Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 343: 【 U Linh Biển Chết 】(17)
Tuy rằng cậu sẽ không biến 【Hải Đăng】 thành một viên đạn, nhưng cậu sẽ biến Hải Đăng thành một quả bom có thể gi ết chết người điều hành thứ năm nếu gã dám nuốt nó.
Diệp Sanh xoay người rời đi: "Đi thôi."
Ninh Vi Trần gần như trong nháy mắt hiểu được cách làm của cậu, hắn tự nhiên duỗi tay ra, vòng tay qua eo Diệp Sanh, ôm cậu trở về phòng: "Anh muốn lấy một đoạn sợi tơ sinh mệnh nhét vào trong cơ thể của Animus."
"Ừ." Cậu hứa với Hải Đăng sẽ mang nó về nhà và cậu sẽ không thất hứa. Nhưng Diệp Sanh sẽ không bao giờ để lại cho mình một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn trong U Linh Biển Chết. Cậu sẽ không đánh cược vào những cảm xúc mơ hồ của một kẻ dị giáo cấp S. Ai có thể được coi là người tốt trong số những người lớn lên trên Đảo Bướm vào thời điểm bắt đầu thảm họa? Với tư cách là quan chấp hành của Đảo Bướm ở kiếp trước, cách xử lý sự việc của Diệp Sanh chưa bao giờ liên quan đến "lòng tốt". Ngoài những triết lý khác nhau, cậu và Diệp Vẫn thực sự là anh em.
Diệp Sanh nói: "Giúp tôi cắt bỏ vết bớt đi." Nói đến đây, cậu nghiêng đầu, sắc mặt tái nhợt, vô tình lộ ra một tia yếu ớt. Nụ cười của Ninh Vi Trần biến mất, hắn dùng ngón tay câu lấy cằm Diệp Sanh, động tác lạnh lùng mà mạnh mẽ. Mái tóc dài màu bạc của hắn xõa xuống và hắn nghiêm túc nhìn cậu.
"Anh có biết việc này đau đến thế nào không?"
Diệp Sanh cảnh cáo hắn bằng ánh mắt, "Đừng nổi điên": "Tôi không muốn trở thành người thất hứa."
Ninh Vi Trần: "Hả? Anh đã thất hứa với em bao nhiêu lần rồi?"
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Ninh Vi Trần, cậu lại muốn tạt nước bẩn vào người tôi nữa à?"
Khóe môi Ninh Vi Trần nhếch lên, nhưng ánh mắt lại tối sầm: "Anh có chắc chắn muốn làm việc này không, Sanh Sanh?"
Diệp Sanh: "Chắc chắn."
Ninh Vi Trần trầm mặc một lát, sau đó đặt hai tay lên bờ vai cao gầy của cậu nói: "Anh không thấy đau, nhưng em lại thấy đau."
"..." Diệp Sanh nhịn không được nữa vươn tay ra, muốn túm lấy quần áo của hắn nhanh chóng lôi hắn trở về phòng, tránh để hắn ở nơi này giữa ban ngày ban mặt mà làm chuyện buồn nôn.
Nhưng Ninh Vi Trần hiện đang ở dạng 【Hải Yêu】, hay đúng hơn là hình thái vốn dĩ của hắn, với mái tóc dài đến thắt lưng. Diệp Sanh chạm vào mái tóc dài của hắn trước rồi mới chạm vào quần áo của hắn. Nó lạnh lẽo và mềm mại, giống như dòng suối lạnh dưới lớp tuyết sâu.
Diệp Sanh dừng một chút, dùng ngón tay kéo mạnh, mặt không biểu tình kéo mái tóc dài của hắn ra lệnh: "Trở về phòng."
Sau khi trở về phòng, Diệp Sanh lưu loát dứt khoát c ởi quần áo, nói: "Nhanh lên."
Ninh Vi Trần: "Không thể nhanh được."
Ninh Vi Trần nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu vào lòng mình: "Sợi tơ sinh mệnh trên vết bớt của anh không thể động đậy, nghĩa là em phải theo gân cánh bướm cắt từng miếng thịt của anh."
Diệp Sanh: "Ừ."
Diệp Sanh đã phải chịu đựng vô số nỗi đau trong hai cuộc đời và đã quen với nỗi đau từ lâu. Trong tòa nhà đài phát thanh, đối mặt với Quỷ Mẫu, cậu trực tiếp thực hiện mổ bụng lấy Thai Nữ. Diệp Sanh tàn nhẫn với người khác, nhưng lại càng tàn nhẫn với chính mình.
Ninh Vi Trần tức giận đến mức bật cười, c ắn vào cổ cậu như muốn trút giận. Diệp Sanh bị tóc hắn cù ngứa, quay mặt đi.
Ninh Vi Trần nói: "Dịch cơ thể của em có tác dụng gây tê nhất định." Ninh Vi Trần ôm mặt Diệp Sanh, hôn lên rồi nói: "Đối với bệnh nhân này, trước khi bắt đầu phẫu thuật, bác sĩ của anh có thể cần thực hiện một số liệu pháp điều trị khác trên người anh trước."
Diệp Sanh: "Cậu mà là bác sĩ cái gì?"
Ninh Vi Trần cầm trong tay con dao mổ được biến hóa bởi giá trị thần quái, ái muội ấn nó vào mép quần của Diệp Sanh, cười nói: "Bệnh lâu ngày thành bác sĩ."
Trong khi cậu và Ninh Vi Trần đang tiến hành điều trị trong phòng.
Một nhóm người ở U Linh Biển Chết đã phát nổ.
Mặc dù Dư Chính Nghị ngắt lời Ogier nhưng mọi người có mặt đều hiểu hàm ý trong lời nói của Ogier. Vào ngày đầu tiên họ bước vào, trong bữa tiệc, Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật đã tặng họ 【Bộ đồ ăn】, một đạo cụ mạnh mẽ không gì sánh được. Với 【Bộ đồ ăn】, họ không còn phải lo lắng về phản ứng phản phệ của các giá trị thần quái, thậm chí bọn họ có thể ăn sống những kẻ dị giáo và dị năng giả mà không gặp vấn đề gì.
"Anh cho rằng Ogier có thể ăn thịt người sống sao?" Trần Xuyên Huệ nghĩ đến cuộc trò chuyện không vui vào buổi sáng, nhíu chặt giữa mày.
Dư Chính Nghị nói: "Điều đó có thể sẽ không xảy ra vào ngày đầu tiên nhưng sau đó thì khó nói."
Đột nhiên một cái bóng từ phía trên lướt qua. Hai người ngẩng đầu lên và thấy rằng ngoài số ít cá voi đang bơi quanh thành phố cổ, lần này còn có một sinh vật khổng lồ.
Một con bạch tuộc khổng lồ.
Trần Xuyên Huệ sửng sốt. Dư Chính Nghị nheo mắt lại, họ có thể nhìn thấy rõ ràng những chiếc vòng màu xanh đen trên đầu con bạch tuộc, rậm rạp, nhìn thấy ghê người.
Trần Xuyên Huệ: "Bạch tuộc vòng xanh?"
Con bạch tuộc khổng lồ này xòe các xúc tu của mình ra mọi hướng, bao trùm toàn bộ thành phố, và trong khoảnh khắc, ngày dường như biến thành đêm.
Dư Chính Nghị vẫn cau mày, sau đó nghiêng đầu nói: "Tôi nhớ tới một kẻ dị giáo."
Trần Xuyên Huệ: "Hả?"
Dư Chính Nghị: "Một trăm năm trước, dị giáo đầu tiên được con người phát hiện ở Bắc Băng Dương là một con bạch tuộc khổng lồ có vòng xanh. Phát hiện của nó đánh dấu sự xuất hiện của một kỷ nguyên thảm họa và Cục Phi tự nhiên đã đặt tên cho nó là 【Chí Ám】."
Cùng lúc đó.
Trên hành lang hình tròn của bức tường thành cổ, Marguerite trò chuyện với Con Rối bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng.
"Quan chấp hành cấp S của Cục Phi tự nhiên đã ngăn chúng ta sử dụng dao ăn, cảm thấy ăn người là một chuyện xấu nhưng tôi không đồng ý."
"Bây giờ, giá trị thần quái cũng giống như protein, một chất mà con người có thể hấp thụ được."
Marguerite nghịch nghịch con dao ăn trong tay, móc nó vào đầu ngón tay và xoay nó vài lần. Giống như một nhà nghiên cứu đang chơi đùa với con dao mổ trong tay.
"Đó chắc chắn là một điều tốt."
---Editor có lời muốn nói---
Bác sĩ Ninh Ninh x bệnh nhân Sanh Sanh. Sơ hở cái là tiểu phẩm.
Btw mình sẽ không để ảnh con bạch tuộc vòng xanh ở đây vì nhìn nó ngứa ngứa...
Diệp Sanh xoay người rời đi: "Đi thôi."
Ninh Vi Trần gần như trong nháy mắt hiểu được cách làm của cậu, hắn tự nhiên duỗi tay ra, vòng tay qua eo Diệp Sanh, ôm cậu trở về phòng: "Anh muốn lấy một đoạn sợi tơ sinh mệnh nhét vào trong cơ thể của Animus."
"Ừ." Cậu hứa với Hải Đăng sẽ mang nó về nhà và cậu sẽ không thất hứa. Nhưng Diệp Sanh sẽ không bao giờ để lại cho mình một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn trong U Linh Biển Chết. Cậu sẽ không đánh cược vào những cảm xúc mơ hồ của một kẻ dị giáo cấp S. Ai có thể được coi là người tốt trong số những người lớn lên trên Đảo Bướm vào thời điểm bắt đầu thảm họa? Với tư cách là quan chấp hành của Đảo Bướm ở kiếp trước, cách xử lý sự việc của Diệp Sanh chưa bao giờ liên quan đến "lòng tốt". Ngoài những triết lý khác nhau, cậu và Diệp Vẫn thực sự là anh em.
Diệp Sanh nói: "Giúp tôi cắt bỏ vết bớt đi." Nói đến đây, cậu nghiêng đầu, sắc mặt tái nhợt, vô tình lộ ra một tia yếu ớt. Nụ cười của Ninh Vi Trần biến mất, hắn dùng ngón tay câu lấy cằm Diệp Sanh, động tác lạnh lùng mà mạnh mẽ. Mái tóc dài màu bạc của hắn xõa xuống và hắn nghiêm túc nhìn cậu.
"Anh có biết việc này đau đến thế nào không?"
Diệp Sanh cảnh cáo hắn bằng ánh mắt, "Đừng nổi điên": "Tôi không muốn trở thành người thất hứa."
Ninh Vi Trần: "Hả? Anh đã thất hứa với em bao nhiêu lần rồi?"
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Ninh Vi Trần, cậu lại muốn tạt nước bẩn vào người tôi nữa à?"
Khóe môi Ninh Vi Trần nhếch lên, nhưng ánh mắt lại tối sầm: "Anh có chắc chắn muốn làm việc này không, Sanh Sanh?"
Diệp Sanh: "Chắc chắn."
Ninh Vi Trần trầm mặc một lát, sau đó đặt hai tay lên bờ vai cao gầy của cậu nói: "Anh không thấy đau, nhưng em lại thấy đau."
"..." Diệp Sanh nhịn không được nữa vươn tay ra, muốn túm lấy quần áo của hắn nhanh chóng lôi hắn trở về phòng, tránh để hắn ở nơi này giữa ban ngày ban mặt mà làm chuyện buồn nôn.
Nhưng Ninh Vi Trần hiện đang ở dạng 【Hải Yêu】, hay đúng hơn là hình thái vốn dĩ của hắn, với mái tóc dài đến thắt lưng. Diệp Sanh chạm vào mái tóc dài của hắn trước rồi mới chạm vào quần áo của hắn. Nó lạnh lẽo và mềm mại, giống như dòng suối lạnh dưới lớp tuyết sâu.
Diệp Sanh dừng một chút, dùng ngón tay kéo mạnh, mặt không biểu tình kéo mái tóc dài của hắn ra lệnh: "Trở về phòng."
Sau khi trở về phòng, Diệp Sanh lưu loát dứt khoát c ởi quần áo, nói: "Nhanh lên."
Ninh Vi Trần: "Không thể nhanh được."
Ninh Vi Trần nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu vào lòng mình: "Sợi tơ sinh mệnh trên vết bớt của anh không thể động đậy, nghĩa là em phải theo gân cánh bướm cắt từng miếng thịt của anh."
Diệp Sanh: "Ừ."
Diệp Sanh đã phải chịu đựng vô số nỗi đau trong hai cuộc đời và đã quen với nỗi đau từ lâu. Trong tòa nhà đài phát thanh, đối mặt với Quỷ Mẫu, cậu trực tiếp thực hiện mổ bụng lấy Thai Nữ. Diệp Sanh tàn nhẫn với người khác, nhưng lại càng tàn nhẫn với chính mình.
Ninh Vi Trần tức giận đến mức bật cười, c ắn vào cổ cậu như muốn trút giận. Diệp Sanh bị tóc hắn cù ngứa, quay mặt đi.
Ninh Vi Trần nói: "Dịch cơ thể của em có tác dụng gây tê nhất định." Ninh Vi Trần ôm mặt Diệp Sanh, hôn lên rồi nói: "Đối với bệnh nhân này, trước khi bắt đầu phẫu thuật, bác sĩ của anh có thể cần thực hiện một số liệu pháp điều trị khác trên người anh trước."
Diệp Sanh: "Cậu mà là bác sĩ cái gì?"
Ninh Vi Trần cầm trong tay con dao mổ được biến hóa bởi giá trị thần quái, ái muội ấn nó vào mép quần của Diệp Sanh, cười nói: "Bệnh lâu ngày thành bác sĩ."
Trong khi cậu và Ninh Vi Trần đang tiến hành điều trị trong phòng.
Một nhóm người ở U Linh Biển Chết đã phát nổ.
Mặc dù Dư Chính Nghị ngắt lời Ogier nhưng mọi người có mặt đều hiểu hàm ý trong lời nói của Ogier. Vào ngày đầu tiên họ bước vào, trong bữa tiệc, Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật đã tặng họ 【Bộ đồ ăn】, một đạo cụ mạnh mẽ không gì sánh được. Với 【Bộ đồ ăn】, họ không còn phải lo lắng về phản ứng phản phệ của các giá trị thần quái, thậm chí bọn họ có thể ăn sống những kẻ dị giáo và dị năng giả mà không gặp vấn đề gì.
"Anh cho rằng Ogier có thể ăn thịt người sống sao?" Trần Xuyên Huệ nghĩ đến cuộc trò chuyện không vui vào buổi sáng, nhíu chặt giữa mày.
Dư Chính Nghị nói: "Điều đó có thể sẽ không xảy ra vào ngày đầu tiên nhưng sau đó thì khó nói."
Đột nhiên một cái bóng từ phía trên lướt qua. Hai người ngẩng đầu lên và thấy rằng ngoài số ít cá voi đang bơi quanh thành phố cổ, lần này còn có một sinh vật khổng lồ.
Một con bạch tuộc khổng lồ.
Trần Xuyên Huệ sửng sốt. Dư Chính Nghị nheo mắt lại, họ có thể nhìn thấy rõ ràng những chiếc vòng màu xanh đen trên đầu con bạch tuộc, rậm rạp, nhìn thấy ghê người.
Trần Xuyên Huệ: "Bạch tuộc vòng xanh?"
Con bạch tuộc khổng lồ này xòe các xúc tu của mình ra mọi hướng, bao trùm toàn bộ thành phố, và trong khoảnh khắc, ngày dường như biến thành đêm.
Dư Chính Nghị vẫn cau mày, sau đó nghiêng đầu nói: "Tôi nhớ tới một kẻ dị giáo."
Trần Xuyên Huệ: "Hả?"
Dư Chính Nghị: "Một trăm năm trước, dị giáo đầu tiên được con người phát hiện ở Bắc Băng Dương là một con bạch tuộc khổng lồ có vòng xanh. Phát hiện của nó đánh dấu sự xuất hiện của một kỷ nguyên thảm họa và Cục Phi tự nhiên đã đặt tên cho nó là 【Chí Ám】."
Cùng lúc đó.
Trên hành lang hình tròn của bức tường thành cổ, Marguerite trò chuyện với Con Rối bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng.
"Quan chấp hành cấp S của Cục Phi tự nhiên đã ngăn chúng ta sử dụng dao ăn, cảm thấy ăn người là một chuyện xấu nhưng tôi không đồng ý."
"Bây giờ, giá trị thần quái cũng giống như protein, một chất mà con người có thể hấp thụ được."
Marguerite nghịch nghịch con dao ăn trong tay, móc nó vào đầu ngón tay và xoay nó vài lần. Giống như một nhà nghiên cứu đang chơi đùa với con dao mổ trong tay.
"Đó chắc chắn là một điều tốt."
---Editor có lời muốn nói---
Bác sĩ Ninh Ninh x bệnh nhân Sanh Sanh. Sơ hở cái là tiểu phẩm.
Btw mình sẽ không để ảnh con bạch tuộc vòng xanh ở đây vì nhìn nó ngứa ngứa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất