà bóp
" một tên vắt mũi chưa sạch mà còn dám ở đây thách thức bổn đại gia?" tầm với hắn dường như sắp tiếp cận được y, y liền cho hắn biết thế nào là biết mặt
y căn chuẩn hắn chạy đến liền rất nhanh ngồi thụp xuống, tay không chút lưu tình hướng " anh em " của tên đó một cú chào hỏi, khiến hắn ú ớ ngã xuống lăn lộn, miệng còn gào lên thảm thiết
" Tên khốn khiếp! Ngươi dám dùng thứ mưu bẩn này lên người đại gia!"
Tiêu Cầm đứng đó còn chưa kịp lao đến bị một cảnh sảy ra nãy giờ chọc cho nhịn không được phì một tiếng
Khuynh Bảo lúc này phủi tay hi hi ha ha nhìn hắn
" còn " đại gia " đây có chút mưu bẩn này cũng không né được sao?"
Hắn bị chọc cho tức điên gầm lên
" chúng mày! đứng dậy, đánh chết nó cho tao!"
Khuynh Bảo nhất thời còn tưởng là lần này sẽ toang, liền trực tiếp vòng qua sau lưng Tiêu Cầm mà nấp
Lão Trương bị đánh cho choáng váng ngất đi lúc này cũng tỉnh dậy, trước mặt hiện lên một khuôn mặt mà lão cũng không ngờ tới sẽ bắt gặp trong tình cảnh này, lão mới nhanh chóng kìm lại cái cảm xúc kích động hành lễ với y
" thần tham kiến Vương gia!"
tên thủ lĩnh lúc nãy còn muốn ăn tươi nuốt sống y, bấy giờ cũng chẳng sót lại chút vẻ gì là hách dịch nữa, hốt hoảng hướng y mà nhìn, lập tức đứng người như chẳng ngờ tới, hắn xưa nay nào đâu biết dáng vẻ hoàng thất mặt mũi ngang dọc ra sao, bây giờ gặp thật sự cho dù hắn vô phép vô tắc, làm đủ chuyện xấu cũng sợ bọn họ một phép, đương định chạy trốn thì bị y chặn lại, chỉ đành sốt sắng quỳ xuống dập đầu, đám người kia sớm cũng biết điều mà dập dầu lia lịa
Về phần Tiêu Cầm, hắn sớm biết tiểu chủ hắn vừa nhận này, thân phận cũng không nhỏ, nhưng đến mức là vương gia thì cũng đủ bất ngờ đấy
Thấy một cảnh này y cũng đành cố ý không nói gì cho tên thủ lĩnh khom người dập đầu ở đấy, bản thân bình thản bước tới đỡ lão Trương dậy
" Sao thế? Còn muốn tiệm của ta mỗi tháng nộp phí bảo kê cho các ngươi không?" y cố ý nhắc lại ý của tên này, giọng điệu còn có chút hách dịch hơn hắn...
" Thần.... Thần không dám! Do lúc đó thần đầu óc có vấn đề, suy nghĩ không thông!"
" ồ! Ta cũng thật thông cảm cho ngươi, chả trách làm được đến mức này " y châm chọc còn cố ý không muốn buông tha, trực tiếp cho hắn biết hách dịch sẽ bị đối đãi ra sao, Tiêu Cầm thấy một cảnh diễn ra còn chưa đầy 1 phút này, bị chọc cho nhịn cười không nổi
hắn thầm nghĩ, cố ý nhấn mạnh lại vấn đề về đầu óc, y cũng thù dai thật
" Tiêu Cầm? Ngươi... có chuyện gì sao "
Tiêu Cầm nhìn y dường như cũng định nói, lại nghe một tiếng "rầm!" rất lớn, sau đó là tiếng đập phá đồ đạc khiến hắn và y phải tức khắc xoay người, xem đã sảy ra chuyện gì, chủ tiệm bánh lúc này mới nói
" ây da! đúng rồi! Là Hôm nay! đúng ngày này tháng trước bọn chúng cũng ở đó phá một trận! Bây giờ cũng quay lại! đúng là thất đức mà!" nói thì nói vậy thôi chứ hắn cũng không dại gì mà dây vào, hắn vẫn còn công việc làm ăn của hắn nha
Khuynh Bảo lúc này biết là " Tầm bảo " có biến rồi, lập tức chạy đi, tên chủ tiệm bánh cũng bất ngờ với hành động của y hốt hoảng một phen, cũng vì niệm tình anh em mới quen biết chưa lâu gọi với vài câu khuyên nhủ
" người anh em! đừng thấy người nào gặp nạn cũng lao vào, đám người kia rất nguy hiểm! Ngươi mau quay lại đây! đừng vào trong đó! "
y lúc này mặc kệ mấy lời đó của tên kia trực tiếp xông thẳng vào trong trong đầu sớm đã mắng đám người kia
"dám phá tiệm của ông!( của nguyên chủ) chúng bây chán sống rồi!"
y chạy vào lập tức lớn tiếng
" dừng tay!"
đám người đó hành động chậm lại rồi quay qua liếc nhìn y một cái, rồi lại nhanh chóng đập phá tiếp, chỉ tội cho lão Trương bây giờ thảm hại quỳ xuống ôm chân một tên bặm trợn, có vẻ như là tên cầm đầu không ngừng cầu xin
" xin các ngài! Xin các ngài rủ lòng thương cái thân già này, xin đừng đập phá nữa "
tên đó không những chẳng quan tâm hất mạnh một cái làm lão già văng ra đập mạnh vào tường, y thấy vậy nộ khí bộc phát, cầm lấy khuỷu tay của một tên gần đó, vật một đường hạ đo ván.
" ta nói! Dừng tay cơ mà!"
Chẳng là y kiếp trước học được chút võ judo từ chị họ, không biết đến thì thôi, một khi biết đến thì chính là không dứt ra được, nghiền đến nỗi sành sõi rồi, bởi vậy tuy là đối phương có to con hơn y thì chắc chắn một điều là bị tấn công bất ngờ cộng với kĩ thuật nhuần nhuyễn của y thì đương nhiên thứ người to khoẻ như thế kia cũng phải gục thôi
Nhưng nam giải ở chỗ bây giờ vai y đau *** đau đến muốn chửi thề! muốn lăn ra mà nhào lộn! còn đám người trong này, sơ qua cũng phải đến chục tên, bây giờ chạy không được mà ở lại thì xác định no đòn! đương lúc bản thân chuẩn bị hứng trọn chưởng của một tên trong đám đó thì có một bàn tay nhanh chóng vòng qua eo y kéo mạnh y vào trong lòng hắn. Truyện Huyền Huyễn
"Oh li sh** cái tình cảnh anh hùng cứu anh hùng gì đây?" Y bất ngờ nhận ra đó là Tiêu Cầm, hắn giương đao vung một cái tên đó lập tức bị rạch một bên tay ngã xuống đất mà lăn lộn, y nhìn hắn rồi khinh bỉ ra mặt, có chút vết thương thế kia đã lăn ra? Nhưng y hình như cũng không có tư cách nói câu này...nghĩ rồi y nhìn lên Tiêu Cầm đang đứng đấy, ánh mắt nhìn tên cầm đầu như muốn tuyên chiến, y hận không thể nói hắn sớm chạy, quân bên chúng đông đến cả chục người đã thế còn cao to đen hôi, thực sự có cao siêu đến đâu cũng sẽ lăn ra ngất thôi!
Chưa kịp để y mở mồm đám người kia thấy anh em bị đả thương đều đồng loạt lao lên, Khuynh Bảo nằm trong thế bị người ta ôm trong lòng lúc này hốt hoảng Nhắm mắt lại
" xong rồi, hôm nay vẫn là bán muối ở đây đi!" y líu ríu trong lòng hắn, khiến hắn cũng có chút buồn cười
Vài phút sau đám người đó không ngạc nhiên lắm khi bị hành cho tơi tả, Khuynh Bảo cũng đến là bất ngờ với cái vị "hộ vệ mới" này, nhịn không được giơ ngón like cho hắn
Hắn nhìn y, ánh nhìn hoang mang kì lạ
còn một tên thủ lĩnh, hắn lúc này cũng không hoảng nói với Tiêu Cầm, giọng điệu như muốn bàn điều kiện
" vị này, chúng ta cũng chỉ là đến đây theo ý của người ủy thác, các ngươi muốn tiễn chúng ta đi, chỉ cần trả gấp đôi số tiền là được, cần gì phải đánh đấm anh em chúng tôi đến mức này"
đúng là cái giọng điệu hách dịch này rồi, y tức đến sôi máu, kiếp trước y chính là ghét nhất là gặp phải hạng người này, ba hoa chích choè sắp chết đến nơi vẫn cố tỏ ra hách dịch!
Tiêu Cầm hắn chẳng nói gì lặng lẽ buông tay đang giữ chặt eo Khuynh Bảo ra, lùi lại
y lúc này cũng hắng giọng ngước lên
" Tại sao ta phải làm như vậy?"
Tên thủ lĩnh cũng chỉ cười khà khà, giọng điệu đe doạ
" hoặc là muốn sống yên bình hoặc là các ngươi thiệt, bọn ta hôm nay chỉ là sơ suất, sau đến đây không đơn giản là mấy người bọn ta thôi đâu "
Y chống hông cầm túi tiền giắt bên eo qua tùy tiện hất lên xuống, tiếng đồng xu kêu leng keng, còn có vẻ rất nhiều, tên kia thấy một cảnh này còn cười đắc chí
Thấy vậy y cười đáp lại rồi ngừng hành động nhìn hắn thách thức
" ta lại càng muốn biết đám người các ngươi làm được gì "
Hắn trợn to mắt, cười còn có nộ khí, lao đến phía Khuynh Bảo định hướng cổ y mà bóp
" một tên vắt mũi chưa sạch mà còn dám ở đây thách thức bổn đại gia?" tầm với hắn dường như sắp tiếp cận được y, y liền cho hắn biết thế nào là biết mặt
y căn chuẩn hắn chạy đến liền rất nhanh ngồi thụp xuống, tay không chút lưu tình hướng " anh em " của tên đó một cú chào hỏi, khiến hắn ú ớ ngã xuống lăn lộn, miệng còn gào lên thảm thiết
" Tên khốn khiếp! Ngươi dám dùng thứ mưu bẩn này lên người đại gia!"
Tiêu Cầm đứng đó còn chưa kịp lao đến bị một cảnh sảy ra nãy giờ chọc cho nhịn không được phì một tiếng
Khuynh Bảo lúc này phủi tay hi hi ha ha nhìn hắn
" còn " đại gia " đây có chút mưu bẩn này cũng không né được sao?"
Hắn bị chọc cho tức điên gầm lên
" chúng mày! đứng dậy, đánh chết nó cho tao!"
Khuynh Bảo nhất thời còn tưởng là lần này sẽ toang, liền trực tiếp vòng qua sau lưng Tiêu Cầm mà nấp
Lão Trương bị đánh cho choáng váng ngất đi lúc này cũng tỉnh dậy, trước mặt hiện lên một khuôn mặt mà lão cũng không ngờ tới sẽ bắt gặp trong tình cảnh này, lão mới nhanh chóng kìm lại cái cảm xúc kích động hành lễ với y
" thần tham kiến Vương gia!"
tên thủ lĩnh lúc nãy còn muốn ăn tươi nuốt sống y, bấy giờ cũng chẳng sót lại chút vẻ gì là hách dịch nữa, hốt hoảng hướng y mà nhìn, lập tức đứng người như chẳng ngờ tới, hắn xưa nay nào đâu biết dáng vẻ hoàng thất mặt mũi ngang dọc ra sao, bây giờ gặp thật sự cho dù hắn vô phép vô tắc, làm đủ chuyện xấu cũng sợ bọn họ một phép, đương định chạy trốn thì bị y chặn lại, chỉ đành sốt sắng quỳ xuống dập đầu, đám người kia sớm cũng biết điều mà dập dầu lia lịa
Về phần Tiêu Cầm, hắn sớm biết tiểu chủ hắn vừa nhận này, thân phận cũng không nhỏ, nhưng đến mức là vương gia thì cũng đủ bất ngờ đấy
Thấy một cảnh này y cũng đành cố ý không nói gì cho tên thủ lĩnh khom người dập đầu ở đấy, bản thân bình thản bước tới đỡ lão Trương dậy
" Sao thế? Còn muốn tiệm của ta mỗi tháng nộp phí bảo kê cho các ngươi không?" y cố ý nhắc lại ý của tên này, giọng điệu còn có chút hách dịch hơn hắn...
" Thần.... Thần không dám! Do lúc đó thần đầu óc có vấn đề, suy nghĩ không thông!"
" ồ! Ta cũng thật thông cảm cho ngươi, chả trách làm được đến mức này " y châm chọc còn cố ý không muốn buông tha, trực tiếp cho hắn biết hách dịch sẽ bị đối đãi ra sao, Tiêu Cầm thấy một cảnh diễn ra còn chưa đầy 1 phút này, bị chọc cho nhịn cười không nổi
hắn thầm nghĩ, cố ý nhấn mạnh lại vấn đề về đầu óc, y cũng thù dai thật
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất