Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 35:
Lâm Thanh Ngọc thiên vị Lâm Tuyên Hòa như vậy, có phải là đã chấp nhận con nhỏ đó rồi không?
Trong nhà họ Lâm, lời nói của Lâm Thanh Ngọc là có trọng lượng nhất, sau này…liệu người nhà họ Lâm có phải đều sẽ chấp nhận Lâm Tuyên Hòa không?
Thấy Lâm Nhân hoang mang, Lâm Cảnh Nhất không nhẫn tâm nói: “Bất kể thế nào, hiện tại xem ra, thói quen sinh hoạt của chúng ta thật sự khác biệt, sau này chúng ta cần bao dung em ấy nhiều hơn là được. Nhưng anh cả à, hai người vừa thảo luận gì vậy, sao lại nhắc đến anh Yến Vân?”
Lâm Cảnh Nhất từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn, chỉ có hai người mà anh ấy phải gọi là anh.
Một là anh ruột Lâm Thanh Ngọc, người còn lại là Yến Vân.
Cũng không còn cách nào khác, nắm đấm của hai người này quá mạnh. Kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, Lâm Cảnh Nhất vẫn muốn sống.
Lâm Thanh Ngọc nói: “Không phải em cũng đã nghe rồi sao, em ấy nói là có vụ án.”
“Nghe thì có nghe, nhưng em ấy thì có vụ án gì chứ?” Lâm Cảnh Nhất khó hiểu hỏi lại: “ Em ấy là học sinh kém nhất trường, thầy cô đều khuyên em ấy chuyển ngành. Mà bản thân em ấy lại dính vào vụ án, chẳng phải kẻ thủ ác sẽ rất vui sao?
Lâm Thanh Ngọc bình tĩnh rót cho mình một chén trà.
Lá trà thượng hạng, tỏa ra hương thơm đậm đà.
Anh nhấp một ngụm nhỏ, đặt sang một bên, rồi từ tốn nói: “Nghe Yến Vân nói, họ đang xử lý một vụ án, Tuyên Hòa đã giúp họ.”
“Giúp đỡ?” Lâm Cảnh Nhất bất ngờ hỏi: “Giúp đỡ cái gì, con bé ấy nhặt được cái gì, hay nhìn thấy cái gì sao?”
Không chỉ Lâm Cảnh Nhất, những người khác trong nhà họ Lâm cũng khó mà tưởng tượng được chuyện Lâm Tuyên Hòa có thể giúp đỡ được gì cho Yến Vân.
Từ nhỏ, Yến Vân và Lâm Thanh Ngọc đều là những đứa trẻ xuất sắc trong mắt người khác. Trong mắt họ, nếu là vụ án Yến Vân không giải quyết được, thì đừng mong người khác giải quyết được.
Lâm Thanh Ngọc chậm rãi nói: “Hình như là hướng điều tra vụ án là sai, Tuyên Hòa giúp họ sửa lại, còn tìm được hung thủ. À, đúng rồi, em ấy hình như còn là người đầu tiên phát hiện thi thể, mấy ngày này tốt nhất nên quan tâm em ấy nhiều hơn. Dù sao cũng là cô gái nhỏ, đừng để lại bóng ma trong lòng em ấy.”
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Lâm Thanh Ngọc cũng có chút do dự.
Nhìn trạng thái của Lâm Tuyên Hòa vừa rồi, rõ ràng không giống như để lại bóng ma gì.
Trái lại, con bé còn tràn đầy sức sống, ánh mắt sáng ngời.
Yến Vân khen ngợi con bé, anh ấy thực sự rất khó liên tưởng Lâm Tuyên Hòa mà mình thấy với Lâm Tuyên Hòa trong lời Triệu Thục Giai.
Lời của Lâm Thanh Ngọc khiến mọi người trong nhà họ Lâm hoàn toàn kinh ngạc.
Lâm Nhân mặt mày tái nhợt, nếu là cô ta gặp phải thi thể, có lẽ sẽ sợ đến không thể đi được.
Còn Lâm Tuyên Hòa không những không sợ, mà còn giúp cảnh sát phán án.
Điều này…rốt cuộc là tại sao?
Ở phía khác, Lâm Tuyên Hòa không về phòng ngay, cô đi đến hàng lang tầng hai trước.
Vào thập niên 90, không có nhiều gia đinh lắp điện thoại.
Một chiếc điện thoại giá hơn ba nghìn tệ, đối với đa số gia đình mà nói, điện thoại là một món đồ xa xỉ.
Nhà họ Lâm lắp tổng cộng hai chiếc điện thoại, một cái ở phòng khách, cái kia ở hành lang tầng hai.
Mấy đứa trẻ trong nhà đều ở tầng hai, lắp điện thoại để tiện cho chúng.
Cô quay số của Yến Vân, không lâu sau, Yến Vân bắt máy.
Nghe giọng của Lâm Tuyên Hòa, Yến Vân im lặng một lúc, mới nói khẽ: “Tôi vừa nhận được thông báo, một phóng viên báo chí mất tích, là người của Trần Húc Huy.”
Phóng viên mất tích tên là Tôn Hồng Diễm, năm nay hai mươi lăm tuổi, tuy không phải là sinh viên đại học, nhưng cũng tốt nghiệp trung học phổ thông đàng hoàng. Gia đình có chút quan hệ, nên đưa người này vào làm ở tòa soạn báo.
Nghe nói Tôn Hồng Diễm luôn theo đuổi Trần Húc Huy, thỉnh thoảng lại mang bữa sáng cho anh ta, mối quan hệ giữa hai người ở tòa soạn ai cũng biết.
Thậm chí có người cho rằng họ dã là quan hệ nam nữ.
Người tự do yêu đương ngày càng nhiều, chuyện yêu đương đã không còn là điều hiếm thấy.
Tôn Hồng Diễm cũng khá xinh đẹp. Trần Húc Huy lại có tiếng tốt, mọi người vẫn hay chúc phúc cho họ.
Chỉ có điều, Yến Vân vừa nghe thấy những tin tức này, lập tức có những liên tưởng không tốt.
Vì vậy, khi Lâm Tuyên Hòa gọi điện thoại cho anh, anh cẩn thận dặn dò Lâm Tuyên Hòa: “Vụ án chưa được phá, tôi đã nói những điều này với cô, cô hiểu ý của nó chứ?”
Lâm Tuyên Hòa đảo mắt một vòng, kính cẩn với Yến Vân: “Hiểu rồi! Cảm ơn anh đã tin tưởng, tôi sẽ lập tức đến nhà Trần Húc Huy!”
Yến Vân: “.......”
Cô vẫn chẳng hiểu gì cả.
Trong nhà họ Lâm, lời nói của Lâm Thanh Ngọc là có trọng lượng nhất, sau này…liệu người nhà họ Lâm có phải đều sẽ chấp nhận Lâm Tuyên Hòa không?
Thấy Lâm Nhân hoang mang, Lâm Cảnh Nhất không nhẫn tâm nói: “Bất kể thế nào, hiện tại xem ra, thói quen sinh hoạt của chúng ta thật sự khác biệt, sau này chúng ta cần bao dung em ấy nhiều hơn là được. Nhưng anh cả à, hai người vừa thảo luận gì vậy, sao lại nhắc đến anh Yến Vân?”
Lâm Cảnh Nhất từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn, chỉ có hai người mà anh ấy phải gọi là anh.
Một là anh ruột Lâm Thanh Ngọc, người còn lại là Yến Vân.
Cũng không còn cách nào khác, nắm đấm của hai người này quá mạnh. Kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, Lâm Cảnh Nhất vẫn muốn sống.
Lâm Thanh Ngọc nói: “Không phải em cũng đã nghe rồi sao, em ấy nói là có vụ án.”
“Nghe thì có nghe, nhưng em ấy thì có vụ án gì chứ?” Lâm Cảnh Nhất khó hiểu hỏi lại: “ Em ấy là học sinh kém nhất trường, thầy cô đều khuyên em ấy chuyển ngành. Mà bản thân em ấy lại dính vào vụ án, chẳng phải kẻ thủ ác sẽ rất vui sao?
Lâm Thanh Ngọc bình tĩnh rót cho mình một chén trà.
Lá trà thượng hạng, tỏa ra hương thơm đậm đà.
Anh nhấp một ngụm nhỏ, đặt sang một bên, rồi từ tốn nói: “Nghe Yến Vân nói, họ đang xử lý một vụ án, Tuyên Hòa đã giúp họ.”
“Giúp đỡ?” Lâm Cảnh Nhất bất ngờ hỏi: “Giúp đỡ cái gì, con bé ấy nhặt được cái gì, hay nhìn thấy cái gì sao?”
Không chỉ Lâm Cảnh Nhất, những người khác trong nhà họ Lâm cũng khó mà tưởng tượng được chuyện Lâm Tuyên Hòa có thể giúp đỡ được gì cho Yến Vân.
Từ nhỏ, Yến Vân và Lâm Thanh Ngọc đều là những đứa trẻ xuất sắc trong mắt người khác. Trong mắt họ, nếu là vụ án Yến Vân không giải quyết được, thì đừng mong người khác giải quyết được.
Lâm Thanh Ngọc chậm rãi nói: “Hình như là hướng điều tra vụ án là sai, Tuyên Hòa giúp họ sửa lại, còn tìm được hung thủ. À, đúng rồi, em ấy hình như còn là người đầu tiên phát hiện thi thể, mấy ngày này tốt nhất nên quan tâm em ấy nhiều hơn. Dù sao cũng là cô gái nhỏ, đừng để lại bóng ma trong lòng em ấy.”
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Lâm Thanh Ngọc cũng có chút do dự.
Nhìn trạng thái của Lâm Tuyên Hòa vừa rồi, rõ ràng không giống như để lại bóng ma gì.
Trái lại, con bé còn tràn đầy sức sống, ánh mắt sáng ngời.
Yến Vân khen ngợi con bé, anh ấy thực sự rất khó liên tưởng Lâm Tuyên Hòa mà mình thấy với Lâm Tuyên Hòa trong lời Triệu Thục Giai.
Lời của Lâm Thanh Ngọc khiến mọi người trong nhà họ Lâm hoàn toàn kinh ngạc.
Lâm Nhân mặt mày tái nhợt, nếu là cô ta gặp phải thi thể, có lẽ sẽ sợ đến không thể đi được.
Còn Lâm Tuyên Hòa không những không sợ, mà còn giúp cảnh sát phán án.
Điều này…rốt cuộc là tại sao?
Ở phía khác, Lâm Tuyên Hòa không về phòng ngay, cô đi đến hàng lang tầng hai trước.
Vào thập niên 90, không có nhiều gia đinh lắp điện thoại.
Một chiếc điện thoại giá hơn ba nghìn tệ, đối với đa số gia đình mà nói, điện thoại là một món đồ xa xỉ.
Nhà họ Lâm lắp tổng cộng hai chiếc điện thoại, một cái ở phòng khách, cái kia ở hành lang tầng hai.
Mấy đứa trẻ trong nhà đều ở tầng hai, lắp điện thoại để tiện cho chúng.
Cô quay số của Yến Vân, không lâu sau, Yến Vân bắt máy.
Nghe giọng của Lâm Tuyên Hòa, Yến Vân im lặng một lúc, mới nói khẽ: “Tôi vừa nhận được thông báo, một phóng viên báo chí mất tích, là người của Trần Húc Huy.”
Phóng viên mất tích tên là Tôn Hồng Diễm, năm nay hai mươi lăm tuổi, tuy không phải là sinh viên đại học, nhưng cũng tốt nghiệp trung học phổ thông đàng hoàng. Gia đình có chút quan hệ, nên đưa người này vào làm ở tòa soạn báo.
Nghe nói Tôn Hồng Diễm luôn theo đuổi Trần Húc Huy, thỉnh thoảng lại mang bữa sáng cho anh ta, mối quan hệ giữa hai người ở tòa soạn ai cũng biết.
Thậm chí có người cho rằng họ dã là quan hệ nam nữ.
Người tự do yêu đương ngày càng nhiều, chuyện yêu đương đã không còn là điều hiếm thấy.
Tôn Hồng Diễm cũng khá xinh đẹp. Trần Húc Huy lại có tiếng tốt, mọi người vẫn hay chúc phúc cho họ.
Chỉ có điều, Yến Vân vừa nghe thấy những tin tức này, lập tức có những liên tưởng không tốt.
Vì vậy, khi Lâm Tuyên Hòa gọi điện thoại cho anh, anh cẩn thận dặn dò Lâm Tuyên Hòa: “Vụ án chưa được phá, tôi đã nói những điều này với cô, cô hiểu ý của nó chứ?”
Lâm Tuyên Hòa đảo mắt một vòng, kính cẩn với Yến Vân: “Hiểu rồi! Cảm ơn anh đã tin tưởng, tôi sẽ lập tức đến nhà Trần Húc Huy!”
Yến Vân: “.......”
Cô vẫn chẳng hiểu gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất