Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 14: Tình địch

Trước Sau
Logic kiểu này...có vẻ không có vấn đề gì?

Vừa hay trên bàn có một ly bia, Đàm tễ vươn tay định lấy thì bị đánh một cái vào mu bàn tay. Nguyễn Sơ Tinh để ly bia cách ra xa: "Trẻ vị thành niên sao có thể uống rượu được?"

"Chị, em không phải trẻ vị thành niên!"

Nguyễn Sơ Tinh không quan tâm tới cậu, cô

gọi thêm sữa chua để uống. Mặt Đàm Tễ oán giận, mắt thấy nhân viên phục vụ đi vào đột nhiên nói trước mặt người ta một câu: "Chị à em vẫn còn là trẻ vị thành niên, đêm nay không cần huhu."

Trong nháy mắt nhân viên phục vụ cứng đờ người nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Bề ngoài cậu ta giả bộ tỏ ra bình tĩnh nhưng thời điểm đi ra ngoài suýt chút nữa trật chân té ngã.

Nguyễn Sơ Tinh giận đến mức hai gò má đỏ bừng, biểu cảm trên khuôn mặt cô có thể nói là vô cùng đặc sắc. Mặc dù cô hiểu biết nhiều nhưng chưa bao giờ cô bị nhìn bởi ánh mắt đó.

Cô trợn mắt nhìn Đàm Tễ, cầm túi đẩy cửa ra khỏi phòng bao. Đàm Tễ vội vàng, không biết chị thật sự nổi giận rồi sao? Chị ấy chưa bao giờ trực tiếp rời đi như vậy.

Đàm Tễ sắp khóc, mặc kệ món ăn đã gọi chưa kịp ăn liền trực tiếp đuổi theo cô. Lúc Nguyễn Sơ Tinh đi ra ngoài, Đàm Tễ sắp đuổi theo, nhân viên phục vụ đột nhiên tiến lên hỏi: "Tiên sinh, anh cần giúp gì không?"

Cậu lễ phép nói: "Không cần." Rồi đẩy cửa đuổi theo.

Nguyễn Sơ Tinh vừa mới đi tới ven đường thì bị cậu kéo lại, cô cũng không quay đầu lại: "Cậu về đi, tôi cũng phải đi về."

"Chị, em xin lỗi." Giọng cậu nức nở, tay nắm lấy ống tay áo của cô, giả bộ tội nghiệp nói: "Em không nên nói bậy bạ, chị có thể tha thứ cho em không?"

"Không thể."

"Chị, em sai rồi, em thật sự sai rồi."

Mặc cho cô cố gắng rút tay về thì Đàm Tễ cũng không buông ra, tư thế như kiểu 'chị không tha thứ thì em không bao giờ buông tay'.

"Cậu còn như vậy thì tôi sẽ thực sự tức giận đấy." Giọng nói Nguyễn Sơ Tinh khẽ run rẩy.

"Đừng giận em mà." Đàm Tễ không dám buông tay, cậu sợ bây giờ không dỗ được thì sẽ bị cô ghi thù.

Đàm Tễ suy nghĩ một hồi: "Em sẽ mua cho chị kem ly, kẹo bông và sữa chua..."

Gì vậy trời? Dỗ học sinh tiểu học sao?

Nguyễn Sơ Tinh kéo tay cậu ra, vừa mới kéo ra được một bước lại bị một lực cánh tay khác kéo trở về. Nguyễn Sơ Tinh vô tình đụng vào lồng ngực cậu: "Cậu buông..."

Lúc này Đàm Tễ mới nhìn thấy khuôn mặt của cô, gò má cô gái nóng bỏng, làn da trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt. Nguyễn Sơ Tinh căn bản không tức giận, chỉ là cô bị đỏ mặt.

Hôm nay thật mất hết thể diện mà.

Đàm Tễ cho rằng cô tức giận đến đỏ mặt, cậu đưa tay sờ sờ mặt cô, sốt ruột nói: "Chị ơi, em mua cho chị một ly kem nhé, em có cảm giác như chị bị say nắng rồi."

"..." Nguyễn Sơ Tinh trừng mắt với cậu: "Cậu còn như vậy thì lần sau tôi sẽ không đến thăm nữa."

Đàm Tễ làm bộ đáng thương buông tay ra, muốn đi theo Nguyễn Sơ Tinh lại sợ cô tức giận, cậu đành phải ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nhìn từ xa giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

Nguyễn Sơ Tinh ngồi trên taxi, lúc đi còn có thể nhìn thấy ánh mắt uất ức của cậu từ cửa sổ. Xe quẹo qua khúc cua, Nguyễn Sơ Tinh đột nhiên nói với tài xế: "Rẽ ở phía trước rồi dừng lại một chút."

Đàm Tễ cũng không biết mình đứng tại chỗ này bao lâu, cậu khổ sở nghĩ, chị ấy sau này có còn để ý tới cậu không? Chị ấy sẽ không muốn gặp cậu nữa sao?

Đàm Tễ càng nghĩ lại càng đau lòng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cây kẹo bông màu hồng. Cậu ngẩng đầu lên, Nguyễn Sơ Tinh mang khẩu trang đen che hết miệng và mũi, trên tay cầm kẹo bông và sữa chua: "Cầm lấy."

Giọng cô cứng rắn, trong đầu cứ nghĩ đây coi như là đang dỗ con nít đi.

Nguyễn Sơ Tinh không đợi cậu phản ứng liền ngồi lại vào trong xe, tài xế hỏi: "Bạn trai đó hả, có phải đang cãi nhau không?"

"..." Nguyễn Sơ Tinh nhìn Đàm Tễ đang cười qua gương chiếu hậu: "Không phải bạn trai ạ."

"Cô bé xấu hổ sao." Tài xế cười.

Xấu hổ... Xấu hổ cái gì, cô chối: "Tôi không có, thật sự không phải bạn trai tôi."



"Tôi hiểu tôi hiểu."

"Thật sự không phải mà."

"Ai da, tôi biết rồi." Nhưng nhìn biểu cảm của chú ta hiển nhiên không hiểu chút nào.

"..." Nguyễn Sơ Tinh đỡ trán, cô không ngờ rằng bản thân lại thua dưới tay một chú tài xế.

Sau khi trở về, Nguyễn Sơ Tinh xem lại tấm hình của Đàm Tễ rồi đăng lên vòng bạn bè, tấm hình đơn giản hợp với hình tượng kiêu ngạo. Một đứa trẻ ngây thơ như vậy ai sẽ thích chứ?

Một lát sau cô nhận được thông báo bình luận.

Lôi Nhất Đồng: [Em trai, em đẹp trai quá đi!]

Đàm Tễ: [Chị à, chị còn giận em đúng không?]

Nguyễn Sơ Tinh còn chưa trả lời thì nhận được thông báo tin nhắn của Đàm Tễ. Cậu gửi tấm hình có một bàn tay quỳ trước camera: [Chị, em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi mà [khóc] [khóc] [khóc].]

Nguyễn Sơ Tinh không chịu nổi sự nũng nịu này liền nhắn: [Tha cho cậu đó.]

Một cái giường trong ký túc xá lại bị đụng một cái.

Nguyễn Sơ Tinh dời tầm mắt, bên cạnh vừa hay có một cái gương, cô thu lại ý cười trên khoé miệng, cảm thấy bản thân trong gương thật xa lạ.

Đột nhiên cô nghĩ tới việc xoá hình trên vòng bạn bè để che dấu, kết quả nhìn thấy Thẩm Lâm Gia đã like bài viết. Nguyễn Sơ Tinh lập tức bỏ luôn cái suy nghĩ này.

Không biết cô đang nghĩ gì, ngón tay thon dài xinh đẹp đặt trên bàn. Ngay sau đó Nguyễn Sơ Tinh cười mỉa một tiếng, Thẩm Lâm Gia lúc này còn có tâm trạng đi like dạo cơ đấy, xem ra vẫn chưa nhìn thấy kiệt tác của cô.

Thẩm Lâm Gia quả thật không biết chuyện gì.

Hắn thấy tấm hình này thì suy đoán Nguyễn Sơ Tinh đang tính toán cái gì. Hẳn là cô rất ghét người mới này, đối với Đàm Tễ hắn ta biết cậu có tính tình ngây thơ trẻ con.

Nhưng Nguyễn Sơ Tinh là một người rất chững chạc, cô vô cùng ghét người khác bán thảm làm nũng trước mặt cô. Cho nên chuyện Thẩm Lâm Gia có thể xử lý thì rất ít khi hắn chủ động cầu cứu Nguyễn Sơ Tinh, hắn sợ Nguyễn Sơ Tinh khinh thường mình.

Hiện tại Nguyễn Sơ Tinh có hối hận không? Trong nháy mắt có cảm thấy hắn mới tốt hay không?

Đàm Tễ đó...làm sao có thể so sánh được với hắn chứ?

Thẩm Lâm Gia cười khinh miệt đứng lên nhưng sau đó nhìn phía dưới có một cái bình luận, đại khái là Nguyễn Sơ Tinh trả lời người khác: [Lần sau ngoan ngoãn một chút tôi sẽ mua kẹo bông cho ăn.]

Cái bình luận này chỉ có thể là đang trả lời Đàm tễ.

Chân mày hắn nhíu lại, từ trước đến nay Nguyễn Sơ Tinh chưa bao giờ dỗ người khác như vậy, cô sao có thể nói chữ "ngoan" này với người khác cơ chứ.

Thẩm Lâm Gia không dám tin vào mắt mình, hắn mở tin nhắn wechat hết lần này đến lần khác thì nhận được tin tức kích thích hơn. Nguyễn Sơ Tinh mua một đống bản thảo, dùng nhan sắc đỉnh cao của Đàm Tễ nghiền nát hắn.

Nguyễn Sơ Tinh phá bình nứt*, nếu Thẩm Lâm Gia đã mua bản thảo dẫm đạp người khác thì cô dứt khoát bỏ tiền ra mua y chang vậy, chẳng qua là đổi hình Đàm Tễ bằng những bức hình tinh tế hơn.

*Phá bình nứt: Chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi thì cứ để mặc nó (ý xấu)/không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng, không cầu tiến.

Hắn mua thủy quân kiểm soát bình luận: [Không so sánh không so sánh, Thẩm Lâm Gia tiền bối mới là đẹp trai nhất.]

Tuy nhiên, người qua đường: [Anh chàng đẹp trai bên trái là ai vậy? Tôi cảm thấy giá trị nhan sắc của anh ta quả thật đủ để treo đánh Thẩm Lâm Gia.]

[Có sao nói vậy, đây chính là cái nhan sắc không tồn tại.]

Nguyễn Sơ Tinh dùng hành động thực tế chứng minh rằng cô - cơn ác mộng trong vòng giải trí sẽ không bao giờ để bản thân mình thua thiệt.

Thẩm Lâm Gia càng xem càng tức giận, hắn siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Ánh mắt hắn hung ác, để làm vui lòng một người mới mà cô dứt khoát từ bỏ hắn không chút lưu tình sao.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà hắn không được đãi ngộ như vậy?

Người đại diện giận gần chết: "Đáng ghét, cô ta lại mua nhiều thuỷ quân như vậy."

"Người qua đường đều không có đầu óc sao? Tấm hình này sao có thể gọi là đẹp?"

"Không ngờ Nguyễn Sơ Tinh ra tay thật, cô ta thật sự muốn đào tạo Đàm Tễ ư."



Thẩm Lâm Gia đọc đến câu cuối liền ném điện thoại di động vào tường "ba" một cái tan nát thành năm bảy mảnh.

Triệu Miểu đang nói không ngừng đột nhiên phát hiện Nguyễn Sơ Tinh đăng bài lên vòng bạn bè: [Ba cậu vĩnh viễn là ba.]

Thiếu chút nữa khiến cô ta tức chết.

Triệu Miểu chắc chắn rằng Nguyễn Sơ Tinh đăng bài này ám chỉ cô ta.

Nguyễn Sơ Tinh thật sự cũng không ám chỉ cô ta, dù sao cũng chỉ có cô là có thể nhìn thấy vòng bạn bè này. Nguyễn Sơ Tinh am hiểu nhất chính là cách dẫn dắt dư luận, đầu tiên phải mua bản thảo bôi đen, nếu Triệu Miểu đã bắt đầu thì cô đương nhiên phải theo tới cùng.

Rất nhanh sau đó chuyện này lắng xuống, Thẩm Lâm Gia chỉ có thể mắng Đàm Tễ để hả giận.

—Up tại Wordpress-Wattpad——

Nhóm fans Kẹo Bông vẫn chưa hiểu rõ được những góc tối của vòng giải trí, có rất nhiều người bị giá trị nhan sắc của Đàm Tễ mà lọt hố. E-kip chương trình của Hoa Nhụy phát hiện gần đây Đàm Tễ rất thích uống sữa chua.

[Uống sữa.]

[Em trai của chúng ta vẫn còn đang trong thời kỳ phát triển mà.]

[Tôi đột nhiên nghĩ tới một câu nói, tuổi trẻ chính là tốt...]

Nguyễn Sơ Tinh đôi lúc sẽ đọc bình luận trong nhóm, lúc cô đang uống cafe thì đọc được câu này xém chút nữa phun hết ra ngoài. Cô vội vàng ngăn cản họ làm loạn lên: [Máy sữa chua thật là đáng yêu.]

[Máy sữa chua? Thật là một cái biệt danh đáng yêu!]

[Tất nhiên là đáng yêu, em trai chúng ta lại đáng yêu thêm một chút rồi.]

Vì lý do này nên tổ e-kip muốn phỏng vấn Đàm Tễ: "Cậu có biết fan hâm mộ mới đặt biệt danh gì cho cậu không?"

"Biệt danh gì?" Đàm Tễ nghĩ không ra, cậu liếc nhìn quần áo của mình vừa vặn trên đó có một con gà lông xù đáng yêu: "Gà bông nhỏ sao?"

Tổ e-kip không nhịn được cười ra tiếng: "Vậy cậu cảm thấy fan hâm mộ của cậu nên gọi là gì?"

"Tên của người hâm mộ..." Đàm Tễ ngồi dưới đất đung đưa người: "Trứng gà."

Fans:?

Hoa Nhụy vừa đăng tải video lên, fan hâm mộ lập tức muốn khùng luôn: [Có chuyện gì vậy?]

[Unstan ba giây!]

[Em trai, tại sao em lại như vậy!]

'Tên fandom của Đàm Tễ là Trứng Gà' nhanh chóng đứng đầu bảng xếp hạng hot search, fans bày tỏ không còn mặt mũi gặp người khác, phiền em trai tự mình cổ vũ, trứng gà sẽ không tham gia góp vui nữa.

Lúc Nguyễn Sơ Tinh đi thăm Đàm Tễ đã lén nhét cho cậu một chai sữa chua, bởi vì trung tâm huấn luyện không thể tùy tiện ăn bừa bãi, nếu bị phát hiện sẽ bị phạt chống đẩy.

"Cảm ơn chị."

Nguyễn Sơ Tinh có cảm giác như mình là mẹ ruột vậy. Cô nghĩ đến những lời người hâm mộ nói, có lệ nói: "Ừm, cậu vẫn còn phát triển được."

Đàm Tễ dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn cô: "Em sẽ cố gắng trổ mã thêm!"

"..."

Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy đỉnh đầu đang bốc khói, cô tức giận rời đi, ngay cả khi gặp phải Hứa Diệc Nhiên cũng không kịp chào hỏi.

Đàm Tễ gặp Hứa Diệc Nhiên trong phòng vệ sinh, anh ta mặc áo sơ mi trắng, lười biếng đứng trước gương rửa tay. Đàm Tễ chào hỏi anh ta, Hứa Diệc Nhiên thản nhiên hỏi: "Nguyễn Sơ Tinh đến thăm cậu à?"

"Ừ." Đàm Tễ quay đầu tò mò hỏi: "Anh ghen tỵ à?"

Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, bầu không khí dường như có cái gì đó nổ tung đùng đùng, Hứa Diệc Nhiên thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, thì sao?"

Gương mặt tinh xảo hiện ra ý cười dịu dàng, mi mắt Đàm Tễ công lên ngây thơ nhìn hắn, gằn từng chữ tuyên chiến: "Chị ấy là của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau