Thật Thiếu Gia Từ Cổ Đại Xuyên Trở Về Rồi
Chương 25
Về phương diện làm tiệc rượu tư nhân này, đối với Chung Ý cũng coi như là công việc quen thuộc.
Khi còn ở cổ đại, nhỏ là nấu gia yến, lớn là xử lý đám cưới đám ma cho các phủ, cái gì Chung Ý cũng đều đã làm qua hết.
Nhưng là từ sau khi xuyên trở về thì đây vẫn là lần đầu tiên có người đến hỏi hắn.
Chỉ là bây giờ hắn bận rộn đến nỗi tối tăm mặt mày, nếu muốn chừa thời gian ra để làm tiệc tư nhân quả thật là có chút khó khăn.
“Ông chủ nhỏ, giá cả có thể thương lượng, thực đơn cũng đều do cậu quyết định, chỉ cần cậu làm thành 1 bàn cơm là được.”
Khi Cảnh Thành Hà nhìn thấy bộ dáng Chung Ý xốc chảo chiên cơm, liền hiểu nguyên nhân vì sao Trang Văn Lượng lại có ý tưởng muốn chế tác riêng cho Chung Ý một bộ phim về chủ đề mỹ thực.
Nào là ngoại hình, khí chất, tay nghề thuần thục này của Chung Ý, quay chụp 1 bộ phim truyền hình hắn cũng vui vẻ bằng lòng xem phim.
Cho dù là không có cốt truyện gì hết, chỉ làm Chung Ý đứng nấu ăn trước màn ảnh thôi, rồi nói thêm vài câu, quay thành 1 bộ phim phóng sự thì cũng sẽ có rất nhiều người thích xem.
Con người đối với cái mỹ, bất kể là mỹ thực hay là cái đẹp, đều khó lòng mà chống cự được.
Vì mục tiêu có thể làm quen chèo kéo người ta, cho nên khi Cảnh Thành Hà thấy Chung Ý do dự, hắn liền vội vàng bổ xung thêm điều kiện.
Chung Ý giải thích với hắn: “Nói thật là không phải tôi không muốn nhận, chỉ là hiện tại tôi không có thời gian rảnh.”
“Vậy thì khi nào ông chủ nhỏ có thời gian, tôi có thể chờ được.”
Kế hoạch trước mắt của Chung Ý là mỗi tháng nghỉ ngơi 2 ngày, chính là 2 hôm mà tụi nhỏ có thể về nhà, cho nên Chung Ý nói: “Nhanh nhất là chủ nhật tuần sau.”
“Vậy thì chủ nhật tuần sau.” Cảnh Thành Hà lập tức đồng ý ngay tức thì: “Ông chủ nhỏ, cậu cho tôi xin cái địa chỉ của cậu đi, cậu làm xong hết đồ ăn thì tôi sẽ tự mình đến đó lấy.”
Cảnh Thành Hà nói vô cùng thành tâm và tri kỷ, Chung Ý cũng không thể cự tuyệt hắn được.
Hắn đoán là người này có quen biết với đạo diễn Trang, đối với nhân mạch đã chủ động tìm tới cửa, Chung Ý cũng không nghĩ từ chối.
Tuy sau này không kiếm cơm ở trong giới giải trí, nhưng việc kinh doanh buôn bán ở giới giải trí thì phải làm.
Chuyện nấu bàn tiệc đã quyết định xong. Chung Ý lưu số điện thoại của Cảnh Thành Hà, nói là thứ bảy tuần sau lại liên lạc cho hắn, đến lúc đó sẽ xác định số người còn có thực đơn này kia, để cho hắn có thể cụ thể được các hạng mục công việc mà hắn cần làm.
Lúc Cảnh Thành Hà rời đi rất vui vẻ, sau khi cơm chiên của Chung Ý bên này đã đóng gói xong xuôi, hắn lại đi đến tất cả các quầy hàng của đồ đệ Chung Ý mà mua đồ ăn.
Chân trước bọn họ vừa đi, thì sau lưng đã bắt đầu có người xếp hàng ở các sạp đó để mua đồ ăn.
“Đừng có chen nữa mà, bộ không thấy phía trước đã có nhiều người đang đứng xếp hàng hay sao hả?”
“Cậu đạp lên chân tôi rồi kìa!”
“Nóng quá trời ơi, sao mà nhiều người dữ vậy không biết, kiểu này chắc tới lượt tôi mua thì có lẽ bạch tuộc mini của tôi đều bán hết sạch rồi.”
“Đậu, xếp sai hàng mợ rồi, tôi muốn mua đá bào mà, thế quái nào lại đứng trước quầy bán con mực áp chảo ở kế bên rồi?”
Người ngày càng nhiều, cho nên vấn đề cũng tùy theo mà đến.
Chuyện trước mắt làm cho người ta không thoải mái nhất đó chính là người quá nhiều, chen chen lấn lấn nóng muốn xỉu.
Kế đến đó chính là quầy nào cũng xếp cái hàng dài sọc, mà chỗ thì không có, từng hàng người xen kẽ nhau làm cho người ta không biết hàng nào là của quầy nào hết, sơ hở là xếp sai hàng liền.
Nhưng dù cho có là ở tình huống như này thì bọn họ cung tình nguyện đi xếp hàng, toàn dựa vào việc nghĩ đến đồ ngon sắp ăn tới miệng để kiên trì.
Chỉ là khoa tránh khỏi muốn than oán vài câu, nhất là chuyện đưa ra ý kiến với câc vị chủ quán: “Chủ quán, nếu không thì cậu mở cái cửa hàng bán cơm hộp đi, mỗi ngày đều xếp hàng như vậy thì quả thật là khó mà chịu được.”
“Ông chủ, cậu suy xét chuyện dọn quầy ra phía trước để bán đi, bên kia vừa rộng là còn có chỗ ngồi nữa, việc buôn bán chắc chắn sẽ còn tốt hơn ở bên đây luôn á.”
Có người còn trực tiếp gọi điện tới chỗ quản lý của phố đi bộ, nói bọn họ an bài vị trí không hợp lý, kêu bọn họ đem hai quầy hàng sáp nhập lại thành một.
Loại kiến nghị nào cũng đều có, Chung Ý cũng nhận được rất nhiều lời đề nghị, các thực khách còng bằng lòng kiếm mặt bằng cho hắn mở tiệm cơm.
Chung Ý cảm ơn ý tốt của mọi người, hắn chỉ vào bức tường bên cạnh nói: “Quả thật là có chật một chút, nếu như không có bức tường này thì chắc sẽ rộng rãi hơn rất nhiều.”
“Đúng đó, không có bức tường này thì chúng ta đi vào phía trong phố đi bộ cũng dễ hơn nhiều, không cần phải đi một vòng lớn mới có thể đi vào sâu bên trong.”
“Cũng không biết ông chủ của phố ăn vặt nghĩ cái gì nữa, một hai phải đem khoảng đất trống này rào lại, còn không bằng đả thông để làm kinh doanh, bây giờ nhìn xem lãng phí biết bao nhiêu.”
“Nếu không chúng ta đi đưa khiếu nại đi?” Ở trong đám người vang lên một thanh âm.
“Được nha, mua xong cơm trưa thì tôi đi liền.” Có người lên tiếng ủng hộ.
Chung Ý nhìn mọi nhười, trong mắt mang theo ý cười.
Kế hoạch của hắn lại tiến triển thêm một bước, ít nhiều nhờ những vị khách hàng đáng yêu này của hắn.
Mọi người quả thật rất vì chính mình mà suy nghĩ, cho nên cùng ngày, chỗ quản lý phố ăn vặt đã nhận được rất nhiều khiếu nại.
Sáng sớm hôm sau bọn họ liền đi tìm nhóm người Chung Ý để thương lượng, đương nhiên, không phải tới nói chuyện phá bỏ bức tường, mà là tới hỏi bọn họ có đồng ý đổi sang vị trí khác hay không.
Phía trước hiện tại có hai chỗ trống, có thể dời qua đó, sau khi dời hai cái quầy hàng đi thì chỗ này sẽ không còn chật chội như vậy nữa.
Lại tăng thêm một ít ưu đãi, nói là hai tháng đầu không thu tiền thuê mặt bằng, qua hai tháng đầu lại sẽ thu tiền như bình thường.
Nhóm người Chung Ý không có ai đồng ý, các đồ đệ của Chung Ý cũng biết kế hoạch của sư phụ bọn họ. Thật vất vả mới có thể làm cho nhiều người khiếu nại về chuyện phá bỏ đi bức tường như vậy, sao bọn họ có thể đồng ý dời đi ngay lúc này được.
Vương Châu dẫn đầu, cùng với nhân viên quản lý nói về chuyện phá vỡ bức tường này.
“Không phải là do chúng tôi gây rối vô cớ, nếu như là ở bên trong có xây dựng cái gì thì chúng tôi cũng không nói chuyện này làm gì. Nhưng hiện tại còn chưa có xây dựng thi công cái gì hết, còn gây ảnh hưởng đến bên phố đi bộ bên đây nữa, quả thật rất là đáng tiếc mà.”
“Nếu như mặt bằng ở phía sau này cũng rộng rãi như phía trước, thì việc kinh doanh buôn bán của chúng tôi cũng thoải mái, ông chủ lớn cũng có thể kiếm thêm được một ít tiền thuê nữa. Mọi người đều có thể cùng nhau kiếm tiền, cậu xem thật tốt biết bao nhiêu.”
Chuyện phá bỏ bức tường này nhân viên quản lý không quyết định được, chỉ nói là sẽ về báo lên cấp trên.
Tuy rằng khách hàng đến đây đều sẽ tự giác đi xếp hàng, nhưng Chung Ý vẫn sợ là nhiều người quá sẽ xảy ra chuyện gì. Cho nên hắn liền dặn dò mấy vị đồ đệ bày quầy ở phía bên ngoài: “Nếu thấy người ở phía bên trong đã nhiều rồi thì liền kêu một tiếng, không cho người xếp hàng thêm nữa. Tuy rằng là tiền quan trọng, nhưng người càng quan trọng hơn so với tiền.”
Mọi người đều gật đầu: “Sư phụ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chú ý tình huống.”
Bọn họ cũng không có nghĩ tới, chuyện buôn bán quá tốt cũng sẽ có chuyện phiền não, thậm chí còn không phải là phiền não chuyện mình làm không ra được đồ ăn ngon nữa.
Cũng còn may, tuy rằng chật một chút, nóng một chút nhưng mọi người đều xếp hàng ngay ngắn trật tự, ai cũng đều vui vẻ mua được đồ ngon mà chính mình muốn ăn.
Sau khi đã kết thúc một buổi trưa, Chung Ý liền nhận được điện thoại của em gái.
Vừa kết nối cuộc gọi, Chung Ý liền nhận được rất nhiều tiếng anh trai, có chút giống như là nghe máy phát lại hơn là nghe điện thoại.
Chung Ý có chút ngớ người, hỏi hai đứa em gái: “Bộ bên cạnh hai đứa có rất nhiều người hả?”
Chung Linh giải thích: “Là bạn cùng phòng của tụi em á anh, mấy bạn ấy đang đu idol, lúc trước cũng là fans của anh đó.”
Chung Ý: “Đã hiểu, thay anh cảm ơn mọi người đã thích anh nha.”
Không cần Chung Linh truyền lời, những người ở đầu dây bên kia đều đã nghe được: “Anh trai không cần cảm ơn, anh chính là tốt nhất, tụi em đều vô cùng thích anh.”
Sau đó Chung Ý liền nghe đầy một lỗ tai cầu vồng thí, tới cái móng tay của hắn cũng đều được khen luôn.
Chung Ý nghĩ, không hổ là nữ sinh khoa văn học đu idol, mỗi câu nói đều vô cùng êm tai như vậy.
Chung Ý an tĩnh nghe không có cắt ngang các cô, cuối cùng là các cô đều xài nghèo vốn từ của mình rồi mới bất đắc dĩ dừng lại.
Sau khi đã qua một trận làm ầm ĩ, đôi song sinh cuối cùng cũng nói lên chính sự, bạn học của các cô đều rất muốn mua thịt thỏ hầm.
Cuối cùng Chung Ý cũng đã biết được ngọn nguồn của mấy trăm giá trị nhân khí kia.
“Anh, tụi em không có đồng ý, muốn hỏi anh một chút xem anh có đồng ý bán hay không, nếu anh đồng ý thì tụi em sẽ cho mọi người lời hồi đáp.”
Chung Ý nói: “Muốn bán nhưng không thể bán được.” Biết buôn bán tự nhiên là hắn muốn làm, nhưng đây tất cả đều là học sinh.
“Anh ơi, vì sao ạ, tụi em sẽ trả tiền mà.” Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một âm thanh dò hỏi mang đầy thất vọng.
Chung Ý giải thích: “ Không phải vấn đề tiền bạc, mà việc anh bán cho các em là việc buôn bán không có giấy phép kinh doanh. Anh không có biện pháp nào để bảo đảm là nhất định sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề nào, nếu mà một khi có vấn đề nào xảy ra thì……”
Không cần phải đem lời nói nói xong, các cô đều có thể nghe hiểu được rõ ràng.
Đôi song sinh liếc nhau, nghĩ thầm trong lòng, may mắn lúc trước các cô đã không đáp ứng cái gì hết.
“Nếu mấy đứa rất muốn ăn thịt thỏ hầm, thì chờ tới khi nghỉ học, có thể tới trong nhà làm khách. Anh sẽ nấu cơm cho mấy đứa ăn, ngoại trừ thịt thỏ hầm, còn có những món ăn khác nữa.”
Nhờ có những lời nói này của Chung Ý, một chút mất mát vừa hiện lên liền biến mất hầu như không còn, một giọng nói ôn nhu vang lên: “Em biết mà, quả nhiên anh trai là tốt nhất.”
“Đúng vậy, em quả thật là cảm động chết mất, thế nhưng anh trai sẽ làm cơm cho em ăn.”
“Thật muốn được nghỉ học ngay lập tức mà a a a!”
Chờ sau khi các cô đã hưng phấn xong, Chung Ý mới cùng hai chị em song sinh nói vài câu, lúc này hắn mới ngắt điện thoại.
Sau khi đã cắt đứt điện thoại, Chung Ý liền thở dài với hệ thống: “Đáng tiếc thật, một nhóm khách hàng tiềm năng này quả thật là rất khó mà bắt được.”
Hệ thống rất biết an ủi người khác: 【 Không sao đâu, chỉ cần ký chủ không kiếm tiền từ tay nhóm học sinh này ngay bây giờ, thì bọn họ đều là khách hàng tiềm năng của ký chủ trong tương lai. 】
Chung Ý quả thật đã được an ủi: “Cũng đúng, dù sao thì không bao lâu nữa tôi sẽ được chứng chỉ, có thể sản xuất đồ ăn rồi.”
Chung Ý còn nhớ rõ bản thân mình còn có cái nhiệm vụ kiếm được 10 vạn tiền lợi nhuận.
Thậm chí còn có hạn chế về thời gian, Chung Ý bắt đầu sốt ruột, trước tiên hắn muốn đem trình tự đăng ký, mở công ty để xem kỹ một lượt.
Xem xong hắn liền phát hiện, sản xuất gì đó liền không cần phải suy nghĩ nhiều, hắn hiện tại cũng có thể mở một cái shop online để bán thịt thỏ hầm.
Vấn đề sản xuất gia công này, hắn cần phải làm từ đầu đến cuối, rất lâu mới có thể có chứng chỉ, càng đừng nói tới vấn đề quan trọng nhất là tài chính.
Chung Ý phàn nàn với hệ thống: “Tôi phải bày quán ít nhất là một năm, mới có hy vọng mở xưởng sản xuất. Cậu còn kêu tôi kiếm 10 vạn tệ trong vòng 3 tháng, tôi sợ là công ty còn chưa mở được nữa kìa.”
“Cậu liền không cho một chút phúc lợi nào luôn á hả, tỷ như giúp tôi một chuyện □□, hoặc rút thăm trúng thưởng mấy cái sản xuất này kia?”
【 Hiện tại thì không có, còn về sau thì khó mà nói được. 】hệ thống trả lời một câu thật sự rất vô nghĩa.
Duy nhất một cái tin tức tốt chính là, thời gian 3 tháng là tính từ lúc thành lập công ty trở đi, chứ không phải là tính từ lúc tuyên bố nhiệm vụ.
Chung Ý ngẫm lại, liền gọi điện thoại cho Tiền Cẩm Minh. Người mà hắn quen biết quá ít, mà người có quan hệ khá tốt với hắn lại có kinh nghiệm thì chỉ có hai người Kinh Quốc Vĩ và Tiền Cẩm Minh.
Kinh Quốc Vĩ thì quá bận rộn, cho nên Chung Ý cũng đã lâu chưa liên lạc với hắn. Nhưng Tiền Cẩm Minh thì thật ra cũng sẽ thường thường tới phố ăn vặt mua đồ ăn, Tiền Cẩm Minh còn rất có thể nói, Chung Ý còn chưa hỏi cái gì thì hắn đã nói hết sạch tình huống của mình cho Chung Ý biết.
Tiền Cẩm Minh là làm truyền thông, hắn làm chức phó tổng giám đốc ở một công ty truyền thông mới thành lập, thu nhập cũng không tệ lắm, nhưng mỗi ngày đều phải thức đêm. Sau khi đã bị bệnh một trận, Tiền Cẩm Minh liền không muốn làm nữa, vì vậy gần đây hắn đang tìm một công việc mới.
Chung Ý tính toán hỏi thử hắn một chút xem là hắn có muốn đến chỗ này của mình đee làm hay không.
Làm việc ở chỗ của hắn khẳng định là sẽ không cần thức đêm, lại còn bao ăn, tiền lương chắc chắn sẽ không tệ. Ngoại trừ việc còn chưa mở công ty, thì hẳn là mọi thứ đều khá tốt.
Chỉ là Chung Ý còn chưa kịp sử dụng những lời thuyết phục mà hắn đã chuẩn bị xong, thì Tiền Cẩm Minh đã lập tức kết nối cuộc gọi của hắn: “Ông chủ Chung, tôi đang định đi tìm cậu đây, không ngờ chưa kịp tìm thì cậu đã gọi điện cho tôi rồi.
Chung Ý trước tiên liền hỏi hắn tìm mình có chuyện gì.
Tiền Cẩm Minh nói: “Là tổng giám đốc Kinh cuối cùng cũng đã làm xong hạng mục lớn của hắn rồi, cho nên chúng tôi liền cùng nhau tới tìm cậu để cọ cơm.”
“Chúng tôi đang ở trên đường đến, cậu có rảnh không, làm hai phần đồ ăn đi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.”
Đây quả thật đúng là buồn ngủ liền có người tới đưa gối nằm mà, Chung Ý nói: “Đến đây đi, tôi sẽ xào cho hai người vài món, để cho hai người ăn tạm vậy.”
Bên này tất cả đều là đồ ăn, cho nên Chung Ý không thiếu nguyên liệu nấu ăn, hắn thấy người liền mau tới đây rồi, cho nên hắn liền xào nhanh tay hai món đồ ăn.
Hắn lấy đậu hủ từ chỗ của Chương Đức Minh làm món đậu hủ Ma Bà, lại lấy tôm bóc vỏ cùng với trứng từ quầy của hắn làm món nõn tôm xào trứng, rồi hắn lấy từ chỗ của Vương Châu một ít xương sườn làm món xương sường kho, lại xào thêm một dĩa thịt xào, một phần cá hương thịt băm nữa. Cộng thêm một phần canh củ mài lúc trưa còn chưa bán xong nữa là cũng đủ một bữa cơm rồi.
Hai cái chảo, trái phải gì Chung Ý cũng đều nổi lửa, chờ đến khi nhóm người Tiền Cẩm Minh đến thì Chung Ý cũng vừa làm đồ ăn xong.
Tổng cộng có 3 người đến, là Tiền Cẩm Minh, Kinh Quốc Vĩ cùng với trợ lí của hắn là Trần Thước.
Trần Thước vừa đến nơi liền hỏi Chung Ý đang nấu món ngon gì: “Thơm quá nha, đã lâu chưa được ăn đồ ăn do ông chủ Chung nấu rồi, tôi quả thật là vô cùng tưởng niệm luôn.”
Chung Ý thấy Trần Thước chỉ là hơi gầy một chút, hắn nhìn qua thấy Kinh Quốc Vĩ còn ác hơn nữa, không chỉ có gầy sọp đi, mà sắc mặc còn rất khó coi, làm cho Chung Ý nhìn mà hết cả hồn.
“Tổng giám đốc kinh, ngài đây là làm cái hạng mục lớn gì thế, ngài chỉ là vừa mới xuất viện chưa được bao lâu, thân thể của ngài không thể chịu được đâu đó.”
Kinh Quốc Vĩ ngồi xuống, xua xua tay: “Thôi cậu đừng nói nữa, tôi cũng đang hối hận muốn chết đây nè.”
“Xơi được xong một cái đơn hàng lớn, nhưng chính là rất mệt người, tôi còn định là 6 tháng cuối năm nay đều dùng để nghỉ ngơi, đợi khi nào đem thân thể này của tôi dưỡng cho khỏe mạnh rồi mới nói sau.”
Kinh Quốc Vĩ không tiếp tục nói đến việc làm ăn nữa, hắn bắt đầu giục ăn cơm: “Ông chủ Chung, có thể ăn rồi sao, chúng tôi đều chưa có ăn cơm trưa, đều đợi đến chỗ của cậu để lấp đầy cái bụng đói đây.”
Chung Ý bưng mấy chén canh lại, để cho mọi người uống canh trước.
Đồ ăn đều đã dọn hết ra bàn, Chung Ý đã ăn cơm trưa rồi cho nên không có ăn cùng bọn họ, mà là đi hâm một chút cơm.
Ăn đồ ăn do hắn nấu, Chung Ý liền không trông chờ vào việc nói chuyện chút nào, hắn chưa bao giờ nghi ngờ trù nghệ của chính mình.
Quả nhiên, vừa mới bắt đàu còn có thể nghe được những lời khen nào là đậu hủ Ma Bà ăn với cơm là tuyệt phối, xương sườn kho thật thơm, nõn tôm xào trứng ăn cũng ngon này kia, nhưng đến đoạn sau hoàn toàm không có lời nào được phát ra nữa cả.
Tất cả đồ ăn, cùng với cơm mà Chung Ý đã hâm cho ba người đều bị càn quét sạch sẽ, hắn con thêm hai phần canh nữa cũng đều được xử lý gọn gàng, ba người ngồi vuốt bụng bẻ mặt đầy thõa mãn, ăn quá đã.
Sắc mặc của Kinh Quốc Vĩ cũng đã đẹp hơn được đôi chút, cười nói: “Vẫn là tay nghề của ông chủ Chung là tốt nhất.”
Chờ sau khi đã ăn uống no đủ, Kinh Quốc Vĩ mới cảm giác được chính mình đã được sống lại một lần nữa, cho nên lời nói cũng nhiều lên.
Hắn bắt đầu nói với Chung Ý là đơn hàng lớn có bao nhiêu khó xơi: “Một ngày tôi có thể ngủ được 4 5 tiếng là đều có thể cười tỉnh, còn chuyện ăn uống thì cũng đừng nói tới, tất cả đều là cơm hộp hoặc là từ nhà ăn của công ty tùy tiện ăn đại chút gì đó, mặc kệ là nguội hay nóng, chỉ cần có thể no bụng là được.”
Kinh Quốc Vĩ vỗ vỗ bụng của mình: “Không giấu gì cậu, dạ dày này của tôi lại bắt đầu tạo phản rồi.”
“Ông chủ Chung, hôm nay tôi tới đây là để nhờ cậu giúp đỡ.”
Nói xong về dạ dày của mình, Kinh Quốc Vĩ cũng nói thẳng vào chủ đề chính: “Tôi muốn đặt cơm của cậu để ăn một thời gian, mỗi ngày tôi đều đặt 2 bữa cơm, là cơm trưa với cơm tối, nhà các cậu ăn món gì thì cứ phân cho tôi một ít là được.”
“Haizz, ai có thể ngờ được tôi dù gì cũng là người có chút gia sản, nhưng đồ ăn ăn ngon nhất mà tôi được ăn thế nhưng lại là lúc tôi nằm ở bệnh viện, đó chính là cơm hộp mà tôi mua từ ông chủ Chung đây.”
Tiền Cẩm Minh cùng Trần Thước an ủi hắn: “Chúng tôi cũng giống y chang ông vậy.”
Thậm chí Tiền Cẩm Minh Còn khuyên Chung Ý: “Ông chủ Chung, chỉ bằng trù nghệ này của cậu, chỉ cần cậu mở cái quán ăn tư nhân, tiền mà cậu kiếm được ít gì cũng tăng gấp 10 lần cậu bày quán đó.”
Tiền Cẩm Minh cảm thấy cái quầy nhỏ nầy thật sự là trói buộc tay chân của Chung Ý mà.
Chờ cho bọn họ đều nói xong, Chung Ý mới mở miệng: “Tổng giám đốc Kinh, chuyện về đồ ăn của ngài tôi có thể giải quyết được, mỗi bữa cứ làm nhiều thêm một phầnlaf được. Mỗi ngày ngài sẽ cho người đến lấy?”
Trần Thước duỗi tay chỉ vào chính mình, vô cùng ai oán mà biểu đạt chuyện người lấy chính là hắn.
Còn làm bộ nhỏ giọng oán giận với Chung Ý: “Ngài ấy thậm chí còn mặc kệ bữa ăn của tôi luôn.”
Kinh Quốc Vĩ làm bộ không nghe được lời than oán của Trần Thước, chỉ nói là mấy chuyện này không thành vấn đề, tiền cũng không phải là vấn đề, chỉ cần có phần cơm cho hắn là được.
Chung Ý: “Giá cả cứ giống như là giá của cơm hộp lúc trước là được rồi.” Chung Ý cũng không có ý định kiếm một mớ từ chỗ của Kinh Quốc Vĩ.
“Không hổ là ông chủ Chung, nhân phẩm với trình độ nấu ăn đều là cái này.” Kinh quốc Vĩ dựng ngón tay cái lên khen Chung Ý.
Chubg Ý cười cười, chuyện này cứ nói như vậy liền đã xong rồi.
Sau đó hắn trả lời vấn đề của Tiền Cẩn Minh: “Có ý định mở quán, chỉ là tạm thời tôi chưa có tiền, chờ tôi để dành thêm mấ năm rồi tính tiếp.”
“Hiện tại tôi đinh mở một cái công ty thực phẩm trước, bán một ít đồ ăn vặt.”
Trong mắt của ba người Tiền Cẩm Minh liềm lộ ra chờ mong: “Đã nghĩ được là làm cái gì để bán rồi sao?”
Chung Ý trả lời: “Thịt thỏ hầm cay.”
Tuy bọn họ còn chưa được hưởng thức qua kons thịt thỏ hầm cay của Chung Ý, nhưng bọn họ 10 phần tin tưởng vào tay nghề của Chung Ý, liền khẳng định rănhf hương vị cũng sẽ không tệ.
“Nếu như mọi người hôm nay không có bận chuyện gì, có thể chờ tới tối khi tôi dọn quán thì cùng đến nhà tôi ăn bữa cơm, vừa lúc hôm qua còn không có làm thịt thỏ hầm, hôm nay tôi sẽ làm bù.”
“Được đó, không có bận, nhất định sẽ đến.” Ông chủ Chung đã mời, đương nhiên là sẽ không từ chối, nếu không thì tiếc lắm.
Chung Ý không có nói tới việc nhờ Kinh Quốc Vĩ hỗ trợ, hoặc là chuyện lôi kéo Tiền Cẩm Minh vào công ty. Vừa rồi hắn thấy trong mắt của Tiền Cẩm Minh có ý động, tối nay lại chiêu đãi cho bọn họ món thịt thỏ hầm một phen, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau khi đã thanh toán tiền ăn, ba người Kinh Quốc Vĩ liền rời đi trước, nói tối nay lại đến tìm Chung Ý.
Chung Ý cũng tranh thủ hời gian mà nghỉ ngơi một chút, đến tầm khoảng 4 giờ rưỡi chiều hắn liền bắt đầu nghênh đón khách hàng đến mua đồ ăn.
Sau đó, Chung Ý liền phát hiện phía trước quầy của mình đứng một nhóm phụ huynh học sinh, vì sao mà Chung Ý có thể biết đó là phụ huynh á hả.
Là bởi Chung Kiến Quốc có quen biết với bọn họ.
Vừa mở miệng đó chính là: “Ba Chung Duyệt, ba Chung Linh.”
Người nói đầu tiên chính là một người mẹ: “Bởi tôi nói sao mà thằng nhóc nhà tôi đột nhiên động kinh nói muốn ăn cái gì mà cơm chiên, còn chỉ định là cái quầy nằm ở sâu nhất trong phố đi bộ nữa, thì là là quầy hàng do nhà anh mở.”
“Đúng đúng đúng, còn phải làm cho tôi hỏi một chút xem có bán thịt thỏ hầm hay không nữa, nếu như có bán nhất định phải mua cho nó một chút. Nói là lần trước đã nếm thử được mùi vị, liền đã nhớ thương nó cả tuần, nằm mơ đều thèm chảy nước miếng, quả thật là quỷ ăn ngon đầu thai mà.”
“Nhà tôi cũng y chang như vậy đó, còn nói thêm là nếu như không mua được ở phố ăn vặt thì đi đại chỗ nào đó mua cho nó cũng được, để nó ăn cho đỡ thèm.”
“Con gái nhà tôi cũng muốn mua, giống hệt như là đọc nguyên cái danh sách đồ ăn vậy, nào là cơm bào ngư, thịt nhồi cà tím chiên giòn, trân châu gạo nếp, sườn heo chua ngọt, nói là tất cả mọi thứ đều muốn ăn.”
Chung Ý nghe xong tất cả những lời mà phụ huynh đã nói, liền hiểu rõ đại khái tình huống là như thế nào. Là chuyện lúc trưa hắn từ chối bán thịt thỏ hầm, cho nên nhóm học sinh lấy lùi làm tiến, kiếm cha mẹ nhà mình đến để mua cơm chiên.
Chung Ý liền giải thích cho mọi người là thịt thỏ hầm là do hắn làm đồ ăn vặt cho em gái để em gái mang lên trường học ăn, tạm thời không có bán.
Có một người cha trong số đó vô cùng thất vong: “Tôi cũng thích ăn thịt thỏ hầm, con trai của tôi nói đến nỗi làm cho tôi thèm luôn, tôi còn nghĩ nếu như là có, tôi cũng mua một ít về để nhắm rượu cho đã thèm.”
Cin trai của người ba này là ăn được thịt thỏ từ trong tay của Diêu Cao Phi, còn ăn không ít nữa, ăn xong liền nhớ thương luôn tới bây giờ. Gọi điện thoại về nhà cho gia đình liền nói đi nói lại cả buổi trời là thịt thỏ hầm hương vị ngon như thế nào, liền nói tới hắn cũng đều thèm theo con trai hắn luôn.
Nghe con trai nói muốn ăn cơm chiên, mà ở phố ăn vặt bên này có lẽ còn có thể mua được thịt thỏ hầm, hăn liền đáp ứng mà không chút suy nghĩ.
Lúc này thấy không có bán, thậm chí kể cả món rau trộn bạch tuộc mini cũng chỉ bân vào buổi trưa, hắn liền mất mát không thôi ngay tức khắc.
Hắn muốn mua cơm chiên, rồi mua thêm 2 hộp canh nữa, sau đó còn hỏi Chung Ý xem là mấy sạp bên cạnh sạp nào bán đồ ăn được nhất, để hắn lại mua thêm một vài món nữa.
Chung Ý chỉ chỉ hộp đóng gói mà hắn đang cầm trên tay: “Ngài nhìn hộp này đi, chỉ cần dùng loại hộp hoặc là túi đóng gói giống như hộp này, thì hương vị đều không tệ lắm.”
Có khách tới mua, kia đương nhiên là phải ưu tiên giới thiệu người nhà của mình rồi.
Vị cha này đưa mắt nhìn mấy quầy hàng bên cạnh, xách theo hộp cơm chiên đã đóng gói xong xuôi đi qua đó.
Mấy vị gia trưởng khác thì cơ bản mỗi người đều mua 2 3 phần, có người là nể mặt là gia đình bạn học của con mình để mua ủng hộ, cũng có người là thật lòng muốn ăn thử.
Chung Ý cũng xào thêm mấy hộp mì xào, lại ở mỗi quầy khác mua thêm 1 phần đồ ăn, nói Chung Kiến Quốc đi cùng với các vị phụ huynh này để đưa cơm cho mấy đứa nhỏ.
Là một người anh trai chu toàn cho hay: Những gì người khác có, thì em gái nhà mình cũng phải có!
Cũng tiện thể mang theo luôn cho em họ nữa.
……
Trường Trung học cơ sở thành phố H
Trong phòng ngủ 306 ở ký túc xá nữ, 8 người đều đang ngồi múa bút thành văn.
Đương nhiên, lâu lâu cũng sẽ liếc nhìn điện thoại xem có tin tức nào không.
Các cô đều nghĩ mau chóng viết xong tác nghiệp, để dành ra thời gian đi ăn cơm chiều; lại ngóng trông cơm chiều mau mau được đưa đến, các cô đã rất muốn được ăn cơm rồi.
Cuối cùng, cũng có điện thoại của một người trong đó rung lên, là của Lục Giai Tuyết.
Cô cầm lên vừa nhìn thấy, là Đào An Bình nhắn tin tới, kêu cô cùng đi lấy cơm chiều, mẹ của cậu đã tới rồi.
Ánh mắt nóng rực của mọi người ở phòng 306 phóng tới, nhìn chằm chằm vài Lục Giai Tuyết: “Tới chưa tới chưa? Có phải là có thể đi lấy cơm chiều rồi đúng không?”
Ngoại trừ đôi song sinh, thì những người khác đều gọi điện về nhà nói muốn ăn cơm chiên, người lớn trong nhà đều đã đồng ý còn hẹn luôn thời gian có thể đưa cơm tới, nếu như đã đi mua cơm, thì bây giờ có lẽ là đã đưa tới trường rồi.
Lục Giai Tuyết gật đầu: “Đào An Bình nói mẹ của cậu ấy đã tới rồi.”
“Vậy thì chúng ta đi lấy mau lên.” Tuy rằng con chưa nhận được tin tức của cha mẹ của mình, nhưng chắc chắn là sẽ không cần chờ lâu lắm.
Lục Giai Tuyết gọi Chung Linh Chung Duyệt: “Đi thôi, cùng nhau đi nè, tớ có nhờ mẹ tớ cũng mua phần cho hai cậu luôn đó.”
Đôi song sinh biết cha và anh mình đều rất bận rộn, cũng không thể để ông bà ngoại đi xa như vậy để đưa cơm cho mình, cho nên bọn họ không có gọi điện nói chuyện này.
Đang do dự xem có đi hay không đi, điện thoại của Chung Duyệt liền vang lên, là Chung Kiến Quốc gọi tới.
“Ba.” Đôi song sinh cùng nhau nhận điện thoại.
“Con gái cưng, mau đến cổng trường, ba đến đưa đồ ăn ngon cho các con đây.” Ngữ khí của Chung Kiến Quốc rất vui sướng, xung quanh còn có những âm thanh của những người khác đang thúc giục con mình, là các vị phụ huynh đã đến nơi rồi.
Đôi song sinh cũng nở nụ cười, các cô cũng không có tự mình mở miệng, cho nên dù ba với anh teai không đưa cơm tới cho hai người cũng khôbg có vấn đề gì.
Nhưng ba với anh trai chủ động đưa cơm tới cho các cô, loại cảm giác được người nhà quý trọng cùng với để ý này quả thật là làm cho người ta vui vẻ, hạnh phúc từ tận đáy lòng.
“Tụi con tới liền!”
Nói xong, hai chị em liền cắt đứt điện thoại sau đó liền chạy theo nhóm bạn cùng phòng, cùng nhau đi xuống lầu, đi đến cửa trường.
Đào Bình An đã cùng với một nhóm nam sinh đứng chờ ở dưới lầu, đang cãi nhau ầm ĩ, không biết là đang nói cái gì.
Diêu Cao Phi cũng ở đó, nhìn đến đôi song sinh liền lập tức sáp lại đây: “Dượng cũng gửi tin nhắn cho em nè.”
“Đi mau đi mau, cơm muốn nguội luôn rồi.”
Không biết là ai đã hô lên một câu, làm cho một đám người liền chạy về phía trước như là ngựa hoang bị thoát cương vậy.
Các vị phụ huynh đang đứng chờ ở cổng trường đã thấy mấy đứa nhỏ chạy đến từ xa, có người không nhịn được liền mắng một câu: “Bộ có chó rượt hay sao mà chạy nhanh dữ vậy.”
Nhóm học sinh tìm thấy gia trưởng của mình, tiếp nhận hộp đóng gói, cũng không có mở ra ăm ngay lập tức, chỉ cúi đầu ngửi ngửi hương vị: “Thơm thật.”
Đào An Bình lấy cơm chiên xong liền muốn lượn lẹ, còn chưa kịp lượn đã bị mẹ của hắn là Ngô Thư Hồng túm lại muốn hắn đưa 5 tệ, Đào An Bình liền không vui: “Mẹ, con còn muốn ăn cơm với các bạn nữa.”
“Nếu con đã nói như thế, vậy thì chân gà ngâm ớt, mực áp chảo, cùng với ruột già kìa cay này mẹ cũng chỉ có thể đem về nhà ăn thôi.”
“Mẹ iu dấu ơi, con đưa, đừng nói là 5 tệ, mẹ kêu con đưa 50 tệ cũng được nữa.” Đào An Bình thắng lại kịp thời, quay đầu lại nịnh nọt mẹ của cậu.
Ngô Thư Hồng cười nhẹ một tiếng, thằng nhóc con, mẹ đây còn không đắn đo được thằng nhóc là con à?
Đào An Bình đưa cho mẹ cậu 5 tệ xong lại nịnh hót thêm mấy câu nữa, cuối cùng mẹ của cậu cũng thả cho cậu chạy, những người khác ở đây cũng không khác là bao, khó có dịp để nói với con mình thêm được mấy câu.
Cũng không còn cách nào, con lớn rồi, đã tới tuổi phản nghịch, cần phải nắm lấy cơ hội để trò chuyện với tụi nhỏ nhiều hơn một chút.
Một nhóm học sinh khi đến thì chạy băng băng như là ngựa hoang, thế mà lúc đi lại còn rất là cẩn thận, vừa đi vừa che chở đồ ăn, nếu bị đổ ra chắc khóc mất.
Một đám người cũng không có đi đến căn teen trường, mà là tìm cái đình, chuẩn bị khui đồ ăn ra để ăn cùng nhau.
Đào An Bình nhân cơ hội nhắc nhở Lục Giai Tuyết: “Mau lấy điện thoại ra quay lại đi bà, rất nhiều tư liệu sống có thể quay đây nè.”
Lục Giai Tuyết vừa nghe liền đồng ý, mở tất cả đồ ăn ra, để hết ở trên bàn đá. Còn quay xa quay gần, quay xong lại chụp thêm tấm ảnh gia đình, vậy mà cũng quay được cái video dài mấy phút.
Lục Giai Tuyết còn có thêm một cái video do Chung Duyệt gửi cho cô, cô định hôm nay sẽ đăng cái video đó trước, còn cái video vừa quay thì chờ tới thứ tư nhờ Đào An Bình dùng điện thoại của hắn để đăng lên giúp cô.
Lục Giai Tuyết còn đang nhớ thương chuyện video của mình, thì những người khác đã gấp không chờ nổi mà bưng lên cơm chiều của chính mình. Tuy rằng bày ra một bàn đồ ăn, mỗi món đều nhìn rất mê người, so sánh với cơm chiên mì xào thì liền thấy được món chính là cơm chiên với mì xào này có chút thường thường vô kỳ.
Nhưng mọi người đều là ăn món chính của mình đầu tiên, trực giác của bọn họ bảo rằng đây mới là món ăn ngon nhất.
Sự thật liền chứng minh, trực giác của bọn họ không sai một chút nào cả.
“Ngao~ đât là món cơm chiên thần tiên gì đây, ăn ngon tới nỗi làm cho người ta muốn khóc luôn.”
“Mì xào này của mình cũng ngon nữa, thịt bò ở bên trong càng tuyệt hơn nữa, ngon đến nỗi ăn không dừng được luôn.”
“Đá bào ăn cũng ngon nữa.” Nhưng không có ai nói nhiều nữa, chỉ luôn nghĩ muốn lùa cơm vào rrong miệng thôi.
Các nam sinh mau chóng xơi hết món chính của mình, một phần đối với bọn họ hoàn toàn không đủ no.
Có người còn khóc chít chít: “Tại sao mà hôm nay tớ mới có thể biết đến quán cơm chiên này vậy, rốt cuộc là tớ đã bỏ lỡ biết bao nhiêu đồ ăn ngon rồi.”
“Tớ cũng…… Thôi đừng nói nữa, nói đến liền hối hận đến đau lòng.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đôi song sinh, trong ánh mắt đều tràn ngập hâm mộ: “Có anh trai đã thật.”
“Đúng đó, nhất là có một người anh trai nấu cơm ngon như vậy”
“Chung Linh Chung Duyệt, các cậu có còn thiếu em trai không, là loại em trai khác cha khác mẹ á.”
Nữ sinh bên này liền không vui, vội vàng cự tuyệt thay hai chị em: “Mơ tưởng cái chuyện tốt gì đâu, chúng tớ còn chưa xếp hàng nữa, các cậu né sang một bên hết đi.”
“Thì bởi vì là chuyện tốt cho nên mới tướng đó, chỉ cần mỗi ngày đều cho mình ăn cơm ngon như vậy, kêu mình làm trâu làm ngựa mình cũng đồng ý.”
Diêu Cao Phi đứng ra thể hiện chính mình: “Tớ có thể chứng minh thật sự là không thiếu, tớ chính là em trai đây nè.”
Các nam sinh đè Diêu Cao Phi lại muốn túm cậu lại để tẩn cho cậu một trận, Diêu Cao Phi liền trốn đông trốn tây, chờ đến khi bọn họ đã ầm ĩ đủ rồi, mới chạy lại chỗ các nữ sinh để ăn vặt chung với các cô.
Tuy rằng nhìn không đứng đắn, nhưng kỳ thật bọn họ cũng rất có chừng mực, dù cho là có ăn trước đi nữa thì bọn họ cũng không có sốt ruột tranh đoạt đồ ăn.
Chỉ là ăn cái gì cũng vội vội vàng vàng, ăn đến nỗi nóng phỏng lưỡi mà hô hô kêu to; mà ăn đến đồ ngon cũng ngao ngao kêu lên, vui sướng như một đám khỉ con vậy.
“Từ trước tới giờ tớ chưa từng được ăn qua món ruột già khìa nào ngon như vậy, dai dai giòn giòn, quả thật rất đưa miệng, đã thế lại còn không tanh cũng không ngấy dầu, tớ có thể một hình ăn sạch cả một hộp luôn.”
“Chân gà ngâm ớt này cũng thơm quá trời luôn, không phải là loại chỉ có mỗi vị chua. Hương vị quả thật rất phức tạp, ngâm với ớt cùng với hỗn hợp nước cốt chanh và chanh dây, vừa thơm đã vậy còn siêu ngon nữa. Tớ thích loại chân gà không có bỏ xương này nhất, có thể tự mình gặm từ từ, càng gặm càng cuốn. Tóm lại chính là ăn ngon vô cùng, ăn ngon vô địch.”
Tớ thì thích món khoai tây lốc xoáy này, lớp ngoài giòn rụm, nhất là lớp bột ớt bọc ở bên ngoài này, quả thật chính là vẽ rồng điểm mắt luôn.
“Tớ thì thích……”
Mỗi người đều có một món yêu thích riêng, mỗi loại đều làm cho người ăn khen không dứt miệng. Làm cho tất cả đồ ăn có trên bàn đều trở thành hư không, chỉ còn lại một đống hộp không nằm ở trên bàn đá.
Bây giờ bọn họ cũng đã không còn hâm mộ đối với đôi song sinh nữa.
Mà là ghen ghét, hung hăng ghen ghét!
Hai chị em đối với ghen ghét của mọi người đều nhận hết, cũng không còn cách nào nữa, ai bảo anh trai của các cô quá ưu tú làm gì.
Anh của mình chính là giỏi nhất!
Khi còn ở cổ đại, nhỏ là nấu gia yến, lớn là xử lý đám cưới đám ma cho các phủ, cái gì Chung Ý cũng đều đã làm qua hết.
Nhưng là từ sau khi xuyên trở về thì đây vẫn là lần đầu tiên có người đến hỏi hắn.
Chỉ là bây giờ hắn bận rộn đến nỗi tối tăm mặt mày, nếu muốn chừa thời gian ra để làm tiệc tư nhân quả thật là có chút khó khăn.
“Ông chủ nhỏ, giá cả có thể thương lượng, thực đơn cũng đều do cậu quyết định, chỉ cần cậu làm thành 1 bàn cơm là được.”
Khi Cảnh Thành Hà nhìn thấy bộ dáng Chung Ý xốc chảo chiên cơm, liền hiểu nguyên nhân vì sao Trang Văn Lượng lại có ý tưởng muốn chế tác riêng cho Chung Ý một bộ phim về chủ đề mỹ thực.
Nào là ngoại hình, khí chất, tay nghề thuần thục này của Chung Ý, quay chụp 1 bộ phim truyền hình hắn cũng vui vẻ bằng lòng xem phim.
Cho dù là không có cốt truyện gì hết, chỉ làm Chung Ý đứng nấu ăn trước màn ảnh thôi, rồi nói thêm vài câu, quay thành 1 bộ phim phóng sự thì cũng sẽ có rất nhiều người thích xem.
Con người đối với cái mỹ, bất kể là mỹ thực hay là cái đẹp, đều khó lòng mà chống cự được.
Vì mục tiêu có thể làm quen chèo kéo người ta, cho nên khi Cảnh Thành Hà thấy Chung Ý do dự, hắn liền vội vàng bổ xung thêm điều kiện.
Chung Ý giải thích với hắn: “Nói thật là không phải tôi không muốn nhận, chỉ là hiện tại tôi không có thời gian rảnh.”
“Vậy thì khi nào ông chủ nhỏ có thời gian, tôi có thể chờ được.”
Kế hoạch trước mắt của Chung Ý là mỗi tháng nghỉ ngơi 2 ngày, chính là 2 hôm mà tụi nhỏ có thể về nhà, cho nên Chung Ý nói: “Nhanh nhất là chủ nhật tuần sau.”
“Vậy thì chủ nhật tuần sau.” Cảnh Thành Hà lập tức đồng ý ngay tức thì: “Ông chủ nhỏ, cậu cho tôi xin cái địa chỉ của cậu đi, cậu làm xong hết đồ ăn thì tôi sẽ tự mình đến đó lấy.”
Cảnh Thành Hà nói vô cùng thành tâm và tri kỷ, Chung Ý cũng không thể cự tuyệt hắn được.
Hắn đoán là người này có quen biết với đạo diễn Trang, đối với nhân mạch đã chủ động tìm tới cửa, Chung Ý cũng không nghĩ từ chối.
Tuy sau này không kiếm cơm ở trong giới giải trí, nhưng việc kinh doanh buôn bán ở giới giải trí thì phải làm.
Chuyện nấu bàn tiệc đã quyết định xong. Chung Ý lưu số điện thoại của Cảnh Thành Hà, nói là thứ bảy tuần sau lại liên lạc cho hắn, đến lúc đó sẽ xác định số người còn có thực đơn này kia, để cho hắn có thể cụ thể được các hạng mục công việc mà hắn cần làm.
Lúc Cảnh Thành Hà rời đi rất vui vẻ, sau khi cơm chiên của Chung Ý bên này đã đóng gói xong xuôi, hắn lại đi đến tất cả các quầy hàng của đồ đệ Chung Ý mà mua đồ ăn.
Chân trước bọn họ vừa đi, thì sau lưng đã bắt đầu có người xếp hàng ở các sạp đó để mua đồ ăn.
“Đừng có chen nữa mà, bộ không thấy phía trước đã có nhiều người đang đứng xếp hàng hay sao hả?”
“Cậu đạp lên chân tôi rồi kìa!”
“Nóng quá trời ơi, sao mà nhiều người dữ vậy không biết, kiểu này chắc tới lượt tôi mua thì có lẽ bạch tuộc mini của tôi đều bán hết sạch rồi.”
“Đậu, xếp sai hàng mợ rồi, tôi muốn mua đá bào mà, thế quái nào lại đứng trước quầy bán con mực áp chảo ở kế bên rồi?”
Người ngày càng nhiều, cho nên vấn đề cũng tùy theo mà đến.
Chuyện trước mắt làm cho người ta không thoải mái nhất đó chính là người quá nhiều, chen chen lấn lấn nóng muốn xỉu.
Kế đến đó chính là quầy nào cũng xếp cái hàng dài sọc, mà chỗ thì không có, từng hàng người xen kẽ nhau làm cho người ta không biết hàng nào là của quầy nào hết, sơ hở là xếp sai hàng liền.
Nhưng dù cho có là ở tình huống như này thì bọn họ cung tình nguyện đi xếp hàng, toàn dựa vào việc nghĩ đến đồ ngon sắp ăn tới miệng để kiên trì.
Chỉ là khoa tránh khỏi muốn than oán vài câu, nhất là chuyện đưa ra ý kiến với câc vị chủ quán: “Chủ quán, nếu không thì cậu mở cái cửa hàng bán cơm hộp đi, mỗi ngày đều xếp hàng như vậy thì quả thật là khó mà chịu được.”
“Ông chủ, cậu suy xét chuyện dọn quầy ra phía trước để bán đi, bên kia vừa rộng là còn có chỗ ngồi nữa, việc buôn bán chắc chắn sẽ còn tốt hơn ở bên đây luôn á.”
Có người còn trực tiếp gọi điện tới chỗ quản lý của phố đi bộ, nói bọn họ an bài vị trí không hợp lý, kêu bọn họ đem hai quầy hàng sáp nhập lại thành một.
Loại kiến nghị nào cũng đều có, Chung Ý cũng nhận được rất nhiều lời đề nghị, các thực khách còng bằng lòng kiếm mặt bằng cho hắn mở tiệm cơm.
Chung Ý cảm ơn ý tốt của mọi người, hắn chỉ vào bức tường bên cạnh nói: “Quả thật là có chật một chút, nếu như không có bức tường này thì chắc sẽ rộng rãi hơn rất nhiều.”
“Đúng đó, không có bức tường này thì chúng ta đi vào phía trong phố đi bộ cũng dễ hơn nhiều, không cần phải đi một vòng lớn mới có thể đi vào sâu bên trong.”
“Cũng không biết ông chủ của phố ăn vặt nghĩ cái gì nữa, một hai phải đem khoảng đất trống này rào lại, còn không bằng đả thông để làm kinh doanh, bây giờ nhìn xem lãng phí biết bao nhiêu.”
“Nếu không chúng ta đi đưa khiếu nại đi?” Ở trong đám người vang lên một thanh âm.
“Được nha, mua xong cơm trưa thì tôi đi liền.” Có người lên tiếng ủng hộ.
Chung Ý nhìn mọi nhười, trong mắt mang theo ý cười.
Kế hoạch của hắn lại tiến triển thêm một bước, ít nhiều nhờ những vị khách hàng đáng yêu này của hắn.
Mọi người quả thật rất vì chính mình mà suy nghĩ, cho nên cùng ngày, chỗ quản lý phố ăn vặt đã nhận được rất nhiều khiếu nại.
Sáng sớm hôm sau bọn họ liền đi tìm nhóm người Chung Ý để thương lượng, đương nhiên, không phải tới nói chuyện phá bỏ bức tường, mà là tới hỏi bọn họ có đồng ý đổi sang vị trí khác hay không.
Phía trước hiện tại có hai chỗ trống, có thể dời qua đó, sau khi dời hai cái quầy hàng đi thì chỗ này sẽ không còn chật chội như vậy nữa.
Lại tăng thêm một ít ưu đãi, nói là hai tháng đầu không thu tiền thuê mặt bằng, qua hai tháng đầu lại sẽ thu tiền như bình thường.
Nhóm người Chung Ý không có ai đồng ý, các đồ đệ của Chung Ý cũng biết kế hoạch của sư phụ bọn họ. Thật vất vả mới có thể làm cho nhiều người khiếu nại về chuyện phá bỏ đi bức tường như vậy, sao bọn họ có thể đồng ý dời đi ngay lúc này được.
Vương Châu dẫn đầu, cùng với nhân viên quản lý nói về chuyện phá vỡ bức tường này.
“Không phải là do chúng tôi gây rối vô cớ, nếu như là ở bên trong có xây dựng cái gì thì chúng tôi cũng không nói chuyện này làm gì. Nhưng hiện tại còn chưa có xây dựng thi công cái gì hết, còn gây ảnh hưởng đến bên phố đi bộ bên đây nữa, quả thật rất là đáng tiếc mà.”
“Nếu như mặt bằng ở phía sau này cũng rộng rãi như phía trước, thì việc kinh doanh buôn bán của chúng tôi cũng thoải mái, ông chủ lớn cũng có thể kiếm thêm được một ít tiền thuê nữa. Mọi người đều có thể cùng nhau kiếm tiền, cậu xem thật tốt biết bao nhiêu.”
Chuyện phá bỏ bức tường này nhân viên quản lý không quyết định được, chỉ nói là sẽ về báo lên cấp trên.
Tuy rằng khách hàng đến đây đều sẽ tự giác đi xếp hàng, nhưng Chung Ý vẫn sợ là nhiều người quá sẽ xảy ra chuyện gì. Cho nên hắn liền dặn dò mấy vị đồ đệ bày quầy ở phía bên ngoài: “Nếu thấy người ở phía bên trong đã nhiều rồi thì liền kêu một tiếng, không cho người xếp hàng thêm nữa. Tuy rằng là tiền quan trọng, nhưng người càng quan trọng hơn so với tiền.”
Mọi người đều gật đầu: “Sư phụ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chú ý tình huống.”
Bọn họ cũng không có nghĩ tới, chuyện buôn bán quá tốt cũng sẽ có chuyện phiền não, thậm chí còn không phải là phiền não chuyện mình làm không ra được đồ ăn ngon nữa.
Cũng còn may, tuy rằng chật một chút, nóng một chút nhưng mọi người đều xếp hàng ngay ngắn trật tự, ai cũng đều vui vẻ mua được đồ ngon mà chính mình muốn ăn.
Sau khi đã kết thúc một buổi trưa, Chung Ý liền nhận được điện thoại của em gái.
Vừa kết nối cuộc gọi, Chung Ý liền nhận được rất nhiều tiếng anh trai, có chút giống như là nghe máy phát lại hơn là nghe điện thoại.
Chung Ý có chút ngớ người, hỏi hai đứa em gái: “Bộ bên cạnh hai đứa có rất nhiều người hả?”
Chung Linh giải thích: “Là bạn cùng phòng của tụi em á anh, mấy bạn ấy đang đu idol, lúc trước cũng là fans của anh đó.”
Chung Ý: “Đã hiểu, thay anh cảm ơn mọi người đã thích anh nha.”
Không cần Chung Linh truyền lời, những người ở đầu dây bên kia đều đã nghe được: “Anh trai không cần cảm ơn, anh chính là tốt nhất, tụi em đều vô cùng thích anh.”
Sau đó Chung Ý liền nghe đầy một lỗ tai cầu vồng thí, tới cái móng tay của hắn cũng đều được khen luôn.
Chung Ý nghĩ, không hổ là nữ sinh khoa văn học đu idol, mỗi câu nói đều vô cùng êm tai như vậy.
Chung Ý an tĩnh nghe không có cắt ngang các cô, cuối cùng là các cô đều xài nghèo vốn từ của mình rồi mới bất đắc dĩ dừng lại.
Sau khi đã qua một trận làm ầm ĩ, đôi song sinh cuối cùng cũng nói lên chính sự, bạn học của các cô đều rất muốn mua thịt thỏ hầm.
Cuối cùng Chung Ý cũng đã biết được ngọn nguồn của mấy trăm giá trị nhân khí kia.
“Anh, tụi em không có đồng ý, muốn hỏi anh một chút xem anh có đồng ý bán hay không, nếu anh đồng ý thì tụi em sẽ cho mọi người lời hồi đáp.”
Chung Ý nói: “Muốn bán nhưng không thể bán được.” Biết buôn bán tự nhiên là hắn muốn làm, nhưng đây tất cả đều là học sinh.
“Anh ơi, vì sao ạ, tụi em sẽ trả tiền mà.” Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một âm thanh dò hỏi mang đầy thất vọng.
Chung Ý giải thích: “ Không phải vấn đề tiền bạc, mà việc anh bán cho các em là việc buôn bán không có giấy phép kinh doanh. Anh không có biện pháp nào để bảo đảm là nhất định sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề nào, nếu mà một khi có vấn đề nào xảy ra thì……”
Không cần phải đem lời nói nói xong, các cô đều có thể nghe hiểu được rõ ràng.
Đôi song sinh liếc nhau, nghĩ thầm trong lòng, may mắn lúc trước các cô đã không đáp ứng cái gì hết.
“Nếu mấy đứa rất muốn ăn thịt thỏ hầm, thì chờ tới khi nghỉ học, có thể tới trong nhà làm khách. Anh sẽ nấu cơm cho mấy đứa ăn, ngoại trừ thịt thỏ hầm, còn có những món ăn khác nữa.”
Nhờ có những lời nói này của Chung Ý, một chút mất mát vừa hiện lên liền biến mất hầu như không còn, một giọng nói ôn nhu vang lên: “Em biết mà, quả nhiên anh trai là tốt nhất.”
“Đúng vậy, em quả thật là cảm động chết mất, thế nhưng anh trai sẽ làm cơm cho em ăn.”
“Thật muốn được nghỉ học ngay lập tức mà a a a!”
Chờ sau khi các cô đã hưng phấn xong, Chung Ý mới cùng hai chị em song sinh nói vài câu, lúc này hắn mới ngắt điện thoại.
Sau khi đã cắt đứt điện thoại, Chung Ý liền thở dài với hệ thống: “Đáng tiếc thật, một nhóm khách hàng tiềm năng này quả thật là rất khó mà bắt được.”
Hệ thống rất biết an ủi người khác: 【 Không sao đâu, chỉ cần ký chủ không kiếm tiền từ tay nhóm học sinh này ngay bây giờ, thì bọn họ đều là khách hàng tiềm năng của ký chủ trong tương lai. 】
Chung Ý quả thật đã được an ủi: “Cũng đúng, dù sao thì không bao lâu nữa tôi sẽ được chứng chỉ, có thể sản xuất đồ ăn rồi.”
Chung Ý còn nhớ rõ bản thân mình còn có cái nhiệm vụ kiếm được 10 vạn tiền lợi nhuận.
Thậm chí còn có hạn chế về thời gian, Chung Ý bắt đầu sốt ruột, trước tiên hắn muốn đem trình tự đăng ký, mở công ty để xem kỹ một lượt.
Xem xong hắn liền phát hiện, sản xuất gì đó liền không cần phải suy nghĩ nhiều, hắn hiện tại cũng có thể mở một cái shop online để bán thịt thỏ hầm.
Vấn đề sản xuất gia công này, hắn cần phải làm từ đầu đến cuối, rất lâu mới có thể có chứng chỉ, càng đừng nói tới vấn đề quan trọng nhất là tài chính.
Chung Ý phàn nàn với hệ thống: “Tôi phải bày quán ít nhất là một năm, mới có hy vọng mở xưởng sản xuất. Cậu còn kêu tôi kiếm 10 vạn tệ trong vòng 3 tháng, tôi sợ là công ty còn chưa mở được nữa kìa.”
“Cậu liền không cho một chút phúc lợi nào luôn á hả, tỷ như giúp tôi một chuyện □□, hoặc rút thăm trúng thưởng mấy cái sản xuất này kia?”
【 Hiện tại thì không có, còn về sau thì khó mà nói được. 】hệ thống trả lời một câu thật sự rất vô nghĩa.
Duy nhất một cái tin tức tốt chính là, thời gian 3 tháng là tính từ lúc thành lập công ty trở đi, chứ không phải là tính từ lúc tuyên bố nhiệm vụ.
Chung Ý ngẫm lại, liền gọi điện thoại cho Tiền Cẩm Minh. Người mà hắn quen biết quá ít, mà người có quan hệ khá tốt với hắn lại có kinh nghiệm thì chỉ có hai người Kinh Quốc Vĩ và Tiền Cẩm Minh.
Kinh Quốc Vĩ thì quá bận rộn, cho nên Chung Ý cũng đã lâu chưa liên lạc với hắn. Nhưng Tiền Cẩm Minh thì thật ra cũng sẽ thường thường tới phố ăn vặt mua đồ ăn, Tiền Cẩm Minh còn rất có thể nói, Chung Ý còn chưa hỏi cái gì thì hắn đã nói hết sạch tình huống của mình cho Chung Ý biết.
Tiền Cẩm Minh là làm truyền thông, hắn làm chức phó tổng giám đốc ở một công ty truyền thông mới thành lập, thu nhập cũng không tệ lắm, nhưng mỗi ngày đều phải thức đêm. Sau khi đã bị bệnh một trận, Tiền Cẩm Minh liền không muốn làm nữa, vì vậy gần đây hắn đang tìm một công việc mới.
Chung Ý tính toán hỏi thử hắn một chút xem là hắn có muốn đến chỗ này của mình đee làm hay không.
Làm việc ở chỗ của hắn khẳng định là sẽ không cần thức đêm, lại còn bao ăn, tiền lương chắc chắn sẽ không tệ. Ngoại trừ việc còn chưa mở công ty, thì hẳn là mọi thứ đều khá tốt.
Chỉ là Chung Ý còn chưa kịp sử dụng những lời thuyết phục mà hắn đã chuẩn bị xong, thì Tiền Cẩm Minh đã lập tức kết nối cuộc gọi của hắn: “Ông chủ Chung, tôi đang định đi tìm cậu đây, không ngờ chưa kịp tìm thì cậu đã gọi điện cho tôi rồi.
Chung Ý trước tiên liền hỏi hắn tìm mình có chuyện gì.
Tiền Cẩm Minh nói: “Là tổng giám đốc Kinh cuối cùng cũng đã làm xong hạng mục lớn của hắn rồi, cho nên chúng tôi liền cùng nhau tới tìm cậu để cọ cơm.”
“Chúng tôi đang ở trên đường đến, cậu có rảnh không, làm hai phần đồ ăn đi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.”
Đây quả thật đúng là buồn ngủ liền có người tới đưa gối nằm mà, Chung Ý nói: “Đến đây đi, tôi sẽ xào cho hai người vài món, để cho hai người ăn tạm vậy.”
Bên này tất cả đều là đồ ăn, cho nên Chung Ý không thiếu nguyên liệu nấu ăn, hắn thấy người liền mau tới đây rồi, cho nên hắn liền xào nhanh tay hai món đồ ăn.
Hắn lấy đậu hủ từ chỗ của Chương Đức Minh làm món đậu hủ Ma Bà, lại lấy tôm bóc vỏ cùng với trứng từ quầy của hắn làm món nõn tôm xào trứng, rồi hắn lấy từ chỗ của Vương Châu một ít xương sườn làm món xương sường kho, lại xào thêm một dĩa thịt xào, một phần cá hương thịt băm nữa. Cộng thêm một phần canh củ mài lúc trưa còn chưa bán xong nữa là cũng đủ một bữa cơm rồi.
Hai cái chảo, trái phải gì Chung Ý cũng đều nổi lửa, chờ đến khi nhóm người Tiền Cẩm Minh đến thì Chung Ý cũng vừa làm đồ ăn xong.
Tổng cộng có 3 người đến, là Tiền Cẩm Minh, Kinh Quốc Vĩ cùng với trợ lí của hắn là Trần Thước.
Trần Thước vừa đến nơi liền hỏi Chung Ý đang nấu món ngon gì: “Thơm quá nha, đã lâu chưa được ăn đồ ăn do ông chủ Chung nấu rồi, tôi quả thật là vô cùng tưởng niệm luôn.”
Chung Ý thấy Trần Thước chỉ là hơi gầy một chút, hắn nhìn qua thấy Kinh Quốc Vĩ còn ác hơn nữa, không chỉ có gầy sọp đi, mà sắc mặc còn rất khó coi, làm cho Chung Ý nhìn mà hết cả hồn.
“Tổng giám đốc kinh, ngài đây là làm cái hạng mục lớn gì thế, ngài chỉ là vừa mới xuất viện chưa được bao lâu, thân thể của ngài không thể chịu được đâu đó.”
Kinh Quốc Vĩ ngồi xuống, xua xua tay: “Thôi cậu đừng nói nữa, tôi cũng đang hối hận muốn chết đây nè.”
“Xơi được xong một cái đơn hàng lớn, nhưng chính là rất mệt người, tôi còn định là 6 tháng cuối năm nay đều dùng để nghỉ ngơi, đợi khi nào đem thân thể này của tôi dưỡng cho khỏe mạnh rồi mới nói sau.”
Kinh Quốc Vĩ không tiếp tục nói đến việc làm ăn nữa, hắn bắt đầu giục ăn cơm: “Ông chủ Chung, có thể ăn rồi sao, chúng tôi đều chưa có ăn cơm trưa, đều đợi đến chỗ của cậu để lấp đầy cái bụng đói đây.”
Chung Ý bưng mấy chén canh lại, để cho mọi người uống canh trước.
Đồ ăn đều đã dọn hết ra bàn, Chung Ý đã ăn cơm trưa rồi cho nên không có ăn cùng bọn họ, mà là đi hâm một chút cơm.
Ăn đồ ăn do hắn nấu, Chung Ý liền không trông chờ vào việc nói chuyện chút nào, hắn chưa bao giờ nghi ngờ trù nghệ của chính mình.
Quả nhiên, vừa mới bắt đàu còn có thể nghe được những lời khen nào là đậu hủ Ma Bà ăn với cơm là tuyệt phối, xương sườn kho thật thơm, nõn tôm xào trứng ăn cũng ngon này kia, nhưng đến đoạn sau hoàn toàm không có lời nào được phát ra nữa cả.
Tất cả đồ ăn, cùng với cơm mà Chung Ý đã hâm cho ba người đều bị càn quét sạch sẽ, hắn con thêm hai phần canh nữa cũng đều được xử lý gọn gàng, ba người ngồi vuốt bụng bẻ mặt đầy thõa mãn, ăn quá đã.
Sắc mặc của Kinh Quốc Vĩ cũng đã đẹp hơn được đôi chút, cười nói: “Vẫn là tay nghề của ông chủ Chung là tốt nhất.”
Chờ sau khi đã ăn uống no đủ, Kinh Quốc Vĩ mới cảm giác được chính mình đã được sống lại một lần nữa, cho nên lời nói cũng nhiều lên.
Hắn bắt đầu nói với Chung Ý là đơn hàng lớn có bao nhiêu khó xơi: “Một ngày tôi có thể ngủ được 4 5 tiếng là đều có thể cười tỉnh, còn chuyện ăn uống thì cũng đừng nói tới, tất cả đều là cơm hộp hoặc là từ nhà ăn của công ty tùy tiện ăn đại chút gì đó, mặc kệ là nguội hay nóng, chỉ cần có thể no bụng là được.”
Kinh Quốc Vĩ vỗ vỗ bụng của mình: “Không giấu gì cậu, dạ dày này của tôi lại bắt đầu tạo phản rồi.”
“Ông chủ Chung, hôm nay tôi tới đây là để nhờ cậu giúp đỡ.”
Nói xong về dạ dày của mình, Kinh Quốc Vĩ cũng nói thẳng vào chủ đề chính: “Tôi muốn đặt cơm của cậu để ăn một thời gian, mỗi ngày tôi đều đặt 2 bữa cơm, là cơm trưa với cơm tối, nhà các cậu ăn món gì thì cứ phân cho tôi một ít là được.”
“Haizz, ai có thể ngờ được tôi dù gì cũng là người có chút gia sản, nhưng đồ ăn ăn ngon nhất mà tôi được ăn thế nhưng lại là lúc tôi nằm ở bệnh viện, đó chính là cơm hộp mà tôi mua từ ông chủ Chung đây.”
Tiền Cẩm Minh cùng Trần Thước an ủi hắn: “Chúng tôi cũng giống y chang ông vậy.”
Thậm chí Tiền Cẩm Minh Còn khuyên Chung Ý: “Ông chủ Chung, chỉ bằng trù nghệ này của cậu, chỉ cần cậu mở cái quán ăn tư nhân, tiền mà cậu kiếm được ít gì cũng tăng gấp 10 lần cậu bày quán đó.”
Tiền Cẩm Minh cảm thấy cái quầy nhỏ nầy thật sự là trói buộc tay chân của Chung Ý mà.
Chờ cho bọn họ đều nói xong, Chung Ý mới mở miệng: “Tổng giám đốc Kinh, chuyện về đồ ăn của ngài tôi có thể giải quyết được, mỗi bữa cứ làm nhiều thêm một phầnlaf được. Mỗi ngày ngài sẽ cho người đến lấy?”
Trần Thước duỗi tay chỉ vào chính mình, vô cùng ai oán mà biểu đạt chuyện người lấy chính là hắn.
Còn làm bộ nhỏ giọng oán giận với Chung Ý: “Ngài ấy thậm chí còn mặc kệ bữa ăn của tôi luôn.”
Kinh Quốc Vĩ làm bộ không nghe được lời than oán của Trần Thước, chỉ nói là mấy chuyện này không thành vấn đề, tiền cũng không phải là vấn đề, chỉ cần có phần cơm cho hắn là được.
Chung Ý: “Giá cả cứ giống như là giá của cơm hộp lúc trước là được rồi.” Chung Ý cũng không có ý định kiếm một mớ từ chỗ của Kinh Quốc Vĩ.
“Không hổ là ông chủ Chung, nhân phẩm với trình độ nấu ăn đều là cái này.” Kinh quốc Vĩ dựng ngón tay cái lên khen Chung Ý.
Chubg Ý cười cười, chuyện này cứ nói như vậy liền đã xong rồi.
Sau đó hắn trả lời vấn đề của Tiền Cẩn Minh: “Có ý định mở quán, chỉ là tạm thời tôi chưa có tiền, chờ tôi để dành thêm mấ năm rồi tính tiếp.”
“Hiện tại tôi đinh mở một cái công ty thực phẩm trước, bán một ít đồ ăn vặt.”
Trong mắt của ba người Tiền Cẩm Minh liềm lộ ra chờ mong: “Đã nghĩ được là làm cái gì để bán rồi sao?”
Chung Ý trả lời: “Thịt thỏ hầm cay.”
Tuy bọn họ còn chưa được hưởng thức qua kons thịt thỏ hầm cay của Chung Ý, nhưng bọn họ 10 phần tin tưởng vào tay nghề của Chung Ý, liền khẳng định rănhf hương vị cũng sẽ không tệ.
“Nếu như mọi người hôm nay không có bận chuyện gì, có thể chờ tới tối khi tôi dọn quán thì cùng đến nhà tôi ăn bữa cơm, vừa lúc hôm qua còn không có làm thịt thỏ hầm, hôm nay tôi sẽ làm bù.”
“Được đó, không có bận, nhất định sẽ đến.” Ông chủ Chung đã mời, đương nhiên là sẽ không từ chối, nếu không thì tiếc lắm.
Chung Ý không có nói tới việc nhờ Kinh Quốc Vĩ hỗ trợ, hoặc là chuyện lôi kéo Tiền Cẩm Minh vào công ty. Vừa rồi hắn thấy trong mắt của Tiền Cẩm Minh có ý động, tối nay lại chiêu đãi cho bọn họ món thịt thỏ hầm một phen, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau khi đã thanh toán tiền ăn, ba người Kinh Quốc Vĩ liền rời đi trước, nói tối nay lại đến tìm Chung Ý.
Chung Ý cũng tranh thủ hời gian mà nghỉ ngơi một chút, đến tầm khoảng 4 giờ rưỡi chiều hắn liền bắt đầu nghênh đón khách hàng đến mua đồ ăn.
Sau đó, Chung Ý liền phát hiện phía trước quầy của mình đứng một nhóm phụ huynh học sinh, vì sao mà Chung Ý có thể biết đó là phụ huynh á hả.
Là bởi Chung Kiến Quốc có quen biết với bọn họ.
Vừa mở miệng đó chính là: “Ba Chung Duyệt, ba Chung Linh.”
Người nói đầu tiên chính là một người mẹ: “Bởi tôi nói sao mà thằng nhóc nhà tôi đột nhiên động kinh nói muốn ăn cái gì mà cơm chiên, còn chỉ định là cái quầy nằm ở sâu nhất trong phố đi bộ nữa, thì là là quầy hàng do nhà anh mở.”
“Đúng đúng đúng, còn phải làm cho tôi hỏi một chút xem có bán thịt thỏ hầm hay không nữa, nếu như có bán nhất định phải mua cho nó một chút. Nói là lần trước đã nếm thử được mùi vị, liền đã nhớ thương nó cả tuần, nằm mơ đều thèm chảy nước miếng, quả thật là quỷ ăn ngon đầu thai mà.”
“Nhà tôi cũng y chang như vậy đó, còn nói thêm là nếu như không mua được ở phố ăn vặt thì đi đại chỗ nào đó mua cho nó cũng được, để nó ăn cho đỡ thèm.”
“Con gái nhà tôi cũng muốn mua, giống hệt như là đọc nguyên cái danh sách đồ ăn vậy, nào là cơm bào ngư, thịt nhồi cà tím chiên giòn, trân châu gạo nếp, sườn heo chua ngọt, nói là tất cả mọi thứ đều muốn ăn.”
Chung Ý nghe xong tất cả những lời mà phụ huynh đã nói, liền hiểu rõ đại khái tình huống là như thế nào. Là chuyện lúc trưa hắn từ chối bán thịt thỏ hầm, cho nên nhóm học sinh lấy lùi làm tiến, kiếm cha mẹ nhà mình đến để mua cơm chiên.
Chung Ý liền giải thích cho mọi người là thịt thỏ hầm là do hắn làm đồ ăn vặt cho em gái để em gái mang lên trường học ăn, tạm thời không có bán.
Có một người cha trong số đó vô cùng thất vong: “Tôi cũng thích ăn thịt thỏ hầm, con trai của tôi nói đến nỗi làm cho tôi thèm luôn, tôi còn nghĩ nếu như là có, tôi cũng mua một ít về để nhắm rượu cho đã thèm.”
Cin trai của người ba này là ăn được thịt thỏ từ trong tay của Diêu Cao Phi, còn ăn không ít nữa, ăn xong liền nhớ thương luôn tới bây giờ. Gọi điện thoại về nhà cho gia đình liền nói đi nói lại cả buổi trời là thịt thỏ hầm hương vị ngon như thế nào, liền nói tới hắn cũng đều thèm theo con trai hắn luôn.
Nghe con trai nói muốn ăn cơm chiên, mà ở phố ăn vặt bên này có lẽ còn có thể mua được thịt thỏ hầm, hăn liền đáp ứng mà không chút suy nghĩ.
Lúc này thấy không có bán, thậm chí kể cả món rau trộn bạch tuộc mini cũng chỉ bân vào buổi trưa, hắn liền mất mát không thôi ngay tức khắc.
Hắn muốn mua cơm chiên, rồi mua thêm 2 hộp canh nữa, sau đó còn hỏi Chung Ý xem là mấy sạp bên cạnh sạp nào bán đồ ăn được nhất, để hắn lại mua thêm một vài món nữa.
Chung Ý chỉ chỉ hộp đóng gói mà hắn đang cầm trên tay: “Ngài nhìn hộp này đi, chỉ cần dùng loại hộp hoặc là túi đóng gói giống như hộp này, thì hương vị đều không tệ lắm.”
Có khách tới mua, kia đương nhiên là phải ưu tiên giới thiệu người nhà của mình rồi.
Vị cha này đưa mắt nhìn mấy quầy hàng bên cạnh, xách theo hộp cơm chiên đã đóng gói xong xuôi đi qua đó.
Mấy vị gia trưởng khác thì cơ bản mỗi người đều mua 2 3 phần, có người là nể mặt là gia đình bạn học của con mình để mua ủng hộ, cũng có người là thật lòng muốn ăn thử.
Chung Ý cũng xào thêm mấy hộp mì xào, lại ở mỗi quầy khác mua thêm 1 phần đồ ăn, nói Chung Kiến Quốc đi cùng với các vị phụ huynh này để đưa cơm cho mấy đứa nhỏ.
Là một người anh trai chu toàn cho hay: Những gì người khác có, thì em gái nhà mình cũng phải có!
Cũng tiện thể mang theo luôn cho em họ nữa.
……
Trường Trung học cơ sở thành phố H
Trong phòng ngủ 306 ở ký túc xá nữ, 8 người đều đang ngồi múa bút thành văn.
Đương nhiên, lâu lâu cũng sẽ liếc nhìn điện thoại xem có tin tức nào không.
Các cô đều nghĩ mau chóng viết xong tác nghiệp, để dành ra thời gian đi ăn cơm chiều; lại ngóng trông cơm chiều mau mau được đưa đến, các cô đã rất muốn được ăn cơm rồi.
Cuối cùng, cũng có điện thoại của một người trong đó rung lên, là của Lục Giai Tuyết.
Cô cầm lên vừa nhìn thấy, là Đào An Bình nhắn tin tới, kêu cô cùng đi lấy cơm chiều, mẹ của cậu đã tới rồi.
Ánh mắt nóng rực của mọi người ở phòng 306 phóng tới, nhìn chằm chằm vài Lục Giai Tuyết: “Tới chưa tới chưa? Có phải là có thể đi lấy cơm chiều rồi đúng không?”
Ngoại trừ đôi song sinh, thì những người khác đều gọi điện về nhà nói muốn ăn cơm chiên, người lớn trong nhà đều đã đồng ý còn hẹn luôn thời gian có thể đưa cơm tới, nếu như đã đi mua cơm, thì bây giờ có lẽ là đã đưa tới trường rồi.
Lục Giai Tuyết gật đầu: “Đào An Bình nói mẹ của cậu ấy đã tới rồi.”
“Vậy thì chúng ta đi lấy mau lên.” Tuy rằng con chưa nhận được tin tức của cha mẹ của mình, nhưng chắc chắn là sẽ không cần chờ lâu lắm.
Lục Giai Tuyết gọi Chung Linh Chung Duyệt: “Đi thôi, cùng nhau đi nè, tớ có nhờ mẹ tớ cũng mua phần cho hai cậu luôn đó.”
Đôi song sinh biết cha và anh mình đều rất bận rộn, cũng không thể để ông bà ngoại đi xa như vậy để đưa cơm cho mình, cho nên bọn họ không có gọi điện nói chuyện này.
Đang do dự xem có đi hay không đi, điện thoại của Chung Duyệt liền vang lên, là Chung Kiến Quốc gọi tới.
“Ba.” Đôi song sinh cùng nhau nhận điện thoại.
“Con gái cưng, mau đến cổng trường, ba đến đưa đồ ăn ngon cho các con đây.” Ngữ khí của Chung Kiến Quốc rất vui sướng, xung quanh còn có những âm thanh của những người khác đang thúc giục con mình, là các vị phụ huynh đã đến nơi rồi.
Đôi song sinh cũng nở nụ cười, các cô cũng không có tự mình mở miệng, cho nên dù ba với anh teai không đưa cơm tới cho hai người cũng khôbg có vấn đề gì.
Nhưng ba với anh trai chủ động đưa cơm tới cho các cô, loại cảm giác được người nhà quý trọng cùng với để ý này quả thật là làm cho người ta vui vẻ, hạnh phúc từ tận đáy lòng.
“Tụi con tới liền!”
Nói xong, hai chị em liền cắt đứt điện thoại sau đó liền chạy theo nhóm bạn cùng phòng, cùng nhau đi xuống lầu, đi đến cửa trường.
Đào Bình An đã cùng với một nhóm nam sinh đứng chờ ở dưới lầu, đang cãi nhau ầm ĩ, không biết là đang nói cái gì.
Diêu Cao Phi cũng ở đó, nhìn đến đôi song sinh liền lập tức sáp lại đây: “Dượng cũng gửi tin nhắn cho em nè.”
“Đi mau đi mau, cơm muốn nguội luôn rồi.”
Không biết là ai đã hô lên một câu, làm cho một đám người liền chạy về phía trước như là ngựa hoang bị thoát cương vậy.
Các vị phụ huynh đang đứng chờ ở cổng trường đã thấy mấy đứa nhỏ chạy đến từ xa, có người không nhịn được liền mắng một câu: “Bộ có chó rượt hay sao mà chạy nhanh dữ vậy.”
Nhóm học sinh tìm thấy gia trưởng của mình, tiếp nhận hộp đóng gói, cũng không có mở ra ăm ngay lập tức, chỉ cúi đầu ngửi ngửi hương vị: “Thơm thật.”
Đào An Bình lấy cơm chiên xong liền muốn lượn lẹ, còn chưa kịp lượn đã bị mẹ của hắn là Ngô Thư Hồng túm lại muốn hắn đưa 5 tệ, Đào An Bình liền không vui: “Mẹ, con còn muốn ăn cơm với các bạn nữa.”
“Nếu con đã nói như thế, vậy thì chân gà ngâm ớt, mực áp chảo, cùng với ruột già kìa cay này mẹ cũng chỉ có thể đem về nhà ăn thôi.”
“Mẹ iu dấu ơi, con đưa, đừng nói là 5 tệ, mẹ kêu con đưa 50 tệ cũng được nữa.” Đào An Bình thắng lại kịp thời, quay đầu lại nịnh nọt mẹ của cậu.
Ngô Thư Hồng cười nhẹ một tiếng, thằng nhóc con, mẹ đây còn không đắn đo được thằng nhóc là con à?
Đào An Bình đưa cho mẹ cậu 5 tệ xong lại nịnh hót thêm mấy câu nữa, cuối cùng mẹ của cậu cũng thả cho cậu chạy, những người khác ở đây cũng không khác là bao, khó có dịp để nói với con mình thêm được mấy câu.
Cũng không còn cách nào, con lớn rồi, đã tới tuổi phản nghịch, cần phải nắm lấy cơ hội để trò chuyện với tụi nhỏ nhiều hơn một chút.
Một nhóm học sinh khi đến thì chạy băng băng như là ngựa hoang, thế mà lúc đi lại còn rất là cẩn thận, vừa đi vừa che chở đồ ăn, nếu bị đổ ra chắc khóc mất.
Một đám người cũng không có đi đến căn teen trường, mà là tìm cái đình, chuẩn bị khui đồ ăn ra để ăn cùng nhau.
Đào An Bình nhân cơ hội nhắc nhở Lục Giai Tuyết: “Mau lấy điện thoại ra quay lại đi bà, rất nhiều tư liệu sống có thể quay đây nè.”
Lục Giai Tuyết vừa nghe liền đồng ý, mở tất cả đồ ăn ra, để hết ở trên bàn đá. Còn quay xa quay gần, quay xong lại chụp thêm tấm ảnh gia đình, vậy mà cũng quay được cái video dài mấy phút.
Lục Giai Tuyết còn có thêm một cái video do Chung Duyệt gửi cho cô, cô định hôm nay sẽ đăng cái video đó trước, còn cái video vừa quay thì chờ tới thứ tư nhờ Đào An Bình dùng điện thoại của hắn để đăng lên giúp cô.
Lục Giai Tuyết còn đang nhớ thương chuyện video của mình, thì những người khác đã gấp không chờ nổi mà bưng lên cơm chiều của chính mình. Tuy rằng bày ra một bàn đồ ăn, mỗi món đều nhìn rất mê người, so sánh với cơm chiên mì xào thì liền thấy được món chính là cơm chiên với mì xào này có chút thường thường vô kỳ.
Nhưng mọi người đều là ăn món chính của mình đầu tiên, trực giác của bọn họ bảo rằng đây mới là món ăn ngon nhất.
Sự thật liền chứng minh, trực giác của bọn họ không sai một chút nào cả.
“Ngao~ đât là món cơm chiên thần tiên gì đây, ăn ngon tới nỗi làm cho người ta muốn khóc luôn.”
“Mì xào này của mình cũng ngon nữa, thịt bò ở bên trong càng tuyệt hơn nữa, ngon đến nỗi ăn không dừng được luôn.”
“Đá bào ăn cũng ngon nữa.” Nhưng không có ai nói nhiều nữa, chỉ luôn nghĩ muốn lùa cơm vào rrong miệng thôi.
Các nam sinh mau chóng xơi hết món chính của mình, một phần đối với bọn họ hoàn toàn không đủ no.
Có người còn khóc chít chít: “Tại sao mà hôm nay tớ mới có thể biết đến quán cơm chiên này vậy, rốt cuộc là tớ đã bỏ lỡ biết bao nhiêu đồ ăn ngon rồi.”
“Tớ cũng…… Thôi đừng nói nữa, nói đến liền hối hận đến đau lòng.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đôi song sinh, trong ánh mắt đều tràn ngập hâm mộ: “Có anh trai đã thật.”
“Đúng đó, nhất là có một người anh trai nấu cơm ngon như vậy”
“Chung Linh Chung Duyệt, các cậu có còn thiếu em trai không, là loại em trai khác cha khác mẹ á.”
Nữ sinh bên này liền không vui, vội vàng cự tuyệt thay hai chị em: “Mơ tưởng cái chuyện tốt gì đâu, chúng tớ còn chưa xếp hàng nữa, các cậu né sang một bên hết đi.”
“Thì bởi vì là chuyện tốt cho nên mới tướng đó, chỉ cần mỗi ngày đều cho mình ăn cơm ngon như vậy, kêu mình làm trâu làm ngựa mình cũng đồng ý.”
Diêu Cao Phi đứng ra thể hiện chính mình: “Tớ có thể chứng minh thật sự là không thiếu, tớ chính là em trai đây nè.”
Các nam sinh đè Diêu Cao Phi lại muốn túm cậu lại để tẩn cho cậu một trận, Diêu Cao Phi liền trốn đông trốn tây, chờ đến khi bọn họ đã ầm ĩ đủ rồi, mới chạy lại chỗ các nữ sinh để ăn vặt chung với các cô.
Tuy rằng nhìn không đứng đắn, nhưng kỳ thật bọn họ cũng rất có chừng mực, dù cho là có ăn trước đi nữa thì bọn họ cũng không có sốt ruột tranh đoạt đồ ăn.
Chỉ là ăn cái gì cũng vội vội vàng vàng, ăn đến nỗi nóng phỏng lưỡi mà hô hô kêu to; mà ăn đến đồ ngon cũng ngao ngao kêu lên, vui sướng như một đám khỉ con vậy.
“Từ trước tới giờ tớ chưa từng được ăn qua món ruột già khìa nào ngon như vậy, dai dai giòn giòn, quả thật rất đưa miệng, đã thế lại còn không tanh cũng không ngấy dầu, tớ có thể một hình ăn sạch cả một hộp luôn.”
“Chân gà ngâm ớt này cũng thơm quá trời luôn, không phải là loại chỉ có mỗi vị chua. Hương vị quả thật rất phức tạp, ngâm với ớt cùng với hỗn hợp nước cốt chanh và chanh dây, vừa thơm đã vậy còn siêu ngon nữa. Tớ thích loại chân gà không có bỏ xương này nhất, có thể tự mình gặm từ từ, càng gặm càng cuốn. Tóm lại chính là ăn ngon vô cùng, ăn ngon vô địch.”
Tớ thì thích món khoai tây lốc xoáy này, lớp ngoài giòn rụm, nhất là lớp bột ớt bọc ở bên ngoài này, quả thật chính là vẽ rồng điểm mắt luôn.
“Tớ thì thích……”
Mỗi người đều có một món yêu thích riêng, mỗi loại đều làm cho người ăn khen không dứt miệng. Làm cho tất cả đồ ăn có trên bàn đều trở thành hư không, chỉ còn lại một đống hộp không nằm ở trên bàn đá.
Bây giờ bọn họ cũng đã không còn hâm mộ đối với đôi song sinh nữa.
Mà là ghen ghét, hung hăng ghen ghét!
Hai chị em đối với ghen ghét của mọi người đều nhận hết, cũng không còn cách nào nữa, ai bảo anh trai của các cô quá ưu tú làm gì.
Anh của mình chính là giỏi nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất