Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 360: 【 U Linh Biển Chết 】(34)
“Harbor! Lại đây!” Quản Thiên Thu đi vào hang động và lạnh lùng hét lên.
Khi Harbor nghe thấy giọng nói của cô, vẻ mê man trong mắt cậu bé hơi tiêu tan, bàn tay cầm chiếc cân vàng cũng từ từ thả lỏng.
Cậu bé dừng lại.
Ogier thấy con cừu béo trong miệng tuột đi thì không vui, ngẩng đầu lên, giọng điệu không tốt nói: “Quản Thiên Thu? Các người tới đây làm gì?”
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của gã lại tập trung vào Diệp Sanh.
Ogier nheo con ngươi đen trắng lại, cười quái dị, âm trầm nói: “Sao vậy, Diệp Sanh, bây giờ cậu lại thích xen vào việc của người khác à?”
Đôi chân dài của Diệp Sanh bước qua một tảng đá đen lớn. Cậu xắn cao chiếc áo sơ mi trắng, tư thế thản nhiên tùy ý, làn da ở trong bóng tối có cảm giác mát mẻ đến lạ thường. Dương Tông đi theo Diệp Sanh, dù sao thì anh ta cũng đang ở 【U Linh Biển Chết】, nơi tụ tập của các đại thần. Nếu muốn sống sót, anh ta chỉ có thể theo sát Diệp Sanh. Cách đây không lâu Thạch Thấp suýt bị Bùi Hồi gi ết chết, hiện tại gã đang ủ rũ đi ở phía sau, chỉ muốn tránh xa vị thần ôn dịch này.
Bùi Hồi và 【Con Rối】 đều đang nhìn Ogier, suy đoán xem gã đã hấp thụ được bao nhiêu sức của các dị năng giả.
Ogier nhìn nhóm khách không mời mà cười khẩy.
“Diệp Sanh, với tư cách là bạn lữ của Ninh Vi Trần, tại sao cậu không đi giúp Cục Phi tự nhiên đối phó với 【Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật】mà đi tới tìm tôi làm cái gì? Và cậu, Bùi Hồi, đừng quên rằng tôi là ân nhân của cậu.”
Bùi Hồi: “Loại ân nhân nào?”
Giọng điệu Ogier thay đổi, trở nên cứng rắn: “Bùi Hồi! Là tôi tự tay thăng chức cho cậu!”
Bùi Hồi cầm chiếc roi dính đầy máu hỏi gã: “Thăng chức? Hội trưởng, nếu không phải lệnh của anh ở Nhật Bản lần đó, lẽ ra tối hôm đó tôi nên về với vợ tôi.”
Mặc dù ở 【Nhạc Viên】hắn đã biết rằng kết cục còn lại còn bi thảm hơn, nhưng mối hận thù của Bùi Hồi đối với 【J】 vẫn không hề biến mất theo năm tháng.
Ogier cười lạnh: “Tôi thật sự nuôi dưỡng ra một con sói mắt trắng!”
【Con Rối】 cười khúc khích: “Ogier sắp chết rồi thì đừng giả vờ nữa.”
Ogier lại liếc nhìn Diệp Sanh.
Sau đó, gã không còn quan tâm đ ến nhóm người này nữa, cúi xuống, nheo mắt lại và nói với Harbor với giọng điệu đầy mê hoặc: “Cậu bé ngoan, lại đây.”
Quản Thiên Thu thấy thế, bước nhanh đi về phía trước: “Harbor!”
Ogier đột nhiên cao giọng: “Câm miệng!”
Dị năng của Quản Thiên Thu là 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】, bản thân giọng nói của cô đã có khả năng giữ cho mọi người tỉnh táo. Ogier không muốn con cừu nhỏ bỏ chạy nên căm hận trừng mắt nhìn Quản Thiên Thu, sau đó giơ tay lên. Bùm! Trong phút chốc, toàn bộ bụi bặm và mảnh vụn trong toàn bộ hang động đều rơi xuống đất! Sau đó, vô số xúc tu giống như rễ cây vọt ra khỏi mặt đất!
Ogier nuốt chửng dị năng của ai đó và có được dị năng điều khiển dây leo. Gã điều khiển một dây leo quấn quanh cổ Quản Thiên Thu, chặn lời nói của cô và kéo cô lên không trung. Sắc mặt Quản Thiên Thu tái nhợt, ngón tay nắm chặt dây leo quanh cổ.
Ánh mắt Ogier nham hiểm: “Quản Thiên Thu, cô thật sự muốn cứu đứa nhỏ này, hay đơn giản là muốn giết tôi?”
Thạch Thấp: “Thiên Thu!” Thứ phát ra cùng lúc với lời nói của Thạch Thấp là súng của Diệp Sanh. Diệp Sanh làm gãy cành dây leo chỉ bằng một phát súng và cứu được Quản Thiên Thu.
Chất lỏng màu xanh có tính ăn mòn cao bắn lên mặt Quản Thiên Thu, để lộ những vết phỏng sẹo trông giống như vết bỏng do axit sunfuric. Quản Thiên Thu không để ý tới vết thương trên mặt cô, lạnh lùng quát: “Harbor, tới đây.”
Lần này, cuối cùng Harbor đã hồi phục tinh thần lại từ 【Truyền thừa】 của hoa diên vĩ. Cậu bé cầm chiếc cân, đôi mắt chợt rưng rưng ngậm đầy nước mắt, quay người chạy đến chỗ Quản Thiên Thu, sau đó cậu bé bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hai chân trở nên yếu ớt.
“Hiện tại Ogier đã ăn ít nhất ba dị năng giả cấp A. Nếu không, hắn sẽ tiếp tục ăn thịt người.” Một lá K rô xuất hiện giữa các ngón tay của 【Con Rối】.
Họ thực sự không quan tâm liệu Harbor có sống sót hay không, họ chỉ quan tâm rằng bây giờ Ogier phải chết. Việc ăn uống của Ogier bị gián đoạn nhiều lần và khiến gã hoàn toàn tức giận.
“Các người đều đi xuống địa ngục đi!” Gã nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên “mắng” đám người Diệp Sanh. Âm thanh này thật đáng sợ. Nó không giống âm thanh mà con người có thể tạo ra mà giống âm thanh của một loại động vật ăn thịt khổng lồ nào đó đang khiến con mồi khiếp sợ. Xương của Ogier đột nhiên bắt đầu thay đổi, đôi chân xương xẩu của gã bắt đầu dày hơn và khỏe hơn, phát triển đều đặn.
Cùng lúc đó, trên cánh tay của gã nổi lên gân xanh, thân thể càng ngày càng lớn, hàm răng cũng trở nên sắc bén và rậm rạp. Gã dùng 【Dao ăn】 để ăn trái tim của Tần Mị, điều này tương đương với việc gã có dị năng lôi kéo từ xa với một lực rất lớn của Tần Mị. Gã cũng đã ăn thịt một số dị năng giả cấp B đã ăn vụng cây sinh mệnh, điều đó có nghĩa là Ogier cũng có thể mượn một phần rất nhỏ sức mạnh của cây sinh mệnh.
Ogier trông giống như một con quái vật khổng lồ, đầu đụng đến trần hang động, đứng thẳng trong bóng tối. Vô số xúc tu màu đỏ như máu, dưới sự điều khiển của gã nổi lên từ các bức tường hang động, dưới lòng đất và trên đỉnh. Chúng phá vỡ nền đất, quằn quại dữ dội tàn sát bừa bãi.
Chúng vào hang và tấn công mọi người.
Thạch Thấp lớn tiếng chửi rủa.
Quản Thiên Thu cúi xuống bảo vệ Harbor. Ogier đã đúng, bọn họ phải cứu đứa trẻ. Harbor là vật hiến tế được mang đến cho Ogier sau khi được 【Truyền thừa】 bởi Marguerite. Để Ogier ăn Harbor thì tình hình ở 【U Linh Biển Chết】 sẽ chỉ khó giải quyết hơn mà thôi.
Bùi Hồi dùng roi cắt đứt vài xúc tu.
【Con Rối】 đã sử dụng một lá K rô.
“Đi.” Tổng lãnh thiên thần Michael ở trong lá K rô lập tức triển khai sáu chiếc cánh màu vàng kim, dùng thánh quang trục xuất một ít rễ cây cho anh ta.
【Con Rối】 thực sự không ngờ tới một cái 【U Linh Biển Chết】thôi mà gần một nửa số lá bài cấp cao của anh ta đã bị loại bỏ. Sẽ là một mất mát thực sự nếu anh ta không nhận được thứ gì đó trong 【U Linh Biển Chết】.
Anh ta sẽ không kinh doanh thua lỗ.
【Con rối】 nheo mắt lại và có một kế hoạch trong đầu. Anh ta nghiêng đầu nói với Bùi Hồi: “Ranger, chúng ta hợp tác đi. Chỉ khi chúng ta hợp tác mới có thể giết được Ogier.”
Bùi Hồi nói: “Chúng ta hợp tác đã đủ khó khăn rồi, cậu phải biết đây chính là xúc tu của cây sinh mệnh.”
Roi của hắn dính đầy chất lỏng màu xanh.
Nó bị ăn mòn đến mức bốc khói trắng “xèo xèo“.
【Con Rối】 quay đầu lại nhìn Diệp Sanh.
Những ngón tay của Diệp Sanh đã chạm vào cò súng của súng Định số. Những viên đạn trong súng của cậu vẫn chưa được đếm kể từ khi cậu rời khỏi 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】, nhưng ước tính sơ bộ thì có lẽ là 2A. 2 viên đạn cấp A. Diệp Sanh không ngần ngại.
Một viên đạn cấp A xuyên qua khu rừng máu đen và bắn về phía Ogier.
Trong bóng tối, viên đạn màu cam này giống như một ngôi sao băng, xé toạc không khí, những tia lửa b ắn ra từ đuôi nó giống như những tia lửa điện được tạo ra khi thiên thạch cọ sát vào bầu khí quyển, chúng sáng rực và mạnh mẽ. Ánh sáng thoáng chói lọi, mang theo một sức mạnh vô cùng sâu thẳm, làm cho toàn bộ hang động tối tăm trong nháy mắt bỗng trở nên sáng như ban ngày.
Đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy Diệp Sanh ra tay, đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Bùi Hồi gặp Diệp Sanh ở 【Nhạc Viên】, khi đó Diệp Sanh chủ yếu hoạt động như một nhà quân sư. Con Rối biết Diệp Sanh từ nhiều tin đồn khác nhau.
——Ogier cũng không ngờ rằng Diệp Sanh thực chất là một kẻ điên, bắn mà không nói một lời!
Gã phải đối mặt với sự nguy hiểm của đạn cấp A, và nỗi sợ hãi tự phát sinh ra.
Ogier hét lên “Đi”, và trong giây lát, tất cả các nhánh của cây sinh mệnh trong hang tụ lại tạo thành mạng lưới, chặn lại trước mặt gã.
Tuy nhiên, Ogier vẫn bị thương nặng.
Thấy vậy, Bùi Hồi phản ứng rất nhanh và nói với 【Con Rối】: “Tiếp tục sử dụng lá K rô của cậu!”
【Con Rối】: “Bây giờ sử dụng nó thì lá bài của tôi sẽ hủy hoại!”
Lúc này, sử dụng lá Michael, lá K rô của anh ta sẽ trực tiếp bị tiêu diệt.
Bùi Hồi: “Bỏ bài hoặc từ bỏ mạng sống, cậu tự chọn đi.”
【Con Rối】 lửa giận bừng bừng, đôi mắt cực kỳ tối tăm, muốn lột bỏ một tầng da thịt của Bùi Hồi. Nhưng anh ta đã làm theo và lấy lá K rô ra một lần nữa.
Tổng lãnh thiên thần 【Michael】 lại xuất hiện trong bóng tối. Ánh sáng thánh thiện tràn ngập không gian, như sự dẫn dắt của Chúa trong vũng lầy, soi đường cho họ. Bùi Hồi bước vào con đường đó, cầm roi trong tay và đi về phía Ogier.
【Con Rối】 nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi mạnh mẽ: “Bùi Hồi, anh muốn làm gì?!”
Anh ta lập tức đi theo.
Thạch Thấp nhìn thấy hành động của họ từ phía sau và trợn mắt. 【Con Rối】 và 【Ranger】 làm sao có thể là người tốt. Bọn họ phô trương rầm rộ không chỉ để ngăn chặn kế hoạch của Marguerite mà còn để gi ết chết Ogier. Ngoài việc để tự bảo vệ, họ cũng đang làm điều đó vì trái tim của Ogier.
Thạch Thấp âm dương quái khí nói với Diệp Sanh: “Diệp Sanh, cậu là người đã giết gã và để hai người này tận hưởng lợi ích?!”
Diệp Sanh nói: “Nếu anh cho rằng đây là lợi ích thì anh cũng có thể cùng bọn họ tranh giành.”
Thạch Thấp: “...”
Thạch Thấp tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Họ Diệp, cậu không giả ngầu thì cậu không nói được phải không?” Gã tức giận, lựa chọn đi tìm Quản Thiên Thu. Thạch Thấp bước tới, thay đổi tính tình, biến thành một con chó li3m láp, mềm mại như nước: “Thiên Thu, mặt em có sao không? Có đau không?”
Đây là lần đầu tiên Dương Tông nhìn thấy biểu cảm sống động như vậy trên mặt【Thực Thi Nhân】. Anh thận trọng nhìn Diệp Sanh. Diệp Sanh cất súng và đứng trong bóng tối. Khẩu súng định số đã trói buộc linh hồn cậu. Diệp Sanh đã bị tra tấn một phen vì cắt vết bớt. Bây giờ, việc cậu bắn viên đạn này làm tổn thương đến cơ thể nhiều hơn, cần phải nghỉ ngơi. Chỉ là không có ai nhận ra điều này mà thôi.
Ánh sáng thần thánh của 【Michael】 cho phép Con Rối và Bùi Hồi xuyên qua mạng lưới rễ cây chằng chịt và từng bước đi đến trước cơ thể thật của Ogier. Viên đạn cấp A xuyên qua cơ thể, Ogier có cảm giác như quả bóng bay bị thủng một lỗ. Cơ thể gã bắt đầu héo dần và nhỏ đi, không còn to lớn như trước nữa và trở lại hình ảnh gầy gò.
Roi của Bùi Hồi trực tiếp móc vào cơ thể Ogier, kéo gã xuống đất và kéo gã lại đây. Lồ ng ngực Ogier như một cái ống thổi vỡ, ho khan mấy tiếng.
Gã ngước nhìn Bùi Hồi.
Đôi mắt đen trắng bị ưng mổ ra lộ ra vẻ căm hận mỉa mai.
“Bùi Hồi, cậu chỉ là dị năng giả cấp A, nếu dám nuốt chửng sức mạnh của tôi, cậu sẽ phải trả giá.”
Bùi Hồi nói: “Hội trưởng, đây không phải là lời anh nói có độ rủi ro cao và phần thưởng cao sao?”
Bùi Hồi cúi đầu, nhặt con dao lên và chĩa lưỡi dao vào tim Ogier.
“Sao vậy? Anh cũng luôn thèm muốn sức mạnh của vị quan chấp hành cấp S đó, nhưng bây giờ chỉ là thân phận kẻ đi săn và con mồi bị hoán đổi. Sao anh lại không vui nhỉ?”
Ogier cuồng loạn: “Bùi Hồi! Cậu chắc chắn sẽ hối hận!”
Phập.
Bùi Hồi dùng dao đâm vào tim Ogier.
“Chủ Thần nói sẽ ban cho người thắng một điều ước, bất kỳ điều ước nào. Hội trưởng, tôi rất muốn thắng trò chơi này.”
Đồng tử của Ogier giãn ra, sau đó gã nôn ra một ngụm máu. Bùi Hồi nắm lấy cán dao và từ từ xoay nó. Lưỡi dao xoay trong cơ thể Ogier cùng với trái tim của gã, máu không ngừng chảy ra. Hắn biết Ogier nói đúng, việc nuốt chửng trái tim của một dị năng giả cấp S là một việc vô cùng mạo hiểm. Nhưng hắn rất muốn giành chiến thắng.
Bằng mọi giá.
Khoảnh khắc Bùi Hồi lấy trái tim ra.
Đột nhiên, âm thanh của những lá bài cắt xuyên không khí vang lên sau tai hắn.
Bùi Hồi quay lại và nhìn thấy một lá bài đi ngang qua mũi hắn.
Một lá Q.
Lá Q chuồn.
Rõ ràng, hắn không phải là người duy nhất muốn giành chiến thắng ở đấu trường này.
Con Rối cười như không cười nói: “Bùi Hồi, tôi muốn nói là nếu anh thực sự nhớ vợ con đến như vậy, thì tại sao lại phải làm nhiều hơn một lần. Hôm nay tôi sẽ làm một việc tốt, đưa mọi người gặp lại dưới lòng đất nhé.”
Bùi Hồi không nói gì.
Con Rối nói: “Tôi còn chưa giải quyết xong chuyện trước đây với anh.”
Người mà【Con rối】sợ nhất trên đường đi chính là Diệp Sanh. Nhưng nhìn bộ dáng của Diệp Sanh bây giờ, có lẽ cậu ta cũng không có hứng thú với sức mạnh của Ogier, nhưng đây lại là một sự giúp đỡ cho anh ta. Ban đầu Bùi Hồi đã bị anh ta đánh lén và đứt một ngón tay, nhưng bản thân Con Rối cũng hy sinh quá nhiều lá bài cấp cao nên cả hai người không ai hơn ai cả.
【Con rối】 dẫn đầu trong cuộc tấn công.
“Đi!” Dị năng của lá Q chuồn là phân thân, một lá bài được chia thành hàng chục lá bài, tạo thành một trận bài, nhốt Bùi Hồi trong đó.
Bùi Hồi lau máu trên mặt, cầm roi trong tay, đứng dậy, dùng vũ lực để chống lại lá Q chuồn!
Cả hai đều không phát hiện ra rằng Ogier thực sự chưa chết.
Ogier phun ra một ngụm máu, vươn tay nhặt trái tim rơi trên mặt đất lên, đặt trở lại lồ ng ngực.
Có quá nhiều cách để dị năng giả cấp S giữ mạng, càng mạnh thì càng có nhiều phương án dự phòng. Gã phun ra một ngụm máu và định đánh cược để thoát ra. Ogier muốn trốn thoát.
Hôm nay gã nhất định phải đi! Ogier bị viên đạn cấp A đó làm bị thương nặng, tất cả hận thù của gã đều tập trung vào Diệp Sanh, khi quay trở lại, gã sẽ moi trái tim của Diệp Sanh ra, khiến Diệp Sanh sống không bằng chết.
Lúc này, Quản Thiên Thu đột nhiên hét lớn: “Harbor!”
Harbor đã rúc vào vòng tay cô, nghẹn ngào và khóc nức nở. Nhưng đột nhiên khi cậu bé khóc, giọng cậu trở nên trầm hơn, toàn bộ khuôn mặt xuất hiện trong trạng thái kỳ lạ giống như “mộng du“.
Sau đó Harbor mở miệng cắn vào cánh tay của Quản Thiên Thu. Một vết răng đẫm máu khiến sắc mặt của Quản Thiên Thu thay đổi chóng mặt. Mọi người nhìn thấy Harbor cầm cân không kiểm soát, xoay người chạy về phía Ogier.
“Các người đều chờ đó cho tôi!”
Ogier chọn cách cắt đuôi để sống sót, nhưng vào giây cuối cùng khi gã sắp thành công thì bị ai đó cắn vào tay.
Ogier quay lại và nhìn thấy đứa trẻ, đồng tử co lại thành một điểm.
Đôi mắt xanh của đứa trẻ nhìn chằm chằm vào gã. Màu xanh... Mắt của Marguerite cũng màu xanh. Nhưng màu xanh của Marguerite không trong trẻo và thuần khiết như vậy. Đôi mắt của Marguerite giống như biển sâu, nơi vô số người đã chết và hàng núi xác chết chất đống. Bề mặt dù có bình yên đến đâu cũng không thể xóa đi vết máu bên dưới. Nhưng bây giờ, hai cặp mắt dường như chồng lên nhau, Ogier nhìn thấy một dấu ấn màu vàng kim trong tròng mắt của Harbor, tỏa sáng tinh xảo ở đó.
Sắc mặt Ogier tái nhợt, cuối cùng gã cũng phản ứng lại!
Đây là mưu kế của Marguerite!
Hương hoa diên vĩ quen thuộc và mộng ảo lại đến.
Harbor duỗi cánh tay non nớt của mình ra, thăm dò và moi móc trong ngực Ogier, lấy ra trái tim đen đang đập.
“Harbor!” Quản Thiên Thu đứng dậy.
“Thằng nhãi này, mày đang làm cái gì vậy!” Thạch Thấp mắng con sói mắt trắng vô ơn này.
Còn Harbor thì ôm trái tim, ôm cân, đi chân trần rồi lại chạy đến cuối đường hầm.
Cuối cùng, trong bóng tối lờ mờ, một bóng người hiện ra. Bà mặc váy dài, vẫy chiếc quạt gấp, dáng vẻ thanh nhã, quý phái.
Ogier nhìn thân thể quen thuộc, ngửi thấy mùi hoa diên vĩ đậm đà, suýt nữa thì nôn mửa. Sự tức giận và hối hận tràn ngập cơ thể gã ngay lập tức. “A a!” Đầu Ogier đau như búa bổ, thân thể giống như bị vật sắc bén nào đó kịch liệt khuấy động! “Margie, rite...” Cái tên đầy hận thù và máu tanh phát ra từ miệng gã, giống như tiếng gọi từ địa ngục. Cơn đau dữ dội khiến gã không thể nhắm mắt trong giây cuối cùng trước khi chết.
Nhưng Ogier vẫn không thể ngăn cản dòng chảy sức sống đang trôi đi.
Ogier chết, thi thể rơi xuống đất.
Gã nhìn lên bầu trời, chết không nhắm mắt.
Cái chết của dị năng giả cấp S đã biến nguồn năng lượng khổng lồ thành một cây cột dài lao thẳng lên trời. Chỉ còn một chút nữa thôi là có thể lấp đầy toàn bộ khối Rubik.
Diệp Sanh nhận thấy nước biển đang rung chuyển.
Tất cả khán giả ở Thành phố Giải trí Thế giới cũng nhận thấy trời đất rung chuyển.
Khối Rubik phía trên Fensalir bay càng lúc càng cao, như thể nó đã trở thành một ngôi sao Khải Minh treo trên bầu trời. Phòng phát sóng trực tiếp vốn có màn hình đen kể từ khi Diệp Sanh và những người khác bước vào U Linh Biển Chết, đột nhiên bắt đầu có phản ứng.
“Phát sóng trực tiếp......”
“Buổi phát sóng trực tiếp đã được khôi phục!”
Khán giả tại Thành phố Giải trí Thế giới một lần nữa được chiêm ngưỡng hình ảnh của U Linh Biển Chết.
Ở cuối con đường núi dài tối tăm trên màn ảnh, cậu bé lặng lẽ và ngoan ngoãn dâng trái tim lên trước mặt Queen. Queen cúi đầu, mái tóc dài mềm mại, vẻ mặt từ bi, dịu dàng.
Tất cả các dòng dữ liệu trong Fensalir đều đang rung chuyển.
Đảo Bướm đã cố gắng hết sức để sử dụng Thế giới Khải Minh như một kẽ hở để vượt qua hàng phòng thủ của 【Phòng máy ENIAC】.
Nhưng điều họ không ngờ tới là ENIAC xảo quyệt cũng đang cố gắng lợi dụng họ để phá vỡ rào cản thông tin của thế giới loài người. Và ENIAC đã thành công trước họ!
Cuối cùng, giờ đây, thế giới trực tuyến cấp hai và thế giới trực tuyến cấp một đã được kết nối.
Trong toàn bộ Thành phố Giải trí Thế giới và thậm chí trên toàn thế giới, điện thoại di động, TV và radio của mọi người đều ngừng hoạt động trong một giây. Sau đó, từng dòng chữ đẫm máu được phản ánh trên màn hình trung tâm khổng lồ ở mỗi thành phố.
Bài thơ mà Cố Sự Đại Vương không đọc được ở Hoài Thành đã lại thấy ánh mặt trời ở đây.
Những dòng chữ xuất hiện trên màn hình tối đỏ tươi đến nỗi mỗi dòng chữ dường như đều rơi ra những giọt nước mắt máu nồng đậm.
Nội dung trên đó viết.
【Tôi muốn biến thành một cơn mưa lớn biết bao,
Rửa sạch mọi điều xấu xí trên thế giới;
Tôi muốn biến thành tia sét biết bao,
Soi sáng tâm trí bẩn thỉu của những kẻ nắm quyền;
Tôi muốn biến thành một lưỡi dao sắc bén biết bao,
Chia cắt những năm tháng hỗn loạn giữa đúng và sai trong một trăm năm, và để công lý và lòng tốt gặp nhau.
Một ngày nào đó con bướm đỏ sẽ bay qua biển rộng;
Ánh mắt của Jeremiel không còn bị cản trở nữa.
Nhân loại dối trá.
Họ dùng sự sợ hãi, máu tươi và cái chết để đổi lấy tiền tài, quyền lực và địa vị.
Chúng ta cần một ngọn lửa để đốt cháy rào cản đen tối này và cứu hàng nghìn tỷ sinh vật trên trái đất.
Hãy bắt đầu ở đây.
Chung có một ngày,
Ngọn lửa sẽ thiêu rụi đảo Sariel và xuyên qua mắt quỷ. 】
Khi Harbor nghe thấy giọng nói của cô, vẻ mê man trong mắt cậu bé hơi tiêu tan, bàn tay cầm chiếc cân vàng cũng từ từ thả lỏng.
Cậu bé dừng lại.
Ogier thấy con cừu béo trong miệng tuột đi thì không vui, ngẩng đầu lên, giọng điệu không tốt nói: “Quản Thiên Thu? Các người tới đây làm gì?”
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của gã lại tập trung vào Diệp Sanh.
Ogier nheo con ngươi đen trắng lại, cười quái dị, âm trầm nói: “Sao vậy, Diệp Sanh, bây giờ cậu lại thích xen vào việc của người khác à?”
Đôi chân dài của Diệp Sanh bước qua một tảng đá đen lớn. Cậu xắn cao chiếc áo sơ mi trắng, tư thế thản nhiên tùy ý, làn da ở trong bóng tối có cảm giác mát mẻ đến lạ thường. Dương Tông đi theo Diệp Sanh, dù sao thì anh ta cũng đang ở 【U Linh Biển Chết】, nơi tụ tập của các đại thần. Nếu muốn sống sót, anh ta chỉ có thể theo sát Diệp Sanh. Cách đây không lâu Thạch Thấp suýt bị Bùi Hồi gi ết chết, hiện tại gã đang ủ rũ đi ở phía sau, chỉ muốn tránh xa vị thần ôn dịch này.
Bùi Hồi và 【Con Rối】 đều đang nhìn Ogier, suy đoán xem gã đã hấp thụ được bao nhiêu sức của các dị năng giả.
Ogier nhìn nhóm khách không mời mà cười khẩy.
“Diệp Sanh, với tư cách là bạn lữ của Ninh Vi Trần, tại sao cậu không đi giúp Cục Phi tự nhiên đối phó với 【Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật】mà đi tới tìm tôi làm cái gì? Và cậu, Bùi Hồi, đừng quên rằng tôi là ân nhân của cậu.”
Bùi Hồi: “Loại ân nhân nào?”
Giọng điệu Ogier thay đổi, trở nên cứng rắn: “Bùi Hồi! Là tôi tự tay thăng chức cho cậu!”
Bùi Hồi cầm chiếc roi dính đầy máu hỏi gã: “Thăng chức? Hội trưởng, nếu không phải lệnh của anh ở Nhật Bản lần đó, lẽ ra tối hôm đó tôi nên về với vợ tôi.”
Mặc dù ở 【Nhạc Viên】hắn đã biết rằng kết cục còn lại còn bi thảm hơn, nhưng mối hận thù của Bùi Hồi đối với 【J】 vẫn không hề biến mất theo năm tháng.
Ogier cười lạnh: “Tôi thật sự nuôi dưỡng ra một con sói mắt trắng!”
【Con Rối】 cười khúc khích: “Ogier sắp chết rồi thì đừng giả vờ nữa.”
Ogier lại liếc nhìn Diệp Sanh.
Sau đó, gã không còn quan tâm đ ến nhóm người này nữa, cúi xuống, nheo mắt lại và nói với Harbor với giọng điệu đầy mê hoặc: “Cậu bé ngoan, lại đây.”
Quản Thiên Thu thấy thế, bước nhanh đi về phía trước: “Harbor!”
Ogier đột nhiên cao giọng: “Câm miệng!”
Dị năng của Quản Thiên Thu là 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】, bản thân giọng nói của cô đã có khả năng giữ cho mọi người tỉnh táo. Ogier không muốn con cừu nhỏ bỏ chạy nên căm hận trừng mắt nhìn Quản Thiên Thu, sau đó giơ tay lên. Bùm! Trong phút chốc, toàn bộ bụi bặm và mảnh vụn trong toàn bộ hang động đều rơi xuống đất! Sau đó, vô số xúc tu giống như rễ cây vọt ra khỏi mặt đất!
Ogier nuốt chửng dị năng của ai đó và có được dị năng điều khiển dây leo. Gã điều khiển một dây leo quấn quanh cổ Quản Thiên Thu, chặn lời nói của cô và kéo cô lên không trung. Sắc mặt Quản Thiên Thu tái nhợt, ngón tay nắm chặt dây leo quanh cổ.
Ánh mắt Ogier nham hiểm: “Quản Thiên Thu, cô thật sự muốn cứu đứa nhỏ này, hay đơn giản là muốn giết tôi?”
Thạch Thấp: “Thiên Thu!” Thứ phát ra cùng lúc với lời nói của Thạch Thấp là súng của Diệp Sanh. Diệp Sanh làm gãy cành dây leo chỉ bằng một phát súng và cứu được Quản Thiên Thu.
Chất lỏng màu xanh có tính ăn mòn cao bắn lên mặt Quản Thiên Thu, để lộ những vết phỏng sẹo trông giống như vết bỏng do axit sunfuric. Quản Thiên Thu không để ý tới vết thương trên mặt cô, lạnh lùng quát: “Harbor, tới đây.”
Lần này, cuối cùng Harbor đã hồi phục tinh thần lại từ 【Truyền thừa】 của hoa diên vĩ. Cậu bé cầm chiếc cân, đôi mắt chợt rưng rưng ngậm đầy nước mắt, quay người chạy đến chỗ Quản Thiên Thu, sau đó cậu bé bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hai chân trở nên yếu ớt.
“Hiện tại Ogier đã ăn ít nhất ba dị năng giả cấp A. Nếu không, hắn sẽ tiếp tục ăn thịt người.” Một lá K rô xuất hiện giữa các ngón tay của 【Con Rối】.
Họ thực sự không quan tâm liệu Harbor có sống sót hay không, họ chỉ quan tâm rằng bây giờ Ogier phải chết. Việc ăn uống của Ogier bị gián đoạn nhiều lần và khiến gã hoàn toàn tức giận.
“Các người đều đi xuống địa ngục đi!” Gã nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên “mắng” đám người Diệp Sanh. Âm thanh này thật đáng sợ. Nó không giống âm thanh mà con người có thể tạo ra mà giống âm thanh của một loại động vật ăn thịt khổng lồ nào đó đang khiến con mồi khiếp sợ. Xương của Ogier đột nhiên bắt đầu thay đổi, đôi chân xương xẩu của gã bắt đầu dày hơn và khỏe hơn, phát triển đều đặn.
Cùng lúc đó, trên cánh tay của gã nổi lên gân xanh, thân thể càng ngày càng lớn, hàm răng cũng trở nên sắc bén và rậm rạp. Gã dùng 【Dao ăn】 để ăn trái tim của Tần Mị, điều này tương đương với việc gã có dị năng lôi kéo từ xa với một lực rất lớn của Tần Mị. Gã cũng đã ăn thịt một số dị năng giả cấp B đã ăn vụng cây sinh mệnh, điều đó có nghĩa là Ogier cũng có thể mượn một phần rất nhỏ sức mạnh của cây sinh mệnh.
Ogier trông giống như một con quái vật khổng lồ, đầu đụng đến trần hang động, đứng thẳng trong bóng tối. Vô số xúc tu màu đỏ như máu, dưới sự điều khiển của gã nổi lên từ các bức tường hang động, dưới lòng đất và trên đỉnh. Chúng phá vỡ nền đất, quằn quại dữ dội tàn sát bừa bãi.
Chúng vào hang và tấn công mọi người.
Thạch Thấp lớn tiếng chửi rủa.
Quản Thiên Thu cúi xuống bảo vệ Harbor. Ogier đã đúng, bọn họ phải cứu đứa trẻ. Harbor là vật hiến tế được mang đến cho Ogier sau khi được 【Truyền thừa】 bởi Marguerite. Để Ogier ăn Harbor thì tình hình ở 【U Linh Biển Chết】 sẽ chỉ khó giải quyết hơn mà thôi.
Bùi Hồi dùng roi cắt đứt vài xúc tu.
【Con Rối】 đã sử dụng một lá K rô.
“Đi.” Tổng lãnh thiên thần Michael ở trong lá K rô lập tức triển khai sáu chiếc cánh màu vàng kim, dùng thánh quang trục xuất một ít rễ cây cho anh ta.
【Con Rối】 thực sự không ngờ tới một cái 【U Linh Biển Chết】thôi mà gần một nửa số lá bài cấp cao của anh ta đã bị loại bỏ. Sẽ là một mất mát thực sự nếu anh ta không nhận được thứ gì đó trong 【U Linh Biển Chết】.
Anh ta sẽ không kinh doanh thua lỗ.
【Con rối】 nheo mắt lại và có một kế hoạch trong đầu. Anh ta nghiêng đầu nói với Bùi Hồi: “Ranger, chúng ta hợp tác đi. Chỉ khi chúng ta hợp tác mới có thể giết được Ogier.”
Bùi Hồi nói: “Chúng ta hợp tác đã đủ khó khăn rồi, cậu phải biết đây chính là xúc tu của cây sinh mệnh.”
Roi của hắn dính đầy chất lỏng màu xanh.
Nó bị ăn mòn đến mức bốc khói trắng “xèo xèo“.
【Con Rối】 quay đầu lại nhìn Diệp Sanh.
Những ngón tay của Diệp Sanh đã chạm vào cò súng của súng Định số. Những viên đạn trong súng của cậu vẫn chưa được đếm kể từ khi cậu rời khỏi 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】, nhưng ước tính sơ bộ thì có lẽ là 2A. 2 viên đạn cấp A. Diệp Sanh không ngần ngại.
Một viên đạn cấp A xuyên qua khu rừng máu đen và bắn về phía Ogier.
Trong bóng tối, viên đạn màu cam này giống như một ngôi sao băng, xé toạc không khí, những tia lửa b ắn ra từ đuôi nó giống như những tia lửa điện được tạo ra khi thiên thạch cọ sát vào bầu khí quyển, chúng sáng rực và mạnh mẽ. Ánh sáng thoáng chói lọi, mang theo một sức mạnh vô cùng sâu thẳm, làm cho toàn bộ hang động tối tăm trong nháy mắt bỗng trở nên sáng như ban ngày.
Đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy Diệp Sanh ra tay, đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Bùi Hồi gặp Diệp Sanh ở 【Nhạc Viên】, khi đó Diệp Sanh chủ yếu hoạt động như một nhà quân sư. Con Rối biết Diệp Sanh từ nhiều tin đồn khác nhau.
——Ogier cũng không ngờ rằng Diệp Sanh thực chất là một kẻ điên, bắn mà không nói một lời!
Gã phải đối mặt với sự nguy hiểm của đạn cấp A, và nỗi sợ hãi tự phát sinh ra.
Ogier hét lên “Đi”, và trong giây lát, tất cả các nhánh của cây sinh mệnh trong hang tụ lại tạo thành mạng lưới, chặn lại trước mặt gã.
Tuy nhiên, Ogier vẫn bị thương nặng.
Thấy vậy, Bùi Hồi phản ứng rất nhanh và nói với 【Con Rối】: “Tiếp tục sử dụng lá K rô của cậu!”
【Con Rối】: “Bây giờ sử dụng nó thì lá bài của tôi sẽ hủy hoại!”
Lúc này, sử dụng lá Michael, lá K rô của anh ta sẽ trực tiếp bị tiêu diệt.
Bùi Hồi: “Bỏ bài hoặc từ bỏ mạng sống, cậu tự chọn đi.”
【Con Rối】 lửa giận bừng bừng, đôi mắt cực kỳ tối tăm, muốn lột bỏ một tầng da thịt của Bùi Hồi. Nhưng anh ta đã làm theo và lấy lá K rô ra một lần nữa.
Tổng lãnh thiên thần 【Michael】 lại xuất hiện trong bóng tối. Ánh sáng thánh thiện tràn ngập không gian, như sự dẫn dắt của Chúa trong vũng lầy, soi đường cho họ. Bùi Hồi bước vào con đường đó, cầm roi trong tay và đi về phía Ogier.
【Con Rối】 nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi mạnh mẽ: “Bùi Hồi, anh muốn làm gì?!”
Anh ta lập tức đi theo.
Thạch Thấp nhìn thấy hành động của họ từ phía sau và trợn mắt. 【Con Rối】 và 【Ranger】 làm sao có thể là người tốt. Bọn họ phô trương rầm rộ không chỉ để ngăn chặn kế hoạch của Marguerite mà còn để gi ết chết Ogier. Ngoài việc để tự bảo vệ, họ cũng đang làm điều đó vì trái tim của Ogier.
Thạch Thấp âm dương quái khí nói với Diệp Sanh: “Diệp Sanh, cậu là người đã giết gã và để hai người này tận hưởng lợi ích?!”
Diệp Sanh nói: “Nếu anh cho rằng đây là lợi ích thì anh cũng có thể cùng bọn họ tranh giành.”
Thạch Thấp: “...”
Thạch Thấp tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Họ Diệp, cậu không giả ngầu thì cậu không nói được phải không?” Gã tức giận, lựa chọn đi tìm Quản Thiên Thu. Thạch Thấp bước tới, thay đổi tính tình, biến thành một con chó li3m láp, mềm mại như nước: “Thiên Thu, mặt em có sao không? Có đau không?”
Đây là lần đầu tiên Dương Tông nhìn thấy biểu cảm sống động như vậy trên mặt【Thực Thi Nhân】. Anh thận trọng nhìn Diệp Sanh. Diệp Sanh cất súng và đứng trong bóng tối. Khẩu súng định số đã trói buộc linh hồn cậu. Diệp Sanh đã bị tra tấn một phen vì cắt vết bớt. Bây giờ, việc cậu bắn viên đạn này làm tổn thương đến cơ thể nhiều hơn, cần phải nghỉ ngơi. Chỉ là không có ai nhận ra điều này mà thôi.
Ánh sáng thần thánh của 【Michael】 cho phép Con Rối và Bùi Hồi xuyên qua mạng lưới rễ cây chằng chịt và từng bước đi đến trước cơ thể thật của Ogier. Viên đạn cấp A xuyên qua cơ thể, Ogier có cảm giác như quả bóng bay bị thủng một lỗ. Cơ thể gã bắt đầu héo dần và nhỏ đi, không còn to lớn như trước nữa và trở lại hình ảnh gầy gò.
Roi của Bùi Hồi trực tiếp móc vào cơ thể Ogier, kéo gã xuống đất và kéo gã lại đây. Lồ ng ngực Ogier như một cái ống thổi vỡ, ho khan mấy tiếng.
Gã ngước nhìn Bùi Hồi.
Đôi mắt đen trắng bị ưng mổ ra lộ ra vẻ căm hận mỉa mai.
“Bùi Hồi, cậu chỉ là dị năng giả cấp A, nếu dám nuốt chửng sức mạnh của tôi, cậu sẽ phải trả giá.”
Bùi Hồi nói: “Hội trưởng, đây không phải là lời anh nói có độ rủi ro cao và phần thưởng cao sao?”
Bùi Hồi cúi đầu, nhặt con dao lên và chĩa lưỡi dao vào tim Ogier.
“Sao vậy? Anh cũng luôn thèm muốn sức mạnh của vị quan chấp hành cấp S đó, nhưng bây giờ chỉ là thân phận kẻ đi săn và con mồi bị hoán đổi. Sao anh lại không vui nhỉ?”
Ogier cuồng loạn: “Bùi Hồi! Cậu chắc chắn sẽ hối hận!”
Phập.
Bùi Hồi dùng dao đâm vào tim Ogier.
“Chủ Thần nói sẽ ban cho người thắng một điều ước, bất kỳ điều ước nào. Hội trưởng, tôi rất muốn thắng trò chơi này.”
Đồng tử của Ogier giãn ra, sau đó gã nôn ra một ngụm máu. Bùi Hồi nắm lấy cán dao và từ từ xoay nó. Lưỡi dao xoay trong cơ thể Ogier cùng với trái tim của gã, máu không ngừng chảy ra. Hắn biết Ogier nói đúng, việc nuốt chửng trái tim của một dị năng giả cấp S là một việc vô cùng mạo hiểm. Nhưng hắn rất muốn giành chiến thắng.
Bằng mọi giá.
Khoảnh khắc Bùi Hồi lấy trái tim ra.
Đột nhiên, âm thanh của những lá bài cắt xuyên không khí vang lên sau tai hắn.
Bùi Hồi quay lại và nhìn thấy một lá bài đi ngang qua mũi hắn.
Một lá Q.
Lá Q chuồn.
Rõ ràng, hắn không phải là người duy nhất muốn giành chiến thắng ở đấu trường này.
Con Rối cười như không cười nói: “Bùi Hồi, tôi muốn nói là nếu anh thực sự nhớ vợ con đến như vậy, thì tại sao lại phải làm nhiều hơn một lần. Hôm nay tôi sẽ làm một việc tốt, đưa mọi người gặp lại dưới lòng đất nhé.”
Bùi Hồi không nói gì.
Con Rối nói: “Tôi còn chưa giải quyết xong chuyện trước đây với anh.”
Người mà【Con rối】sợ nhất trên đường đi chính là Diệp Sanh. Nhưng nhìn bộ dáng của Diệp Sanh bây giờ, có lẽ cậu ta cũng không có hứng thú với sức mạnh của Ogier, nhưng đây lại là một sự giúp đỡ cho anh ta. Ban đầu Bùi Hồi đã bị anh ta đánh lén và đứt một ngón tay, nhưng bản thân Con Rối cũng hy sinh quá nhiều lá bài cấp cao nên cả hai người không ai hơn ai cả.
【Con rối】 dẫn đầu trong cuộc tấn công.
“Đi!” Dị năng của lá Q chuồn là phân thân, một lá bài được chia thành hàng chục lá bài, tạo thành một trận bài, nhốt Bùi Hồi trong đó.
Bùi Hồi lau máu trên mặt, cầm roi trong tay, đứng dậy, dùng vũ lực để chống lại lá Q chuồn!
Cả hai đều không phát hiện ra rằng Ogier thực sự chưa chết.
Ogier phun ra một ngụm máu, vươn tay nhặt trái tim rơi trên mặt đất lên, đặt trở lại lồ ng ngực.
Có quá nhiều cách để dị năng giả cấp S giữ mạng, càng mạnh thì càng có nhiều phương án dự phòng. Gã phun ra một ngụm máu và định đánh cược để thoát ra. Ogier muốn trốn thoát.
Hôm nay gã nhất định phải đi! Ogier bị viên đạn cấp A đó làm bị thương nặng, tất cả hận thù của gã đều tập trung vào Diệp Sanh, khi quay trở lại, gã sẽ moi trái tim của Diệp Sanh ra, khiến Diệp Sanh sống không bằng chết.
Lúc này, Quản Thiên Thu đột nhiên hét lớn: “Harbor!”
Harbor đã rúc vào vòng tay cô, nghẹn ngào và khóc nức nở. Nhưng đột nhiên khi cậu bé khóc, giọng cậu trở nên trầm hơn, toàn bộ khuôn mặt xuất hiện trong trạng thái kỳ lạ giống như “mộng du“.
Sau đó Harbor mở miệng cắn vào cánh tay của Quản Thiên Thu. Một vết răng đẫm máu khiến sắc mặt của Quản Thiên Thu thay đổi chóng mặt. Mọi người nhìn thấy Harbor cầm cân không kiểm soát, xoay người chạy về phía Ogier.
“Các người đều chờ đó cho tôi!”
Ogier chọn cách cắt đuôi để sống sót, nhưng vào giây cuối cùng khi gã sắp thành công thì bị ai đó cắn vào tay.
Ogier quay lại và nhìn thấy đứa trẻ, đồng tử co lại thành một điểm.
Đôi mắt xanh của đứa trẻ nhìn chằm chằm vào gã. Màu xanh... Mắt của Marguerite cũng màu xanh. Nhưng màu xanh của Marguerite không trong trẻo và thuần khiết như vậy. Đôi mắt của Marguerite giống như biển sâu, nơi vô số người đã chết và hàng núi xác chết chất đống. Bề mặt dù có bình yên đến đâu cũng không thể xóa đi vết máu bên dưới. Nhưng bây giờ, hai cặp mắt dường như chồng lên nhau, Ogier nhìn thấy một dấu ấn màu vàng kim trong tròng mắt của Harbor, tỏa sáng tinh xảo ở đó.
Sắc mặt Ogier tái nhợt, cuối cùng gã cũng phản ứng lại!
Đây là mưu kế của Marguerite!
Hương hoa diên vĩ quen thuộc và mộng ảo lại đến.
Harbor duỗi cánh tay non nớt của mình ra, thăm dò và moi móc trong ngực Ogier, lấy ra trái tim đen đang đập.
“Harbor!” Quản Thiên Thu đứng dậy.
“Thằng nhãi này, mày đang làm cái gì vậy!” Thạch Thấp mắng con sói mắt trắng vô ơn này.
Còn Harbor thì ôm trái tim, ôm cân, đi chân trần rồi lại chạy đến cuối đường hầm.
Cuối cùng, trong bóng tối lờ mờ, một bóng người hiện ra. Bà mặc váy dài, vẫy chiếc quạt gấp, dáng vẻ thanh nhã, quý phái.
Ogier nhìn thân thể quen thuộc, ngửi thấy mùi hoa diên vĩ đậm đà, suýt nữa thì nôn mửa. Sự tức giận và hối hận tràn ngập cơ thể gã ngay lập tức. “A a!” Đầu Ogier đau như búa bổ, thân thể giống như bị vật sắc bén nào đó kịch liệt khuấy động! “Margie, rite...” Cái tên đầy hận thù và máu tanh phát ra từ miệng gã, giống như tiếng gọi từ địa ngục. Cơn đau dữ dội khiến gã không thể nhắm mắt trong giây cuối cùng trước khi chết.
Nhưng Ogier vẫn không thể ngăn cản dòng chảy sức sống đang trôi đi.
Ogier chết, thi thể rơi xuống đất.
Gã nhìn lên bầu trời, chết không nhắm mắt.
Cái chết của dị năng giả cấp S đã biến nguồn năng lượng khổng lồ thành một cây cột dài lao thẳng lên trời. Chỉ còn một chút nữa thôi là có thể lấp đầy toàn bộ khối Rubik.
Diệp Sanh nhận thấy nước biển đang rung chuyển.
Tất cả khán giả ở Thành phố Giải trí Thế giới cũng nhận thấy trời đất rung chuyển.
Khối Rubik phía trên Fensalir bay càng lúc càng cao, như thể nó đã trở thành một ngôi sao Khải Minh treo trên bầu trời. Phòng phát sóng trực tiếp vốn có màn hình đen kể từ khi Diệp Sanh và những người khác bước vào U Linh Biển Chết, đột nhiên bắt đầu có phản ứng.
“Phát sóng trực tiếp......”
“Buổi phát sóng trực tiếp đã được khôi phục!”
Khán giả tại Thành phố Giải trí Thế giới một lần nữa được chiêm ngưỡng hình ảnh của U Linh Biển Chết.
Ở cuối con đường núi dài tối tăm trên màn ảnh, cậu bé lặng lẽ và ngoan ngoãn dâng trái tim lên trước mặt Queen. Queen cúi đầu, mái tóc dài mềm mại, vẻ mặt từ bi, dịu dàng.
Tất cả các dòng dữ liệu trong Fensalir đều đang rung chuyển.
Đảo Bướm đã cố gắng hết sức để sử dụng Thế giới Khải Minh như một kẽ hở để vượt qua hàng phòng thủ của 【Phòng máy ENIAC】.
Nhưng điều họ không ngờ tới là ENIAC xảo quyệt cũng đang cố gắng lợi dụng họ để phá vỡ rào cản thông tin của thế giới loài người. Và ENIAC đã thành công trước họ!
Cuối cùng, giờ đây, thế giới trực tuyến cấp hai và thế giới trực tuyến cấp một đã được kết nối.
Trong toàn bộ Thành phố Giải trí Thế giới và thậm chí trên toàn thế giới, điện thoại di động, TV và radio của mọi người đều ngừng hoạt động trong một giây. Sau đó, từng dòng chữ đẫm máu được phản ánh trên màn hình trung tâm khổng lồ ở mỗi thành phố.
Bài thơ mà Cố Sự Đại Vương không đọc được ở Hoài Thành đã lại thấy ánh mặt trời ở đây.
Những dòng chữ xuất hiện trên màn hình tối đỏ tươi đến nỗi mỗi dòng chữ dường như đều rơi ra những giọt nước mắt máu nồng đậm.
Nội dung trên đó viết.
【Tôi muốn biến thành một cơn mưa lớn biết bao,
Rửa sạch mọi điều xấu xí trên thế giới;
Tôi muốn biến thành tia sét biết bao,
Soi sáng tâm trí bẩn thỉu của những kẻ nắm quyền;
Tôi muốn biến thành một lưỡi dao sắc bén biết bao,
Chia cắt những năm tháng hỗn loạn giữa đúng và sai trong một trăm năm, và để công lý và lòng tốt gặp nhau.
Một ngày nào đó con bướm đỏ sẽ bay qua biển rộng;
Ánh mắt của Jeremiel không còn bị cản trở nữa.
Nhân loại dối trá.
Họ dùng sự sợ hãi, máu tươi và cái chết để đổi lấy tiền tài, quyền lực và địa vị.
Chúng ta cần một ngọn lửa để đốt cháy rào cản đen tối này và cứu hàng nghìn tỷ sinh vật trên trái đất.
Hãy bắt đầu ở đây.
Chung có một ngày,
Ngọn lửa sẽ thiêu rụi đảo Sariel và xuyên qua mắt quỷ. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất