Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 376: Thời Đại

Trước Sau
Sau khi Diệp Sanh ngủ say, cậu có một giấc mơ hiếm thấy. Cậu không biết có phải lời nói trước khi đi ngủ của Ninh Vi Trần đã khiến cậu cảm động hay không.

Cậu thực sự đã mơ về thế giới trống rỗng đó.

Dưới ánh trăng máu, cậu là người duy nhất trong thành phố tối tăm. Khi lần đầu tiên tiếp xúc với Jeremiel cách đây đã lâu, cậu tràn đầy cảnh giác và sát ý đối với kẻ thù cuối cùng trong Vùng Cấm Thần Minh. Người điều hành thứ nhất của Đế Quốc Dị Giáo, chỉ cần nhắc đến tên hắn cũng đủ khiến cả thế giới rung chuyển và run rẩy.

Trong giấc mơ, Ninh Vi Trần dùng thời gian làm tù giam, nhốt cậu làm người tình trong lồ ng. Ở thế giới đó, liệu cậu có giết thần bằng đôi bàn tay đầy máu tươi không? Có lẽ có, có lẽ không.

Ninh Vi Trần nói: "Anh là mối tình đầu của em."

Vậy thì có lẽ Ninh Vi Trần cũng chính là người duy nhất mà cậu yêu trong cả hai kiếp. Ở cuối thành phố tối tăm, đối diện với vầng trăng khuyết đỏ thẫm, có lẽ cậu sẽ kiệt sức và nhìn thấy người mình yêu trong ngày tận thế u ám và tuyệt vọng. Và Ninh Vi Trần sẽ mỉm cười, đưa tay về phía cậu và trở thành vị cứu tinh cuối cùng của cậu.

Mái tóc dài màu bạch kim là điểm sáng duy nhất trong thế giới xám xịt. Hắn nhìn ai cũng đều có vẻ trìu mến, đôi mắt màu tím mỉm cười dịu dàng chờ đợi con mồi mắc vào lưới.

Nhưng Diệp Sanh biết rằng một khi cậu bước tới và nhận sự giúp đỡ của hắn, cậu sẽ dâng lên tất cả mọi thứ của mình. Linh hồn, máu thịt, thể xác, không còn tự do nữa, sẽ bị hắn chiếm hữu và làm chủ mãi mãi. Cậu chỉ có thể sống trong thời gian vô tận và chấp nhận tình yêu của hắn.

Sự nguy hiểm của Chúa tể Thời gian gần như có thể xuyên thấu linh hồn.

Diệp Sanh đã đi qua rất nhiều nơi nguy hiểm và giết rất nhiều người và những kẻ dị giáo. Điều cậu ghét nhất là bị theo dõi và bị tính kế. Nếu người gài bẫy cậu không phải là Ninh Vi Trần, cậu nhất định sẽ nuốt máu trong cổ họng, sự tàn ác trong lòng dâng lên như dòng nước ngầm, từng bước gi ết chết chủ nhân không gian, xé nát màn đêm vĩnh cửu.

Nhưng đây chính là Ninh Vi Trần...

Vì vậy, phản ứng đầu tiên của cậu sẽ không phải là giận dữ hay sợ hãi mà chỉ là bất lực.

Trong thời gian và không gian tĩnh lặng, cậu có thể sẽ bỏ súng xuống và bước tới, giống như lần đầu họ gặp nhau ở Vịnh Nhân Ngư, cậu túm tóc Ninh Vi Trần kéo từ bục cao xuống, cố nhịn không được chửi rủa, thấp giọng hỏi hắn: "Tại sao cậu lại phát điên?"

Cậu với Ninh Vi Trần, nguyên bản đã có vô số ngoại lệ.

Sau khi Diệp Sanh tỉnh lại, cậu nhớ tới giấc mơ đêm qua, khóe miệng giật giật.

Cậu cảm thấy có lẽ mình đã ở bên Ninh Vi Trần quá lâu nên đầu óc cậu không hoạt động bình thường.

Thật ra Ninh Vi Trần còn thức dậy sớm hơn cậu, nhìn chằm chằm cậu không biết bao lâu.

Diệp Sanh nhận thấy cổ tay mình đang bị giữ. Ngón tay của Ninh Vi Trần cọ xát vào xương cổ tay của cậu, động tác rất nhẹ nhàng ái muội, nhưng lại có một loại cảm giác mơ hồ khó tả.

Hắn xoa xoa vòng tròn trên làn da, đầu ngón tay có cảm giác hơi lạnh, không nhẹ cũng không nặng.

Diệp Sanh mở mắt, quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Ninh Vi Trần u ám, trầm ngâm, thậm chí có chút tiếc nuối. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Sanh tỉnh lại, những biểu cảm này lập tức biến mất, hắn mỉm cười, vòng tay qua eo Diệp Sanh, ôm cậu vào lòng, giọng nói mang theo ý cười thỏa mãn: "Chào buổi sáng."

Diệp Sanh: "Vừa rồi cậu đang làm cái gì?"

Ninh Vi Trần: "Chờ anh tỉnh lại."

Diệp Sanh: "..."

Ninh Vi Trần biết mình không thể giấu được, vì vậy lập tức thẳng thắn thừa nhận, hắn cười nói: "Hôm qua em nằm mơ thấy em thật sự nhốt anh trong thời gian."

Diệp Sanh: "Tiếp theo xảy ra chuyện gì? Tôi có ra tay với cậu không?"

Ninh Vi Trần: "Không ngờ nhiều đến như vậy, giấc mơ này, theo một ý nghĩa nào đó, chỉ là một giấc mộng xuân."

Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh không muốn nghe nữa.

Diệp Sanh: "Đứng lên."



Ninh Vi Trần cười nói: "Này, anh không tò mò em mơ thấy cái gì sao?"

Diệp Sanh: "Tôi không tò mò."

Ninh Vi Trần nói: "Mỗi lần nhìn anh bắn súng, em đều cảm thấy tay của Sanh Sanh rất đẹp, cổ tay đẹp, mắt cá chân cũng đẹp, vòng eo cũng đẹp." Cho nên hắn rất thích để lại dấu ấn của riêng mình trên những thứ này.

Diệp Sanh vẫn còn dấu vết do hắn véo ra trên cẳng chân và cậu không muốn nghe bất cứ điều gì về những điều này. Cậu mở chăn và trực tiếp ra khỏi giường.

Ninh Vi Trần nhìn bóng lưng cậu cười hồi lâu, nhưng sau khi cười xong, hắn cụp mắt xuống, nhìn đầu ngón tay, nghĩ đến cảnh tượng sống động trong giấc mơ ngày hôm qua, trong mắt hắn có chút tiếc nuối. Hắn muốn nhìn thấy Sanh Sanh với nhiều hình dạng khác nhau, tất cả đều đẹp, nhưng hắn chỉ có thể tận hưởng nó trong giấc mơ.

Diệp Sanh đi xuống nhà bếp, lục lọi tủ lạnh tìm thứ gì đó để nấu.

Ninh Vi Trần mặc quần áo xong, cuộn mái tóc dài lên, đi tới giúp đỡ.

Ninh Vi Trần vừa rửa rau vừa nói với cậu: "Anh thật sự không muốn nghe chuyện tối qua em mơ thấy gì sao?"

Diệp Sanh nói: "Việc này sao cậu một hai phải nói với tôi trong bếp thế."

Ninh Vi Trần nhếch môi, nhìn dấu hôn vẫn chưa biến mất trên cổ Diệp Sanh, đặc biệt rõ ràng trên làn da mỏng manh, hắn lấy ra một tờ giấy lau sạch tay, thản nhiên nói: "Thật ra thì, chúng ta cũng chưa làm chuyện đó trong phòng bếp. Anh yêu, không có ai ở đây cả."

Diệp Sanh quá lười để nói. Đêm qua cậu và Ninh Vi Trần đều có những giấc mơ giống nhau, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác nhau, so sánh với đêm qua, sự dịu dàng của cậu đêm qua thực sự là cho chó ăn rồi.

Những ngày này ở nhà chính của Ninh gia, Diệp Sanh hiếm khi được nghỉ ngơi. Sau khi rời khỏi 【Nhạc Viên】, cậu trực tiếp trở lại Thành phố Giải trí Thế giới để gia nhập Thế giới Khải Minh, một đường đối đầu với Marguerite và chiến đấu với Anim. Hai phó bản【Chim trong lồ ng】 và 【U Linh Biển Chết】đều rất căng thẳng trong toàn bộ quá trình, và giờ cuối cùng họ cũng có được giây phút thư giãn hiếm hoi.

Tuy nhiên, tảng đá lớn trong lòng cậu vẫn không buông bỏ.

Thời khắc đen tối nhất đang đến. Hiện tại, mối quan hệ của cậu và Ninh Vi Trần chỉ là chuyện gi@o hoan trước ngày tận thế.

Diệp Sanh ở kiếp trước luôn coi nhẹ nỗi đau sinh tử. Vì vậy, khi đối mặt với lời nhờ vả của tiến sĩ Tần, cậu khi còn trẻ đã đáp lại bằng sự hoang mang và ngây thơ. "Tại sao phải có vị cứu tinh? Tiến sĩ, nếu con người không thể tự cứu mình thì có nghĩa là đã đến lúc loài này phải cải tổ rồi phải không?"

Cậu lớn lên trên Đảo Bướm, và bài học đầu tiên mà Đảo Bướm dạy cho cậu là đừng coi trọng mạng sống của chính mình. Đảo Bướm chưa bao giờ dạy cậu về sự trung thành với con người và ý thức trách nhiệm của con người.

Mọi việc cậu làm sau này đều nhằm thực hiện lời hứa với tiến sĩ Tần.

Khi Diệp Sanh được sinh ra, có lẽ cậu ghét Đảo Bướm và ghét cả thời đại thảm họa, nhưng cậu không có hứng thú với việc hủy diệt thế giới.

Trước khi có thể lấy lại trí nhớ ở kiếp này, cậu đã được giáo dục theo hệ thống giáo dục của Trung Quốc. Khi mới ra khỏi Âm Sơn, cậu vẫn nghĩ đến việc "đối xử tốt với người khác", nhưng với tư cách là thống đốc của Đảo Bướm, cậu đã quen với sự tàn ác của những kẻ dị giáo và sự điên rồ của dị năng giả ở kiếp trước. Cậu cảm thấy đối với con người thì sự hủy diệt của thế giới là kết quả tốt nhất.

Làm thế nào một người bình thường có thể sống sót trong ngày tận thế?

Sau khi nắm giữ sức mạnh của Animus, Diệp Sanh cảm thấy hỏi câu hỏi này thật ngớ ngẩn.

Họ không thể sống sót. Giống như vào cuối kỷ Phấn Trắng, thiên thạch từ trên trời rơi xuống. Khi đợt tuyệt chủng hàng loạt lần thứ năm của Liên đại Hiển sinh diễn ra, tất cả các loài đều tuyệt vọng như nhau.

Người bình thường căn bản không thể sống sót.

Ở kiếp trước, cậu đã nổi dậy chống lại Đảo Bướm và đi khắp nơi, chỉ để tìm giải pháp cho mọi chuyện.

Nhưng rõ ràng là cậu đã thất bại.

Không thể ngăn chặn được thảm họa và trái đất sẽ luôn xấu đi. Sợi tơ sinh mệnh đã khô kiệt, số phận của những dị năng giả là sự hủy diệt. Và nếu những kẻ dị giáo nắm quyền kiểm soát trái đất, con người sẽ chỉ là một bữa ăn trên đ ĩa.

Sẽ tốt hơn nếu hủy diệt nó và tái sinh. Sau khi Diệp Sanh hoàn toàn dung hòa với Theia, cuối cùng cậu cũng hiểu được sự tự do và thờ ơ lạnh nhạt của Ninh Vi Trần đến từ đâu.

Nếu lịch sử 13,8 tỷ năm của vũ trụ rút gọn lại còn một ngày thì trong vòng 24 giờ, trong 1/10 giây cuối cùng, nhân loại mới bước vào lịch sử.



...Đóa hoa của nền văn minh đã lộng lẫy trên trái đất hàng nghìn năm qua. 1/10 giây, trong nháy mắt.

Một người bình thường bây giờ nên trông như thế nào? Trên Đảo Bướm, Diệp Vẫn tùy ý ra lệnh, một bóng đen khổng lồ như ngọn núi rơi xuống đầu những người bình thường.

Liệu người nằm trên bàn mổ có tuyệt vọng khi mất điện không? Có bao nhiêu tài xế lao xuống sông, biển do lỗi định vị? Thang máy không hoạt động và máy bay bị lệch hướng. Tin nhắn không thể gửi đi, tiếng kêu cứu cũng không thể thực hiện được.

Công việc và học vấn đều bị hủy hoại, và cả cuộc đời làm việc chăm chỉ đã bị thảm họa xóa sạch.

Tình yêu, sự hận thù, tham vọng và sự chăm chỉ đều trở thành trò đùa.

Trong khoảng thời khắc đen tối nhất, thời đại Thiêu Đốt. Sự sống mong manh đến mức có thể bị gió thổi bay, máu và nước mắt làm gãy xương sống đã tiến hóa qua hàng triệu năm. Nhưng đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Một trăm năm trước, hộp Pandora đã được mở ra trên Đảo Bướm. Một trăm năm sau, số phận của toàn nhân loại sẽ phải trả giá.

Diệp Sanh hiếm khi nghĩ về những điều này.

Nhưng cậu lại mở điện thoại lên, xem vô số tin nhắn từ Hoài Thành mà cậu đã bỏ qua kể từ khi vào Thành phố Giải trí Thế giới. Lông mi đen dài của cậu cụp xuống, và cậu dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình.

Không ai có thể hiểu được trong đôi mắt hạnh của cậu đang nghĩ gì.

Ánh mắt Ninh Vi Trần rơi vào điện thoại di động, hắn suy nghĩ một chút, mỉm cười bình tĩnh nói: "Kể từ khi Burris và những người khác lấy trộm Thoi Vận Mệnh từ nơi khởi nguyên, mọi chuyện đều đã là kết cục đã định trước."

Diệp Sanh nói: "Ừ."

Câu trả lời cậu không tìm được ở kiếp trước, ở kiếp này cũng sẽ không có kết quả. Hơn nữa, bây giờ Diệp Sanh ghét Đảo Bướm và Đế Quốc hơn bất cứ thứ gì khác.

Ninh Vi Trần nói: "Natalia liên lạc với em."

Diệp Sanh: "Cái gì?"

Ninh Vi Trần nói: "Turing một mình đến 【Phòng máy ENIAC】. Natalia mượn sự giúp đỡ của Ninh gia. Hỏi em xem Andrew có thể đi theo anh ấy không."

"Turing đi một mình à?"

"Ừm."

Diệp Sanh đóng giao diện trò chuyện và đúng như dự đoán, cậu lại thấy Search đang ngủ yên trên điện thoại của mình. ENIAC đã gây ra sự hoảng loạn toàn cầu, buộc tất cả các quốc gia phải cắt Internet và nguồn điện, đồng thời gây ra vô số vụ giết người.

Nhưng đứa con trai nhỏ mà nó tạo ra vẫn đang ngủ say trên điện thoại di động, với những chuỗi zzzzzz hiện lên trên đầu.

Diệp Sanh nhìn vậy thấy ngứa mắt và đánh thức cậu bé Mắt To. Giấc mơ ngọt ngào của cậu bé Mắt To bị quấy rầy, nó nhìn chủ nhân độc ác của mình bằng ánh mắt nham hiểm rồi chọn cách quay người tiếp tục ngủ. Search là một ví dụ hiếm hoi về sự ngu ngốc trong diễn đàn thứ tư. Nó cũng ngu ngốc và lạc lõng như ứng dụng Khải Minh.

Diệp Sanh ngước mắt lên và nói: "Không cần Andrew, tôi đi được rồi."

Ninh Vi Trần nhìn chằm chằm vào cậu, "Em đã nói với anh rồi, anh không cần phải đến 【Phòng máy ENIAC】."

Diệp Sanh: "Không, tôi phải đi. Vì 【Hồ Điệp】 đã hứa với cậu sẽ mở cơ sở dữ liệu nguồn của ENIAC, nên tôi muốn đến đó và gặp một người."

Ninh Vi Trần: "Em sẽ đi đối phó người sáng lập Đế Quốc."

Diệp Sanh không giấu hắn điều gì, nhẹ nhàng nói: "Không cần, người sáng lập đã chết từ lâu rồi."

Trước đây cậu rất tò mò về người sáng lập Đế Quốc và muốn giết gã vì bảo vệ chính mình và người yêu. Nhưng ký ức đang bong ra, các chi tiết như bụi tro, bóng dáng mơ hồ và thần bí bắt đầu xuất hiện trước mắt cậu.

Bây giờ cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cậu muốn đến phòng máy ENIAC để nhìn người sáng lập một cái và xem đó có phải là khuôn mặt mà cậu đoán hay không.

Cậu muốn biết tại sao gã lại hợp tác với Đảo Bướm và lợi dụng Diệp Vẫn, sắp đặt một chiếc bẫy như vậy, đẩy cậu vào đường cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau